Giai Nhân Và Luật Sư
Chương 43: Không Có Quyền Từ Chối
CHƯƠNG 43: KHÔNG CÓ QUYỀN TỪ CHỐI Lục Trình Thiên không cho phép nghi ngờ nói: “Em không có quyền từ chối.” “Lục Trình Thiên anh đừng quá đáng.” Sự dịu dàng mỹ lệ vây xung quanh họ cũng tan biến theo lời nói của Lục Kình Thiên, Đan Diễn Vy tức đến run người. Đây là người đàn ông cô yêu bao năm sao? Tại sao đến cuối cùng lại không muốn cho cô một hồi ức tốt đẹp, lại phải dùng phương pháp tàn nhẫn này đối xử với cô. Nếu đã không yêu, vậy xin hãy buông tay. “Để tránh việc em lật lọng, thế nên tôi quyết định đặt ra một hợp đồng để em ký, nếu ba điều kiện không thể hoàn thành.” Âm thanh lạnh lẽo của Lục Trình Thiên dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Vậy thì mười lăm tỷ này của em cũng đừng mong lấy được.” Người dám tính kế với Lục Trình Thiên anh, đều phải trả giá, anh cũng không có lòng tốt nhìn người phụ nữ của mình cầm tiền của mình, xà trong lòng người đàn ông khác. Máu trên người Đan Diễn Vy phút chốc đông cứng lại, không tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, anh đang nói cái gì, kí hợp đồng? Phải hoàn thành ba điều kiện anh ta đề ra, nếu không chi phiếu sẽ không thể đổi thành tiền mặt. Tại sao, tại sao cô không sớm chút đến ngân hàng đổi chi phiếu, cô cho rằng, cho rằng anh không phải người như thế. Ba năm nay, cô luôn tự cho là đúng bao nhiêu, còn từng cho rằng Lục Trình Thiên người đàn ông này ít nhất, có một chút xíu thích mình. Giờ đây ngoài việc hết sức nực cười ra, còn khiến cô rơi vào đường cùng. Đan Diễn Vy hận mình quá ngu ngốc, hận bản thân mình luôn cho là đúng, nhưng đồng thời mười lăm tỷ đồng đối với cô mà nói cũng không cách nào từ bỏ được. “Lục Trình Thiên, đổi lại một điều kiện.” Giọng nói của Đan Diễn Vy cũng lạnh đến cực độ, trong lòng đã không còn một chút ấm áp nào, lời nói thế nào cũng không còn nhiệt độ. Lục Trình Thiên nghe giọng nói lạnh lẽo xa cách của Đan Diễn Vy, lông mày rậm cũng nhăn lại, Đột nhiên, nghĩ rằng chính người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay đã tạo nên tất cả, quả thực tận đáy lòng khó mà xóa bỏ được. Nhàn nhạt nói: “Hiện giờ tôi chỉ có một yêu cầu.” Có đồng ý hay không không phải cô có thể quyết định, đối mặt với Lục Trình Thiên trước nay cô chưa từng thắng, nhưng cũng từ trước đến nay cũng không thua đến mức thảm hại thế này, thua đến mức đến một chút tôn nghiêm cũng không còn, cô nghe thấy giọng nói của chính mình, lạnh lẽo trả lời: “ Được, tôi đồng ý.” Sớm đã lựa chọn giao dịch này với Lục Trình Thiên, vậy thì không còn khả năng quay đầu rồi không phải sao? Nhưng mà tại sao trái tim lại khó chịu như thế, giống như có hàng vạn mũi dao đâm vào ngực cô, không ngừng chọc ngoáy, rõ ràng cô lại không thể chết, phải chịu đựng nỗi đau gặm nhấm này. Bất ngờ, thân thể to lớn của Lục Trình Thiên đột nhiên giật mạnh, mu bàn tay bị nước đổ vào làm bỏng da anh, trực tiếp chạm đến nơi sâu thẳm trong trái tim anh, đợi đến khi anh hoàn hồn, lòng bàn tay trống không, giống như trái tim anh vậy. Lần đầu tiên, anh nghi ngờ quyết định của mình có phải có vấn đề. Đan Diễn Vy cố gắng cắn chặt môi, không để cảm xúc còn sót lại bị mất không chế, cô chầm chậm rời đi, cần thận vòng qua đám người, đợi đến nơi không có người, bắt đầu chạy. Giày cao gót tám phân, đi đứng không hề dễ dàng, rất nhanh Đan Diễn Vy trẹo chân, ngã bổ xuống đất, mặc dù không phải là nền đá lạnh lẽo, nhưng ngã xuống không có sự giảm xóc nào, cũng rất đau. Chỗ chân bị ngã đã đỏ ửng một vùng, Đan Diễn Vy dường như không có cảm giác tháo giày, cầm lên tay, khập khễnh tiếp tục bước, nỗi đau đớn trên cơ thể làm sao so sánh được với nỗi đau trong lòng. Hiện giờ cô chỉ có một suy nghĩ, rời đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này. Chỉ là đợi đến khi cô chạy đến đài phun nước của khách sạn, làm gì cũng không thể kiên trì nổi nữa, cho dù là cơ thể hay trái tim, đều đã đến cực hạn, nước mắt giống như chân trâu, bị vỡ, từ trong khóe mắt chảy xuống. Khóc không lên tiếng còn khiến người khác đau lòng hơn khóc lóc thật to, Đan Diễn Vy đã khóc không thành tiếng, Lục Trình Thiên là luật sư, chỉ cần soạn ra hợp đồng sẽ là hợp pháp, chỉ cần cô kí tên. Phải làm theo hợp đồng. Nếu như không đồng ý, mười lăm tỷ tiền phẫu thuật của Du Du sẽ không lấy được. Nhưng mà hiện tại Lục Trình Thiên là bạn trai của Vũ Thư, anh làm sao có thể, làm sao có thể như vậy. Lẽ nào là vì trừng phạt sự uy hiếp của cô. Cô nên làm thế nào, đem Du Du đi trốn, nhưng bệnh tình của Du Du thì làm thế nào, Đan Diễn Vy biết cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp. “Khóc một mình, thú vị.” Đan Diễn Vy ngẩng đầu nhìn về phía ghế nghỉ không xa, một dáng người mơ hồ đang ngồi ở đó, nghe giọng nói, có lẽ ngồi ở đó cũng đã rất lâu, thế nên dáng vẻ bết bát của bản thân đều bị người khác nhìn thấy rồi. “Em vẫn luôn chán nản như vậy.” Đan Diễn Vy chí ý đến hai từ ‘ vẫn luôn’ người đàn ông dùng, lẽ nào anh ta từng gặp cô, nhưng mà tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có? “Anh là ai?” Đan Diễn Vy mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn đặc. “Em quên rồi, muốn mời tôi ăn cơm.” Sự nhắc nhở của người đàn ông khiến Đan Diễn Vy lập tức nhớ lại người đàn ông vô cùng hoang dã gặp phải dưới cửa tòa nhà: “Là anh, xin lỗi, tôi cho rằng anh sẽ gọi điện cho tôi.” Cô từ trước đến này chưa từng nghĩ quỵt một bữa cơm. Thành Đăng cũng đến tham gia tiệc rượu, chỉ là ghét sự không khí trầm tĩnh đó, hơn nữa anh căn bản không khiêu vũ, thế nên rời đi trước, vốn muốn hóng gió, không ngờ lại một cô gái hấp tấp rơi vào tầm nhìn. Khóc như không có người bên cạnh, mặc dù không có ầm ĩ khóc lóc, có điều thỉnh thoảng từ miệng phát ra tiếng nấc khe khẽ, khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, không phải là con mèo nhỏ lúng túng mà bỏ chạy ngày hôm đó sao. Như thế, lần này, lại bị người khác ức hiếp rồi, đúng là yếu đuối, mà anh từ trước đến nay ghét người yếu đuối. Thành Đăng đứng lên, đi đến bên Đan Diễn Vy, xòe hai ngón tay: “Ừ, hai bữa.” “A?” Đan Diên Vy giương con mắt to mơ màng, ngây dại nhìn người đàn ông trước mặt. Cô không biết dáng vẻ hoang mang của bản thân, giống như con mèo nhỏ không tìm được đường về nhà, chạm vào điểm nào đó trong lòng người đàn ông. Chỉ thấy Thành Đăng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nhìn kiểu này, một mình cô không thể quay về, tôi vừa hay muốn về, hay là cô muốn cứ thế này đi về.” Qua sự nhắc nhở của Thành Đăng, Đan Diên Vy cũng phát hiện dáng vẻ này của bản thân không thích hợp gọi xe về, giơ tay lau mắt, đều là phấn nền lòe nhòe, tài xế nhìn thấy có lẽ còn cho rằng nhìn thấy quỷ. “Làm phiền, làm phiền ngài rồi.” Đan Diên Viên cảm thấy bản thân không biết làm thế nào, người đàn ông này hai lần giải vây thay cô, nhưng đến tên của anh ta cô cũng không biết. “Tôi tên Thẩm Thành Đăng.” Thành Đăng giống như nhìn thấy sự quẫn bách của cô, chủ động nói. “Cám ơn anh, ngài Thẩm.” Đan Diễn Vy vừa từ ghế đá đứng dậy, chỗ mắt cá chân liền chuyền tới một cơn đau như kim đâm, chân của cô có lẽ bị sưng rồi, nhưng cô vẫn dằn cơn đau, chậm chậm đi theo sau Thành Đăng. Thành Đăng tiến lên phía trước hai bước, lại quay lại, không cần biết Đan Diễn Vy có đồng ý hay không, trực tiếp bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đi về phía trước: “Chậm quá.” “.....” Đan Diễn Vy không biết nói gì, trong lòng nặng nề, nghĩ đến người phải đối mặt tối nay, cô cũng chẳng còn tâm tư. Không để ý người đàn ông ôm mình dường như nhìn mình một cái. Trên đường trở về, Đan Diễn Vy nghe điện thoại lo lắng của Hà Cảnh Quân, áy nói nói dối, nói bản thân không thoải mái, muốn về nghỉ. Hà Cảnh Quân nghe Đan Diễn Vy không thoải mái, muốn đi thăm cô, Đan Diễn Vy từ chối, nói bản thân đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Hà Cảnh Quân chỉ đành mặc kệ. Ngắt điện thoại Đan Diễn Vy vẫn cảm thấy có lỗi, dù sao cũng chưa quen người đàn ông nói láo gạt người, trong lòng vẫn không chắc chắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương