Vào ngày lễ mừng kỷ niệm.
Xe đi đến nơi đã là 6 giờ rưỡi tối, bên ngoài trang viên đã đỗ đầy xe, rõ ràng còn náo nhiệt hơn cả lần trước. Đón đưa tới lui cũng phải đi bốn chuyến, như vậy quá phiền phức, Mộc Tử Quân chỉ hẹn thời gian đến đón với Tùy Trang, còn lúc đi thì gọi taxi.
Sau khi đến cổng trang viên quen thuộc, cô bước xuống xe đi qua rừng cây, tiến về phía trước theo chỉ dẫn.
Bữa tiệc mừng lễ kỷ niệm ở nhà hàng đang bắt kịp với ngày Tết Trung Thu, ban ngày cô ở trong nội thành nên vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí lễ Tết, ngay cả mấy cửa hàng trong phố người Hoa cũng chỉ bày bánh trung thu ở trước quầy, không ngờ vừa bước vào trang viên đã được đón tiếp bằng tiếng chiêng trống đánh vang trời. Những chiếc đèn lồng được treo từ trong trang viên đi thẳng đến lối ra của rừng cây, nhà hàng ngoài trời lần trước cô đến ăn cơm cũng được thay đổi bằng phong cách trang trí kiểu Trung Quốc toàn bộ, trên bàn bày biện rượu quế và bánh trung thu, hết thảy những chi tiết nơi này khiến cô lần nữa phải xuýt xoa rằng tòa trang viên này chính là một ảo mộng nhân tạo mà Trần Nguyên Cương tạo ra để biến đất lạ thành quê hương của mình.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, từ phía đằng xa bỗng vang lên tiếng chiêng trống. Cô vừa mới đi vào đã cảm giác nơi này vô cùng náo nhiệt, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện nơi tạo ra tiếng động chính là một đội múa lân.
Trần Tiếu Vấn đã mời một đội múa lân đến.
Con sư tử dẫn đầu có màu đỏ, những con sau đó có màu vàng sáng, lần lượt nhảy qua chiếc bàn đã đặt sẵn, gật gù lắc lư xin tiền giấy cầu phúc trong tay khách dự tiệc. Một tòa trang viên kiểu Trung Quốc xuất hiện ở một đất nước xa xôi như vậy đã là kỳ tích, đội múa lân phong cách Quảng Đông này càng khiến cảnh tượng thêm mê ly hơn. Mộc Tử Quân mở to mắt nhìn đội múa lân nương theo nhịp trống đi đến, chiếc ghế bên cạnh chợt có tiếng động, có người đã lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là Tống Duy Bồ đến tìm cô, lúc ngẩng đầu lên mới chợt nhớ ra hôm nay cô đến trang viên một mình. Người bên cạnh có dáng người hơi cao, mái tóc phía sau được vấn gọn lên bằng một cây bút bi, phần tóc sát da đầu đã mọc ra chân tóc đen, phần được buộc lên vẫn còn sót lại màu đỏ tươi của thuốc nhuộm. Mộc Tử Quân nhìn khuôn mặt của cô ấy một lúc, trong giây lát mới phản ứng lại… đây là tay chơi bass trong ban nhạc kia.
Hình như tên là…
“Judy?” Cô thử chào hỏi, nhận ra đối phương cũng đang quan sát mình. Hai cô gái cứ thế đưa mắt nhìn nhau, Mộc Tử Quân cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn cô như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Đều là Hoa kiều, nhưng tiếng Trung của Tống Duy Bồ thuần thục do được bồi dưỡng từ hoàn cảnh xung quanh từ khi còn nhỏ, Trần Tiếu Vấn rõ ràng kém hơn một bậc. Mộc Tử Quân không xác định được cô Judy Tang này có phải kiểu người hoàn toàn không biết nói tiếng Trung hay không, may mà đối phương đã cười với cô trước, lúc lên tiếng giọng nói có hơi chậm nhưng phát âm rất chuẩn, rất rõ ràng là được người lớn biết nói tiếng Trung nuôi dưỡng.
“Mộc Tử Quân?” Cô ấy đọc tên của Mộc Tử Quân với vẻ tò mò: “Tên tiếng Trung của cô nghe rất hay, không giống như tên tôi.”
Màn mở đầu ngoài dự đoán này khiến Mộc Tử Quân sững sờ, vội hỏi lại: “Cô tên là…”
“Đường Quỳ.” Cô gái tóc đỏ nói tiếp: “Quỳ trong hoa quỳ.”
Tên rất hay mà.
Cô vừa muốn phủ nhận việc Đường Quỳ phát âm sai tên của mình, cũng có hơi ngạc nhiên làm sao đối phương có thể vừa nhìn thoáng qua đã tìm được cô ngay. Trần Tiếu Vấn chỉ giúp cô hỏi thăm những chuyện liên quan đến Kim Hồng Mai, ồ phải rồi, lẽ nào lại là…
“Anh ấy nói ông nội anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên đã xem cô thành cô Kim, tôi còn thấy khó tin đấy.” Đường Quỳ vẫn đang quan sát cô, ánh mắt như đang nhìn một người đã quen biết rất lâu từ trong một mặt phẳng bước ra thế giới hiện thực.
“… Thực sự rất giống…”
Tống Duy Bồ còn không móc nối quan hệ giữa cô và Kim Hồng Mai chỉ bằng một ánh mắt, anh cũng chỉ ghi nhớ tướng mạo sau khi già của bà ngoại sau này. Mộc Tử Quân không biết “cảm giác quen mắt” đầy mãnh liệt của Đường Quỳ từ đâu ra, cô đã bắt đầu đứng ngồi không yên trước ánh mắt quan sát của cô ấy. Sau một khoảng im lặng bất lực, Đường Quỳ cúi đầu lướt tìm trong điện thoại, một lát sau tìm ra một bức ảnh trắng đen đưa qua trước mặt Mộc Tử Quân.
“Hôm qua tôi đã tìm kiếm rất lâu mới tìm được nó trong điện thoại cũ.” Cô ấy lại giơ điện thoại lên so sánh người trong ảnh với khuôn mặt của Mộc Tử Quân: “Nhưng không cần nhìn tôi cũng nhớ rõ dáng vẻ của bà ấy, bức ảnh tập thể này treo trong phòng khách nhà ông nội tôi, từ nhỏ tôi đã nhìn thấy rồi.”
Độ sáng màn hình rất cao, Mộc Tử Quân bị chói sáng lập tức nheo mắt lại. Sau khi con ngươi đã thích ứng được với độ sáng, cô đặt ngón tay lên hình lướt qua nhiều nhân vật bên trong ảnh.
Bức ảnh là ảnh chụp đen trắng nằm ngang, tuổi đời đã cũ thấy rõ, các góc đã ố vàng và cong vênh. Ban đầu Mộc Tử Quân còn tưởng rằng “ảnh chụp chung” chỉ có ông nội của Đường Quỳ và Kim Hồng Mai, nhưng không ngờ trong ảnh có đến chín người đứng thành hai hàng dưới cổng vòm ở phố người Hoa. Ngoại trừ Kim Hồng Mai đứng ở giữa, những chàng trai khác đều còn trẻ tuổi, ánh mắt sáng ngời, thân hình săn chắc, khí chất trông giống như…
Cô bất giấc ngẩng đầu lên liếc nhìn sang đội múa lân vừa mới múa nhảy trước mặt mình.
Mỗi một vũ sư đều có một khí chất tinh thần tương tự như người tập võ, nhưng cũng có chút riêng biệt, người có hiểu biết sẽ dễ dàng nhận ra được khí chất này. Một tốp những chàng trai trong ảnh rõ ràng là thành viên của đội múa lân.
Đường Quỳ chống cằm nhìn đội múa lân dần tản đi xa, dùng tên tiếng Ý của Trần Tiếu Vấn để nhớ lại: “Đội múa lân mà Federico mời đến trang viên chắc hẳn là đội trong phố người Hoa, ông nội tôi nói, đội múa lân này tám mươi năm trước đã có, được truyền xuống từ thế hệ này sang thế hệ khác chưa từng dừng lại, ông ấy cũng chính là sư tử dẫn đầu năm đó.”
Sư tử dẫn đầu chính là con màu đỏ đi đầu trong đội múa lân.
Nghe thôi cũng đã thấy khí thế hừng hực, uy phong lẫm liệt.
Phần lớn những người thời đó đều đã qua đời, những người còn lại giống Trần Nguyên Cương bị suy giảm trí nhớ được xem như khỏe mạnh. Mộc Tử Quân nhìn thấy con sư tử màu đỏ trong đội chạy xa trông rất hùng dũng, tự nhiên cũng có một chút mong đợi.
Ông cụ từng làm dẫn đầu trong đội múa lân, vậy chắc hẳn sức khỏe rất tốt nhỉ? Như vậy thì lúc cô đến hỏi thăm, liệu có thể đừng giống như Trần Nguyên Cương hay không…
“Nhưng đã rất lâu rồi tôi chưa về nhà.” Đường Quỳ chợt nói ra một câu, cắt ngang mạch suy nghĩ phong phú của Mộc Tử Quân.
Bức ảnh vẫn đang hiện trạng thái phóng to trên màn hình, cô có thể nhận ra được Kim Hồng Mai đứng ở giữa, cũng nhìn thấy tên của các thành viên trong đội được viết bằng bút đen ở dưới chân. Mộc Tử Quân nhìn qua từng người một, phát hiện ra người đứng bên cạnh Kim Hồng Mai là một chàng trai họ Đường, tướng mạo khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, trong tay đang ôm một cái đầu sư tử được chế tác rất tinh xảo, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, cả người hừng hực sức sống.
“Là người này sao?” Cô nhìn về hướng Đường Quỳ muốn xác nhận suy đoán của mình.
“Đúng, là ông ấy.” Đường Quỳ rủ mắt xuống nhìn vào gương mặt kia, trong đôi mắt có hơi bối rối: “Ông nội của tôi, Đường Minh Hạc.”
Đường Minh Hạc…
“Hạc minh cửu cao, thanh văn vu thiên” tức hạc kêu ở nơi đầm sâu, tiếng kêu vang đến tận trời, đây quả thực là một cái tên đầy đủ tinh thần và khí chất, giống như tên của một sư vương. Mộc Tử Quân cúi đầu, cố gắng tìm kiếm chút liên hệ nào đó với Đường Quỳ, tìm một hồi mới nhớ tới, vừa nãy lúc đối phương nói câu “Nhưng đã rất lâu rồi tôi chưa về nhà”, trong giọng điệu chỉ có nỗi nhớ nhà khi đi xa lâu ngày.
Con người sẽ không vô duyên vô cớ làm việc gì mà không có lý do, giống như sự giúp đỡ ban đầu của Tống Duy Bồ dành cho cô, cũng là vì sau này phát hiện ra giữa cô và Kim Hồng Mai có nét tương đồng về dung mạo. Còn về Đường Quỳ, nếu như cô ấy chỉ muốn nói cho cô biết những chuyện liên quan đến Kim Hồng Mai, thực ra chỉ cần hỏi phương thức liên lạc của cô từ Trần Tiếu Vấn là đủ rồi, hà tất gì phải gặp mặt cô ở trong trang viên chứ?
Chưa kể hôm nay cô ấy còn tốn công tìm ảnh chụp từ trong điện thoại cũ…
Mộc Tử Quân ngước mắt lên chậm rãi quan sát cô ấy như cái cách cô ấy quan sát mình trước đó.
Ban nãy lúc nhìn nhau quá vội vàng, cô chỉ nhìn rõ mái tóc màu đỏ đã dần phai màu của Đường Quỳ, lúc này nhờ có ánh đèn mới thắp lên mới nhìn kỹ, Mộc Tử Quân phải thừa nhận một điều rằng, dù Đường Quỳ nói tiếng Trung khá thạo, nhưng về khí chất thì cô ấy chính là người Tây hóa nhất trong số Hoa kiều cô từng gặp ở Melbourne.
Không có gì đáng ngạc nhiên, nếu như gia tộc của cô ấy đã đến nước Úc vào thời của Đường Minh Hạc, vậy cô ấy chính là Hoa kiều thế hệ thứ ba hàng thật giá thật, những ký ức về truyền thống đều đến từ những miêu tả của tổ tiên. Ngoài mái tóc đỏ đã nhạt màu, cô ấy còn xỏ khuyên môi, trang phục cũng theo phong cách cường điệu khi diễn trên sân khấu…
Mộc Tử Quân hỏi thăm: “Cô nói đã lâu cô chưa về nhà là vì giữa cô và ông nội…”
“Mối quan hệ giữa tôi và ông đã căng thẳng từ rất lâu rồi.” Đường Quỳ ngẩng đầu lên, cất giọng hờ hững trả lời: “Tôi chơi trong ban nhạc, không đi học đại học, thích con gái. Ông đều không đồng ý, còn đập nát cây bass của tôi, sau đó tôi đã rời khỏi Bendigo.”
Mộc Tử Quân mím môi.
Thì ra đây mới là nguyên nhân Đường Quỳ đến tìm cô.
“Tôi lớn lên ở Bendigo, nhưng ông nội không biết đọc chữ đấy, chỉ biết nơi đó gọi là Ben-di-ca.” Đường Quỳ có vẻ rất khốn khổ khi nhớ lại những ký ức xa xưa này: “Mười lăm tuổi ông ấy đến Bendigo, lúc nhỏ ở cùng với ba mẹ trong phố người Hoa ở Melbourne, cũng là thành viên đội múa lân. Bức ảnh tập thể có mặt cô Kim kia là được chụp khi ông ấy còn ở phố người Hoa.”
“Ông ấy có từng nhắc đến chuyện của cô Kim với cô không?” Mộc Tử Quân dè dặt hỏi.
“Không, ông ấy không hay nhắc lại chuyện quá khứ.” Đường Quỳ khẽ lắc đầu nói tiếp: “Cho nên thứ tôi có thể giúp cô chỉ có địa chỉ của ông ấy và bức ảnh này. Nếu như cô muốn hỏi nhiều thông tin hơn, có thể đi đến Bendigo tìm ông ấy, để ông ấy đích thân nói cho cô biết.”
“Cô có muốn đến Bendigo tìm ông nội tôi không?”
Không có gì phải lưỡng lự cả, giống như lần phát hiện ra tin tức của Trần Nguyên Cương, cô đã lập tức đến tòa trang viên này vậy, Mộc Tử Quân đương nhiên sẽ đi Bendigo, mà điều này dường như cũng chính là những gì Đường Quỳ mong đợi, đúng theo những kế hoạch khi hôm nay đến tìm cô.
“Cô…” Cô cất giọng thăm dò: “Có điều gì muốn nhờ tôi nói với ông ấy giúp cô hay sao?”
Chiếc điện thoại đã trả về trong tay Đường Quỳ, cô ấy cúi đầu nhìn những người trên màn hình… hầu như đều đã không còn nữa, mà giờ đây có một người lại đến vì người phụ nữ đứng giữa khung hình kia, cũng vì thế đánh thức suy nghĩ muốn đi thăm một người thân đã biến mất rất lâu trong đời cô ấy.
“Thực ra.. cũng không có gì muốn nói.” Đường Quỳ cúi đầu, chậm rãi lên tiếng: “Cô đi hỏi ông ấy chuyện của cô là được rồi, nếu như có thể gặp mặt ông ấy, giúp tôi xem xem sức khỏe ông ấy dạo này thế nào nhé.”
***
Ngoại trừ màn biểu diễn múa lân ngoài trời, trong sảnh tiệc cũng có biểu diễn, ban nhạc mà Đường Quỳ tham gia cũng sẽ lên sân khấu. Sau khi nói ngắn gọn vài câu về tình hình của ông nội, Đường Quỳ cúi người nhặt cây guitar bass bên cạnh lên đi về phía ban nhạc, để lại cô ngồi một mình bên chiếc bàn được bày biện bánh trung thu.
Đây là đêm Trung Thu mà…
Phần lớn khách khứa trong trang viên đều đi cùng người nhà. Đối với người Hoa ở hải ngoại, đây gần như là ngày lễ quan trọng nhất ngoài Tết. Mộc Tử Quân với tư cách là du học sinh không còn cách nào, nhưng với Đường Quỳ, nếu như mối quan hệ giữa cô ấy không đến mức không thể nhìn mặt nhau, vậy thì ngày lễ thế này vốn nên trở về thăm người lớn trong nhà.
Hơn nữa nghe trong lời của cô ấy, dường như cũng không còn liên lạc gì với ba mẹ nữa
Mộc Tử Quân thở dài, cô hơi đau đầu, ánh mắt lại nhìn vào màn hình điện thoại, ban nãy Đường Quỳ đã gửi bức ảnh tập thể có Kim Hồng Mai và đội múa lân kia cho cô, đây là bức ảnh cô ấy tiện tay chụp được trước khi rời khỏi nhà, điểm ảnh không rõ nét, nhưng vẫn thấy rõ khuôn mặt của Kim Hồng Mai.
Đây cũng là lần thứ hai Mộc Tử Quân nhìn thấy ảnh chụp thời trẻ của Kim Hồng Mai ngoài tấm ảnh mà ông nội cho cô xem.
Dáng người bà khi đó cao hơn một chút so với Đường Minh Hạc thời niên thiếu, bà mặc sườn xám, trong tay cầm một chiếc quạt giả vờ che ngang vai. Bức ảnh đen trắng vốn không nhìn ra màu sắc, nhưng khi Mộc Tử Quân nhìn vào vẫn cảm thấy màu sắc trên gương mặt Kim Hồng Mai tươi sáng hơn những người bên cạnh, đôi mắt sâu hơn, hàng lông mi đen hơn, màu môi cũng tươi hơn.
Nói từ góc độ này, mặc dù người ngoài luôn nói Mộc Tử Quân thoạt nhìn trông giống Kim Hồng Mai, nhưng bản thân cô biết rất rõ, cô chỉ có vẻ ngoài tương tự với Kim Hồng Mai, bàn về khí chất thì hoàn toàn khác.
Cô lại nhìn vào gương mặt ấy một hồi lâu, sau đó mở ứng dụng nhắn tin ra, gửi tấm ảnh này cho Tống Duy Bồ.
Chuyện cô đến trang viên cô cũng không nói cho Tống Duy Bồ biết, dù sao thì anh cũng không thích người Ý mà! Nhưng hiếm khi lại nhìn thấy được một bức ảnh của Kim Hồng Mai thời trẻ, cô nhớ đến trước đây Tống Duy Bồ đã nói bức ảnh lúc trẻ nhất của bà ngoại mà anh có cũng chỉ là ảnh thẻ chứng minh khi bà đã hơn bốn mươi tuổi, tự nhiên cô cảm thấy nên gửi tấm ảnh này cho anh xem, coi như lưu giữ hình tượng trẻ trung của bà ngoại anh. Tấm ảnh gửi đi chưa được bao lâu thì bên kia đã gọi đến.
Đội múa lân đã quay trở lại, tiếng chiêng trống dần vang lên, Mộc Tử Quân vội đi tìm một góc yên tĩnh để nghe máy. Cô còn lo lắng bên mình ồn quá, không ngờ phía bên Tống Duy Bồ còn ồn hơn.
Mộc Tử Quân cảm giác như Tống Duy Bồ đang ngây người ở bên kia, nhẹ nhàng hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở trang viên trên núi của Trần Nguyên Cương, không phải anh nói không muốn tới hay sao, tôi đến xem thử.” Mộc Tử Quân sợ tiếng trống sẽ át đi giọng nói của mình, thế là cô cũng cất cao giọng hơn: “Hôm nay nhà họ tổ chức tiệc rượu, có một cô gái tên Đường Quỳ nói người nhà cô ấy trước kia có quen biết với bà ngoại anh, cô ấy đã gửi cho tôi địa chỉ của người nhà cô ấy.”
“Bức ảnh là…”
“Chính là bức ảnh cô ấy gửi cho tôi, trong ảnh có một người tên là Đường Minh Hạc, tôi muốn đi Bendigo tìm ông ấy…”
Còn chưa nói dứt lời, bên phía Tống Duy Bồ chợt dập nhạc lớn hơn, âm thanh rất khác so với tiếng chiêng trống bên cô, đây rõ ràng là tiếng nhạc điện tử, nương theo đó là những tràng cười đùa, giọng nói của Mộc Tử Quân cũng bị tiếng ồn làm cho ngắt quãng, cô cũng hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Có một bạn học tổ chức sinh nhật, tôi vừa mới vào Club.” Tống Duy Bồ dường như đã đổi sang một góc khác, tránh khỏi hướng tiếng ồn truyền đến: “Vậy lát nữa em về…”
“Tùy Trang đến đón tôi.”
Bên đầu dây kia, Tống Duy Bồ đã rơi vào trầm mặc.
Mộc Tử Quân tưởng rằng tiếng ồn quá lớn nên anh không nghe thấy, thế là cô lặp lại lần nữa: “Tùy Trang đến đón tôi! Tôi đã hẹn với anh ấy rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Cô có thể cảm giác được Tống Duy Bồ dường như đã đặt điện thoại xa khỏi tai một chốc, lúc đặt trở vào tai, giọng điệu của anh có vẻ hoài nghi: “Hai người đã hẹn rồi?”
“Hẹn rồi.” Mộc Tử Quân cất giọng chắc nịch: “Tính theo giá đón người ở sân bay, ban đầu anh ấy nói không lấy tiền, đều là bạn bè cả, nhưng tôi cảm thấy lợi dụng người khác thì không hay chút nào…”
Vừa dứt lời cô liền im lặng, cảm thấy nhờ vả Tùy Trang thì không hay, nhưng cô lại rất nhiều lần nhờ vả Tống Duy Bồ.
Nói chuyện trong tiếng ồn thật sự rất tốn sức, Mộc Tử Quân quyết định khi trở về sẽ nói chuyện với anh sau. Vừa cúp máy, cô càng nghĩ đến giọng điệu khi Tống Duy Bồ nói câu cuối cùng kia càng thấy bất thường, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Cô nhìn điện thoại suy tư một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở khung trò chuyện với Tùy Trang ra, lúc này cô mới phát hiện ra tin nhắn [Vậy 9h em đợi anh ở cổng.] mà mình đã gửi từ một tiếng trước vẫn chưa nhận được hồi âm.
… Không phải chứ.
Nhưng nhớ tới chuyện cũ, vào ngày đầu tiên đến đón người ở sân bay cô đã bị Tùy Trang cho leo cây, cô chợt cảm thấy sự việc… dường như… cũng… có một chút dấu vết… lặp lại…
… Không phải chứ!
Cô thở dài một tiếng, sau đó lại gửi một chuỗi sticker cho Tùy Trang, nhưng tất cả đều như đá chìm dưới đáy biển, không có một phản hồi nào, cô dứt khoát ấn nút gọi.
Sau vài tiếng bíp dài, đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi, nghe giọng có vẻ rất vui.
“Alo Kiri, có việc gì thế!” Nhạc nền lẫn vào trong giọng của Tùy Trang có hơi tương tự với tiếng ồn ào bên chỗ Tống Duy Bồ.
Có việc gì thế?
Anh ta còn hỏi có việc gì thế?
Mộc Tử Quân nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể hỏi vặn lại: “Anh nói xem?”
“Hả? Anh nói sao?” Tùy Trang cũng bị câu này làm cho nghẹn họng, sau khi tự kiểm điểm ba giây, mới giật mình thốt ra: “Ôi vãi!”
Đội múa lân đã rời đi, đúng lúc một tiếng kèn xô-na vang lên, reo hò hoan hô nghênh đón khách đến. Mộc Tử Quân đứng trong những tràng âm thanh sống động với vẻ mặt bất lực, trong giây lát đó cô như ngộ ra một chân lý: Hoặc là không bao giờ bị cho leo cây, hoặc là vô số lần bị cho leo cây.
“Nhưng bây giờ anh đến đây cũng còn kịp mà đúng không?” Cô thở dài một hơi, sau đó thoát ra khỏi giao diện cuộc gọi để kiểm tra thời gian, không ngờ tiếng thở dài của anh ta còn ai oán hơn cả cô.
“Không phải là đến kịp hay không…” Trong giọng điệu Tùy Trang đầy vẻ đuối lý: “Anh vừa mới uống rượu rồi, bây giờ không thể lái xe được.”
Anh ta vừa dứt lời, đầu dây bên kia lại vang lên giai điệu nhạc điện tử, Mộc Tử Quân nghe thấy chợt nhíu mày lại, cô cảm thấy giai điệu quen thuộc đến lạ kỳ, dường như mới nghe được mấy phút trước.
Mà Tùy Trang ở bên kia chợt hào hứng trở lại.
“Này Kiri, không sao rồi, không sao rồi!”
Giọng nói chợt nhỏ lại mà vang xa, giống như bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó: “Lần trước không phải anh đã nhờ River đến đón em thay anh đó sao? Lần này vẫn nhờ cậu ấy đi, em không cần quan tâm chuyện cậu ấy ghét người Ý gì đó đâu, đàn ông đàn ang làm gì để ý đến việc yêu ghét nhiều như vậy chứ…”
“Hôm nay anh ấy có việc, anh ấy dự sinh nhật của bạn học rồi, anh…” Cô nhanh chóng lên tiếng cắt ngang.
“Anh cũng dự sinh nhật của bạn học đây này.” Giọng điệu Tùy Trang tỏ ra ngạc nhiên: “Hai bọn anh dự sinh nhật của cùng một bạn học mà, cậu ấy không uống rượu, vừa mới đi vào đã nghe một cuộc điện thoại, sau đó cậu ấy vẫn không uống giọt nào.”
Mộc Tử Quân: …
Mộc Tử Quân: …
Đợi đã.
“Hai anh đều đang ở Club sao?” Cô xác nhận lần nữa: “Cả hai cùng đi à?”
Tùy Trang: “Đúng vậy, còn có bạn học của bọn anh đến đây nữa.”
Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy với Tống Duy Bồ, cô lên tiếng xác nhận tiếp: “Anh ấy cũng không nhắc anh đừng uống rượu sao?”
Tùy Trang: “Không có, cậu ấy nhắc anh làm gì chứ?”
“Nhưng mà cậu ấy không uống một giọt nào cả.”
“May mà cậu ấy không uống.”
“Vừa khéo không phải sao, đúng lúc có thể đi đón em.”
“Đúng là rất trùng hợp.”
Mộc Tử Quân: …
Buổi lễ kỷ niệm cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 9 giờ, trời cũng đã tối hẳn. Khách khứa nối đuôi nhau đi ra ngoài, Mộc Tử Quân đi theo phía sau đoàn người, trước khi đi còn vẫy tay chào tạm biệt Đường Quỳ đang sắp xếp lại nhạc cụ cùng ban nhạc.
Bãi đỗ xe bên ngoài trang viên cũng đông nghịt, lượng khách ngày thường không tập trung nhiều như thế, hơn nữa nơi này chỉ có xe riêng được đi lại, lối ra ùn tắc còn nghiêm trọng hơn mọi ngày. Cô kiễng chân tìm kiếm trong dòng xe cộ khắp xung quanh, một hồi lâu mới tìm được chiếc xe màu xám kim loại của Tống Duy Bồ.
Trong xe không có ánh sáng, cửa sổ xe hạ thấp, cô thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người, Mộc Tử Quân len lẻn qua đám đông, chạy lon ton đến trước xe anh, phát hiện Tống Duy Bồ đang ôm cánh tay ngủ trên ghế lái.
“Tống Duy Bồ.” Cô hô lớn.
Đã gọi hai tiếng mà anh vẫn không có phản ứng, Mộc Tử Quân chỉ có thể đổi cách gọi. Cô duỗi tay vỗ nhẹ lên vai anh hai cái, chàng trai như có phản ứng, hơi nghiêng đầu qua, đưa tay chụp lên vai theo bản năng.
Anh bắt lấy tay cô, động tác cứng ngắc thấy rõ. Lúc này người trong xe mới từ từ mở mắt ra, lực tay theo ý thức đã tỉnh táo cũng dần giảm nhẹ lại, bấy giờ Mộc Tử Quân mới có thể rút tay từ trong cửa sổ ra ngoài.
“Tôi xin lỗi nhé, làm chậm trễ thời gian anh về nhà nghỉ ngơi mất rồi.” Cô nói.
Sau khi đã tỉnh lại từ trong mơ, anh nhìn cô một lúc, sau đó mới dời ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thuận tay khởi động xe, giọng nói nhàn nhạt như trước: “Không sao, tôi cũng không muốn chơi ở Club với họ.”
Đã một khoảng thời gian kể từ lần trước cô ngồi xe anh, Mộc Tử Quân mở cửa ghế phụ, phát hiện ghế ngồi vẫn giữ góc độ như lần trước cô đã điều chỉnh. Cô thắt dây an toàn xong, lúc ngẩng đầu lên lần nữa nhìn thấy anh đã hòa vào dòng xe cộ rời khỏi trang viên, chạy dọc theo lối ra ở dốc xuống sườn núi.
Ra khỏi cổng chính, con đường trở nên rộng lớn hơn, dòng xe cộ cũng thưa thớt hơn ban nãy. Từng ngọn đèn đường ở hai bên lần lượt bị vượt mặt vụt về sau, Mộc Tử Quân ho nhẹ một tiếng kêu gọi sự chú ý của Tống Duy Bồ, sau đó mới truyền đạt lại những lời Đường Quỳ nói với cô khi nãy.
“Ben-di-ca mà em nói là Bendigo?” Anh hỏi lại.
“Phải.” Mộc Tử Quân gật đầu: “Anh đã đến đó bao giờ chưa?”
“Chưa, nhưng có nhà bạn học ở bên đó.” Chiếc xe đi theo con đường núi quanh co, đèn hậu của xe phía trước thỉnh thoảng lại sáng lên ánh sáng đỏ chói mắt, Tống Duy Bồ cũng phanh xe theo tốc độ của đối phương, nhưng anh lái rất chậm: “Bên đó có rất nhiều người Hoa nhập cư.”
“Thảo nào tiếng Trung của Đường Quỳ lại tốt như vậy.” Mộc Tử Quân cúi đầu, lướt ngón tay trên bản đồ trong điện thoại. “Cô ấy gửi cho tôi số điện thoại và địa chỉ của ông nội cô ấy, tôi vừa gọi thử nhưng không ai nghe máy. Nếu như hai ngày này không ai nhận cuộc gọi, Tùy Trang nói… đến lúc nghỉ giữa kỳ anh ấy sẽ đưa tôi đi.”
Tống Duy Bồ không nói gì.
Chiếc xe sau khi xuống núi đã đi qua ngã tư, dòng xe cộ phân tán, xe chạy trên đường còn thưa thớt hơn cả trên đường núi. Mộc Tử Quân nghiên cứu vị trí địa lý nhà của Đường Minh Hạc trên màn hình một hồi lâu, cô nhận ra thành phố này cách Melbourne còn xa hơn nhiều so với trang viên. Nếu như mọi việc suôn sẻ miễn cưỡng có thể đi và về được trong ngày. Không biết đi đường thế này Tùy Trang sẽ tính cô bao nhiêu, việc này cũng không khác gì với thuê một chiếc ô tô…
Đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại, Mộc Tử Quân đang lúc rối rắm, liếc mắt nhìn thấy Tống Duy Bồ một tay nắm vô lăng, mu bàn tay còn lại thì đặt trên đầu gối, hơi nghiêng đầu về phía cô.
Mộc Tử Quân cũng quay đầu sang.
“Còn dám tìm Tùy Trang à.” Anh nói.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?
Chương 15: [Phần 3: Ơn thiếu niên] Vừa khéo đúng lúc cậu ấy có thể đi đón em
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương