Hắn không nói lời nào tốt được, vừa nói thì lại chọc nàng tức giận ngay. Nhưng thật ra nàng không khóc gì, chỉ bỏ Tạ Trọng Sơn ra rồi tự đi về phía trước, ngay cả chút ý tứ chờ hắn cũng không có.
“Không phải ta có ý này đâu, Trùng Nương, ngài biết rõ ta ăn nói vụng về! Ta muốn nói là trước kia ngài đẹp, hiện giờ cũng rất đẹp, ta chỉ là không muốn ngài chịu khổ.”
Tạ Trọng Sơn vội vàng giải thích, nhưng mà chỉ nói mấy câu thôi, trên trán nổi một tầng mồ hôi ra.
“Ăn nói vụng về? Công phu dỗ người khác lợi hại như thế, không phải là có thể nói được hay sao? Còn nói bản thân ăn nói vụng về, ngươi cũng quá khiêm tốn rồi.”
Tạ Quỳnh nhìn thấy hắn đáng thương như thế, ngoài miệng cũng không lưu tình, lại nhíu mày quở trách hắn.
Nàng nói thêm một câu, đầu thiên niên đã cúi thêm một chút, ánh sáng nhạt trong đôi mắt như sơn mặc của hắn cũng tối đi. Chờ nàng răn dạy xong, hắn không nói thêm câu nào nữa.
Đúng lúc này mưa nổi lên.
Mưa ở thành Liêu Châu không thể so với Uyển Thành, hạt mưa rơi xuống vừa dày vừa nhỏ vừa tầm tã. Cả lầu các Tây Bắc quê mùa to bự ở đây đã biến mất trong cơn mưa, chỉ để lại vách tường và mái hiên trông rất mờ mịt. Cơn mưa to nghiêng trời đã chụp xuống cả tòa thành Liêu Châu chỉ trong nháy mắt, cũng che phủ hai người đã tức giận hờn dỗi nhau trên phố.
Tạ Quỳnh chi lo nâng tay áo lên che mưa, vội vàng chạy đến tiểu viện với Tạ Trọng Sơn, hoàn toàn không nhớ tới thiếu niên đã cởi áo ngoài kia ra muốn đi lên che mưa thay cho nàng.
Tạ Trọng Sơn cũng ngang tàng, mày kiếm đen đặc nhăn lại, vung áo ngoài trong tay lên, cũng không quan tâm mưa đã to thêm, chỉ còn gương mặt sa sầm và vẻ mặt lạnh lẽo. Tạ Quỳnh chạy, hắn cũng bước chân dài chạy theo, mưa rơi xuống làm ướt tóc nhưng hắn vẫn đi bình thường, chỉ rũ mắt đi theo phía sau Tạ Quỳnh.
Mãi cho đến khi hai người một trước một sau đi vào tiểu viện/
Toàn thân Tạ Quỳnh đã sớm làm cho bị ướt đến nhìn thấu, vội lục tung tìm khăn lau. Lúc lau tóc ướt của mình, nàng nhìn thấy tên mặt đen đứng ở cửa, không đi vào cũng không ra ngoài, cũng không biết né tránh mấy hạt mưa bị hắt vào ngoài cửa, trong tay còn nắm áo ngoài bị ướt nhỏ nước, nhìn như một tên ngốc.
“Ngươi vào đây!”
Nàng cảm thấy bộ dạng này của hắn thật buồn cười, nhưng vẫn nhịn cười gọi hắn.
Lúc này Tạ Trọng Sơn mới bằng lòng bước vào.
Vốn dĩ cơn giận của Tạ Quỳnh còn chưa hết, nhưng nhìn thấy Tạ Trọng Sơn nghe lời như thế, nàng nói cái gì thì là cái đấy, nhất thời có tức cũng không phát ra được, những lời gì làm tổn thương người khác cũng không nói được. Chỉ dõng dạc nói: “Ta chỉ nói ngươi hai câu thôi mà ngươi đã tỏ sắc mặt cho ta xem à?”
Vốn dĩ nàng còn muốn chiếm chút lợi trên việc dùng võ mồm, để cho Tạ Trọng Sơn phải nhớ thật kỹ sau này không được để cho người khác bắt nạt hắn nữa. Việc này cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua, không bao giờ nhắc lại nữa.
Nhưng thiếu niên đáng thương này chỉ lên tiếng một cái, nàng lại giật mình ngay.
Hắn chỉ nói: “Ta chỉ muốn một lời mà cả nửa canh giờ ngài cũng không nói gì với ta. Trùng Nương, ngài có thể tức giận với ta, có thể chán ghét ta, đánh ta mắng ta cũng không sao, nhưng mà…”
Tạ Trọng Sơn dừng một chút nhưng rồi cũng gian nan nói tiếp.
“Nhưng mà đừng làm lơ ta đi.”
Thiếu niên cao lớn bị mưa xối ướt cúi đầu, đôi mắt bị hàng mi dài che khuất chỉ nhìn mặt giày bị dính ướt bùn đất của Tạ Quỳnh. Vừa lo lắng vừa cô đơn thê này, không hề giống một tên giết người có thể dùng đao chém chết mấy chục cấm quân cũng vẫn không bị thương gì.
Tạ Quỳnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cây chuối tây bị mưa tạt cho nghiêng ngả liên tục kia, lại nhìn bầu trời u ám với rất nhiều đám mây mưa gom lại, lúc này mới do dự lên tiếng nói với thiếu niên đang uể oải cúi đầu kia.
“Cởi quần áo.”
“Cái gì?”
Tạ Trọng Sơn đột nhiên ngẩng đầu, ưu sầu trong đôi mắt bị sự chần chờ biến thành hư không.
Hắn không thể tin được lỗ tai của mình. Tưởng mình mất tập trung nên nghe nhầm gì đó.
“Cởi quần áo.”
Tạ Quỳnh cắn môi, đôi má ửng đỏ lên, lại nói lại một lần nữa.
“Chuyện… Chuyện này không tốt đâu.”
Thiếu niên vô sỉ này rõ ràng đã bước đến gần nàng vài bước, áo ngoài trong tay cũng ném qua một bên, lại có muốn kéo dài mà hỏi lại lần nữa.
Tạ Quỳnh đáp lại với giọng nói bực bội: “Ta bảo ngươi cởi thì ngươi mau cởi đi!”
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 38: Ta bảo ngươi cởi thì ngươi mau cởi đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương