Giáo Mẫu
Chương 2: Tôi là một con dao nàng dùng để diệt trừ dị kỷ
Nam Cung Vũ đã ở bệnh viện ngốc một tháng rồi, ngày trước quyền khuynh nhất thời, mọi người vờn quanh, bây giờ vắng vắng ngắt ngắt, tựa hồ mọi người đã quên đi Nam Cung gia còn có một người như vậy rồi.
Tay của Lam Kiều thon dài mà tinh xảo, tay của sát thủ có khuynh hướng là linh hoạt mà tinh xảo, thì như tay của nghệ thuật gia. Lam Kiều cắt trái táo đưa cho Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ vừa chuẩn bị tiếp nhận, bên ngoài bổng dưng xuất hiện tiếng bước chân.
Nhịp tim của Nam Cung Vũ lỡ một nhịp, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng một tháng qua, trong lòng Nam Cung Vũ vẫn là có chờ đợi. Mẫu thân Nam Cung Mộ chí ít không có giết nàng, đồng dạng là cướp quyền soán vị, thậm chí không có đối đãi giống như tỷ tỷ, cho đến.. nhớ lại chuyện cũ, trước ngực Nam Cung Vũ ngạt thở, bi ai đau xót.
Nam Cung Vũ không nguyện luyện tập đứng dậy, không muốn luyện tập đi đường, bởi vì nàng đang cược, cược mẫu thân sau khi biết chuyện sẽ mềm lòng, sẽ lo lắng nàng, sẽ lo lắng nàng cả đời bại liệt, sẽ không nhẫn tâm đến thăm nàng một chút.
Tiếng bước chân đến gần, ánh mắt Nam Cung Vũ trầm đi, không phải người đó.
Quay đầu lại quả nhiên là tự mình lừa mình dối người thôi.
Người đến là em gái của Nam Cung Vũ, Nam Cung Phi.
Nam Cung Phi là mười năm trước Nam Cung Mộ ôm trở về, Nam Cung Vũ không biết đứa trẻ này từ đâu đến, Nam Cung Mộ không có nói, Nam Cung Vũ cũng không dám hỏi. Chỉ là ở Nam Cung gia lạnh nhạt như băng này, đồ vật nhỏ mềm mềm mịn mịn này, thời khắc chui vào trong lồng ngực nàng, đáy lòng Nam Cung Vũ một mảng mềm mại.
"Bắt đầu từ hôm nay, nàng là em gái của ngươi." Nam Cung Mộ chỉ lưu lại một câu như vậy thì đi rồi, trước sau lãnh đạm bạc bẽo như một.
Khi đó Nam Cung Phi chỉ có năm sáu tuổi, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài dài chớp chớp, vô cùng đáng yêu, ôm lấy cổ của Nam Cung Vũ, tiếng bi bo kêu "Tỷ tỷ, tỷ tỷ.."
Sau khi Nam Cung Mộ dẫn đứa trẻ về cũng không có từng quản nữa, Nam Cung Vũ làm tỷ làm mẹ, dạy đồ vật nhỏ cầm đũa, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt mang giày, sau đó dạy nàng dùng súng dùng dao, dạy nàng kỹ thuật cai quản, dạy nàng quyền mưu tính toán, thậm chí đem một bộ phận địa bàn và việc làm ăn trong tay mình giao cho Nam Cung Phi làm.
Lưu lạc tới mức độ này, hôm nay nguyện đến thăm dò nàng, cũng chỉ có em ấy rồi. Như lần gặp mặt ban đầu, thời khắc này, trong lòng Nam Cung Vũ vẫn cứ là một mảng mềm mại.
"Tỷ tỷ, chân của chị.." Nam Cung Phi kinh ngạc nói, trên mặt mang theo ngây thơ và non nớt của người trẻ tuổi như mới có.
"Gãy rồi." Nam Cung Vũ nói đến nhẹ như mây gió, tựa hồ không đáng nhắc.
"Tỷ tỷ vẫn luôn là tài năng bộc lộ như vậy, muôn người chú ý, đại tiểu thư nhà Nam Cung, trầm ổn yên tĩnh, hành sự không lọt một giọt nước, cơ hồ có người đều nhận định chị sẽ trở thành người thừa kế chức giáo mẫu. Nhưng em thì sao, bất luận có nỗ lực bao nhiêu, đều đuổi không kịp bước chân của chị, đuổi không kịp nữa bước của chị, em như là cái bóng của chị, mỗi một người nhắc đến em, đều sẽ nói đây là em gái của Nam Cung Vũ đại tiểu thư Nam Cung gia, cả tên của em cũng không nhớ được. Mẫu thân cũng giao trọng trách đối với chị, vô cùng tin tưởng, từ nhỏ đến lớn lại không hỏi hang đến em, lạnh nhạt cực kì. Em hận, em rất hận, Nam Cung Vũ, chị nói em rốt cuộc không bằng chị điểm nào!" Nam Cung Phi vốn thì ngồi ở bên giường bệnh, lúc này ánh mắt kích động, đột nhiên đứng dậy.
Lam Kiều lướt người che chắn ở trước mặt Nam Cung Vũ, để tránh Nam Cung Phi tâm tình kích động làm ra hành động quá khích.
"Làm ăn trong tay tôi bây giờ rơi vào trong tay em rồi?" Nam Cung Vũ ánh mắt như thường, lông mi hơi nhướng, lông mày khẽ hất.
"Quả nhiên không thẹn là tỷ tỷ, vẫn là trước sau như một liệu sự như thần." Nam Cung Phi cười, cười đến ngây thơ sáng lạn, như hoa đào tháng ba nở.
"Phái sát thủ âm thầm giết mẫu thân, lại vu oan giá họa cho tôi cũng là em?" Nam Cung Vũ dùng không phải câu hỏi nghi vấn mà là câu tường thuật, chân tướng như vậy vừa xem hiểu ngay, làm sao cần hỏi nhiều. Trải qua chuyện này, người có lợi nhất là ai, người thắng là ai, người thua là ai.
"Tỷ tỷ, không có chứng cứ không thể ngậm máu phun người, chỉ đáng tiếc mẫu thân vậy mà không có giết chị." Sắc mặt Nam Cung Phi lạnh lẽo, trong lời nói tràn đầy hối tiếc, tiếp đó lại là chợt cười lên, "Hôm nay em đến đây là muốn nói cho chị biết, mẫu thân sáng hôm nay đã ở trên đại hội bang phái tuyên bố rồi, bà ta và chị cắt đứt quan hệ mẹ con, sau này sống chết của chị không hề liên quan đến Nam Cung gia nữa."
Nam Cung Phi chờ đợi từ trên mặt Nam Cung Vũ thấy được đau khổ, bi thương, yếu đuối, chỉ đáng tiếc Nam Cung Vũ vẫn là một gương mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như thường.
Nam Cung Phi có chút thất vọng rời khỏi.
Nam Cung Vũ giễu cợt cười, "Cả một tháng qua, người duy nhất thăm chính mình, vậy mà đến bỏ đá xuống giếng, nhìn trò cười của mình." Càng huống hồ người kia là người thân của nàng, nàng trả giá vô số, tâm huyết, không hề bảo lưu dốc túi dạy dỗ, nàng lại phản bội chính mình, ở thời gian chính mình hoàn toàn không đề phòng quay giáo gián một đòn..
"Đại tiểu thư, đứa bé kia.." Lam Kiều dừng lại, không biết nên nói cái gì, cô tận mắt trông đến lớn đứa bé tiểu thư tự thân nuôi nấng lớn lên kia, đem đứa bé kia bảo hộ ở bên dưới cánh của chính mình, rất sợ nàng bị thương tổn, chỉ nguyện bảo đảm nàng bình an, bảo vệ một mảnh trời đẹp trên đỉnh đầu nàng.
"Là tôi làm sai rồi sao?" Mẫu thân đề phòng kiêng kỵ nàng, muội muội đố kị oán hận nàng, bắt đầu từ lúc nào, những người thân nhất trong cuộc đời nàng, đều đối với nàng hận thấu xương rồi?
Hai chân bị phế mơ hồ phát đau, đau hơn lại là trái tim.
Trong mắt không có nước mắt, trong lòng nhỏ máu.
"Đại tiểu thư, có muốn trong bóng tối truy xét bằng chứng Nam Cung Phi mua chuộc sát thủ hay không?" Cho dù thế lực ít ỏi, Lam Kiều cũng nguyện đem hết toàn lực, vì đại tiểu thư đòi lại một công đạo!
Nam Cung Vũ xoa xoa mi tâm, ánh mắt mệt mỏi mà đâm nhói, bi thảm cười một tiếng nói, "Mẫu thân thượng vị mấy chục năm, vu oan giá họa hiển nhiên dễ thấy như thế nàng sẽ không biết? Tai mắt Nam Cung gia nằm dày đặc toàn bộ Châu Á, mạng lưới tình báo phức tạm đan xen, mẫu thân sẽ nhìn không thấu thủ đoạn non nớt như thế của Nam Cung Phi? Kiều, tôi là một con dao, một con dao nàng dùng để diệt trừ dị kỷ, củng cố quyền lực!"
Trước đó Nam Cung Vũ không nghĩ ra, mẫu thân vì sao không tin nàng, còn chưa cho nàng biện bạch, còn chưa tinh tế điều tra, cứ như vậy qua loa cấp bách xử tội nàng, thì ra mẫu thân căn bản không quan tâm chân tướng, chính mình chẳng qua là vật hy sinh trong trò chơi quyền lực của cô! "Chị cho rằng tôi không tuân theo lời dặn của bác sĩ, không rèn luyện hai chân là giận hờn tùy hứng sao? Tôi là sợ, một khi tôi lộ rõ dã tâm muốn đợi thời cơ trở lại, sợ là hai chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn! Chỉ có hai chân tôi tàn tật, đối với nàng không có bất luận uy hiếp gì, chúng ta mới có một con đường sống!"
Lam Kiều am hiểu giết người, lại không có tâm kế công kích, cong cong lượn lượn trong đó căn bản nghĩ không ra, bây giờ bị Nam Cung Vũ vạch trần, cuối cùng mới nghĩ thông suốt tất cả nguyên nhân và kết quả, chỉ là nghĩ thông tất cả rồi, mới càng thêm đau lòng đại tiểu thư. Chân tướng tàn nhẫn như vậy, quá mức thông minh quá mức thông suốt, ngược lại không bằng ngu dốt một ít sống đến ung dung, ngốc một ít chí ít còn có thể lừa mình dối người.
Quá khứ đại tiểu thư phong vân nhất thời như vậy, ngông cuồng tự đại, cương quyết ngang ngạnh, cô phải làm sao chịu đựng sự thật thân có tàn tật, một đời đều phải dựa vào xe lăn? Cô thật sự cam tâm sao?
"Kiều, ngày mai chúng ta liền rời khỏi đi." Biểu hiện của Nam Cung Vũ lần nữa khôi phục lại yên lặng, chỉ là che lấp không được mệt mỏi giữa hai lông mày.
Lòng như tro nguội, bi thương chết lòng.
"Vâng, đại tiểu thư." Lam Kiều quỳ một chân trên đất.
Rời khỏi địa phương để cho ngươi thương tâm, vĩnh viễn mãi mãi cũng đừng trở về nữa..
An phận ở thị trấn nhỏ của một góc, người dân thuần phác, đồng hương nhiệt tình hòa hợp, bởi vì yêu chuộng mỹ thực nơi đây, Nam Cung Vũ lựa chọn nơi này, rời xa phồn hoa náo động, tháng ngày của mọi người trải qua chầm chậm mà nhàn nhã.
Một hộ gia đình địa phương bản địa vẫn tính giàu có, vội vã di chuyển đến ở lại thành thị lớn, cho nên Nam Cung Vũ các nàng chỉ dùng không tới 200 vạn liền mua căn nhà kiểu tây mang một mảng lớn hoa viên.
Trước đó chuyện chọn nhà tất cả đều là một mình Lam Kiều toàn quyền xử lý, mãi đến tận một ngày kia giao nhà, Lam Kiều mới đẩy xe lăn, mang Nam Cung Vũ tới xem một chút nhà tương lai của họ.
Nhà kiểu tây mới vừa trang trí hơn nửa năm, gia cụ đầy đủ mọi thứ, chủ nhà vốn dự định tự mình ở, bởi vì nguyên nhân công tác, còn chưa kịp dọn vào ở, thì không thể không vội vã đem nhà bán đi.
Phòng kiểu tây rất lớn rất rộng rãi, chỉ có một tầng, gần như có 200 mét vuông, bên ngoài còn có 100 mét vuông hoa viên lớn, chủ nhà đem hoa viên xử lý rất đẹp, cỏ xanh xanh mượt một mảnh, từ gian phòng cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng là cành xanh lá tươi liên miên, cảnh tượng tươi tốt để tâm tình Nam Cung Vũ cũng trôi chảy không ít.
"Thích không?" Lam Kiều hỏi, vốn là dự định mua một biệt viện nhỏ khác, chỉ vì cân nhắc đến đại tiểu thư đi đứng bất tiện, sợ khi lên xuống lầu té ngã, Lam Kiều mới lựa chọn nơi này.
Nam Cung Vũ không hề trả lời, sắc mặt nhàn nhạt, Lam Kiều lại có thể cảm nhận được trong lòng đại tiểu thư khoan khoái và yêu thích. Hai người quen biết làm bạn hơn mười năm, Nam Cung Vũ một ánh mắt lơ đãng, một vẻ mặt nhỏ bé, một động tác nho nhỏ, Lam Kiều đều có thể lập tức rõ ràng ý tứ trong đó, không cần hỏi nhiều, hiểu ngầm tuyệt đối không phải người bên ngoài có thể đuổi kịp.
Hai người đã dọn vào nhà kiểu tây một tháng rồi.
Tay của sát thủ lúc giết người là mười phân vẹn mười, gọn gàng nhanh chóng. Nhưng ở phương diện làm cơm..
Nam Cung Vũ ở hoa viên cắt sửa cành lá, đầu ngón tay trắng nõn đang nắm kéo, nghe được nhà bếp truyền tới tiếng chén bát vỡ nát, có chút lo lắng quay đầu hỏi, "Kiều, làm sao vậy?" Bởi vì sinh ra ở gia tộc hắc bang, quanh năm nằm ở bên trong đề phòng cảnh giác, cho nên phản ứng đầu tiên Nam Cung Vũ dĩ nhiên là có sát thủ đánh lén, không khỏi trong lòng khẽ run.
Lam Kiều có chút hổ thẹn đi qua, khổ não nói, "Đại tiểu thư, trước đó không học được trù nghệ, sau này sẽ cố gắng tìm tòi nghiên cứu."
Khóe miệng Nam Cung Vũ hơi cong, tay sát thủ am hiểu các loại đao thương khí giới, lại không làm gì được một cây dao nhà bếp nho nhỏ.
"Kiều, tay chị chảy máu rồi." Nam Cung Vũ trượt đi xe lăn, kéo ra tủ dưới TV của phòng khách, đem một hộp thuốc nho nhỏ lấy ra, cầm một miếng băng keo cá nhân.
"Không sao, một chút vết thương nhỏ." Lam Kiều vung vung tay, quay lại nhà bếp làm sạch tàn tạ đầy đất.
Sau khi thu thập xong trở lại phòng khách, thấy được Nam Cung Vũ còn cầm miếng băng keo cá nhân chờ cô, cho dù vết thương đã không có máu, Lam Kiều vẫn là phục tùng mệnh lệnh đưa ngón tay đến trước mặt Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ động tác thành thục đem vết thương quấn kĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Mí mắt Nam Cung Vũ run lên, Lam Kiều đưa cho một ánh mắt động viên, đi tới cạnh cửa, một tay từ bên hông rút ra dao găm, nấp trong phía sau, một tay nắm đồ vặn cửa.
Hết chương 2
Tay của Lam Kiều thon dài mà tinh xảo, tay của sát thủ có khuynh hướng là linh hoạt mà tinh xảo, thì như tay của nghệ thuật gia. Lam Kiều cắt trái táo đưa cho Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ vừa chuẩn bị tiếp nhận, bên ngoài bổng dưng xuất hiện tiếng bước chân.
Nhịp tim của Nam Cung Vũ lỡ một nhịp, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng một tháng qua, trong lòng Nam Cung Vũ vẫn là có chờ đợi. Mẫu thân Nam Cung Mộ chí ít không có giết nàng, đồng dạng là cướp quyền soán vị, thậm chí không có đối đãi giống như tỷ tỷ, cho đến.. nhớ lại chuyện cũ, trước ngực Nam Cung Vũ ngạt thở, bi ai đau xót.
Nam Cung Vũ không nguyện luyện tập đứng dậy, không muốn luyện tập đi đường, bởi vì nàng đang cược, cược mẫu thân sau khi biết chuyện sẽ mềm lòng, sẽ lo lắng nàng, sẽ lo lắng nàng cả đời bại liệt, sẽ không nhẫn tâm đến thăm nàng một chút.
Tiếng bước chân đến gần, ánh mắt Nam Cung Vũ trầm đi, không phải người đó.
Quay đầu lại quả nhiên là tự mình lừa mình dối người thôi.
Người đến là em gái của Nam Cung Vũ, Nam Cung Phi.
Nam Cung Phi là mười năm trước Nam Cung Mộ ôm trở về, Nam Cung Vũ không biết đứa trẻ này từ đâu đến, Nam Cung Mộ không có nói, Nam Cung Vũ cũng không dám hỏi. Chỉ là ở Nam Cung gia lạnh nhạt như băng này, đồ vật nhỏ mềm mềm mịn mịn này, thời khắc chui vào trong lồng ngực nàng, đáy lòng Nam Cung Vũ một mảng mềm mại.
"Bắt đầu từ hôm nay, nàng là em gái của ngươi." Nam Cung Mộ chỉ lưu lại một câu như vậy thì đi rồi, trước sau lãnh đạm bạc bẽo như một.
Khi đó Nam Cung Phi chỉ có năm sáu tuổi, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài dài chớp chớp, vô cùng đáng yêu, ôm lấy cổ của Nam Cung Vũ, tiếng bi bo kêu "Tỷ tỷ, tỷ tỷ.."
Sau khi Nam Cung Mộ dẫn đứa trẻ về cũng không có từng quản nữa, Nam Cung Vũ làm tỷ làm mẹ, dạy đồ vật nhỏ cầm đũa, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt mang giày, sau đó dạy nàng dùng súng dùng dao, dạy nàng kỹ thuật cai quản, dạy nàng quyền mưu tính toán, thậm chí đem một bộ phận địa bàn và việc làm ăn trong tay mình giao cho Nam Cung Phi làm.
Lưu lạc tới mức độ này, hôm nay nguyện đến thăm dò nàng, cũng chỉ có em ấy rồi. Như lần gặp mặt ban đầu, thời khắc này, trong lòng Nam Cung Vũ vẫn cứ là một mảng mềm mại.
"Tỷ tỷ, chân của chị.." Nam Cung Phi kinh ngạc nói, trên mặt mang theo ngây thơ và non nớt của người trẻ tuổi như mới có.
"Gãy rồi." Nam Cung Vũ nói đến nhẹ như mây gió, tựa hồ không đáng nhắc.
"Tỷ tỷ vẫn luôn là tài năng bộc lộ như vậy, muôn người chú ý, đại tiểu thư nhà Nam Cung, trầm ổn yên tĩnh, hành sự không lọt một giọt nước, cơ hồ có người đều nhận định chị sẽ trở thành người thừa kế chức giáo mẫu. Nhưng em thì sao, bất luận có nỗ lực bao nhiêu, đều đuổi không kịp bước chân của chị, đuổi không kịp nữa bước của chị, em như là cái bóng của chị, mỗi một người nhắc đến em, đều sẽ nói đây là em gái của Nam Cung Vũ đại tiểu thư Nam Cung gia, cả tên của em cũng không nhớ được. Mẫu thân cũng giao trọng trách đối với chị, vô cùng tin tưởng, từ nhỏ đến lớn lại không hỏi hang đến em, lạnh nhạt cực kì. Em hận, em rất hận, Nam Cung Vũ, chị nói em rốt cuộc không bằng chị điểm nào!" Nam Cung Phi vốn thì ngồi ở bên giường bệnh, lúc này ánh mắt kích động, đột nhiên đứng dậy.
Lam Kiều lướt người che chắn ở trước mặt Nam Cung Vũ, để tránh Nam Cung Phi tâm tình kích động làm ra hành động quá khích.
"Làm ăn trong tay tôi bây giờ rơi vào trong tay em rồi?" Nam Cung Vũ ánh mắt như thường, lông mi hơi nhướng, lông mày khẽ hất.
"Quả nhiên không thẹn là tỷ tỷ, vẫn là trước sau như một liệu sự như thần." Nam Cung Phi cười, cười đến ngây thơ sáng lạn, như hoa đào tháng ba nở.
"Phái sát thủ âm thầm giết mẫu thân, lại vu oan giá họa cho tôi cũng là em?" Nam Cung Vũ dùng không phải câu hỏi nghi vấn mà là câu tường thuật, chân tướng như vậy vừa xem hiểu ngay, làm sao cần hỏi nhiều. Trải qua chuyện này, người có lợi nhất là ai, người thắng là ai, người thua là ai.
"Tỷ tỷ, không có chứng cứ không thể ngậm máu phun người, chỉ đáng tiếc mẫu thân vậy mà không có giết chị." Sắc mặt Nam Cung Phi lạnh lẽo, trong lời nói tràn đầy hối tiếc, tiếp đó lại là chợt cười lên, "Hôm nay em đến đây là muốn nói cho chị biết, mẫu thân sáng hôm nay đã ở trên đại hội bang phái tuyên bố rồi, bà ta và chị cắt đứt quan hệ mẹ con, sau này sống chết của chị không hề liên quan đến Nam Cung gia nữa."
Nam Cung Phi chờ đợi từ trên mặt Nam Cung Vũ thấy được đau khổ, bi thương, yếu đuối, chỉ đáng tiếc Nam Cung Vũ vẫn là một gương mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như thường.
Nam Cung Phi có chút thất vọng rời khỏi.
Nam Cung Vũ giễu cợt cười, "Cả một tháng qua, người duy nhất thăm chính mình, vậy mà đến bỏ đá xuống giếng, nhìn trò cười của mình." Càng huống hồ người kia là người thân của nàng, nàng trả giá vô số, tâm huyết, không hề bảo lưu dốc túi dạy dỗ, nàng lại phản bội chính mình, ở thời gian chính mình hoàn toàn không đề phòng quay giáo gián một đòn..
"Đại tiểu thư, đứa bé kia.." Lam Kiều dừng lại, không biết nên nói cái gì, cô tận mắt trông đến lớn đứa bé tiểu thư tự thân nuôi nấng lớn lên kia, đem đứa bé kia bảo hộ ở bên dưới cánh của chính mình, rất sợ nàng bị thương tổn, chỉ nguyện bảo đảm nàng bình an, bảo vệ một mảnh trời đẹp trên đỉnh đầu nàng.
"Là tôi làm sai rồi sao?" Mẫu thân đề phòng kiêng kỵ nàng, muội muội đố kị oán hận nàng, bắt đầu từ lúc nào, những người thân nhất trong cuộc đời nàng, đều đối với nàng hận thấu xương rồi?
Hai chân bị phế mơ hồ phát đau, đau hơn lại là trái tim.
Trong mắt không có nước mắt, trong lòng nhỏ máu.
"Đại tiểu thư, có muốn trong bóng tối truy xét bằng chứng Nam Cung Phi mua chuộc sát thủ hay không?" Cho dù thế lực ít ỏi, Lam Kiều cũng nguyện đem hết toàn lực, vì đại tiểu thư đòi lại một công đạo!
Nam Cung Vũ xoa xoa mi tâm, ánh mắt mệt mỏi mà đâm nhói, bi thảm cười một tiếng nói, "Mẫu thân thượng vị mấy chục năm, vu oan giá họa hiển nhiên dễ thấy như thế nàng sẽ không biết? Tai mắt Nam Cung gia nằm dày đặc toàn bộ Châu Á, mạng lưới tình báo phức tạm đan xen, mẫu thân sẽ nhìn không thấu thủ đoạn non nớt như thế của Nam Cung Phi? Kiều, tôi là một con dao, một con dao nàng dùng để diệt trừ dị kỷ, củng cố quyền lực!"
Trước đó Nam Cung Vũ không nghĩ ra, mẫu thân vì sao không tin nàng, còn chưa cho nàng biện bạch, còn chưa tinh tế điều tra, cứ như vậy qua loa cấp bách xử tội nàng, thì ra mẫu thân căn bản không quan tâm chân tướng, chính mình chẳng qua là vật hy sinh trong trò chơi quyền lực của cô! "Chị cho rằng tôi không tuân theo lời dặn của bác sĩ, không rèn luyện hai chân là giận hờn tùy hứng sao? Tôi là sợ, một khi tôi lộ rõ dã tâm muốn đợi thời cơ trở lại, sợ là hai chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn! Chỉ có hai chân tôi tàn tật, đối với nàng không có bất luận uy hiếp gì, chúng ta mới có một con đường sống!"
Lam Kiều am hiểu giết người, lại không có tâm kế công kích, cong cong lượn lượn trong đó căn bản nghĩ không ra, bây giờ bị Nam Cung Vũ vạch trần, cuối cùng mới nghĩ thông suốt tất cả nguyên nhân và kết quả, chỉ là nghĩ thông tất cả rồi, mới càng thêm đau lòng đại tiểu thư. Chân tướng tàn nhẫn như vậy, quá mức thông minh quá mức thông suốt, ngược lại không bằng ngu dốt một ít sống đến ung dung, ngốc một ít chí ít còn có thể lừa mình dối người.
Quá khứ đại tiểu thư phong vân nhất thời như vậy, ngông cuồng tự đại, cương quyết ngang ngạnh, cô phải làm sao chịu đựng sự thật thân có tàn tật, một đời đều phải dựa vào xe lăn? Cô thật sự cam tâm sao?
"Kiều, ngày mai chúng ta liền rời khỏi đi." Biểu hiện của Nam Cung Vũ lần nữa khôi phục lại yên lặng, chỉ là che lấp không được mệt mỏi giữa hai lông mày.
Lòng như tro nguội, bi thương chết lòng.
"Vâng, đại tiểu thư." Lam Kiều quỳ một chân trên đất.
Rời khỏi địa phương để cho ngươi thương tâm, vĩnh viễn mãi mãi cũng đừng trở về nữa..
An phận ở thị trấn nhỏ của một góc, người dân thuần phác, đồng hương nhiệt tình hòa hợp, bởi vì yêu chuộng mỹ thực nơi đây, Nam Cung Vũ lựa chọn nơi này, rời xa phồn hoa náo động, tháng ngày của mọi người trải qua chầm chậm mà nhàn nhã.
Một hộ gia đình địa phương bản địa vẫn tính giàu có, vội vã di chuyển đến ở lại thành thị lớn, cho nên Nam Cung Vũ các nàng chỉ dùng không tới 200 vạn liền mua căn nhà kiểu tây mang một mảng lớn hoa viên.
Trước đó chuyện chọn nhà tất cả đều là một mình Lam Kiều toàn quyền xử lý, mãi đến tận một ngày kia giao nhà, Lam Kiều mới đẩy xe lăn, mang Nam Cung Vũ tới xem một chút nhà tương lai của họ.
Nhà kiểu tây mới vừa trang trí hơn nửa năm, gia cụ đầy đủ mọi thứ, chủ nhà vốn dự định tự mình ở, bởi vì nguyên nhân công tác, còn chưa kịp dọn vào ở, thì không thể không vội vã đem nhà bán đi.
Phòng kiểu tây rất lớn rất rộng rãi, chỉ có một tầng, gần như có 200 mét vuông, bên ngoài còn có 100 mét vuông hoa viên lớn, chủ nhà đem hoa viên xử lý rất đẹp, cỏ xanh xanh mượt một mảnh, từ gian phòng cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng là cành xanh lá tươi liên miên, cảnh tượng tươi tốt để tâm tình Nam Cung Vũ cũng trôi chảy không ít.
"Thích không?" Lam Kiều hỏi, vốn là dự định mua một biệt viện nhỏ khác, chỉ vì cân nhắc đến đại tiểu thư đi đứng bất tiện, sợ khi lên xuống lầu té ngã, Lam Kiều mới lựa chọn nơi này.
Nam Cung Vũ không hề trả lời, sắc mặt nhàn nhạt, Lam Kiều lại có thể cảm nhận được trong lòng đại tiểu thư khoan khoái và yêu thích. Hai người quen biết làm bạn hơn mười năm, Nam Cung Vũ một ánh mắt lơ đãng, một vẻ mặt nhỏ bé, một động tác nho nhỏ, Lam Kiều đều có thể lập tức rõ ràng ý tứ trong đó, không cần hỏi nhiều, hiểu ngầm tuyệt đối không phải người bên ngoài có thể đuổi kịp.
Hai người đã dọn vào nhà kiểu tây một tháng rồi.
Tay của sát thủ lúc giết người là mười phân vẹn mười, gọn gàng nhanh chóng. Nhưng ở phương diện làm cơm..
Nam Cung Vũ ở hoa viên cắt sửa cành lá, đầu ngón tay trắng nõn đang nắm kéo, nghe được nhà bếp truyền tới tiếng chén bát vỡ nát, có chút lo lắng quay đầu hỏi, "Kiều, làm sao vậy?" Bởi vì sinh ra ở gia tộc hắc bang, quanh năm nằm ở bên trong đề phòng cảnh giác, cho nên phản ứng đầu tiên Nam Cung Vũ dĩ nhiên là có sát thủ đánh lén, không khỏi trong lòng khẽ run.
Lam Kiều có chút hổ thẹn đi qua, khổ não nói, "Đại tiểu thư, trước đó không học được trù nghệ, sau này sẽ cố gắng tìm tòi nghiên cứu."
Khóe miệng Nam Cung Vũ hơi cong, tay sát thủ am hiểu các loại đao thương khí giới, lại không làm gì được một cây dao nhà bếp nho nhỏ.
"Kiều, tay chị chảy máu rồi." Nam Cung Vũ trượt đi xe lăn, kéo ra tủ dưới TV của phòng khách, đem một hộp thuốc nho nhỏ lấy ra, cầm một miếng băng keo cá nhân.
"Không sao, một chút vết thương nhỏ." Lam Kiều vung vung tay, quay lại nhà bếp làm sạch tàn tạ đầy đất.
Sau khi thu thập xong trở lại phòng khách, thấy được Nam Cung Vũ còn cầm miếng băng keo cá nhân chờ cô, cho dù vết thương đã không có máu, Lam Kiều vẫn là phục tùng mệnh lệnh đưa ngón tay đến trước mặt Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ động tác thành thục đem vết thương quấn kĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Mí mắt Nam Cung Vũ run lên, Lam Kiều đưa cho một ánh mắt động viên, đi tới cạnh cửa, một tay từ bên hông rút ra dao găm, nấp trong phía sau, một tay nắm đồ vặn cửa.
Hết chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương