Gia Tộc Ma Cà Rồng
Chương 18 - 19
Chương 18: Ở trường, ngày thứ hai, Oliver trở nên lạnh nhạt với Schuyler. Cậu ngồi bên cạnh Dylan trong quán ăn tự phục vụ mà không dành chỗ cho cô. Cô vẫy tay chào hai người nhưng chỉ có Dylan vẫy tay đáp lại. Schuyler đành ăn chiếc bánh sandwich trong thư viện, cái bánh mì có vị ôi thiu trong miệng cô, khô khốc, đầy bột và lát sau cô không còn cảm giác thèm ăn nữa. Dù cho hai người đã khiêu vũ với nhau vào tối thứ bảy nhưng Jack Force lại cư xử như chưa có gì xảy ra. Cậu ta ngồi với các bạn, với cô em gái và lại giống như trước đây, cậu ta như không quen biết Schuyler – điều này làm cô tổn thương ghê gớm. Lúc hết giờ cô nhìn thấy Oliver đang cười ngặt nghẽo ở chỗ tủ đựng đồ vì Dylan đang nói điều gì đó. Dylan trao cho cô ánh nhìn chia sẻ.p> - Gặp lại sau nhé, anh bạn – Dylan nói và vỗ nhẹ lên lưng Oliver – Gặp lại sau nhé, Sky. - Tạm biệt, Dylan – Schuyler nói. Ba người – cô, Bliss, Dylan, đã tới nhà hàng Sofia Fabulous Pizza sau buổi khiêu vũ. Họ tìm Oliver, nhưng cậu đã bỏ về từ bao giờ rồi. Chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho họ vì họ đã làm một vài điều mà không có cậu. Đặc biệt hơn, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Cô biết cậu rõ đến mức có thể hiểu rằng cô đã gây ra sự phản bội nghiêm trọng. Cô đã đi cùng Oliver tới buổi khiêu vũ nhưng người mà cô nhảy cùng lại là Jack Force. Lúc này cậu đang trừng phạt cô bằng cách không coi cô là bạn nữa. Đối với Schuyler tình bạn chẳng khác gì mặt trời cả. - Hây, Ollie – Cô chào. Oliver không trả lời. Cậu tiếp tục cất sách vào trong cặp, không buồn nhìn cô. - Ollie, thôi mà – Schuyler năn nỉ. - Cái gì? – Cậu nhún vai, cứ như thể bây giờ cậu mới thấy cô đứng ở đó vậy. - “Cái gì” là sao? Cậu biết là gì mà – Cô nói, mắt loé lên. Schuyler tức điên lên một phần cũng là do cậu cứ lờ cô đi như thế này. Thậm chí giống như cô không được phép có một người bạn nào khác vậy? Cậu là loại bạn gì thế? – Cậu đã không gọi ình cuối tuần rồi. Mình nghĩ là chúng mình sẽ đi xem bộ phim đó. Oliver cau mày. - Chúng mình? Mình không nhớ là đã lập ra kế hoạch này. Nhưng sau đó, cậu biết đấy, vài người sẽ thay đổi kế hoạch mà không nói với cậu về chuyện đó. - Ý cậu là gì? - Chẳng có ý gì cả - Oliver nhún vai. - Cậu bực bội với mình vì Jack Force phải không? – Cô căn vặn – Nếu như vậy thì thật vô lí, vô lí hết sức. - Cậu thích, thích hắn ta hay là gì gì đó chứ gì? – Oliver hỏi với ánh nhìn nghiêm khắc –Hắn chẳng khác gì một tên nói dối tồi tệ. - Cậu ấy không tồi chút nào cả! – Schuyler cãi lại. Thật ngạc nhiên khi cô lại nghĩ về Jack như vậy. Oliver quắc mắt. Cậu hất tóc mái ra phía sau một cách giận dữ. - Được thôi. Nếu đó là cảm giác của cậu, Pod Person – Lời công kích của kẻ bắt cóc thân thể là một trong những bộ phim yêu thích của họ. Trong bộ phim, những người tôn giáo thuộc một thế giới khác đã thay thế tất cả những người thú vị. Pod People là tên họ dùng để gọi những nhà quý tộc giống như người máy của họ, những người luôn được bám sát bởi những người xung quanh họ: túi xách hiệu Marc Jacobs! Mái tóc thẳng đuột kiểu Nhật! Jack Force! Schuyler cảm thấy bị buộc tội vì những điều mà thậm chí cô còn không thể hiểu. Nghĩ Jack Force là một người tốt là một việc thật kinh khủng ư? Được rồi cậu ấy BMOC, người lớn nhất – cô phải thừa nhận – và đúng, được rồi, vì vậy mà cô đã từng bĩu môi với nhóm của Jack Force ở trường khi họ nghĩ là cậu ta có thể đi trên mặt nước. Hoàn toàn dự đoán được điều này với những người như Jack. Cậu ấy thông minh, đẹp trai và vạm vỡ; cậu ấy có thể làm được mọi thứ mà chẳng phải nỗ lực gì cả. Nhưng chỉ vì cô quyết định không ghét Jack nữa không làm cô trở thành một robot không thể quyết định. Schuyler cảm thấy bị buộc tội vì những điều mà thậm chí cô còn không thể hiểu. Nghĩ Jack Force là một người tốt là một việc thật kinh khủng ư? Được rồi cậu ấy BMOC, người lớn nhất – cô phải thừa nhận – và đúng, được rồi, vì vậy mà cô đã từng bĩu môi với nhóm của Jack Force ở trường khi họ nghĩ là cậu ta có thể đi trên mặt nước. Hoàn toàn dự đoán được điều này với những người như Jack. Cậu ấy thông minh, đẹp trai và vạm vỡ; cậu ấy có thể làm được mọi thứ mà chẳng phải nỗ lực gì cả. Nhưng chỉ vì cô quyết định không ghét Jack nữa không làm cô trở thành một robot không thể quyết định. - Cậu chỉ ghen tức mà thôi – Cô buộc tội.- Vì cái gì? – Mắt Oliver mở lớn và mặt cậu tái đi. - Mình không biết, nhưng đúng là thế - Cô đập lại, nhún vai trong bất lực. Đó luôn là đôi mắt xanh của quỷ phải không? Schuyler thừa nhận, ở một mức độ nào đó, Oliver ước được giống Jack. Được tôn sùng. Như Jack. - Được rồi – Cậu nói một cách mỉa mai – Mình ghen tị với khả năng đuổi bắt một quả bóng mà chỉ cần chỉ tay năm ngón – Cậu cười nhạo.p> - Ollie, đừng như vậy mà. Làm ơn đi, được không? Mình thật sự muốn nói với cậu về chuyện này, nhưng ngay bây giờ mình có một cuộc gặp mặt – giữa mình và Ủy Ban… - Cậu vào Ủy Ban? Oliver hỏi với vẻ nghi hoặc – Cậu á? – Trông Oliver cứ như chưa bao giờ nghe được chuyện gì lố bịch như thế này trong đời. Điều này không thể tin được đến thế sao? Schuyler đỏ ửng mặt vì thẹn. Có thể cô chẳng là gì cả, nhưng gia đình cô đã từng có danh tiếng, điều ngu ngốc này không phải là tất cả? Nhưng dù sao Schuyler cũng vẫn ghét được vào trong đó… Oliver phải thấy được điểm này. Bản thân Schuyler rất hoang mang vì không biết tại sao cô lại được chọn, dù cho điều này lại làm xuất hiện ánh mắt hài lòng của bà cô – khi cô được nhận cái phong bì màu trắng dầy bịch ấy vào một buổi chiều mấy hôm trước. Cordelia cũng từng có cái nhìn như thế khi những dấu vết trên cánh tay cô xuất hiện lần đầu tiên. Cứ như thể đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu gái vậy. Cứ như thể bà tự hào về cô. Thậm chí cô còn không kể cho Oliver về chuyện này vì rõ ràng cậu không nhận được một phong bì như thế, Schuyler biết vì cậu chẳng bao giờ giấu diếm cô điều gì. Cô thấy kì quặc làm sao khi Oliver không được chọn vào Ủy Ban, bởi vì gia đình cậu ấy làm chủ gần như một nửa Upper East Side và nắm giữ toàn bộ hạt Dutchess. - Ừ, buồn cười lắm, ha… ha, đúng không? – Schuyler công nhận. Khuôn mặt Oliver đanh lại. Vẻ cau có lại xuất hiện. Cậu lúc lắc đầu: - Vậy là cậu đã không nói với mình? – Oliver nói – Bắt đầu từ bây giờ thậm chí mình còn không biết cậu là ai nữa. Schuyler nhìn Oliver đi xuống tiền sảnh, xa dần. Mỗi bước đi của cậu như tạo lên vực thẳm lớn ngăn cách hai người. Oliver là người bạn quan trọng nhất của Schuyler. Cậu là người cô tin tưởng hơn bất cứ ai trên thế giới này. Làm thế nào mà cậu lại trở nên lạnh nhạt với cô? Cô biết vì sao cậu giận. Từ trước tới nay, hai người luôn làm việc cùng nhau. Vậy mà cô lại được mời vào Ủy Ban còn cậu thì không. Con đường của hai người đột nhiên bị tách ra. Schuyler cho tất cả chuyện này thật ngớ ngẩn. Cô sẽ tới buổi gặp mặt chỉ vì bà cô muốn vậy, sau đó cô sẽ xin ra khỏi hội. Lẽ dĩ nhiên chẳng có gì ở Ủy Ban cô thấy hứng thú cả. Chương 19: Thật là thú vị khi nhìn những Ma Cà Rồng Mới Te trông hoảng sợ như thế nào. Mimi nhớ lại mình cũng ngồi trong căn phòng này vào năm ngoái, lúc đó cô nghĩ mình được mời đến để lập kế hoạch cho buổi khiêu vũ Four Hundred Ball hàng năm (Về các đề tài sẽ được nói đến? Trang trí cho khung cảnh lịch sự ra sao? Giấy mời thì thế nào?) chắc chỉ có thế thôi. Tất nhiên là Jack biết vài điều về việc này, chẳng có gì qua được mắt anh trai cô. Mimi cũng có vài hồi tưởng – các kí ức cứ len lỏi vào người cô mà không hề báo trước. Giống như cái lần cô ở trong Vườn Nho Của Martha, lúc đó thay vì ở bên ngoài Con Chó Đen thì cô lại có cảm giác mình đang ở bên ngoài một ngôi nhà trong một trang trại nào đó, mặc một cái váy vải bông kẻ rất gớm ghiếc… làm sao mà tin được điều này cơ chứ. Hay là cái lần cô đang làm bài kiểm tra tiếng Pháp trong khi cô chưa học một chút gì, ấy vậy mà tự nhiên cô có thể diễn đạt trôi chảy và chính các thứ ngôn ngữ này. Mimi tự cười bản thân mình vì những kí ức đó, rồi quay sang nhìn các thành viên của Ủy Ban Lâu Năm, mẹ cô ở giữa, họ bước vào trong phòng, các gót giày hiệu Blahnik của họ kêu cách cách nhưng nhẹ nhàng trên nền nhà được lát đá cẩm thạch hình hoa hồng. Tất cả im lặng. Những người phụ nữ với cái mũ ni được chau chuốt cẩn thận khẽ cúi chào những người khác và vui vẻ vẫy tay với những đứa con của họ. Phòng Jefferson là căn phòng ở trước lối vào tòa nhà Flood, xây dựng theo phong cách Monticello, một món quà cho vị tổng thống thứ ba. Có trần nhà cao, cấu trúc theo kiểu mái vòm của thánh đường, các bức chân dung cá nhân của Gainsborough, và ở giữa phòng là một cái bàn tròn, nơi mà các thành viên mới đang ngồi với dáng vẻ chán nản hoặc sợ hãi. Mimi không biết được tất cả những thành viên mới vì một vài trong số họ đến từ trường khác. Chúa ơi, đồng phục của trường Nightingale xấu tệ, cô nghĩ vậy. Những thành viên còn lại trong Ủy Ban Nhỏ Tuổi đang ngồi trên các bàn nghiên cứu hoặc đang đứng dựa lưng vào các cửa sổ hay đứng khoanh tay, lặng lẽ quan sát. Điều duy nhất làm cô chú ý, anh trai cô, Jack lại hạ cố đến đây làm cho họ cảm thấy vinh dự vì sự hiện diện của anh. Phòng Jefferson là căn phòng ở trước lối vào tòa nhà Flood, xây dựng theo phong cách Monticello, một món quà cho vị tổng thống thứ ba. Có trần nhà cao, cấu trúc theo kiểu mái vòm của thánh đường, các bức chân dung cá nhân của Gainsborough, và ở giữa phòng là một cái bàn tròn, nơi mà các thành viên mới đang ngồi với dáng vẻ chán nản hoặc sợ hãi. Mimi không biết được tất cả những thành viên mới vì một vài trong số họ đến từ trường khác. Chúa ơi, đồng phục của trường Nightingale xấu tệ, cô nghĩ vậy. Những thành viên còn lại trong Ủy Ban Nhỏ Tuổi đang ngồi trên các bàn nghiên cứu hoặc đang đứng dựa lưng vào các cửa sổ hay đứng khoanh tay, lặng lẽ quan sát. Điều duy nhất làm cô chú ý, anh trai cô, Jack lại hạ cố đến đây làm cho họ cảm thấy vinh dự vì sự hiện diện của anh. Vậy là rốt cuộc Ban Lãnh Đạo cũng nghĩ tới cô gái họ Van Alen đó. Việc này thật kì quặc. Mimi không có bất kì một kí ức nào về cô gái này trong quá khứ của cô, thậm chí là ở Plymouth cũng không có. Cô ta phải ở một nơi nào đó, Mimi cố đào sâu vào tiềm thức. Khi Mimi nhìn quanh căn phòng, cô có thể thấy hình ảnh của vài người đã từng có trong kí ức của cô. Ví dụ như Katie, Sheridan đã từng là một người bạn – họ được xếp vào trong những cô gái thượng lưu của năm 1850 và Lissy Harris là một người phục vụ trong đám cưới của cô không lâu sau trong năm đó. Nhưng trường hợp này không đúng với Schuyler.Còn Jack, hai người đã ở bên nhau còn hơn cả anh em. Anh là gương mặt duy nhất mà cô luôn luôn nhìn thấy, chờ đợi trong mọi lần hóa thân trong quá khứ của cô. Nếu cô luyện tập với suy nghĩ của mình, có lẽ cô có thể truy cập được vào chỗ sâu kín nhất trong lịch sử của mình, quay lại cái lúc mới được tạo thành, ở Ai Cập trước cả các đợt triều cường. Bà Priscilla Dupont, một gương mặt nổi tiếng trên các tạp chí xã hội của thành phố và có ảnh hưởng lớn về mặt tài chính xã hội đằng sau những cơ quan văn hóa uy nghiêm nhất của New York, đang bước vào. Giống như những người phụ nữ ở đằng sau bà, dáng người mảnh khảnh đến khó tin với kiểu búi tóc nhỏ tạo nên khuôn mặt không đường nét. Bà có một dáng vẻ riêng khi mặc bộ ple màu đen hiệu Caroline Herrera với những đường may sắc sảo. Khi đã ngồi vào chỗ đứng đầu, bà yêu cầu mọi người tập hợp. - Chào mừng tới buổi gặp mặt đầu tiên trong mùa của Ủy Ban Ngân Hàng Máu New York – Bà nói rồi mỉm cười ân cần – Chúng tôi rất tự hào vì sự hiện diện của tất cả các bạn ở đây. Mimi rất hiếm khi chịu nghe các bài thuyết trình thông thường về việc liên kết giữa trách nhiệm công dân với sự giúp đỡ cao quý, và liệt kê nhiều lợi ích mà ủy ban cung cấp cho cộng đồng của họ. Ví dụ như các tiệc khiêu vũ hàng năm sẽ tạo nên một số quỹ khổng lồ cho các công trình nghiên cứu về máu, cống hiến cho việc tiêu diệt các loại bệnh về máu như AIDS và bệnh máu khó đông. Ủy Ban thành lập các bệnh viện, các cơ quan nghiên cứu, và trở thành phương tiện trong việc gây quỹ cho việc nghiên cứu tế bào thân (trong tủy sống) và các cải tiến khác về thuốc. Sau bài diễn văn thông thường ấy, bà Dupont nhìn chăm chú vào mười người trẻ tuổi đang ngồi tại cái bàn đó. - Tuy nhiên việc giúp đỡ người khác không phải là việc duy nhất mà Ủy Ban làm. Sự im lặng chờ đợi bao trùm xung quanh. Bà Dupont nhìn chăm chú từng học sinh trước khi nói. - Các bạn được mời tới đây ngày hôm nay bởi vì các bạn là những người đặc biệt – Giọng của bà trở nên du dương, mượt mà và thật quý phái giống như lần trước. Mimi thấy Bliss có vẻ không thoải mái lắm. Cô đã tỏ ra tiếc rẻ cho Bliss về chuyện Dylan, cậu chàng chính là mồ chôn của cô ta. Bliss lại còn dọa sẽ bỏ không tới cuộc gặp mặt này. Nhưng dù thế nào thì Mimi đã giúp thay đổi suy nghĩ của cô nàng. - Một vài người trong các bạn có thể đã chú ý tới những thay đổi tất yếu của cơ thể. Bao nhiêu trong các bạn đã thấy những vết màu xanh trên cánh tay? – Bà hỏi. Có vài cánh tay giơ lên, những cánh tay sáng rực với ánh sáng màu xanh ngọc đang chiếu qua làn da của họ. Bà gật đầu. - Tốt. Đó chính là lúc máu xuất hiện.p> Mimi nhớ lại cái cảm giác mình đã mê đi như thế nào khi những vết đó xuất hiện lần đầu tiên. Chúng có hình dáng phức tạp và giống như hoa văn chạy dọc lên và xuống từ vai cho đến cổ tay cô. Jack cũng chỉ cho cô thấy những hình trên tay anh, nó cũng tương tự như vậy, phải chăng đây là sự trùng hợp nhưng thực sự không phải như thế… nếu như họ để hai cái dấu đó sáp lại gần nhau, các dấu vết đó tương xứng một cách hoàn hảo. Những đường vân máu ấy là một bản đồ về lịch sử con người họ… máu đang tự đòi quyền lợi cho chính nó, Sangre Azu, cái đánh dấu chúng như một loại của bạn, bà Dupont thông báo với họ. - Vài người trong các bạn thấy được mình tự nhiên có khả năng làm được nhiều việc rất tốt. Các bạn đã từng chú ý đến việc mình có thể hoàn thành xuất sắc các bài kiểm tra mà không cần học bài chưa? Kí ức của các bạn như những bức ảnh chụp nhanh phải không? Nhiều cái gật đầu và vài lời lầm bầm. Nhiều cái gật đầu và vài lời lầm bầm. - Ai đã từng có lúc cảm thấy đôi khi thời gian trôi quá nhanh hoặc quá chậm không? Mimi gật đầu. Đó chính là một phần của nó… các kí ức đẩy bạn từ hiện tại tới quá khứ. Bạn đang đi bộ trên một đường phố, suy nghĩ về công việc của mình, và bất ngờ bạn lại đang đi trên một con đường như thế nhưng ở một thời gian khác. Chuyện này giống như đang xem một bộ phim hấp dẫn, Mimi nghĩ, chỉ trừ một điều bạn chính là diễn viên ngôi sao trong bộ phim đó. - Các bạn cảm thấy bản thân có thể ăn mọi thứ mà vẫn không tăng cân dù chỉ một chút phải không? Vài cô gái cười khúc khích. Một sự trao đổi chất tốt, những Máu Đỏ sẽ nghĩ vậy. Mimi cũng tự khúc khích cười với bản thân. Cứ như thể là mọi người có thể tùy thích ăn bao nhiêu bánh nướng nhỏ phết lớp kem phủ mà vẫn gầy như cô. Đây là một trong những điều mà cô thích về việc là một thành viên của Gia Tộc Ma Cà Rồng. Một điều may mắn. Cho những người được chọn. - Hương vị của các loại thịt được nấu chín trở thành những thứ không thể chịu được. Bạn bắt đầu thèm những thứ còn sống, đẫm máu. Có nhiều cái nhìn không thoải mái quanh bàn. Trông Bliss tái đi một cách đặc biệt. Mimi không biết có ai từng trải qua những điều mà cô đã từng chưa… ngày hôm đó, cô đã ăn ngấu nghiến mấy miếng thịt sống; vục mặt vào trong đó cho tới khi máu nhỏ giọt trên cằm và lúc ấy trông cô chẳng khác gì một bệnh nhân tâm thần. Từ những cái nhìn xung quanh bàn, Mimi cá là chuyện đó đã xảy ra với vài người.- Câu hỏi cuối cùng: bao nhiêu người trong các bạn đã nhặt được một con thú cưng vào năm ngoái? Những con chó, rất đặc biệt phải không? Mọi người đều giơ tay lên. Mimi nghĩ về lúc cô nhặt được con Pookie (giống chó su của Trung Quốc) trên bãi biển ở Hamptons, còn Jack thì nhặt được con Patch cũng vào một buổi tối như thế. Bố của họ đã rất tự hào về chuyện này. - Bao nhiêu trong số những con chó đó thuộc giống chó săn? Chỉ duy nhất Schuyler giơ tay. Mimi nhăn mặt. Anh trai cô, Jack cũng có một con chó thuộc loại chó săn – đẳng cấp cao nhất. Việc này khiến cho người ta bực mình. - Tất cả chúng tôi, những người có mặt ở đây, có thể nói với các bạn rằng các bạn không phải lo lắng gì cả. Toàn bộ những gì các bạn đang trải qua là hết sức bình thường. Bởi vì cũng giống như tôi, như các bạn của bạn và như những người bạn đang ngồi ở sau bạn, họ hàng của bạn, các bạn là một phần trong một truyền thống dài và cao quý Bốn Trăm Năm. Bà Dupont bật ngón tay tanh tách và rồi tất cả đèn trong phòng phụt tắt. Nhưng Mimi, cũng như tất cả các thành viên của Ủy Ban vẫn tỏa sáng. Họ có một cái đèn ino làm nổi bật khuôn mặt của họ. Cứ như thể tất cả chúng đều được làm từ loại đá hoa cương màu trắng mờ. - Điều này được gọi là illuminata, nó là một trong những món quà của chúng tôi, cái sẽ giúp chúng ta trong bóng tối và làm chúng ta có thể nhìn thấy được người khác. Một vài học sinh hét lên.- Chẳng có gì phải lo lắng cả. Các bạn được an toàn ở đây, vì chúng tôi ở đây. Giọng của bà trở lại âm điệu du dương như đang thôi miên người nghe. - Đó là tất cả những gì trong Chu Kì Xuất Hiện. Các bạn là những thành viên mới nhất của Gia Tộc Ma Cà Rồng. Ngày hôm nay chỉ là buổi giới thiệu cho các bạn về lịch sử bí mật của các bạn. Xin chào mừng tất cả các bạn bước vào cuộc sống mới. Khuôn mặt của các sinh viên lộ rõ đường nét của một cú sốc. Mimi nhớ lại mình đã cảm thấy kinh khủng như thế nào, nhưng không phải vì cô sợ Ủy Ban – đó chỉ làm một loại của sự khiếp sợ - một nỗi khiếp sợ phức tạp hơn nhiều. Nỗi khiếp sợ vì cuối cùng cũng biết được sự thật mình là ai. Cô lại nhìn thấy nỗi sợ hãi như thế trên khuôn mặt của những thành viên mới nhất. Họ đang dấn thân vào cuộc hành trình đi tới nơi sâu nhất trong chính bản thân họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương