Tạ Quỳnh còn chần chờ, Tang Cách mỉm cười, nói tiếp.
“Khương Hồ của chúng ta khác với Đại Ung, mua bán nô lệ là chuyện bình thường thôi. Hồ cơ trong lâu gần như đều là các tù binh sau khi thất bại của các bộ lạc. Chủ nhân nhà ta mua các nàng về, cho các nàng ở lại, cũng không thể nuôi dưỡng người rảnh rỗi không công được. Nữ tử nhu nhược không nơi nương tựa mà muốn ở trong thành Yến Cảm thì cũng chỉ còn cách này để kiếm ăn. Thân người ti tiện trong loạn thế, nếu muốn sống cũng không dễ dàng. Vừa rồi đã làm bẩn mắt cô nương, xin ngài đừng trách.”
Tang Cách cười thản nhiên, tuy là Hồ cơ phong trần như khí chất mềm mại yểu điệu, lại làm cho Tạ Quỳnh nhớ tới a tỷ.
Có lẽ vì đều là nữ tử dịu dàng nên trên người cũng có bóng dáng giống với Tạ Chương, nhưng mà trên đời sẽ không bao giờ có một người dịu dàng như nước, đối xử với nàng như chị như nương thế nữa.
Thiếu niên áo trắng cầm đao không có cách nào không để ý đến Tạ Quỳnh.
Hắn cũng nhìn ra Tang Cách có hơi giống cố nhân, trong lồng ngực cũng vì khúc mắc với Tạ Quỳnh mà ủ dột lên, nói thêm vài câu rồi làm cho Tang Cách rời đi.
“Chân còn đau, hôm nay có muốn bôi thuốc không?
Hiện giờ thiếu niên đang híp mắt ho khan vài tiếng, giống như đang quan tâm, cũng giống như đang vô tình, bắt đầu nhẹ nhàng hỏi thử.
Vẻ mặt hắn khôi phục lại sự lạnh nhạt, thu lại sự căng thẳng khi che chở Tạ Quỳnh trong thạch lâu, lại là một lang quân mặt lạnh như cây sắt.
Phàm là dân cờ bạc. Ban đầu cược nhỏ xong rồi thua thì không phải là vấn đề lớn.
Cược lớn rồi thua lớn, thua hết cả toàn bộ tài sản rồi mới bằng lòng rời khỏi chiếu bạc, có lẽ là hơi khó.
Mà thua cả tài sản xong còn tính mạng mình cũng muốn đặt lên chiếu bạc luôn thì đó là cực kỳ ngu xuẩn.
Tạ Trọng Sơn đương nhiên không ngu xuẩn, nhưng mà hắn còn ngu ngốc hơn tất cả mọi kẻ ngu ngốc khác trong chuyện về Tạ Quỳnh.
“Đau!”
Tạ Quỳnh thấy hắn lạnh lùng như trước, không dám đắc tội, chỉ cắn răng đồng ý.
Vết thương ở chân nàng đã sớm tốt lên được từ lâu rồi, nếu không thì sao có thể đi bộ ba ngày qua sa mạc lớn kia được.
Hiện giờ một chữ “Đau” này cũng chỉ là muốn có thể tiếp tục đi theo bên cạnh thiếu niên.
Mấy ngày này Tạ Trọng Sơn thay thuốc mát xa cho nàng, sao lại không biết rốt cuộc mắt cá chân của nàng có tốt hay không?
Nói đến cũng chỉ là hai người hiểu lòng mình nhưng đang lừa người và tự lừa mình thôi.
Nhưng mà Tạ Quỳnh vẫn còn mỏi mệt, mắt cá chân bị nắm cũng khó an phận được, không cần phải làm trò gì khiến cho tinh thần của Tạ Trọng Sơn có dao động.
Hai người đều mới tắm xong, cũng đều mặc đồ trắng.
Tóc đen còn ướt đang vướng vào nhau, không thể nào tách ra với nhau được.
Tạ Trọng Sơn cầm dầu thuốc, xoa như có như không lên mắt cá chân đã sớm không còn bị gì của Tạ Quỳnh.
Tạ Trọng Sơn ngồi ở bên cạnh giường, Tạ Quỳnh lui ở trên giường. Ngoài phòng khô nóng, trong màn lại râm mát. Vốn là thời gian đẹp đẽ nhất, lại bởi vì Tạ Quỳnh hơi buồn ngủ mà bỏ phí hết cả.
“Tạ Trọng Sơn, sao huynh lại biết tiếng Hồ? Chủ nhân của Tang Cách là ai?”
Nàng không có kiên nhẫn, lại bởi vì không thể thiếu được “Xoa thuốc” này, chỉ có thể nhàm chán vểnh bàn chân lên, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay thiếu niên. Thật ra cũng không phải khiêu khích hay quyến rũ, chỉ đơn giản là thói quen cho phép.
Tạ Trọng Sơn im lặng chớp mắt một cái, cũng chỉ là bởi vì sự căng thẳng của Tạ Quỳnh ở bên ngoài thạch lâu mà khuôn mặt dịu dàng lại. Hắn vỗ vỗ chân nàng, lại cầm thật chặt, lúc này mới từ tốn nói: “Năm đó ta quen biết một người Khương Hồ, giúp hắn ta vài việc, khi giao tiếp với hắn ta có học qua vài câu. Hắn ta chính là chủ nhân trong lời Tang Cách.”
Tạ Quỳnh dựa vào trên giường, nhìn vẻ mặt hắn khẽ thay đổi, lại thêm tinh thần hỏi tiếp: “Khó trách huynh vẫn luôn muốn tới thành Yến Cảm, chính là vì tìm hắn?”
Nàng thừa biết tâm trạng thiếu niên tốt, lại không quên nhỏ giọng nói một câu: “Qủa nhiên huynh rất thông minh. Người Hồ nói gì ta cũng không nghe rõ, huynh chỉ đi theo học vài câu mà lại nhớ tới bây giờ…”
Có vẻ hôm nay là một ngày tốt để vuốt mông ngựa trong hoàng lịch.
Tạ Trọng Sơn bị lời khen nho nhỏ của Tạ Quỳnh làm cho tâm trạng vô cùng tốt, thu dầu thuốc lại rồi chen lên giường với nàng.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 87: Ai ngu xuẩn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương