Giải Mã Trái Tim Em
Chương 5: Ai quá đáng?
Không thể tin được lần đầu tiên Ngạn Hy gặp trực tiếp Điềm Manh đã vội bắt lỗi cô về chuyện giờ giấc, nhưng điều đáng nói là cô chỉ đến trễ một phút thôi, vấn đề này vốn không đáng để anh đem ra trách móc. Điềm Manh nào biết ca sĩ Venn còn nổi tiếng trong giới là người làm việc vô cùng đúng giờ và có nguyên tắc. Chưa gì mà cô đã có thêm "ác cảm" với vị chủ tịch trẻ khó tính.
- Tôi phải tìm địa chỉ nên đến trễ. Chỉ có một phút thôi mà, anh có cần khó khăn như vậy không?
Ngạn Hy vẫn thờ ơ như khúc gỗ, đáp lại phũ phàng:
- Trễ là trễ, không cần thanh minh.
Điềm Manh nắm chặt lòng bàn tay thành hình nắm đấm, cô tự trấn tĩnh bản thân: "Đúng là tên lập dị, mình phải bình tĩnh, phải nhịn nhục!". Khi nhìn thấy anh, cô phần nào nhẹ nhõm vì không thấy anh dẫn theo "đồng bọn", Điềm Manh cứ lo anh muốn diệt trừ mình, xem ra cô đã viết tiểu thuyết khá lâu nên mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
- Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, được chưa?
Quả thật kẻ tám lạng, người nửa cân, chẳng ai chịu thua ai. Chưa từng có cô gái nào gặp anh ngoài đời mà lại tỏ thái độ không hài lòng, bức xúc như cô. Người say mê anh còn đang xếp hàng dài, vậy mà cô thì lại ngang ngược chống đối.
- Cô đang tỏ ra bất mãn à?
Điềm Manh không muốn mọi chuyện thêm rắc rối, rõ ràng cô chẳng hề muốn gây sự với anh, nhưng nam ca sĩ đáng ghét này lại bắt lỗi cô chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt.
- Tôi không có. Mà tại sao anh lại hẹn tôi đến nơi này, lại còn vào giờ khuya như vậy?
Anh cũng chẳng muốn đôi co thêm, bình thản đưa tay về hướng cô đang đứng rồi ngoắc nhẹ, ra hiệu bảo cô bước đến gần. Điềm Manh miễn cưỡng tiến về phía anh, cả hai mắt đối mắt ở khoảng cách gần hơn, dù vẫn chưa thấy được mặt nhau nhưng cô rất ấn tượng với đôi mắt tam bạch đầy cuốn hút của anh, cảm giác sự quyền lực, nghiêm nghị và quyền quý toát ra từ Lục Ngạn Hy.
- Gần đây tôi rất bận, chỉ trống lịch vào lúc khuya. Hơn nữa gặp nhau giờ này và ở đây sẽ hạn chế bị bắt gặp.
Người nổi tiếng thật rắc rối, chỉ trách cô xui xẻo khi va vào anh, bây giờ còn bị nắm thóp. Cô vừa định vào thẳng vấn đề thì anh đã lên tiếng nói trước:
- Tôi biết kẻ đã thuê cô hack hệ thống máy tính và tài khoản mạng xã hội của các nghệ sĩ trực thuộc Collin.
Mặt cô tái đi, tuy cô đang đeo khẩu trang, nhưng cảm xúc sững sờ thông qua đôi mắt to tròn thì nào có thể che giấu.
- Sao anh biết chuyện này?
Lục Ngạn Hy đương nhiên không trả lời câu hỏi của cô, anh muốn từng chút một khiến cô hoang mang, lo lắng, gây áp đảo tinh thần đối phương, đây mới thật sự là mưu sâu kế hiểm.
- Cô chỉ cần nghe, đừng nên đặt câu hỏi. Hacker Diamond à, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, muốn người khác không biết, trừ phi cô đừng làm.
Anh lên mặt nói những lời dạy dỗ nhưng cô lại chẳng dám phản bác, cảm giác này quá đỗi bức bối. Cô gái có cá tính mạnh mẽ như Điềm Manh lại phải nhịn nhục trước sự cao ngạo của kẻ khác, máu của cô sắp dồn lên đến não bộ vì tức giận.
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để nói mấy lời dạy đời này à?
Thấy cô đã sắp hết kiên nhẫn, Lục Ngạn Hy tạm ngừng trêu chọc, anh bắt đầu nói ra ý định:
- Cô dám gây chuyện với công ty của tôi mà vẫn còn nghênh mặt nhỉ? Tôi có một yêu cầu dành cho cô, nếu cô đồng ý, mọi rắc rối giữa chúng ta sẽ được xí xóa.
Cô chẳng muốn ở lại đây, đặc biệt là với kẻ khó hiểu như anh thêm một giây phút nào. Điềm Manh vội hối thúc:
- Yêu cầu gì, anh mau nói ra đi.
Trông cô nôn nóng muốn biết, anh càng thấy chuyện lần này thật thú vị vì cuối cùng anh mới là người làm chủ cuộc chơi.
- Cô hãy trả đũa lại kẻ đã thuê cô như những gì cô đã làm với công ty Collin.
Vừa nghe anh nói dứt câu, ánh mắt cô mở to rồi đứng hình, mất đến vài giây, cô thốt lên trong nỗi bàng hoàng, bất lực:
- Anh điên rồi sao? Làm vậy thì khác nào anh muốn đẩy tôi vào chỗ chết!
Lục Ngạn Hy tỏ ra vô tâm, anh xem điều đó là sự trả giá mà cô phải gánh chịu:
- Tôi không quan tâm, đó là chuyện của cô. Nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi thì thân phận hacker đội lốt tác giả của cô sẽ bị vạch trần. Cô mau lựa chọn đi.
Anh lại nói lời đe dọa, cố tình muốn gây khó dễ, tạo áp lực lên người cô. Điềm Manh bị đẩy vào sát chân tường, tiến thoái lưỡng nan.
- Anh đang ép người quá đáng.
Trước lời trách móc trong nỗi tuyệt vọng của cô, anh vẫn chẳng chút lay động về quyết định có phần tàn nhẫn:
- Cô quá khen rồi, bao nhiêu đó vẫn chưa là gì cả. Nghĩ lại đi, cô gây tổn thất về tinh thần cho công ty của tôi, đánh cắp vô số dữ liệu mật, khiến cả công ty chao đảo vì hợp đồng với phía đối tác bị bại lộ. Diamond, rốt cuộc giữa tôi và cô, ai mới là kẻ quá đáng?
- Tôi phải tìm địa chỉ nên đến trễ. Chỉ có một phút thôi mà, anh có cần khó khăn như vậy không?
Ngạn Hy vẫn thờ ơ như khúc gỗ, đáp lại phũ phàng:
- Trễ là trễ, không cần thanh minh.
Điềm Manh nắm chặt lòng bàn tay thành hình nắm đấm, cô tự trấn tĩnh bản thân: "Đúng là tên lập dị, mình phải bình tĩnh, phải nhịn nhục!". Khi nhìn thấy anh, cô phần nào nhẹ nhõm vì không thấy anh dẫn theo "đồng bọn", Điềm Manh cứ lo anh muốn diệt trừ mình, xem ra cô đã viết tiểu thuyết khá lâu nên mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
- Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, được chưa?
Quả thật kẻ tám lạng, người nửa cân, chẳng ai chịu thua ai. Chưa từng có cô gái nào gặp anh ngoài đời mà lại tỏ thái độ không hài lòng, bức xúc như cô. Người say mê anh còn đang xếp hàng dài, vậy mà cô thì lại ngang ngược chống đối.
- Cô đang tỏ ra bất mãn à?
Điềm Manh không muốn mọi chuyện thêm rắc rối, rõ ràng cô chẳng hề muốn gây sự với anh, nhưng nam ca sĩ đáng ghét này lại bắt lỗi cô chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt.
- Tôi không có. Mà tại sao anh lại hẹn tôi đến nơi này, lại còn vào giờ khuya như vậy?
Anh cũng chẳng muốn đôi co thêm, bình thản đưa tay về hướng cô đang đứng rồi ngoắc nhẹ, ra hiệu bảo cô bước đến gần. Điềm Manh miễn cưỡng tiến về phía anh, cả hai mắt đối mắt ở khoảng cách gần hơn, dù vẫn chưa thấy được mặt nhau nhưng cô rất ấn tượng với đôi mắt tam bạch đầy cuốn hút của anh, cảm giác sự quyền lực, nghiêm nghị và quyền quý toát ra từ Lục Ngạn Hy.
- Gần đây tôi rất bận, chỉ trống lịch vào lúc khuya. Hơn nữa gặp nhau giờ này và ở đây sẽ hạn chế bị bắt gặp.
Người nổi tiếng thật rắc rối, chỉ trách cô xui xẻo khi va vào anh, bây giờ còn bị nắm thóp. Cô vừa định vào thẳng vấn đề thì anh đã lên tiếng nói trước:
- Tôi biết kẻ đã thuê cô hack hệ thống máy tính và tài khoản mạng xã hội của các nghệ sĩ trực thuộc Collin.
Mặt cô tái đi, tuy cô đang đeo khẩu trang, nhưng cảm xúc sững sờ thông qua đôi mắt to tròn thì nào có thể che giấu.
- Sao anh biết chuyện này?
Lục Ngạn Hy đương nhiên không trả lời câu hỏi của cô, anh muốn từng chút một khiến cô hoang mang, lo lắng, gây áp đảo tinh thần đối phương, đây mới thật sự là mưu sâu kế hiểm.
- Cô chỉ cần nghe, đừng nên đặt câu hỏi. Hacker Diamond à, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, muốn người khác không biết, trừ phi cô đừng làm.
Anh lên mặt nói những lời dạy dỗ nhưng cô lại chẳng dám phản bác, cảm giác này quá đỗi bức bối. Cô gái có cá tính mạnh mẽ như Điềm Manh lại phải nhịn nhục trước sự cao ngạo của kẻ khác, máu của cô sắp dồn lên đến não bộ vì tức giận.
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để nói mấy lời dạy đời này à?
Thấy cô đã sắp hết kiên nhẫn, Lục Ngạn Hy tạm ngừng trêu chọc, anh bắt đầu nói ra ý định:
- Cô dám gây chuyện với công ty của tôi mà vẫn còn nghênh mặt nhỉ? Tôi có một yêu cầu dành cho cô, nếu cô đồng ý, mọi rắc rối giữa chúng ta sẽ được xí xóa.
Cô chẳng muốn ở lại đây, đặc biệt là với kẻ khó hiểu như anh thêm một giây phút nào. Điềm Manh vội hối thúc:
- Yêu cầu gì, anh mau nói ra đi.
Trông cô nôn nóng muốn biết, anh càng thấy chuyện lần này thật thú vị vì cuối cùng anh mới là người làm chủ cuộc chơi.
- Cô hãy trả đũa lại kẻ đã thuê cô như những gì cô đã làm với công ty Collin.
Vừa nghe anh nói dứt câu, ánh mắt cô mở to rồi đứng hình, mất đến vài giây, cô thốt lên trong nỗi bàng hoàng, bất lực:
- Anh điên rồi sao? Làm vậy thì khác nào anh muốn đẩy tôi vào chỗ chết!
Lục Ngạn Hy tỏ ra vô tâm, anh xem điều đó là sự trả giá mà cô phải gánh chịu:
- Tôi không quan tâm, đó là chuyện của cô. Nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi thì thân phận hacker đội lốt tác giả của cô sẽ bị vạch trần. Cô mau lựa chọn đi.
Anh lại nói lời đe dọa, cố tình muốn gây khó dễ, tạo áp lực lên người cô. Điềm Manh bị đẩy vào sát chân tường, tiến thoái lưỡng nan.
- Anh đang ép người quá đáng.
Trước lời trách móc trong nỗi tuyệt vọng của cô, anh vẫn chẳng chút lay động về quyết định có phần tàn nhẫn:
- Cô quá khen rồi, bao nhiêu đó vẫn chưa là gì cả. Nghĩ lại đi, cô gây tổn thất về tinh thần cho công ty của tôi, đánh cắp vô số dữ liệu mật, khiến cả công ty chao đảo vì hợp đồng với phía đối tác bị bại lộ. Diamond, rốt cuộc giữa tôi và cô, ai mới là kẻ quá đáng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương