Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream)
Chương 6
Bong Bính Bong Chun: Đúng là ông thầy hiệu trưởng đáng ghét, nỡ lòng nào bắt mình tham gia thế này Ella: Phải đó tại sao lại phải tốn sức cho cái trò nhảm nhí đó đặc biệt là....cùng tốn sức với cái tên này chứ _ nhìn Chun bằng con mắt toé lửa Chun: Cô làm như tui vui lắm vậy. Ella: Ko vui thì đừng thi... Chun: Tôi ko mún thầy bùn... Ella: Hừ chỉ giỏi lắm lời! Jiro: Hai cậu có thôi cãi nhau tí đc hem nà? Chun& Ella: Nếu đc như cậu nói thì tụi tớ đâu có như thế! Ella: Sao bắt chứơc tui Chun: Cô mới thế đấy Ella: ... Jiro: Pó tay hai ng` này Aaron: Có sao đâu, họ như thế lại tốt đấy chứ! Jiro: Ái chà, hiếm khi Aaron nói chuyện như vậy lắm nha Aaron: Cậu làm như bình thường tôi lạnh lùng lắm vậy Hebe: Còn ji nữa, anh lúc nào cũng như tảng băng Aaron: Vậy giờ anh thay đổi đc chưa nà......- kề sát vai Hebe=> 35 ghia Hebe: Đc đc chứ.....- đỏ mặt Nhìn cái cảnh ớn lạnh của hai ng`, Jiro cười thầm rồi nhanh nhảu đặt tay lên vai Aaron mà nói Jiro: Hai ng` thân mật quá nhỉ. Hôm đó trò hai ng` ba chân tui chung với Hebe đấy. Có ghen ko đây?? Aaron: Ko đâu, nhưng nếu cậu chạm vào cô ấy thì cậu bik hậu quả rùi đấy- đe doạ Jiro đưa tay sát vào miệng, người giả bộ run lẩy bẩy: Ối chời, sợ quá sợ quá....Hebe ơi cứu tớ. Aaron định giết tớ nà. Àh mà cậu chung với ai??? Aaron ko trả lời chỉ liếc sang nhìn Selina. Lúc này cả Hebe và Jiro mới nhận ra rằng nãy giờ Sel ko thốt lên chữ nào chỉ lặng lẽ đi sau ba người như một chiếc bóng dài.... Hebe chạy đến gần Sel đặt tay lên trán một cách ân cần: Cậu ổn chứ Selina, có sao ko??? Selina: Ko...mình ko...ko sao Hebe: Sao cậu có vẻ run rẩy quá vậy??? Selina: Mình...... Jiro: Chắc là sợ chung nhóm với Aaron rùi cái tính hậu đậu của mình sẽ làm bị thương cậu ta lại có cảm giác Aaron là ng` nghiêm khắc nên cũng sợ bị mắng đúng ko?? Selina: Mình...mình - trúng tim đen " Mặc dù anh ta từng cứu mình nhưng sao có cảm giác hơi sờ sợ. Hjx hjx" Aaron: Vậy cũng sợ à, cậu đúng là cô bé nhút nhát đấy. Làm như tôi là ác quỷ hem bằng Hebe đập mạnh vào vai Aaron biểu thị anh hãy tắt loa phóng thanh đi ko là cô sẽ phá hủy công tắc liền đó : Đừng sợ Sel à, anh ấy ko dám chửi hay làm ji cậu đâu. Nếu có mình sẽ xử anh ta. Aaron: Hebe, em nói vậy là sao? -xụ mặt Hebe: Tại nhìn anh dữ quá nên Selina mới run lên đấy Aaron: Anh có làm ji đâu nà - chu mỏ Nhìn đôi bờ vai hơi run run của Sel Aaron chỉ bik gãi đầu. Có lẽ do bản tính thường ngày làm nhìu ng` hỉu lầm về anh. Đây cũng đâu phải lần đầu. Đến gần bên Sel Aaron nói: Aaron: Cậu ko cần phải sợ . Tớ đây ko wan trọng thắng thua nhưng...đừng lề mề quá là đc=> sặc Selina: Nhưng mình lo...cái tính hậu đậu của mình...... Aaron: Ko sao, có té mình sẽ đỡ cậu dậy mà. Jiro: Oh la la Cậu nói vậy ko sợ Hebe giận à... Jiro: Oh la la Cậu nói vậy ko sợ Hebe giận à... Hebe: Tớ ko nhỏ mọn thế đâu Jiro. Cứ yên tâm nhé Sel, cố hết sức là đc.... Selina: Uhm`...uhm Chun: Mấy cậu nói chuyện xong chưa??? Ella: Đi về mau chứ!!! Cả Đám: ????? Jiro: Hết cãi nhau rùi à??? Chun: Cãi hoài mệt quá.... Ella: Chung nhóm thì chung nhóm có sao đâu.... Chun: Phải cũng ko có chết ji cả.... Ella: Thử một lần cũng tốt Hebe: Hôm nay sao lạ thế??? Mặc trời lặn đằng Bắc àh Chun & Ella: Chả có ji cả....... Aaron: Nếu ko có thì về..... Ella: Về thui.. Ủa??? Jiro: Chuỵện ji vậy Ella Ella: Ko hôm nay thấy thiếu thiếu cái ji đó Hebe: Mình cũng thây thế Ella: Thiếu ji vậy ta??? Chun: Đừng suy nghĩ nữa. Về nhà mau còn ăn kum nữa. Đói quá rùi Ella: Uhm Cả đám bứơc đi trên con đường dài mà ko nhận ra rằng Calvin và Hàn ko hề có mặt ở đó... Vậy họ đã đi đâu, họ đã làm ji...Tất cả sẽ đc hé mở vào những chap tiếp theo và... Vào mùa thu có một ngày rất quan trọng đó chính là đại hội thể thao. Có rất nhìu ng` hào hứng và sôi nổi mong thể hiện đc tài năng trong hum nay nhưng riêng tôi thì....... Rầm Huấn luyện viên: Có chuyện ji thế??? Selina: HUhuhuhuhuhuhuhuhu..........-tiếng khóc thảm thương Huấn luyện viên: Gì....gì vậy....? Aaron: Ko có ji. Cô ấy mới bị ngã thui Selina: Mình xin lỗi!!!! Chơi trò hai ng` ba chân đối với tôi là một cực hình vì vốn thể lực tôi rất yếu, ko thể tham gia chạy đường dài mà lần này tôi còn chung nhóm với Aaron. Thật tình tôi sợ lắm...sợ bản tính hậu đậu của mình làm phiền anh ấy.... Aaron: Cậu có cần run lên như vậy ko??? Đau lém sao???? Selina: Mình cũng ko hỉu tại sao lại như vậy nữa!!!!- mếu Aaron: Cứ thả lỏng và bước đi bình thường là đc.. Selina: Mình bik nhưng....mình....mình là ko đc - oà khóc Huấn luyện viên: Khổ cho em rùi Aaron. Em tự giải quyết đi nhé!!!! Thầy còn nhìu công việc lém.. Aaron: Thầy.........! ( thở dài) Làm ơn đi cậu khóc ng` ta hiểu lầm tôi đấy Ella: Này , làm sao để Sel khóc dữ vậy? - từ đâu xuất hiện Aaron: Làm sao mình bik đc... Chun: Em ko bik cách thân thiện với bạn gái rùi Chun: Em ko bik cách thân thiện với bạn gái rùi Aaron: Đúng, em ko bik nhưng nhờ em ko thân thiện mà lại có bạn gái.. còn ng` như anh hẻm có cô nào ngó tới.... Cốc vào đầu Aaron một cái đau điến, Chun gầm gừ: Thằng ôn con, nói ji hả??? Ôm chặt cái đầu nước mắt ròng ròng Aaron nói bằng giọng tha thiết: Sao anh lại đánh em??? Chun: Ai biểu hỗn làm ji?? Vương ng` lại gần Chun mà ko hề để ý cái chân của mình vẫn còn đc cột với ...... Selina: Á...a Rầm Aaron: Sel..Selina... Selina: Đau quá !!!! Aaron: Xin...xin lỗi cậu ko sao chứ???? Ella: Haha cho cái tội ko ngó trước ngó sau... Aaron: Ghừ, có thôi nói ko Ella: Sao lại thôi chị này thix thì cứ nói....- nói xong chuồn lun Aaron: Ella... Chun: Anh cũng đi tập nha.... Nói xong Chun bỏ đi trong tiếng khóc la in ỏi của Sel. Aaron thì chả bik làm ji chỉ có thể dỗ dành như: nín đi nín đi nhưng xem ra chiêu đó ko tác dụng cho lém. Đã quá nản với tính hậu đậu của ss, cả hai tạm thời dừng tập thư giãn vài phút. Lúc nì là thời gian tuyệt nhất của Sel. Cô có thể đi tung tăng mà ko phải vướng víu với cái chân kia nữa và cũng ko còn sợ hãi khi đối diện với Aaron. Sel bước đi tà tà trong gió chiều thu mát mẻ bỗng một quá bóng bầu dục từ đâu bay tới. Trời xui đất khiến nơi đấy lại là một bậc thang khá cao, té xuống u đầu như chơi nhưng với bản tính chậm chạp trời ban Sel ko thể nào tránh khỏi nguy cơ trước mắt. Nhắm mắt lại chuẩn bị chào đón cửa bệnh viện tự nhiên cô có cảm giác ấm áp lạ lùng. Cảm giác nì là sao??? Hình như cô nhận đc một hơi ấm nồng nàn từ đâu đó. Ng` bị rớt từ trên cao xúông thế mà ko đau lắm chỉ hơi ê ẩm một tí mà thui. Tại sao nhỉ?? Chả lẽ phải gãy đầu, gãy tay ji rùi chứ?? Còn hơi ấm này ở đâu ra??? Mở to hai con ngươi của mình, cô bỗng giật mình với cảnh tượng trước mắt. Aaron đang ôm chặt cô vào lòng với thương tích đầy người. Có vẻ như anh đã liều thân để tránh cô bị thương..... Đúng như mong đợi..Sel ko hề có một vết sẹo nhưng khổ nỗi Aaron lại bị trật chân. Mọi ng` đều xổ vào giúp đỡ ( hay ko bik lợi dụng thời cơ) đưa anh vào phòng y tế. Chà, cái chân thía này làm sao mà chạy nữa đây. Thế là cặp Aa_Sel lại phải từ bỏ quyền tham gia cuộc thi. Trong chuyện này ng` vui nhứt là Sel ( nhỉ nhiên rùi) nhưng xem ra ko phải thế ngược lại cô cảm thấy hối hận lắm vì khiến anh trở nên như vậy. Ko bik nói lời xin lỗi sao cho vừa lòng, Sel chạy đến chỗ Hebe kể hết sự tình đầu đuôi. Khỏi nói Hebe phóng như bay lại chỗ Aaron, miệng thì quan tâm hết lời nhưng cũng ko quên tạ lễ dùm Sel. Đại hội thể thao nhanh chóng qua đi ngay sau đó. Rốt cục cả El-Chun và He_Ji đều để thua cho các anh chị lớp trên. Tức tối nhưng qua lễ hội này ít ra họ cũng đã có vài kỉ niệm đẹp trừ một số ng`...^^!!! Típ theo là buổi lễ khiêu vũ giữa sân trường. Các cặp ra sàn diễn trong niềm vui hân hoan chỉ lẻ loi trong góc nào đó, một tên có bạn gái lại phải ngồi đây cam chịu số phận trong tiếng nhạc hân hoan của ngày hội. Sel: Mình xin lỗi _ cúi đầu Sel: Mình...mình làm câu ra thế này. Còn ko đc khiêu vũ với Hebe..mình xin lỗi cậu.... Thấy cái vẻ ấp a ấp úng lại xấu hổ của Sel, Aaron cảm thấy trong lòng ko còn bực bội nữa. Anh đáp lại cô bằng một nụ cười thật tươi cứ ngỡ như ánh nắng mùa xuân: _ Tớ ko giận mà....... Đôi má ửng hồng bất giác đỏ lên khi nhìn thấy nụ cười ấy. Trái tim cứ rối bời lên ko xác định đc phương hướng. Cảm giác này là sao??? Vương ng` lại gần Sel: Cậu ko sao chứ? Sốt à? Sao mặt đỏ thế... Tớ....tớ...tớ ko sao!!!- nói xong chạy lun Này...Này...Selina...Bị cái ji vậy? Tự nhiên bỏ mình tôi ngồi đây Đại hội thể thao đã qua đi như thế đấy....trong tim mỗi ng` lại thêm một lần...hé nở những nhánh hoa đẹp... Sau những ngày hội vui vẻ của cuối thu cả trường trở về học như bình thường nhưng hôm nay bất cứ ai có mặt trong lớp 11-A cũng nhận thấy có một sự khác biệt rất lớn đó là thầy giáo Calvin.....Calvin vốn là người vui vẻ, có nụ cười của vầng thái dương nhưng từ sau khi đại hội thể thao kết thúc chưa ai thấy anh ấy nhoẻn miệng... Đôi mắt chỉ bik chăm chú vào bài giảng và giọng nói lạnh lùng hiếm khi làm cả lớp phaỉ lo lắng. Điều kì lạ ở đây chính là Hàn...ng` mà chàng giáo sinh thực tập iu wý nhất lại nghỉ mấy ngày nay. Có phải là vì thế mà thầy mới buồn ko. Trong tâm hồn sâu thẳm mỗi ng` học sinh đều nghĩ thế..Tiếng trống trường reo lên báo cho giờ học đã kết thúc, thầy giáo lê bước trên hành lang hàng mi cứ như đi về miền cực lạc..... Aaron: Anh Calvin ơi Calvin: Có chuyện ji sao, Aaron? Aaron: “ Trời ông nì gọi thẳng tên mình, bị bệnh thiệt rùi!=> thường gọi là nhox” Anh ổn ko vậy? Em thấy dạo này anh lạ lắm. Có bệnh ko đó??? Calvin: À....anh ko sao đâu... Jiro: Anh đừng nói dối, nhìn sơ là tụi em đã bik là có chuyện mà..._ đi đến gần Ella đến gần kéo lấy tay áo Cal xuống ( coi chừng rách áo bro đó ss) : Anh hai, anh sao vậy?? Calvin nhìn Ella bằng đôi mắt trìu mến. Anh chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười băng giá, một nụ cười ko hạnh phúc, một nụ cười ko thật lòng: Anh ko sao thật đấy. Cám ơn mấy em quan tâm cho anh. Anh ổn mà.... Selina: Có phải do Hàn nghỉ học ko a.? Ánh mắt Cal bỗng trầm xuống. Cả thân ng` như chìm vào ko gian khi nghe đến tên ng` con gái ấy. Đứng lặng một hồi lâu Cal bùn bã bước đi để lại tiếng kêu gọi của mấy đứa em ko hỉu chuyện ji. Hebe: Aaron, anh ấy thật ko sao chứ? Aaron: Anh cũng ko biết, lần đầu tiên anh thấy Cal như vậy đấy Chun: Chắc có ji đó nghiêm trọng rùi... Chun: Chắc có ji đó nghiêm trọng rùi... Lúc này Cal bước vào thư viện, có lẽ anh bik đây chính là nơi giúp anh có thể bình tâm lại . Tìm một góc vắng vẻ anh ngồi bịch xuống và lấy từ trong túi quần một chiếc móc khoá có hình trái tim rất dễ thương. Nhìn vào nó trái tim chợt quặn đi, đau đớn và tuyệt vọng. Bao nhiêu hồi ức của hai ngày hiện về, hồi ức của sự tuyệt vọng ___________________ Trước lễ hội thể thao một ngày... Calvin: Em nói ji hả Hàn, em ko tham gia đại hội à??? Hàn: Em xin lỗi nhưng em phải về quê ạ, em đang có một việc rất quan trọng cần giải quyết... Calvin: Hơ, vậy sao....Em đi về khoảng mấy ngày? Hàn: Chắc bốn năm ngày ji đó Calvin: Lâu thế.... Hàn: Đây là chuỵên gia đình . Mong anh có thể thông cảm và giúp em xin phép với trường. Calvin Đc rùi anh sẽ quyết định Hàn: Chuyện ji vậy anh?? Calvin: Anh sẽ xin bên giám thị giúp em sẵn anh có thể đi cùng em ... Hàn: Hả??? Calvin: Trong năm anh chưa nghỉ phép lần nào, coi như lần này thư giãn sẵn có thể đi cùng em luôn. Anh sẽ bảo vệ em mà => hám gái thế là cùng (Fan Cal đừng đánh Hana nghen) Hàn: Đựơc....được sao?? Calvin: Nhỉ nhiên rồi. Quyết định thế nhé.... Hàn: Ơ....Uhm....Có anh đi theo cũng tốt - mỉm cười Calvin:" Ôi cô ấy cười trông đẹp quá. Lần này mình đi với cô ấy sẵn ra mắt ba mẹ vợ luôn. Phải chiếm đc tình cảm của họ mới mong đc cưới Hàn kekeke" - ui ông này chỉ nghĩ có nhiu đó Ngày hôm sau cả hai lên đường rất sớm mà ko hề hỏi hay nói qua ấy ng` bạn (đi chơi mà dại gì đi nói) Họ cùng nhau đến một ngôi làng nhỏ, không khí ở đó khá mát mẻ và trong lành. Bầu trời quang đãng ko một gợn mây lâu lâu lại có một cơn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi hương của những đoá tường vy buổi sớm. Từ từ xuất hiện là màu xanh dịu mát trãi dài bất tận mà tầm mắt ko thể nào nhìn hết đc sự bao la của biển. Cái nóng bức của thành thị dần dần tan biến đổi lại là sự khoang khoái trong cơn gió nhẹ. Calvin: Đây là nơi mà em đã sinh ra và lớn lên sao. Hàn ko trả lời chỉ mỉm cười nhìn Calvin một cách đầm ấp. Ngước lên khoảng không gian rộng lên hít một hơi thật dài rồi cô gái chạy vào làng với tâm trạng phấn khởi. Đôi mắt chàng giờ đây ko thể rời khỏi cô gái ấy, trông đáng iu, xinh xắn và hồn nhiên bik bao.Tia sáng dịu dàng xuyên thấu những hàng cây đang ôm chặt lấy trái tim của chàng Trước mắt họ giờ đây là những ngôi nhà nhỏ xinh xinh dọc quanh hai hàng cây xanh thẫm màu nắng. Hàn: Mọi ng` ơi con về rùi đây... Bỗng từ đâu hàng tá con người chạy đến ôm lấy cô, người xoa đầu, người cười nói hí hửng như một lời chào đón đầy nồng nhiệt . Chưa bao giờ Cal lại thấy Hàn cười hạnh phúc đến thế. Trái tim anh cũng như reo lên theo tiếng sóng dạt dào Ba H: Hàn à, cậu này là....... Hàn: Dạ anh ấy là giáo viên của trường con Ba H: Giáo viên..... Hàn: Còn đây là ba nuôi em đấy, kia là mẹ nuôi em Calvin: Chào bác, cháu là Calvin Chen là giáo sinh thực tập của lớp Hàn. Mong bác chỉ dạy. “Ba, mẹ nuôi là sao nhỉ? Tốt nhất để hỏi sau” Mẹ H: Giáo sinh sao? Trông trẻ và đẹp trai phết Calvin: Bác quá lời ạ - xoa đầu Hàn: Ba, mẹ...anh ấy đâu ạ....- ngó dáo dác Mẹ H: Chắc ở chỗ cũ đấy thôi Ba H: Nó trông con lâu lắm rùi đó Hàn: Vâng con đi ngay ạ. Anh Cal, đi theo em nhé Calvin: À, uhm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương