*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Huynh đi ra ngoài đi, ta không muốn... Á... Ưm a... Xin huynh!"
Tạ Quỳnh thét chói tai và thở dốc, sự trướng đầy tới trễ và cảm giác thẹn thùng cùng khiến cho nàng bị đánh bại liên tiếp.
Nàng giãy dụa, muốn né ra khỏi dưới thân hắn. Để cho thứ kia vừa mới bắn ra ở bên trong nàng một lần, bây giờ lại cứng rắn như lúc ban đầu, rút ra khỏi cơ thể nàng.
"Sâu quá... Hu... Đi ra ngoài..."
Nhưng hiện tại Tạ Quỳnh chỉ là một tỷ tỷ nhỏ xinh mặc người ta làm và đùa bỡn, nàng phải làm như thế nào mới thoát ra hay là cầu xin, đó đều là chuyện của nàng, Tạ Trọng Sơn làm như không nghe thấy.
Nàng muốn chạy trốn, hắn không cho phép.
Cô nương này dùng sức kéo màn rồi nhào ra bên ngoài, Tạ Trọng Sơn ôm chặt lấy eo nàng. Hắn giống như mãnh thú đang trêu chọc con mồi, để nàng chạy đi một chút rồi lại kéo trở về, sau đó thu lực để nàng thoát ra rồi lại làm cho nàng sảng khoái.
c/ôn th/ị/t cứng nhét trong cơ thể nàng rồi đâm rút, giống như trái tim hắn đã bị gắn chặt lên người nàng.
Bức màn lụa màu ngọc trai, bàn tay của cô nương đang túm màn bị người đè lại và thu về.
"Trùng Nương, nhịn đi …."
Tạ Trọng Sơn dán bên tai Tạ Quỳnh, nghe tiếng khóc lóc rên rỉ sắp chết của nàng, rồi lại bám lấy eo nàng mà đâm vào thật sâu.
Hắn nhận ra mình yêu tư thế này đến chết mất, có thể nhìn xuống từ trên cao, xem kỹ cơ thể của nàng bị hắn nắm hoàn toàn trong tay, để mặc theo ý muốn của hắn, cắm c/ôn th/ị/t vào chỗ sâu nhất trong â/m đ/ạo mềm mại của nàng.
"Nàng khóc cái gì?"
Hắn không biết Tạ Quỳnh cảm thấy thẹn, chỉ cảm thấy mình rất thoải mái. Cho nên cũng hy vọng nàng được thoải mái như vậy.
Nhưng rõ ràng cái miệng nhỏ nhắn cắn hắn để run rẩy là đang sung
sướng như thế nhưng sao nàng lại khóc?
Tạ Trọng Sơn nằm trên lưng Tạ Quỳnh, hôn lên vành tai nàng. Hắn vừa mới phát hiện thì ra tư thế làm từ sau lưng nàng thì ra có một khuyết điểm chí mạng, hắn hôn không tới môi của nàng Nhưng nếu là, nếu nàng vừa quay đầu lại thì hắn vẫn có thể hôn nàng được.
Nước mắt Tạ Quỳnh giống như dâm thủy dưới thân, đều rơi xuống đệm mềm và bị vải vóc hút vào trong. Hơi thở của Tạ Trọng Sơn phả lên, nàng cũng chỉ biết chịu đựng một cách bị động, chịu đựng những cú đâm vô lễ mãnh liệt dưới thân hắn.
"Cô nương ngu ngốc, có nhận ra ta là ai chưa?" Hắn còn có mặt mũi hỏi nàng.
Huyệt thịt của hắn đã bị c/ôn th/ị/t của hắn làm cho sắp nát nhừ, bầu ngực bị hắn nắn bóp đến nỗi sưng đỏ nhạy cảm, hắn còn có thể là ai/?
"Tạ Trọng Sơn! Huynh đi ra ngoài, ta... Ta từ bỏ... Mau đi ra..."
Tạ Quỳnh nghiêng đầu khóc thét, vô cùng hối hận mình không nên nương theo cảm giác say mà làm loạn, thiếu niên trêu chọc cũng điên cuồng mãnh liệt như thế.
Nhưng mà Tạ Trọng Sơn chỉ vừa mới đè lại cổ của nàng, chạm vào môi nàng, mỉm cười thở gấp: "Nhưng mà đã muộn rồi."
Nàng tỉnh lại lúc nào, hắn đã biết được từ lâu rồi. Cô nương không ngoan chỉ muốn đùa với hắn một chút, hắn lại dung túng và nhường nhịn cho sự hoang đường của nàng. Nếu muốn hắn đổi ý, nàng có thể làm thế nào?
Phần cổ sau lưng Tạ Quỳnh bị hắn giữ lại, cánh tay kia vừa gầy vừa dài vừa cường tráng, khi giữ nàng vừa dịu dàng vừa chí mạng. Thiếu niên cúi người ở sát bên tai nàng, ngón cái tùy ý nhét vào trong miệng nàng. Nhẹ nhàng thở gấp: "Người không đoán ra đáp án thì phải bị phạt. Nàng đoán ta sẽ phạt nàng như thế nào?"
Tạ Quỳnh không cần đoán và cũng không muốn đoán, chỉ cắn lên ngón tay hắn để phát tiết, hắn đã muốn nàng nói ra mấy lời nói không nên nói, lại còn nghĩ được sẽ thả cho nàng rời đi hay sao?
"Cắn đi, tốt nhất là cắn đứt xương cốt luôn. Nàng cắn ta mạnh thêm chút nữa đi, ta sẽ cố gắng hơn để làm thịt nàng."
Thiếu niên nặng nề uy hiếp, cũng không thu tay lại, chỉ cậy mạnh mà thẳng lưng lên, đâm c/ôn th/ị/t vào nơi sâu đến nỗi không thể sâu hơn, lúc này còn nhẹ nhàng thở dài ở giữa gáy nàng.
Hiện giờ xem ra, Tạ Quỳnh là giả say, còn hắn là say thật.
Tiếng hít thở mỏng manh và cảm giác tê dại ngọt ngào như thủy triều dâng đang xông lên đỉnh đầu, Tạ Quỳnh đang khóc thì không khóc được, muốn trốn cũng trốn không thoát, cắn cũng không dám cắn, chỉ biết liếm ngón tay Tạ Trọng Sơn, khóe môi bị hắn liếm làm theo từng đợt từng đợt, ăn hết những thứ mà hắn đưa vào trong.
Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái
Chương 96: Đừng mà, sâu quá.. (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương