Thiệu Dịch Chi hỏi cô gần đây có làm việc không, cô nói gần đây đang nghỉ phép, không nhận công việc.
Anh gật gật đầu, tuy ngoài mặt không có gì thay đổi, nhưng cô luôn cảm thấy hình như Thiệu tiên sinh rất vừa ý với câu trả lời của mình.
Giang Phong tự cho rằng mình khá có đạo đức nghề nghiệp, vừa vào sân lập tức có ngay giác ngộ suy đoán tâm lý của kim chủ.
Thiệu tiên sinh dẫn cô đi chọn các đồ dùng thiết yếu hằng ngày, cô nghĩ nên mua lại từ đầu, căn phòng trọ nhỏ bé kia của cô phải để lại, không được trả, nói không chừng ngày nào đó bị anh dùng chổi đuổi ra khỏi nhà.
Nói để cô chọn nhưng trên thực tế tất cả do Thiệu tiên sinh cầm lên, hỏi cô có ý kiến không, cô lắc đầu, anh bèn bỏ vào xe đẩy.
Về nhà mở ra xem, tất cả đều cùng kiểu với anh, chỉ khác mỗi màu.
Giang Phong thần than, hóa ra nội tâm của Thiệu tiên sinh dậy sóng đến thế. À không, là trái tim thiếu nữ mới đúng.
Cô hỏi anh, Thiệu Dịch Chi lời ít ý nhiều: “Nhìn vào sẽ tương đối hài hòa hơn.”
Hôm nay vốn dĩ sắp tu thành chính quả, quần cũng đã cởi xuống, nào ngờ anh bị một cú điện thoại gọi đi.
Đang lúc hào hứng bỗng bị quấy rầy, Thiệu tiên sinh đen mặt, từ trên người cô tuột xuống, đi vào phòng tắm xối nước lạnh. Toàn thân trên dưới đều viết hai chữ không vui.
Cô cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ âm thầm nhìn Thiệu tiên sinh chăm chăm khi anh bước ra từ phòng tắm.
Thiệu Dịch Chi không giải thích, chỉ lườm cô một cái, ra lệnh: “Không được phép tự mình an ủi.”
Anh không được thỏa mãn, tất nhiên cũng không muốn cô sung sướng.
Thiệu tiên sinh xử lý xong công việc đã là rạng sáng.
Trước khi đi, anh bảo trợ lý Lý sắp xếp tư liệu của Giang Phong, cho dù mọi việc lớn nhỏ, đến cả những lần đến trễ phạt đứng cũng phải sắp xếp vào trong đó.
Cùng lúc đó, Giang Phong cũng đang search tên của anh trên Baidu.
Thiệu Dịch Chi, giám đốc tập đoàn Thiệu Thị, con trai một của chủ tịch, có tiếng trên bảng danh sách của Forbes [1].
[1] Forbes là tạp chí kinh doanh nổi tiếng nước Mỹ
Cô biết anh có tiền, chỉ là không ngờ anh có nhiều tiền đến cỡ đó…
Vậy nên…nếu như kéo anh đầu tư…
Giang Phong cảm thấy hổ thẹn, phản ứng đầu tiên thô tục không gì bằng.
Nhưng một vị kim chủ lớn ở trước mắt mà không dùng, chẳng phải ngốc hay sao?
Vốn Thiệu Thị khởi nghiệp trong lĩnh vực bất động sản, chủ tịch Thiệu dẫn dắt Thiệu Thị vững chắc như núi Thái Sơn, những năm trước ra nước ngoài làm phẫu thuật, nên giao Thiệu Thị lại cho giám đốc Thiệu.
Thời điểm giám đốc Thiệu gánh vác tập đoàn, không tránh khỏi có người không phục, chỉ là trong vài năm kế tiếp, nhìn thành tích của giám đốc Thiệu, người xung quanh cũng chỉ còn cách im lặng.
Những năm gần đây, giám đốc Thiệu lại mở rộng hoạt động kinh doanh của Thiệu Thị sang nhiều lĩnh vực mới khác, lớn cỡ hạng mục chính phủ, nhỏ cỡ phim ảnh show văn nghệ, mọi mặt đều vô cùng có tiếng tăm.
Phim ảnh.
Cô nhẩm thầm hai chữ này, trái tim như sắp bay ra khỏi cơ thể.
Hà Trì Điện Ảnh do Thiệu tiên sinh một tay gây dựng nên, năm ngoái vừa thành lập, trước mắt mới đầu tư vài bộ phim nghệ thuật, chỉ có một bộ đã lên sàn, phòng vé không cao, có lẽ cũng vừa đạt đến mức độ không lỗ hụt vốn, nhưng mà mức độ truyền miệng không tồi. Bộ phim này cô cũng từng xem qua, nhưng chưa từng tìm hiểu nhà đầu từ ở phía sau.
Bộ phim trước đây cô từng đoạt giải, có chút khúc mắt với nhà đầu tư, dẫn đến sau bộ phim ngắn ấy, cô không còn kéo được đầu tư nữa. Mặc dù bộ phim đó đã đoạt giải Phim ngắn xuất sắc nhất của Liên hoan phim Tuổi trẻ, cũng chỉ được cái hay tai, sau này cô đều dựa vào việc chụp ảnh để kiếm sống.
Điều may mắn duy nhất có lẽ là vừa gửi ảnh cho hãng tạp chí nổi tiếng nào đó thì lập tức được chọn trúng ngay, kỳ đó vốn định dùng tác phẩm ảnh của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tự nhiên bỗng đổi thành cô. Chuyện bên trong cô không hề biết rõ, sau những bìa tạp chí mà cô thầu luôn được thuận lợi đồng ý, một người biên tập viên hỏi cô tìm đâu ra người chống lưng gạt bỏ được tên nhiếp ảnh gia kia thế, bấy giờ cô mới biết còn có cả bước ngoặt này.
Tuy rằng cô không biết lý do, nhưng sau này khi gặp phải tình huống cần dùng bối cảnh chống lưng, cô cũng giả vờ ra vẻ lôi chuyện kia ra, đối phương tưởng rằng cô có chỗ dựa lớn, mọi việc cũng dễ bàn dễ nói hơn.
Mượn cái bàn đạp này, cô dạo chơi khắp bốn phương suốt một năm, từ một người không chịu cúi đầu với người khác, ấy thế mà cũng không bị chết đói.
Hiện tại mới biết, ban đầu hãng tạp chí kia dùng ảnh của Giang Phong, hoàn toàn là kết quả do Thiệu tiên sinh tình cờ lựa chọn.
Trái tim của cô đột ngột đập mạnh, nếu như còn muốn quay phim ảnh, có lẽ anh chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần anh gật đầu, tiền vốn không cần phải lo nữa, nói không chừng còn có thể giành được quyền dựng phim.
Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ cả đời này cũng đừng hòng được quay nữa.
Nhưng cô lại cảm thấy không thỏa đáng, làm như thế chẳng phải sẽ thật sự trở thành quan hệ kim chủ hay sao? Ban đầu, cô thật sự chỉ là muốn yêu đương mà thôi.
Lúc cô đang xoắn xuýt, Thiệu tiên sinh đã quay về. Giang Phong nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, tay chân hoảng loạn tắt trang mạng.
Sắc trời vào đêm, anh không còn ý đồ muốn tiến hành giao lưu sâu xa với cô nữa.
Thiệu tiên sinh chui vào giường lớn mềm mại, hỏi, “Sao không ngủ sớm đi?”
“Không có anh ở đây, không ngủ được.”
Thật thật giả giả, anh lười phân biệt.
Thiệu Diệp Chi cười cười, không nói gì, lập tức ôm lấy cô, xem cô là gối ôm hình người.
Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god
Chương 2: Thật thật giả giả
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương