Giai Điệu Của Một Ánh Mắt
Chương 9
Nhã Lan nhìn Phong rồi im lặng không nói gì. Phong nhận ra là mình cũng đã thuyết phục được Nhã Lan phần nào. - thôi anh về đây, em cứ suy nghĩ đi , khi nào em thay đổi quyết định thì đến gặp anh. Sau khi trò chuyện vói Phong Nhã Lan dường như đã suy nghĩ lại về mọi thứ và cô quyết định đến thăm ông Lâm. - con chào bác, bác khỏe chưa ạ? - Nhã Lan đấy hả con, vào đây , vào đây - bác ăn uống gì chưa? Con có nấu ít cháo đem cho bác này. - bác cám ơn. Lâu rồi không được ăn mấy món con nấu bác cũng thèm quá. - vậy bác muốn ăn gì cứ nói với con, con nấu cho bác ăn nhé. - phiền con quá không, dù sao thì - vậy nếu con đi làm lại bác có nhận con nữa không? Ông Lâm nhìn Nhã Lan với gương mặt rặng rỡ và vui mừng. - con đi làm lại thật sao? Có lẽ thằng Phong cư xử với con hơi tệ. - không đâu bác. Chuyện này con cũng có lỗi, con sơ ý quá nên mới để bác bị như thế này. - thôi được rồi cứ ngồi nhận lỗi thế này thì biết đến bao giờ, con chịu đi làm lại là bác vui rồi 2 người ngồi nói chuyện được 1 lúc thì Tuấn cũng tới, cuộc gặp hơi bất ngờ nên Nhã Lan lúng túng và có chút gì giận dỗi, cô xin phép về trước mà không ngoảng mặt nói với Tuấn câu nào. - Nhã Lan, đợi anh với, Nhã Lan Tuấn chạy đuổi theo Nhã Lan - em giận anh hả, sao không nói chuyện với anh. - em có quyền gì mà giận anh chứ. - có phải tại ngày hôm đấy anh không lên tiếng nói một lời nào nên em . - có phải anh cũng nghĩ em giống như là những lời Chi nói phải không? - anh không nghĩ gì cả, những gì anh làm là có lý do cả. - lý do gì? Chắc anh nghĩ là em làm phải không? Anh không tin em, anh chưa bao giờ tin em, mà sao lại bắt anh tin chứ, em đâu là cái gì mà bắt anh tin, em đơn giản chỉ là nhân viên của anh, chỉ là người giúp việc của nhà anh thì có quyền gì bắt anh tin chứ. Nhã Lan vừa nói vừa khóc trong nước mắt đã lăn dài, cố gắng ngăn những dòng nước mắt nhưng dường như không thể, Nhã Lan quay lưng bỏ đi nhưng Tuấn đã chạy theo cầm lấy cánh tay Nhã Lan kéo lại. - Nhã Lan à em nghe anh nói được không? - em không muốn nghe, bỏ em ra, tại sao em phải nghe chứ, tại sao? - em không muốn nghe, bỏ em ra, tại sao em phải nghe chứ, tại sao? Nhã Lan vùng vẫy cố gắng đẩy Tuấn ra nhưng càng đẩy Tuấn càng xiết chặt cánh tay không buông, Nhã Lan càng khóc nhiều hơn. - tại vì anh yêu em. Tuấn vừa dứt câu thì Nhã Lan cũng thôi vùng vẫy và nhìn Tuấn, Tuấn vội kéo Nhã Lan lại gần hơn rồi ôm cô. - Nhã Lan à! Em phải tin anh, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả. khi ba anh bị như vậy anh cũng lo lắng chứ, cũng giận lắm chứ nhưng từ lúc xảy ra chuyện chưa bao giờ anh nghĩ em là người hại ba anh. anh luôn tin em vì anh yêu em, yêu em nhiều lắm, em có biết điều này không? Nhã Lan vẫn im lặng và nước mắt vẫn rơi, Nhã Lan cũng vòng tay ôm lấy Tuấn như một lời đáp trả. ranh giới tình yêu Nhã Lan đã bắt đầu quay về làm việc trở lại ở nhà ông Lâm và khách sạn, ông Lâm cũng đã khỏe nhiều và xuất viện, mọi chuyện cũng được quên lãng và không ai nhắc tới nữa nhưng Phong vẫn âm thầm tìm cho ra nghuyên nhân của sự việc như lời ông Lâm đã nói. - tại sao ba lại biết Nhã Lan không gây ra chuyện này? - con vẫn chưa biết ai làm sao? - con vẫn chưa thể suy nghĩ được là ai. - ba ăn đồ do Nhã Lan nấu đã nhiều nên biết mùi vị của nó, chén canh gà hôm đó chắc chắn không phải Nhã Lan nấu, cũng có thể nó bị tráo đổi. nhưng dù là ai làm chuyện này thì ba cũng không trách, có lẽ tuổi trẻ háo thắng thôi. - mà con cũng đừng tìm hiểu làm gì nữa, chuyện qua rồi, ba sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để những chuyện này xảy ra đâu. - ba lúc nào cũng vậy, ba nên sống cho bản thân mình một chút đừng sống vì người khác quá nhiều như thế. - cộc cộc con Nhã Lan đây, con vào được không? - Nhã Lan đấy à! Vào đi. - anh Phong cũng ở trong này sao? Em có làm một ít nước trái cây, anh uống luôn nhé? - ừ anh cám ơn. - bác cũng uống đi, tốt cho sức khỏe lắm, tí nữa ăn cơm xong bác phải nhớ uống thuốc nữa. - con chăm sóc bác thế này chẳng mấy chốc mà khỏe lại thôi. - vâng, bác phải mau khỏe lại đấy. - Nhã Lan nói đúng đấy, ba phải cố gắng tĩnh dưỡng để mau khỏe. Ông Lâm hớp mộng ngụm nước trái cây rồi chặt lưỡi có vẻ hài lòng. Ông nhìn Nhã Lan gật gù cái đầu khiến cô cũng thấy vui, nhưng rồi sắc mặt của ông bỗng thay đổi đột ngột khi ông nhìn thấy cái gì đó ở Nhã Lan. - Nhã Lan! Sợi dây chuyền .. - dạ, à sợi dây chuyền này ạ, là của mẹ con, mẹ vừa tặng lại cho con, đẹp đúng không bác. - dạ, à sợi dây chuyền này ạ, là của mẹ con, mẹ vừa tặng lại cho con, đẹp đúng không bác. - bác có thể mượn nó một lát được không? - dạ được chứ ạ. Nhã Lan vòng tay lên cổ tháo sợi dây đưa cho ông Lâm, ông có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy sợi dây chuyền của Nhã Lan, ông nhẹ nhàng cầm sợi dây và xem xét một cách tỉ mỉ. - sợi dây chuyền này là của mẹ con sao? - vâng, là một kỷ vật của mẹ con đấy ạ. Ông Lâm lúc này đã thật sự xuống sắc, ông đưa lại sợi dây cho Nhã Lan. - bác sao thế ạ? - bác không sao, giờ bác muốn nói chuyện với Phong một chút nên cảm phiền con . - dạ con hiểu mà, bác với anh Phong cứ nói chuyện đi, con xin phép ra ngoài. Phong giờ vẫn không thể hiểu nổi thái độ của ông Lâm, dường như đang có chuyện gì diễn ra với ông. - có chuyện gì vậy ba, con thấy ba lạ lắm. - ba nhờ con một chuyện được không? - vâng được chứ, ba nói đi. - con gặp mẹ của Nhã Lan bao giờ chưa? - con chỉ mới gặp 1 lần, mà sao ba lại hỏi mẹ của Nhã Lan, con thấy ba có vẻ khá quan tâm đến sợi dây chuyền của Nhã Lan. - ba muốn con tìm hiểu cho ba một chuyện liên quan đến mẹ của Nhã Lan. Ông Lâm trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ông như thoáng lên một niềm hy vọng nào đó xem lẫn với nỗi buồn miên mang về cái điều ông mới phát hiện ra, cái điều mà ông đã tìm kiếm từ lâu. Sức khỏe của ông Lâm bình phục khá nhanh, Phong quyết định mở một bữa tiệc nho nhỏ để mừng ông Lâm khỏe lại, vì là buổi tiệc thân mật của gia đình nên chỉ có người nhà tham gia và thêm 2 vị khách đặc biệt là Nhã Lan và Chi. Một sự tình cờ mà Chi đến nhà hàng cùng lúc với Nhã Lan, nhưng vì Nhã Lan đi ở đằng trước nên không biết Chi đang đi sau lưng, vừa nhìn thấy Nhã Lan cơn khó chịu của Chi lại nỗi dậy, sau mọi công sức của Chi mà Nhã Lan vẫn còn hiển nhiên được làm ở nhà Phong, nếu không bị Tuấn nắm đuôi chắc Chi sẽ không để yên chuyện này. Chi vẫn đi theo sau Nhã Lan một cách im lặng và không có ý định vượt lên, nhưng khi thấy Nhã Lan rẽ vào nhà vệ sinh thì Chi lại nảy ra một ý định mới mẻ, Chi vẫn lặng lẽ đi theo Nhã Lan vào nhà vệ sinh cho đến khi Nhã Lan bước vào buồng vệ sinh Chi liền khóa trái cửa rồi múc một xô nước tạt vào bên trong. Khiến Nhã Lan ướt nhẹp từ đầu đến chân, rồi lẳng lặng bỏ đi mặc kệ sự kêu la của Nhã Lan ở bên trong. - Phong à con có mời Nhã Lan không? Sao giờ này vẫn chưa thấy nó đến - con có mời mà, ba yên tâm chắc cô ấy bận chút chuyện nên đến hơi trễ thôi. - tại sao gia đình mình lại phải đợi cô ấy như vậy, nếu cô ấy biết tôn trọng mọi người thì sẽ không đến trễ, mà cũng có khi là cô ấy không đến cũng nên, con nghĩ nhà mình không nên phí sức ngồi đợi cô ấy thế này đâu. (Chi nói một cách cọc cằn) Thấy thái độ của Chi Tuấn biết là đã xảy ra chuyện gì đó không hay, Tuấn vội vã đứng dậy và đi ra ngoài, vừa bước ra quầy lễ tân Tuấn bắt gặp Nhã Lan lếch thếch đi ra khỏi nhà vệ sinh và quần áo đầu tóc thì ướt hết. - Nhã Lan!..... Nhã Lan!.... - anh Tuấn .. - anh Tuấn .. Nhã Lan mếu máo nhìn Tuấn như sắp khóc. - em sao vậy? sao người em lại ướt hết thế này, có chuyện gì vậy? - em không biết, ai đó đã khóa trái buồng vệ sinh của em rồi tạt nước vào bên trong, em gọi mãi nhưng không ai trả lời, một lúc sau mới có người mở cửa cho em, em thật sự không biết gì hết. - thôi được rồi, anh hiểu rồi. em đứng đây đợi anh một lát. Tuấn chạy vội sang một shop quần áo bên đường mua 1 bộ đồ mới rồi trở lại nhà hàng. - em vào thay đồ và sửa soạn lại đi, ba anh và mọi người đang đợi, chuyện này mình sẽ giải quyết sau. Tuấn nói rồi đưa túi đồ cho Nhã Lan đi thay sau đó Tuấn ra cổng và gọi điện kêu Chi ra ngoài. - có chuyện gì mà anh kêu em ra đây? - lại là em làm phải không? - làm gì? Anh lại muốn nói gì nữa đây? - chuyện gì thì em tự hiểu đi, anh đã cảnh cáo em rồi, nếu em đụng tới Nhã Lan lần nữa anh sẽ không để yên mà. - nếu không để yên thì anh tính làm gì em hả, đúng là em làm đó, là em đã tráo bát canh gà và nhốt cô ta vào nhà vệ sinh rồi tạt nước vào để cô ta không đến dự tiệc được, là em làm cả đó, thì sao nào. - em thật quá đáng, Anh không làm gì được em cả nhưng nếu anh nói mọi chuyện cho anh Phong biết thì em nghĩ sao? - anh nói đi, bằng chứng đâu, anh nghĩ là anh Phong sẽ tin chắc. - em . Tuấn lúc này đã tức lên trong khi Chi có vẻ rất đắc chí, Chi nhìn Tuấn rồi “ hứ” một cái xong quay đầu bỏ đi. Tuấn tức tối vô cùng nhưng không nói được gì lẳng lặng đi vào trong. Và ở sau cửa ra vào của nhà hàng Phong cũng lẳng lặng đi vào bên trong, Phong đã đứng đó từ lúc nào và đã nghe được toàn bộ câu chuyện. - Nhã Lan! Sao con đến trễ vậy, bác tưởng con không đến. - con xin lỗi mọi người, con có chút việc nên đến hơi trễ làm mọi người phải đợi, con thành thật xin lỗi. - thôi không sao đâu, con đến là vui rồi, thôi ngồi xuống đi con, vậy ta gọi đồ ăn luôn nhé. Tâm trạng ông Lâm vui hơn khi có Nhã Lan đến, ông gọi món ăn và mau chóng các món ăn được dọn lên. - thưa ba thưa cả nhà, nhân dịp hôm nay có mặt đầy đủ mọi người ở đây con muốn thông báo một chuyện. (Long lên tiếng) Long đứng dậy và tiến đến chỗ Nhã Lan ngồi,kéo cô đứng dậy. - hôm nay con muốn ra mắt cả nhà người con gái con yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương