Gió Không Phiêu Du, Mây Không Lãng Đãng
Chương 10:
Chương 10: Cuộc sống và cổ tíchThích truyện cổ tích sao?Hay là thích chúng ta của những ngày tháng bình yên?Có thể chúng ta không có quyền lựa chọnBởi cuộc sống chính là như vậy, chỉ có cổ tích mới không… _______________________________________________Diệp Phiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lôi Sở Vân đi vào.“Diệp Phiêu! Mau tới đây ngồi!” Lôi Sở Vân vui vẻ nói chuyện với cô“Xin… xin lỗi” Diệp Phiêu cúi đầu nói“Không sao, thực sự không sao mà!” Lôi Sở Vân cười nói “Cậu nghìn vạn lần đừng để ý, đều tại tớ, hừ, lại mắc thứ bệnh quái gở này!”“Cũng không phải bệnh gì kỳ quái, đừng tự mình nói bậy như vậy!” Diệp Phiêu vội vàng an ủi cô ấy “Từ nhỏ tớ đã sợ bóng tối, đi vệ sinh cũng phải có người lớn dẫn, từ hai năm trước thì đỡ hơn rồi, nhất định cậu cũng sẽ tốt lên thôi!”“Ừ, giờ quen rồi tớ cũng cảm thấy không sao nữa” Lôi Sở Vân nói“Thơm quá, mùi gì vậy?” Diệp Phiêu ngửi thấy mùi thơm liền hỏi“Là huân y thảo[1], dùng để an thần” Lôi Sở Vân nói[1] Huân y thảo chính là hoa oải hương, hoa lavender“Cái này sao? Thật là đáng yêu! Mua ở đâu vậy?” Diệp Phiêu cầm cái lư hương hình con mèo ở trên bàn trang điểm lên nói“Anh cho tớ, nếu cậu thích nó thì cứ việc lấy đi!” Lôi Sở Vân nói“Không cần đâu” Diệp Phiêu chán nản để lư hương xuống, sự săn sóc đặc biệt này khiến cô cảm thấy trong lòng lại một lần nữa khó chịu.“Nhiều sách quá!” Diệp Phiêu đi đến bên giá sách, chuyển chủ đề nói“Bình thường tớ rất thích đọc sách, còn cậu? Cậu cũng thích đọc sách sao?” Lôi Sở Vân nói“Thích chứ! Tớ thích nhất là đọc sách đấy! A? Đây là sách gì vậy?” Diệp Phiêu rút từ trên giá xuống một cuốn sách vô cùng xinh xắn.“Đây là… truyện thiếu nhi” Lôi Sở Vân ngượng ngùng nói “Có phải rất trẻ con không?”Không đâu! Tớ cũng rất thích đọc truyện thiếu nhi!” Diệp Phiêu nóiThật sao? Cậu thích truyện cổ tích nào?” Lôi Sở Vân tò mò hỏi“Ừm…” Diệp Phiêu suy nghĩ một chút rồi nói “Nàng tiên cᔓNàng tiên cá sao? Một quyển truyện rất hay nhưng kết cục có chút đau thương, đến cuối cùng hoàng tử vẫn không nhận ra nàng, mà nàng cuối cùng cũng biến thành bọt biến rồi!”“Thế nhưng chắc chắn nàng không hối hận, yêu một người như vậy có biến thành bọt biển cũng cam tâm” Diệp Phiêu kiên quyết nói.“Cậu… cậu thích truyện cổ tích như vậy sao?” Lôi Sở Vân nhìn Diệp Phiêu hỏi“Đương nhiên!” Diệp Phiêu ngẩng đầu nói “Nếu như ngoài đời cũng giống như vậy thì tốt biết mấy!”“Tớ thích cuộc sống hơn, chính là những gì mà chúng ta hiện đang trải qua” Lôi Sở Vân nói“Vì sao? Không phải cậu thích truyện thiếu nhi sao?” Diệp Phiêu kinh ngạc hỏi“Chỉ ở trong truyện cổ tích nàng tiên cá mới có thể biến mất. Nếu như ở ngoài đời hoàng tử hiển nhiên sẽ cưới công chúa nước láng giềng, nàng tiên cá cũng sẽ lấy một vương tử khác dưới đáy biển, tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc.” Lôi Sở Vân nóiDiệp Phiêu kinh ngạc nhìn Lôi Sở Vân. Một lúc sau cô lắc đầu nói “Không đâu, cho dù bọn họ đều hạnh phúc nhưng sẽ có tiếc nuối, tiếc nuối vì không gặp được một người như vậy, đã từng có một đoạn tình yêu đẹp như thế!”Lôi Sở Vân không nói nữa, hai người lặng lẽ nhìn nhau, mùi cỏ huân y tỏa ra giữa hai người, mùi thơm nhàn nhạt đã trở nên nồng hơn trước.“Sở Vân…” Phong Trử Ninh bước vào, nhìn thấy Diệp Phiêu cậu không khỏi sững sờ“Cậu nghỉ ngơi đi, tớ đi trước, qua vài ngày nữa lại đến thăm cậu. Hôm đó thực sự xin lỗi!” Diệp Phiêu đứng lên nói, không nhìn Phong Trử Ninh một cái.“Cậu đừng để trong lòng, tớ không sao cả!” Lôi Sở Vân nói“Ừ, bey!” Diệp Phiêu cùng cô ấy nói lời tạm biệt.“Diệp Phiêu…” Phong Trử Ninh khẽ gọi cô một tiếng, Diệp Phiêu không để ý đến cậu, trực tiếp đi ra ngoài.“Anh, Diệp Phiêu thích cái lư hương hình con mèo, lần sau đi Vancouver[2], anh cũng mua cho cậu ấy một cái đi” Lôi Sở Vân mỉm cười nói.[2] Vancouver là một đô thị hải cảng duyên hải thuộc tỉnh British Columbia, CanadaPhong Trử Ninh cũng không chú tâm nghe cô nói, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm ra cửa.“Sở Vân!” Phong Trử Ninh đột nhiên nói“Hả?” Phong Trử Ninh mờ mịt nhìn cậu“Buổi tối anh quay lại, bây giờ… bây giờ anh đi ra ngoài một chút!” Phong Trử Ninh nói“Được…” Lôi Sở Vân nhìn cậu có chút buồn bãPhong Trử Ninh không đợi cô nói xong, vội vàng đi ra cửa“Anh!” Lôi Sở Vân gọi cậu lại“Làm sao vậy?” Phong Trử Ninh quay đầu lại nóiLôi Sở Vân từ trên giường đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái khăn quàng cổ, vừa quấn quanh cổ Phong Trử Ninh vừa nói “Bên ngoài tuyết rơi, lạnh lắm”Phong Trử ninh nhìn Lôi Sở Vân chăm chú quấn khăn cho cậu, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, cậu nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn tinh tế của cô nói “Em mau nằm xuống đi không một lát nữa lại đau đầu bây giờ”“Được rồi, anh đi đi.” Lôi Sở Vân thay cậu chỉnh lại cổ áo nói.Phong Trử Ninh chần chừ một chút, nhìn Lôi Sở Vân cười rồi vẫn quay người đi ra ngoài.Lôi Sở Vân cô đơn đi đến bên cửa sổ, chỉ một lát sau, cô đã nhìn thấy Phong Trử Ninh chạy về hướng nhà Diệp Phiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương