Gian Khách
Quyển 2 - Chương 37: Nhóm gián điệp của quân phản chính phủ
Hoa tuyết bay ngoài cửa sổ, bầu không khí trong quán Bar rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa qua buổi trưa, không có sinh ý gì. Đôi môi mỏng của Thi Thanh Hải đang ngậm một điếu thuốc như mút một cây kẹo que, chăm chú nhìn vào hồng quang chợt lóe lên trên tàn thuốc, vô cùng buồn chán, cặp mắt đào hoa bởi vì loại chuyên chú này mà như áp sát vào chiếc mũi, trông có vẻ buồn cười.Cánh cửa gỗ của quán bả có người đẩy ra, không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo tiến vào trong quán. Thi Thanh Hải dập tàn thuốc, kéo chiếc ghế bên cạnh, nhìn vào người tóc đã lấm tấm bạc nói:- Uống gì đây?- Rượu.Cục trưởng Lâm Hải Châu sau khi ngồi xuống, trực tiếp phun ra một chữ. Hàng lông mi đẹp của Thi Thanh Hải cau lại, đối với người đã từng là thầy dạy của mình, sau này lại là người dẫn đường trong cùng tuyến liên lạc với thượng cấp này, hắn cực kỳ hiểu rõ, biết đối phương luôn luôn cẩn thận, không thể nào nguyện ý uống rượu. Nhưng hắn cũng không hỏi gì, gọi phục vụ trong tiệm mang một chén rượu mạnh.- Thai gia hình như đã tiếp xúc với nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ.Cục trưởng suýt nữa bị rượu mạnh làm cho sặc, vừa ho khan vừa nói nhỏ:- Nếu như Mạt Bố Nhĩ được sựủng hộ của Thai gia, sang năm bầu cử Tổng thống, phần thắng của hắn chắc chắn sẽ tăng thêm vào phần.- Thai gia . . . Luôn luôn bí mật, đến nỗi đại bộ phận người trong liên bang đều đã quên đi sự tồn tại của bọn họ.Thi Thanh Hải thừa nhận kỳ thực trước khi đi thu thập tình báo lần này, hắn cũng không chú ý tới một gia tộc đã từng là hoàng tộc huy hoàng qua vô số thời đại, hắn giơ chén rượu lên uống một ngụm cạn sạch, nói:- Cho dù gia tộc bọn họ trước đây có toàn bộ liên bang, nhưng dù sao cũng đã qua bao nhiêu năm hiến lịch, họ còn có thểẩn giấu được bao nhiêu lực lượng. . . mà lại có khả năng ảnh hưởng tới bầu cử tổng thống ở liên bang?- Không được đánh gia thấp sự tồn tại của bảy đại gia tộc, đây là sự việc mà trong lịch sử liên bang sớm đã chứng minh rồi. Thai gia tuy là gia tộc bí ẩn nhất trong bảy đại gia tộc. Nhưng nếu như chúng ta suy đoán không sai. Họ có thể là gia tộc có thực lực cường đại nhất trong bảy đại gia tộc.Cục trưởng cúi đầu, dùng thanh âm có chút sầu lo nói:- Bọn họ có thể không biến được một cá nhân nào đó trực tiếp trở thành tổng thống, nhưng có có thể dễ dàng làm cho đối thủ tranh cử thất bại.- Phá hư luôn luôn dễ hơn kiến thiết. Cái này tôi hiểu rõ.Ánh mắt của Thi Thanh Hải rất bình lặng,- Tôi tuy luôn nhìn các chính khách với ánh mắt chán ghét, Nhưng không thừa nhận cũng không được, chính khách Mạt Bố Nhĩ xuất phát từ Đông Lâm luôn luôn là một dấu hỏi, nếu như nhiều năm qua hắn những tiêu chuẩn đạo đức và việc làm thực tế mà hắn bày ra đều là ngụy trang, tôi có thể nói, Mạt Bố Nhĩ đã sắm vai thánh nhân tương đối thành công.- Ông hiểu ý tôi chứ.Thi Thanh Hải tiếp tục nói:- Nếu Mạt Bố Nhĩ thành công trở thành Tổng thống của liên bang. Đối với tổ chức mà nói, chưa chắc đã là sự lựa chọn hay nhất. Nhưng chí ít nếu như muốn đàm phán hòa bình, cũng không cần phải lo lắng chính phủ liên bang sẽ giống như tiểu nhân thay đổi thất thường như trước.Cục trưởng khoát tay nói:- Đạo đức không thể đại biểu cho tất cả, cương lĩnh chính trị tranh cử của Mạt Bố Nhĩ và thực tiễn chính trị trong những năm gần đây, vẫn luôn dề dặt chưa tỏ rõ thái độ với Hoàn Sơn Tứ Châu . . .Về quan hệ giữa chính phủ liên bang và chúng ta, hắn suy nghĩ như thế nào, không ai biết được. Nếu tương lai Mạt Bố Nhĩ bịảnh hưởng bởi các nhân vật trong phái chủ chiến của Bộ Quốc Phòng, lựa chọn áp dụng tiến công mạnh mẽ đối với tổ chức . . .Thi Thanh Hải chú ý thấy trên trán Cục trưởng tràn đầy sầu lo.Cục trưởng thởi dài một hơi, nói:- Hoàn Sơn Tứ Châu hiện giờ, hình như đã kết thúc nội chiến. Hòa bình vui sướng đang bao phủ. Nghị sĩ Mạch Đức Lâm vẫn kiên trì nguyên tắc không bạo lực. Tổ chức vì để bảo vệ đoàn kết giữ các đồng chí, nên không thể nào tiến hành chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh được. Nếu như sau khi Mạt Bố Nhĩ được chọn làm tổng thống, lựa chọn tiến hành vũ lực trấn áp Hoàn Sơn Tứ Châu, ta rất lo lắng, đồng bạn của chúng ta sẽ lập tức tan giã.- Tổng thống hiện nay là hạng người nhát gan vô năng, nhưng Mạt Bố Nhĩ thì không như vậy.Cục trưởng lo lắng nói:- Một người từ trong một gia đình thợ mỏ làm tới tổng thống, chắc chắn lúc còn nhỏ có lý tưởng cực lớn, nhân vật có tính cách cương nghị như vậy, nhất định sẽ không cho phép trong liên bang, nhất là trong khu vực Tinh Quyển Thủ Đô, có sự tồn tại một tổ chức vũ trang của quân phản chính phủ.- Nhưng lo lắng điều này hơi sớm.Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn cục trưởng, nói:- Ngày hôm nay người mạo hiểm gặp lại học trò, tôi nghĩ người không chỉ muốn nói những điều này.Cục trưởng lắc đầu, nhìn những bông hoa tuyết bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:- Ta chỉ nghĩ sắp tới sẽ có chuyện phát sinh, nên mới tới gặp em, tương lai nếu xảy ra vấn đề gì, ta sẽ đem hồ sơ của em cắt bỏ . . . ngoại trừ ta ra, trong tổ chức chỉ có hắn là biết em là Diều Hâu, em biết đấy, hắn chưa bao giờ để ý tới chuyện cụ thể gì, nếu em muốn thoát thân, tổ chức cũng sẽ không phát giác . . . đến lúc đó em đã thật sự tự do rồi.Những lời này chính là điềm xấu cực kỳ, thân là gã gián điệp thành công nhất được quân phản chính phủ bố trí vào trong nội bộ chính phủ, Thi Thanh Hải sớm đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tử vong bất cứ lúc nào, nhưng đột nhiên nghe được câu nói đó, vùng lông mi của Thi Thanh Hải liền nhíu lại, hắn lẳng lặng nhìn thầy của mình, chậm rãi mở miệng nói:- Tự do . . . quả thực là em rất thích, nhưng mà em không hi vọng dùng cái chết của thầy để đổi lấy.Hắn vỗ vỗ vai thầy mình, nhẹ giọng nói:- Mấy năm này em thực sự mệt chết đi, càng không ngừng đưa tin tức tình báo lại Hoàn Sơn Tứ Châu, nhưng nhìn lão chết tiệt Mạch Đức Lâm liên tiếp hướng ánh mắt về phía liên bang, trong đầu rất khó chịu . . . bất quá thầy chắc cũng biết rõ, em có thể kiên trò được tới ngày hôm nay, bởi vì em có cùng lý tưởng với tổ chức, thế giới này quả thực cần phải thay đổi, nhưng tổ chức chưa bao giờ dùng phương thức tập kích kinh khủng hoặc ám sát làm ảnh hưởng tới bình dân . . . Em chỉ hi vọng lý tưởng này có thể kiên trì được lâu dài.Thi Thanh Hải dựa vào chiếc ghế sô pha bằng da, châm một điều thuốc, trong màn khói thuốc chậm rãi nói:- Nếu như một ngày nào đó, tổ chức phản bội nguyên tắc đó, em sẽ thoát lý tổ chức, cho dù phải nghênh đón sự truy sát diệt khẩu.- Em muốn nói cái gì?Cục trưởng cau mày nhìn đệ tử đắc ý,- Có phải là tại vũ hội Song Nguyệt, em phát hiện ra điều gì?- Em chỉ không rõ, vì sao tổ chức lại phải lưu ý tới lễ thành nhân của thái tử đến như vậy . . . nghị sĩ Mạch Đức Lâm phái tới một cô bé cái gì cũng không biết, ngược lại em có thể biết được một chút.Thi Thanh Hải nhả một ngụm khói. Bình tĩnh nói:- Bảy đại gia chính là người được lợi ích lớn nhất trong liên bang, em không cho rằng Thai gai có khả năng tiếp nhận sự hợp tác của chúng ta, đã như vậy, lại còn tốn chi phí cực cao để thu được tinh tức tình báo này. Đến tột cùng là có ý gì?- Em cho rằng tổ chức sẽ lợi dụng vũ hội song nguyệt lần này để ám sát Thái tử à?Cục trưởng nghiêm túc hỏi.- Tất nhiên, trừ điều đó ra. Em không nghĩ ra bất cứ lý do nào khác.- Tổ chức rất ít khi hành động ám sát vào các nhân vật của công chúng, bởi vì . . .điều này sẽ làm tổn hại cực lớn đến hình tượng của tổ chức.Con mắt của Cục trưởng rất nghiêm khắc nhìn vào Thi Thanh Hải, nói:- Huống chi vũ hội song nguyệt được tổ chức ở Đại Học Thành, có rất nhiều công dân vô tôi . . . em suy đoán như vậy, là bản thân không tôn trọng đối với tín nhiệm của tổ chức.- Em không tín nhiệm người nào hết. Ngoại trừ ngài.Thi Thanh Hải không bởi vì ánh mắt nghiêm khắc của thầy mà bỏ đi suy nghĩ của mình,- Nếu như tổ chức thực sự tiến hành hoạt động ám sát nhằm vào người thừa kế của Thai gia, em và thầy đều không được biết rõ tình hình, như vậy chỉ có thể lầ trong tương lai chúng ta sẽ là bộ phận bị vứt bỏ.- Em không thể thuyết phục được ta, bởi vì tổ chức ám sát người thừa kế của Thai gia, đối với chúng ta không có chỗ tốt nào cả.- Thanh toán tội ác của bảy đại gia trong lịch sử, chính là điều mà tổ chức đặt ra để tin theo.Thi Thanh Hải hơi híp mắt,- Hơn nữa giống như thầy nói trước đây, Thai gia đã cùng tiếp xúc với nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ, hơn nữa ngài cũng đã phân tích ra nghĩ sĩ Mạt Bố Nhĩ có thể hướng theo phe chủ chiến . . . Đã như vậy, vì sao trước khi nghị sĩ Mạt Bố Nhĩ được chọn làm Tổng thống, sao không loại bỏ trợ lực lớn nhất của hắn.- Thai gia đơn truyền đã bảy đời. Chỉ có một người này thừa kế.Thi Thanh Hải tiếp tục bình tĩnh phân tích.- Có thể gia tộc này là tồn tại kinh khủng nhất ở liên bang, nhưng nhìn theo một phương diện nào đó, kỳ thực cũng là tồn tại yếu nhất. Chỉ cần người thừa kế chết đi, gia tộc này chắc chắn bởi vì không có người thừa kế mà sụp đổ.Cục trưởng trầm mặc một hồi lâu, hắn mới đột nhiên nhận ra người đệ tử Thi Thanh Hải có suy đoán như vậy, kỳ thực cũng bởi vì hắn ngờ vực vô căn cứ với một số động thái gần đây của tổ chức, cho dù nghị sĩ Mạch Đức Lâm hay là các đại nhân vật hết sức quan trọng trong nội bộ liên bang, đều muốn kết nối gần gũi với Thai gia, đối với người thừa kế của Thai gia cần phải tỏ ý tốt, duy nhất chỉ có quân phản chính phủ là đã phản kháng liên bang hơn mười năm qua, không có lý do gì đi quan tâm tung tích của người thừa kế Thai gia, trừ khi các đại nhân vật trong thượng tầng của tổ chức có chút tâm tư.Trầm mặc một lúc, Cục trưởng chậm rãi mở miệng nói:- Nhưng có một việc cậu chưa hề nghĩ tới, ở Lâm Hải Châu của Thủ Đô Tinh, muốn ám sát thái tử của thai gia, điều này cơ bản là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành . . . Trong tổ chức cho dù có một số thành phần cấp tiến, nhưng ta nghĩ họ cũng không ngu xuẩn đến như vậy.- Điều ấy thì em tin, ngay cả em cũng tìm mất mấy tháng, mới xác định được vị trí của vị thái tử kia, điều đó đủ để thấy được đối phương rất cẩn thận.Thi Thanh Hải nhún nhún vai nói:- Em chỉ hy vọng ngài trong thời gian sắp tới cẩn thận hơn một chút . . . đối với người và tình báo ở bên kia qua đây chú ý hơn một chút.- Em chuẩn bị làm gì bây giờ à?Cục trưởng chậm rãi uống cạn chất lỏng màu hổ phách còn lại trong chén, mặt ửng đỏ hỏi.- Ngày hôm nay là Song Nguyệt Vũ Hội, em muốn tự mình đi xem xét, mặc kệ trong tổ chức bên kia có phái ai tới, em đều có thể làm cho họ thất bại.Ngữ khí của Thi Thanh Hải có chút lạnh lẽo.- Em làm vậy là chống đối tổ chức.- Em hi vọng sẽ không phát sinh sự việc không thoải mái, nhưng nếu tổ chức thực sự gạt hai người chúng ta làm chuyện này. . . Đã không còn tin tưởng, chỉ có vô sỉ lợi dụng sau cùng diệt khẩu, em sẽ không còn là người của tổ chức nữa.Cục trưởng thở dài, nhìn tên bại hoại, lúc này hắn dùng ngữ khí sắc bén như một con dao của một qua viên nói:- Có thể chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều, có thể vũ hội tối hôm nay chỉ là một màn trình diễn danh lợi của bọn con nhà giàu, có thể thượng tầng của tổ chức đã có một chút chuyển biến trong suy nghĩ, muốn thử tiếp xúc với gia tầng có thực quyền ở liên bang, tìm kiếm một tương lai ôn hòa hơn.Lông mày của Thi Thanh Hải hơi nhướng lên, nở nụ cười, nâng chén kính mời đối phương:- Nếu mà như vậy, thì đó là điều tốt nhất. Lần trước tình báo nói lễ thành nhân của Thai gia có một ít quy củ cổ quái, nếu như chỉ muốn tiếp xúc Thái tử, tổ chức chúng ta sẽ không để bên người nghị sĩ Mạch Đức Lâm nhiều cô gái như vậy . . . Tôi tuy có thể coi như khá tốt rồi, nhưng dù sao thầy cũng là nam nhân mà phải không?Cục trưởng cười ha ha:- Chúng ta chưa bao giờ buôn bán nữ sắc không có phẩm chất như vậy.Một lát sau hắn bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói:- Thượng tầng của tổ chức ra chỉ thị mới nhất, lệnh cho cậu nghĩ mọi biện pháp để tiếp xúc với vị thái tử kia.- Mẹ nó, sao giờ ông mới nói.Thi Thanh Hải kinh ngạc, sau đó chửi một tiếng.- Xem ra vũ hội ngày hôm nay hẳn là không có vấn đề gì chứ?- Cẩn thận một chút nha.Hắn vỗ vỗ bờ vai Cục trưởng ,- Tôi đi trước đây, có hẹn với một người bạn, đã làm cho hắn chờ lâu lắm rồi.Thi Thanh Hải đi trong đợt tuyết nhẹ, hướng về phía một cửa tiệm ở trên một con phố an tĩnh của Lâm Hải Châu. Đi được một đoạn ngắn, hàng lông mi của hắn liền nhíu lại, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. Đẩy lớp che đậy phía trên ra, thì thấy ở bên dưới có một màn hình nhỏ trên đó có hàng chữ:- Vũ hội không cần lo lắng. Bởi vì Hắn tới, địa chỉở . . .Nét mặt Thi Thanh Hải ngẩn ra, có thể liên lạc với mình bằng cách này, chỉ có một mình người thầy vừa mới chia tay, rất rõ ràng lão già này vừa lấy được thông tin tình báo này, khi truyền cho Thi Thanh Hải tâm tình khoái trá cực kỳ có thể nói là có phần kích động. Vì vậy mới có thể lộ liễu như vậy.Thi Thanh Hải ngạc nhiên nhìn vào dòng chữ trên màn hình, nhìn vào từ "Hắn" trong câu thứ hai. bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật là hoang đường, lúc trước hai thầy trò nói chuyện vừa nhắc tới Hắn, Hắn liền tới luôn sao?. . . Nhưng mà vì sao hắn lại tới Lâm Hải, làm sao hắn dám tới? Nếu như hắn thực sự tới, xem ra tổ chức đối với Song Nguyệt Vũ Hội có thiên hướng hòa bình, bởi vì tổ chức không thể cho Hắn đi mạo hiểm được.Hoa tuyết rơi trên hàng lông mi thật dài, Thi Thanh Hải cũng quên không phủi đi. Hắn kinh ngạc nhìn vào hàng chữ trên chiếc đồng hồ đeo tay, nghĩ tới lập tức có thể gặp được đại nhân vật kia, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.Từng gián điệp đều có một danh hiệu liên lạc riêng, danh hiệu của Thi Thanh Hải là Diều Hâu. Lão sư của hắn có danh hiệu là Liệt Tửu. Thi Thanh Hải cũng biết một số đồng nghiệp bất hạnh bị liên bang bắt được, ví dụ như Chim Én và Quạ đen đã hi sinh . . . danh hiệu của các gián điệp trong lịch sử nhân loại nhiều không kể xiết. Nhưng trong Hiến Lịch này, các gián điệp lợi hại nhất hầu như đều đi ra từ quân phản chính phủ của Hoàn Sơn Tứ Châu. bởi vì người đứng đầu hệ thống gián điệp của quân phả chính phủ, là một đại nhân vật có danh hiệu là " Hắn".Hắn là nhân vật số hai, là chiến hữu thân mật nhất của người đứng đầu quân phản chính phủ, người này ở trong lòng của Thi Thanh Hải, là một nhân sĩ chuyên nghiệp vô cùng giỏi-- Lãnh đạo cao cấp như vậy tồn tại, nhưng liên bang vẫn không cách nào thu thập được các tin tức và tài liệu về thân phận Hắn. Quân phản chính phủở Hoàn Sơn Tứ Châu tiến hành đối kháng đã nhiều năm, kết quảở trong liên bang vẫn không ai có thể biết được hình dáng của nhân vật số hai bên đối phương có hình dáng ra sao, chỉ bằng điểm này, lập tức có thể chứng minh Hắn vô cùng kinh khủng.Trong làn gió tuyết nhẹ , Thi Thanh Hải nhịn không được rùng mình một cái, mình sẽ lập tức được gặp người kia, sau đó . . . cùng tham gia Song Nguyệt Vũ Hội? Hắn đi tới Lâm Hải Châu, tất nhiên là để gặp vị thái tử của Thai gia, chỉ là quân phả chính phủ có gì cần đàm phán với Thai gia?Như một con đê biển đang đứng trước cơn vỡ đê tức thì, nhưng Thi Thanh Hải cẫn duy trì được sự lãnh tĩnh và dáng tươi cười lười biếng như mọi khi, hắn biết được tin tức này, tâm thần vẫn không chút lay động.Mấy năm qua, hắn vì quân phản chính phủ đã thu thập được một lượng tin tức tình báo cực lớn, trợ giúp người ở Hoàn Sơn Tứ Châu không chỉ trong chiến đấu mà còn sinh tồn được tới bây giờ, cũng trợ giúp cho phái ôn hòa trong quân phản chính phủ trong cuộc bầu cử thu được lợi ích không nhỏ, có thể nói, hắn là một trong những gián điệp thành công nhất của quân phản chính phủ trong những năm qua, nhưng khi đối mặt với thủ trưởng của thủ trưởng trực tiếp của mình. . . đối mặt với người mà chưa ai từng nhìn thấy khuôn mặt thực sự- "Hắn", Thi Thanh Hải một điểm tự tin cũng không có.Phải đảm bảo cho hắn tuyệt đối an toàn ở Lâm Hải Châu, lại còn phải an bài cho hắn ở Vũ Hội Song Nguyệt gặp được người thanh niên kia, áp lực cực lớn đó làm cho lông mi Thi Thanh Hải nhíu lại.Loại áp lực này cũng làm cho hắn sau khi đi vào trong cửa hàng, mới phát hiện ra có tình huống dị thường. Khi nghe được nội dung cụ thể của cuộc xung đột, Thi Thanh Hải chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được ý đồ của đám nam nữ phú quý, con mắt hơi híp lại, trực tiếp bước tới, quay về phía Hứa Nhạc đang còn ngồi uống cà phê nói:- Chuyện gì vậy?Hứa Nhạc đã trực tiếp đem đám thanh niên nam nữ coi làm không khí, nhưng cũng có chút căm tức, phát hiện ra Thi Thanh Hải, không khỏi thở dài một hơi, đứng dậy nói:- Tôi và cậu đi thử quần áo thôi.- Không cần.Thi Thanh Hải híp mắt liếc nhìn những người đó, trong ánh mắt toát ra một tia lạnh lùng.- Quản lý, trong cửa hàng còn bao nhiêu đôi giày? Tôi mua toàn bộ.Đám nam nữ kiêu ngạo nhà giàu đang phát sinh xung đột với Hứa Nhạc, lúc này nhìn thấy đồng bạn của hắn tới, đang chuẩn bị chơi trội. Ai mà ngờ Thi Thanh Hải lại chơi trội trước.Nam nhân lúc đầu muốn Hứa Nhạc cởi quần áo, cười nhạo Thi Thanh Hải nói:- Mời tiếp tục biểu diễn.Thi Thanh Hải cũng không để ý tới hắn, trực tiếp lôi kéo cô quản lý xinh đẹp đi tính tiền. Cô quản lý thật ra đã gặp nhiều người giàu có quái dị, nhưng vẫn thấy yêu cầu đem tất cả giày đóng gói lại . . . thật sự có chút kỳ quái. Hứa Nhạc trợn mắt há mồm đi theo sau, hỏi:- Sao cậu có nhiều tiền thế?- Không phải cậu có chi phiếu sao?Thi Thanh Hải nói.Hứa Nhạc cười khổ nói nhỏ:- Còn có hơn mười vạn, mỗi đôi giày ở đây đều có giá tới vài ngàn, mua hết toàn bộ sao nổi?Thi Thanh Hải cười cực kỳ thân thiết. Vỗ bờ vai của hắn nói:- Huynh đệ, cậu còn không biết trong thẻ ngân hàng của cậu có bao nhiêu tiền mà. Hơn nữa hạn ngạch cũng rất kinh người a . . .Hứa Nhạc móc tấm thẻ ngân hàng Tam Lâm Liên Hợp đại thúc lưu lạ cho mình, sau đó không thể tin vào mắt mình, hài lòng mà tiếc nuối nhìn máy quét thẻ báo thanh toán thành công, lúc này tất cả giày trong cửa tiệm . . . đều đã là của hắn.Thu hoạch của cô quản lý hôm nay thực sự kinh người, cô tủm tỉm cười nhìn Hứa Nhạc, đưa hai tay trả lại tấm thẻ, nói:- Hoan nghênh ngài lần sau lại tới.Thi Thanh Hải phân phó cho cô nàng ngày mai đem tất cả giày tới một địa chỉ, sau đó vỗ vỗ vai Hứa Nhạc, trong con mắt chăm chú của tất cả nhân viên trong cửa hàng, ngạo nghễ đi ra bên ngoài cửa hàng.Khi bọn hắn đi qua bên người đám con nhà giàu. Tên nam nhân kia cười lạnh:- Thì ra ở Lâm Hải Châu cũng có người ngu ngốc như vậy. Lại còn có thể đốt tiền mà không thèm nháy mắt.- Ai là người ngu ngốc?Thi Thanh Hải lần này không bảo trì trầm mặc nữa, cười tủm tỉm xoay người lại. Nhìn đám thanh niên nói:- Tao chỉ muốn nhìn xem, có một đám ngu ngốc đi mua lễ phục, nhưng ngay cả một đôi giày phù hợp cũng không mua được. . . đến lúc tham gia vũ hội, tràng cảnh như vậy sẽ làm không ít người vui sướng đó.Bọn người kia lập tức phẫn nộ, lúc này bọn họ mới hiểu ra tên gia hỏa mặc bộ âu phục có nhiều nếp nhăn này âm hiểm như thế nào. Nghe nói ở Đế quốc, những nơi nhận đặt trước quần áo tuyệt đối không làm giày, hơn nữa họ còn ca ngợi phong cách hỗn tạp, nhưng ở liên bang . . . chuyện này tuyệt đối không thể thực hiện . . .- Thời gian không còn sớm nữa . . .Thi Thanh Hải giơ đồng hồ nhìn thoáng qua, rất thành khẩn nói:- Hi vọng trong thời gian còn lại bọn mày chuẩn bị mọi thứ cho lễ hội thật tốt, trên đường này còn không ít cửa hàng, bọn mày đoán xem tao có thể đem toàn bộ giày ở các cửa hàng đó mua sạch không?o0oĐi ở trong gió tuyết, nghĩ đến sắc mặt của dám con nhà giàu, Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười, hắn đối với các loại lễ tiết của giai cấp thượng tầng xã hội dốt đặc cán mai, nhưng cũng có thể đoán được, một chiêu này của Thi Thanh Hải, sẽ làm cho đối phương khó chịu cực kỳ. Sau một giây, khuôn mặt tươi cười của hắn biến thành bất đắc dĩ và sầu khổ, nhìn Thi Thanh Hải bên cạnh nói:- Nhiều tiền như vậy, tôi làm sao có?- Đồ đần, buổi chiều ngày mai mới giao hàng, sáng mai lập tức hủy giao dịch.Thi Thanh Hải cũng không nhìn hắn, cực kỳ kinh thường nói:- Tôi nói cậu là người quá thành thật rồi, bị đám người kia khi dễ mà không biết mở miệng ra à? Ngay cả một cái ám chiêu nhỏ cũng không biết dùng, trong xã hội còn làm được cái gì?Hứa Nhạc sờ sờ cái ót, vốn định nói mình cũng đã nói vài câu không tốt, nhưng sau lại chỉ cười cười, nói:- Tôi quen động tay chân, không quen nói chuyện.Thi Thanh Hải sửng sốt, nghĩ đến lần trước Hứa Nhạc đã cùng với tên quân nhân to con kia đánh nhau, nhịn không được nở một nụ cười thật lớn ở trong con phố an tĩnh mà phú quý của Lâm Hải Châu.- Tôi còn có một số việc phải làm.Ở cuối con phố, Thi Thanh Hải dừng bước, nhìn Hứa Nhạc mỉm cười nói:- Trong vũ hội tối hôm nay tôi còn có một số việc, cậu tự chơi một mình nha . . . nói không chừng lại có thể đem Trương Tiểu Manh trở về.Cuộc sống của gián điệp luôn có áp lực cực lớn, lúc trước biết được " Hắn" sẽ đến, Thi Thanh Hải theo thói quen làm ra một chuyện điên cuồng, vừa là thay Hứa Nhạc trút giận, mà cũng là giảm sức ép cho mình. Chỉ là Thi Thanh Hải biết, tối ngày hôm nay hắn không thể đi cùng Hứa Nhạc được.Hứa Nhạc nhận ra trong nụ cười của hắn có chút nặng nề, liên tưởng đến thanh âm trên điện thoại trước đó, cau mày hỏi:- Cậu . . . có chuyện phiền toái gì đúng không?- Phiền toái rất lớn.Thi Thanh Hải cười khổ một tiếng, vỗ vỗ bờ bai hắn nói:- Đi Thôi.o0oỞ quảng trường gần trung tâm của một trung tâm ăn uống náo nhiệt, Thi Thanh Hải vừa cầm một cây lạp xưởng gặm nhấm, vừa chờ đợi người đầu lĩnh thần bí nhất đến, vừa oán thầm thịt tổng hợp quả thực không thể ăn được, có nên làm cho lão sư thỉnh thoảng đem ít động vật hoang dã từ trong cục ra làm một bữa ăn ngon không đây?Chợt ở phía sau có một người đi tới bên cạnh hắn, hỏi:- Ăn ngon không?Thi Thanh Hải quay đầu lại, sau đó. . . thấy một nam nhân trung niên có tướng mạo cực kỳ hèn mọn, đang nhìn về cây lạp xưởng trong tay mình, hai mắt tỏa sáng. Hắn ngẩn người, sau đó vô thức đem cây lạp xưởng đưa tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương