Giai Nhân Và Luật Sư
Chương 7: Đố Kỵ, Không Cam Lòng
CHƯƠNG 7: ĐỐ KỴ, KHÔNG CAM LÒNG Hôm qua Vũ Thư đã nghe ngóng rồi, biết Lục Trình Thiên độc thân mấy năm nay, chưa từng có bạn gái: “Vy Vy, cậu biết không, không lâu nữa là kỉ niệm thành lập trường, bọn mình đều quay về tham gia đi. Cậu nói đúng, mấy năm nay Thiên chưa từng có bạn gái, nhất định là vẫn thích mình, mình quyết định nhân dịp kỉ niệm thành lập trường lần này tỏ tình với anh ấy, ngay trước mặt tất cả mọi người, dù trước giờ anh ấy cứng miệng thế nào, cũng sẽ không thể từ chối mình.” “Hả, vậy sao?” Đan Diễn Vy nắm chặt dao dĩa trong tay, cười nói: “Mình vẫn đang nghĩ làm thế nào để giúp cậu, cậu đã nghĩ ra cách này, rất tốt đó, mình ủng hộ.” Vũ Thư cười: “Nào có, đến lúc đó vẫn mong Vy Vy có thể giúp mình một chút.” Sau đó Đan Diễn Vy bị Vũ Thư kéo tới cửa hàng đá quý, cô ấy nói muốn mua một đôi nhẫn, lúc Vũ Thư nói kích thước ngón tay của bạn trai cho nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt Đan Diễn Vy có chút cứng ngắc, trong lòng chua sót. Vũ Thư chọn một đôi nhẫn bạch kim kiểu dáng thanh lịch, còn đưa cho Đan Diễn Vy xem. “Vy Vy, đôi nhẫn này đẹp không?” Đan Diễn Vy gật đầu: “Ừ, đẹp lắm.” “Hihi, trước kia mình cũng từng tặng một chiếc cho Thiên, chỉ là lúc ra ngoài chơi mình không cẩn thận làm mất rồi, lần này mình lại mua một đôi mới, coi như đền cho anh ấy…” Vũ Thư nói gì Đan Diễn Vy đều không nghe thấy, cô chỉ thấy bên tai ong ong, cả người rất khó chịu. Cô rất đố kỵ, không cam lòng. Nhưng có thể làm gì chứ, Vũ Thư và Lục Trình Thiên mới là một đôi, mà cô chỉ là người tình không thể lộ mặt, trước giờ Lục Trình Thiên cũng chưa từng đề cập cô là ai với bất kì người bạn nào. Đan Diễn Vy nghĩ, tình yêu mất đi chính là mất đi, thế nhưng cô không thể đến tình yêu cũng không có. Cô và Vũ Thư giống như chị em ruột vậy, thân đến mức ngoài bạn trai, cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau, hơn nữa vốn là cô cướp đi Lục Trình Thiên. Sau khi nghĩ thông điểm này, Đan Diễn Vy nắm chặt tay Vũ Thư, chân thành nói: “Cho dù dùng cách gì, mình cũng sẽ giúp cậu và Lục Trình Thiên quay lại bên nhau, tin tưởng mình.” “Cậu làm gì thế, tự dưng sến sẩm vậy?” Vũ Thư rút tay ra, cười mắng: “Mình bảo này, mình không chơi les đâu nhá, cậu mà thích mình là đáng đời đó, biết không?” Đan Diễn Vy cười: “Nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ thích mình đó.” Tối đó Đan Diễn Vy ở lại khách sạn với Vũ Thư, hai người tâm sự, Vũ Thư chia sẻ với Đan Diễn Vy những chuyện thú vị ở Melbourne, còn cho cô xem vết sẹo mổ ở bụng, nói là do năm đó sinh con gái để lại. “Bác sĩ nói xương chậu mình quá bé, âm đạo mở quá hẹp, không thể sinh thường, mình liền nghe theo lời bác sĩ, đồng ý sinh mổ. Lúc đó sinh con gái mình liền nghĩ, sau này cũng sinh cho Thiên một đứa con gái thật đáng yêu, sau đó không sinh thêm nữa.” “Vậy sao?” Đan diễn Vy nhìn vết sẹo mổ xấu xí trên bụng Vũ Thư, nhịn không được hỏi: “Vậy, vậy John đối xử với cậu thế nào, cậu quay về thế này anh ta có nói gì không?” “Anh ta thích mình, nhưng mình đã nói rõ với anh ta là mình không thích anh ta rồi.” Vũ Thư nói, tính cách không thay đổi chút nào: “Anh ta không chịu ly hôn mình liền dùng con gái ép anh ta, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ký giấy thỏa thuận ly hôn.” Đan Diễn Vy không nói gì. Cô đột nhiên có một chút thương cảm John, lấy Vũ Thư muốn trọn một đời, trong lòng vợ lại thích người khác, nói gì là vì con gái, thực ra là không muốn ly hôn với Vũ Thư mà thôi. “Vy Vy, tháng này mà cậu mặc quần áo dài đi ngủ, che kín mín như vậy làm gì?” Cuối cùng Vũ Thư cũng để ý thấy Đan Diễn Vy mặc quần áo dài, duỗi tay tới: “Trước kia không phải mình thường tắm chung sao, người cậu cũng không phải mình chưa từng thấy.” “Không phải, mình thể hàn, cũng không phải cậu không biết..” Đan Diễn Vy cười nói, bất động thanh sắc tránh khỏi cánh tay Vũ Thư: “Nhiệt độ thấp như vậy cậu chịu được, chứ mình thì chịu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương