Giày Cao Gót Màu Đỏ
Chương 5
Một giờ của Siren tốn hai ngàn, Chương Hiểu cần thanh toán gấp đôi tức là bốn ngàn. Cậu vừa mới bắt đầu đi làm không bao lâu, cái giá này thật sự làm cậu nhói lòng. Cậu không biết mình phải đi đến đâu để tìm một nữ S, để cậu thoát khỏi sự mê hoặc của Quân Lâm... Lợi dụng những cô gái khác theo hình thức đó dường như không tốt. Chương Hiểu làm tài chính trong một công ty nhỏ, công việc bình thường, cuộc sống sinh hoạt cũng bình thường nốt. Mà thứ cậu thấy trên tài khoản của Quân Lâm lại là những tấm ảnh tinh tế, là phong cảnh nước ngoài mà cậu chưa từng thấy qua, là những bộ quần áo lộng lẫy, là người mẫu quyến rũ và là những bữa ăn thức uống linh đình. Nhìn lại, cuộc sống của cậu chỉ có công việc đơn điệu. Không ngờ vì khuynh hướng tình dục khác biệt này lại tạo điều kiện để cậu và hắn gặp nhau. Không bằng giữ lại một kỉ niệm đẹp để chậm rãi thưởng thức, cậu vẫn muốn một cuộc sống bình thường hơn, cậu muốn chạy trốn. Ngày đầu tiên, Chương Hiểu vẫn sinh hoạt như mọi ngày. Dậy sớm chạy bộ, sau đó ăn bữa sáng rồi chen chúc lên tàu điện ngầm đi làm. Xử lý các báo cáo khác nhau và giao tiếp với đồng nghiệp. Giữa trưa thì ăn cơm hộp bên ngoài, buổi chiều thì thu dọn tài liệu rồi đến Sở Thuế vụ một chuyến. Buổi tối đến phòng tập thể hình tập luyện rồi về nhà nấu một tô mì đơn giản cho bữa tối. Cậu không biết phải dùng thời gian trước khi ngủ để làm gì, lại không muốn lên mạng xem tin tức của Quân Lâm. Sau cùng, cậu lấy hai chai bia trong tủ lạnh ra, uống đến say khướt rồi bò lên giường ngủ. Trong mơ, cậu thấy Quân Lâm biến thành phụ nữ, hai người ôm hôn, đối phương còn vùi đầu cậu vào bầu ngực trắng nõn và mềm mại kia. Qua hôm sau, Chương Hiểu ngẩn người khi làm việc, cũng may công việc không quá bận rộn nên không mắc phải sai lầm nghiêm trọng nào. Lúc tắm rửa, cậu phát hiện dấu vết mà Siren để lại trên người đã gần như biến mất. Cậu không khỏi nghĩ về Quân Lâm, nghĩ rằng hắn sẽ không tức giận khi không nhìn thấy chúng nữa. Tối đến, cậu lao đầu vào phòng tập thể hình đến khi kiệt sức với hi vọng rằng mình sẽ chìm vào giấc ngủ ngay khi về nhà. Thế nhưng, mọi thứ lại không như mong muốn, cậu mở to mắt đến bình minh. Ngày thứ ba, cậu thức dậy với cái đầu đau như bị kim châm, lúc đánh răng còn liên tục nôn khan buộc cậu phải hủy buổi chạy bộ buổi sáng. Cậu vốn muốn nghỉ nhưng lại thấy chỉ vì lý do mất ngủ mà xin phép thì có chút vô trách nhiệm nên vẫn đi làm. Buổi trưa gần như không ăn được gì, buổi tối cậu cũng không tập thể hình, qua loa ăn chút gì đó rồi ngồi yên trong phòng. Hết buổi tối hôm nay cậu và Quân Lâm sẽ không còn quan hệ gì nữa. Cậu nhìn chằm chằm đôi cao gót đỏ trên bàn trà. Phải rồi, đôi giày này cũng phải vứt đi. Cậu ôm nó vào lòng, siết chặt nơi con tim. Trong đầu đều là hình ảnh Quân Lâm với nhiều sắc thái khác nhau. Một Quân Lâm mặc âu phục phối với giày cao gót, một Quân Lâm với đôi môi đỏ mọng dưới lớp mặt nạ, một Quân Lâm tặng giày cho cậu và một Quân Lâm ôm cậu vào lòng. Và cả... Một Quân Lâm lấy dương v*t cương cứng của mình cọ xát khe mông cậu. Cậu phát hiện bản thân vừa yêu vừa sợ Quân Lâm, yêu đặc điểm nữ tính trên người hắn, sợ bộ phận nam tính của hắn. Gót giày cao gót đâm vào tim cậu. Đêm dần dần sâu, thời gian chậm rãi trôi. Cậu vứt đôi giày cao gót qua một bên, vội vàng chộp lấy điện thoại rồi vào trang chủ của Quân Lâm, nhìn thấy hắn vừa mới đăng một bài viết mới. "Không biết chú chó lang thang kia có đến bên mình không." Trong hình là một tấm thảm tròn trải cạnh ghế sofa. Có người bình luận nói con chó của hắn chắc hẳn rất lớn. Quân Lâm trả lời: "Ừ, tuy không được xem là ngoan nhưng rất đáng yêu." Chương Hiểu nhận thua. Sở Quân luôn cảm thấy mình là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Từ nhỏ đến lớn, thứ hắn muốn có đều lấy được một cách dễ dàng, cho nên hắn thường không quý trọng chúng. Lúc còn ở tuổi thiếu niên, vì cha mẹ có ý đồ can thiệp vào cuộc đời mình nên hắn đã lập tức cắt đứt mọi liên lạc với họ. Trong tài khoản hắn cũng không thiếu tiền tiêu, vừa đầu tư vừa dùng nghề nghiệp nhiếp ảnh yêu thích để nuôi sống mình. Thậm chí vài năm sau hắn còn trở thành người nổi tiếng trong giới. Thời điểm đó hắn có niềm thích thú với trò chơi SM, thành khách quen của Abyss, một thời gian dài sau lại thấy nhàm chán. Tài khoản xã hội của hắn chủ yếu được dùng cho công việc và trưng bày tác phẩm, sẽ không đăng những thông tin quá rõ ràng về BDSM. Chỉ có một số bức hình cất giấu ám hiệu mà chỉ người trong giới mới có thể hiểu được. Khi nhận được tin nhắn của Chương Hiểu, hắn đã dành ra hai tiếng để xem toàn bộ tài khoản của cậu. Cậu là một người bình thường, xuất thân từ một gia đình bình thường, thậm chí còn có hơi túng thiếu, khi lên đại học đã đi làm thêm trong hai tháng để có tiền đi du lịch với bạn bè. Mẹ của cậu không bao giờ xuất hiện trên tài khoản, cha thì là người nghiêm khắc và nóng nảy. Một chàng trai tốt bụng thường xuyên chia sẻ thông tin về những trường hợp vật nuôi cần cứu giúp hoặc gia đình có người thân bị bệnh nặng cần giúp đỡ. Nếu những thông tin đó là giả thì cậu sẽ than thở một chút, rằng ôi chao, làm vậy rồi những người thật sự cần giúp đỡ phải làm sao đây. Sau đó, cậu vẫn tiếp tục chia sẻ những tin ấy nếu nhìn thấy. Đối phương là người rất cô đơn, lúc còn ngồi trên ghế giảng đường đã bắt đầu than thở rằng tại sao mình không có bạn gái. Tập thể hình có chút thành tựu sẽ đăng lên mạng ảnh chụp mình khoe cơ bụng, còn tự giễu rằng không có bạn gái nhìn nên chỉ có thể tự mình nhìn. Ngoài ra, cậu còn chia sẻ một số tin tức mê tín dị đoan, những bài viết mà nói là sau khi chia sẻ sẽ thoát khỏi cảnh độc thân. Đôi khi, cậu sẽ chỉ ra những vấn đề thời sự với giọng văn không quá dữ dội. Sau giờ làm việc sẽ thỉnh thoảng phàn nàn về sếp và đồng nghiệp, nhưng chủ yếu vẫn là khích lệ bản thân phải cố gắng hơn. Một người như thế lại gửi tin nhắn hỏi mình có thể trở thành nô lệ của hắn không, trong khi tài khoản của cậu không có bất kì thông tin nào dính dáng đến SM. Sở Quân đã từng gặp qua nhiều loại M, có rất nhiều người thể hiện khao khát của mình trên mạng xã hội, chia sẻ các loại thông tin, so sánh chân hoặc giày của nhóm S và cả ảnh tự chụp với các bức tranh ghép đầy màu sắc. Vì vậy, hắn nảy sinh hứng thú mãnh liệt với Chương Hiểu. —— Người này rõ ràng là người dị tính, sau khi hắn đăng tấm ảnh đi giày cao gót đã gửi tin nhắn riêng, cho rằng hắn là một phụ nữ. Đúng là... rất thú vị. Sở Quân cố tình dẫn Chương Hiểu đến Abyss, điều giáo cậu ở đó. Quả nhiên, cậu là người có máu M, cơ thể hợp mắt và nhạy cảm. Điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là biểu cảm hoảng sợ xen lẫn khuất nhục của cậu sau khi biết hắn là đàn ông. Đối phương đúng là một con chó lang thang rất thú vị, thậm chí hắn còn muốn đưa cậu về nhà. Giống như Sở Quân dự đoán, Chương Hiểu đã quay lại Abyss để tìm một nữ S. Siren dựa theo lời đề nghị của hắn mà tính cậu giá gấp đôi, sau đó đề xuất cậu đến xem buổi biểu diễn. Hắn như một gã thợ săn đang chờ đợi con mồi, mặc sẵn bộ quần áo mà cậu thích đợi chờ trong bẫy rập. Tiếp đó, hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt, hắn phải đá chú chó nhỏ này xuống vực sâu. Sở Quân bật loa, phát lại một bản nhạc rock. Hắn dùng kéo cắt mở thùng giấy, lấy từ trong đó ra một tấm thảm lớn hình tròn. Sau đó, hắn trải nó bên cạnh ghế sofa, cố ý sử dụng đầy đủ dụng cụ, mở đèn chiếu, điều chỉnh tiêu điểm của SLR rồi chụp ảnh tấm thảm cạnh ghế. Hắn vừa ngâm nga bài hát, vừa xử lý hình ảnh và tải nó lên. "Không biết chú chó lang thang kia có đến bên mình không." Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên. "Tôi muốn... Quỳ trên tấm thảm đó." Giọng nói nghe như thống khổ lại tràn ngập dục vọng của Chương Hiểu truyền đến. Chú chó nhỏ lang thang trên đường cuối cùng cũng đã chạy đến dụi vào chân hắn. – Còn tiếp –
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương