Tạ Quỳnh biết thiếu niên trong viện đang bị người ta ép giá.
Nàng vừa phỉ nhổ bản thân không có dáng vẻ của quý nữ gia thế, vừa đánh giá Xích Phúc ưng với tư thế hùng vĩ trong lồng sắt, chỉ nhìn một chút là đã biết chim ưng nhỏ trong lồng không phải vật bình thường.
Tạ Quỳnh biết trong nhà từng nuôi ưng, tên gọi là “Thương Ca Nhân”. Là phụ thân nàng một tay nuôi nên, từ ưng nhỏ nuôi đến trưởng thành, còn có thể đi theo hắn ta ra trận giết địch, giúp truyền tin trong quân cơ rất tốt.
Bây giờ Tạ Quỳnh vẫn còn có thể nhớ rõ con ưng mái kia. Cánh dài hơn hai trượng, lông vũ rất cứng, cực kỳ có linh tính, khi giang cánh bay lên tận trời có thể tạo ra gió thổi bay cả người. Kêu một tiếng thật to ở phía đông thành Tuần Dương xa xa cũng có thể khiến cho toàn bộ chim trong thành phải vỗ cánh trốn đi.
Nhưng sau đó Thương Ca Nhân cũng đi theo con đường của phụ thân nàng, chết ở trong trận chiến của thủ vệ Tuần Dương kia.
Năm đó Tạ Quỳnh mới mười một tuổi, sau khi cha mẹ mất, u buồn tích tụ nên đã nhiễm bệnh nặng, phát sốt đến đần độn. Nếu không có đi theo người nhà cũ chạy nạn đến Uyển Thành, được nhị thúc và biểu tỷ của Tạ gia dốc lòng chăm sóc thì chỉ sợ đã sớm đến địa phủ đoàn tụ với cha mẹ rồi.
Tuy rằng hiện giờ nàng đã quên rất nhiều chuyện xưa ở Tuần Dương, nhưng cũng may là còn nhặt được về cái mạng, cũng không tính là quá thất bại.
Nhớ tới cha mẹ đã qua đời, tâm trạng hóng chuyện của Tạ Quỳnh đã tan đi hơn phân nữa, nhưng đám lưu manh vây quanh Tạ Trọng Sơn cũng không đồng ý.
“Cái gì năm mươi hai? Kỷ ca cũng chưa từng nói qua mấy lời đó, tiểu tử ngươi thức thời đi, cầm hai mươi lượng bạc về rồi cút đi, nếu không_____”
Thái Tam cầm đầu cười lạnh một tiếng, đã liếc cho cấp dưới một ánh mắt. Đại hán có chòm râu với dáng người nhanh nhẹn dũng mãnh lập tức đưa tay cầm lấy lồng sắt.
“Đừng nhúc nhích!”
Tạ Trọng Sơn vừa đè lại lồng sắt, tay cứng như cây, nhíu mày nói: “Năm mươi hai là năm mươi hai.”
“Ta thấy tiểu tử ngươi muốn ăn đòn rồi!”
Đám du côn đã nóng lòng muốn lên không thể chịu nổi bàn tay ngứa ngáy từ sớm, nghĩ muốn chọn thanh niên trẻ ở trước mặt để xả giận. Hai đại hán vừa đi lên vừa bóp tay, đều chuẩn bị ra quyền như như nhau. Một trái một phải vây quanh Tạ Trọng Sơn.
Đương nhiên Tạ Trọng Sơn không sợ hai tên vô lại không có chiêu thức gì ở trước mắt, nhưng Tạ Quỳnh lại đổ mồ hôi thay hắn.
Tục ngữ nói hai đánh một không chột cũng què, Tạ Trọng Sơn lại không có vũ khí gì trong người, lấy một địch hai_____ huống chi thậm chí hắn còn không đánh lại!
Hai cái đại hán nhằm vào Tạ Trọng Sơn, một tên đánh vào mắt hắn, một tên chơi xấu dùng ám chiêu, đưa chân ra chiêu đá vào người của hắn. Một mình Tạ Trọng Sơn nghiêng người né tránh nắm tay đến mặt lại phải trốn cái chân đang đá đến dưới thân hắn, nhưng Thái Tam đứng bất động lúc đầu lại ra tay, hắn ta nhặt thanh gỗ rồi đánh về phía Tạ Trọng Sơn. “Bang” một tiếng, thanh gỗ dừng lại trên xương sống của Tạ Trọng Sơn, lực đạo vô cùng ngoan độc, khiến cho thanh gỗ cũng gãy thành hai nửa.
Nhưng thiếu niên đã bị trúng một đòn hiểm này vẫn đứng yên bất động, mặt mày cũng chưa nhăn một tí nào, chỉ đưa một tay nắm ở cổ của Thái Tam.
“Năm mươi hai, có đưa không?”
Bị kẹp ở ngay cổ, mặt Thái Tam đã biến thành màu gan heo, chỉ biết run run cầu xin Tạ Trọng Sơn.
“Đưa, ta đưa, ngươi buông ra đi, ta lập tức lấy tiền.”
Tạ Trọng Sơn thật sự buông hắn ra.
Nhưng Thái Tam vừa rơi xuống đất thì lập tức chạy trốn đến phía sau của hai huynh đệ, nói với khuôn mặt âm độc: “Hay lắm, không ngờ hôm nay lão tử bị lật thuyền trong cống, đụng phải một tên tàn nhẫn như ngươi. Muốn năm mươi hai chứ gì.”
Thái Tam cũng là một tên trùm lưu manh không lớn không nhỏ ở thành Liêu Châu, cũng có một chút mặt mũi trước đám du côn trong bang, bây giờ lại để cho thủ hạ nhìn thấy bản thân phải làm trò cầu xin tha thứ, đương nhiên trong lòng vô cùng khó chịu. Hắn ta lấy trong ngực ra một đống tiền. Có ngân lượng có cả tiền đồng, ném hết cả đống xuống chân rồi khạc ra một họng đờm.
“Năm mươi hai ở ngay trước mặt ngươi này. Lão tử cũng chỉ làm việc cho công tử Thái Thú, nếu hôm nay ngươi cầm nhiều hơn một văn tiền thì ngày mai lão tử sẽ dẫn quan binh đi bắt ngươi.”
Tạ Trọng Sơn vẫn bình tĩnh không nói gì.
Bạc bị Thái Tam ném xuống đất dính phải cục đờm và nước miếng của hắn ta, nhìn dơ bẩn không chịu nổi.
Hắn lại cúi đầu xoay người, nhặt một khối bạc gần bản thân mình nhất lên.
“Tạ Trọng Sơn!”
Tạ Quỳnh đã không thể nhìn nổi từ lúc hắn bị trúng một gậy rồi, lúc này hắn phải nhịn sự nhục nhã trước người khác như thế, lập tức vọt vào trong.
Tạ Trọng Sơn vừa cong lưng xuống đã lập tức thẳng lại, thậm chí còn giấu bàn tay bị dính bẩn của mình giấu sau lưng.
Hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy, nhưng là vì cái gì___
“Rõ ràng ngươi đánh thắng được bọn họ, vì sao không đánh lại? Vì sao biết rõ bọn họ muốn nhục nhã ngươi mà còn nhặt lấy mấy thứ này”
Tạ Quỳnh nói xong thì lập tức khóc nức nở.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 36: Vì sao phải xoay người
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương