Giấc Mộng Đế Hậu
Chương 11: Mệnh Phượng Hoàng (4)
Bất chợt nàng thấy một mảnh da tróc ra từ gương mặt hắn. Chẳng lẽ, gương mặt giả sao?Hắn biết ngay nàng đã đoán ra. "Muốn xem không?""Không""Không tệ lắm đâu, cô bé. Xem không?""Không."Một mẩu đối thoại kì lạ, chẳng ai hiểu. Hắn đứng dậy đi đến sát bên người nàng, gương mặt hai người gần đến ám muội. Thanh Nguyên thản nhiên nhìn hắn. "Nếu không có gì nữa thì ta xin phép" rồi quay đầu đi. Hắn hơi thất vọng, đáng ra hắn nên chọn một gương mặt dễ nhìn một chút. Cái mặt này chả có lực sát thương gì cả. "Nàng không hỏi ta muốn nàng làm gì sao""Ta có quyền lựa chọn việc mình làm không?""Không.""Vậy sao phải hỏi?"Đúng là một cô bé dễ thương."Ta đưa nàng về."--------------------Phía ngoài có ba bóng áo đen tìm kiếm quanh ngôi miếu."Có phát hiện gì không?" một người hỏi."Không." "Rút thôi"Ngay sau khi những bóng áo đen đó rời đi, có hai bóng người bước ra. Chàng trai nắm tay cô gái đang bị bịt mắt. Đêm nay đúng là một đêm quỷ dị.----------"Có tìm được người không?" một nam thanh niên nằm trên ghế, mắt nhắm chặt, giọng hờ hững. "Thưa, không ạ." cả ba người áo đen cùng quỳ xuống, đồng thanh đáp. Nam thanh niên trầm ngâm suy nghĩ, đôi mi vô thức nhíu chặt lại. "Tới Phòng Hình lãnh phạt. Mỗi người 20 roi.""Dạ." giọng nói không hề có chút sợ hãi, như thể người chịu phạt không phải bọn họ."Lui đi." người thanh niên khoát tay."Dạ" một tiếng, cả ba người cùng lui ra."Hoàng huynh, tính sao đây?" một thanh niên khác ngồi bên chiếc ghế bên phải, hỏi. Đây không phải Kỳ vương nổi tiếng năm nước đây sao?"Hoàng huynh, tính sao đây?" một thanh niên khác ngồi bên chiếc ghế bên phải, hỏi. Đây không phải Kỳ vương nổi tiếng năm nước đây sao?"Huynh không thể bỏ đi quá lâu được, kinh thành có nhiều việc cần xử lý. Nhỡ người đàn bà đó phát hiện huynh không ở trong cung thì phiền phức lắm"."Yên tâm, muốn rời khỏi Phong thành mà không gây chú ý, chỉ có một cách. Đột nhập vào đoàn người đưa các tài tử đến đây dự thi, rồi theo họ trốn về. Tạm thời, đệ cứ thắt chặt cảnh giới, miễn sao hắn không thoát khỏi đây là được. Thể nào đến ngày đó, con chuột sẽ phải lộ mặt thôi. Chúng ta chỉ cần tạo một cái lồng lớn, rồi nhìn nó sa bẫy. Nhưng tạm thời đừng kinh động hắn, hắn rất thông minh, chỉ cần đánh hơi thấy mùi khác lạ là chui về ổ ngay." Nam thanh niên mở mắt, ngồi dậy, lấy tách trà đưa lên miệng. Ánh mắt hắn tối lại, gằn giọng. Không còn vẻ thư thái như ban nãy, mà toát ra một vẻ nguy hiểm đáng gờm."Hừ, Mạc Đĩnh Chí, giỏi lắm, nhưng lần này đừng hòng thoát khỏi tay ta."Kỳ vương im lặng, cũng nhấc tách trà lên, hai người này quả thật không đội trời chung. Mạc đĩnh Chí, ngươi tự cầu nguyện đi.---------Đang trên đường đi đột nhiên hắn hắt hơi một cái rõ to. Thanh Nguyên quay lại nhìn nhưng không nói gì. Sao nàng không hỏi han hắn. Ý nghĩ bật ra thành lời rất tự nhiên. "Trong tình huống này nàng phải hỏi ta có phải bị cảm rồi không?"Nàng thờ ơ: "Có phải bị cảm rồi không?"Hắn cười rất tươi. "Không. Chắc người bạn cũ của ta đang nhắc về ta ấy mà."Rồi mặt hắn nghiêm lại. "Ta họ Mạc. Tên là Đĩnh Chí. Còn nàng."Nàng không biết có nên cho hắn biết tên thật không? Nhưng lại không dám nói dối hắn. Sau một hồi lâu, đến mức hắn sắp ất kiên nhẫn thì nghe nàng trả lời. "Trần Thanh Nguyên."Dù sao ở đây cũng không ai biết Trần Thanh Nguyên là ai. Mà đấy lại là tên thật của nàng, không tính là nói dối."Tên rất đẹp, ta phải về đây, ngủ ngon nhé cô bé." Hắn hôn nhẹ vào má nàng. Nhẹ phớt, thậm chí không giống một nụ hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương