*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn làm tình này kéo dài từ sáng tới trưa thì trời cũng hết mưa.
Tạ Quỳnh đã quên đi rất nhiều chi tiết trong đó, chỉ nhớ lần gọi cuối cùng, giọng nói của cô đã khàn khô mất rồi, cũng không nói ra nổi một câu. Xương cốt toàn thân như rã rời ra, chỉ có thể dựa lên trên người Tạ Trọng Sơn, chìm trong những lần va chạm trong sự nghiêng ngả kéo dài hết lần này đến lần khác. Cuối cùng nàng ngất xỉu trong cái ôm chặt ở trong lòng hắn.
Lúc tỉnh lại, Tạ Quỳnh mới phát hiện mình thật sự bị hắn thao đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Vết bẩn đầy giường đã được lau dọn sạch sẽ, dịch nhầy do thiếu niên cố ý bắn lên người nàng cũng đã được lau đi từ sớm, nếu không phải trong màn còn có mùi xạ hương thoang thoảng, trước ngực và chân tâm vẫn còn sự đau nhức không kể xiết, có lẽ Tạ Quỳnh thật sự nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trước đó đều là mơ.
"Ngài tỉnh rồi à?"
Tạ Trọng Sơn bưng một chén trà đi tới bên cạnh Tạ Quỳnh với vẻ mặt sảng khoái thỏa mãn khó tả nổi.
Hắn tới muốn đút nước cho nàng uống.
Đã tới chạng vạng tứ hợp hoàng hôn. Tạ Quỳnh không thể nhìn thấy mặt trời sau cơn mưa, chỉ có thể nhìn thấy ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ, dừng ở trên cơ thể đẹp trai nhìn không giống người phàm của Tạ Trọng Sơn. Hắn giống như yêu tinh đã thải âm bổ dương, hút khô nàng để thỏa mãn bản thân.
"Ngài có mệt không?"
Chỗ nào trên người nàng cũng đều đau xót, lúc nói chuyện thì giọng cũng khàn đi. Khi ngồi xuống thì chân tâm bị hắn va vào mạnh cũng trống rỗng và căng đau không thể tả nổi. Giống như _ cái thứ kia của hắn vẫn còn nhét trong đó.
Tạ Quỳnh xấu hổ trừng mắt với Tạ Trọng Sơn một cái. "Sao mà mệt chứ?"
Tạ Trọng Sơn cầm chén trà đi qua, Tạ Quỳnh muốn né tránh để tự uống, hắn lại không chịu, cứ muốn nàng giữ tay hắn, trông chừng và chăm sóc nàng giống như một tiểu hài tử.
Tạ Quỳnh đành phải giữ tay hắn và uống, đợi đến khi giọng nói không còn đau nữa, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên, không muốn nói chuyện với Tạ Trọng Sơn. Trong đầu vang lên từng tiếng từng tiếng, là những lời mà nàng bị dụ dỗ nói ra. Cái gì mà phá hỏng, cầu xin ngươi, ngứa quá _ quả nhiên hắn chính là cái loại bại hoại thấp kém, thích nàng nói mấy lời tục tĩu này.
Tạ Trọng Sơn cũng không sốt ruột, đặt chén trà ở một bên. Sau đó đẩy màn cửa sổ ra như đang khoe vật quý báu: "Ngài xem đi."
Trời nắng sau cơn mưa. Hơi nước trong không trung tràn vào nhà, mùi thơm ngát của cỏ cây ùa vào nức mũi, bọt nước trên mái hiên vẫn còn đang nhỏ giọt tí tách, gõ lá chuối tây rung lên.
Nhưng thứ mà Tạ Trọng Sơn và Tạ Quỳnh nhìn thấy đều không phải mấy thứ này.
Trong viện vang lên một tiếng huýt sáo, có đôi cánh vỗ lên từng đợt. Một con Xích Phúc ưng nhỏ mắt như sao, móng vuốt trắng tuyết đột nhiên phi tới bên cửa sổ, đậu cứng trên bệ cửa bằng gỗ mục.
"Sao lại là nó? Sao nó lại quay về đây?"
Tạ Quỳnh kêu lên sợ hãi, nàng nghĩ rằng nó bay đi từ sớm rồi. Con ưng nhỏ nghiêng đầu, cọ cọ trên tay nàng như lấy lòng. Lông chim mềm mại làm cho mu bàn tay nàng ngưa ngứa.
"Sao phải bay đi? Trước đó ta phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó. Lúc trước sợ làm ngài thấy phiền, bây giờ thì được rồi, nó không dám kêu bậy. Ta để cho nó trở về chơi với ngài, thế nào?"
Tạ Trọng Sơn quan sát vẻ mặt của Tạ Quỳnh, thấy nàng nở nụ cười thì tiếp tục nói: "Ngài có còn nhớ Thương Ca Nhân không? Hay là cũng đặt cho nó một cái tên đi."
Tạ Quỳnh thử chọc chọc cánh của con ưng nhỏ, thấy nó chỉ trốn mà không cắn thì mới yên tâm vuốt nhẹ trên lưng nó. Nàng nghiêng đầu nhìn Tạ Trọng Sơn: "Nhưng rốt cuộc ngươi thuần phục con ưng như thế nào vậy?"
Dòng nước rơi xuống tích táp bên ngoài mái hiên, Tạ Trọng Sơn nhớ tới lời nói của phụ thân Tạ Quỳnh trước khi rời khỏi Tuần Dương, không kìm được nằm nắm lấy tay Tạ Quỳnh, nắm chặt và không chịu buông ra.
"Đương nhiên là Tạ tướng quân... Phụ thân ngài dạy rồi."
Phụ thân của Tạ Quỳnh có xuất thân thế gia nhưng không mang suy nghĩ phải có dòng dõi huyết thống, không chỉ dạy hắn thuần phục ưng mà còn dạy hắn cờ vây và binh pháp, ngự thuật đao pháp, gần như truyền thụ tất cả bản lĩnh mà mình biết lại cho hắn. Trước khi hắn và Tạ Quỳnh rời khỏi Tuần Dương, Tạ tướng quân mang áo giáp sáng trên người còn dạy hắn phải đối xử tốt với Tạ Quỳnh cả đời này.
Cho nên hắn từng nghĩ mình là phu quân tương lai của nàng.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 43: Thật sự bị hắn th*o đến nỗi hôn mê bất tỉnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương