Buổi tối lúc 7 giờ 3 phút, công ty đã tan tầm từ lâu, nhân viên về hết, còn mỗi phòng làm việc của Thường Trạch sáng đèn
Hắn đẩy tài liệu vừa đọc sang một bên, tựa lưng vào ghế rồi vươn vai
Di động đặt bên bàn bỗng vang lên
Thường Trạch liếc nhìn màn hình, thấy người gọi là ông nội bèn lấy máy rồi nhận
“Ông nội, có chuyện gì sao?”
“Thứ bảy tuần này là sinh nhật bé Hạo, nếu không bận thì nhớ về sớm chúc mừng”
“Dạ, cháu đã ghi vào lịch trình lâu rồi”
“Vậy là tốt, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ, cháu còn đang ở công ty”
“Ở công ty?” Giọng ông nội bỗng to lên “Gần đây bận lắm sao?”
“Bình thường ạ, hôm nay còn chút việc vặt xử lý chưa xong, bèn ở lại thêm một lát”
“Ừm, xong việc thì về nhanh đi, về với nhóc Thành nữa chứ, để người ta một mình thế à?”
Thường Trạch đáp qua loa hai tiếng, cúp máy xong lại ngồi chơi di động
Thực ra, Thường Trạch cũng chẳng muốn về nhà cho lắm, trong suy nghĩ của hắn, nhà chỉ khác cơ quan đúng một chỗ: Một nơi để ngủ, nơi kia thì để làm việc. Kết hôn đã hai tháng rồi, mà giao lưu giữa hắn và Khương Thành chỉ dừng lại ở những gì cơ bản nhất, còn chẳng nói thêm gì. Cũng chẳng nghĩ ra giữa hai người đàn ông nên nói gì
Lần xem mắt trước đó hắn cũng chẳng muốn đi
Thường Trạch năm nay 29, chờ thêm năm nữa là nhảy thẳng sang đầu 3 rồi, Thường Vũ Hồng luôn nhắc hắn nhanh chóng lập gia đình, Thường Trạch thì cứ lập lờ cho qua
Thực ra không phải không muốn yêu, chỉ là hắn không đam mê cái này cho lắm, cộng thêm chưa gặp ai thích hợp nên vẫn luôn bỏ ngỏ
Nhìn lại đời trai 29 năm, số lần hắn hẹn hò với con gái nhà người ta phải đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất còn là 2 năm trước
Bạn hắn giới thiệu một bạn gái cùng niên khoá để gặp mặt làm quen, kết quả vừa gặp Thường Trạch đã mở miệng đòi Campuchia, ấn tượng đầu đã hỏng bét, sau đó đi xem phim, hắn lại nghĩ vé gì đắt vậy, một hai phải chờ thêm một giờ mua vé giảm giá, đến tiệm trà sữa mua hai ly cũng phải tính toán này nọ, được giảm giá mới chịu thôi
Tất nhiên là từ sau buổi hẹn hò đó cô gái kia đã block hắn luôn. Đàn ông mà keo vậy ai chịu cho nổi
Mấy cái này Thường Trạch còn chẳng care cơ, mà lại còn không nghĩ là do mình, lại còn nghĩ là con nhà người ta hám giàu, không phải thích thật lòng, ở bên nhau sẽ không hạnh phúc
So với hẹn hò, thì hắn thích kiếm tiền hơn nhiều, các em gái có thể không làm hắn rung động, nhưng tiền thì có, một chữ “tiền” thôi cũng đủ làm hắn nhiệt huyết trào dâng, còn hăng hơn lúc ngắm mấy em nữa
Nhưng độc thân mãi cũng không tốt, hắn thì không sao, nhưng ông Thường thì gấp lắm rồi
Thường Vũ Hồng càng nóng ruột thì càng giục nhiều, đặc biệt là hai năm nay, ba ngày hai bữa lại phải lải nhải một lần, Thường Trạch nghe lâu chịu không nổi nữa, bỗng một ngày, hắn đến nói với ông Thường: “Cháu thích đàn ông, ông đừng giục nữa, giục mãi cháu cũng chả kết hôn đâu”
Vốn tưởng vậy là xong, nhưng Thường Vũ Hồng là ai, bản thân nhìn thằng oắt này lớn lên, há nào lại không biết hắn tính lừa ông
Thằng cháu còn tính đấu với ông ấy à? Muốn ông không giục nữa ấy à, mơ đi nhé, ông mà còn không đấu lại ấy à!
Thích đàn ông chứ gì, không thành vấn đề, ông đã sắp xếp hết cả rồi, đi kéo lý lịch một xe đàn ông từ hội mai mối về đây, cho cháu chọn từ từ, để xem cháu chịu thua trước hay ông đầu hàng trước
Đó vốn là một buổi xem mắt xuất phát từ cuộc đấu của cặp ông cháu này, chỉ là không ngờ sự xuất hiện của Khương Thành đã làm câu chuyện lệch khỏi quỹ đạo vốn có
Lúc biết được thân phân thật của Khương Thành, Thường Vũ Hồng lại có suy nghĩ khác, ông thấy nếu cháu nội mình thích đàn ông, vậy thành đôi với cháu đồng đội cũ của mình cũng tốt, coi như làm tròn tâm nguyện năm xưa của ông và Khương Hoài
Chuyện sau đó thì chẳng cần kể thêm nữa
Chuyện cần đã làm xong, Thường Trạch chạy lại nằm lên sô pha, tiếp tục xem máy
Hắn mới nhìn trúng một chiếc đồng hộ giá 200 vạn tệ*, lúc đặt mua chẳng do dự tí nào, còn chẳng thèm chớp mắt luôn ấy chứ
*Hơn 7 tỷ thưa quý vị
Thường Trạch trước giờ ki bo không ai bằng, nhưng lại hào phóng với chính mình, lúc cần tiêu thì tiêu chẳng do dự
Hắn mua đồ xong thì hạnh phúc mỹ mãn, vui sướng huýt sáo, mở app Ngân Hồ TV ở góc màn hình
Cái app này vốn định xoá luôn, ai ngờ xem nghiện luôn, giờ thì mỗi ngày không vào xem là lại thấy ngứa ngáy trong lòng, mỗi ngày đều tự nhủ xem nốt lần này là xoá, kết quả thì sao, một tuần rồi mà cái app này vẫn an vị trong máy hắn
Xem livestream ở trên app một tuần, Thường Trạch cũng hiểu một vài chuyện về stream
Sắp xếp danh sách follow theo thời gian, nên Momo-chan xếp thứ 2 trong cái của hắn
Vị streamer này đăng kí acc khoảng một năm trước, livestream mới một năm thôi mà đã có 600k fan, nếu chỉ dựa vào sức hút của bản thân, rất khó để làm được như vậy trong thời gian ngắn, chắc chắn không thiếu bàn tay của công ty quản lý
So với các streamer nữ khác, dáng người em gái này đúng là thua xa, đã đồng bằng, giọng lại không õng ẹo, nhưng mặt lại quá đẹp, chỉ bằng mặt thôi cũng đánh bại vô số em gái khác
Momo chan không phải streamer nhan sắc duy nhất Thường Trạch follow, hắn còn follow vài vị streamer nữ khác nữa, lúc rảnh rỗi thì vào xem livestream, nhưng lượn đâu thì lượn, cuối cùng vẫn quay lại vơi Momo-chan, nếu kể lý do, có lẽ do Thường Trạch thích style của cô gái này chăng
Gần đây Khương Thành thường stream sớm, hơn 7 giờ đã online
Hôm nay cậu mặc một chiếc đầm lưới liền thân hở vai màu xám*, phần cổ áo trễ xuống dưới vai 5cm, phần cổ trắng trẻo cùng xương quai xanh phô bày trước ống kính
Vừa mới bắt đầu, kênh chat đã nổ tung
[Không phá nổi]: Đào Đào, váy hôm nay đẹp quá, người cũng xinh ghê
[Len lén yêu đào]: Nhìn y như thiên tiên ấy! Hãy nói cho tui biết một đứa con gái như tui ở đây làm gì?
[Đổi tên thành heo]: Màn hình hơi bẩn, tui liếm cái nha
[Đồng chí 38]: Liếm liếm liếm
[Có tên hài hước kết bạn với tôi]: Liếm liếm liếm
Trong kênh chat ngập tràn người liếm màn hình
…..
……
[Tôi thả một con rùa]: Đào Đào gần đây chăm stream ghê, ngày nào cũng on sớm vậy
“Không chăm không được mà” Khương Thành nhấp môi, cười giải thích “Tuần trước off stream, tiến độ bị chậm đi nhiều, bên quản lý cũng gọi điện tới rồi, nếu cuối tháng không hoàn thành nhiệm vụ lại bị trừ thưởng. Nên là các bà lớn ông lớn có thể giúp tui không, tặng tui mấy chiếc tên lửa hoặc phi thuyền nha, để tui có thể nhanh hoàn thành nhiệm vụ để nghỉ ngơi
[Yêu một bé Đào] tặng streamer [siêu xe]x1
[Voldemort của Ngân Hồ] tặng streamer [siêu xe]x1
[Voldemort của Ngân Hồ]: Tuy chẳng phải ông lớn bà lớn gì, nhưng tiền hai ly trà sữa thì vẫn có nè, tặng cho Đào Đào
[Tôi chỉ xem chơi thôi] tặng streamer [siêu xe]x1
[Tôi chỉ xem chơi thôi]: Tôi cũng góp chút ít nè
….
….
Kênh chat bỗng nhảy ra một cái comment toxic
[Ông chủ tiền]: Streamer ai cũng hơi tí là đòi quà như cậu à?
[Ông chủ tiền]: Khen cậu đẹp không được sao? Còn mặt dày đòi quà nữa chứ
Khương Thành nhìn thấy thì cạn lời, lại cái tên ông chủ tiền này nữa
Cậu không muốn để ý đến tên này, nhưng lại sợ một số người mới vào phòng hiểu lầm mình, bèn trả lời: “Tui cũng không bắt anh phải tặng quà cho tui, anh xem livestream của tui tui cũng rất vui mà, tui cũng chẳng nói là phải tặng quà, không tặng thì thôi, xem stream vui là được”
Mọi người trong kênh chat cũng nói giúp cậu
[Không được động vào Đào Mật của toi]: Đúng, có tiền thì tặng, không có thì im lặng và xem stream là được
[Vì yêu mà cong]: Streamer cũng là người, người ta kiếm tiền từ việc trích phần trăm trong quà thì có sao
[Đinh Đinh chớt rồi]: Một trăm đồng tiền quà, đến tay Momo cũng chỉ có 3-40 đồng, anh nghĩ kiếm tiền dễ lắm à?
[Ông to trong phòng stream]: Không tặng quà thì ngậm miệng xem stream, đừng làm phiền người khác
…..
…..
[Ông chủ tiền]: Muốn tôi tặng quà ý hả, gọi quản lý phòng stream đến
Khương Thành úp sọt thẳng mặt: “Anh tặng tôi tên lửa khổng lồ đã”
[Ông chủ tiền]: Gọi quản lý phòng stream đến
Người kia chẳng đáp lời, Thường Trạch đang chuẩn bị gõ tiếp thì điện thoại vang lên, anh shipper quán ăn đã đến, gọi hắn xuống nhận
Nhận đồ ăn xong quay lại, Thường Trạch vừa ăn vừa xem stream, tính gõ xong câu vừa rồi, vừa ấn gửi thì hệ thống thông báo [Bạn đã bị streamer cấm ngôn, không thể comment trong phòng stream này nữa]
Ủa gì, hắn mới xuống lầu nhận đồ ăn, còn chưa đến 5 phút, đã bị cấm ngôn luôn rồi???
Giả Vờ Kết Hôn - Khuyển Thăng
Chương 5: Tên phiền phức
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương