Giấc Mơ Tỷ Phú
Chương 934: Không cần tiền
Tóc đỏ thấy Triệu Phong đi tới thì sợ mất vía.
"Mày...
mày muốn làm gì?" Tóc đỏ run rẩy lắp bắp.
"Không phải nói muốn tiến tôi vào bệnh viện à? Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu làm thế nào đưa tôi vào bệnh viện thôi!" Triệu Phong cười hỏi.
"Đại ca, em sai rồi..."
Thanh niên tóc đỏ bật thốt lên.
Cậu ta hiểu rõ, chỉ một chiều mà mình đã thua thảm như thế, lại đánh nữa cũng chỉ có mình bị thương mà thôi, "Vậy sao còn chưa ngoan ngoãn cút đi xếp hàng đi!" Triệu Phong nói.
"Em...
em không ăn nữa, không cần ăn nữa" Thanh niên tóc đỏ nhịn đau đứng dậy, cắn răng chạy nhanh như chớp, "Hay läm."
Không biết là ai vỗ tay khen ngợi, quần chúng xem náo nhiệt bên cạnh cũng hưởng ứng, vô tay trầm trồ.
"Thanh niên được đấy!" "Lưu manh như thể đang bị dạy bảo!" "Cậu trai, hôm nay cảm ơn cậu!" Triệu Phong khoát khoát tay, tự nhiên cảm thấy có chút ngượng với lời khen nhiệt tình của mọi người.
Anh đi tới cạnh cô gái vừa rồi, khẽ nói: "Mau mua đi! Không phải cô còn cần về đi làm à?" Lúc này cô gái kia mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm kích nói với Triệu Phong: "Cảm ơn anh.
Triệu Phong không thèm để ý lắc đầu: "Không cần để ở trong lòng, đúng rồi, vừa rồi tôi có thấy giấy tờ trong tay cô, cô là người của công ty dược Kim Huân đúng không?" Cô gái gật đầu: "Vâng, tôi vừa vào công ty, là nhân viên nghiệp vụ! Sao vậy? Anh biết công ty của chúng tôi à?" Công ty dược Kim Huấn quy mô rất nhỏ, thậm chí còn kém hơn Huệ Đạt, cho nên Triệu Phong cũng không biết.
Nhưng thời gian này Thượng Bân đều tìm kiếm bạn hợp tác, chỉ cần công ty dược Kim Huân thành ý, cũng trung thành với Tập đoàn Phi Vũ thì không phải không có cơ hội hợp tác.
Triệu Phong cười khẽ: "Nếu cô có thời gian thi đến Tập đoàn Phi Vũ một chuyến đi, nghe nói bọn họ đang muốn tìm kiếm vài công ty dược hợp tác đấy!" Tập đoàn Phi Vũ! Cô ấy đã sớm nghe nói Tập đoàn Phi Vũ gia nhập lĩnh vực y dược, nhưng Tập đoàn Phi Vũ lớn như vậy, sao có thể hợp tác với công ty nhỏ như Kim Huân được? Cô gái lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi cũng muốn hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ chứ, chỉ là đi gặp vài lần đều không gặp được người phụ trách, dù sao Kim Huân cũng quá nhỏ.
"Cô đến Tập đoàn Phi Vũ hỏi gặp Thượng Bân, nói Triệu Phong mời cô tới!" Triệu Phong nói.
Cô gái kia vẫn hơi mơ hồ, có phải muốn gặp Thượng Bân là gặp được đâu.
Nhưng trong Triệu Phong không giống nói đùa, cô gái chỉ đành gật đầu với anh, cũng không nói thêm gì nữa, mua bánh xong liền rời đi.
"Một cân rưỡi bánh này đi, bao nhiêu tiền?" Đến phiên Triệu Phong, anh quyết định mua nhiều một chút, gói cho Mộc Hồng Diệp một phần, "Không cần tiền!" Ông chủ cười nói.
Triệu Phong khó hiểu nhìn ông ấy: "Tại sao?" "Vừa rồi cậu dạy bảo người kia cũng coi như ra mặt giúp tiệm chúng tôi, sao có thể lấy tiền của cậu được!" Ông chủ đáp.
Triệu Phong nghe lý do như vậy thì cũng không từ chối: "Vậy xin cảm ơn ông chủ!" Công ty dược Kim Huân.
Bây giờ còn chưa tới giờ làm chiều, Vương Nhất Nhiên đã vào tới vị trí của mình, bắt đầu sửa sang lại tài liệu.
Cơm trưa của cô ấy rất đơn giản, chính là phần bánh ngọt vừa mua thêm một cốc nước trắng, nhưng chỉ có vậy cô ấy cũng không kịp ăn! Cô ấy là người mới, vào công ty tất nhiên sẽ bị xa lánh.
Mà cô làm ra phương thức đối phó duy nhất là công chăm chỉ cố gắng, hỉ vọng có thể chứng minh chính mình, đây là công việc đầu tiên của cô ấy cũng là cơ hội đầu tiên để cô ấy chứng minh bản thân! "Vương Nhất Nhiên, các đồng nghiệp đều cùng đi ăn trưa, sao cô không đi?" Đồng nghiệp cùng công ty lục tục về đến.
Một cô nàng ăn mặc hợp mốt đến cạnh Vương Nhất Nhiên hỏi.
"Chị Hồng, tại tôi chưa làm xong việc nên không đi ăn cùng mọi người được!" Vương Nhất Nhiên nói.
Chị Hồng này tên đầy đủ là Phùng Hồng, nhân viên cũ của Kim Huân, hơn nữa quan hệ với ông chủ không đơn giản.
Nói chúng chính là cả công ty đều biết cô nàng này và ông chủ có chuyện không thể nói.
Cho nên trong công ty không ai dám trêu chọc cô ta! "Đúng rồi, ông chủ bảo cô đi liên hệ hợp tác thế nào rồi? Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Chu Thị cạnh tranh kịch liệt chính là cơ hội lớn của chúng ta đấy!" Phùng Hồng hỏi.
Phùng Hồng sắp xếp việc thế này cho người mới hoàn toàn không có áp lực, cũng không nghĩ sẽ thành công, chẳng qua chỉ muốn chèn ép Vương Nhất Nhiên mà thôi, dù sao cũng chỉ là người mới.
Đặc biệt là khi bộ dáng Vương Nhất Nhiên cũng dễ nhìn, Phùng Hồng sợ ông chủ có mới nới cũ, bị Vương Nhất Nhiên câu mất thì địa vị của cô ta sẽ bị ảnh hưởng! "Chị Hồng, tôi...
tôi sẽ cố gắng!" Vương Nhất Nhiên nói, vì chuyện này mà cô ấy phải sửa sang lại rất nhiều tài liệu, cũng thử đến tìm Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Chu Thị nhiều lần, chẳng qua công ty Kim Huân quá nhỏ, người ta thậm chí không cho cô ấy cơ hội gặp mặt! "Cố gắng thì có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ muốn thấy kết quả thôi!" Phùng Hồng cười mỉa: "Còn nữa, cô còn có thời gian nhàn rỗi ngồi ở công ty thì không bằng đi Tập đoàn Phi Vũ hoặc Tập đoàn Chu Thị nhìn xem, so với ngân người ở đây không làm gì cũng khá hơn nhiều!" Vương Nhất Nhiên sửng sốt, sáng nay cô ấy vừa chạy tới Tập đoàn Chu Thị và mấy công ty khác, buổi trưa và cũng chỉ để ăn miếng cơm và sửa soạn tài liệu mà thôi, sao trong mắt Phùng Hồng lại thành ra nhàn rỗi không làm gì rồi! Vương Nhất Nhiên chỉ cảm thấy tủi thân! Đúng lúc này, ông chủ Kim Huân vào tới công ty.
Phùng Hồng tươi cười quyến rũ đôn lên, hai người lập tức vào văn phòng, không biết tham khảo gì với nhau ở trong đấy.
Vương Nhất Nhiên thở dài, tiếp tục sửa sang lại văn kiện, tùy tiện ăn mấy miếng bánh, sau đó sẽ đi Tập đoàn Phi Vũ thử thời vận! Cô ấy đã quăng sạch mấy lời người đàn ông cùng xếp hàng mua bánh ra sau đầu, dù sao cô ấy cũng không biết người kia chính là ông chủ lớn của Tập đoàn Phi Vũ.
Một đồng nghiệp không chịu nổi tác phong của Phùng Hồng đi tới cạnh Vương Nhất Nhiên, nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Nhiên, tôi thấy Phùng Hồng cố ý nhằm vào cô đấy, cẩn thận một chút!" Vương Nhất Nhiên biết Phùng Hồng làm khó mình, chỉ là bây giờ công tác không dễ tìm, cô ấy không muốn bỏ dở giữa chừng! Cô ấy muốn chứng minh chính mình, cũng muốn làm ra thành tích ở công ty.
"Cảm ơn cô đã nhắc, tôi sẽ cẩn thận!" Vương Nhất Nhiên nói.
Vừa dứt lời, máy bàn của Vương Nhất Nhiên vang lên, đây là điện thoại nội tuyển.
Cô ấy nhận máy, nghe ông chủ Kim Huân gọi vào văn phòng.
Đồng nghiệp nhìn cô đây thương hại: "Xem ra Phùng Hồng lại nói gì với ông chủ rồi, cô nghĩ cách giải thích đi, Phùng Hồng cũng không phải kiểu dê đối phó Vương Nhất Nhiên cúi đầu bất đắc dĩ, cầm tài liệu vừa chỉnh sửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Cửa vừa mở đã thấy Phùng Hồng thật sự ở bên trong, hơn nữa quần áo lộn xộn, nhìn qua là biết hai người làm chuyện gì, nhân viên trong công ty cũng thấy nhiều quen rồi.
"Vương Nhất Nhiên, thời gian này cô làm cái gì thế hả? Sao một hợp đồng cũng không kỷ nổi? Chẳng lẽ việc tôi giao cô đều không để trong lòng thế à?" Lý Kim Huấn nghiêm khắc hỏi Vương Nhất Nhiên.
"Mày...
mày muốn làm gì?" Tóc đỏ run rẩy lắp bắp.
"Không phải nói muốn tiến tôi vào bệnh viện à? Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu làm thế nào đưa tôi vào bệnh viện thôi!" Triệu Phong cười hỏi.
"Đại ca, em sai rồi..."
Thanh niên tóc đỏ bật thốt lên.
Cậu ta hiểu rõ, chỉ một chiều mà mình đã thua thảm như thế, lại đánh nữa cũng chỉ có mình bị thương mà thôi, "Vậy sao còn chưa ngoan ngoãn cút đi xếp hàng đi!" Triệu Phong nói.
"Em...
em không ăn nữa, không cần ăn nữa" Thanh niên tóc đỏ nhịn đau đứng dậy, cắn răng chạy nhanh như chớp, "Hay läm."
Không biết là ai vỗ tay khen ngợi, quần chúng xem náo nhiệt bên cạnh cũng hưởng ứng, vô tay trầm trồ.
"Thanh niên được đấy!" "Lưu manh như thể đang bị dạy bảo!" "Cậu trai, hôm nay cảm ơn cậu!" Triệu Phong khoát khoát tay, tự nhiên cảm thấy có chút ngượng với lời khen nhiệt tình của mọi người.
Anh đi tới cạnh cô gái vừa rồi, khẽ nói: "Mau mua đi! Không phải cô còn cần về đi làm à?" Lúc này cô gái kia mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm kích nói với Triệu Phong: "Cảm ơn anh.
Triệu Phong không thèm để ý lắc đầu: "Không cần để ở trong lòng, đúng rồi, vừa rồi tôi có thấy giấy tờ trong tay cô, cô là người của công ty dược Kim Huân đúng không?" Cô gái gật đầu: "Vâng, tôi vừa vào công ty, là nhân viên nghiệp vụ! Sao vậy? Anh biết công ty của chúng tôi à?" Công ty dược Kim Huấn quy mô rất nhỏ, thậm chí còn kém hơn Huệ Đạt, cho nên Triệu Phong cũng không biết.
Nhưng thời gian này Thượng Bân đều tìm kiếm bạn hợp tác, chỉ cần công ty dược Kim Huân thành ý, cũng trung thành với Tập đoàn Phi Vũ thì không phải không có cơ hội hợp tác.
Triệu Phong cười khẽ: "Nếu cô có thời gian thi đến Tập đoàn Phi Vũ một chuyến đi, nghe nói bọn họ đang muốn tìm kiếm vài công ty dược hợp tác đấy!" Tập đoàn Phi Vũ! Cô ấy đã sớm nghe nói Tập đoàn Phi Vũ gia nhập lĩnh vực y dược, nhưng Tập đoàn Phi Vũ lớn như vậy, sao có thể hợp tác với công ty nhỏ như Kim Huân được? Cô gái lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi cũng muốn hợp tác với Tập đoàn Phi Vũ chứ, chỉ là đi gặp vài lần đều không gặp được người phụ trách, dù sao Kim Huân cũng quá nhỏ.
"Cô đến Tập đoàn Phi Vũ hỏi gặp Thượng Bân, nói Triệu Phong mời cô tới!" Triệu Phong nói.
Cô gái kia vẫn hơi mơ hồ, có phải muốn gặp Thượng Bân là gặp được đâu.
Nhưng trong Triệu Phong không giống nói đùa, cô gái chỉ đành gật đầu với anh, cũng không nói thêm gì nữa, mua bánh xong liền rời đi.
"Một cân rưỡi bánh này đi, bao nhiêu tiền?" Đến phiên Triệu Phong, anh quyết định mua nhiều một chút, gói cho Mộc Hồng Diệp một phần, "Không cần tiền!" Ông chủ cười nói.
Triệu Phong khó hiểu nhìn ông ấy: "Tại sao?" "Vừa rồi cậu dạy bảo người kia cũng coi như ra mặt giúp tiệm chúng tôi, sao có thể lấy tiền của cậu được!" Ông chủ đáp.
Triệu Phong nghe lý do như vậy thì cũng không từ chối: "Vậy xin cảm ơn ông chủ!" Công ty dược Kim Huân.
Bây giờ còn chưa tới giờ làm chiều, Vương Nhất Nhiên đã vào tới vị trí của mình, bắt đầu sửa sang lại tài liệu.
Cơm trưa của cô ấy rất đơn giản, chính là phần bánh ngọt vừa mua thêm một cốc nước trắng, nhưng chỉ có vậy cô ấy cũng không kịp ăn! Cô ấy là người mới, vào công ty tất nhiên sẽ bị xa lánh.
Mà cô làm ra phương thức đối phó duy nhất là công chăm chỉ cố gắng, hỉ vọng có thể chứng minh chính mình, đây là công việc đầu tiên của cô ấy cũng là cơ hội đầu tiên để cô ấy chứng minh bản thân! "Vương Nhất Nhiên, các đồng nghiệp đều cùng đi ăn trưa, sao cô không đi?" Đồng nghiệp cùng công ty lục tục về đến.
Một cô nàng ăn mặc hợp mốt đến cạnh Vương Nhất Nhiên hỏi.
"Chị Hồng, tại tôi chưa làm xong việc nên không đi ăn cùng mọi người được!" Vương Nhất Nhiên nói.
Chị Hồng này tên đầy đủ là Phùng Hồng, nhân viên cũ của Kim Huân, hơn nữa quan hệ với ông chủ không đơn giản.
Nói chúng chính là cả công ty đều biết cô nàng này và ông chủ có chuyện không thể nói.
Cho nên trong công ty không ai dám trêu chọc cô ta! "Đúng rồi, ông chủ bảo cô đi liên hệ hợp tác thế nào rồi? Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Chu Thị cạnh tranh kịch liệt chính là cơ hội lớn của chúng ta đấy!" Phùng Hồng hỏi.
Phùng Hồng sắp xếp việc thế này cho người mới hoàn toàn không có áp lực, cũng không nghĩ sẽ thành công, chẳng qua chỉ muốn chèn ép Vương Nhất Nhiên mà thôi, dù sao cũng chỉ là người mới.
Đặc biệt là khi bộ dáng Vương Nhất Nhiên cũng dễ nhìn, Phùng Hồng sợ ông chủ có mới nới cũ, bị Vương Nhất Nhiên câu mất thì địa vị của cô ta sẽ bị ảnh hưởng! "Chị Hồng, tôi...
tôi sẽ cố gắng!" Vương Nhất Nhiên nói, vì chuyện này mà cô ấy phải sửa sang lại rất nhiều tài liệu, cũng thử đến tìm Tập đoàn Phi Vũ và Tập đoàn Chu Thị nhiều lần, chẳng qua công ty Kim Huân quá nhỏ, người ta thậm chí không cho cô ấy cơ hội gặp mặt! "Cố gắng thì có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ muốn thấy kết quả thôi!" Phùng Hồng cười mỉa: "Còn nữa, cô còn có thời gian nhàn rỗi ngồi ở công ty thì không bằng đi Tập đoàn Phi Vũ hoặc Tập đoàn Chu Thị nhìn xem, so với ngân người ở đây không làm gì cũng khá hơn nhiều!" Vương Nhất Nhiên sửng sốt, sáng nay cô ấy vừa chạy tới Tập đoàn Chu Thị và mấy công ty khác, buổi trưa và cũng chỉ để ăn miếng cơm và sửa soạn tài liệu mà thôi, sao trong mắt Phùng Hồng lại thành ra nhàn rỗi không làm gì rồi! Vương Nhất Nhiên chỉ cảm thấy tủi thân! Đúng lúc này, ông chủ Kim Huân vào tới công ty.
Phùng Hồng tươi cười quyến rũ đôn lên, hai người lập tức vào văn phòng, không biết tham khảo gì với nhau ở trong đấy.
Vương Nhất Nhiên thở dài, tiếp tục sửa sang lại văn kiện, tùy tiện ăn mấy miếng bánh, sau đó sẽ đi Tập đoàn Phi Vũ thử thời vận! Cô ấy đã quăng sạch mấy lời người đàn ông cùng xếp hàng mua bánh ra sau đầu, dù sao cô ấy cũng không biết người kia chính là ông chủ lớn của Tập đoàn Phi Vũ.
Một đồng nghiệp không chịu nổi tác phong của Phùng Hồng đi tới cạnh Vương Nhất Nhiên, nhỏ giọng nói: "Vương Nhất Nhiên, tôi thấy Phùng Hồng cố ý nhằm vào cô đấy, cẩn thận một chút!" Vương Nhất Nhiên biết Phùng Hồng làm khó mình, chỉ là bây giờ công tác không dễ tìm, cô ấy không muốn bỏ dở giữa chừng! Cô ấy muốn chứng minh chính mình, cũng muốn làm ra thành tích ở công ty.
"Cảm ơn cô đã nhắc, tôi sẽ cẩn thận!" Vương Nhất Nhiên nói.
Vừa dứt lời, máy bàn của Vương Nhất Nhiên vang lên, đây là điện thoại nội tuyển.
Cô ấy nhận máy, nghe ông chủ Kim Huân gọi vào văn phòng.
Đồng nghiệp nhìn cô đây thương hại: "Xem ra Phùng Hồng lại nói gì với ông chủ rồi, cô nghĩ cách giải thích đi, Phùng Hồng cũng không phải kiểu dê đối phó Vương Nhất Nhiên cúi đầu bất đắc dĩ, cầm tài liệu vừa chỉnh sửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Cửa vừa mở đã thấy Phùng Hồng thật sự ở bên trong, hơn nữa quần áo lộn xộn, nhìn qua là biết hai người làm chuyện gì, nhân viên trong công ty cũng thấy nhiều quen rồi.
"Vương Nhất Nhiên, thời gian này cô làm cái gì thế hả? Sao một hợp đồng cũng không kỷ nổi? Chẳng lẽ việc tôi giao cô đều không để trong lòng thế à?" Lý Kim Huấn nghiêm khắc hỏi Vương Nhất Nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương