Đêm đó trở lại Đông cung, Tiêu Tấn Thần không nhắc đến Phương Tri Hạ nữa.
"Như Ý, cô phát hiện ở cùng với nàng rất là tự tại vui vẻ. Những ngày này, Cô tựa hồ chỉ chú ý đến nàng, chỉ để ý xem nàng ăn có ngon miệng không, ngủ có được yên giấc không, thủ vệ tại Đông cung có đủ nghiêm ngặt không......
"Cô phát giác, bản thân cũng không có thích người ta như vậy. Như Ý, lúc trước là Cô ủy khuất nàng, về sau, nàng có bằng lòng nắm tay cô đi trên con đường này hay không?" Tiêu Tấn Thần cầm tay của ta nhẹ giọng hỏi.
Ta cười gật gật đầu: "Nguyện ý. Từ khi vừa mới bắt đầu Nhu Ý cũng đã nói, là bản thân cam tâm tình nguyện gả tới.
"Như Ý biết, con đường đoạt đích không dễ đi, nhưng Như Ý nguyện ý cùng đi với điện hạ."
Tiêu Tấn Thần ôm thật chặt ta, mặt dán tại gò má của ta, hắn tựa hồ khóc.
"Như ý, Như Ý tốt của ta, cô nhất định không phụ nàng"
Sau nửa năm gả đến Đông cung, ta cùng Tiêu Tấn Thần mới thực sự viên phòng.
Từ khi vừa mới bắt đầu, ta đã không muốn rời Đông cung rồi.
Ta không thèm để ý Tiêu Tấn Thần đối với ta có bao nhiêu phần thực lòng, ta chỉ rõ ràng, trong lòng ta muốn vị trí hoàng hậu.
Ta khao khát quyền lực cùng phú quý.
Ta không phải kẻ truy đuổi tự do không màng danh lợi, ta chính là một con người rất thô tục, thích tiền, yêu quyền, cũng yêu cuộc sống phú quý giàu sang.
Ta sống rất thanh tỉnh, nhân sinh ngắn ngủi mười mấy năm, phải làm sao thoả mãn tâm nguyện của bản thân, hưởng thụ sung sướng mới là điều quan trọng nhất.
32
Đã từng là một trong những mật thám thân tín nhất của Tề Vương, đối với nhân thủ của hắn ở kinh thành, ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Ta giả mạo ấn ký, phát tin tức giả cho một trong bằng ấy mật thám, dẫn hắn đến Đông cung để hành thích.
Lần này, Đông cung chuẩn bị đủ nhân thủ, bắt được hắn rồi dẫn tới trước mặt Hoàng Thượng.
Tiêu Tấn Thần thuận thế đem chuyện lần trước ta suýt bị hành thích hồi bẩm lên trên, Hoàng Thượng nổi cơn thịnh nộ, truyền Tề vương tiến cung.
Lúc Thẩm Xác nhìn thấy ta, trong mắt hắn mang theo vẻ uy hiếp.
Nhưng ta không sợ.
Hắn không dám trước mặt Hoàng thượng chọc thủng mặt nạ của ta đâu, làm như vậy khác gì nói với Hoàng thượng mình sớm đã có ý định bức vua thoái vị.
Đương nhiên, hắn cũng sợ mật thám này sẽ nói ra thân phận của ta cùng những âm mưu của hắn.
Tuyệt đối sẽ không để người này sống sót.
"Người này nói không chừng là Đông cung mua chuộc đến vu hãm bản vương, bản vương chưa bao giờ thấy qua người này."
Không đợi mật thám giải thích, Thẩm Xác rút bội đao của thị vệ bên cạnh, một đao g.i.ế.c c.h.ế.t mật thám.
"Cái thứ đê hèn bẩn thỉu, lại cũng dám ở trên đại điện liên quan vu cáo bản vương."
Sau đó quỳ lạy trên mặt đất hướng Hoàng thượng nhận tội, "Nhi thần nhất thời gấp gáp g.i.ế.c người này, làm phụ hoàng kinh sợ."
Hoàng Thượng tức giận vô cùng, Tề vương rõ ràng là g.i.ế.c người diệt khẩu.
"Trẫm còn sống! Trẫm còn đang đứng ở đây này, ngươi liền dám xem thường trẫm?" Hoàng Thượng tức giận đến phát run, chỉ vào Thẩm Xác mà mắng.
"Là trẫm nuông chiều ngươi, truyền ngươi hồi kinh để ngươi cho là mình có thể quyền nghiêng triều chính? Ngay cả trẫm đều không để vào mắt.
"Sớm biết như thế, liền nên để ngươi cả một đời đều canh giữ ở nơi kia, cả đời không được hồi kinh."
Hoàng Thượng tức đến khó thở, mỗi câu mỗi lời đều như đ.â.m vào tim Thẩm Xác
Thẩm xác thực quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi lại Hoàng Thượng: "Phụ hoàng nói nuông chiều nhi thần? Là để cho mẫu phi của nhi thần c.h.ế.t sớm, nhi thần một mình sống tại đất phong hơn mười năm, như vậy là nuông chiều sao?
"Phụ hoàng, trong lòng Ngài chưa từng có nhi thần, trong lòng Ngài chỉ có Tiêu Tấn Thần, Ngài thậm chí không cho nhi thần mang họ của Ngài. Nhi thần chưa tròn mười tuổi liền bị mang đến đất phong, cho một họ khác, nhi thần chưa từng nghe nói có biện pháp nuông chiều Hoàng trưởng tử nào như thế này.
"Trong mắt của Ngài, nhi thần chính là một quân cờ trải đường cho Tiêu Tấn Thần mà thôi, Ngài truyền nhi thần hồi kinh, chẳng qua mặt ngoài ý muốn kiềm chế Thái tử, kì thực là vì lo lắng phía hoàng hậu cậy quyền lực.
"Thế nhưng là dựa vào cái gì? Đều là con của ngài, dựa vào cái gì cuộc đời của hắn có thể tươi đẹp như thế, mà ta lại lẻ loi một mình.
"Cái hoàng vị này của hắn, ta nhất định phải tới cướp, ta muốn để Ngài nhìn xem, ai mới xứng ngồi vào cái hoàng vị này!"
Thẩm Xác vừa nói, ánh mắt lại đầy nước.
Ta vẫn luôn hiểu hắn sống không dễ dàng, cho nên ta đã từng nguyện ý giúp hắn.
Nhưng hắn không dễ dàng, hắn đáng thương, đây không phải lý do hắn sát hại mẹ ta
Ta không có cách nào tha thứ cho hắn được.
Giang Như Ý - Thập Nguyệt Thập Lục
Chương 12
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương