Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải
Chương 34: Yên lòng
Sau khi giặt quần áo xong, Tần Trạm mới nhớ đến việc gửi cv đi.
Lúc quay người lại hắn thấy Chu Liệu vẫn đứng ở phía sau nhìn mình, trên tay vẫn đang cầm khoai lang.
"Không ăn?" Tần Trạm ngồi xuống trước máy tính: "Không ăn thì vứt đi"
"Không phải không ăn"
Chu Liệu lập tức cắn một miếng khoai lang vẫn còn sót hơi nóng, trước kia cậu không bao giờ ăn mấy đồ rẻ tiền bán trên vỉa hè này, nhưng hiện tại vị ngọt ấm nóng ấy lưu luyến trên đầu lưỡi, cậu lại thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Tần Trạm đeo kính nhìn vào máy tính như đang sửa cái gì đó, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn khiến nó trở nên lạnh lùng băng giá, dù vậy vẫn không thể che đi sự mệt mỏi của đối phương. Chu Liệu cũng không thể cứ đứng ở phía sau nhìn hắn mãi được, một mình ăn hết xong thì chống nạng đi đến nhà vệ sinh.
Tần Trạm gửi CV đi xong, Chu Liệu vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, hắn quay đầu lật xem số căn cước của Trần Tiện, sau đó nhập vào trang web trước mặt. Một lát sau, thông tin chuyến bay của đối phương hiện ra.
Tần Trạm nhìn lịch, là vào cuối tuần.
Đến khi nghe thấy cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, hắn mới tắt trang web đi.
"Tần Trạm...cậu có áo dày chút không?"
Nghe thấy Chu Liệu gọi mình, Tần Trạm nghiêng đầu qua nhìn Chu Liệu đang đứng ở cửa.
Người kia để trần nửa người trên, trên làn da còn đọng vài giọt nước chưa khô. Mặc dù Chu Liệu đã rất lâu không vận động nhưng do trước kia có luyện tập, chơi thể thao trong thời gian dài nên tố chất vẫn còn đó, sống lưng rộng cùng với đường nét cơ bắp săn chắc, được ánh đèn phác họa lên khiến nó càng trở nên hoàn mỹ, cả người tỏa ra hoóc môn khiến hiệu quả thị giác được phóng đại gấp đôi.
Có điều trong mắt Tần Trạm, nhìn thấy với không nhìn thấy chẳng có gì khác biệt, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng.
"Quần áo đâu?"
"....Ban ngày hơi lạnh, tối ngủ cũng vậy"
Tần Trạm day day huyệt thái dương, sau đó đứng dậy đi đến cạnh tủ quần áo. Quần áo của hắn rất ít, lúc thật sự cần mới mua, phần lớn đều là màu đen hoặc xám, một vài chiếc có nhãn hiệu đều là Đỗ Lệ mượn đủ loại lý do để thưởng cho hắn.
Tần Trạm tìm một chiếc áo giữ nhiệt cao cổ khá dày, Chu Liệu còn chưa nhận lấy, hắn đã lấy chiếc áo mặc bên trong vừa mới thay xuống ném lên đầu Chu Liệu.
"Cậu muốn cảm lạnh?"
"Không..." Chu Liệu nhanh chóng lau khô người mặc quần áo của Tần Trạm lên.
Vóc dáng của cậu với Tần Trạm không chênh là mấy, chỉ là cậu thường xuyên luyện tập nên có cơ bắp hơn chút, nhưng Tần Trạm lại cao hơn Chu Liệu một ít, cả người rất cao lớn, nên mặc áo của đối phương cũng rất vừa. Chỉ có một điều duy nhất khiến Chu Liệu hơi xấu hổ là, giặt đồ lót rồi cậu chỉ có thể mặc của Tần Trạm, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà mặc quần của Tần Trạm, cái chỗ đó hơi bị rộng chút.
Hơn nữa đối phương toàn mặc kiểu boxer bảo thủ, so với mấy chiếc quần tam giác mình hay mặc đúng là....
"Quần áo thay ra để đây, lát nữa tôi giặt"
"Tôi tự giặt được"
Tần Trạm mặt vô cảm nhìn cậu: "Cậu đừng làm gì hết là sự giúp đỡ lớn nhất với tôi rồi"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, không dám nói nhiều.
Tiếng công tắc đèn vang lên, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ. Chu Liệu nhắm mắt lại, vẫn như thường ngày đợi âm thanh lên giường đi ngủ của Tần Trạm, có điều một lát sau một chiếc áo khoác mang theo hơi thở nam tính được đắp lên tấm chăn.
Chu Liệu mở mắt, Tần Trạm đang gỡ kính mắt xuống để lên đầu giường.
"Không phải cậu lạnh à?"
"Ừ..."
Chu Liệu từng nhận được khá nhiều ý tốt của người khác, phần lớn đều có tính mục đích, hiện tại Tần Trạm khiến cậu mơ hồ không rõ, cũng không thể biết được mục đích hành động của đối phương là gì, bàn tay cuộn trong chăn nắm chặt lấy chiếc áo giữ nhiệt màu đen kia, trái tim lại không khống chế được nhịp đập.
"Không còn dư cái chăn nào, dùng tạm đi"
"Không sao...bây giờ cũng ấm rồi" Chu Liệu chưa từng biết đủ như này bao giờ.
Tần Trạm không trả lời câu nói này, chỉ vén chăn lên nằm xuống, qua một lúc mới lạnh lùng ném một câu.
"Từ mai, tạm thời không được bật lò sưởi nữa, không có tiền đóng tiền điện rồi"
Ngủ một giấc này Chu Liệu cũng lười chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, lúc cậu tỉnh lại, trên chân cũng được đắp một chiếc áo khoác của Tần Trạm.
Có điều không biết Tần Trạm lại đi đâu rồi, chỉ để lại cơm đã nấu xong được để trong hộp giữ nhiệt trên kệ bếp.
Trong hành lang bệnh viện 24H đều có tiếng người nói không ngớt, Tần Trạm sáng sớm đã đến đây, bởi vì bệnh viện gọi cho hắn nói khoảng năm sáu giờ sáng nay bà nội có tỉnh một lần.
Nhưng đợi đến khi hắn chạy đến, đối phương lại hôn mê.
"Bà ấy cao tuổi rồi, hơn nữa đau ốm bệnh tật, nên là ngủ nhiều lắm" người nằm giường bệnh kế bên thở dài.
Tần Trạm không nói gì, hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, cứ luôn nhìn bà lão.
Ý của phía bệnh viện là tình hình hiện tại của bà lão rất khó nói, sau này cũng không khuyến khích tiếp tục trị liệu, đối với tình hình kinh tế của hắn vẫn nên lựa chọn lo cho cuộc sống của mình đã rồi tính, không thì phải chuyển đến viện điều dưỡng, bởi vì nhân lực trong bệnh viện không đủ, sợ rằng sau khi tỉnh lại ngay cả việc ăn uống đi vệ sinh đều là vấn đề.
Qua một lúc, điện thoại rung lên, là thông báo nhắc nhở hắn mười năm phút nữa có buổi phỏng vấn. Bởi vì là nội bộ đề cử nên lưu trình đi rất nhanh. Tần Trạm để nước ấm lên đầu giường sau đó đi tới một góc yên tĩnh dưới lầu để phỏng vấn.
Quá trình không khó, công việc IT cũng không yêu cầu phải giao lưu với người khác nhiều, bởi vậy giao tiếp tàm tạm là được. Tần Trạm có kiến thức nền tảng vững chắc, hơn nữa còn có sản phẩm tiêu biểu, mà do tính cách hướng nội âm trầm nên khi đối mặt với ống kính khiến hắn trông rất trầm ổn, gần như phỏng vấn xong thì được offer luôn.
HR hẹn thời gian với hắn, cũng không biết có phải thầy giáo đã nói qua tình hình nhà mình không, người kia không yêu cầu hắn trong kỳ nghỉ mỗi ngày đều phải đến làm, chỉ nói ba bốn ngày trên một tuần là được, cũng coi như để lại đủ thời gian cho hắn đi làm thêm bình thường.
Sau khi bàn bạc xong, hắn quay lại phòng bệnh. Cả một ngày, bà lão vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Trạm cứ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, trong phòng bệnh không tính là sáng sủa hắn lấy bài tập mã code ra làm. Mấy ngày nay cứ chạy đi chạy lại khiến hắn mệt mỏi vô cùng, mọi việc đều đè lên người hắn.
Đến tận tối, hắn dùng mấy đồng cuối cùng để mua một chiếc bánh chiên ở dưới lầu coi như là bữa ăn cho cả một ngày, sau đó về phòng bệnh.
Vừa mới mở cửa ra, thấy y tá đang thay bịch truyền nước, bà lão hình như đã tỉnh, ánh mắt khó khăn mở ra.
"Vừa hay, bà nội em tỉnh rồi" y tá nói đoạn híp mắt cười nhìn về phía bà lão: "Cháu bà đến thăm này"
Lúc mới nghe thấy bà không có phản ứng gì, như qua một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, bà lão ôm đầu, không màng đến chiếc kim vẫn còn cắm trên tay vì bị lôi kéo mà sinh ra đau đớn, miệng không ngừng nói để tôi chết đi, để tôi chết đi như bị thôi miên.
Y tá nhìn hành động đột ngột của bão lão, phút chốc chôn chân tại chỗ.
Tần Trạm đi đến giữ lại cánh tay bà, để bà không cử động lung tung, không ngờ sau khi nhìn thấy hắn, đôi đồng tử run lên càng mạnh.
"Để tao chết đi! Để tao với ba mày chết đi!"
Bà lão điên cuồng gào thét, giọng nói khàn đục già nua như tiếng đầu bút viết lên giấy cát: "Tại sao lại cứu sống tao! Tại sao lại không để tao được chết!"
Tần Trạm khẽ híp mắt lại, y tá bên cạnh đã bối rối không biết nên làm gì, cô vừa định mở miệng an ủi, bà lão đột nhiên vỗ lên bàn tay của Tần Trạm.
"Tao biết, mày chỉ muốn trả thù tao thôi...tao phá hủy cuộc đời mày, mày muốn tao sống không bằng chết..."
Bà lão như thoi thóp từng hơi thở, cũng oán trách chết không thành: "Ba mày bị bệnh thần kinh, mày cũng thế, ba mày làm khổ nửa đời trước của tao, còn mày muốn dày vò nửa đời sau...có phải tao chết rồi, mày cũng phân xác như mấy con vật trước đó để thỏa mãn bạo lực giống như nó không"
"Bà im miệng đi"
Y tá nghe vậy cả người đông cứng đứng bên cạnh Tần Trạm, cô khẽ nuốt nước bọt, không cả dám nhìn Tần Trạm lần hai.
"Bà ơi bà bình tĩnh đã, cháu ra ngoài lấy cho bà cốc nước ấm"
Nói xong cô chạy thẳng ra ngoài không quay đầu lại, người bệnh nằm bên cạnh vừa hay ra ngoài vận động giãn gân cốt, trong phòng giờ chỉ còn hai người.
"Tao nói không có sai..tại sao lại cứu tao...tại sao! Mày có biết tao sống khổ sở như nào không...mày có biết đau đến nhường nào không...tao chỉ là một gánh nặng thôi Tần Trạm à...huhu...."
Tần Trạm hơi xanh xao do không được ngủ đủ, đối phương cứ luôn to tiếng gào khóc khiến thần kinh hắn hơi suy nhược.
"Bà rất khổ sở sao?" giọng nói Tần Trạm không chút cảm xúc: "Khổ là đúng rồi, lúc đó tôi còn khổ hơn bà"
Nói xong hắn để hoa quả đã gọt sang một bên, sau đó rời khỏi phòng bệnh không hề nhìn lại, mặc kệ cho bà lão vẫn đang không ngừng gào thét như tâm tê liệt phế, sau mấy lần cổ họng đã khàn đi không thể phát ra tiếng.
Trước kia Tần Trạm không cố chấp như vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là trong phạm vi hắn đã công nhận, thì bằng mọi cách đều phải giữ lại.
Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được, chưa được sự cho phép của hắn, đều không được rời khỏi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hắn lại đến nhà Bạch Linh. Bởi vì sắp đến thi giữa kỳ, số lần Đỗ Lệ cần dạy kèm cũng tăng lên nhiều. Đợi hắn về đến nơi, cũng muộn ngang tầm tối qua.
Lúc đến mười một giờ, Tần Trạm mới đẩy cửa nhà kho ra, bên trong tối đen như mực. Tần Trạm theo bản năng cau mày, sự hoảng loạn còn chưa kịp kéo đến, hắn đã nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.
Tần Trạm ấn công tắc đèn, không phản ứng...chắc là cắt điện rồi, thời gian này ban ngày đều mở lò sưởi cho Chu Liệu, tối cũng bật đèn bàn, chắc cũng đến lúc rồi.
Hắn bật đèn flash điện thoại, cuối cùng cũng tìm được bóng hình Chu Liệu trên chiếc ổ nhỏ. Rõ ràng vóc dáng người này rất cao, nhưng cả người đều đang cuộn lại, run lẩy bẩy.
Tần Trạm ngồi xổm xuống, mu bàn tay áp lên gò má đỏ ửng vì máu dồn lên của cậu.
"Tôi về rồi"
Lúc đối phương nhìn về phía hắn, hai con mắt đỏ au như nhuốm máu, nhìn hơi dọa người.
Còn chưa đợi hắn làm gì, Chu Liệu đột nhiên bắt lấy cánh tay Tần Trạm, cả người vùi vào trong lòng hắn, cơ thể không tự giác được khẽ co giật.
Tần Trạm mặt không cảm xúc nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, cho đến mấy phút sau biên độ run rẩy giảm dần, Tần Trạm mới dừng động tác trên tay lại, đắp một chiếc áo lên người cậu.
"Không sợ lạnh?"
"....Đèn đột nhiên tắt rồi....tôi tưởng là..."
Chu Liệu căng thẳng tột độ, chỉ cần Tần Trạm biến mất, chỉ cần xung quanh toàn màu đen, bất cứ lúc nào cậu đều có thể bơi đến bờ vực của tan vỡ, hình ảnh lúc nhỏ và trong quá khứ bắt đầu chạy loạn trong đầu.
"Cắt điện rồi" Tần Trạm để mặc cậu cuộn vào trong lòng mình: "Không có tiền nộp tiền điện"
"....Trước kia cũng thường xuyên như vậy sao?"
"Không" Tần Trạm nhìn đôi mắt phiếm hồng của Chu Liệu: "Trước kia không có cậu"
Chu Liệu im lặng, cậu nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của hắn, trong lòng cũng khó chịu, cậu xin lỗi theo bản năng: "Xin lỗi...nếu như không có tiền, cậu có thể đến nhà tôi, nhà tôi trong khu Cẩm Ương, trong ví ở phòng tôi có thẻ ngân hàng...tôi đọc mật mã cho cậu"
Không ngờ Tần Trạm chỉ cúi xuống nhìn cậu một cái, trong mắt không có cảm xúc gì: "Không cần"
Chu Liệu không biết Tần Trạm rốt cuộc là tại vì sao, mặc dù đã từng bắt cóc cậu, nhưng lại không cần tiền của mình, cũng không ngược đãi.
Trên người của Tần Trạm, nhất là trong mỗi một nụ hôn cậu đều cảm nhận được "cảm giác được cần", khác hoàn toàn với mục đích của bất cứ ai trước đó, cảm giác mà Tần Trạm cho cậu vô cùng thuần túy.
Cậu biết, bản thân mình bây giờ cần Tần Trạm....cậu cũng không muốn ra ngoài, không muốn nhìn thấy người gọi là ba mẹ, những cô gái chỉ nhìn vào túi tiền và gương mặt mình, những người "anh em" nịnh nọt bợ đỡ.
Nếu như có thể, cậu muốn hai người cứ ở bên nhau cả đời như vậy, suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu này dọa cậu hết hồn.
Cậu không dám nói, cũng không rõ cảm xúc của mình rốt cuộc đến từ đâu, tên gọi là gì, cũng không dám đòi hỏi nhiều.
"Nhưng mà...không nộp tiền thì cứ tối đen như vậy"
"Sợ lắm sao?"
Chu Liệu cúi đầu, giọng lí nhí: "....Cậu ở đây thì cũng ổn"
Tần Trạm thờ ơ định đứng dậy, lại bị Chu Liệu ôm lấy cánh tay: "Nếu như không cảm nhận được"
Chu Liệu ngập ngừng một lát rồi mới khó khăn mở miệng nói hết câu: "....Cũng rất đau khổ"
"Biết rồi"
Tần Trạm để điện thoại lên bàn, nghiêng người về phía chiếc đèn bàn, đèn flash điện thoại soi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Sau khi đưa Chu Liệu đi tắm xong, hắn mới lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc còng tay màu bạc. Dây nối trên còng tay không giống như lúc xử án thường dùng mà giống như một công cụ hơn, có thể thu dãn tự do theo nhu cầu.
Nó được Tần Trạm mua cùng với chiếc xích sắt rất lâu trước đây, nhưng mới đầu tưởng rằng không cần thiết dùng.
"Bật điện thoại cả đêm rất hao pin, bây giờ cũng không có điện để sạc"
Chu Liệu nhìn Tần Trạm vừa nói vừa móc một chiếc vòng màu bạc lên tay cậu, một đầu còn lại thì khóa vào cổ tay mình. Lúc khóa đóng lại còn vang lên một tiếng kim loại lanh lảnh, kéo theo trái tim Chu Liệu cũng chấn động trong khoảnh khắc đó.
Tần Trạm nằm xuống tắt đèn điện thoại đi, Chu Liệu nằm trên chiếc ổ nhỏ cạnh giường hắn, tay trái và tay phải của hai người được nối chặt vào nhau qua chiếc còng bạc, trong bóng tối còn nhìn thấy được ánh sáng màu bạc lóe lên.
"Không phải sợ không cảm nhận được à, bây giờ ngủ đi"
Chu Liệu nghiêng người qua, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn dáng vẻ Tần Trạm nhắm mắt ngủ cùng với chiếc còng nối hai người lại.
Dưới sự ràng buộc bất bình thường này, cậu lại cảm nhận được sự yên lòng và khoái cảm chưa từng có.
Lúc quay người lại hắn thấy Chu Liệu vẫn đứng ở phía sau nhìn mình, trên tay vẫn đang cầm khoai lang.
"Không ăn?" Tần Trạm ngồi xuống trước máy tính: "Không ăn thì vứt đi"
"Không phải không ăn"
Chu Liệu lập tức cắn một miếng khoai lang vẫn còn sót hơi nóng, trước kia cậu không bao giờ ăn mấy đồ rẻ tiền bán trên vỉa hè này, nhưng hiện tại vị ngọt ấm nóng ấy lưu luyến trên đầu lưỡi, cậu lại thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Tần Trạm đeo kính nhìn vào máy tính như đang sửa cái gì đó, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn khiến nó trở nên lạnh lùng băng giá, dù vậy vẫn không thể che đi sự mệt mỏi của đối phương. Chu Liệu cũng không thể cứ đứng ở phía sau nhìn hắn mãi được, một mình ăn hết xong thì chống nạng đi đến nhà vệ sinh.
Tần Trạm gửi CV đi xong, Chu Liệu vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, hắn quay đầu lật xem số căn cước của Trần Tiện, sau đó nhập vào trang web trước mặt. Một lát sau, thông tin chuyến bay của đối phương hiện ra.
Tần Trạm nhìn lịch, là vào cuối tuần.
Đến khi nghe thấy cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, hắn mới tắt trang web đi.
"Tần Trạm...cậu có áo dày chút không?"
Nghe thấy Chu Liệu gọi mình, Tần Trạm nghiêng đầu qua nhìn Chu Liệu đang đứng ở cửa.
Người kia để trần nửa người trên, trên làn da còn đọng vài giọt nước chưa khô. Mặc dù Chu Liệu đã rất lâu không vận động nhưng do trước kia có luyện tập, chơi thể thao trong thời gian dài nên tố chất vẫn còn đó, sống lưng rộng cùng với đường nét cơ bắp săn chắc, được ánh đèn phác họa lên khiến nó càng trở nên hoàn mỹ, cả người tỏa ra hoóc môn khiến hiệu quả thị giác được phóng đại gấp đôi.
Có điều trong mắt Tần Trạm, nhìn thấy với không nhìn thấy chẳng có gì khác biệt, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng.
"Quần áo đâu?"
"....Ban ngày hơi lạnh, tối ngủ cũng vậy"
Tần Trạm day day huyệt thái dương, sau đó đứng dậy đi đến cạnh tủ quần áo. Quần áo của hắn rất ít, lúc thật sự cần mới mua, phần lớn đều là màu đen hoặc xám, một vài chiếc có nhãn hiệu đều là Đỗ Lệ mượn đủ loại lý do để thưởng cho hắn.
Tần Trạm tìm một chiếc áo giữ nhiệt cao cổ khá dày, Chu Liệu còn chưa nhận lấy, hắn đã lấy chiếc áo mặc bên trong vừa mới thay xuống ném lên đầu Chu Liệu.
"Cậu muốn cảm lạnh?"
"Không..." Chu Liệu nhanh chóng lau khô người mặc quần áo của Tần Trạm lên.
Vóc dáng của cậu với Tần Trạm không chênh là mấy, chỉ là cậu thường xuyên luyện tập nên có cơ bắp hơn chút, nhưng Tần Trạm lại cao hơn Chu Liệu một ít, cả người rất cao lớn, nên mặc áo của đối phương cũng rất vừa. Chỉ có một điều duy nhất khiến Chu Liệu hơi xấu hổ là, giặt đồ lót rồi cậu chỉ có thể mặc của Tần Trạm, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà mặc quần của Tần Trạm, cái chỗ đó hơi bị rộng chút.
Hơn nữa đối phương toàn mặc kiểu boxer bảo thủ, so với mấy chiếc quần tam giác mình hay mặc đúng là....
"Quần áo thay ra để đây, lát nữa tôi giặt"
"Tôi tự giặt được"
Tần Trạm mặt vô cảm nhìn cậu: "Cậu đừng làm gì hết là sự giúp đỡ lớn nhất với tôi rồi"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, không dám nói nhiều.
Tiếng công tắc đèn vang lên, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ. Chu Liệu nhắm mắt lại, vẫn như thường ngày đợi âm thanh lên giường đi ngủ của Tần Trạm, có điều một lát sau một chiếc áo khoác mang theo hơi thở nam tính được đắp lên tấm chăn.
Chu Liệu mở mắt, Tần Trạm đang gỡ kính mắt xuống để lên đầu giường.
"Không phải cậu lạnh à?"
"Ừ..."
Chu Liệu từng nhận được khá nhiều ý tốt của người khác, phần lớn đều có tính mục đích, hiện tại Tần Trạm khiến cậu mơ hồ không rõ, cũng không thể biết được mục đích hành động của đối phương là gì, bàn tay cuộn trong chăn nắm chặt lấy chiếc áo giữ nhiệt màu đen kia, trái tim lại không khống chế được nhịp đập.
"Không còn dư cái chăn nào, dùng tạm đi"
"Không sao...bây giờ cũng ấm rồi" Chu Liệu chưa từng biết đủ như này bao giờ.
Tần Trạm không trả lời câu nói này, chỉ vén chăn lên nằm xuống, qua một lúc mới lạnh lùng ném một câu.
"Từ mai, tạm thời không được bật lò sưởi nữa, không có tiền đóng tiền điện rồi"
Ngủ một giấc này Chu Liệu cũng lười chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, lúc cậu tỉnh lại, trên chân cũng được đắp một chiếc áo khoác của Tần Trạm.
Có điều không biết Tần Trạm lại đi đâu rồi, chỉ để lại cơm đã nấu xong được để trong hộp giữ nhiệt trên kệ bếp.
Trong hành lang bệnh viện 24H đều có tiếng người nói không ngớt, Tần Trạm sáng sớm đã đến đây, bởi vì bệnh viện gọi cho hắn nói khoảng năm sáu giờ sáng nay bà nội có tỉnh một lần.
Nhưng đợi đến khi hắn chạy đến, đối phương lại hôn mê.
"Bà ấy cao tuổi rồi, hơn nữa đau ốm bệnh tật, nên là ngủ nhiều lắm" người nằm giường bệnh kế bên thở dài.
Tần Trạm không nói gì, hắn chỉ ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, cứ luôn nhìn bà lão.
Ý của phía bệnh viện là tình hình hiện tại của bà lão rất khó nói, sau này cũng không khuyến khích tiếp tục trị liệu, đối với tình hình kinh tế của hắn vẫn nên lựa chọn lo cho cuộc sống của mình đã rồi tính, không thì phải chuyển đến viện điều dưỡng, bởi vì nhân lực trong bệnh viện không đủ, sợ rằng sau khi tỉnh lại ngay cả việc ăn uống đi vệ sinh đều là vấn đề.
Qua một lúc, điện thoại rung lên, là thông báo nhắc nhở hắn mười năm phút nữa có buổi phỏng vấn. Bởi vì là nội bộ đề cử nên lưu trình đi rất nhanh. Tần Trạm để nước ấm lên đầu giường sau đó đi tới một góc yên tĩnh dưới lầu để phỏng vấn.
Quá trình không khó, công việc IT cũng không yêu cầu phải giao lưu với người khác nhiều, bởi vậy giao tiếp tàm tạm là được. Tần Trạm có kiến thức nền tảng vững chắc, hơn nữa còn có sản phẩm tiêu biểu, mà do tính cách hướng nội âm trầm nên khi đối mặt với ống kính khiến hắn trông rất trầm ổn, gần như phỏng vấn xong thì được offer luôn.
HR hẹn thời gian với hắn, cũng không biết có phải thầy giáo đã nói qua tình hình nhà mình không, người kia không yêu cầu hắn trong kỳ nghỉ mỗi ngày đều phải đến làm, chỉ nói ba bốn ngày trên một tuần là được, cũng coi như để lại đủ thời gian cho hắn đi làm thêm bình thường.
Sau khi bàn bạc xong, hắn quay lại phòng bệnh. Cả một ngày, bà lão vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tần Trạm cứ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, trong phòng bệnh không tính là sáng sủa hắn lấy bài tập mã code ra làm. Mấy ngày nay cứ chạy đi chạy lại khiến hắn mệt mỏi vô cùng, mọi việc đều đè lên người hắn.
Đến tận tối, hắn dùng mấy đồng cuối cùng để mua một chiếc bánh chiên ở dưới lầu coi như là bữa ăn cho cả một ngày, sau đó về phòng bệnh.
Vừa mới mở cửa ra, thấy y tá đang thay bịch truyền nước, bà lão hình như đã tỉnh, ánh mắt khó khăn mở ra.
"Vừa hay, bà nội em tỉnh rồi" y tá nói đoạn híp mắt cười nhìn về phía bà lão: "Cháu bà đến thăm này"
Lúc mới nghe thấy bà không có phản ứng gì, như qua một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, bà lão ôm đầu, không màng đến chiếc kim vẫn còn cắm trên tay vì bị lôi kéo mà sinh ra đau đớn, miệng không ngừng nói để tôi chết đi, để tôi chết đi như bị thôi miên.
Y tá nhìn hành động đột ngột của bão lão, phút chốc chôn chân tại chỗ.
Tần Trạm đi đến giữ lại cánh tay bà, để bà không cử động lung tung, không ngờ sau khi nhìn thấy hắn, đôi đồng tử run lên càng mạnh.
"Để tao chết đi! Để tao với ba mày chết đi!"
Bà lão điên cuồng gào thét, giọng nói khàn đục già nua như tiếng đầu bút viết lên giấy cát: "Tại sao lại cứu sống tao! Tại sao lại không để tao được chết!"
Tần Trạm khẽ híp mắt lại, y tá bên cạnh đã bối rối không biết nên làm gì, cô vừa định mở miệng an ủi, bà lão đột nhiên vỗ lên bàn tay của Tần Trạm.
"Tao biết, mày chỉ muốn trả thù tao thôi...tao phá hủy cuộc đời mày, mày muốn tao sống không bằng chết..."
Bà lão như thoi thóp từng hơi thở, cũng oán trách chết không thành: "Ba mày bị bệnh thần kinh, mày cũng thế, ba mày làm khổ nửa đời trước của tao, còn mày muốn dày vò nửa đời sau...có phải tao chết rồi, mày cũng phân xác như mấy con vật trước đó để thỏa mãn bạo lực giống như nó không"
"Bà im miệng đi"
Y tá nghe vậy cả người đông cứng đứng bên cạnh Tần Trạm, cô khẽ nuốt nước bọt, không cả dám nhìn Tần Trạm lần hai.
"Bà ơi bà bình tĩnh đã, cháu ra ngoài lấy cho bà cốc nước ấm"
Nói xong cô chạy thẳng ra ngoài không quay đầu lại, người bệnh nằm bên cạnh vừa hay ra ngoài vận động giãn gân cốt, trong phòng giờ chỉ còn hai người.
"Tao nói không có sai..tại sao lại cứu tao...tại sao! Mày có biết tao sống khổ sở như nào không...mày có biết đau đến nhường nào không...tao chỉ là một gánh nặng thôi Tần Trạm à...huhu...."
Tần Trạm hơi xanh xao do không được ngủ đủ, đối phương cứ luôn to tiếng gào khóc khiến thần kinh hắn hơi suy nhược.
"Bà rất khổ sở sao?" giọng nói Tần Trạm không chút cảm xúc: "Khổ là đúng rồi, lúc đó tôi còn khổ hơn bà"
Nói xong hắn để hoa quả đã gọt sang một bên, sau đó rời khỏi phòng bệnh không hề nhìn lại, mặc kệ cho bà lão vẫn đang không ngừng gào thét như tâm tê liệt phế, sau mấy lần cổ họng đã khàn đi không thể phát ra tiếng.
Trước kia Tần Trạm không cố chấp như vậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần là trong phạm vi hắn đã công nhận, thì bằng mọi cách đều phải giữ lại.
Đau khổ cũng được, hạnh phúc cũng được, chưa được sự cho phép của hắn, đều không được rời khỏi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hắn lại đến nhà Bạch Linh. Bởi vì sắp đến thi giữa kỳ, số lần Đỗ Lệ cần dạy kèm cũng tăng lên nhiều. Đợi hắn về đến nơi, cũng muộn ngang tầm tối qua.
Lúc đến mười một giờ, Tần Trạm mới đẩy cửa nhà kho ra, bên trong tối đen như mực. Tần Trạm theo bản năng cau mày, sự hoảng loạn còn chưa kịp kéo đến, hắn đã nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.
Tần Trạm ấn công tắc đèn, không phản ứng...chắc là cắt điện rồi, thời gian này ban ngày đều mở lò sưởi cho Chu Liệu, tối cũng bật đèn bàn, chắc cũng đến lúc rồi.
Hắn bật đèn flash điện thoại, cuối cùng cũng tìm được bóng hình Chu Liệu trên chiếc ổ nhỏ. Rõ ràng vóc dáng người này rất cao, nhưng cả người đều đang cuộn lại, run lẩy bẩy.
Tần Trạm ngồi xổm xuống, mu bàn tay áp lên gò má đỏ ửng vì máu dồn lên của cậu.
"Tôi về rồi"
Lúc đối phương nhìn về phía hắn, hai con mắt đỏ au như nhuốm máu, nhìn hơi dọa người.
Còn chưa đợi hắn làm gì, Chu Liệu đột nhiên bắt lấy cánh tay Tần Trạm, cả người vùi vào trong lòng hắn, cơ thể không tự giác được khẽ co giật.
Tần Trạm mặt không cảm xúc nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, cho đến mấy phút sau biên độ run rẩy giảm dần, Tần Trạm mới dừng động tác trên tay lại, đắp một chiếc áo lên người cậu.
"Không sợ lạnh?"
"....Đèn đột nhiên tắt rồi....tôi tưởng là..."
Chu Liệu căng thẳng tột độ, chỉ cần Tần Trạm biến mất, chỉ cần xung quanh toàn màu đen, bất cứ lúc nào cậu đều có thể bơi đến bờ vực của tan vỡ, hình ảnh lúc nhỏ và trong quá khứ bắt đầu chạy loạn trong đầu.
"Cắt điện rồi" Tần Trạm để mặc cậu cuộn vào trong lòng mình: "Không có tiền nộp tiền điện"
"....Trước kia cũng thường xuyên như vậy sao?"
"Không" Tần Trạm nhìn đôi mắt phiếm hồng của Chu Liệu: "Trước kia không có cậu"
Chu Liệu im lặng, cậu nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của hắn, trong lòng cũng khó chịu, cậu xin lỗi theo bản năng: "Xin lỗi...nếu như không có tiền, cậu có thể đến nhà tôi, nhà tôi trong khu Cẩm Ương, trong ví ở phòng tôi có thẻ ngân hàng...tôi đọc mật mã cho cậu"
Không ngờ Tần Trạm chỉ cúi xuống nhìn cậu một cái, trong mắt không có cảm xúc gì: "Không cần"
Chu Liệu không biết Tần Trạm rốt cuộc là tại vì sao, mặc dù đã từng bắt cóc cậu, nhưng lại không cần tiền của mình, cũng không ngược đãi.
Trên người của Tần Trạm, nhất là trong mỗi một nụ hôn cậu đều cảm nhận được "cảm giác được cần", khác hoàn toàn với mục đích của bất cứ ai trước đó, cảm giác mà Tần Trạm cho cậu vô cùng thuần túy.
Cậu biết, bản thân mình bây giờ cần Tần Trạm....cậu cũng không muốn ra ngoài, không muốn nhìn thấy người gọi là ba mẹ, những cô gái chỉ nhìn vào túi tiền và gương mặt mình, những người "anh em" nịnh nọt bợ đỡ.
Nếu như có thể, cậu muốn hai người cứ ở bên nhau cả đời như vậy, suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu này dọa cậu hết hồn.
Cậu không dám nói, cũng không rõ cảm xúc của mình rốt cuộc đến từ đâu, tên gọi là gì, cũng không dám đòi hỏi nhiều.
"Nhưng mà...không nộp tiền thì cứ tối đen như vậy"
"Sợ lắm sao?"
Chu Liệu cúi đầu, giọng lí nhí: "....Cậu ở đây thì cũng ổn"
Tần Trạm thờ ơ định đứng dậy, lại bị Chu Liệu ôm lấy cánh tay: "Nếu như không cảm nhận được"
Chu Liệu ngập ngừng một lát rồi mới khó khăn mở miệng nói hết câu: "....Cũng rất đau khổ"
"Biết rồi"
Tần Trạm để điện thoại lên bàn, nghiêng người về phía chiếc đèn bàn, đèn flash điện thoại soi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Sau khi đưa Chu Liệu đi tắm xong, hắn mới lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc còng tay màu bạc. Dây nối trên còng tay không giống như lúc xử án thường dùng mà giống như một công cụ hơn, có thể thu dãn tự do theo nhu cầu.
Nó được Tần Trạm mua cùng với chiếc xích sắt rất lâu trước đây, nhưng mới đầu tưởng rằng không cần thiết dùng.
"Bật điện thoại cả đêm rất hao pin, bây giờ cũng không có điện để sạc"
Chu Liệu nhìn Tần Trạm vừa nói vừa móc một chiếc vòng màu bạc lên tay cậu, một đầu còn lại thì khóa vào cổ tay mình. Lúc khóa đóng lại còn vang lên một tiếng kim loại lanh lảnh, kéo theo trái tim Chu Liệu cũng chấn động trong khoảnh khắc đó.
Tần Trạm nằm xuống tắt đèn điện thoại đi, Chu Liệu nằm trên chiếc ổ nhỏ cạnh giường hắn, tay trái và tay phải của hai người được nối chặt vào nhau qua chiếc còng bạc, trong bóng tối còn nhìn thấy được ánh sáng màu bạc lóe lên.
"Không phải sợ không cảm nhận được à, bây giờ ngủ đi"
Chu Liệu nghiêng người qua, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn dáng vẻ Tần Trạm nhắm mắt ngủ cùng với chiếc còng nối hai người lại.
Dưới sự ràng buộc bất bình thường này, cậu lại cảm nhận được sự yên lòng và khoái cảm chưa từng có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương