Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 2: Lôi Ngạo Thiên Mất Khống Chế
"Ách?" Tô Nhược Mộng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nam nhân dáng dấp xinh đẹp này thiếu não thật? Quả nhiên ông trời luôn công bằng nhất, tự tay mở cho ngươi một cánh cửa thì đồng thời cũng thuận tay đóng cánh cửa sổ lại. "Người nàng thật thoải mái, ừ...." Đột nhiên cả người bị bế bổng lên không, môi cũng bị người ta che kín lại, khiến nàng muốn kêu cũng không kêu được. Lúc này cả người Lôi Ngạo Thiên đã giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, người từ trước đến nay luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình như hắn, giờ chỉ muốn tìm được sự an ủi từ trên người nữ nhân này, tìm được nguyên nhân gây ra cảm giác kỳ quái này. Ý thức mơ hồ, hành động lại vô cùng quả quyết. Hắn ôm nàng bước từng bước về phía giường gỗ. Tô Nhược Mộng theo bản năng giơ tay đẩy ngực hắn, nhưng mà, mặc dù dáng dấp đối phương đẹp hơn cả nữ nhân, nhưng lồng ngực của hắn lại đầy vẻ nam tính, cách lớp quần áo nàng vẫn có thể sờ được cơ ngực rắn chắc của hắn. Phanh... Nàng bị người ta ném lên giường, "Cứu... Ách...." Tô Nhược Mộng ngậm miệng lần nữa, không những thể, hắn còn thuận tay điểm lên người nàng một cái, bây giờ nàng đã hoàn toàn trở thành một kẻ câm. Giờ phút này, Tô Nhược Mộng quả thật rất muốn khóc, mặc dù hắn là một mỹ nam, nhưng, hắn bị thiếu não mà! Thiệt thòi lớn rồi! Nếu để cho người khác biết đứa xấu nữ kèm ác nữ là nàng bị một kẻ tuyệt sắc lại ngu ngốc tàn phá, không biết những người đó sẽ đứng sau lưng cười nhạo nói nàng may mắn, hay sẽ hả hê nhìn nàng bị trầm lồng heo, buộc đá ném sông làm mồi cho cá? Nếu vậy, kẻ vui nhất chính là cặp vợ chồng nhà Lão Ổ rồi. Nếu vậy, người thương tâm nhất chính là vị mẫu thân yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc kia rồi. Không được! Nàng không thể để chuyện đó xảy ra được, mặc dù nàng không có tình cảm gì sâu đậm với vị mẫu thân này, nhưng mà, hơn một tháng nay, vị mẫu thân này cũng đã đối xử với nàng rất tốt. Giờ mình đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, phải có nghĩa vụ thay nàng chiếu cố tốt cho mẫu thân. Nghĩ một lát, Tô Nhược Mộng bắt đầu ra sức chống cự, trong miệng phát ra từng tiếng ư ử đứt quãng. Nhưng nàng không biết, chút phản kháng này của nàng đối với một cao thủ võ lâm mà nói, giống như đang gãi ngứa vậy. Theo từng cử động giãy dụa, những chỗ lồi lõm trên người nàng không ngừng ma sát vào người Lôi Ngạo Thiên, điều này không thể nghi ngờ chính là châm thêm lửa trên người hắn, khiến hắn càng ngày càng mất đi lý trí. Rẹt - y phục mỏng manh trên người Tô Nhược Mộng bị hắn dùng tay xé ra, lập tức biến thành hai mảnh vải rách, phiêu đãng rơi trên đất. Ách - Tô Nhược Mộng không nhịn được cũng hít một hơi, theo phản xạ có điều kiện muốn đưa tay bảo vệ phong cảnh trước ngực. Nhưng mà, hai tay của nàng đã sớm bị người ta giam cầm trên đầu, không nhúc nhích được chút nào. Dán lên da thịt lạnh như băng, Lôi Ngạo Thiên thoải mái rên rỉ một tiếng, một cái tay khác không ngừng cởi quần áo còn xót lại trên người hai người vứt xuống đất, dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể, ngây ngô chạy trên người nàng. Đến lúc này, dù Tô Nhược Mộng có là heo cũng biết tối nay mình khó lòng chạy thoát. Trong lòng đau xót, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ. Lôi Ngạo Thiên bị nước mắt trên mặt nàng làm cho sợ run lên, chẳng biết tại sao trong lòng lại căng thẳng, ý thức trong đầu bỗng chốc trở nên rõ ràng. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng, nói bên tai nàng một câu mà hắn tưởng rằng cả đời này cũng không sẽ không nói với bất kỳ nữ nhân nào: "Ta sẽ chịu trách nhiệm." Ách - Tô Nhược Mộng quên cả khóc, kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt của hắn không có tiểu điểm, nhiệt độ cũng càng ngày càng nóng. Điều này khiến nàng rất hoang mang, theo lý thuyết thì một kẻ ngu sẽ không thể nào nói được mấy lời như chịu trách nhiệm gì gì đó, nhưng nếu hắn không phải người ngu, sao lại làm ra việc thế này? Chẳng lẽ... Tô Nhược Mộng bị ý tưởng thoáng qua trong đầu mình làm cho giật mình, muốn hỏi hắn một chút, nhưng lại nói không ra lời, chỉ đành mở to mắt nhìn hắn, hi vọng hắn có thể xem hiểu nghi vấn trong mắt nàng: "Có phải ngươi trúng độc hay không?" "Ta trúng mị dược, nàng giúp ta một chút, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Lôi Ngạo Thiên nhìn vào mắt nàng, lên tiếng. Oanh - đầu Tô Nhược Mộng như nổ sấm, chuyện này thật khó tin mà. Hắn vậy mà lại có thể hiểu được suy nghĩ trong mắt nàng, hắn quả thật trúng độc. Ừ... Lôi Ngạo Thiên lần nữa hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, cứ như đó là một món ngon tuyệt thế, ăn sâu vào xương cốt. Tô Nhược Mộng cũng chầm chậm hòa tan vào cái hôn hoàn toàn không chút kỹ xảo đó, cả người bắt đầu nóng rang lên, không phản kháng nữa, nhắm mắt lại cảm thụ sự ôn nhu của nam nhân này. Mỗi một động tác của Lôi Ngạo Thiên đều rất êm ái, hắn tận lực khắc chế mãnh thú đang bị giam trong cơ thể. Chẳng biết tại sao hắn lại có suy nghĩ không muốn bị nàng ghét bỏ, hắn muốn cùng nàng cảm nhận cái cảm giác xa lạ mà lại đầy kích tình này. Dược tính bắt đầu lan tràn, Lôi Ngạo Thiên không cách nào nhẫn nhịn được nữa. Tô Nhược Mộng cắn răng, đưa tay liều mạng đánh hắn, đau, thật là đau! Nếu có thể kêu ra được, nàng đã sớm hét ầm lên rồi. Trước kia không phải ai cũng nói là chỉ đau một chút thôi sao? Sao nàng lại cảm thấy cả người mình như sắp vỡ ra thế này? Lôi Ngạo Thiên cảm nhận được sự khó chịu của nàng, nhưng cảm giác căng chặt này khiến hắn không cách nào ngừng lại được, từng dòng điện như đánh thẳng vào tứ chi hắn, hắn thả chậm tốc độ, nhìn nàng, khàn giọng nói: "Rất đau sao? Có khá hơn chút nào không?" Tô Nhược Mộng mãnh liệt gật đầu, đột nhiên, hắn điểm lên người nàng một cái, nói: "Có thể nói chuyện rồi." Nhưng nàng còn chưa có cơ hội nói chuyện, đôi môi nóng bỏng lại bắt đầu dùng sức gặm cắn môi anh đào của nàng. "Ừ..." Cảm giác đau đớn và không thích trong người dần bị thay thế bởi sự tê dại, Tô Nhược Mộng không biết phải làm gì mới đúng? Nàng ngớ ra, theo cảm giác ngày càng mãnh liệt, nàng không kìm hãm được mà bắt đầu rên rỉ. Lôi Ngạo Thiên nghe được tiếng rên của Tô Nhược Mộng, lập tức lại mất khống chế, chuyển động nhanh hơn. Một đêm vô mộng, một đêm xuân sắc. Tô thị thấy trời đã sáng mà Tô Nhược Mộng còn chưa rời giường, liền muốn qua kêu nàng rời giường. Chỉ có điều, một màn trước mắt lại khiến nàng sợ đến trợn mắt há mồm, trên đất ném đầy y phục, dưới giường đặt hai đôi giày. "A....." Cả người Tô thị run rẩy, từ từ dời mắt đến trên giường gỗ, khi nàng nhìn thấy cặp đôi đóng cảnh uyên ương trên giường, lập tức bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, ngã người trên đất, liều mạng hét ầm lên. "Mẹ, sao thế?" Rốt cuộc Tô Nhược Mộng cũng ngồi dậy khỏi giường, gấp gáp nhìn Tô thị dưới đất. "A... ngươi là ai? Các người là ai? Mộng Nhi của ta đâu? Các ngươi đem nàng đi đâu rồi?" Tô thị nhìn khuôn mặt xa lạ trên giường, kinh ngạc hỏi. Mộng Nhi của nàng đâu? Tại sao lại có hai người xa lạ ngủ trên giường của Mộng Nhi? Tô Nhược Mộng nóng nảy, kéo chăn muốn rời giường, nhưng khi nhìn thấy thân thể nam tử dưới chăn, cũng không nhịn được hét ầm lên: "A... Sao ngươi lại ở đây? Ngươi là ai?" Nàng bối rối, nàng vốn tưởng rằng chỉ là một giấc mộng xuân, ai ngờ hết thảy lại là sự thật. Nhìn nam tử tuyệt sắc này, tình cảnh kích tình tối qua như thủy triều tràn vào đầu nàng. Nàng kéo chăn che cơ thể của mình lại, gấp gáp nhìn Tô thị, nói: "Mẹ, ta... ta... hắn... hắn...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương