Giấu Đi
Chương 35: Tìm thấy chó
Đầu tiên Lâm Hòa Tây hỏi mấy bạn học sinh trung học, lúc đó tầm mắt mọi người đều tập trung trên nhánh cây, không ai nhận ra điều bất thường nào. Hắn lại đi hỏi mấy cụ già đánh cờ và mấy phụ huynh mang con tới đây, người được hỏi cũng không chú ý tới động tĩnh bên này
Hắn cẩn thận nhớ lại một lần, xác nhận là mình có buộc dây lại, bắt đầu nghi ngờ có người lén dắt chó đi. Chỉ là trong cả quá trình, hắn không nghe được tiếng chó kêu. Có lẽ người dắt chó là người quen, hoặc có thể đến có chuẩn bị.
Người quen biết với Du Trọng không cần thiết phải làm như vậy, hạng người phía sau có khả năng cao hơn. Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Alaska tự mình cắn bỏ nút buộc.
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện ra bất kỳ camera nào ở gần đây, cảm xúc trong mắt lại nặng thêm mấy phần.
Đám học sinh trung học chơi bóng chủ động nói tìm chó giúp hắn, đám học sinh đi tìm trong trường học, Lâm Hòa Tây thì dọc theo đường lúc tới đi về phía tiểu khu thành Nam, mọi người chia nhau ra đi tìm ở Dốc tình yêu.
Chịu đựng cái nóng và cái nắng chói chang chân bước vội vàng, trên đường nhìn thấy loài và thân hình tương tự đại cẩu thì theo bản năng hắn sẽ dừng bước nhìn thật lâu.
Nhưng không có con nào là con hắn muốn tìm.
Mồi hôi nhanh chóng thấm ướt sau lưng, trên trán cũng hơi ươn ướt, cảm giác vô cùng lo lắng trong lòng không giảm mà lại tăng thêm.
Ôm chút may mắn còn sót lại trong lòng, Lâm Hòa Tây cẩn thận tìm ở dưới lầu tiểu khu một vòng, sau đó mới vào thang máy lên tầng 18 của Du Trọng.
Sau khi thang máy mở ra, hình ảnh Alaska đàng hoàng đứng ngoài cửa phòng Du Trọng mà trong lòng hắn mong chờ không xuất hiện, Lâm Hòa Tây quay đầu xuống tầng 17 của mình.
Chó cũng không ở trước cửa phòng mình.
Lo Alaska về nhà sẽ không đi thang máy, Lâm Hòa Tây lại đi cầu thang bộ từ tầng 17 xuống dưới đất, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Vận động mạnh lúc trời nóng nực, thể lực tiêu hao vô cùng mau lẹ. Lâm Hòa Tây từ trong hành lang râm mát đi ra, đứng im tại chỗ thở phì phò.
Cảm thấy chỉ dựa vào mình, chuyện này không có cách nào giải quyết, hắn lấy di động ra gọi điện cho Du Trọng.
Trong mấy giây ngắn ngủi chờ trả lời điện thoại, Lâm Hòa Tây cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm.
Hắn đã chuẩn bị tư tưởng bị Du Trọng trực tiếp mắng cho một trận, nhưng không thể ngờ tới, sự thật trước mắt còn tệ hơn cả hắn tưởng tượng.
Du Trọng không nghe máy.
Sau khi trải qua một hồi dài âm thanh bị cắt ngang, Lâm Hòa Tây thử gọi lại hai lần nữa, bên kia điện thoại vẫn không có ai trả lời.
Hắn không lãng phí thời gian nữa, cất điện thoại, sắc mặt nặng nề đi ra bên ngoài tiểu khu.
Trên đường trở về Dốc tình yêu, hắn lại tìm nhiều lần trong trong ngoài ngoài ở những ngõ hẻm hoặc trên đường phố xung quanh. Cuối cùng trở lại Dốc tình yêu tập hợp với những người khác, mấy học sinh kia cũng không thu hoạch được gì.
Bọn họ dự định tiếp tục tìm giúp, Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, từ chối ý tốt của bọn họ.
Sau khi mấy học sinh rời đi, Lâm Hòa Tây lại đi dọc theo con đường bọn họ đã tìm, vào trường học tìm hồi lâu. Trong lúc đó hắn vẫn gọi điện cho Du Trọng mấy lần, từ đầu tới cuối vẫn ở trạng thái không ai nghe máy.
Lâm Hòa Tây ngẩn người và mệt mỏi ngước mắt lên, trong lòng lo lắng và tự trách, nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi. Mặc dù trong lòng hắn biết rõ, mình chẳng qua đang tiến hành tìm kiếm không mục đích.
Chó là Ninh Nam bảo người dắt đi. Lúc Lâm Hòa Tây lấy quả cầu trên cành cây thì Ninh Nam cũng ở gần Dốc tình yêu.
Vì Lâm Hòa Tây ở giữa cản trở, cậu ta và bạn gái mới quen đã chia tay, thỉnh thoảng nhớ lại những gì nghe được ngoài phòng vệ sinh ngày đó ở nhà hàng, trái tim vẫn còn ứ nghẹn.
Vốn định mượn danh nghĩa người khác hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, cho hắn biết chút thế nào là lễ độ. Không ngờ sau khi gửi tin nhắn lại như đá chìm xuống biển. Ninh Nam giận không thể kiềm chế nổi, hôm sau liền dẫn người tính tìm tới tận cửa, không ngờ lại gặp Lâm Hòa Tây và chó ở dưới lầu tiểu khu.
Cậu ta ung dung rời đi, đánh chủ ý lên con chó.
Miệng Alaska mang mặt nạ phòng cắn phòng sủa, hai người dắt chó trở lại bên cạnh Ninh Nam, giao dây thừng xích chó vào tay cậu ta.
Ninh Nam nhận lấy dây thừng xích chó, trước mắt phảng phất như hiện lên vẻ mặt lo lắng của Lâm Hòa Tây. Cậu ta cười lạnh một tiếng, lôi mạnh dây thừng xoay người đi về phía trường học.
Bọn họ đặc biệt chọn đường nhỏ bảy quẹo tám rẽ và những tòa nhà cây cối bao phủ để đi, rất nhanh biến mất sau Dốc tình yêu.
Vậy mà mấy người này không ngờ tới, sau khi bọn họ mang chó đi, thì gặp được Chu Huyên và Dương Quyển ở trong trường.
Vốn là ba người cùng phòng ký túc xá từ ngoài quay về trường học, trên đường Triệu Độ có chuyện rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dương Quyển nghiêng mặt qua, chủ động nhắc tới chuyện trả quần áo cho Du Trọng. Lời còn chưa dứt, đã thấy đám người Ninh Nam dắt một con chó từ phía đường đối diện đi qua.
Người dắt chó muốn đi về phía trước, chó lại không chịu phối hợp.
Dương Quyển không nhịn được nhìn một lúc, rồi sau đó lộ vẻ nghi ngờ: "Chó mà Du Trọng nuôi là Alaska đúng không?"
Không hiểu sao đề tài từ quần áo lại nhảy tới chó, Chu Huyên thờ ơ đáp: "Đúng vậy, sao thế?"
Dương Quyển đã dừng bước, tầm mắt vẫn dán chặt con đường phía đối diện, vẻ mặt nghi ngờ càng sâu, "Sao tôi cảm thấy, con chó kia hơi giống Alaska Du Trọng nuôi?"
Vẻ mặt Chu Huyên buồn cười, theo ánh mắt cậu ta quay đầu qua, "Sao có thể? Mai Du Trọng mới về trường, con chó kia cũng được cậu ấy đưa về nhà -"
Còn chưa nói xong một câu, Chu Huyên chợt dừng nói, nhìn về phía đường đối diện chậm rãi nheo mắt lại.
"Quả thật có chút giống chó mà Du Trọng nuôi." Tầm mắt Chu Huyên dời lên, thấy rõ người dắt chó là Ninh Nam thì trong lòng không tránh khỏi sinh ra chút nghi ngờ.
Không trách cậu ta nghi ngờ, bỏ qua thân phận đối phương là con riêng khiến người ta chán ghét không nói, quả thật Ninh Nam cũng không phải là người hiền lành gì.
Hai người lúc này băng ngang qua đường cái, đi về phía Ninh Nam và con chó đối phương dắt trong tay.
Thẻ chó Lâm Hòa Tây đeo cho Alaska trước khi ra ngoài vẫn còn, hai người nhận ra miếng thẻ chó quen thuộc này, ngăn Ninh Nam lại không cho cậu ta đi.
Rất bất ngờ với chuyện Du Trọng là chủ nhân con chó này, tuy nhiên không có Lâm Hòa Tây làm bia đỡ đạn, Ninh Nam không dám lộ liễu chọc Chu Huyên không vui, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, nén giận trả chó lại cho đối phương.
Alaska biết Chu Huyên và Dương Quyển, ngoan ngoãn đi theo hai người.
Chu Huyên lấy di động ra gọi cho Du Trọng, nhưng không ai nghe máy. Cậu ta bảo Dương Quyển cứ mang chó về ký túc xá trước đã.
Thấy báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại thì trời đã gần tối, lúc này Du Trọng mới từ bể bơi lên bờ.
Trước khi xuống bơi, di động bị cậu tiện tay ném vào trong ghế nằm cạnh bể bơi. Buổi sáng để chế độ im lặng quên bật lại, khiến cậu bỏ lỡ cuộc gọi của Lâm Hòa Tây và Chu Huyên.
Đi ngang qua ghế nằm thì liếc thấy di động nhấp nháy đèn liên tục, cậu khom lưng cầm điện thoại lên mở khóa màn hình.
Chỉ có một cuộc gọi nhỡ từ Chu Huyên, cuộc gọi nhỡ của Lâm Hòa Tây thì có gần mười cuộc.
Lướt qua tên Chu Huyên bên trên, đoán Lâm Hòa Tây gọi điện tới chắc là vì có chuyện, Du Trọng gọi lại cho Lâm Hòa Tây trước.
Trong tai truyền tới tiếng nhắc nhở điện thoại của đối phương đã tắt máy, Du Trọng không nhịn được nhíu mày.
Cậu cúp máy, chuyển qua gọi cho Chu Huyên.
Điện thoại của Chu Huyên chưa tắt máy, sau khi nhận điện thoại, đối phương nói không đầu không đuôi: "Ninh Nam là chuyện gì xảy ra vậy?"
Du Trọng hỏi ngược lại: "Chuyện gì xảy ra?"
Chu Huyên khẽ chậc một tiếng, "Chó của cậu bị Ninh Nam dắt đi, cậu không biết à?"
Du Trọng không hiểu cau mày: "Cậu xác định đó là chó của tôi?"
"Không phải của cậu thì còn có thể là của ai?" Giọng Chu Huyên buồn cười: "Thẻ chó nó đeo trên cổ chính là miếng năm ngoái cậu mua."
Nghe đối phương nói như vậy, kết hợp với cuộc gọi nhỡ từ Lâm Hòa Tây, góp mấy chi tiết vụn vặt lại, nguyên câu chuyện từ từ sáng tỏ.
Du Trọng hỏi: "Chó ở với ai?"
Chu Huyên nói: "Được Dương Quyển mang về ký túc xá rồi."
Du Trọng dừng một chút, lại muốn mở miệng nói tiếp. Lời đã đến khóe miệng, nhưng giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, giọng cậu hơi trầm xuống, "Lâm Hòa Tây đâu?"
"Lâm Hòa Tây?" Người không hiểu chuyển sang là Chu Huyên: "Gì mà Lâm Hòa Tây? Tôi nói là Ninh Nam."
Du Trọng càng nhíu chặt mày: "Cậu không liên lạc với cậu ấy?"
Tựa như nghe thấy chuyện rất buồn cười, Chu Huyên trực tiếp bật cười: "Tôi liên lạc với cậu ta làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không có phương thức liên lạc với cậu ta."
Trả lời cậu ta là Du Trọng cúp máy.
Vẻ mặt Chu Huyên nghi ngờ nhìn về giao diện kết thúc cuộc trò chuyện màn hình điện thoại.
Du Trọng lại gọi cho Dương Quyển, người sau đang bàn bạc với Triệu Độ ở ký túc xá, xem phải chuẩn bị thức ăn gì cho Alaska thì thích hợp.
Nhìn thấy trên điện thoại Du Trọng đang gọi tới, cậu ta như trút được gánh nặng nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì đã nghe Du Trọng bên kia đầu dây hỏi: "Cậu đi tìm Lâm Hòa Tây chưa?"
Dương Quyển cũng mờ mịt: "Chưa."
Du Trọng lại xác nhận lại với cậu ta thêm lần nữa: "Sau khi tìm được chó, các cậu không liên lạc với Lâm Hòa Tây?"
Dương Quyển cực kỳ nghiêm túc đáp: "Không."
Du Trọng dừng một chút, sau đó hỏi: "Các cậu nhìn thấy Ninh Nam và Cơm Nắm ở đâu?"
Kèm theo tiếng nói lọt vào trong tai, hình như còn có tiếng bước chân hơi dồn dập và tiếng chìa khóa va chạm lanh lảnh vang lên. Dương Quyển ngẩn người, báo vị trí cụ thể chi tiết.
Tiếp theo đó là tiếng đóng cửa nặng nề, trước khi cúp máy, cuối cùng Du Trọng mở miệng dặn dò: "Các cậu ngó chó, tối nay tôi trở về ký túc xá mang nó đi."
Dương Quyển theo bản năng gật đầu.
Chỉ lát sau, mới từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Triệu Độ trước mặt mình, "Không đúng, chẳng phải Chu Huyên nói mai cậu ấy mới về trường sao?"
Du Trọng từ trong nhà lái xe trở về trường, trên đường lại gọi điện thoại cho Lâm Hòa Tây, điện thoại của đối phương vẫn ở trạng thái tắt máy.
Điện thoại di động đang trạng thái tắt máy, chứng tỏ chủ nhân điện thoại còn chưa về nhà. Nhưng ôm suy nghĩ đối phương không tìm được chó sẽ về nhà, Du Trọng vẫn về tiểu khu thành Nam trước.
Trời đã hoàn toàn tối, vào giờ phút này, cậu hi vọng Lâm Hòa Tây không ngốc đến mức còn tìm trong trường.
Dù sao ở trước mặt cậu, từ trước tới giờ đối phương nửa điểm thua thiệt cũng không chịu ăn, còn luôn tìm mọi cách chiếm tiện nghi cậu trên đầu lưỡi.
Vậy mà không như mong muốn, chỗ ở của Lâm Hòa Tây từ ngoài lầu nhìn vào chưa sáng đèn, gõ cửa cũng không có ai đáp lại.
Quả nhiên đối phương vẫn chưa về.
Cảm xúc trong lòng cậu càng phức tạp khó phân biệt, xoay người xuống lầu về trường học, lái xe dọc theo đường mà Dương Quyển nói tìm một lượt.
Cuối cùng nhặt được người ở bên đường.
Tựa như mệt mỏi tới cực điểm, đối phương rũ mắt bước chầm chậm bên đường, ánh đèn mờ nhạt lặng lẽ chiếu xuống, nhưng không chiếu rõ thần sắc trên mặt hắn.
Du Trọng ngồi trong xe ở đường đối diện, trong lòng không khỏi co rút.
Cảm giác rõ ràng mà xa lạ như vậy, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cũng không quá để trong lòng, Du Trọng mở cửa xe, đi ngang qua con đường trống trải yên tĩnh, im hơi lặng tiếng níu cổ tay hắn từ phía sau.
Lâm Hòa Tây theo bản năng muốn tránh ra, nhưng không thể thành công.
Phảng phất như sau đó nhận ra điều gì đấy, hắn từ từ xoay người ngẩng đầu lên.
Mượn đèn đường trên đỉnh đầu, rốt cuộc Du Trọng thấy rõ khuôn mặt hắn.
Lông mày xinh đẹp yếu ớt rũ xuống, đôi mắt vốn sáng ngời mà tròn trịa đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi thiếu nước thời gian dài đã bị bong da, thậm chí có dấu hiệu bị nứt. Tóc bên trái bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mềm mềm dính vào trán, mồ hôi hột như hạt đậu còn đang chảy từ thái dương xuống, trên khuôn mặt không biết dính phải bụi bẩn ở đâu.
Cả người nhìn qua nhếch nhác lại đáng thương.
Khoảnh khắc nhận ra Du Trọng, hắn rõ ràng ngẩn người, rồi sau đó theo bản năng mở miệng: "Chó -"
Nơi mềm mại nhất trong lòng phảng phất như không chịu nổi trọng lực sụp đổ.
"Chó không sao." Du Trọng chợt lên tiếng cắt ngang hắn, đầu ngón tay khô ráo ấm áp sờ lên mặt hắn, giúp hắn lau sạch vết bụi trên mặt, trong giọng nhẹ nhàng chầm chậm trầm thấp ẩn chứa ý tứ trấn an không dễ dàng phát hiện.
Du Trọng nói: "Yên tâm, đã tìm được chó rồi."
Hắn cẩn thận nhớ lại một lần, xác nhận là mình có buộc dây lại, bắt đầu nghi ngờ có người lén dắt chó đi. Chỉ là trong cả quá trình, hắn không nghe được tiếng chó kêu. Có lẽ người dắt chó là người quen, hoặc có thể đến có chuẩn bị.
Người quen biết với Du Trọng không cần thiết phải làm như vậy, hạng người phía sau có khả năng cao hơn. Dĩ nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng Alaska tự mình cắn bỏ nút buộc.
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện ra bất kỳ camera nào ở gần đây, cảm xúc trong mắt lại nặng thêm mấy phần.
Đám học sinh trung học chơi bóng chủ động nói tìm chó giúp hắn, đám học sinh đi tìm trong trường học, Lâm Hòa Tây thì dọc theo đường lúc tới đi về phía tiểu khu thành Nam, mọi người chia nhau ra đi tìm ở Dốc tình yêu.
Chịu đựng cái nóng và cái nắng chói chang chân bước vội vàng, trên đường nhìn thấy loài và thân hình tương tự đại cẩu thì theo bản năng hắn sẽ dừng bước nhìn thật lâu.
Nhưng không có con nào là con hắn muốn tìm.
Mồi hôi nhanh chóng thấm ướt sau lưng, trên trán cũng hơi ươn ướt, cảm giác vô cùng lo lắng trong lòng không giảm mà lại tăng thêm.
Ôm chút may mắn còn sót lại trong lòng, Lâm Hòa Tây cẩn thận tìm ở dưới lầu tiểu khu một vòng, sau đó mới vào thang máy lên tầng 18 của Du Trọng.
Sau khi thang máy mở ra, hình ảnh Alaska đàng hoàng đứng ngoài cửa phòng Du Trọng mà trong lòng hắn mong chờ không xuất hiện, Lâm Hòa Tây quay đầu xuống tầng 17 của mình.
Chó cũng không ở trước cửa phòng mình.
Lo Alaska về nhà sẽ không đi thang máy, Lâm Hòa Tây lại đi cầu thang bộ từ tầng 17 xuống dưới đất, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Vận động mạnh lúc trời nóng nực, thể lực tiêu hao vô cùng mau lẹ. Lâm Hòa Tây từ trong hành lang râm mát đi ra, đứng im tại chỗ thở phì phò.
Cảm thấy chỉ dựa vào mình, chuyện này không có cách nào giải quyết, hắn lấy di động ra gọi điện cho Du Trọng.
Trong mấy giây ngắn ngủi chờ trả lời điện thoại, Lâm Hòa Tây cảm thấy sống một ngày bằng cả một năm.
Hắn đã chuẩn bị tư tưởng bị Du Trọng trực tiếp mắng cho một trận, nhưng không thể ngờ tới, sự thật trước mắt còn tệ hơn cả hắn tưởng tượng.
Du Trọng không nghe máy.
Sau khi trải qua một hồi dài âm thanh bị cắt ngang, Lâm Hòa Tây thử gọi lại hai lần nữa, bên kia điện thoại vẫn không có ai trả lời.
Hắn không lãng phí thời gian nữa, cất điện thoại, sắc mặt nặng nề đi ra bên ngoài tiểu khu.
Trên đường trở về Dốc tình yêu, hắn lại tìm nhiều lần trong trong ngoài ngoài ở những ngõ hẻm hoặc trên đường phố xung quanh. Cuối cùng trở lại Dốc tình yêu tập hợp với những người khác, mấy học sinh kia cũng không thu hoạch được gì.
Bọn họ dự định tiếp tục tìm giúp, Lâm Hòa Tây cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, từ chối ý tốt của bọn họ.
Sau khi mấy học sinh rời đi, Lâm Hòa Tây lại đi dọc theo con đường bọn họ đã tìm, vào trường học tìm hồi lâu. Trong lúc đó hắn vẫn gọi điện cho Du Trọng mấy lần, từ đầu tới cuối vẫn ở trạng thái không ai nghe máy.
Lâm Hòa Tây ngẩn người và mệt mỏi ngước mắt lên, trong lòng lo lắng và tự trách, nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi. Mặc dù trong lòng hắn biết rõ, mình chẳng qua đang tiến hành tìm kiếm không mục đích.
Chó là Ninh Nam bảo người dắt đi. Lúc Lâm Hòa Tây lấy quả cầu trên cành cây thì Ninh Nam cũng ở gần Dốc tình yêu.
Vì Lâm Hòa Tây ở giữa cản trở, cậu ta và bạn gái mới quen đã chia tay, thỉnh thoảng nhớ lại những gì nghe được ngoài phòng vệ sinh ngày đó ở nhà hàng, trái tim vẫn còn ứ nghẹn.
Vốn định mượn danh nghĩa người khác hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, cho hắn biết chút thế nào là lễ độ. Không ngờ sau khi gửi tin nhắn lại như đá chìm xuống biển. Ninh Nam giận không thể kiềm chế nổi, hôm sau liền dẫn người tính tìm tới tận cửa, không ngờ lại gặp Lâm Hòa Tây và chó ở dưới lầu tiểu khu.
Cậu ta ung dung rời đi, đánh chủ ý lên con chó.
Miệng Alaska mang mặt nạ phòng cắn phòng sủa, hai người dắt chó trở lại bên cạnh Ninh Nam, giao dây thừng xích chó vào tay cậu ta.
Ninh Nam nhận lấy dây thừng xích chó, trước mắt phảng phất như hiện lên vẻ mặt lo lắng của Lâm Hòa Tây. Cậu ta cười lạnh một tiếng, lôi mạnh dây thừng xoay người đi về phía trường học.
Bọn họ đặc biệt chọn đường nhỏ bảy quẹo tám rẽ và những tòa nhà cây cối bao phủ để đi, rất nhanh biến mất sau Dốc tình yêu.
Vậy mà mấy người này không ngờ tới, sau khi bọn họ mang chó đi, thì gặp được Chu Huyên và Dương Quyển ở trong trường.
Vốn là ba người cùng phòng ký túc xá từ ngoài quay về trường học, trên đường Triệu Độ có chuyện rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dương Quyển nghiêng mặt qua, chủ động nhắc tới chuyện trả quần áo cho Du Trọng. Lời còn chưa dứt, đã thấy đám người Ninh Nam dắt một con chó từ phía đường đối diện đi qua.
Người dắt chó muốn đi về phía trước, chó lại không chịu phối hợp.
Dương Quyển không nhịn được nhìn một lúc, rồi sau đó lộ vẻ nghi ngờ: "Chó mà Du Trọng nuôi là Alaska đúng không?"
Không hiểu sao đề tài từ quần áo lại nhảy tới chó, Chu Huyên thờ ơ đáp: "Đúng vậy, sao thế?"
Dương Quyển đã dừng bước, tầm mắt vẫn dán chặt con đường phía đối diện, vẻ mặt nghi ngờ càng sâu, "Sao tôi cảm thấy, con chó kia hơi giống Alaska Du Trọng nuôi?"
Vẻ mặt Chu Huyên buồn cười, theo ánh mắt cậu ta quay đầu qua, "Sao có thể? Mai Du Trọng mới về trường, con chó kia cũng được cậu ấy đưa về nhà -"
Còn chưa nói xong một câu, Chu Huyên chợt dừng nói, nhìn về phía đường đối diện chậm rãi nheo mắt lại.
"Quả thật có chút giống chó mà Du Trọng nuôi." Tầm mắt Chu Huyên dời lên, thấy rõ người dắt chó là Ninh Nam thì trong lòng không tránh khỏi sinh ra chút nghi ngờ.
Không trách cậu ta nghi ngờ, bỏ qua thân phận đối phương là con riêng khiến người ta chán ghét không nói, quả thật Ninh Nam cũng không phải là người hiền lành gì.
Hai người lúc này băng ngang qua đường cái, đi về phía Ninh Nam và con chó đối phương dắt trong tay.
Thẻ chó Lâm Hòa Tây đeo cho Alaska trước khi ra ngoài vẫn còn, hai người nhận ra miếng thẻ chó quen thuộc này, ngăn Ninh Nam lại không cho cậu ta đi.
Rất bất ngờ với chuyện Du Trọng là chủ nhân con chó này, tuy nhiên không có Lâm Hòa Tây làm bia đỡ đạn, Ninh Nam không dám lộ liễu chọc Chu Huyên không vui, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, nén giận trả chó lại cho đối phương.
Alaska biết Chu Huyên và Dương Quyển, ngoan ngoãn đi theo hai người.
Chu Huyên lấy di động ra gọi cho Du Trọng, nhưng không ai nghe máy. Cậu ta bảo Dương Quyển cứ mang chó về ký túc xá trước đã.
Thấy báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại thì trời đã gần tối, lúc này Du Trọng mới từ bể bơi lên bờ.
Trước khi xuống bơi, di động bị cậu tiện tay ném vào trong ghế nằm cạnh bể bơi. Buổi sáng để chế độ im lặng quên bật lại, khiến cậu bỏ lỡ cuộc gọi của Lâm Hòa Tây và Chu Huyên.
Đi ngang qua ghế nằm thì liếc thấy di động nhấp nháy đèn liên tục, cậu khom lưng cầm điện thoại lên mở khóa màn hình.
Chỉ có một cuộc gọi nhỡ từ Chu Huyên, cuộc gọi nhỡ của Lâm Hòa Tây thì có gần mười cuộc.
Lướt qua tên Chu Huyên bên trên, đoán Lâm Hòa Tây gọi điện tới chắc là vì có chuyện, Du Trọng gọi lại cho Lâm Hòa Tây trước.
Trong tai truyền tới tiếng nhắc nhở điện thoại của đối phương đã tắt máy, Du Trọng không nhịn được nhíu mày.
Cậu cúp máy, chuyển qua gọi cho Chu Huyên.
Điện thoại của Chu Huyên chưa tắt máy, sau khi nhận điện thoại, đối phương nói không đầu không đuôi: "Ninh Nam là chuyện gì xảy ra vậy?"
Du Trọng hỏi ngược lại: "Chuyện gì xảy ra?"
Chu Huyên khẽ chậc một tiếng, "Chó của cậu bị Ninh Nam dắt đi, cậu không biết à?"
Du Trọng không hiểu cau mày: "Cậu xác định đó là chó của tôi?"
"Không phải của cậu thì còn có thể là của ai?" Giọng Chu Huyên buồn cười: "Thẻ chó nó đeo trên cổ chính là miếng năm ngoái cậu mua."
Nghe đối phương nói như vậy, kết hợp với cuộc gọi nhỡ từ Lâm Hòa Tây, góp mấy chi tiết vụn vặt lại, nguyên câu chuyện từ từ sáng tỏ.
Du Trọng hỏi: "Chó ở với ai?"
Chu Huyên nói: "Được Dương Quyển mang về ký túc xá rồi."
Du Trọng dừng một chút, lại muốn mở miệng nói tiếp. Lời đã đến khóe miệng, nhưng giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, giọng cậu hơi trầm xuống, "Lâm Hòa Tây đâu?"
"Lâm Hòa Tây?" Người không hiểu chuyển sang là Chu Huyên: "Gì mà Lâm Hòa Tây? Tôi nói là Ninh Nam."
Du Trọng càng nhíu chặt mày: "Cậu không liên lạc với cậu ấy?"
Tựa như nghe thấy chuyện rất buồn cười, Chu Huyên trực tiếp bật cười: "Tôi liên lạc với cậu ta làm gì? Hơn nữa, tôi cũng không có phương thức liên lạc với cậu ta."
Trả lời cậu ta là Du Trọng cúp máy.
Vẻ mặt Chu Huyên nghi ngờ nhìn về giao diện kết thúc cuộc trò chuyện màn hình điện thoại.
Du Trọng lại gọi cho Dương Quyển, người sau đang bàn bạc với Triệu Độ ở ký túc xá, xem phải chuẩn bị thức ăn gì cho Alaska thì thích hợp.
Nhìn thấy trên điện thoại Du Trọng đang gọi tới, cậu ta như trút được gánh nặng nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì đã nghe Du Trọng bên kia đầu dây hỏi: "Cậu đi tìm Lâm Hòa Tây chưa?"
Dương Quyển cũng mờ mịt: "Chưa."
Du Trọng lại xác nhận lại với cậu ta thêm lần nữa: "Sau khi tìm được chó, các cậu không liên lạc với Lâm Hòa Tây?"
Dương Quyển cực kỳ nghiêm túc đáp: "Không."
Du Trọng dừng một chút, sau đó hỏi: "Các cậu nhìn thấy Ninh Nam và Cơm Nắm ở đâu?"
Kèm theo tiếng nói lọt vào trong tai, hình như còn có tiếng bước chân hơi dồn dập và tiếng chìa khóa va chạm lanh lảnh vang lên. Dương Quyển ngẩn người, báo vị trí cụ thể chi tiết.
Tiếp theo đó là tiếng đóng cửa nặng nề, trước khi cúp máy, cuối cùng Du Trọng mở miệng dặn dò: "Các cậu ngó chó, tối nay tôi trở về ký túc xá mang nó đi."
Dương Quyển theo bản năng gật đầu.
Chỉ lát sau, mới từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Triệu Độ trước mặt mình, "Không đúng, chẳng phải Chu Huyên nói mai cậu ấy mới về trường sao?"
Du Trọng từ trong nhà lái xe trở về trường, trên đường lại gọi điện thoại cho Lâm Hòa Tây, điện thoại của đối phương vẫn ở trạng thái tắt máy.
Điện thoại di động đang trạng thái tắt máy, chứng tỏ chủ nhân điện thoại còn chưa về nhà. Nhưng ôm suy nghĩ đối phương không tìm được chó sẽ về nhà, Du Trọng vẫn về tiểu khu thành Nam trước.
Trời đã hoàn toàn tối, vào giờ phút này, cậu hi vọng Lâm Hòa Tây không ngốc đến mức còn tìm trong trường.
Dù sao ở trước mặt cậu, từ trước tới giờ đối phương nửa điểm thua thiệt cũng không chịu ăn, còn luôn tìm mọi cách chiếm tiện nghi cậu trên đầu lưỡi.
Vậy mà không như mong muốn, chỗ ở của Lâm Hòa Tây từ ngoài lầu nhìn vào chưa sáng đèn, gõ cửa cũng không có ai đáp lại.
Quả nhiên đối phương vẫn chưa về.
Cảm xúc trong lòng cậu càng phức tạp khó phân biệt, xoay người xuống lầu về trường học, lái xe dọc theo đường mà Dương Quyển nói tìm một lượt.
Cuối cùng nhặt được người ở bên đường.
Tựa như mệt mỏi tới cực điểm, đối phương rũ mắt bước chầm chậm bên đường, ánh đèn mờ nhạt lặng lẽ chiếu xuống, nhưng không chiếu rõ thần sắc trên mặt hắn.
Du Trọng ngồi trong xe ở đường đối diện, trong lòng không khỏi co rút.
Cảm giác rõ ràng mà xa lạ như vậy, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cũng không quá để trong lòng, Du Trọng mở cửa xe, đi ngang qua con đường trống trải yên tĩnh, im hơi lặng tiếng níu cổ tay hắn từ phía sau.
Lâm Hòa Tây theo bản năng muốn tránh ra, nhưng không thể thành công.
Phảng phất như sau đó nhận ra điều gì đấy, hắn từ từ xoay người ngẩng đầu lên.
Mượn đèn đường trên đỉnh đầu, rốt cuộc Du Trọng thấy rõ khuôn mặt hắn.
Lông mày xinh đẹp yếu ớt rũ xuống, đôi mắt vốn sáng ngời mà tròn trịa đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi thiếu nước thời gian dài đã bị bong da, thậm chí có dấu hiệu bị nứt. Tóc bên trái bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mềm mềm dính vào trán, mồ hôi hột như hạt đậu còn đang chảy từ thái dương xuống, trên khuôn mặt không biết dính phải bụi bẩn ở đâu.
Cả người nhìn qua nhếch nhác lại đáng thương.
Khoảnh khắc nhận ra Du Trọng, hắn rõ ràng ngẩn người, rồi sau đó theo bản năng mở miệng: "Chó -"
Nơi mềm mại nhất trong lòng phảng phất như không chịu nổi trọng lực sụp đổ.
"Chó không sao." Du Trọng chợt lên tiếng cắt ngang hắn, đầu ngón tay khô ráo ấm áp sờ lên mặt hắn, giúp hắn lau sạch vết bụi trên mặt, trong giọng nhẹ nhàng chầm chậm trầm thấp ẩn chứa ý tứ trấn an không dễ dàng phát hiện.
Du Trọng nói: "Yên tâm, đã tìm được chó rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương