Giáo Thảo Mỗi Ngày Phải Hút Tôi Thì Mới Có Thể Sống Sót
Chương 3
Edit: Bánh Bao
Beta: Sữa
______
Thanh Nham dựa vào trí nhớ để trở về Tần gia, một ngôi nhà ba phòng ngủ ở ngoại ô Bắc Kinh.
Đứng ở cửa phòng ngủ của "chính mình", Thanh Nham ngước mắt lên nhìn.
Nói là ba phòng ngủ nhưng phòng của cậu là được xây lại từ thư phòng. Diện tích không quá mười mét vuông, một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn học đã chiếm toàn bộ không gian căn phòng.
So với phòng khách rộng rãi, sáng sủa và tráng lệ, phòng ngủ này vừa chật chội vừa tồi tàn.
Càng không nói đến phòng ngủ chính được trang trí tinh xảo, diện tích lớn nhất của Tần Chu Chu.
Cùng là con nhà họ Tần, đối đãi lại hoàn toàn khác biệt.
Khi Tần Nham vừa trở lại Tần gia, Phó Hồng Nhạn vẫn ẩn ý về sự sắp xếp này, bà đã từng xin lỗi giải thích: "Nham Nham, hai năm qua việc làm ăn của ba con không tốt. Con tạm thời ở căn phòng này trước, khi nào nhà chúng ta có tiền mua biệt thự, chúng ta đổi cho con một căn phòng lớn hơn nhé."
Khi đó Tần Nham muốn gần gũi ba mẹ, cho dù ghen tị với em trai mình, hắn cũng vẫn vui vẻ ở phòng ngủ này.
Sau đó, mâu thuẫn của hắn với ba mẹ ngày càng gay gắt, hắn cũng bốc đồng đặt câu hỏi, tại sao trong gia đình chỉ có mình phòng hắn là rác rưởi.
Mẹ Tần không còn giấu diếm nữa, chỉ vào mũi hắn chửi: "Mày chỉ là đồ rác rưởi, đương nhiên chỉ đáng sống trong căn phòng rác rưởi."
Vì thế, Tần Nham thương tâm khổ sở rất lâu, ảo não có phải thật vậy hay không, bởi vì mình quá kém cỏi mới bị cha mẹ ghét bỏ.
Tần Nham không biết rằng, cho dù hắn có tốt như thế nào, ở trong mắt của ba mẹ Tần gia, hắn cũng sẽ không bao giờ so sánh được với Tần Chu Chu.
——Vì hắn căn bản không phải con ruột Tần gia.
Thanh Nham không xem hết tiểu thuyết nên không rõ nội tình bên trong,, nhưng tác giả đã đề cập đến kết luận trong nửa đầu của cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy lúc ở đồn cảnh sát, cậu dứt khoát đề nghị cắt đứt quan hệ cùng Tần gia.
Rời khỏi nhà Tần gia là quyết định đầu tiên của cậu sau khi chấp nhận thực tế bản thân xuyên sách.
Phục hồi tinh thần, Thanh Nham bước vào phòng ngủ.
Sau khi cất vài bộ quần áo dị dạng trong tủ cùng cuốn sách đầu tiên mới tinh trên bàn vào vali cũng đã mười giờ rưỡi tối, cậu không có ý định rời Tần gia để qua đêm ngoài đường.
Ngược lại, vì bệnh ung thư mà chết, cậu rất trân quý cuộc sống của mình, cậu định hình thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, đi ngủ đúng giờ vào 11 giờ tối.
Sáng hôm sau, khi cậu đang kéo vali chuẩn bị rời đi thì đụng phải một nhà ba người Tần gia từ đồn cảnh sát trở về.
Tần An thức cả đêm trông có vẻ phờ phạc, vừa nhìn thấy Thanh Nham thì cau mày, nhìn thấy vali cậu đang cầm, ông chỉ vào mũi Tần Nham, sắc bén nói: "Tao còn chưa tính sổ với mày, định giở trò gì với lão tử?"
Thanh Nhanh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay Tần An liền rơi tự do.
Tần An sửng sốt.
Phó Hồng Nhạn đang ôm Tần Chu Chu lập tức tiến lên một bước: "Tần Nham mày đừng có bày trò trốn nhà đi. Nếu mày thực sự có khả năng thì đi rồi cũng đừng bao giờ trở về!"
Giọng bà cao hơn so với Tần An, gào đến mức lỗ tai Thanh Nham có chút khó chịu.
Khó trách ba mẹ Tần không nghi ngờ cậu, Tần Nham mỗi lần tức giận đều xách vali ra ngoài, ở khách sạn hai ngày lại quay về, vì thế Phó Hồng Nhạn không ít lần trào phúng hắn, mà Tần Nham trước sau để ý ba mẹ, mỗi lần như vậy đều yên lặng chịu đựng ba mẹ nhục mạ, một bộ dáng không đáng kể.
Đợi đến khi tức giận không nhịn được, hắn lại bỏ đi, việc như vậy cứ dăm ba bữa lại xảy ra, vì vậy, việc hắn rời đi triệt để trở thành chuyện cười.
Thanh Nham không phải Tần Nham, cậu không quan tâm đến Tần gia, cũng không có hứng thú.
Cậu nói đi thì thực sự sẽ đi.
Đối mặt với Phó Hồng Nhạn trào phúng, Tần An tức giận, Tần Chu Chu cười cợt sau lung, Thanh Nham cũng không thèm giải thích.
Thấy cậu cụp mắt im lặng, Tần Chu Chu thôi cười cợt, bước đến.
"Anh, tối hôm qua ba mẹ em giúp anh xử lý mọi chuyện, cũng không ảnh hưởng gì đến em cả. Anh đừng lo lắng, em không có trách anh." Tần Chu Chu đứng đối diện Thanh Nham, ôn hòa nói.
Trong lúc nói chuyện, cậu ta cố gắng nắm chặt tay Thanh Nham, nỗ lực tạo nên hình ảnh bao dung, khả ái.
Chỉ là sự khoe khoang trong lời nói của cậu ta quá mức rõ ràng.
Nếu Tần Nham nghe nói, không chừng hẳn sẽ khổ sở một lúc lâu.
Đều là con trai trong nhà, nhưng dù Tần Chu Chu có phạm lỗi đến nhường nào, ba mẹ Tần gia đều đứng ra giải quyết, mà Tần Nham, cho dù là người bị hại, kết quả vẫn là nhục mạ cùng trào phúng.
Thanh Nham đút tay vào trong túi áo khoác, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ thay chơi đùa, giống như đang xem một vở kịch vậy.
"Diễn xong chưa?"
Cậu ngước mắt liếc nhìn ba người, giọng nói trong trẻo mang theo chút lạnh lẽo, như cái lạnh của cơn mưa sau mùa thu: "Xong rồi thì tránh ra."
Cậu né khỏi Tần Chu Chu, chuẩn bị rời đi.
Thấy thái độ của cậu đối với Tần Chu Chu tệ như vậy, cơn tức giận của Tần An lại được thổi bùng lên.
Tối hôm qua một nhà ba người ở đồn cảnh sát, không chỉ khiến người ngoài chê cười, còn khiến ông kêu ba gọi bà nội nhờ vả một đống người. Cuối cùng nhờ được nể mặt mấy chuyện cũ nhỏ nhặt, đồng ý để sáng nay Tần Chu Chu về nhà cùng ông.
Nỗi nhục nhã ê chề này đều bởi một câu "Em trai cháu là người chủ mưu" của tên trước mặt, cậu thì an an ổn ổn ngủ yên ở nhà, không hề biết đến bộ dáng thảm hại của ba người họ.
Nghĩ đến đây, Tần An không nhịn được nữa, liền theo thường lệ đưa tay ra cùng mặt Thanh Nham chào hỏi.
Một cơn gió mạnh ập đến.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, mắt liếc thấy một cái tát sắp sửa chào đón mặt mình, Thanh Nham nhanh chóng rút tay để trong túi ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay Tần An, mạnh mẽ ngăn chặn cái tát rơi xuống.
Hai người nhìn nhau, Tần An trong mắt tràn đầy tức giận, Thanh Nham ánh mắt lạnh lùng.
Quyền uy bị thách thức, Tần An tiếp tục muốn giáng cái tát xuống mặt cậu.
Nhưng đáng tiếc một chút ông cũng không nhúc nhích được.
Ông tựa hồ có hơi không tin, cố lại lần nữa, nhưng vẫn một chút cũng không thoát khỏi một cái nắm của Thanh Nham.
Thanh Nham không có kiên nhẫn cùng ông tiêu hao thể lực, trực tiếp đẩy ra.
Tần An hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ tại sao Tần Nham lại có sức lực lớn đến vậy, đột nhiên cảm giác được một lực mạnh đẩy tới, cho dù ông có đứng vẫn thế nào kết quả vẫn bị đẩy vào tường, phía sau lưng đau đớn đồng thời còn phát ra tiếng "ầm" va chạm.
"Tránh ra!"
Thanh âm lạnh lùng từ trên truyền xuống, khiến ông kinh ngạc đến quên đi cơn đau phía sau lưng.
Nói xong, Thanh Nham rời đi.
Ánh ban mai mờ nhạt, thiếu niên vẫn mang trang phục dị dạng thường ngày nay lại mang một bộ dáng thong dong, từng bước từng bước đạp lên nắng sớm mà đi, ánh sáng nhạt màu tựa như bao bọc lấy cậu, tạo thành một vòng mang cậu tránh xa khỏi mọi vật xung quanh.
Tần Chu Chu nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Thanh Nham, tay nắm chặt lại.
Không phải áo giác chứ, anh trai ngu ngốc của cậu ta sao khác thế? Cậu thông minh, kiên định và lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Một người cũng nghĩ giống cậu ta, đến giờ tinh thần vẫn chưa hồi phục, Tần An nói:
"Nó có ý gì?"
Tần An luôn cảm thấy mọi thứ diễn ra đều không chân thực, thiếu niên lạnh lùng vừa ra tay với ông thực sự là đứa luôn cúi đầu chịu mọi nhục mạ Tần Nham sao?
Ông không thể tin nhìn Phó Hồng Nhạn tìm câu trả lời.
Phó Hồng Nhạn hiển nhiên bị hành động vừa rồi của Thanh Nham chọc cho phát cáu, cau mày oán giận: "Ý gì là ý gì, vẫn là kiểu cũ thôi, đi không quá hai ngày rồi cũng kéo vali về đây. Ông cũng vô dụng vừa thôi, vậy mà đánh không lại nó. Làm sao, ông thật sự cho rằng con chó thay đổi đến ăn cứt đấy à?"
Tần An nghĩ cũng như vậy, trong lòng bình tĩnh lại.
Để che đi sự xấu hổ của bản thân, ông đứng dậy đi về phía trước: "Vào nhà thôi, cả đêm ở đồn cảnh sát cũng mệt chết rồi. Bao giờ nó về rồi tính sổ nó sau."
Đương nhiên, Thanh Nham không biết cuộc trò chuyện giữa ba người nhà họ Tần.
Cậu rời khỏi Tần gia, trực tiếp đến trường Tần Nham đang theo học - trung học quốc tế Anh Hoa.
Việc học ở trường này cũng cho thấy bề ngoài Tần gia đối với Tần Nham đủ tốt.
Hai anh em cùng học chung trường cấp ba, Tần Chu Chu thi vào bằng thực lực, nhưng Tần Nham lại tốn không ít tiền.
Tuy nhiên, không ai biết bí mật đằng sau việc Tần gia sẵn sàng chi tiền cho hắn.
Thanh Nham nhìn những tòa nhà phong cách Châu Âu màu đỏ và trắng rộng lớn cách đó không xa, cuối cùng cũng có trải nghiệm tốt đẹp đầu tiên sau khi xuyên sách.
Kiếp trước, cậu hầu như dành toàn bộ thời gian và sức lực cho việc học tập, nghiên cứu, do không có việc gì khác để làm là một phần, phần lớn là do cậu không đặc biệt yêu thích hay có sở thích gì khác.
Quả thực rất vui khi có được một môi trường học tập tốt như này.
"Tần Nham, lại là em, em lại không nghe giảng có phải không?"
Vừa bước vào cổng trường, một người đàn ông trung niên thấp bé, đeo kính, chắp tay sau lưng cau mày nhìn cậu.
"Đồng phục không mặc, tóc tai trắng tát cũng không nhuộm lại, em đem lời của tôi nghe tai này lọt tai kia à? Được rồi, tôi cho em đứng cột cờ hóng gió ngẫm nghĩ lại nhé!"
Thời điểm này không có nhiều học sinh vào học. Tuy nhiên mỗi học sinh đều mặc đồng phục trắng đen, bên ngực có huy hiệu trường, tóc cũng đen toàn tập.
Thanh Nham liếc nhìn trang phục của mình – quả thật có chút quái lạ.
Đó là lỗi của cậu, Thanh Nham cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo vali đi về phía người đàn ông trung niên tay đang chỉ quốc kì.
"Loại người này sao còn không đuổi học?"
"Người nhà bỏ tiền vào đó."
"Bỏ tiền vào cũng không thể không bị đuổi khỏi Anh Hoa chứ, cậu ta học ở đây thật làm cho trường mất mặt."
"Cũng không còn cách nào khác, tuy cậu ta luôn quấy rầy Kỳ Thần, nhưng dù sao Kỳ Thần vẫn là vị hôn phu của cậu ta. Kỳ Thần đã không nói tới chuyện hủy hôn, trường học cũng không tiện quản."
"Buồn nôn muốn chết, cũng không biết làm sao tốt số như vậy, có được hôn ước với Kỳ Thần."
Thanh Nham vừa rời đi, trước cổng trường cũng bắt đầu bàn tán, mọi người nhìn cậu bằng nhiều ánh mắt khác nhau, xem thường có, khinh bỉ có, nhiều nhất chính là bất mãn cùng tức giận.
Chỉ là cậu không biết những điều này.
"Nham ca, ở bên này!"
Ngay khi Thanh Nham vừa bước đến sân trường, thiếu niên với mái tóc tím đứng dưới cột cờ nhiệt tình vẫy tay chào cậu.
Thanh Nham đi đến bên cạnh hắn dừng lại.
"Nham ca, sao hôm nay đến sớm vậy?" Thiếu niên cũng không cần Thanh Nham trả lời, tiếp tục nhìn cậu nói, "Khụ, anh cũng không nghĩ tới chủ nhiệm Tiêu gác sớm vậy đi. Em nghĩ tới trường sớm chút sẽ thoát được một kiếp, ai ngờ cuối cùng vẫn bị hốt."
Hai tên tóc tai nhuộm màu dị hợm đứng ở cột cờ trông vẫn còn khá ngầu đi, học sinh đi qua đều quay đầu nhìn bọn họ.
Cách đó một chút, một đám người thì thầm nói gì đó, Thanh Nham không thấy nhưng nhìn ánh mắt bọn họ thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhìn thấy Thanh Nham nhìn chằm chằm người khác, thiếu niên chợt bừng tỉnh: "Nham ca, bọn họ chỉ là rảnh rỗi, mình đừng để ý tới là tốt rồi. Bất quá hôm nay tứ đại nam thần đều nghỉ rồi, nếu không bọn họ nào có nhìn chúng ta, đều đi nhìn chằm chằm bốn người họ rồi."
Người này tựa hồ như bạn không cần cùng hắn nói chuyện, hắn cũng tự động nói không ngừng mà.
Thanh Nham nhìn thấy mái tóc tím liền nhận ra hắn, bạn cùng bàn của Tần Nham ở lớp F – Đào Đào.
Trong sách nói Đào Đào như một cái túi thần kì bát quái, đồng thời cũng là một đứa lắm mồm.
Bây giờ nhìn thấy hắn, bát quái chưa rõ nhưng lắm mồm thì chắc chắn đã được diện kiến.
"Trong tứ đại nam thần, người tôi ngưỡng mộ nhất chính là Lục Thần, mỗi tháng nghỉ một tuần, nhưng tháng nào cậu ấy cũng đứng nhất lớp, thật trâu bò!"
Đào Đào kêu lên, "Nham ca, anh nghĩ có phải não của học thần khác với não của chúng ta không?"
Thanh Nham cảm thấy không khác gì.
Kiếp trước, cậu là bảo vật trong mắt giáo viên, được gọi là thiếu niên thiên tài.
Nhưng chỉ cậu mới biết, thành tích đó được đổi bằng bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, thiên phú là có, nhưng sự nỗ lực lại nhiều hơn thế nữa.
"Em nghe nói năm ngoái Lục Thần đã lấy được hơn một triệu học bổng đó!"
"Bao nhiêu?"
Thanh Nham đang chìm trong suy nghĩ củamình, đột nhiên tỉnh táo trở lại, ngạc nhiên nói.
Đào Đào thấy Thanh Nham phản ứng lớn như vậy, hắn sững sờ, "Một... hơn một triệu. Trường chúng ta mỗi lần thưởng cho người đứng đầu là mười vạn, mà Lục Ly Giang hiển nhiên lấy tiền thưởng quanh năm."
Thanh Nham khẽ nhướng mày.
Trường này đối với học sinh giỏi cũng quá tốt rồi đi? Xem ra sau khi rời Tần gia, cậu có thể sống sung túc hơn?
Nghe vậy, Thanh Nham kéo vali bên cạnh, trực tiếp rời đi.
"Nham ca, anh đi đâu vậy?" Đào Đào thấy cậu rời đi, hắn vội liếc qua chủ nhiệm, thấy không có gì nguy hiểm liền chạy nhanh đuổi theo cậu.
Mãi đến khi đứng ở cửa lớp F, Đào Đào vẫn chưa hồi phục tinh thần.
"Nham ca, anh..."
Hắn một lời khó nói hết mà nhìn Thanh Nham, mới vừa mở miệng, giáo viên tiếng anh đang kiểm tra tự học trong lớp bỗng nhiên nhìn sang.
Thấy rõ người tới, cái gì cũng không hỏi, giáo viên tiếng anh trực tiếp nói: "Đi ra ngoài đứng."
Đào Đào nhún vai, quay người bỏ đi.
Bởi hắn nói, khi không Nham ca trở về lớp làm gì, đều là đứng phạt, đứng cột cờ có khi còn ngầu hơn.
Thanh Nham đứng yên, hơi suy nghĩ, cậu bước vào lớp.
Quyền uy của giáo viên tiếng anh bị thách thức, chỉ vào cửa phòng học nói: "Tần Nham, em nghe không hiểu lời tôi nói hả? Tôi bảo em ra ngoài đứng."
Lúc này, ánh mắt của cả lớp đều tập trung trên người Thanh Nham.
Bọn họ hưng phấn có, mong đợi có, chán ghét có, tất cả đều hi vọng Thanh Nham chạm đến giới hạn của giáo viên, tốt nhất là bị đuổi học.
Đào Đào đang đứng ở ngoài phòng học cũng nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, lo lắng nhìn Thanh Nham, sợ cậu gây chuyện.
Tần Nham tuy rằng thành tích kém, suốt ngày quấy rầy Kỳ Thần, nhưng hắn ở trường vẫn rất thành thật, ngoại trừ quần áo dị dạng cùng nhuộm tóc, không làm chuyện khác người gì, đây là lý do dù hắn bị mọi người ghét những vẫn không bị đuổi học.
Nếu như xung đột với giáo viên ngày càng nhiều, có thể không gánh được thì sẽ bị đuổi khỏi trường.
Bỏ qua ánh mắt xung quanh, Thanh Nham cầm lấy hai quyển sách giáo khoa trên ghế ngồi của Tần Nham, nhìn giáo viên dạy tiếng anh rõ ràng là đang tức giận, nhẹ giọng nói: "Bây giờ em đi."
Một cuộc chiến tranh còn chưa bắt đầu lại đột nhiên kết thúc, giáo viên tiếng anh sửng sốt.
Các bạn trong lớp đang thầm mong chờ cũng đều ngẩn người, hoài nghi nhìn chằm chằm Thanh Nham, không tin cậu lại ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ thấy Thanh Nham bình tĩnh bước khỏi phòng học, đứng cạnh Đào Đào, mở sách toán ra.
Mọi người đều không chời động tác tiếp theo của cậu, đều cúi đầu bàn tán.
"Hạng chót đọc sách à? Cậu ta đang làm cái khỉ gì vậy?"
"Không phải vì tuần trước nói chuyện với Kỳ Thần chứ?"
"Chắc vậy rồi, tao nôn."
Thanh Nham nghiêm túc, hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán, Đào Đào thì ngược lại, hắn lắng nghe một cách nghiêm túc.
Do dự nửa ngày, hắn mới ghé vào người Thanh Nham, thận trọng nói: "Nham ca, anh tuần trước nói với Kỳ Thần cố gắng học tập, đừng bảo là thật nha? Nhưng cậu ta tuần trước đã xin nghỉ để quay chương trình tạp kỹ rồi, cậu ta không thấy chúng ta cũng đừng giả vờ, không lại bị đám fan của cậu ta bàn tán."
Nghe Đào Đào nói, các bạn học trong lớp không khỏi dựng thẳng lỗ tai, có người còn lấy điện thoại ra ghi âm, nghĩ xem làm sao xé rách mặt Thanh Nham cho Kỳ Thần xem.
Ngay khi bọn họ âm thầm chờ xem kịch vui, Thanh Nham rời mắt khỏi sách giáo khoa, ánh mắt mờ mịt, ngữ khí lại rất nghiêm túc.
Cậu hỏi: "Kỳ Thần là ai?"
Beta: Sữa
______
Thanh Nham dựa vào trí nhớ để trở về Tần gia, một ngôi nhà ba phòng ngủ ở ngoại ô Bắc Kinh.
Đứng ở cửa phòng ngủ của "chính mình", Thanh Nham ngước mắt lên nhìn.
Nói là ba phòng ngủ nhưng phòng của cậu là được xây lại từ thư phòng. Diện tích không quá mười mét vuông, một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn học đã chiếm toàn bộ không gian căn phòng.
So với phòng khách rộng rãi, sáng sủa và tráng lệ, phòng ngủ này vừa chật chội vừa tồi tàn.
Càng không nói đến phòng ngủ chính được trang trí tinh xảo, diện tích lớn nhất của Tần Chu Chu.
Cùng là con nhà họ Tần, đối đãi lại hoàn toàn khác biệt.
Khi Tần Nham vừa trở lại Tần gia, Phó Hồng Nhạn vẫn ẩn ý về sự sắp xếp này, bà đã từng xin lỗi giải thích: "Nham Nham, hai năm qua việc làm ăn của ba con không tốt. Con tạm thời ở căn phòng này trước, khi nào nhà chúng ta có tiền mua biệt thự, chúng ta đổi cho con một căn phòng lớn hơn nhé."
Khi đó Tần Nham muốn gần gũi ba mẹ, cho dù ghen tị với em trai mình, hắn cũng vẫn vui vẻ ở phòng ngủ này.
Sau đó, mâu thuẫn của hắn với ba mẹ ngày càng gay gắt, hắn cũng bốc đồng đặt câu hỏi, tại sao trong gia đình chỉ có mình phòng hắn là rác rưởi.
Mẹ Tần không còn giấu diếm nữa, chỉ vào mũi hắn chửi: "Mày chỉ là đồ rác rưởi, đương nhiên chỉ đáng sống trong căn phòng rác rưởi."
Vì thế, Tần Nham thương tâm khổ sở rất lâu, ảo não có phải thật vậy hay không, bởi vì mình quá kém cỏi mới bị cha mẹ ghét bỏ.
Tần Nham không biết rằng, cho dù hắn có tốt như thế nào, ở trong mắt của ba mẹ Tần gia, hắn cũng sẽ không bao giờ so sánh được với Tần Chu Chu.
——Vì hắn căn bản không phải con ruột Tần gia.
Thanh Nham không xem hết tiểu thuyết nên không rõ nội tình bên trong,, nhưng tác giả đã đề cập đến kết luận trong nửa đầu của cuốn tiểu thuyết.
Vì vậy lúc ở đồn cảnh sát, cậu dứt khoát đề nghị cắt đứt quan hệ cùng Tần gia.
Rời khỏi nhà Tần gia là quyết định đầu tiên của cậu sau khi chấp nhận thực tế bản thân xuyên sách.
Phục hồi tinh thần, Thanh Nham bước vào phòng ngủ.
Sau khi cất vài bộ quần áo dị dạng trong tủ cùng cuốn sách đầu tiên mới tinh trên bàn vào vali cũng đã mười giờ rưỡi tối, cậu không có ý định rời Tần gia để qua đêm ngoài đường.
Ngược lại, vì bệnh ung thư mà chết, cậu rất trân quý cuộc sống của mình, cậu định hình thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, đi ngủ đúng giờ vào 11 giờ tối.
Sáng hôm sau, khi cậu đang kéo vali chuẩn bị rời đi thì đụng phải một nhà ba người Tần gia từ đồn cảnh sát trở về.
Tần An thức cả đêm trông có vẻ phờ phạc, vừa nhìn thấy Thanh Nham thì cau mày, nhìn thấy vali cậu đang cầm, ông chỉ vào mũi Tần Nham, sắc bén nói: "Tao còn chưa tính sổ với mày, định giở trò gì với lão tử?"
Thanh Nhanh khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay Tần An liền rơi tự do.
Tần An sửng sốt.
Phó Hồng Nhạn đang ôm Tần Chu Chu lập tức tiến lên một bước: "Tần Nham mày đừng có bày trò trốn nhà đi. Nếu mày thực sự có khả năng thì đi rồi cũng đừng bao giờ trở về!"
Giọng bà cao hơn so với Tần An, gào đến mức lỗ tai Thanh Nham có chút khó chịu.
Khó trách ba mẹ Tần không nghi ngờ cậu, Tần Nham mỗi lần tức giận đều xách vali ra ngoài, ở khách sạn hai ngày lại quay về, vì thế Phó Hồng Nhạn không ít lần trào phúng hắn, mà Tần Nham trước sau để ý ba mẹ, mỗi lần như vậy đều yên lặng chịu đựng ba mẹ nhục mạ, một bộ dáng không đáng kể.
Đợi đến khi tức giận không nhịn được, hắn lại bỏ đi, việc như vậy cứ dăm ba bữa lại xảy ra, vì vậy, việc hắn rời đi triệt để trở thành chuyện cười.
Thanh Nham không phải Tần Nham, cậu không quan tâm đến Tần gia, cũng không có hứng thú.
Cậu nói đi thì thực sự sẽ đi.
Đối mặt với Phó Hồng Nhạn trào phúng, Tần An tức giận, Tần Chu Chu cười cợt sau lung, Thanh Nham cũng không thèm giải thích.
Thấy cậu cụp mắt im lặng, Tần Chu Chu thôi cười cợt, bước đến.
"Anh, tối hôm qua ba mẹ em giúp anh xử lý mọi chuyện, cũng không ảnh hưởng gì đến em cả. Anh đừng lo lắng, em không có trách anh." Tần Chu Chu đứng đối diện Thanh Nham, ôn hòa nói.
Trong lúc nói chuyện, cậu ta cố gắng nắm chặt tay Thanh Nham, nỗ lực tạo nên hình ảnh bao dung, khả ái.
Chỉ là sự khoe khoang trong lời nói của cậu ta quá mức rõ ràng.
Nếu Tần Nham nghe nói, không chừng hẳn sẽ khổ sở một lúc lâu.
Đều là con trai trong nhà, nhưng dù Tần Chu Chu có phạm lỗi đến nhường nào, ba mẹ Tần gia đều đứng ra giải quyết, mà Tần Nham, cho dù là người bị hại, kết quả vẫn là nhục mạ cùng trào phúng.
Thanh Nham đút tay vào trong túi áo khoác, lạnh lùng nhìn ba người bọn họ thay chơi đùa, giống như đang xem một vở kịch vậy.
"Diễn xong chưa?"
Cậu ngước mắt liếc nhìn ba người, giọng nói trong trẻo mang theo chút lạnh lẽo, như cái lạnh của cơn mưa sau mùa thu: "Xong rồi thì tránh ra."
Cậu né khỏi Tần Chu Chu, chuẩn bị rời đi.
Thấy thái độ của cậu đối với Tần Chu Chu tệ như vậy, cơn tức giận của Tần An lại được thổi bùng lên.
Tối hôm qua một nhà ba người ở đồn cảnh sát, không chỉ khiến người ngoài chê cười, còn khiến ông kêu ba gọi bà nội nhờ vả một đống người. Cuối cùng nhờ được nể mặt mấy chuyện cũ nhỏ nhặt, đồng ý để sáng nay Tần Chu Chu về nhà cùng ông.
Nỗi nhục nhã ê chề này đều bởi một câu "Em trai cháu là người chủ mưu" của tên trước mặt, cậu thì an an ổn ổn ngủ yên ở nhà, không hề biết đến bộ dáng thảm hại của ba người họ.
Nghĩ đến đây, Tần An không nhịn được nữa, liền theo thường lệ đưa tay ra cùng mặt Thanh Nham chào hỏi.
Một cơn gió mạnh ập đến.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, mắt liếc thấy một cái tát sắp sửa chào đón mặt mình, Thanh Nham nhanh chóng rút tay để trong túi ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay Tần An, mạnh mẽ ngăn chặn cái tát rơi xuống.
Hai người nhìn nhau, Tần An trong mắt tràn đầy tức giận, Thanh Nham ánh mắt lạnh lùng.
Quyền uy bị thách thức, Tần An tiếp tục muốn giáng cái tát xuống mặt cậu.
Nhưng đáng tiếc một chút ông cũng không nhúc nhích được.
Ông tựa hồ có hơi không tin, cố lại lần nữa, nhưng vẫn một chút cũng không thoát khỏi một cái nắm của Thanh Nham.
Thanh Nham không có kiên nhẫn cùng ông tiêu hao thể lực, trực tiếp đẩy ra.
Tần An hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ tại sao Tần Nham lại có sức lực lớn đến vậy, đột nhiên cảm giác được một lực mạnh đẩy tới, cho dù ông có đứng vẫn thế nào kết quả vẫn bị đẩy vào tường, phía sau lưng đau đớn đồng thời còn phát ra tiếng "ầm" va chạm.
"Tránh ra!"
Thanh âm lạnh lùng từ trên truyền xuống, khiến ông kinh ngạc đến quên đi cơn đau phía sau lưng.
Nói xong, Thanh Nham rời đi.
Ánh ban mai mờ nhạt, thiếu niên vẫn mang trang phục dị dạng thường ngày nay lại mang một bộ dáng thong dong, từng bước từng bước đạp lên nắng sớm mà đi, ánh sáng nhạt màu tựa như bao bọc lấy cậu, tạo thành một vòng mang cậu tránh xa khỏi mọi vật xung quanh.
Tần Chu Chu nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của Thanh Nham, tay nắm chặt lại.
Không phải áo giác chứ, anh trai ngu ngốc của cậu ta sao khác thế? Cậu thông minh, kiên định và lạnh lùng hơn trước rất nhiều.
Một người cũng nghĩ giống cậu ta, đến giờ tinh thần vẫn chưa hồi phục, Tần An nói:
"Nó có ý gì?"
Tần An luôn cảm thấy mọi thứ diễn ra đều không chân thực, thiếu niên lạnh lùng vừa ra tay với ông thực sự là đứa luôn cúi đầu chịu mọi nhục mạ Tần Nham sao?
Ông không thể tin nhìn Phó Hồng Nhạn tìm câu trả lời.
Phó Hồng Nhạn hiển nhiên bị hành động vừa rồi của Thanh Nham chọc cho phát cáu, cau mày oán giận: "Ý gì là ý gì, vẫn là kiểu cũ thôi, đi không quá hai ngày rồi cũng kéo vali về đây. Ông cũng vô dụng vừa thôi, vậy mà đánh không lại nó. Làm sao, ông thật sự cho rằng con chó thay đổi đến ăn cứt đấy à?"
Tần An nghĩ cũng như vậy, trong lòng bình tĩnh lại.
Để che đi sự xấu hổ của bản thân, ông đứng dậy đi về phía trước: "Vào nhà thôi, cả đêm ở đồn cảnh sát cũng mệt chết rồi. Bao giờ nó về rồi tính sổ nó sau."
Đương nhiên, Thanh Nham không biết cuộc trò chuyện giữa ba người nhà họ Tần.
Cậu rời khỏi Tần gia, trực tiếp đến trường Tần Nham đang theo học - trung học quốc tế Anh Hoa.
Việc học ở trường này cũng cho thấy bề ngoài Tần gia đối với Tần Nham đủ tốt.
Hai anh em cùng học chung trường cấp ba, Tần Chu Chu thi vào bằng thực lực, nhưng Tần Nham lại tốn không ít tiền.
Tuy nhiên, không ai biết bí mật đằng sau việc Tần gia sẵn sàng chi tiền cho hắn.
Thanh Nham nhìn những tòa nhà phong cách Châu Âu màu đỏ và trắng rộng lớn cách đó không xa, cuối cùng cũng có trải nghiệm tốt đẹp đầu tiên sau khi xuyên sách.
Kiếp trước, cậu hầu như dành toàn bộ thời gian và sức lực cho việc học tập, nghiên cứu, do không có việc gì khác để làm là một phần, phần lớn là do cậu không đặc biệt yêu thích hay có sở thích gì khác.
Quả thực rất vui khi có được một môi trường học tập tốt như này.
"Tần Nham, lại là em, em lại không nghe giảng có phải không?"
Vừa bước vào cổng trường, một người đàn ông trung niên thấp bé, đeo kính, chắp tay sau lưng cau mày nhìn cậu.
"Đồng phục không mặc, tóc tai trắng tát cũng không nhuộm lại, em đem lời của tôi nghe tai này lọt tai kia à? Được rồi, tôi cho em đứng cột cờ hóng gió ngẫm nghĩ lại nhé!"
Thời điểm này không có nhiều học sinh vào học. Tuy nhiên mỗi học sinh đều mặc đồng phục trắng đen, bên ngực có huy hiệu trường, tóc cũng đen toàn tập.
Thanh Nham liếc nhìn trang phục của mình – quả thật có chút quái lạ.
Đó là lỗi của cậu, Thanh Nham cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo vali đi về phía người đàn ông trung niên tay đang chỉ quốc kì.
"Loại người này sao còn không đuổi học?"
"Người nhà bỏ tiền vào đó."
"Bỏ tiền vào cũng không thể không bị đuổi khỏi Anh Hoa chứ, cậu ta học ở đây thật làm cho trường mất mặt."
"Cũng không còn cách nào khác, tuy cậu ta luôn quấy rầy Kỳ Thần, nhưng dù sao Kỳ Thần vẫn là vị hôn phu của cậu ta. Kỳ Thần đã không nói tới chuyện hủy hôn, trường học cũng không tiện quản."
"Buồn nôn muốn chết, cũng không biết làm sao tốt số như vậy, có được hôn ước với Kỳ Thần."
Thanh Nham vừa rời đi, trước cổng trường cũng bắt đầu bàn tán, mọi người nhìn cậu bằng nhiều ánh mắt khác nhau, xem thường có, khinh bỉ có, nhiều nhất chính là bất mãn cùng tức giận.
Chỉ là cậu không biết những điều này.
"Nham ca, ở bên này!"
Ngay khi Thanh Nham vừa bước đến sân trường, thiếu niên với mái tóc tím đứng dưới cột cờ nhiệt tình vẫy tay chào cậu.
Thanh Nham đi đến bên cạnh hắn dừng lại.
"Nham ca, sao hôm nay đến sớm vậy?" Thiếu niên cũng không cần Thanh Nham trả lời, tiếp tục nhìn cậu nói, "Khụ, anh cũng không nghĩ tới chủ nhiệm Tiêu gác sớm vậy đi. Em nghĩ tới trường sớm chút sẽ thoát được một kiếp, ai ngờ cuối cùng vẫn bị hốt."
Hai tên tóc tai nhuộm màu dị hợm đứng ở cột cờ trông vẫn còn khá ngầu đi, học sinh đi qua đều quay đầu nhìn bọn họ.
Cách đó một chút, một đám người thì thầm nói gì đó, Thanh Nham không thấy nhưng nhìn ánh mắt bọn họ thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Nhìn thấy Thanh Nham nhìn chằm chằm người khác, thiếu niên chợt bừng tỉnh: "Nham ca, bọn họ chỉ là rảnh rỗi, mình đừng để ý tới là tốt rồi. Bất quá hôm nay tứ đại nam thần đều nghỉ rồi, nếu không bọn họ nào có nhìn chúng ta, đều đi nhìn chằm chằm bốn người họ rồi."
Người này tựa hồ như bạn không cần cùng hắn nói chuyện, hắn cũng tự động nói không ngừng mà.
Thanh Nham nhìn thấy mái tóc tím liền nhận ra hắn, bạn cùng bàn của Tần Nham ở lớp F – Đào Đào.
Trong sách nói Đào Đào như một cái túi thần kì bát quái, đồng thời cũng là một đứa lắm mồm.
Bây giờ nhìn thấy hắn, bát quái chưa rõ nhưng lắm mồm thì chắc chắn đã được diện kiến.
"Trong tứ đại nam thần, người tôi ngưỡng mộ nhất chính là Lục Thần, mỗi tháng nghỉ một tuần, nhưng tháng nào cậu ấy cũng đứng nhất lớp, thật trâu bò!"
Đào Đào kêu lên, "Nham ca, anh nghĩ có phải não của học thần khác với não của chúng ta không?"
Thanh Nham cảm thấy không khác gì.
Kiếp trước, cậu là bảo vật trong mắt giáo viên, được gọi là thiếu niên thiên tài.
Nhưng chỉ cậu mới biết, thành tích đó được đổi bằng bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, thiên phú là có, nhưng sự nỗ lực lại nhiều hơn thế nữa.
"Em nghe nói năm ngoái Lục Thần đã lấy được hơn một triệu học bổng đó!"
"Bao nhiêu?"
Thanh Nham đang chìm trong suy nghĩ củamình, đột nhiên tỉnh táo trở lại, ngạc nhiên nói.
Đào Đào thấy Thanh Nham phản ứng lớn như vậy, hắn sững sờ, "Một... hơn một triệu. Trường chúng ta mỗi lần thưởng cho người đứng đầu là mười vạn, mà Lục Ly Giang hiển nhiên lấy tiền thưởng quanh năm."
Thanh Nham khẽ nhướng mày.
Trường này đối với học sinh giỏi cũng quá tốt rồi đi? Xem ra sau khi rời Tần gia, cậu có thể sống sung túc hơn?
Nghe vậy, Thanh Nham kéo vali bên cạnh, trực tiếp rời đi.
"Nham ca, anh đi đâu vậy?" Đào Đào thấy cậu rời đi, hắn vội liếc qua chủ nhiệm, thấy không có gì nguy hiểm liền chạy nhanh đuổi theo cậu.
Mãi đến khi đứng ở cửa lớp F, Đào Đào vẫn chưa hồi phục tinh thần.
"Nham ca, anh..."
Hắn một lời khó nói hết mà nhìn Thanh Nham, mới vừa mở miệng, giáo viên tiếng anh đang kiểm tra tự học trong lớp bỗng nhiên nhìn sang.
Thấy rõ người tới, cái gì cũng không hỏi, giáo viên tiếng anh trực tiếp nói: "Đi ra ngoài đứng."
Đào Đào nhún vai, quay người bỏ đi.
Bởi hắn nói, khi không Nham ca trở về lớp làm gì, đều là đứng phạt, đứng cột cờ có khi còn ngầu hơn.
Thanh Nham đứng yên, hơi suy nghĩ, cậu bước vào lớp.
Quyền uy của giáo viên tiếng anh bị thách thức, chỉ vào cửa phòng học nói: "Tần Nham, em nghe không hiểu lời tôi nói hả? Tôi bảo em ra ngoài đứng."
Lúc này, ánh mắt của cả lớp đều tập trung trên người Thanh Nham.
Bọn họ hưng phấn có, mong đợi có, chán ghét có, tất cả đều hi vọng Thanh Nham chạm đến giới hạn của giáo viên, tốt nhất là bị đuổi học.
Đào Đào đang đứng ở ngoài phòng học cũng nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, lo lắng nhìn Thanh Nham, sợ cậu gây chuyện.
Tần Nham tuy rằng thành tích kém, suốt ngày quấy rầy Kỳ Thần, nhưng hắn ở trường vẫn rất thành thật, ngoại trừ quần áo dị dạng cùng nhuộm tóc, không làm chuyện khác người gì, đây là lý do dù hắn bị mọi người ghét những vẫn không bị đuổi học.
Nếu như xung đột với giáo viên ngày càng nhiều, có thể không gánh được thì sẽ bị đuổi khỏi trường.
Bỏ qua ánh mắt xung quanh, Thanh Nham cầm lấy hai quyển sách giáo khoa trên ghế ngồi của Tần Nham, nhìn giáo viên dạy tiếng anh rõ ràng là đang tức giận, nhẹ giọng nói: "Bây giờ em đi."
Một cuộc chiến tranh còn chưa bắt đầu lại đột nhiên kết thúc, giáo viên tiếng anh sửng sốt.
Các bạn trong lớp đang thầm mong chờ cũng đều ngẩn người, hoài nghi nhìn chằm chằm Thanh Nham, không tin cậu lại ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ thấy Thanh Nham bình tĩnh bước khỏi phòng học, đứng cạnh Đào Đào, mở sách toán ra.
Mọi người đều không chời động tác tiếp theo của cậu, đều cúi đầu bàn tán.
"Hạng chót đọc sách à? Cậu ta đang làm cái khỉ gì vậy?"
"Không phải vì tuần trước nói chuyện với Kỳ Thần chứ?"
"Chắc vậy rồi, tao nôn."
Thanh Nham nghiêm túc, hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán, Đào Đào thì ngược lại, hắn lắng nghe một cách nghiêm túc.
Do dự nửa ngày, hắn mới ghé vào người Thanh Nham, thận trọng nói: "Nham ca, anh tuần trước nói với Kỳ Thần cố gắng học tập, đừng bảo là thật nha? Nhưng cậu ta tuần trước đã xin nghỉ để quay chương trình tạp kỹ rồi, cậu ta không thấy chúng ta cũng đừng giả vờ, không lại bị đám fan của cậu ta bàn tán."
Nghe Đào Đào nói, các bạn học trong lớp không khỏi dựng thẳng lỗ tai, có người còn lấy điện thoại ra ghi âm, nghĩ xem làm sao xé rách mặt Thanh Nham cho Kỳ Thần xem.
Ngay khi bọn họ âm thầm chờ xem kịch vui, Thanh Nham rời mắt khỏi sách giáo khoa, ánh mắt mờ mịt, ngữ khí lại rất nghiêm túc.
Cậu hỏi: "Kỳ Thần là ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương