Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 472: Để Tôi Dạy Cô



Cô đã nhận ra từ lâu rồi, chỗ hoang vắng này không chỉ lạc hậu, lại còn không có người ở, sao có thể là chỗ chơi được.

Là do cô đã quá tin tưởng Lục Nhĩ.

Vũ Thư lấy hết can đảm, trợn mắt lên nhìn Lục Nhĩ: "Lục Tử anh đừng quên rằng, anh là người bảo vệ tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thì cha tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh."

Lục Nhĩ và người đàn ông mang dáng vẻ lưu manh kia đều ẩn nấp bên người cô bao nhiêu năm qua, sao lại không nhận ra cô miệng cọp gan thỏ.

Hai người liếc nhau, rồi cười hà hà.

Lục Nhĩ khoanh tay trước ngực: "Đương nhiên, vì vậy trước khi Vũ Thiên Dương phát hiện ra cô đã xảy ra chuyện tôi sẽ thu xếp ổn thoả! Về phần cô..."

"Anh Lục anh cứ yên tâm đi làm chuyện của mình đi, cô gái này cứ giao cho em, cam đoan sẽ trừng trị làm cho cô ta trở nên dễ bảo." Người kia cười mở miệng.

Lục Nhĩ nhìn thoáng qua Vũ Thư ánh mắt mang hàm ý sâu xa, rồi quay người đi khỏi.

Sự sợ hãi trong lòng Vũ Thư càng phóng to đến vô hạn, cô trợn mắt cố nhịn cơn đau trên chân, nhảy một cái bắt lấy Lục Nhĩ: "Đừng mà, tôi không muốn ở lại chỗ này, đưa tôi rời khỏi đây đi, tôi không muốn ở lại chỗ này mà."

"Cô Vũ, cô coi thường chỗ này của tôi hay là sao? Chỗ này của tôi có rất nhiều trò chơi thú vị đấy, đừng vội đi đâu cả." Lực tóm lấy Vũ Thư, kéo người lại phía sau.

Vũ Thư cỗ gắng giãy dụa cả người để thoát ra, giọng nói chói tai: "Thả tôi ra, anh buông tôi ra! Cút ngay..."

Đáng tiếc, dù là Lực hay là Lục Nhĩ, với sức lực của cô mà giãy ra được thì buồn cười quá.

Cô mệt mỏi nhìn cánh cửa bị đóng lại, nỗi sợ trong lòng không ngừng phóng to lên, tận đáy lòng hối hận điên cuồng.

Phải làm sao bây giờ...

Người đàn ông hướng về phía Vũ Thư cười nham hiểm, sự sợ hãi trong mắt cô làm cho anh ta rất vui vẻ.

"Cô chủ à. không phải lo lắng như vậy, tôi sẽ không làm gì cô đâu, không phải cô muốn chơi vài trò thú vị sao? Để tôi dạy cho cô."Lực cười khà khà thành tiếng.

Mồ hôi trên mặt Vũ Thư rơi xuống tí tách.

Sau khi Lục Nhĩ rời khỏi đó, rất nhanh đã về đến nhà họ Vũ.

"Hôm nay sao về sớm vậy? Cô chủ đâu?" Người bảo vệ bình thường vẫn trực cùng nhau mở miệng cười hỏi.

Mọi người cùng đi theo Vũ Thiên Dương nhiều năm như vậy, tuy rằng bề ngoài chỉ là bảo vệ bình thường, nhưng thực tế mỗi người đều có bản lĩnh rất mạnh, từng giúp Vũ Thiên Dương làm không ít chuyện, đối với tính xấu của cô chủ Vũ Thư này cũng đều hiểu rõ.

Thấy Lục Nhĩ bảo vệ Vũ Thư, bắt đầu trở thành kẻ sai vặt chuyên dụng của cô ta, mọi người mang lòng thông cảm.

Lục Nhĩ bất đắc dĩ cười: "Cô chủ có việc đi tìm bạn bè chơi rồi, chê tôi vướng mắt, bảo tôi về nhà trước."

Mấy người khác mang vẻ mặt thông cảm nở nụ cười.

Bề ngoài Lục Nhĩ không dễ nhìn, đôi khi cô chủ sợ bị anh ta làm cho mất mặt, vì vậy nên khi tụ tập sẽ đuổi anh ta đi.

Bọn họ đã chẳng còn xa lạ gì nữa rồi.

Sau khi Lục Nhĩ chào hỏi bọn họ xong, đi vào trong nhà.

Mấy người cũng không để ý.

Lục Nhĩ thấy mấy bác gái làm việc trong nhà cũng không ở phòng khác, nên nhanh chóng đi thẳng đến phòng làm việc của Vũ Thiên Dương.

Phòng làm việc này anh ta đã từng vào vài lần, mặc dù chưa từng xem xét cẩn thận, nhưng với tư cách là một kẻ thường xuyên rèn luyện và rất nhạy cảm, anh ta vẫn quan sát được một vài thứ.

Anh ta tăng tốc tìm kiếm nhanh chóng.

Nhưng mà Vũ Thiên Dương là ai?

Cẩn thận như vậy mới bò lên được vị trí hiện tại, làm sao sẽ để lại cái đuôi không sạch sẽ ở chỗ dễ tìm?

Mất nửa tiếng đồng hồ, hầu như Lục Nhĩ đã lật tung cả căn phòng, nhưng vẫn không tìm được thứ gì có giá trị.

Thời gian là vàng bạc, với tình hình này, anh ta càng lúc càng nôn nóng hơn.

Phía bên kia, phiên tòa về vụ án của Lục Trình Thiên đã bắt đầu, khuôn mặt khôi ngô và tác phong vững vàng, làm những người phía tòa án và bồi thẩm đoàn nhận thức thêm lần nữa.

Vụ án đang được tiến hành rõ ràng rành mạch.

Thì lúc ấy Đan Diễn Vy nhận được điện thoại của Kha Nhan, có chút sững sờ.

Vụ kiện về quyền nuôi dưỡng Duệ duệ tuy rằng đã mời luật sư biện hộ là Kha Nhan, nhưng có thể nguyên nhân vì tâm tư của cô ta với Lục Trình Thiên, cho nên cho đến bây giờ vẫn không mấy tích cực.

Hôm nay bỗng nhiên lại gọi cho Đan Diễn Vy, khiến cho cô cảm thấy hơi khó hiểu.

Có điều...

"Được, luật sư Kha, tôi đến ngay lập tức."Chỉ hai ba câu qua điện thoại thì không nói rõ được, Đan Diễn Vy đã nhanh chóng đồng ý, đi về phía chỗ làm việc của Kha Nhan.

Cúp điện thoại, Đan Diễn Vy nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.

Mẹ Lục thấy thế, lập tức nhíu mày hỏi: "Con đi đâu thế? Không phải hôm nay Thiên bảo con không được ra ngoài sao?"

Đan Diễn Vy sửng sốt, bỗng lắc đầu nói: "Thưa bác, cháu có chút việc quan trọng phải ra ngoài, lát nữa sẽ về ngay, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Thế cũng không được, có chuyện gì thì để mai làm, Thiên đã dặn đi dặn lại, con không thể ra khỏi cửa đi lung tung được." Mẹ Lục đen mặt.

Không phải do bà cố chấp, mà là đối với chuyện Lục Trình Thiên đang làm, tuy rằng bà không hiểu rõ lắm, nhưng mà người con trai này của bà tuyệt đối không phải làm việc không có mục đích, cộng thêm việc năm đó ông cụ không ủng hộ anh làm một tên luật sư quèn, nhưng mà sau này thái độ đã dễ chịu hơn chỉ sau một đêm.

Tuy rằng không phải hiểu rất rõ, nhưng mà là người từng trải đã trải qua bao thăng trầm, Mẹ Lục vẫn có thể nhận ra được một chút manh mối.

Hôm nay tất nhiên sẽ không để cho Đan Diễn Vy ra ngoài mạo hiểm.

Đan Diễn Vy cắn môi, suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Lục Trình Thiên.

Đáng tiếc đầu kia điện thoại đã tắt máy.

"Hôm nay Thiên có một vụ án phải ra tòa, chắc có lẽ sẽ không mở máy, con cũng đừng tốn công vô ích, có điều, vụ kiện sẽ không kéo dài quá lâu, thế này nhứ, đợi lát nữa Thiên ra khỏi tòa án, tôi bảo người khác liên lạc với nó, có chuyện gì thì hai đứa cùng nhau ra ngoài là được." Mẹ Lục ngẫm nghĩ, rồi nhìn mặt Đan Diễn Vy, thật sự cảm thấy cô có chuyện quan trọng, nên đề nghị như vậy.

Sau đó, Đan Diễn Vy chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng mà Mẹ Lục vẫn nói trước chuyện này cho Trương Tinh Nhiên người phụ trách an toàn ở chỗ này hôm nay.

Trương Tinh Nhiên lắc lắc chiếc điện thoại trong tay ngẫm nghĩ: "Bác cứ yên tâm, cháu biết nên làm thế nào mà."

"Ừ." Mẹ Lục gật đầu, bà vẫn tin tưởng bọn họ, chỉ là...

"Tiểu Trương, cháu nói thật cho bác biết, hôm nay rốt cuộc Thiên nó làm gì? Có gì nguy hiểm không?" Trong lòng Mẹ Lục có chút lo lắng không yên.

Mắt Trương Tinh Nhiên bỗng sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, gật gù đắc ý: "Bác cứ yên tâm đi, không có chuyện gì lớn, chỉ là mở một phiên tòa xử lý vụ án, chẳng mấy chốc sẽ về bây giờ, bác cứ đợi đến lúc đó là được!"

Mẹ Lục biết rõ không thể moi được chuyện gì từ trong miệng anh ta cả, nên không nói thêm gì nữa, hỏi han thêm hai câu rồi rời khỏi đó.

Vừa xoay người, Trương Tinh Nhiên gọi điện ngay cho cho Lục Trình Thiên, vẫn trong trạng thái tắt nguồn như cũ.

Thở dài một hơi, cậu hai Trương xúc động nói: "Hồ ly già vẫn rất hạnh phúc, có con trai có vợ còn có mẹ, ai cũng quan tâm."

Lại nghĩ đến mình, cha mẹ già nhà họ, khả năng đến tận bây giờ vẫn chưa biết anh làm gì, hơn nữa cái gã đổ tể kia...

Chậc chậc, dù sao anh cũng không dám về nhà.

Cuộc đời dài đằng đẵng, bao giờ mới có thể hài lòng một chút đây, ôi!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...