Giai Điệu Của Một Ánh Mắt
Chương 11
Nhã Lan và Phong vào nhà chào ông Lâm và mẹ Nhã Lan rồi đi ra ngoài, trong căn nhà nhỏ giờ đây chỉ còn lại 2 ông bà ngồi nói chuyện với nhau. - ông đây chắc là ông chủ chỗ con gái tôi làm việc ạ. - vâng, tôi xin giới thệu tôi là Vương Lâm. Là chủ tịch tập đoàn Vương Hoàng. - vương .. vươ ng Lâm .., vươ ..ng hoàng . Mặt mẹ Nhã Lan tái đi khi nghe ông Lâm giớ thiệu, bà có vẻ hoảng hốt. - bà sao vậy? tên tôi khiến bà gợi nhớ lại đều gì sao? - tôi . Tôi .. không có. - tôi mạo muội hỏi điều này, Nhã Lan không phải là con gái của bà đúng không? - ông .. sao ông .. không phải nó là con gái tôi, là đứa con gái tôi đứt ruột sinh ra. Người đàn bà lúc này đã thật sự hoảng sợ, còn ông Lâm thì chẳng thèm quan tâm đến nỗi sợ hãi mà người đàn bà đang chứa đựng, ông vẫn hỏi tiếp. - có đúng thật Nhã Lan là con bà sinh ra không? - tôi . Ông .. sao ông lại hỏi chuyện này, ông muốn gì? - tôi muốn biết sự thật, tôi cũng nói thẳng là hôm nay tôi đến đây là để hỏi rõ thật sự Nhã Lan là ai? Tôi nghĩ chắc là bà biết. - tôi nói rồi, Nhã Lan là con tôi, ông về đi, tôi muốn được nghỉ ngơi. - con trai tôi hiện giờ đang có tình cảm với Nhã Lan, nếu Nhã Lan thật sự là con gái bà thì tôi nghĩ tôi sẽ tác hợp cho chúng nó. - KHÔNG! (Người đàn bà hét lên), ông không được làm vậy. - sao lại không nếu chúng nó có tình cảm với nhau - không thể được, không thể được, chúng nó là anh em, chúng nó không thể yêu nhau. Sau câu nói đó người đàn bà nhận ra rằng mình đã nói ra cái bí mật mà bà che giấu lâu nay, bà nhận ra là bà vừa lỡ lời nhưng dường như đã quá muộn và đó cũng chính là điều ông Lâm muốn biết. Ông Lâm lôi từ túi áo khoác ra một tờ giấy rồi đặt lên bàn. - bà xem đi Người đàn bà cầm tờ giấy lên xem, bà sững sờ nhìn ông Lâm rồi bật khóc, bà ôm tờ giấy một cách đau khổ. - từ khi thấy cái dây chuyền của con bé tôi đã bắt đầu nghi ngờ và tôi đã âm thầm cho xét nghiệm ADN, và cũng như bà đã thấy đó, Nhã Lan là con gái tôi, tôi đến đây cũng chỉ để muốn biết tại sao Nhã Lan l;ại ở với bà? - tất cả là tại tôi, tại tôi cả. - tôi không cần bà nhận lỗi, tôi muốn biết sự thật. - tôi mong ông tha thứ cho những lỗi lầm đã qua. - lỗi lầm ư? - vâng! chuyện xảy ra cách đây 20 năm, trong 1 buổi tối chồng tôi ẫm về một đứa bé gái và bảo tôi phải nuôi dưỡng nó rồi ông ấy vội vã ra đi. - vâng! chuyện xảy ra cách đây 20 năm, trong 1 buổi tối chồng tôi ẫm về một đứa bé gái và bảo tôi phải nuôi dưỡng nó rồi ông ấy vội vã ra đi. Người đàn bà sụt sịt trong tiếng khóc của mình. - kể từ đó đến nay ông ấy đi và không quay về nữa, ông ấy chỉ để lại cho tôi một ít tiền, 1 lá thư và sợi dây chuyền Nhã Lan đang đeo, trong lá thư ông ấy nói vì cuộc sống của vợ chồng tôi quá nghèo khó nên ông ấy cùng 1 người bạn đã liều bắt cóc con gái của tập đoàn Vương Hoàng để tống tiền, nhưng lại bị cảnh sát phát hiện nên ông ấy đành đưa đứa bé về đây, ông ấy thật sự không muốn như vậy, gia đình tôi có lỗi với ông và Nhã Lan nhiều lắm, tôi mong ông tha thứ. Lúc này người đàn bà đã quỳ trước mặt ông Lâm với tội lỗi vây quanh mình. - bà không có lỗi, người có lỗi là chồng bà, nhưng tôi không thể tha thứ được những tội lỗi mà mấy người đã gây ra,do mấy người mà vợ tôi vì quá thương nhớ con mà đã ra đi, vì mấy người mà tôi suốt bao nhiêu năm qua không có được những ngày hạnh phúc, vì mấy người mà cuộc sống gia đình của tôi tan vỡ, bà bảo tôi phải tha thứ thế nào đây? - mọi chuyện đã sáng tỏ, tôi sẽ đưa Nhã Lan về sống với tôi. - tôi xin ông đừng làm như vậy, tôi van xin ông, con bé mà biết chuyện này chắc nó sẽ chịu không nổi đâu, mọi lỗ lầm là của tôi, tôi xin ông đừng cho nó biết. - tôi có con gái mà không được nhận, có con gái mà phải vờ như không có, nếu là bà thì bà cảm thấy thế nào. Người đàn bà lặng lẽ lau dòng nước mắt đã tuôn ước má. - tôi sẽ nói với nó. Tôi sẽ cho Nhã Lan biết tất cả sự thật, tôi chỉ xin ông hãy cho tôi chút time, rồi tôi sẽ trả Nhã Lan lại cho ông, xin ông đấy. Ông Lâm buồn bã nhìn người đàn bà, có lẽ là do số phận đẩy đưa khiến cả ông, Nhã Lan và cả người đàn bà này lâm vào tình cảnh đau buồn, đã 20 năm, mọi thứ đã qua rất lâu và giờ đây ông cũng đã tìm lại đứa con gái của mình, liệu ông có nên tha thứ hay không, bà ấy thật sự không có lỗi, bao nhiêu năm qua bà ấy cũng đã cực khổ đùm bọc nuôi dưỡng Nhã Lan lớn khôn. Những suy nghĩ trái ngược đang vật lộn trong tâm trí ông Lâm, mọi sự thù hận, đau buồn đã không thể ngự trị được nơi con tim ông, con tim mang cái tên nhân hậu. - bà đứng dậy đi, có lẽ là do số phận, tôi sẽ để Nhã Lan bên cạnh bà, nếu bắt nó đi có lẽ sẽ làm nó tổn thương, nhưng tôi vẫn mong bà một lúc nào đó có thể cho nó biết mọi chuyện, là một người cha tôi vẫn mong một ngày nào đó được nghe Nhã Lan gọi một tiếng ba. Ông Lâm đỡ người đàn bà dậy rồi lặng lẽ ra về, bà nhìn theo cái dáng gầy gò của ông Lâm, một cảm giác tội lỗi vây quanh bà, bà hiểu nỗi buồn của một người cha mất con, có lẽ bà đã quá ích kỷ khi muốn Nhã Lan ở bên cạnh bà. - anh nói là có chuyện muốn nói với em mà, sao nãy giờ anh không nói gì hết vậy? - à ờ .. cũng có, mẹ em sao rồi,? - anh kêu em ra đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao. - à! Không phải, là chuyện của Long với Tuấn thôi. - 2 anh ấy làm sao cơ. - tụi nó đánh nhau. - SAO, đánh nhau á, sao lại đánh nhau, rồi có ai bị gì không? - tụi nó đánh nhau vì em đó, cũng không có đứa nào bị gì cả đâu nhưng chắc tình cảm anh em sẽ xấu đi rất nhiều. - sao 2 người họ lại xử sự như vậy chứ. Em giờ thật không biết phải làm sao nữa. - anh nghĩ em nên nói chuyện với tụi nó, cần phải nói rõ ràng mọi chuyện. mà anh có thể hỏi em điều này được không? - điều gì ạ? Anh cứ hỏi đi - giữa Long và Tuấn em có tình cảm với ai? - em cũng không biết, tình cảm khó xác định lắm anh à, nhưng em biết chắc là đối với anh Long em thật sự không có tình cảm gì, ngoài tình cảm anh em cả - vậy còn Tuấn? cũng là tình cảm anh em sao? - vậy còn Tuấn? cũng là tình cảm anh em sao? - không hẳn vậy, với anh Tuấn là một tình cảm khác nhưng đó không giống như tình anh em mà là - mà là tình yêu (Phong ngắt lời) - em em cũng không biết nữa. Phong trầm tư nhìn Nhã Lan một lúc lâu cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Nhã Lan quay lại nhìn mới chịu quay đi. - anh sao vậy? - không, anh không sao, anh chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi. - chuyện gì vậy, em biết được không? - để có dịp anh sẽ nói cho em biết, Nhã Lan à!........................... - vâng! Sao anh? - à không uhm thôi mình về đi. Phong muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi, một thoáng buồn hiện lên trên khuôn mặt Phong, một điều gì đó ở trong tận trái tim Phong. Mặt dù mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng Nhã Lan không hề biết sự thật, không biết được mình chính là con gái độc nhất của gia đình họ Vương, ông Lâm lúc này cũng đã bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã qua, điều làm ông lo lắng lúc này là làm sao để Nhã Lan không bị tổn thương vì những quá khứ và cũng còn 1 điều khiến ông cũng cảm thấy lo lắng không kém là Tuấn và Long, lo lắng về tình cảm của chúng nó với đứa con gái của ông, liệu tụi nó có còn được tỉnh táo khi đã lún sâu vào tình yêu mà đánh mất đi tình cảm của anh em. - vậy là mẹ đã khỏe hẳn rồi, con mừng lắm. - cám ơn con, cám ơn con nhiều lắm, Nhã Lan à không có con chắc mẹ . - mẹ! mẹ lại nói gì nữa thế, dạo này mẹ lạ lắm, toàn nói những lời kỳ cục, thôi mẹ vào giường nằm nghỉ đi, nếu mẹ muốn phụ giúp con thì mẹ phải khỏe đã chứ. - ừ được, mẹ sẽ khỏe mà. Nhã Lan dìu mẹ vào phòng rồi quay ra lấy áo khoác của bà và một số đồ đem đi giặt, khi đang giặt đồ thì Nhã Lan phát hiện ra 1 tờ giấy nhét trong túi áo khoác của bà, Nhã Lan mở ra xem, đó là giấy xét nghiệm ADN, Nhã Lan bàng hoàng khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm, cô không còn tin vào mắt mình nữa, Nhã Lan chết lặng mất vài phút mới chập chạng đứng dậy cầm tờ giấy vào phòng. - mẹ. Người đàn bà choàng tỉnh khi nghe tiếng Nhã Lan gọi, bà ngước lên nhìn cô con gái và cũng thấy tờ giấy trên tay cô, mắt bà chùng xuống, lúc đó bà cũng không biết nên phải nói gì với Nhã Lan lúc này - tờ giấy này là sao hả mẹ? mẹ! mẹ trả lời con đi, chuyện này là sao hả mẹ. Nhã Lan hỏi dồn dập mẹ như là vẫn chưa tin chuyện mình vừa mới thấy. - mẹ . mẹ .. - ông Lâm là ba con sao? Chuyện gì vậy mẹ? tờ giấy này ở đâu ra? - Nhã Lan à! Con nghe mẹ nói này. - chuyện gì? Chuyện gì mà khiến mẹ lúng túng đến thế, chuyện gì mà mẹ lại phản ứng như thế, là sao hả mẹ, không lẽ . - Nhã Lan con phải bình tĩnh nghe mẹ nói, mọi chuyện không như con nghĩ đâu. - con nghĩ điều gì? Mẹ biết con nghĩ điều gì sao? Chẳng phải mẹ nói ba con đã bỏ 2 mẹ con mình đi từ khi con còn nhỏ mà, mẹ đã nói với con như vậy mà, phải như vậy không. - con nghĩ điều gì? Mẹ biết con nghĩ điều gì sao? Chẳng phải mẹ nói ba con đã bỏ 2 mẹ con mình đi từ khi con còn nhỏ mà, mẹ đã nói với con như vậy mà, phải như vậy không. - đúng là mẹ đã nói vậy nhưng - nhưng sao hả mẹ? vậy là người đàn ông đã phủ phàng bỏ mẹ con mình là ông ấy sao mẹ, ông ấy là cha con sao mẹ? - không phải vậy đâu Nhã Lan, con nghe mẹ nói đã. - con không muốn nghe. Nhã Lan hét lên rồi chạy ra ngoài , còn người đàn bà thì khóc nất lên gọi theo một cách vô vọng. điều này dường như đã khiến Nhã Lan thật sự sốc, người đàn ông mà cô kính trọng lại là ba cô, là người đã bỏ 2 mẹ con cô đi, bỏ lại 2 mẹ con bao năm phải sống cuộc sống cơ cực còn ông thì sống sung sướng, nhưng điều mà khiến cô đau nhất là người mà có lẽ là cô đã yêu lại là anh trai cô, mọi thứ như đổ ập xuống đầu Nhã Lan. - Nhã Lan à, em đến có chuyện gì không. (Phong nói) - em muốn gặp ông Lâm. Mặt Nhã Lan lúc này vô cùng căng thẳng và vô hồn, gương mặt toát ra sự lạnh lùng đến đáng sợ. - có chuyện gì vậy? hôm nay em làm sao vậy, em không khỏe à? - em muốn gặp ông Lâm, ống ấy đâu rồi - ba anh đang trên lầu, để anh đưa em lên Nghe Phong nói là Nhã Lan vội vã đi lên lầu không kịp để Phong đưa lên, Phong vẫn không biết có chuyện gì đành lặng lẽ đi theo sau, lần này Nhã Lan đã mất hết bình tĩnh mà xông cửa vào thẳng phòng làm việc của ông Lâm, Phong cũng ngạc nhiên vì thái độ này của Nhã Lan. Nhã Lan đặt một cách mạnh bạo tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, ngay trướng mặt ông Lâm. - con biết hết rồi sao? - TẠI SAO, tại sao lại như vậy? Nhã Lan lớn tiếng, 2 con mắt chằm chằm nhìn thẳng vào ông Lâm như chờ đợi sự giải thích, hay là 1 lời phủ nhận để cô có thể biết mình đã nhầm nhưng ông vẫn im lặng, và chỉ nhìn lại bằng ánh mắt buồn rầu như sự thừa nhận. vì Nhã Lan đã hơi lớn tiếng nên cả Tuấn và Long ở trong phòng cũng nghe thấy và đã vội chạy xuống, khi nhìn thấy Nhã Lan cả 2 cùng chạy ào vào nhưng đã bị Phong ngăn lại và lắc đầu, 2 người như hiểu đang có chuyện gì và hiểu thái độ của Phong nên đã đứng bên ngoài. - sự thật vẫn là sự thật, con là con gái của ta Nhã Lan à. - con gái ư, ông không xứng đáng đâu, ông bỏ mẹ con tôi đi, bỏ tôi lại giữa dòng đời bao bộn bề, ông có biết tôi đã phải vật lộn với cuộc sống như thế nào không? Thấy bao bao đứa con gái khác có ba đưa đón và được yêu thương nhiều lúc tôi đã ước có ông bên cạnh nhưng ông ở đâu, có lẽ lúc đó ông đang hạnh phúc với cái gia đình riêng của ông, có bao giờ ông nhớ là có 1 đứa con gái như tôi không? - bao năm nay ta vẫn tìm kiếm con, ta chưa bao giờ quên con cả. - vậy sao ông lại bỏ mẹ con tôi đi, tại sao hả? - ta nghĩ con đã hiểu lầm rồi, ta không bỏ con, Nhã Lan à! - ông nói dối, tôi không tin, tôi không tin Nhã Lan òa khóc rồi chạy ra khỏi phòng, cô đụng cả Long, Phong và Tuấn ở bên ngoài nhưng dường như cô không còn để ý tới nhưng thứ xung quanh nữa, cô chỉ ôm mặt khóc và chạy đi. - Nhã Lan. Nhã Lan. Phong gọi rồi vội vàng đuổi theo cô. Tuấn và Long lúc này đã ngẩn người ra nhìn nhau như cũng không thể tin được chuyện mình vừa nghe, người con gái họ yêu lại là em gái họ, rồi cả hai lại hốt hoảng chạy vào phòng khi ông Lâm vừa gục xuống sàn và bất tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương