Linh cữu ở Liêu Châu ba ngày, quả nhiên ba ngày sau Thôi Lãnh đã đưa quan tài về phương Bắc.
Trước khi hắn ta đi còn tự mình bái lạy thúc bá Tạ gia, bàn bạc về chuyện cầu hôn. Trong nhà mới có tang, nhưng trên lễ pháp thì không cần kiêng kị chuyện kết hôn, Thôi Lãnh lại sợ xảy ra nhiều phiền phức, chỉ đơn giản là công khai trước, đợi hắn ta trở về Uyển Thành, chuẩn bị hết từ trên xuống dưới Thôi gia rồi sẽ trình lên danh thiếp hôn thư và bát tự hợp hôn sau.
Hắn ta dặn Tạ Quỳnh, đi theo Tạ gia đến biên cương trước, nhiều nhất là đợi thêm ba tháng nữa, hắn ta sẽ tự mình đến thú nàng.
Tạ Quỳnh đã dùng khăn lau nước mắt khi đưa tiễn hắn ta ở trước cửa thành Liêu Châu, dặn dò hắn ta ngàn vạn lần đừng quên mình.
Nhưng mà nói ra thì nàng vẫn cực kỳ yên tâm.
Thôi Lãnh này, luôn giữ chữ tín, lời đã nói ra sẽ không thu lại.
Đương thời ở Uyển Thành có câu “Thôi lang còn trẻ”. Đó là khi hắn ta đã cược với những tên bợm nhậu trên bờ hồ không bao lâu trước, cược đổ trăm chén không say, người thua là sẽ phải lập tức nhảy ngay xuống hồ. Nhưng mà còn chưa tới chén chín mươi, thiếu niên hiếm khi làm bừa lại ném vò rượu đi, nhảy vào hồ nước khi thủy triều vừa lên, rồi được gia phó vớt lên bờ sau khi uống rượu ba ngày ba đêm, từ đó về sau không hề chạm vào rượu.
Bọn tỷ muội ở Thôi gia lén chê cười Thôi Lãnh, còn mời Tạ Quỳnh đến xem.
Nhưng Tạ Quỳnh đi đến lại không được cho vào nhà, thì ra là Thôi Lãnh gọi người truyền lời, nói không muốn thất lễ với nàng, đợi sau khi tỉnh rượu rồi sẽ đi bồi tội với nàng.
Vẫn là tự mình Tạ Quỳnh đến gõ cửa sổ của phòng hắn ta, thiếu niên mới biết được cảm giác say còn chưa tỉnh đã tự thoại với nàng.
Hương rượu mát lạnh đầy phòng. Thiếu niên say đến chuếnh choáng hiếm khi nói ra hết bụng dạ, dựa vào bàn mà nói chuyện với nàng. Y phục màu xanh lam và trắng, còn có thêm nhiều màu sắc hơn, không còn cao thượng thanh lịch nữa, nhưng lại mang sự phong lưu khí phách chưa từng có hơn xưa nay rất nhiều.
Tạ Quỳnh ngửa đầu nhìn dung mạo càng lúc càng phát ra sự tuấn tú dưới ánh nắng, không khỏi ngây ngốc. Chỉ hỏi hắn ta vì sao lại làm ra chuyện ngốc như vậy, nói rồi mới nhận ra lời mình nói nghe rất cợt nhả.
Nhưng Thôi Lãnh còn trẻ không mấy để ý, chỉ lắc đầu cười, lấy cây thước ngọc thuần sắc thường dùng để cắt giấy, vỗ nhẹ một cái trên trán Tạ Quỳnh, chọc cho nàng giận rồi mới lên tiếng: “Đại trượng phu thì nên ngay thẳng như thước, lời nói ra sẽ không thu lại. Một ngày Thôi Lãnh còn trên đời này, đã đồng ý thì sẽ nuốt lời, đã mong muốn thì sẽ làm được.”
Thiếu niên cuồng vọng chính trực như thế, vốn cũng nên có một đoạn nhân duyên tốt, cưới một hiền thê, giúp đỡ hắn ta vươn cao hơn, đạt được chí lớn.
Chỉ là Tạ Quỳnh có lòng riêng nên đoạn hôn sự với hắn không thể nói là tốt đẹp được.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧’◡’≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Thôi Lãnh đi đến ngày thứ hai, Tạ gia nấn ná ở Liêu Châu nhiều ngày đã nhận được lệnh thúc giục của quán dịch, khuyên nên rời khỏi thành sớm một chút.
Lúc đến là ngồi trên một đoàn xe ngựa, tư thế khi chạy đi cũng là thanh thế vang trời.
Chỉ là khi rời khỏi Liêu Châu, phía sau Tạ Quỳnh lại thiếu đi một thiếu niên trầm mặc ít lời.
Tạ Trọng Sơn đã đi đâu thì Tạ Quỳnh cũng không để ý lắm.
Ngày ấy nàng đã bày tỏ với Thôi Lãnh ở trước mặt hắn, không khó tạo ra suy nghĩ bị đuổi đi cho hắn.
Nàng hiểu nếu một cây đao sắc bén quá mức, lại còn sinh ra một suy nghĩ không theo khuôn phép thì không nên giữ lại bên người nữa. Sự nhớ nhung của hắn với nàng lớn như thế, thân thủ lại rất tốt, võ lược hay mưu tính khác hẳn với người thường, Tạ Quỳnh suy nghĩ không thể hàng phục được bản lĩnh của hắn thì nhận cơ hội này đuổi hắn đi, có lẽ đây mới là thượng sách.
A Bảo từ trước đến giờ vẫn luôn kêu mấy tiếng khàn khàn không kể ngày đêm ở phía trước cửa sổ phòng Tạ Quỳnh, cuối cùng tiếng chim tranh cãi ầm ĩ không chịu nổi kia đã đột ngột dừng lại vào canh hai buổi tối ngày thứ hai, từ đó chủ nhân của nó cũng không thấy tung tích đâu nữa.
Lúc Tạ gia rời đi là vào lúc sáng sớm.
Ra khỏi thành Liêu Châu. Sương mù tan đi, ánh nắng bao phủ đỉnh núi, ánh bình minh rộng lớn tuyệt đẹp làm hiện ra hình dáng uyển chuyển của những ngọn đồi xanh bên ngoài thành Liêu Châu.
Thị nữ được điều đến hầu hạ Tạ Quỳnh có tính tình nhanh nhẹn, thấy Tạ Quỳnh nhìn bên ngoài xe rồi nhíu mày thì khẽ giọng giới thiệu thay cho nàng.
“Núi này gọi là núi Thần Nữ. Tương truyền khi phu nhân Ngô quốc thời cổ chết trận đã biến thành như vậy. Kéo dài ngàn dặm, núi non tụ lại. Đi qua núi Thần Nữ, đó là vùng biên cương cát vàng đầy trời.”
Tạ Quỳnh giật mình, thì ra quê hương của A Bảo là một nơi như vậy, nghĩ rằng nó đã sớm giương cánh bay trở về trong núi Loan Phong.
Đoàn xe chỉ vừa đi được trăm dặm, phía trước con đường lại bỗng nhiên bị lấp kín chật ních, lập tức có thủ vệ mặc quân phục đến phong tỏa con đường.
Tạ gia phái người đến hỏi, người trở về truyền đạt lại rằng đó là cuộc tụ tập săn bắn của thái thú Liêu Châu, đang đi qua con đường này, đợi xe ngựa của lang quân Thái Thú đi qua rồi sẽ đi được.
Mọi người trong Tạ gia đều nín thở ngưng thần, đợi một canh giờ.
Thẩm quan phụ trách kiểm sát việc di dời đến biên cương của Tạ gia tính tình tham lam, kiêu căng, lại còn không kiên nhẫn.
Dọc theo đường đi luôn tuyên bố muốn dâng tấu lên Thánh Thượng, vẫn là thúc bá Tạ gia e ngại trò quỷ khó chơi, thường xuyên chuẩn bị sẵn vàng bạc mới ngăn chặn được cái miệng của hắn ta. Lúc này thấy lại bị trễ nữa, tròng mắt vừa liếc đã muốn ra uy.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 69: Thôi lang còn trẻ, A Bảo mất tích
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương