Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 45: Có Dụng Ý Khác



CHƯƠNG 45: CÓ DỤNG Ý KHÁC

Vẻ mặt Khang Hữu Vi lập tức biến đổi, mím môi và không ngừng hạ quyết tâm. Lời Lục Trình Thiên nói cũng giống như luật sư hàng đầu mà ông ta thuê ở nước ngoài. Khang thị căn bản không thắng được vụ kiện này, chỉ có thể cố gắng hết sức giảm mức độ tổn thất của Khang thị xuống. Nhưng Lục Trình Thiên cậu lại có gì khác với những luật sư kia.

"Xem ra luật sư Lục cũng bó tay không làm gì được rắc rối nhỏ này."

"Nếu là rắc rối nhỏ thì tôi đương nhiên có cách giải quyết." Lục Trình Thiên trả lời với vẻ thờ ơ. Tên cáo già này muốn dùng phép khích tướng anh.

Trong mắt Khang Hữu Vi ánh lên vẻ vui mừng, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Lục Trình Thiên nói ra cách gì. Lúc trước ông ta châm chọc Lục Trình Thiên, bây giờ lại không tiện không màng mặt mũi để hỏi.

Vũ Thiên Dương cũng nhìn ra ý của trên mặt bạn tốt, mở miệng ôn hòa nói: “Thiên, cháu đã có cách thì không bằng nói ra, cũng giúp chú Khang cháu chuyện nhỏ này."

"Đúng vậy, Thiên, khi còn bé chú Khang rất quan tâm đến em. Anh hãy nói ra đi." Vũ Thư nghe được Vũ Thiên Dương nói đây chỉ là chuyện nhỏ đối với Lục Trình Thiên, cô ấy muốn anh biểu hiện tốt nên cũng giục theo.

Ha ha, chuyện nhỏ à! Vũ Thiên Dương thật đúng là có mặt mũi nói ra được điều này. Ông ta muốn dùng vài ba câu nói, không cần tốn sức lại bảo anh giải quyết vụ án dính dáng tới mấy chục mạng người của Khang Hữu Vi sao? Ông ta tính toán thật hay.

"Chỉ cần ngài Khang bằng lòng trấn an những người phía dưới thì làm gì có người nào hy vọng đi dính vào những rắc rối này chứ." Bảo anh giúp đỡ cũng được thôi, nhưng phải trả giá cao. Không biết Khang Hữu Vi có đồng ý chấp nhận hay không thôi.

Quả nhiên vẻ mặt Khang Hữu Vi lập tức trở nên gượng gạo. Lời Lục Trình Thiên nói cũng là một cách, nhưng là cách rắc rối nhất, trên hết là phải mất một số tiền lớn. Cách làm này của Lục Trình Thiên chính là bảo ông ta lột một lớp da đấy.

Nhưng so với có thể bảo vệ được danh tiếng và hình tượng của Khang thị thì số tiền đó quả thật không đáng để nhắc tới, chỉ có điều đó vẫn là một con số rất lớn. Khang Hữu Vi vô cùng đau lòng mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra đặc biệt cảm kích nói: “Luật sư Lục quả nhiên là luật sư lớn trăm trận trăm thắng ở thành phố Cần An, tôi bội phục, bội phục."

Khóe miệng Lục Trình Thiên cong lên xem như đáp lại, trong mắt lại lãnh đạm không có chút cảm xúc nào.

Những người khác thấy Khang Hữu Vi bỗng nhiên khách sáo với Lục Trình Thiên, cũng không tiện nói ra lời Vũ Thiên Dương căn dặn.

Tiếp theo đơn giản là cảnh mời rượu lẫn nhau, nói vài câu khen ngợi, lấy lòng nhau.

Vũ Thiên Dương nhìn Lục Trình Thiên, trong mắt có thêm một phần suy ngẫm.

Nơi đây chỉ có Vũ Thư là hài lòng nhất. Xem ra ba và mấy chú rất hài lòng về biểu hiện của Thiên. Cô ấy đã nói ánh mắt của mình rất tốt, Thiên là người đàn ông xuất sắc nhất.

Bữa tiệc cũng đến lúc kết thúc, Vũ Thư kéo Lục Trình Thiên nhìn theo đám người Vũ Thiên Dương rời đi. Ở cửa lớn Regency vắng vẻ chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Thiên, em, ợ, em, chúng ta đi chỗ nào đi." Vì chuyện đêm nay, Vũ Thư đã cố ý uống rất nhiều rượu trong bữa tiệc. Bây giờ mặt cô ấy đỏ bừng giống như bông hoa đào, tự có phần nũng nịu, giọng nói cũng yếu ớt.

Lục Trình Thiên lạnh lùng thản nhiên nói: “Anh đưa em về."

Vũ Thư nhíu mày, mượn hơi rượu yếu ớt dựa vào trong lòng Lục Trình Thiên, hơi thở giống như hoa lan phả vào dưới cái cằm đầy nghị lực của anh: “Thiên, người ta không… không muốn về, muốn… muốn ở cùng với anh."

Cô ấy nói rõ ràng như vậy, Thiên chắc hẳn đã hiểu rõ chứ!

Lục Trình Thiên liếc nhìn người phụ nữ đang thẹn thùng trong lòng mình nhưng hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, đỡ cô ấy và bình tĩnh nói: “Vũ Thư, em uống say rồi."

"..." Trong lòng Vũ Thư tức giận. Cô ấy không say, hơn nữa còn vô cùng tỉnh táo. Bất kể thế nào, tối nay cô ấy nhất định phải giữ Thiên lại.

"Thiên, vậy, vậy cũng được, anh đưa em về trước."

Về cũng không có nghĩa là Thiên không thể ở lại. Tối nay, ba sẽ không về, mẹ đã về nhà ngoại, tối nay cũng chỉ có hai người bọn họ.

Lục Trình Thiên giả vờ không biết trong lòng Vũ Thư có ý gì, đưa Vũ Thư vẫn dính sát vào người mình về nhà họ Vũ rồi lập tức xoay người rời đi mà không hề dừng lại.

Vũ Thư giả vờ uống say hơi sửng sốt, thấy bóng dáng Lục Trình Thiên đã sắp đi ra khỏi cửa lớn thì căn bản không giả vờ được nữa, chợt từ sofa đứng lên, lập tức ôm lấy phía sau tấm lưng dày, rộng của Lục Trình Thiên.

"Thiên đừng đi, anh ở lại với em đi."

Vũ Thư nói gần như cầu xin. Vì sao cô ấy làm ra ám chỉ nhiều như vậy mà Thiên vẫn không nhìn thấy được? Lẽ nào mùi còn lưu lại trên cái gối trong căn hộ của anh thật sự quan trọng với anh như vậy sao?

"Buổi tối anh còn phải xem một đống tài liệu, em nghỉ ngơi sớm đi." Dáng người cao ráo của Lục Trình Thiên không hề có chút mềm lòng nào. Từ trước tới nay, anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

"Thiên, lẽ nào anh không thật sự yêu em sao?" Vũ Thư từ phía sau lưng chuyển tới trước mặt anh, cúi đầu khóc ra thành tiếng. Không người đàn ông nào có thể chống lại người phụ nữ yếu đuối, bất lực như vậy.

Cô ấy có thể cảm giác được tấm lưng của Thiên cứng lại, liền biết Thiên sẽ không nhẫn tâm với mình như vậy.

"Thiên..."

Lục Trình Thiên không phải mềm lòng mà hơi thất thần. Người phụ nữ trước mắt hình như đã biến thành một người khác, người phụ nữ đó sẽ không dễ dàng rơi nước mắt lại vô cùng quật cường. Ánh mắt lạnh lùng của anh dần trở lại tỉnh táo.

Anh khẽ kéo Vũ Thư ra, thản nhiên nói: “Vũ Thư, nếu như em muốn cải thiện lại tình cảm giữa chúng ta thì không nên quá kích động."

Anh nói xong liền đi lướt qua bên cạnh Vũ Thư, bước vào trong bóng tối mông lung.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, chiếc xe cũng theo đó biến mất khỏi cửa lớn của nhà họ Vũ.

Vũ Thư ngồi tê liệt trên mặt đất, ngây người nhìn theo hướng Lục Trình Thiên biến mất. Cho nên vẫn không được sao?

Hơi lạnh trên mặt đất dần thấm vào người cô ấy. Không được, cô ấy không thể mất Thiên. Cô ấy nhất định phải tìm ra người phụ nữ ở trong căn hộ của Thiên.

Hơn nữa, Thiên cũng không phải hoàn toàn từ chối cô ấy, không phải sao? Anh chỉ không muốn phát sinh quan hệ nhanh như vậy mà thôi.

Thiên chắc chắn còn đang tức giận về chuyện năm đó cô ấy chia tay với anh, cho nên không có cách nào yêu với cô ấy nhanh như vậy được.

Cô ấy nhất định sẽ cố gắng làm cho Thiên lại yêu mình một lần nữa.

Bên kia, Đan Diễn Vy được đưa về thì lo lắng không yên, mất hồn mất vía ngồi ở trên sofa giống như quá trình người phạm tội chết chờ đợi bị hành hình, biết rõ sẽ chết lại hoảng sợ chờ đợi cái chết.

Loại tra tấn tinh thần này còn muốn khủng khiếp hơn cả chết.

“Reng reng reng” “Reng reng reng “

Hai tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên đã dọa cho Đan Diễn Vy giật mình. Cuối cùng cũng tới rồi sao? Cô cầm điện thoại lên nhìn, khi thấy tên Hà Cảnh Quân mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhận nghe máy.

"Alo... Cảnh Quân, anh tìm em có chuyện gì sao?"

"Vy Vy, em nói cho anh biết em ở tầng mấy, anh lên thăm em." Chiếc xe của Hà Cảnh Quân đỗ ở dưới tầng khu chung cư của Đan Diễn Vy. Anh ta cố gắng tìm kiếm thoáng bóng dáng xinh đẹp từ trong vô số ánh đèn của những căn hộ kia.

Đan Diễn Vy đứng một chân, qua khe hở của rèm cửa sổ và nhìn xuống. Bóng dáng cao ráo lại yếu ớt của Hà Cảnh Quân đang ở dưới tầng. Trong lòng cô ngoại trừ có chút cảm động, còn có bối rối khó nói thành lời.

Lục Trình Thiên biết nơi ở của cô, nếu như anh gặp phải Hà Cảnh Quân thì làm thế nào, cô không thể làm cho Cảnh Quân bị liên lụy vào trong chuyện này được.

"Cảnh Quân, em đã ngủ rồi. Muộn thế này, anh vẫn nên về trước đi."

"Vy Vy, anh biết em chưa ngủ, sao em lại muốn trốn tránh anh? Chẳng lẽ là vì anh ta sao?" Hà Cảnh Quân nghiêng người dựa vào trên chiếc xe, có chút chán nản nói với người phụ nữ ở đầu bên kia của điện thoại.

Anh ta không ngốc, anh ta vẫn nhận ra được giọng có ngái ngủ hay không.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...