Giấc ngủ yên bình không mộng mị linh tinh. Đến khi tỉnh dậy, trạng thái của Khương Thành đã hồi phục như cũ.
Cậu cầm điện thoại trên gối lên định xem giờ, màn hình vừa sáng, đập vào mắt là một loạt thông báo tag tên từ nhóm QQ.
【Đừng có ở đây lải nhải】: Má ơi! Anh Gà đỉnh vãi! Tôi thấy ổng không đi làm streamer thì đúng là phí phạm!
【Mãi là ông cố nội nhà mày】: Nghe nói lão Hiên bảo ổng mở công ty, với tài ăn nói thế kia thì làm Giám đốc chắc kiếm được nhiều tiền hơn làm streamer.
【Uống Coca Cola cũng không vui nổi】: Anh Gà, anh có trong nhóm không? Xin anh hãy mau xuất bản cuốn “Nghệ thuật ăn nói của Anh Gà!” Em nhất định sẽ mua cho xem!!!
【Trai thẳng bị bẻ cong】: Thêm em nữa
【Thưởng trà có cao cấp bằng tôi?】: Em cũng vậy.
【Một vài thằng ngu nói không nổi】: 1111111
…
Tối qua Khương Thành ngủ quá sớm, lúc này lướt qua mấy dòng thảo luận của mọi người trong nhóm QQ khiến cậu hơi ngơ ngác, vất vả lắm mới xem hết lịch sử trò chuyện cùng video mà fan gửi vào, đến lúc này cậu mới nhận ra mình đã bỏ lỡ một màn kịch hay.
Trước giờ cậu chỉ biết Thường Trạch – tên ki bo – rất giỏi nịnh hót, nhưng đến hôm nay cậu mới phát hiện tên keo kiệt kia không chỉ có kỹ năng nịnh bợ xuất sắc mà trình độ mắng chửi người cũng vô cùng điêu luyện. Mở miệng là đánh gục cả đám, chẳng chịu chút tổn hại nào, vững chãi đè đầu đứa khác, khiến người ta phải nể phục.
Loáng thoáng nhớ lại một vài chuyện xảy ra đêm qua, lúc đó tâm trạng cậu rất tệ, uống khá nhiều rượu, sau đó Thường Trạch từ bên ngoài về nhà, hình như hai người đã hàn huyên một lúc.
Những lời Thường Trạch đã nói với cậu, cảnh tượng lúc hai người ở bên nhau, tất cả không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu. Khương Thành nhớ mang máng, song lại không rõ rốt cuộc đó là sự thật hay chỉ là hình ảnh cậu tưởng tượng ra khi say rượu.
Nhưng dù thế nào, hành động của Thường Trạch trong phòng livestream đêm qua cũng đủ khiến cậu quên hết mọi khó chịu trước đó.
Những người thích cậu vẫn sẽ chọn tin tưởng cậu, tiếp tục ủng hộ như trước. Về phần đám anti mồm miệng đáng sợ, việc thuyết phục họ là bất khả thi, chỉ có bỏ qua sự tồn tại của đám người ấy, sống tự do tự tại thoải mái như trước đây mới là đòn phản kích hiệu quả nhất.
Sau khi ngủ dậy là một ngày mới, bao nhiêu buồn phiền lo toan đều bay theo gió.
Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong xuôi, Khương Thành về phòng thay đồ, định ra bên ngoài đi dạo. Thực chất cậu cũng chẳng có nơi nào muốn đến, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn là ở nhà ôm điện thoại phí thời gian.
Khoác balo chuẩn bị rời phòng, trước khi đi cậu chợt nhớ ra còn quên gì đó, thế là Khương Thành quay lại giường, lấy con Gà Ngầu đặt bên gối lên, dùng nó làm đồ trang trí đeo lên quai balo.
Gần giữa trưa, Thường Trạch đặt bút xuống, tựa người ra sau ghế duỗi lưng một cái, đang nghĩ xem nên đi đâu ăn trưa thì điện thoại trước mặt chợt sáng.
Khương Thành thế mà lại chủ động nhắn tin trò chuyện, đúng là hiếm thấy.
Thường Trạch mở WeChat, đó là một bức ảnh bánh quy hình con gà con.
Rõ ràng hình dạng bánh có biết bao loại, vậy mà cứ nhất quyết phải là một con gà? Đúng là đang ngấm ngầm nói móc hắn, chậc chậc
【Gừng】: Tôi làm đấy, dễ thương không?
【Gừng】: [Cười trộm]
【Thường Trạch】: Cậu đang ở đâu?
【Gừng】: Bên quảng trường Xuân Thu có một cửa tiệm bánh ngọt mới mở, dạo này mỗi ngày đều có lớp học miễn phí [Vui vẻ]
【Thường Trạch】: Sao không làm bánh gừng ấy?
Đọc xong tin nhắn, Khương Thành cứ nhìn chăm chăm điện thoại cười thầm, cố tình không trả lời câu hỏi của Thường Trạch, sau đó cầm miếng bánh quy hình con gà vừa làm cắn một cái, mông gà con biến mất.
【Khương Thành】: Bánh quy này ngon thật [Cười trộm]
【Khương Thành】: [Ảnh]
【Gà】: Đừng ăn hết, để cho tôi hai cái.
【Khương Thành】: Không được, ngon quá, tôi sợ không nhịn được mà ăn hết.
【Khương Thành】: Hay là anh đến đây đi? Ở đây có vườn trên không, đẹp lắm!
【Khương Thành】: [Ảnh]
【Khương Thành】: [Định vị theo thời gian thực]
【Gà】: Mười lăm phút sau sẽ đến.
Lúc Khương Thành gửi định vị qua chỉ là tiện tay trêu hắn, không ngờ đối phương lại đi đến thật. Nhìn thấy Anh Gà đứng trước mặt mình, ngoài bất ngờ, trong lòng Khương Thành còn xen lẫn chút vui vẻ.
“Bánh gà của tôi đâu?”
“Là bánh gà con!” Khương Thành chỉnh lại cách gọi sai của hắn, sau đó kéo tay hắn qua, đặt vào lòng bàn tay hắn một túi bánh quy được gói sẵn. Trên túi nhựa trong suốt có cột một dải ruy-băng đỏ thắt hình cái nơ, cất giấu chút tâm tư nho nhỏ của cậu.
Đưa bánh xong, Khương Thành xoay người bước ra ngoài khu vườn, ngồi xuống ghế xích đu, tay cầm ly trà sữa nóng, hai chân lơ lửng, vừa uống vừa đung đưa.
Thường Trạch tiến đến gần, cùng cậu ngồi trên chiếc xích đu.
“Anh Gà.”
“Sao thế?”
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi làm gì?” Thường Trạch cười khẽ.
Im lặng vài giây, Khương Thành lại cất lời: “Hôm nay tôi đã xem video fan gửi, biết được tối qua anh còn nối mic với Vô Giới.”
Người ngồi bên cạnh thờ ơ nhún vai: “Chuyện đó qua rồi, đừng nghĩ gì nữa. Từ giờ cứ tập trung làm chương trình của cậu cho tốt là được.”
“Thực ra tôi khá bội phục anh. Tuy anh kẹt sỉ nhưng chẳng dễ tổn thương chút nào. Nếu tôi là anh mà bị lộ mặt hai lần liền trước công chúng, chắc tôi sẽ chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.”
“Chậc, khen thì cứ khen, sao cứ phải dìm tôi mới hài lòng hả?” Thường Trạch túm lấy chỏm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cậu, lần này Khương Thành không đẩy tay hắn ra.
Cậu cười hì hì gõ nhẹ đầu bút: “Tất nhiên tôi đang khen anh mà. Đây là ưu điểm của anh, tôi phải học theo mới được.”
“Đừng học theo tôi, cậu học nổi chắc?”
Khương Thành bĩu môi.
“Cậu nên học từ lão Hiên nhiều hơn.” Thường Trạch nói bằng giọng điệu anh lớn, nghiêm túc khuyên nhủ: “Nếu cậu đã quyết định làm livestream ngoài trời thì hãy làm cho tốt. Nhiều việc sẽ phải học lại từ đầu. Có gì không hiểu thì cứ đi tìm lão Hiên học hỏi. Cậu ta là người đứng đầu mảng ngoài trời của Ngân Hồ, đồng thời cũng là sếp của cậu. Cậu biết điều này nghĩa là gì không?”
“Tôi có lợi thế ngay từ đầu?”
“Khởi đầu của cậu cao hơn người khác, đó là một điều tốt. Tuy còn lâu mới bắt kịp người ta, nhưng vài tình huống có thể đoán trước được.”
“Tình huống nào cơ?” Khương Thành hiếu kỳ.
“Ngay từ lúc đầu cậu đã được khán giả của lão Hiên biết đến, đến lúc đó chắc chắn họ qua xem ủng hộ vì lý do này, đồng thời xu thế này sẽ kéo dài khá lâu. Cậu không cần cảm thấy ngại khi ‘mượn’ fan và độ hot của tên ấy. Tích lũy là cả một quá trình, sau này cậu cũng sẽ có fan riêng. Cho đến khi nào lượng fan của Được Thiên Hạ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong tổng số fan của cậu, lúc ấy cậu mới thực sự đứng vững.”
“Thú thật tôi cũng tự đặt cho mình một mục tiêu.” Lần đầu Khương Thành nói ra nguyện vọng trong lòng: “Tôi hy vọng sau này bất kể có đi đến đâu cũng sẽ gặp được người xem livestream của mình ở đó. Nhưng không biết mục tiêu này có quá tham vọng không nhỉ?”
Thường Trạch chỉ nói hai chữ: “Cố lên.”
Đơn giản, rõ ràng. Hắn không xem thường Khương Thành, đồng thời tin chắc cậu sẽ làm được.
Ăn đồ ngọt không đủ no, bữa trưa vẫn phải kiếm một bữa đầy đủ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, Thường Trạch hỏi Khương Thành: “Cùng đi ăn nhé?”
“Tôi hẹn ông cùng đi xem điện thoại rồi.”
“Để tôi chở cậu.” Thường Trạch lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
“Anh ơi!”
Khương Thành vừa mở miệng, bỗng dưng có người ngắt lời.
Một chàng trai trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc khá trung tính từ đâu xuất hiện, đi thẳng về phía Thường Trạch, ngọt ngào gọi “anh ơi” như thân thiết lắm.
Thường Trạch đứng yên tại chỗ, nhìn kẻ lạ mặt sấn sổ tới, nhất thời chẳng nhớ ra nổi đối phương gọi ai.
“Cậu là ai?”
Chàng trai lộ vẻ kinh ngạc: “Anh à, rõ ràng đêm đó chúng ta chơi đùa vui vẻ thế mà, sao mới quay đầu anh đã quên sạch vậy hả?”
Đêm đó? Rốt cuộc là đêm hôm nào?
Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Thường Trạch cũng nhớ ra hôm bị khách kéo vào clb trai bao nọ…
“Anh, anh đang dạo phố cùng bạn hả?” Chàng trai dùng ánh mắt giả tạo lướt nhìn Khương Thành, như thể nhận nhầm cậu là đồng nghiệp.
Đáy lòng Khương Thành bỗng nổi lên cảm giác khó chịu. Mang theo cơn bực bội khó hiểu ấy, cậu nhanh chóng hành động trước khi Thường Trạch kịp mở miệng, cười tươi gọi lớn: “Anh Gà!”
Gọi “anh” thì thân thiết lắm chắc? Có thân bằng “anh Gà” không!
“Anh Gà!” Khương Thành lại gọi, thúc giục: “Ông còn đang chờ ở nhà, không đi là sẽ trễ đó!”
Nói rồi cậu vội khoác tay Thường Trạch, chẳng thèm chào hỏi, quay người rời đi, để lại chàng trai ngẩn ngơ đứng đó.
“Khương Tiểu Thành? Cậu vừa làm trò gì thế?”
“Giúp anh thoát khỏi rắc rối chứ gì! Cũng không nhìn ra hả?”
Chẳng hiểu sao Khương Thành lại nhớ đến mấy lời kỳ quái Thường Trạch nói hôm say rượu. Cậu không vui hỏi: “Tối hôm đó anh đi uống trà thật à?”
“Uống trà gì?” Thường Trạch chưa kịp nhảy số, mất khoảng mười giây mới ngộ ra ý cậu, giải thích: “Có uống gì đâu, trà đó nhìn qua là biết không ngon rồi.”
“Thật không? Tôi thấy cũng khá ổn mà.”
Thường Trạch cố tình trêu chọc: “Đâu bằng trà gừng, vừa bổ vừa ấm bụng.”
Khương Thành cũng đùa lại: “Trà gừng là loại cao cấp đấy, anh uống nổi không?”
Thường Trạch xoa cằm, nghĩ ngợi một hồi, bày vẻ nghiêm túc: “Ừm, ba mươi triệu ly, độc quyền cung cấp cho nhà họ Thường, quả là cao cấp.”
“…”
Má ơi, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy…