Giữa cuộc nói chuyện căng thẳng chĩa kiếm thì sắc mặt Như Hứa bỗng tái nhợt, bóp tay Giang Đường Dã, nói ra ba từ “đau bụng kinh” lập tức kết thúc.
Trong xe, thiếu nữ đang cuộn tròn ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh phủ đầy trán, đến sức đẩy cửa xe cũng không có, nhưng vẫn ngoan cố, dù một câu nói nhún nhường cũng không chịu nói.
“Không muốn chú ôm?”
Đôi tay hắn khoanh lại, mắt lạnh đứng một bên nhìn, cũng không duỗi tay hỗ trợ.
Cũng không rõ đang làm mình làm mẩy gì. Nhưng ai cũng không muốn cúi đầu.
“Chú cứ ôm đấy.”
Giang Đường Dã chặn ngang bế Như Hứa lên, về tới nhà, đặt nàng trên sô pha trước, sau đó đi lấy dép lê, ngồi xổm xuống thay cho nàng.
Như Hứa lui qua bên cạnh trốn một chút, không tránh được, chân bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Phần lớn con gái dễ thỏa mãn với cử chỉ như lúc này.
Có nước mắt chảy ra từ hốc mắt, Như Hứa giơ tay lau sạch trong nháy mắt, ngửa đầu, ai cũng không phát hiện.
Sau khi tự mình thu dọn trong nhà vệ sinh xong xuôi, Như Hứa chậm rãi mở cửa, đối diện với Giang Đường Dã.
Tầm mắt hướng xuống, dừng ở vết máu đỏ tươi trên đồ hắn, tai Như Hứa nóng lên trong giây lát.
Là lúc ôm nàng dính vào. “Xin lỗi chú.”
Như Hứa nhỏ giọng nói một câu, từ bên người hắn đi qua, trở lại phòng.
Nằm ở trên giường, Như Hứa càng lúc càng đau cực kỳ, tay túm chặt lấy drap giường, nhỏ giọng rên rỉ.
Trước mắt mơ hồ một khoảng, nàng thấy Giang Đường Dã đi tới, bưng nước, cầm theo thuốc.
“Chú đã hỏi qua, thuốc giảm đau không thể uống quá nhiều, cháu uống một viên trước, gắng chịu đựng thôi.”
Như Hứa ngồi dậy, uống thuốc, rồi lại thiếp đi.
Bỗng nhiên nệm hơi lún xuống, mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt hắn. Bọn họ cùng chung chăn gối, nhìn lẫn nhau, hô hấp giao hòa.
Như Hứa nhắm mắt lại trước.
Giang Đường Dã duỗi tay, sờ vào mái tóc hơi ướt của nàng, nhẹ nhàng mềm mại, hỏi: “Lần nào cũng đau như vậy hả?”
“Đau.”
“Chú dẫn cháu đi khám Đông y.”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của thiếu nữ chôn trong gối đầu mềm mại, lông mi hơi run, rốt cuộc mở to mắt, nhìn thẳng hắn, khi nói chuyện bùng lên tính trẻ con.
“Châu không muốn uống thuốc Đông y.”
Nói đến thuốc Đông y, còn có một đoạn chuyện xưa.
『 Giang Đường Dã là đứa bé bị sinh non, từ nhỏ da đã trắng xanh, cơ thể yếu đuối, vẫn luôn ngâm mình trong ấm sắc thuốc.
Đến năm mười mấy tuổi mới khỏe mạnh, nhưng vẫn không dám lơi lỏng, liều thuốc giảm bớt, một năm vẫn phải uống vài lần.
Hắn bưng chén thuốc đen như mực, chén thuốc tỏa mùi cay đắng, ở trước mặt tiểu Như Hứa lắc lắc, lừa gạt nàng, nói đây là thức uống ngon.
Ai tin được.
Như Hứa mới không tin đâu.
Thuốc đã nguội hẳn hắn còn không chịu uống, bỗng nghĩ ra chủ ý gì, muốn oẳn tù xì với Như Hứa, ai thua người đấy uống một hớp.
Như Hứa đáp ứng.
Kết quả thua cực thảm, hơn phân nửa chén đều rơi vào trong bụng Như Hứa, hắn một đời uống đắng cho rằng người ta cũng nên vậy, mấy hớp đó đều không tính là gì.
Bé gái nhỏ nước mắt lưng tròng, khum người lại, ôm mình thành một cục, tủi tủi hờn hờn.
Hắn cười đủ, mới ngồi xuống cạnh Như Hứa, dùng tay áo chùi chùi miệng cho nàng, biến ra một viên kẹo.
Tiểu Như Hứa ăn luôn, hết giận, mới nói chuyện lại với hắn.
Nàng dùng tiếng nói non nớt, nói, chú nhỏ, cháu muốn chú khỏe mạnh. Giống như có chút chua xót.
Thiếu niên nhìn cái chén trống trơn, nhớ tới những ngày uống thuốc trước kia, cười có chút cô đơn.
Thật tốt, ít nhất có người chúc hắn khỏe mạnh.
Hóa ra lời chúc phúc tốt nhất là, chúc bạn khỏe mạnh. 』
“Chúng ta oẳn tù xì, ai thua người nấy uống.”
Bụng nhỏ quặn đau, Như Hứa đau đến nhíu mày, nghe thấy lời hắn nói, bị chọc cười.
Thuốc xưa của hắn là thuốc bổ cho cơ thể, thuốc của nàng là loại nào chứ, nói uống có thể uống sao.
“Chú lúc nhỏ luôn thích gạt cháu.”
Như Hứa có chút buồn ngủ chớp chớp mắt, cuộn thành một cục, cúi đầu, liên tục rúc vào trong lòng ngực hắn.
“Rúc đi đâu?”
Giang Đường Dã ôm cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ, tay chậm rãi đi xuống phía dưới, cách lớp áo, sờ vào cái bụng mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa.
Chóp mũi toàn là mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn.
Như Hứa bắt lấy quần áo hắn, thấp giọng nói: “Hút ít thuốc thôi, chú nhỏ, chú không muốn nhìn thấy cháu kết hôn hay gì.”
Giang Đường Dã cười: “Sao cháu biết chú không muốn thấy cháu kết hôn.”
Nói được một lúc, hai người đều mệt nhọc, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau còn phải đi học, sáng sớm khi Như Hứa tỉnh lại, trước mắt là màu xanh lá nhàn nhạt, vẫn chưa đã còn ngáp ngủ.
Giang Đường Dã đưa nàng đến trường, trùng hợp gặp Giang Ái xuống xe bên kia.
Hai người tay kéo tay đi vào trường. “Quầng thâm mắt sao thâm như vậy?”
Lên lầu, bạn bè xung quanh nhiều lên, Giang Ái kéo Như Hứa sang một bên, nhìn trên nhìn dưới.
“Em và chú nhỏ … Không có gì đó chứ.”
Như Hứa sửng sốt một chút, tiện đà cười lắc đầu: “Không có.” “Chị vẫn giữ câu nói cũ, chú nhỏ, không được.”
Như Hứa bỗng nhiên cong đôi mắt cười, sau một lúc lâu, Giang Ái cũng phản ứng lại, chọc chọc nàng, mặt ửng đỏ: “Em biết, chị không phải nói ý đó.”
Chuông học vang lên, Chu Mục đang chạy dừng bước chân quay lại, nhìn chằm chằm hai người.
“Hai ngươi ở đây thần thần bí bí nói gì vậy.”
Như Hứa: “Tôi đang khuyên chị tôi chia tay cậu.” Chu Mục: “……”
*
Giang Đường Dã họp lớp ngày đó, náo nhiệt dị thường.
Người tốt, người xấu gần như tới hết, ai cũng không muốn bỏ qua một cơ hội kết giao như này.
Mãi cho đến khi Ngu Dữu xuất hiện. Trời tháng 10, không quá nóng, hơi lạnh.
Trên mặt người phụ nữ rút đi ngây ngô, mặc váy liền màu trắng, tóc dài màu nâu hơi xoăn, thả sau người, khoan thai tới muộn cũng không thấy xấu hổ, lớp trang điểm xinh đẹp, cười, dịu dàng nói câu xin lỗi.
Hội trường náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh, một giây sau, lại sôi nổi tiến lên bắt chuyện.
Không có người nào phạt cô kính rượu, bởi vì trong sân một nửa là đàn ông, thương hương tiếc ngọc, không muốn phạt cô, một nửa còn lại là phụ nữ, hâm mộ cô, nhưng không ghen ghét.
Năm đó, Ngu Dữu có mối quan hệ ở lớp học rất tốt.
Nhưng cô vẫn buông túi, thái độ thành khẩn, kính rượu từng người, nói nói tới nước hồ khó phân, nụ cười xinh đẹp nhất trần, mỹ mạo khiến người xem sửng sốt.
Khi kính đến Giang Đường Dã, Ngu Dữu lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhớ tới chuyện cũ, nói: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
“Không thể cãi.”
Giang Đường Dã đáp lời, uống một chén rượu, mặt mày không thấy rõ buồn vui, ngược lại cười cười.
Ngu Dữu đang muốn mở miệng, hắn đã cúi đầu, trả lời tin nhắn công ty, không có ý muốn nói chuyện phiếm.
Ngay cả Thẩm Ngân cũng nhìn ra, ứng phó mà thôi, không có mấy phần thiệt tình.
Trên bàn cơm, có người khơi chuyện giữa Giang Đường Dã và Ngu Dữu vui đùa, nói là một người chưa cưới, một người chưa gả, không bằng ở bên nhau.
Người phụ nữ trời sinh có một đôi mắt đa sầu đa cảm, không phải lẽ thường tình, nhiều cảm tính, nhìn mắt cô, giống như thấy mưa bụi Giang
Nam mông lung, cho nên cô nhìn ai, ai nấy cũng sẽ sinh ra chút hoảng hốt.
Giang Đường Dã không quen cái chuyện trêu đùa này, trong phòng sương khói lượn lờ, chỉ mình hắn là đàn ông lại không hút thuốc, bởi vì trước đó đã hút một điếu, lúc muốn hút tiếp bỗng nhớ tới gì đó rồi nhét trở lại.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, cười cà lơ phất phơ, nói: “Ai dám trèo cao hái hoa hậu giảng đường.”
Mọi người cho rằng hắn còn giận.
Sau khi kết thúc, mọi người đi KTV ca hát, luôn có một người cưỡng chiếm microphone, hát không dừng được.
Không biết ai khuyến khích Ngu Dữu đi lên hát. Hát bài < Dẫn tôi đi >.
Giang Đường Dã hút được nửa điếu, nghiền điếu thuốc vào gạt tàn, chung quanh đều yên tĩnh, nghe cô hát.
Cô hát rất êm tai, cũng động lòng người.
Nhưng Giang Đường Dã lại nhớ tới ngày đó, nàng hát bài hát bằng tiếng Quảng Đông, còn đứng giữa sân khấu, ngẩng đầu cười với hắn, xinh đẹp không gì sánh được.
Lọt vào đáy mắt hắn, đi vào trong lòng hắn.
Hắn thông qua mình, nhưng đang ngắm một người khác.
Ngu Dữu nhìn ánh mắt tản mạn của hắn, nắm chặt microphone, bỗng nhiên không còn sự tự tin tràn đầy như lúc mới tới.
Chẳng hay, hắn đã yêu người khác rồi.
Sau khi tan họp, mọi người hẹn nhau ngày gặp lại, vẫy tay, ai về nhà nấy.
Ngu Dữu tự lái xe đến, bị bạn học trực tiếp kéo đến bên cạnh xe Giang Đường Dã, dùng ánh mắt, cố ý tác hợp hai người.
Người phụ nữ ngồi bên ghế phụ, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
Giang Đường Dã gần đây bị công việc lăn lộn rất mệt, vô tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, nghe lời này của cô, chỉ cảm thấy rất có ý tứ, cười nhạo một tiếng, chế nhạo hỏi: “Sao vậy, muốn hốt mình?”
Hắn khi đó theo đuổi cô, rất lao lực tâm tư, chỉ kém không móc trái tim ra cho cô xem. Còn cô thì sao, học tập thật tốt, không muốn yêu đương, lần nào cũng trả lại quà cho hắn, tiết kiệm lại hào phóng, dù gia đình nghèo khó cũng không nhận lấy một chút ý tốt của hắn.
Nhiều năm như vậy, nhân vật xoay ngược lại, cô ngược lại có hứng thú với hắn.
Bạn nói xem cuộc đời buồn này cười đúng không.
Nhưng cô khuất phục trước tình yêu hay vẫn chỉ là khuất phục trước hiện thực đây.
“Đường Dã, mình……”
“Gọi tên đầy đủ đi, nghe như vậy đặc biệt kỳ quái.”
Ngu Bưởi nhìn ra hắn rất không kiên nhẫn, môi đỏ mím mím, cuối cùng vẫn không tiếp tục đề tài.
Cô sợ làm phiền hắn.
Hắn – người thích cười, nhưng chỉ cười ngoài mặt, trong xương cốt lại phản nghịch huênh hoang.
Đưa đến dưới lầu, Ngu Dữu cởi đai an toàn, bàn tay trắng bệch sợ hãi đặt trên vô lăng của hắn, đôi mắt ướt ướt.
“Cậu còn thích mình không?”
Giang Đường Dã không trốn, mặc cô nắm tay, mắt đen mị mị, không biết là do mới uống xong rượu hay thế nào, tâm phiền ý loạn.
Nhưng hắn vẫn trưng ra một cái cười phóng đãng. “Có thích hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết.”
Khi người phụ nữ cúi người lại gần, dáng người đường cong cực duyên dáng, dán trên cánh tay hắn, chạm đến sự mềm mại.
Buổi tối ăn cơm uống rượu, trên đường cô đã bôi son lại, hiện tại không phai, hoàn mỹ như lúc ban đầu, khi áp vào, mang theo chút gì đó thật cẩn thận và không muốn xa rời, kề trên môi mỏng của hắn.
Cô đang đợi một cái phản ứng của hắn.
Chỉ cần hắn đảo khách thành chủ, cô cũng sẽ không bủn xỉn chút nào.
Nhiều năm qua đi như vậy, cô vẫn còn độc thân, không kết hôn, bởi vì trong đám người bình thường đó không chọn được ai vừa lòng.
Mà hôm nay, khi đẩy cửa, nhìn thấy dáng vẻ hắn và mọi người thong dong trò chuyện, tim cô đột nhiên đập dồn dập.
Hắn có phải, còn hơi thích cô? Ôm tâm thế như vậy.
Không nghĩ tới, cái hôn đầu tiên của hắn và cô lại do cô chủ động.
……
Giang Đường Dã chậm chạp không động, mí mắt hơi rũ, lẳng lặng nhìn lông mi cong v*t của người phụ nữ run rẩy, ngửi được trên người nàng thoang thoảng hương bưởi.
Mùi hương này, từ trung học Ngu Dữu đã có, tên cô có tiếng nghĩa là bưởi, đặc biệt thích những món có mùi hoặc vị của quả bưởi, cũng cho rằng đây chính là mùi hương đặc biệt đại diện cho mình.
Giờ khắc này, so với khuôn mặt cô, dáng người cô, những cảm giác xúc động nguyên thủy, hắn càng cảm thấy hứng thú với mùi hương này trên người cô hơn.
Khi rời đi, hắn nói với cô, mùi nước hoa không tồi. Xe bay nhanh, trong bóng đêm dần dần biến mất.
Ngu Dữu mất hồn lạc phách đi vào tiểu khu, tiếng chuông di động vang lên, cô bật nghe.
Là điện thoại của chủ nhà, thúc giục cô giao tiền thuê nhà.
Cô nhìn bóng đêm vô tận, dưới đèn đường, cô đơn đứng yên thật lâu.
*
Khi Giang Đường Dã về đến nhà, Như Hứa đã ngủ.
Giai đoạn cấp ba bài tập rất nhiều, giải bài rất mệt, nàng làm đến 12 giờ hơn, tẩy tẩy xóa xóa là ngủ.
Vội đến ch*t, cũng không liên lạc hắn, trước còn hỏi han hắn có trở về ăn cơm bữa hay không, bây giờ điện thoại cũng không gọi, hỏi cũng không hỏi.
Đi đến cửa phòng ngủ, Giang Đường Dã thấy trong phòng nàng không bật đèn, đang muốn quay ra, không biết động phải dây thần kinh nào, nhẹ nhàng nhấc tay, đẩy cửa ra.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân đi đến mép giường, chăn phồng lên một vòng cung nho nhỏ, lộ ra một ít tóc đen và phần cổ tuyết trắng.
Gió đêm lọt qua khe cửa, khẽ vén bức màn lên, để ánh trăng tiến vào tìm tòi đến tột cùng.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, người đàn ông nửa quỳ trên mặt đất, khom người xuống, hôn lên gương mặt thiếu nữ, nét mặt, là sự dịu dàng đến cả ánh trăng cũng không đành lòng động chạm.
Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế
Chương 16: Cái hôn dịu dàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương