Giả Trai
Chương 92: Vả mặt
Cậu nói năng hùng hồn như thế khiến Lý Minh Châu nghĩ ngợi một lát cũng không tìm ra lý do gì để phản bác.
Lục Dao liếc nhìn Lý Minh Châu từ trên xuống dưới, lập tức khó chịu.
“Sao em mặc đầm xẻ cao thế?”
Lý Minh Châu nói: “Không phải tôi mua.”
“Ai mua cũng không được, kẻ ấy bụng dạ khó lường!” Lục Dao cởi ngay áo khoác ra, buộc trên đùi Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu:…..
“Cậu buộc vậy tôi đi thế nào được.”
“Đi không được càng tốt, để anh bế em đi.” Lục Dao đáp ngon ơ.
Lý Minh Châu không thèm nhiều chuyện với cậu nữa.
Sau khi Lục Dao cởi áo khoác ra thì chỉ còn áo sơ mi trắng.
May mà trong khách sạn này có máy sưởi rất ấm áp, không đến mức bị lạnh cóng.
Lục Dao không đi đâu hết, ngồi xuống cạnh cô.
Những ánh nhìn nóng bỏng hướng về Lý Minh Châu đành dời đi.
Lục Dao ngồi bên cạnh cô, hễ ai không mù thì đều không dám có suy nghĩ gì.
Lục Dao cau mày, lẩm bẩm: “Lần sau em ra ngoài đừng ăn mặc đẹp quá.”
Lý Minh Châu: “Gây rối vô cớ.”
“Con ngươi trong mắt bọn họ đều muốn rớt trên người em kìa!” Lục Dao ấm ức, dựa sát vào cô một chút.
Nếu là trước kia, khi ở nơi công cộng, đặc biệt là những lúc đông người, Lý Minh Châu không thích thân mật với Lục Dao quá.
Cô là một người bảo thủ, tư tưởng luôn dừng lại ở thế kỷ trước, đặc biệt là về phương diện tình cảm.
Thể hiện tình cảm chốn công cộng là chuyện có bị ăn đòn Lý Minh Châu cũng không làm.
Nhưng Lục Dao phát hiện sau khi Lý Minh Châu bị sốt thì hình như đầu óc đã cháy hỏng, bất kể Lục Dao làm chuyện gì quá đáng, cô đều dung túng cho cậu.
Lục Dao nghĩ bụng: Không ổn, lần trước mình vừa hưởng chút trái ngọt thì cô nàng này đã vỗ mông từ trên giường chạy mất.
Vì vậy bây giờ cậu vừa hưởng thụ sự dung túng của Lý Minh Châu vừa lo lắng quan sát Lý Minh Châu, đề phòng cô lại giở trò cũ, lặn lần hai.
Lục Dao sáp tới, Lý Minh Châu cũng không đẩy cậu ra.
Cậu lại được nước lấn tới, vươn tay ôm luôn eo cô, Lý Minh Châu chỉ liếc cậu một cái song không nói gì.
Người bốn phía lén nhìn bọn họ cũng kinh ngạc xôn xao.
“Lục Dao và cô gái này… có quan hệ gì?”
Trên đầu mọi người đều hiện lên dấu chấm hỏi.
Cô gái Lý Sâm dẫn tới sao cuối cùng lại để Lục Dao ôm?
Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy không thể một hai câu mà nói rõ được, mọi người đành rút ra kết luận: Cô gái này… rất trâu bò!
Người có thể tham dự hôn lễ của Quý Tùng đa phần đều là kẻ có tiền thuộc giới thượng lưu, mà đã là kẻ có tiền thì mấy ai thích đi ra ngoài với vợ, đa số đều dẫn thư ký trẻ trung xinh đẹp theo, nhất là thể loại ngoài mặt là thư ký nhưng thực chất là bồ nhí nhiều vô kể.
Mấy cậu ấm chưa kết hôn cũng có một hai cô nhân tình cố định.
Nhìn khắp hôn lễ, có không ít vị trung niên đầu trọc bụng bia đều dắt theo thiếu nữ xanh non mơn mởn.
Trông chẳng khác nào con gái họ.
Vậy nên khi mọi người thấy Lý Minh Châu được Lý Sâm dẫn tới thì cứ tưởng đó là tình nhân của Lý Sâm, ai ngờ sau đó họ lại thấy quan hệ của cô và Lục Dao không cạn, bỗng nghĩ vớ nghĩ vẩn có khi cô làm hai việc một lúc.
Cứ nhìn khuôn mặt động lòng người của Lý Minh Châu mà xem, suy đoán của họ tám chín phần mười là chính xác.
Nhưng cách đối xử của Lục Dao với cô không giống như với tình nhân, cậu rất thận trọng, thậm chí là có chút dè dặt.
Lục Dao là người thế nào mọi người đều biết, giờ Lục Hưng chỉ còn mình cậu là con trai, người muốn nịnh bợ cậu xếp hàng dài tới Thái Bình Dương, có bốc số rút thăm cũng không tới lượt mình.
Một cậu ấm vừa chào đời đã ngậm thìa vàng sao lại dè dặt trước một cô gái như vậy?
Huống hồ, với tính cách của ông già Lục Hưng có thể cho phép con trai mình bậy bạ bên ngoài sao?
Hiển nhiên là không.
Thân phận của cậu và Lý Minh Châu dường như hoàn toàn trái ngược, nhưng mặt cô cứ lạnh băng, cũng chẳng mấy đon đả với Lục Dao, vô cùng cao ngạo.
Ngô Linh thấy cảnh này thì nắm đuôi tóc, nghiến răng.
Đứng cạnh cô ta là một tên đàn ông, tên này là anh họ cô ta, tên Ngô Xuyên, một gã công tử đàng điếm.
Ngô Xuyên nói, “Em coi trọng tên nào thế?”
Ngô Linh nói, “À, kia kìa!”
“Kia? Ở đó?” Ngô Xuyên nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt đầy người qua lại như mắc cửi.
Ngô Linh nói, “Anh ấy đi chung với cô gái khác.”
“Cậu ta có bạn gái?”
“Không có.” Ngô Linh phủ nhận, “Dì Phó không kể với em, em không nghe thấy chuyện anh ấy có bạn gái.”
Ngô Xuyên cười xòa, “Vậy là nhân ngãi thôi, em lo làm gì.”
Ngô Linh nói, “Em có lo à?”
“Nhìn em ghen ghét ra mặt thế này, anh mà không cản em có khi em lại xông tới nhai cô ta luôn ấy chứ!” Ngô Xuyên chậc một tiếng.
Ngô Linh trợn mắt.
Ngô Xuyên an ủi: “Đàn ông mà, bên cạnh lúc nào chẳng có phụ nữ, Linh Linh, em phải biết rằng, bọn đàn bà đó đều ham quyền thích thế, em cho cô ta chút tiền thì cô ta sẽ cút nhanh hơn bất cứ ai. Sao hả? Muốn anh giúp em chút không?”
Ngô Linh nhìn anh ta: “Anh tính giúp thế nào?”
“Giúp em đuổi cô ta đi.”
Ngô Xuyên vừa nói vừa tiến về phía Lục Dao.
Lục Dao đang kể chuyện trong game cho Lý Minh Châu nghe, cậu tính nhắc khéo Lý Minh Châu chuyện đi gặp Phó Thanh Hàn. Tuy nhiên, tới thời điểm mấu chốt, cậu lại tính vòng vo, thần không biết quỷ không hay đả động tới chuyện Phó Thanh Hàn.
Nên Lục Dao tính nói về trò chơi trước, rồi sẽ từ từ chuyển đề tài.
Trước giờ Lý Minh Châu rất kiệm lời nên Lục Dao đành làm người gợi chuyện.
Cậu vừa mới nói được một chút thì đã bị phá đám.
Ngô Xuyên vui vẻ chào, “Đây không phải Lục Dao sao? Ôi trời, đã nhiều năm không gặp cậu!”
Lục Dao: ……. Ai thế?
Ngô Xuyên thuận thế nhìn về phía Lý Minh Châu.
Anh ta làm bộ ngạc nhiên, sau đó cười hỏi, “Vị này là…”
Lục Dao mở miệng: “Anh là ai?”
Cậu nói chuyện luôn kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa hề biết hai từ khiêm tốn tròn méo ra sao.
Nụ cười của Ngô Xuyên có vẻ ngượng ngập.
Anh ta không thể nào ngờ Lục Dao lại không giữ xíu thể diện nào cho mình như vậy.
Ngô Xuyên cố kiềm chế không nổi nóng, định giới thiệu lần nữa.
Lục Dao ngắt lời anh ta: “Tôi không có hứng thú biết anh là ai.”
Lý Minh Châu bật cười.
Tiếng cười của cô chọc Ngô Xuyên nổi cáu.
Anh ta nén giận, xoay người đi mất.
Lý Minh Châu: “Cậu ăn thua với hắn làm gì?”
“Ánh mắt hắn ta nhìn em thật ghê tởm.”
Đàn ông dạng gì mà lại nhìn phụ nữ bằng ánh mắt ghê tởm tới mức đó cơ chứ! Ánh mắt Lục Dao tối sầm lại, sắc mặt không tốt.
Lý Minh Châu an ủi cậu mấy câu.
Trong bữa tiệc linh đình, Lục Dao không thể ở cạnh Lý Minh Châu suốt, mới đó Phó Thanh Hàn đã gọi cậu.
Cậu chần chờ một lát, nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu hiểu ý cậu, đứng lên: “Đi thôi.”
Lục Dao được như nguyện mà hoảng lên.
Lý Minh Châu cười nói: “Không đi à? Vậy tôi ngồi đây.”
Lục Dao kéo cô: “Sao được!”
Tim cậu đập loạn hết lên, vô cùng kích động.
Lý Minh Châu cũng không thấy nhẹ nhõm hơn cậu là bao, lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, lúc đi sang đó, lúc thì nghĩ biết vậy sáng nay cô đã đem quà gặp mặt theo, lúc lại nghĩ mình nên tự giới thiệu bản thân như thế nào.
Vấn đề đầu tiên còn đỡ, cái sau thật nghiêm trọng.
Phó Thanh Hàn biết cô là nữ, nhưng Lục Hưng có biết không?
Năm đó khi Lục Hưng gặp cô thì cô vẫn là một thiếu niên tương lại sáng rọi, là bạn thân, là người anh em tốt của con trai ông.
Ai ngờ năm năm sau, cô lại lên giường với con trai người ta, đôi lông mày Lý Minh Châu nhíu chặt tới mức muốn đụng vào nhau.
….. Phải giải thích chuyện này với Lục Hưng như thế sao đây!
Cô ra nước ngoài du học năm năm chứ có phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu, khuôn mặt năm đó và bây giờ chẳng khác gì mấy, chỉ cần Lục Hưng không mất trí nhớ thì tuyệt đối sẽ không quên cô.
Giữa lúc Lý Minh Châu còn đang tự hỏi thì Lục Dao đã dắt cô tới trước mặt Phó Thanh Hàn.
Phó Thanh Hàn đang nói chuyện với đám bạn bè của bà, vừa rồi bà mới gọi Lục Dao thì Lục Dao đã tới ngay.
Phó Thanh Hàn quay đầu, muốn kéo Lục Dao tới khoe khoang một chút, ngờ đâu vừa quay lại đã thấy Lý Minh Châu đứng cạnh Lục Dao.
Cô đã trưởng thành hơn xưa, còn nuôi tóc dài, không để kiểu đầu ngắn năm xưa nữa, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, Phó Thanh Hàn suýt nữa không nhận ra cô.
Bà hơi ngạc nhiên, liếc sang Lục Dao, thấy mặt Lục Dao nhăn nhó, gò má hơi ửng hồng.
Chút ngờ ngợ của Phó Thanh Hàn lập tức biến mất.
Bà gọi: “Minh Châu?”
Lý Minh Châu gật gật đầu, “Chào cô Phó.”
Mắt Phó Thanh Hàn sáng lên, tâm trạng có chút kích động.
“Ôi chao nhìn con kìa… Suýt nữa thì cô không nhận ra.”
Mọi người đứng gần đó âm thầm đánh giá Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu bị Phó Thanh Hàn cầm tay thì chợt thấy lo lắng.
Phó Thanh Hàn thấy người cô cứng lại, khẽ vỗ vai cô.
Phó Thanh Hàn không hỏi gì, nếu Lục Dao đã dẫn cô tới thì mọi chuyện đều rõ như ban ngày.
Bà thầm cảm thán: Vòng tới vòng lui vẫn là con bé này.
Lý Minh Châu mân mê mũi.
Lúc cô hoảng lên thì tài ăn nói biến đâu mất, gặp Phó Thanh Hàn khiến lo lắng tới mức quên mất định nói gì.
Phó Thanh Hàn kéo cô tới chào bạn bè của bà, rồi dẫn Lý Minh Châu tới ghế sô pha ngồi xuống.
Lục Dao ngồi cạnh Lý Minh Châu, một tấc không rời.
Phó Thanh Hàn hàn huyên với cô một lát, Lý Minh Châu được hỏi gì đáp nấy, rất ngoan ngoãn.
Nói chuyện được một lúc, Phó Thanh Hàn mới hỏi, “Con về nhà đón Tết với Lục Dao chứ?”
Lý Minh Châu nói: “….. Cháu ở khách sạn.”
Phó Thanh Hàn nghe vậy thì thoáng phiền muộn: Ở khách sạn thì lấy đâu ra cháu trai chứ.
“Ở quen chưa?” Phó Thanh Hàn nhìn cô, mắt viết rõ mấy từ: Mau nói cháu ở không quen đi!
“…. Cũng được ạ.” Lý Minh Châu ngập ngừng đáp.
Phó Thanh Hàn nói, “Tối nay về nhà một chuyến, chú Lục cháu cũng về, lát nữa cháu sẽ gặp ông ấy.”
Phó Thanh Hàn vẫn chưa biết chuyện Lục Hưng đã từng gặp Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chuyện này nhanh quá.
Cô hiển nhiên không biết dù đã như vậy mà Phó Thanh Hàn vẫn thấy chậm.
Tốt nhất là tháng Một kết hôn, tháng Mười có cháu bế, bà mới hài lòng.
Hai người chưa nói chuyện được bao lâu thì hôn lễ đã bắt đầu.
Lý Minh Châu nhớ tới chuyện giành hoa cưới trước đó Lục Dao nhắc tới, cô vội nhìn sang Lục Dao, sợ tên này đầu chập mạch đi cướp hoa của cánh con gái thật.
Hôn lễ tiến hành được hai phần ba, Lý Minh Châu yên lặng nhìn toàn bộ quá trình, Lục Dao bất thình lình lên tiếng: “Em nghĩ sao?”
Lý Minh Châu: “Tôi phải nghĩ sao?”
Lục Dao nghĩ thầm: Không đúng, trên mạng đều nói con gái rất mong được mặc áo cưới mà.
Lý Minh Châu trông có vẻ như hoàn toàn không có chút mong đợi gì.
E rằng Lục Dao đã quên, cô nàng này mười tám năm cuộc đời đều giả trai, làm sao nuôi mộng gì với áo cưới.
Lục Dao quyết định nhắc nhở cô một chút, kích thích chút tư duy nữ tính tiềm tàng trong con người Lý Minh Châu.
“Chẳng lẽ em không mong mặc áo cưới sao?”
Lý Minh Châu trầm mặc một lát, trêu cậu, “Cậu muốn mặc à?”
Lục Dao:…..
“Nếu cậu muốn mặc như vậy thì mai tôi mua cho cậu một bộ.” Cái miệng độc địa nhiều năm không gặp đã quay về, “Trông dáng dấp cậu như vậy sợ là phải đặt may.”
Lục Dao chán nản: Cô nàng này sao lại ăn nói vô lý thế.
Tâm trạng Lý Minh Châu tốt hẳn lên.
Sau khi hôn lễ chấm dứt là tới tiết mục mời rượu, Lục Dao là khách mời nên không bị chuốc rượu, nhưng chú rể có tới tìm cậu mấy lần để ôn chuyện hồi nhỏ với cậu.
Quý Tùng bưng ly rượu tới, uống hai ly với Lục Dao.
Lục Dao không giỏi uống rượu, đổi thành Cola.
Quý Tùng nhìn Lý Minh Châu, hỏi: “Đây là…”
Lục Dao thẳng thắn nói: “Chị dâu cậu đó.”
Quý Tùng rất biết điều nói: “Chào chị dâu.”
Lý Minh Châu:…….
Quý Tùng cười tủm tỉm: “Anh Dao có phúc quá đi, chị dâu là tiên nữ hạ phàm sao?”
Người ta khen Lý Minh Châu mà lòng Lục Dao lại vui phơi phới.
Tự nhủ: Vợ anh đây sao mà xấu được?!
Quý Tùng nói: “Vừa rồi Ngô Linh còn kiếm anh khắp nơi đấy, nhưng em không nói cho cô ấy biết anh ở đâu.”
Ngô Linh đã tìm thấy Lục Dao nhưng Quý Tùng không biết.
Lục Dao hỏi: “Ngô Linh là ai?”
Quý Tùng phá lên cười, nhưng lại nhìn Lý Minh Châu trả lời, “Chị dâu yên tâm, anh Dao hoàn toàn không nhớ rõ Ngô Linh!”
Lý Minh Châu bình thản, vẻ mặt không đổi.
Quý Tùng thì thầm với Lục Dao: “Chị dâu là nghệ sĩ à?”
Mấy cậu ấm đều thích hẹn hò với nghệ sĩ, không biết tại sao, có vẻ làm vậy rất có thể diện.
Quý Tùng vừa nhìn đã thấy Lý Minh Châu quá đỗi xinh đẹp, ý nghĩ đầu tiên của anh ta là: Giới giải trí có nhân vật đỉnh như vậy từ bao giờ?
Giới giải trí nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ, đặc biệt là giới giải trí thành phố B, hễ xuất hiện người mới thì đám cậu ấm là người biết đầu tiên, đừng nói là người đẹp như Lý Minh Châu. Nếu thực sự xuất hiện một người như vậy thì đã bị người ta xuống tay từ tám trăm năm trước rồi.
Lục Dao nói: “Liên quan gì tới cậu?”
Quý Tùng thấy anh ta hỏi một đằng Lục Dao lại đáp một nẻo thì cho rằng Lục Dao thừa nhận.
“Quả nhiên là một nghệ sĩ nhỏ.” Anh ta nghĩ.
Ngô Xuyên sốt ruột chờ, Lục Dao vừa đi thì anh ta đã kiềm không được đi tới hỏi.
“Sao rồi? Đã hỏi thăm giúp tôi chưa?”
Người anh ta hỏi đúng là Quý Tùng.
Quý Tùng không biết Ngô Xuyên hỏi thăm chuyện đó làm gì, nhưng trước đó anh từng nợ Ngô Xuyên một ân tình nên giờ Ngô Xuyên có chuyện nhờ vả anh ta, anh ta không tiện thoái thác.
Huống hồ, chỉ là hỏi thăm về một người, không có gì quá đáng.
“Là một nghệ sĩ nhỏ, chắc vẫn chưa ra mắt.” Quý Tùng suy xét một lát rồi nói.
Ngô Xuyên nghe thấy đáp án này thì cười nhạo một tiếng. Anh ta quay lại nói cho Ngô Linh biết ngay.
Sau khi Ngô Linh nghe thì mắt sáng rực.
“Là nghệ sĩ thật à?”
“Quý Tùng nói, với quan hệ của cậu ta và Lục Dao thì còn giả được sao?”
Ngô Linh nghịch tóc.
Ngô Xuyên nói: “Giờ em yên tâm rồi nhé, cùng lắm Lục Dao chỉ chơi đùa với cô ta một chút mà thôi. Thân phận của cô ta và Lục Dao chênh lệch như thế làm sao Lục Hưng để cô ta bước vào cửa nhà họ Lục được.”
Ngô Linh buồn bực: “Sao anh lại tốt bụng giúp em thế?”
Ngô Xuyên cười khẩy: “Chờ em ở bên Lục Dao thì cô nàng kia chẳng phải về tay anh sao?”
Ngô Linh lẩm bẩm: “Cô ta có gì tốt chứ?”
“Đẹp chứ sao.” Ngô Xuyên nhớ tới tướng mạo và khí chất lạnh lùng của Lý Minh Châu, tim tê dại như bị điện giật, “Quá rung động lòng người, đời này anh chưa gặp cô nàng nào có khí chất kiểu đó hết.”
Ngô Linh lẩm bẩm: “Kiến thức nông cạn.”
Cùng lúc đó, cuối cùng Lý Minh Châu cũng tìm thấy người mà cô và Lý Sâm muốn tìm, đối phương là một thanh niên con nhà giàu nứt đố đổ vách, Lý Minh Châu không nhiều lời với anh ta mà vào thẳng chuyện chính.
Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dù Lý Sâm không ở đây thì mình cô cũng xử lý được.
Lý Sâm bảo cô là một thương nhân bẩm sinh quả không sai, không những thế, Lý Minh Châu cũng rất thích hợp trở thành một nhà lãnh đạo khôn khéo.
Khi cô xong việc, hôn lễ cũng đến hồi kết thúc, khách quý lục tục ra về.
Lúc cô bàn chuyện công việc, Lục Dao biết ý đứng cạnh đợi cô, không quấy rầy.
Đợi Lý Minh Châu xong việc, Lục Dao mới sáp tới oán giận hỏi: “Sao lúc nào em cũng làm việc vậy?”
Lý Minh Châu như biết hóa phép, không biết moi đâu ra giấy bút từ bộ lễ phục dạ hội, Lục Dao nhìn trước ngó sau hai lần cũng không thấy cái túi cô mang theo có chỗ nào đặc biệt.
Cậu bỏ cuộc luôn, chuyện cấp bách bây giờ là dẫn Lý Minh Châu về nhà.
“Tối nay vẫn ở khách sạn à?” Lục Dao hỏi cô.
Lý Minh Châu đáp: “Ừ.”
Giọng Lục Dao thấp đi mấy đê xi ben, nhão nhoét, Lý Minh Châu vừa nghe cậu giở giọng này đã biết cậu tính làm nũng.
Quả nhiên, ngay sau đó Lục Dao dính lấy cô nói: “Em đã hứa sẽ về nhà với anh.”
“Tôi từng hứa rất nhiều chuyện.” Lý Minh Châu bình thản đáp.
Lục Dao nghiêm túc hẳn: Bây giờ còn không thèm trả lời chiếu lệ luôn à!
Lý Minh Châu hỏi: “Sao hả?”
Lục Dao mở miệng: “Lát nữa Lục Hưng sẽ tới đón mẹ anh, nếu em muốn về khách sạn thì anh đi với em.”
Lý Minh Châu:……
“Cậu uy hiếp tôi.”
“Anh đâu có.” Lục Dao nói: “Anh đã nói với bọn họ là sẽ dẫn bạn gái về ra mắt, vậy mà sắp tới Tết rồi mà ngay cả mép váy bạn gái cũng không mang về được.”
Cậu nói xong, lại giở ngón nghề đáng thương ra.
Lý Minh Châu không nói gì, đúng lúc này Ngô Linh gọi Lục Dao.
“Lục Dao!” Cô ta đi từ khách sạn ra với đám Ngô Xuyên, mấy người đằng sau có vẻ là bạn của cô ta.
Lục Dao không có ấn tượng gì về Ngô Linh, nhìn mấy lần vẫn không biết đó là ai.
Ngô Linh cười nói, “Tối nay rảnh không? Đã lâu không gặp, nể mặt em tụ tập một bữa đi.”
Lục Dao nhìn đám người sau lưng cô ta: Vẫn không thấy ai quen.
Lý Minh Châu cụp mắt xuống.
Lục Dao nói: “Tôi không rảnh.”
Từ chối rất dứt khoát.
Ngô Linh tiếp tục cười hỏi: “Hay anh bảo cô nàng này đi chung đi, cô ta là bạn anh à?”
“Cô nàng này” ám chỉ Lý Minh Châu.
Mặt Lục Dao lạnh đi ngay.
Người đứng sau khẽ hỏi: “Đây là nghệ sĩ nhỏ em nói sao? Đẹp ghê!”
“Nhảm nhí, nếu xấu thì Lục Dao sẽ vừa mắt sao!”
“Giỏi ghê, câu được cả Lục Dao.”
“Vài bữa nữa Lục Dao sẽ chơi chán thôi, đến lúc đó sẽ tới lượt anh em mình.”
Giọng rất nhỏ, chỉ có đám đứng sau nghe thấy.
Ngô Linh đứng trước vẫn mời Lục Dao, “Tối nay ba em hình như có chút chuyện bàn bạc với chú Lục, nếu không em tới nhà anh cũng được…”
Vừa hay lão Ngô đi ra.
Ông vừa ra đã thấy con gái mình đứng cạnh Lục Dao.
Ngô Linh mở miệng gọi, “Ba!”
Lão Ngô: “Đứng chắn ở cửa làm gì?”
Ngô Linh: “Gặp Lục Dao, muốn nói chuyện với anh ấy.”
….. Tuy chỉ có mỗi cô ta nói.
Lão Ngô biết con gái mình thích Lục Dao, đúng lúc Lục Dao cũng ở đây, ông ta liền có ý tác hợp.
Nhưng ông ta còn chưa kịp vun vào đã thấy Lý Minh Châu đứng cạnh Lục Dao.
Lão Ngô giật mình kêu: “Minh Châu!”
Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn, thấy lão Ngô thì hơi ngạc nhiên, “Chào sếp Ngô.”
Mặt Ngô Linh ngạc nhiên, “Hai người quen nhau à?”
“Ôi, sao lại gặp cháu ở đây?” Lão Ngô lơ đẹp con gái mình, nhìn Lý Minh Châu với vẻ vui sướng, “Đúng lúc chú đang định tới chỗ Ủy viên Lục để thương lượng về kế hoạch của cháu, sếp Lý đã cho bọn chú xem qua bản kế hoạch, thật không tồi!”
Dự án lớn mà Lý Sâm muốn hợp tác với chính phủ cũng chỉ có cái kế hoạch xây dựng mạng lưới vận chuyển dược liệu liên quốc gia mà hồi trước Lý Minh Châu viết.
Lý Minh Châu tuy ở nước ngoài nhưng trên thực tế đã ngấm ngầm thúc đẩy chuyện này một hai năm, hiện giờ đã vào guồng.
Lão Ngô nhìn Lý Minh Châu, không hề che giấu vẻ tán thưởng: “Ý tưởng của cháu quá tuyệt vời, chú đang tính bàn bạc với Ủy viên Lục, bây giờ lại gặp cháu ở đây thật quá tốt, đi thôi, tối nay cháu với chú tới nhà Ủy viên Lục một chuyến!”
Lão Ngô còn sợ cô ngại, nói thêm: “Ủy viên Lục rất cởi mở, cháu đừng sợ.”
Ông nhìn Lục Dao, giới thiệu luôn, “Vị đứng cạnh cháu chính là con trai ông ấy, ôi, cháu nói xem sao lại trùng hợp dữ vậy, hôm nay lại gặp nhau ở đây hết.”
Lý Minh Châu nở một nụ cười chuyên nghiệp, khéo léo nói, “Vậy đành phiền sếp Ngô.”
Lục Dao nghĩ bụng: Còn chuyện gì của cô ấy mà mình không biết nữa!
Ngô Linh rốt cuộc không nhịn được nữa, lại hỏi: “Ba, sao ba lại quen cô ta?!”
Mấy người đứng sau cũng khiếp sợ, đặc biệt là Ngô Xuyên, không phải Quý Tùng nói cô nàng này là nghệ sĩ không tên tuổi sao! Nghệ sĩ kiểu đó sao có thể quen lão Ngô được!
Lão Ngô giải thích: “Đây chính là phó chủ tịch tập đoàn Lý thị.”
Như bị sét đánh, toàn bộ đám ăn chơi trác táng ngây như phỗng.
Sản nghiệp nhà họ Lý mọi người đều nghe qua, có ai ngờ cô gái tinh xảo xinh đẹp như búp bê trước mặt, hóa ra lại là phó chủ tịch! Quả thực cằm bọn họ muốn rớt xuống đất!
Để tiện cho công việc, trước khi đi công tác Lý Sâm đã giao vị trí phó chủ tịch cho cô trước mặt Hội đồng quản trị. Giờ nói ra, hình như cũng có uy phết.
Lão Ngô vừa nói xong thì xe Lục Hưng đã tới.
Phó Thanh Hàn sợ lạnh, đợi Lục Hưng tới bà mới khoan thai đi ra khỏi khách sạn.
“Chờ lâu chưa?” Phó Thanh Hàn vừa tới đã kéo Lý Minh Châu hỏi.
Lần này là lão Ngô kinh ngạc.
……. Chuyện này là sao?!
Phó Thanh Hàn giờ mới thấy lão Ngô, mở miệng nói, “Lão Ngô, tối anh muốn tìm Lục Hưng chi bằng giờ đi cùng chúng tôi luôn, đã mất công lái xe.”
Lục Hưng xuống xe.
Phó Thanh Hàn nói xong, không quan tâm tới lão Ngô nữa mà vội vàng giới thiệu Lý Minh Châu với Lục Hưng.
“Lão Lục, ông đoán xem đây là ai?”
Bà kéo Lý Minh Châu tới, trông rất thân thiết.
Lục Hưng nhìn cô, thấy rất quen mắt.
Lý Minh Châu bất giác nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, im lặng một lát mới thành thật gọi ông: “Thầy Lục…”
Tiếng gọi này xua tan hết sương mù trong tâm trí Lục Hưng.
Đồng thời, cũng khiến lão Ngô đứng cạnh càng hoang mang hơn.
Ông buồn bực:……… Hóa ra mọi người đều là người quen à?
Lục Dao liếc nhìn Lý Minh Châu từ trên xuống dưới, lập tức khó chịu.
“Sao em mặc đầm xẻ cao thế?”
Lý Minh Châu nói: “Không phải tôi mua.”
“Ai mua cũng không được, kẻ ấy bụng dạ khó lường!” Lục Dao cởi ngay áo khoác ra, buộc trên đùi Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu:…..
“Cậu buộc vậy tôi đi thế nào được.”
“Đi không được càng tốt, để anh bế em đi.” Lục Dao đáp ngon ơ.
Lý Minh Châu không thèm nhiều chuyện với cậu nữa.
Sau khi Lục Dao cởi áo khoác ra thì chỉ còn áo sơ mi trắng.
May mà trong khách sạn này có máy sưởi rất ấm áp, không đến mức bị lạnh cóng.
Lục Dao không đi đâu hết, ngồi xuống cạnh cô.
Những ánh nhìn nóng bỏng hướng về Lý Minh Châu đành dời đi.
Lục Dao ngồi bên cạnh cô, hễ ai không mù thì đều không dám có suy nghĩ gì.
Lục Dao cau mày, lẩm bẩm: “Lần sau em ra ngoài đừng ăn mặc đẹp quá.”
Lý Minh Châu: “Gây rối vô cớ.”
“Con ngươi trong mắt bọn họ đều muốn rớt trên người em kìa!” Lục Dao ấm ức, dựa sát vào cô một chút.
Nếu là trước kia, khi ở nơi công cộng, đặc biệt là những lúc đông người, Lý Minh Châu không thích thân mật với Lục Dao quá.
Cô là một người bảo thủ, tư tưởng luôn dừng lại ở thế kỷ trước, đặc biệt là về phương diện tình cảm.
Thể hiện tình cảm chốn công cộng là chuyện có bị ăn đòn Lý Minh Châu cũng không làm.
Nhưng Lục Dao phát hiện sau khi Lý Minh Châu bị sốt thì hình như đầu óc đã cháy hỏng, bất kể Lục Dao làm chuyện gì quá đáng, cô đều dung túng cho cậu.
Lục Dao nghĩ bụng: Không ổn, lần trước mình vừa hưởng chút trái ngọt thì cô nàng này đã vỗ mông từ trên giường chạy mất.
Vì vậy bây giờ cậu vừa hưởng thụ sự dung túng của Lý Minh Châu vừa lo lắng quan sát Lý Minh Châu, đề phòng cô lại giở trò cũ, lặn lần hai.
Lục Dao sáp tới, Lý Minh Châu cũng không đẩy cậu ra.
Cậu lại được nước lấn tới, vươn tay ôm luôn eo cô, Lý Minh Châu chỉ liếc cậu một cái song không nói gì.
Người bốn phía lén nhìn bọn họ cũng kinh ngạc xôn xao.
“Lục Dao và cô gái này… có quan hệ gì?”
Trên đầu mọi người đều hiện lên dấu chấm hỏi.
Cô gái Lý Sâm dẫn tới sao cuối cùng lại để Lục Dao ôm?
Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy không thể một hai câu mà nói rõ được, mọi người đành rút ra kết luận: Cô gái này… rất trâu bò!
Người có thể tham dự hôn lễ của Quý Tùng đa phần đều là kẻ có tiền thuộc giới thượng lưu, mà đã là kẻ có tiền thì mấy ai thích đi ra ngoài với vợ, đa số đều dẫn thư ký trẻ trung xinh đẹp theo, nhất là thể loại ngoài mặt là thư ký nhưng thực chất là bồ nhí nhiều vô kể.
Mấy cậu ấm chưa kết hôn cũng có một hai cô nhân tình cố định.
Nhìn khắp hôn lễ, có không ít vị trung niên đầu trọc bụng bia đều dắt theo thiếu nữ xanh non mơn mởn.
Trông chẳng khác nào con gái họ.
Vậy nên khi mọi người thấy Lý Minh Châu được Lý Sâm dẫn tới thì cứ tưởng đó là tình nhân của Lý Sâm, ai ngờ sau đó họ lại thấy quan hệ của cô và Lục Dao không cạn, bỗng nghĩ vớ nghĩ vẩn có khi cô làm hai việc một lúc.
Cứ nhìn khuôn mặt động lòng người của Lý Minh Châu mà xem, suy đoán của họ tám chín phần mười là chính xác.
Nhưng cách đối xử của Lục Dao với cô không giống như với tình nhân, cậu rất thận trọng, thậm chí là có chút dè dặt.
Lục Dao là người thế nào mọi người đều biết, giờ Lục Hưng chỉ còn mình cậu là con trai, người muốn nịnh bợ cậu xếp hàng dài tới Thái Bình Dương, có bốc số rút thăm cũng không tới lượt mình.
Một cậu ấm vừa chào đời đã ngậm thìa vàng sao lại dè dặt trước một cô gái như vậy?
Huống hồ, với tính cách của ông già Lục Hưng có thể cho phép con trai mình bậy bạ bên ngoài sao?
Hiển nhiên là không.
Thân phận của cậu và Lý Minh Châu dường như hoàn toàn trái ngược, nhưng mặt cô cứ lạnh băng, cũng chẳng mấy đon đả với Lục Dao, vô cùng cao ngạo.
Ngô Linh thấy cảnh này thì nắm đuôi tóc, nghiến răng.
Đứng cạnh cô ta là một tên đàn ông, tên này là anh họ cô ta, tên Ngô Xuyên, một gã công tử đàng điếm.
Ngô Xuyên nói, “Em coi trọng tên nào thế?”
Ngô Linh nói, “À, kia kìa!”
“Kia? Ở đó?” Ngô Xuyên nhìn quanh, chỉ thấy trước mắt đầy người qua lại như mắc cửi.
Ngô Linh nói, “Anh ấy đi chung với cô gái khác.”
“Cậu ta có bạn gái?”
“Không có.” Ngô Linh phủ nhận, “Dì Phó không kể với em, em không nghe thấy chuyện anh ấy có bạn gái.”
Ngô Xuyên cười xòa, “Vậy là nhân ngãi thôi, em lo làm gì.”
Ngô Linh nói, “Em có lo à?”
“Nhìn em ghen ghét ra mặt thế này, anh mà không cản em có khi em lại xông tới nhai cô ta luôn ấy chứ!” Ngô Xuyên chậc một tiếng.
Ngô Linh trợn mắt.
Ngô Xuyên an ủi: “Đàn ông mà, bên cạnh lúc nào chẳng có phụ nữ, Linh Linh, em phải biết rằng, bọn đàn bà đó đều ham quyền thích thế, em cho cô ta chút tiền thì cô ta sẽ cút nhanh hơn bất cứ ai. Sao hả? Muốn anh giúp em chút không?”
Ngô Linh nhìn anh ta: “Anh tính giúp thế nào?”
“Giúp em đuổi cô ta đi.”
Ngô Xuyên vừa nói vừa tiến về phía Lục Dao.
Lục Dao đang kể chuyện trong game cho Lý Minh Châu nghe, cậu tính nhắc khéo Lý Minh Châu chuyện đi gặp Phó Thanh Hàn. Tuy nhiên, tới thời điểm mấu chốt, cậu lại tính vòng vo, thần không biết quỷ không hay đả động tới chuyện Phó Thanh Hàn.
Nên Lục Dao tính nói về trò chơi trước, rồi sẽ từ từ chuyển đề tài.
Trước giờ Lý Minh Châu rất kiệm lời nên Lục Dao đành làm người gợi chuyện.
Cậu vừa mới nói được một chút thì đã bị phá đám.
Ngô Xuyên vui vẻ chào, “Đây không phải Lục Dao sao? Ôi trời, đã nhiều năm không gặp cậu!”
Lục Dao: ……. Ai thế?
Ngô Xuyên thuận thế nhìn về phía Lý Minh Châu.
Anh ta làm bộ ngạc nhiên, sau đó cười hỏi, “Vị này là…”
Lục Dao mở miệng: “Anh là ai?”
Cậu nói chuyện luôn kiêu ngạo như vậy, từ nhỏ tới lớn chưa hề biết hai từ khiêm tốn tròn méo ra sao.
Nụ cười của Ngô Xuyên có vẻ ngượng ngập.
Anh ta không thể nào ngờ Lục Dao lại không giữ xíu thể diện nào cho mình như vậy.
Ngô Xuyên cố kiềm chế không nổi nóng, định giới thiệu lần nữa.
Lục Dao ngắt lời anh ta: “Tôi không có hứng thú biết anh là ai.”
Lý Minh Châu bật cười.
Tiếng cười của cô chọc Ngô Xuyên nổi cáu.
Anh ta nén giận, xoay người đi mất.
Lý Minh Châu: “Cậu ăn thua với hắn làm gì?”
“Ánh mắt hắn ta nhìn em thật ghê tởm.”
Đàn ông dạng gì mà lại nhìn phụ nữ bằng ánh mắt ghê tởm tới mức đó cơ chứ! Ánh mắt Lục Dao tối sầm lại, sắc mặt không tốt.
Lý Minh Châu an ủi cậu mấy câu.
Trong bữa tiệc linh đình, Lục Dao không thể ở cạnh Lý Minh Châu suốt, mới đó Phó Thanh Hàn đã gọi cậu.
Cậu chần chờ một lát, nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu hiểu ý cậu, đứng lên: “Đi thôi.”
Lục Dao được như nguyện mà hoảng lên.
Lý Minh Châu cười nói: “Không đi à? Vậy tôi ngồi đây.”
Lục Dao kéo cô: “Sao được!”
Tim cậu đập loạn hết lên, vô cùng kích động.
Lý Minh Châu cũng không thấy nhẹ nhõm hơn cậu là bao, lòng bàn tay cô mướt mồ hôi, lúc đi sang đó, lúc thì nghĩ biết vậy sáng nay cô đã đem quà gặp mặt theo, lúc lại nghĩ mình nên tự giới thiệu bản thân như thế nào.
Vấn đề đầu tiên còn đỡ, cái sau thật nghiêm trọng.
Phó Thanh Hàn biết cô là nữ, nhưng Lục Hưng có biết không?
Năm đó khi Lục Hưng gặp cô thì cô vẫn là một thiếu niên tương lại sáng rọi, là bạn thân, là người anh em tốt của con trai ông.
Ai ngờ năm năm sau, cô lại lên giường với con trai người ta, đôi lông mày Lý Minh Châu nhíu chặt tới mức muốn đụng vào nhau.
….. Phải giải thích chuyện này với Lục Hưng như thế sao đây!
Cô ra nước ngoài du học năm năm chứ có phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu, khuôn mặt năm đó và bây giờ chẳng khác gì mấy, chỉ cần Lục Hưng không mất trí nhớ thì tuyệt đối sẽ không quên cô.
Giữa lúc Lý Minh Châu còn đang tự hỏi thì Lục Dao đã dắt cô tới trước mặt Phó Thanh Hàn.
Phó Thanh Hàn đang nói chuyện với đám bạn bè của bà, vừa rồi bà mới gọi Lục Dao thì Lục Dao đã tới ngay.
Phó Thanh Hàn quay đầu, muốn kéo Lục Dao tới khoe khoang một chút, ngờ đâu vừa quay lại đã thấy Lý Minh Châu đứng cạnh Lục Dao.
Cô đã trưởng thành hơn xưa, còn nuôi tóc dài, không để kiểu đầu ngắn năm xưa nữa, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, Phó Thanh Hàn suýt nữa không nhận ra cô.
Bà hơi ngạc nhiên, liếc sang Lục Dao, thấy mặt Lục Dao nhăn nhó, gò má hơi ửng hồng.
Chút ngờ ngợ của Phó Thanh Hàn lập tức biến mất.
Bà gọi: “Minh Châu?”
Lý Minh Châu gật gật đầu, “Chào cô Phó.”
Mắt Phó Thanh Hàn sáng lên, tâm trạng có chút kích động.
“Ôi chao nhìn con kìa… Suýt nữa thì cô không nhận ra.”
Mọi người đứng gần đó âm thầm đánh giá Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu bị Phó Thanh Hàn cầm tay thì chợt thấy lo lắng.
Phó Thanh Hàn thấy người cô cứng lại, khẽ vỗ vai cô.
Phó Thanh Hàn không hỏi gì, nếu Lục Dao đã dẫn cô tới thì mọi chuyện đều rõ như ban ngày.
Bà thầm cảm thán: Vòng tới vòng lui vẫn là con bé này.
Lý Minh Châu mân mê mũi.
Lúc cô hoảng lên thì tài ăn nói biến đâu mất, gặp Phó Thanh Hàn khiến lo lắng tới mức quên mất định nói gì.
Phó Thanh Hàn kéo cô tới chào bạn bè của bà, rồi dẫn Lý Minh Châu tới ghế sô pha ngồi xuống.
Lục Dao ngồi cạnh Lý Minh Châu, một tấc không rời.
Phó Thanh Hàn hàn huyên với cô một lát, Lý Minh Châu được hỏi gì đáp nấy, rất ngoan ngoãn.
Nói chuyện được một lúc, Phó Thanh Hàn mới hỏi, “Con về nhà đón Tết với Lục Dao chứ?”
Lý Minh Châu nói: “….. Cháu ở khách sạn.”
Phó Thanh Hàn nghe vậy thì thoáng phiền muộn: Ở khách sạn thì lấy đâu ra cháu trai chứ.
“Ở quen chưa?” Phó Thanh Hàn nhìn cô, mắt viết rõ mấy từ: Mau nói cháu ở không quen đi!
“…. Cũng được ạ.” Lý Minh Châu ngập ngừng đáp.
Phó Thanh Hàn nói, “Tối nay về nhà một chuyến, chú Lục cháu cũng về, lát nữa cháu sẽ gặp ông ấy.”
Phó Thanh Hàn vẫn chưa biết chuyện Lục Hưng đã từng gặp Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chuyện này nhanh quá.
Cô hiển nhiên không biết dù đã như vậy mà Phó Thanh Hàn vẫn thấy chậm.
Tốt nhất là tháng Một kết hôn, tháng Mười có cháu bế, bà mới hài lòng.
Hai người chưa nói chuyện được bao lâu thì hôn lễ đã bắt đầu.
Lý Minh Châu nhớ tới chuyện giành hoa cưới trước đó Lục Dao nhắc tới, cô vội nhìn sang Lục Dao, sợ tên này đầu chập mạch đi cướp hoa của cánh con gái thật.
Hôn lễ tiến hành được hai phần ba, Lý Minh Châu yên lặng nhìn toàn bộ quá trình, Lục Dao bất thình lình lên tiếng: “Em nghĩ sao?”
Lý Minh Châu: “Tôi phải nghĩ sao?”
Lục Dao nghĩ thầm: Không đúng, trên mạng đều nói con gái rất mong được mặc áo cưới mà.
Lý Minh Châu trông có vẻ như hoàn toàn không có chút mong đợi gì.
E rằng Lục Dao đã quên, cô nàng này mười tám năm cuộc đời đều giả trai, làm sao nuôi mộng gì với áo cưới.
Lục Dao quyết định nhắc nhở cô một chút, kích thích chút tư duy nữ tính tiềm tàng trong con người Lý Minh Châu.
“Chẳng lẽ em không mong mặc áo cưới sao?”
Lý Minh Châu trầm mặc một lát, trêu cậu, “Cậu muốn mặc à?”
Lục Dao:…..
“Nếu cậu muốn mặc như vậy thì mai tôi mua cho cậu một bộ.” Cái miệng độc địa nhiều năm không gặp đã quay về, “Trông dáng dấp cậu như vậy sợ là phải đặt may.”
Lục Dao chán nản: Cô nàng này sao lại ăn nói vô lý thế.
Tâm trạng Lý Minh Châu tốt hẳn lên.
Sau khi hôn lễ chấm dứt là tới tiết mục mời rượu, Lục Dao là khách mời nên không bị chuốc rượu, nhưng chú rể có tới tìm cậu mấy lần để ôn chuyện hồi nhỏ với cậu.
Quý Tùng bưng ly rượu tới, uống hai ly với Lục Dao.
Lục Dao không giỏi uống rượu, đổi thành Cola.
Quý Tùng nhìn Lý Minh Châu, hỏi: “Đây là…”
Lục Dao thẳng thắn nói: “Chị dâu cậu đó.”
Quý Tùng rất biết điều nói: “Chào chị dâu.”
Lý Minh Châu:…….
Quý Tùng cười tủm tỉm: “Anh Dao có phúc quá đi, chị dâu là tiên nữ hạ phàm sao?”
Người ta khen Lý Minh Châu mà lòng Lục Dao lại vui phơi phới.
Tự nhủ: Vợ anh đây sao mà xấu được?!
Quý Tùng nói: “Vừa rồi Ngô Linh còn kiếm anh khắp nơi đấy, nhưng em không nói cho cô ấy biết anh ở đâu.”
Ngô Linh đã tìm thấy Lục Dao nhưng Quý Tùng không biết.
Lục Dao hỏi: “Ngô Linh là ai?”
Quý Tùng phá lên cười, nhưng lại nhìn Lý Minh Châu trả lời, “Chị dâu yên tâm, anh Dao hoàn toàn không nhớ rõ Ngô Linh!”
Lý Minh Châu bình thản, vẻ mặt không đổi.
Quý Tùng thì thầm với Lục Dao: “Chị dâu là nghệ sĩ à?”
Mấy cậu ấm đều thích hẹn hò với nghệ sĩ, không biết tại sao, có vẻ làm vậy rất có thể diện.
Quý Tùng vừa nhìn đã thấy Lý Minh Châu quá đỗi xinh đẹp, ý nghĩ đầu tiên của anh ta là: Giới giải trí có nhân vật đỉnh như vậy từ bao giờ?
Giới giải trí nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ, đặc biệt là giới giải trí thành phố B, hễ xuất hiện người mới thì đám cậu ấm là người biết đầu tiên, đừng nói là người đẹp như Lý Minh Châu. Nếu thực sự xuất hiện một người như vậy thì đã bị người ta xuống tay từ tám trăm năm trước rồi.
Lục Dao nói: “Liên quan gì tới cậu?”
Quý Tùng thấy anh ta hỏi một đằng Lục Dao lại đáp một nẻo thì cho rằng Lục Dao thừa nhận.
“Quả nhiên là một nghệ sĩ nhỏ.” Anh ta nghĩ.
Ngô Xuyên sốt ruột chờ, Lục Dao vừa đi thì anh ta đã kiềm không được đi tới hỏi.
“Sao rồi? Đã hỏi thăm giúp tôi chưa?”
Người anh ta hỏi đúng là Quý Tùng.
Quý Tùng không biết Ngô Xuyên hỏi thăm chuyện đó làm gì, nhưng trước đó anh từng nợ Ngô Xuyên một ân tình nên giờ Ngô Xuyên có chuyện nhờ vả anh ta, anh ta không tiện thoái thác.
Huống hồ, chỉ là hỏi thăm về một người, không có gì quá đáng.
“Là một nghệ sĩ nhỏ, chắc vẫn chưa ra mắt.” Quý Tùng suy xét một lát rồi nói.
Ngô Xuyên nghe thấy đáp án này thì cười nhạo một tiếng. Anh ta quay lại nói cho Ngô Linh biết ngay.
Sau khi Ngô Linh nghe thì mắt sáng rực.
“Là nghệ sĩ thật à?”
“Quý Tùng nói, với quan hệ của cậu ta và Lục Dao thì còn giả được sao?”
Ngô Linh nghịch tóc.
Ngô Xuyên nói: “Giờ em yên tâm rồi nhé, cùng lắm Lục Dao chỉ chơi đùa với cô ta một chút mà thôi. Thân phận của cô ta và Lục Dao chênh lệch như thế làm sao Lục Hưng để cô ta bước vào cửa nhà họ Lục được.”
Ngô Linh buồn bực: “Sao anh lại tốt bụng giúp em thế?”
Ngô Xuyên cười khẩy: “Chờ em ở bên Lục Dao thì cô nàng kia chẳng phải về tay anh sao?”
Ngô Linh lẩm bẩm: “Cô ta có gì tốt chứ?”
“Đẹp chứ sao.” Ngô Xuyên nhớ tới tướng mạo và khí chất lạnh lùng của Lý Minh Châu, tim tê dại như bị điện giật, “Quá rung động lòng người, đời này anh chưa gặp cô nàng nào có khí chất kiểu đó hết.”
Ngô Linh lẩm bẩm: “Kiến thức nông cạn.”
Cùng lúc đó, cuối cùng Lý Minh Châu cũng tìm thấy người mà cô và Lý Sâm muốn tìm, đối phương là một thanh niên con nhà giàu nứt đố đổ vách, Lý Minh Châu không nhiều lời với anh ta mà vào thẳng chuyện chính.
Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, dù Lý Sâm không ở đây thì mình cô cũng xử lý được.
Lý Sâm bảo cô là một thương nhân bẩm sinh quả không sai, không những thế, Lý Minh Châu cũng rất thích hợp trở thành một nhà lãnh đạo khôn khéo.
Khi cô xong việc, hôn lễ cũng đến hồi kết thúc, khách quý lục tục ra về.
Lúc cô bàn chuyện công việc, Lục Dao biết ý đứng cạnh đợi cô, không quấy rầy.
Đợi Lý Minh Châu xong việc, Lục Dao mới sáp tới oán giận hỏi: “Sao lúc nào em cũng làm việc vậy?”
Lý Minh Châu như biết hóa phép, không biết moi đâu ra giấy bút từ bộ lễ phục dạ hội, Lục Dao nhìn trước ngó sau hai lần cũng không thấy cái túi cô mang theo có chỗ nào đặc biệt.
Cậu bỏ cuộc luôn, chuyện cấp bách bây giờ là dẫn Lý Minh Châu về nhà.
“Tối nay vẫn ở khách sạn à?” Lục Dao hỏi cô.
Lý Minh Châu đáp: “Ừ.”
Giọng Lục Dao thấp đi mấy đê xi ben, nhão nhoét, Lý Minh Châu vừa nghe cậu giở giọng này đã biết cậu tính làm nũng.
Quả nhiên, ngay sau đó Lục Dao dính lấy cô nói: “Em đã hứa sẽ về nhà với anh.”
“Tôi từng hứa rất nhiều chuyện.” Lý Minh Châu bình thản đáp.
Lục Dao nghiêm túc hẳn: Bây giờ còn không thèm trả lời chiếu lệ luôn à!
Lý Minh Châu hỏi: “Sao hả?”
Lục Dao mở miệng: “Lát nữa Lục Hưng sẽ tới đón mẹ anh, nếu em muốn về khách sạn thì anh đi với em.”
Lý Minh Châu:……
“Cậu uy hiếp tôi.”
“Anh đâu có.” Lục Dao nói: “Anh đã nói với bọn họ là sẽ dẫn bạn gái về ra mắt, vậy mà sắp tới Tết rồi mà ngay cả mép váy bạn gái cũng không mang về được.”
Cậu nói xong, lại giở ngón nghề đáng thương ra.
Lý Minh Châu không nói gì, đúng lúc này Ngô Linh gọi Lục Dao.
“Lục Dao!” Cô ta đi từ khách sạn ra với đám Ngô Xuyên, mấy người đằng sau có vẻ là bạn của cô ta.
Lục Dao không có ấn tượng gì về Ngô Linh, nhìn mấy lần vẫn không biết đó là ai.
Ngô Linh cười nói, “Tối nay rảnh không? Đã lâu không gặp, nể mặt em tụ tập một bữa đi.”
Lục Dao nhìn đám người sau lưng cô ta: Vẫn không thấy ai quen.
Lý Minh Châu cụp mắt xuống.
Lục Dao nói: “Tôi không rảnh.”
Từ chối rất dứt khoát.
Ngô Linh tiếp tục cười hỏi: “Hay anh bảo cô nàng này đi chung đi, cô ta là bạn anh à?”
“Cô nàng này” ám chỉ Lý Minh Châu.
Mặt Lục Dao lạnh đi ngay.
Người đứng sau khẽ hỏi: “Đây là nghệ sĩ nhỏ em nói sao? Đẹp ghê!”
“Nhảm nhí, nếu xấu thì Lục Dao sẽ vừa mắt sao!”
“Giỏi ghê, câu được cả Lục Dao.”
“Vài bữa nữa Lục Dao sẽ chơi chán thôi, đến lúc đó sẽ tới lượt anh em mình.”
Giọng rất nhỏ, chỉ có đám đứng sau nghe thấy.
Ngô Linh đứng trước vẫn mời Lục Dao, “Tối nay ba em hình như có chút chuyện bàn bạc với chú Lục, nếu không em tới nhà anh cũng được…”
Vừa hay lão Ngô đi ra.
Ông vừa ra đã thấy con gái mình đứng cạnh Lục Dao.
Ngô Linh mở miệng gọi, “Ba!”
Lão Ngô: “Đứng chắn ở cửa làm gì?”
Ngô Linh: “Gặp Lục Dao, muốn nói chuyện với anh ấy.”
….. Tuy chỉ có mỗi cô ta nói.
Lão Ngô biết con gái mình thích Lục Dao, đúng lúc Lục Dao cũng ở đây, ông ta liền có ý tác hợp.
Nhưng ông ta còn chưa kịp vun vào đã thấy Lý Minh Châu đứng cạnh Lục Dao.
Lão Ngô giật mình kêu: “Minh Châu!”
Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn, thấy lão Ngô thì hơi ngạc nhiên, “Chào sếp Ngô.”
Mặt Ngô Linh ngạc nhiên, “Hai người quen nhau à?”
“Ôi, sao lại gặp cháu ở đây?” Lão Ngô lơ đẹp con gái mình, nhìn Lý Minh Châu với vẻ vui sướng, “Đúng lúc chú đang định tới chỗ Ủy viên Lục để thương lượng về kế hoạch của cháu, sếp Lý đã cho bọn chú xem qua bản kế hoạch, thật không tồi!”
Dự án lớn mà Lý Sâm muốn hợp tác với chính phủ cũng chỉ có cái kế hoạch xây dựng mạng lưới vận chuyển dược liệu liên quốc gia mà hồi trước Lý Minh Châu viết.
Lý Minh Châu tuy ở nước ngoài nhưng trên thực tế đã ngấm ngầm thúc đẩy chuyện này một hai năm, hiện giờ đã vào guồng.
Lão Ngô nhìn Lý Minh Châu, không hề che giấu vẻ tán thưởng: “Ý tưởng của cháu quá tuyệt vời, chú đang tính bàn bạc với Ủy viên Lục, bây giờ lại gặp cháu ở đây thật quá tốt, đi thôi, tối nay cháu với chú tới nhà Ủy viên Lục một chuyến!”
Lão Ngô còn sợ cô ngại, nói thêm: “Ủy viên Lục rất cởi mở, cháu đừng sợ.”
Ông nhìn Lục Dao, giới thiệu luôn, “Vị đứng cạnh cháu chính là con trai ông ấy, ôi, cháu nói xem sao lại trùng hợp dữ vậy, hôm nay lại gặp nhau ở đây hết.”
Lý Minh Châu nở một nụ cười chuyên nghiệp, khéo léo nói, “Vậy đành phiền sếp Ngô.”
Lục Dao nghĩ bụng: Còn chuyện gì của cô ấy mà mình không biết nữa!
Ngô Linh rốt cuộc không nhịn được nữa, lại hỏi: “Ba, sao ba lại quen cô ta?!”
Mấy người đứng sau cũng khiếp sợ, đặc biệt là Ngô Xuyên, không phải Quý Tùng nói cô nàng này là nghệ sĩ không tên tuổi sao! Nghệ sĩ kiểu đó sao có thể quen lão Ngô được!
Lão Ngô giải thích: “Đây chính là phó chủ tịch tập đoàn Lý thị.”
Như bị sét đánh, toàn bộ đám ăn chơi trác táng ngây như phỗng.
Sản nghiệp nhà họ Lý mọi người đều nghe qua, có ai ngờ cô gái tinh xảo xinh đẹp như búp bê trước mặt, hóa ra lại là phó chủ tịch! Quả thực cằm bọn họ muốn rớt xuống đất!
Để tiện cho công việc, trước khi đi công tác Lý Sâm đã giao vị trí phó chủ tịch cho cô trước mặt Hội đồng quản trị. Giờ nói ra, hình như cũng có uy phết.
Lão Ngô vừa nói xong thì xe Lục Hưng đã tới.
Phó Thanh Hàn sợ lạnh, đợi Lục Hưng tới bà mới khoan thai đi ra khỏi khách sạn.
“Chờ lâu chưa?” Phó Thanh Hàn vừa tới đã kéo Lý Minh Châu hỏi.
Lần này là lão Ngô kinh ngạc.
……. Chuyện này là sao?!
Phó Thanh Hàn giờ mới thấy lão Ngô, mở miệng nói, “Lão Ngô, tối anh muốn tìm Lục Hưng chi bằng giờ đi cùng chúng tôi luôn, đã mất công lái xe.”
Lục Hưng xuống xe.
Phó Thanh Hàn nói xong, không quan tâm tới lão Ngô nữa mà vội vàng giới thiệu Lý Minh Châu với Lục Hưng.
“Lão Lục, ông đoán xem đây là ai?”
Bà kéo Lý Minh Châu tới, trông rất thân thiết.
Lục Hưng nhìn cô, thấy rất quen mắt.
Lý Minh Châu bất giác nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, im lặng một lát mới thành thật gọi ông: “Thầy Lục…”
Tiếng gọi này xua tan hết sương mù trong tâm trí Lục Hưng.
Đồng thời, cũng khiến lão Ngô đứng cạnh càng hoang mang hơn.
Ông buồn bực:……… Hóa ra mọi người đều là người quen à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương