Bức tranh dưới lầu dài gần nửa mét, còn bức ảnh gốc này có kích thước bình thường. Vừa rồi Mộc Tử Quân chỉ có thể nhận ra sắc đỏ của bức tranh, giờ thì đã thấy rõ, màu đỏ đó đến từ một tảng đá khổng lồ.
Bức ảnh chụp một tảng đá khổng lồ trong sa mạc. Sa mạc bao la, cỏ dại lay động, hoàng hôn làm cho tảng đá ánh lên một màu đỏ như máu. Giữa trời đất mênh mông, giống như chỉ có một tảng đá tồn tại đến nay.
“Đây là…” Mộc Tử Quân cảm thấy quen mắt, cố gắng nhớ tên tảng đá này. Cô rút bức ảnh ra khỏi album, nhìn thoáng qua mặt sau lần nữa, nhanh chóng thấy cái tên suýt nữa bật ra khỏi miệng.
“Ayers Rock.” Cô nhẹ nhàng thì thầm.
“Đúng.” Tống Duy Bồ nói: “Ở sa mạc miền Trung nước Úc, chắc hẳn em đã nghe qua.”
Đã từng nghe, trong sách địa lý có đề cập. Ayers Rock nổi tiếng là “Tảng đá nguyên khối lớn nhất thế giới.” Vì nằm giữa sa mạc đỏ ở trung tâm nước Úc nên được gọi là trái tim của lục địa này.
Kim Hồng Mai phóng to bức ảnh này lên làm gì?
Mộc Tử Quân nhìn dòng chữ viết tay “Ayers Rock”, phát hiện ở góc dưới bên phải còn có một dòng chữ bị ngón tay cô che khuất. Cô dời tay, lúc này mới phát hiện đó là một chữ ký bằng bút máy.
Rossela.
Một chữ viết tay rất đẹp, tinh xảo và bay bổng. Mộc Tử Quân thầm đọc cái tên này, cảm giác tên này không giống của một quốc gia nói tiếng Anh, mà như đến từ loại ngôn ngữ khác.
“Rossela là ai? Bạn của bà ngoại anh à?”
Tống Duy Bồ nghiêng đầu nhìn một cái, cũng rất ngạc nhiên. Trước đây anh chưa từng rút bức ảnh này ra khỏi album, cũng chưa từng xem mặt sau.
Mộc Tử Quân nhớ đến Chúc Song Song, tiếp tục hỏi: “Lúc tang lễ có đến không?”
“Không.” Tống Duy Bồ rất chắc chắn: “Tôi không có ấn tượng với cái tên này.”
Anh lớn lên ở Úc từ nhỏ, chắc chắn cũng nhận ra cái tên này không giống với tên tiếng Anh bản địa của Úc. Khi tìm kiếm trên mạng, anh phát hiện Rossela là một tên nữ phổ biến ở Ý.
Người Ý? Vậy thì càng không thể, trong tang lễ chỉ có người Trung Quốc. Hơn nữa anh biết bà ngoại mình cả đời đều sống ở Úc, tiếng Anh cũng chỉ tính là miễn cưỡng đủ dùng, sao lại có bạn là người Ý được.
Lật bức ảnh qua lại cũng chỉ có chừng đó thông tin. Mộc Tử Quân lật lại mặt trước, nhìn chằm chằm vào tảng đá khổng lồ đó một lúc, qua ống kính cũng cảm nhận được vẻ đẹp hùng vĩ của sa mạc kia.
Cô cũng rất muốn dành thời gian đến đó một chuyến.
Cô “chậc” một tiếng, đặt bức ảnh trở lại album, bản thân thì cố gắng làm tiếp công việc đang dang dở.
Thật ra khi ở trong nước cô đã bắt đầu dùng mực nước để viết chữ, không ngờ ở phố người Hoa còn dùng mực thỏi cổ xưa. Tống Duy Bồ đứng bên cạnh khoanh tay nhìn, Mộc Tử Quân chỉ huy anh đến mài mực thành từng vòng trên nghiên, thấm một lớp mực nhạt lên bút lông vừa khai bút, thử viết sáu chữ “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” vài lần.
Cảm giác cầm bút lông khác hẳn với bút đầu cứng mà cô thường dùng những năm gần đây, cán bút thẳng đứng, từng nét đều cần dùng lực cổ tay. Viết vài chữ, Mộc Tử Quân nhận ra rất rõ kỹ thuật của mình đã thụt lùi. Bản thân viết chơi thì được, nhưng làm bảng hiệu thì khác, nếu có ai hiểu về thư pháp đi ngang qua sẽ cười nhạo chủ tiệm bị lừa.
Tống Duy Bồ vẫn ngồi trên ghế sofa, tay phải chống lên bàn trà, tay trái mài từng vòng mực, ánh mắt chăm chú nhìn vào giấy Tuyên Thành với vẻ rất mong đợi. Mộc Tử Quân viết thêm vài lần, thỉnh thoảng nhìn Tống Duy Bồ một cái, cuối cùng đưa tay trái lên che khuất tác phẩm của mình.
“Sao thế?” Tống Duy Bồ ngừng tay mài mực: “Viết đẹp lắm mà.”
“Xấu quá.” Mộc Tử Quân nói: “Hay là anh hỏi cửa hàng đồ cổ kia xem câu đối của họ là ai viết, rồi tìm người đó viết bảng hiệu cho anh đi.”
Tống Duy Bồ đặt thỏi mực bên mép nghiên, đưa tay lấy tờ giấy cô vừa luyện chữ. Giấy Tuyên Thành mỏng và trong suốt, anh giơ cao qua đầu, trước mặt sofa chính là cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua giấy Tuyên Thành nhưng không thể xuyên qua nét mực đen đậm, vậy mà bốn chữ “Tiếng Hoa Tương Tuyệt” in bóng lên mặt anh.
“Đây không phải…” Tống Duy Bồ cố gắng tìm kiếm từ ngữ trong kho từ vựng tiếng Trung của mình, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới một câu thành ngữ thích hợp.
“Đây không phải là ‘hoành bình thụ trực’ sao?” Tống Duy Bồ nói, sau đó lập tức chuyển ánh mắt tán dương về phía Mộc Tử Quân.
Từng vinh quang đoạt giải nhất cuộc thi thư pháp Cung Thiếu Niên, Mộc Tử Quân: …
Cảm ơn, rất có khích lệ.
Mộc Tử Quân lại luyện thêm vài trang ‘hoành bình thụ trực’ nữa, cuối cùng cũng tìm lại chút cảm giác thời Cung Thiếu Niên. Cô gấp gọn tờ giấy luyện viết, ngẩng đầu nhìn Tống Duy Bồ.
“Tôi còn muốn luyện thêm một chút.” Cô nói: “Ngày mai chờ công ty diệt chuột đến xong, tôi sẽ lấy thêm vài tờ giấy Tuyên Thành nữa, luyện tốt rồi sẽ chính thức viết cho anh.”
Tống Duy Bồ: “Cái vừa rồi cũng được…”
“Không được!” Mộc Tử Quân nói: “Bảng hiệu đã làm rồi thì không thể sửa nữa, viết bừa một cái trong lòng tôi tự thấy không thoải mái.”
Tống Duy Bồ giơ hai tay đầu hàng.
Hai người nhìn nhau một lúc, Mộc Tử Quân thu hồi ánh mắt, mệt mỏi nói: “Hồi nhỏ tôi học thư pháp, ông nội từng nói với tôi, chữ Hán có linh hồn, mỗi một chữ đều không thể cẩu thả. Mấy năm gần đây viết thư pháp bằng bút đầu cứng không cảm thấy gì, nhưng khi cầm bút lông thì cảm giác kính sợ hồi nhỏ lại trở về toàn bộ. Sao mới vài năm không luyện đã viết thành cái dạng này chứ.”
Ánh mắt cô rơi vào vết mực trên giấy Tuyên Thành, giọng điệu có vài phần thương cảm. Tống Duy Bồ im lặng nhìn một lúc, đột nhiên cầm bút lông cô còn chưa rửa sạch, chấm một chút mực, lại trải phẳng một tờ giấy Tuyên Thành.
“Anh làm gì vậy?” Mộc Tử Quân khó hiểu hỏi.
“Trước hết phải nói rõ, tôi cũng viết rất nghiêm túc.” Tống Duy Bồ nói, đặt đầu bút lên giấy: “Tôi không có ý bất kính, đây là trình độ cao nhất của tôi.”
Tư thế cầm bút của anh rất cứng nhắc, Mộc Tử Quân xem qua rồi nhắc nhở anh: “Anh phải giữ thân bút thẳng đứng, anh đang vẽ phác họa à.”
Tống Duy Bồ dừng tay một chút, rồi giữ thân bút thẳng hơn, sau đó cực kỳ nghiêm túc viết một nét “一” không đều lên giấy.
Mộc Tử Quân: …
Tạm thời cô không nhìn ra anh định làm gì.
Tống Duy Bồ quan sát thành quả của mình một chút, di chuyển đầu bút lên trên, rồi quyết đoán kéo xuống, một nét dọc trên dưới đậm nhạt không đều, vừa khéo tạo thành hình chữ thập với nét ngang trước.
Mộc Tử Quân nhìn anh viết chữ bằng bút lông với cảm xúc ngổn ngang, đặc biệt khi phát hiện anh đang viết chữ “Mộc Tử Quân”, cô càng cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Lớn đến chừng này, cô chưa từng thấy tên mình viết xấu đến vậy.
Hai phút sau, cuối cùng chữ “Mộc Tử Quân” xấu chưa từng có cũng hoàn thành. Tống Duy Bồ cầm tờ giấy Tuyên Thành lên, lại đưa ra trước cửa sổ quan sát một lúc. Chữ viết chắn ánh sáng, tạo ra bóng mờ in lên mặt anh, Mộc Tử Quân phải thừa nhận, bất luận ba chữ này đặt ở đâu cũng rất méo mó.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Cô hỏi.
Tống Duy Bồ quan sát chữ mình viết một lúc, gật đầu, đưa bút lại cho Mộc Tử Quân, thúc giục cô: “Viết tên tôi đi.”
“Hả?”
“Viết tên tôi.” Anh nói: “Không phải còn hai tờ giấy à?”
Mộc Tử Quân càng không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn làm theo lời anh, lấy bút lông chấm đầy mực, nghiêm chỉnh mà viết chữ “Tống Duy Bồ”. Có lẽ vì viết tên anh không có áp lực tâm lý như khi viết “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt”, ba chữ này lại càng phát huy tự nhiên, nét bút cũng bay bổng hơn.
Viết xong chữ “Bồ”, Mộc Tử Quân đặt chiếc bút cạn mực lên nghiên. Không đợi cô hỏi tiếp, đột nhiên Tống Duy Bồ đặt tờ giấy Tuyên Thành anh vừa viết tên cô cạnh bên tên anh.
Chữ “Tống Duy Bồ” rất đẹp và chữ “Mộc Tử Quân” rất xấu.
Mộc Tử Quân: …
Dù vẫn không hiểu anh định làm gì, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút bất đắc dĩ như bị ném gỗ đào và nhận mướp đắng vậy. Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tống Duy Bồ, thư pháp của tôi có chút thụt lùi, nhưng cũng không đến mức…”
“Nhưng vẫn tốt hơn tôi nhiều lắm.” Tống Duy Bồ nói.
Cô ngẩn ra.
Ánh mắt cô nhìn xuống hai tờ giấy Tuyên Thành, nghe Tống Duy Bồ tiếp tục nói: “Mộc Tử Quân, em đừng luôn cảm thấy mình viết không tốt. Em biết không, ở Úc có vài ngôi chùa Trung Quốc, tôi đã từng đến xem để viết luận văn. Xét về mặt kiến trúc, chúng thua xa rất nhiều ngôi chùa hoành tráng trong nước, nhưng người Hoa ở đây vẫn đến thắp hương bái Phật vào những ngày lễ Tết.”
“Một nền văn minh muốn kéo dài nơi đất khách quê người, quan trọng không phải là sự ưu việt, mà là được sử dụng liên tục. Úc là một quốc gia nhập cư, ở đây có nhiều người và cộng đồng từ các quốc gia khác nhau, nhưng những nơi có thể phát triển mạnh mẽ thì không nhiều, mà trong đó phố người Hoa lại có đặc trưng văn hóa rõ nét nhất, em có từng nghĩ tại sao không?”
Mộc Tử Quân đờ đẫn lắc đầu.
“Bởi vì rất nhiều thứ vẫn luôn được sử dụng.” Tống Duy Bồ nói: “Ẩm thực Trung Hoa, chữ Hán, lễ hội… Cốt lõi của một nền văn minh không nằm ở những thứ này, nhưng chỉ cần những thứ này còn được sử dụng thì nền văn minh phía sau chúng vẫn dồi dào sức sống.”
“Vậy nên em không cần phải có gánh nặng tâm lý lớn như vậy.” Anh trả bút lại cho Mộc Tử Quân: “Em không cần viết đến đẹp nhất, chỉ cần viết đẹp hơn phần lớn người Hoa ở đây thì đã đóng góp vào việc duy trì văn hóa nơi đất khách quê người. Sự tồn tại có khiếm khuyết, giá trị cũng cao hơn rất nhiều so với sự hoàn mỹ không tồn tại.”
Mộc Tử Quân nghe mà sửng sốt, lơ đãng cầm tờ giấy cuối cùng, viết một chữ “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” thẳng thớm lên đó, sau đó đưa cho Tống Duy Bồ.
“Good girl.” Anh nói, sau đó chụp xuôi ngược vài tấm ảnh, đứng dậy gửi cho nhà thiết kế.
Mộc Tử Quân: …
Anh vừa nói một đống gì thế này.
Không phải chỉ muốn giục cô viết bảng hiệu thôi sao, sao đột nhiên trình độ tiếng Trung của anh như bị Dư Thu Vũ (*) nhập vậy…
Dư Thu Vũ (余秋雨): nhà nghiên cứu văn hóa, nhà văn nổi tiếng, được mệnh danh là bậc thầy tản văn cuối cùng của Trung Quốc của thế kỷ 20.
***
Hôm sau.
Sáng thứ năm, cả hai đều không có tiết. Mộc Tử Quân vốn định ngủ thêm một chút, kết quả chưa đến 9 giờ đã bị Tống Duy Bồ gõ cửa. Cô ra mở cửa với đôi mắt lim dim buồn ngủ, thấy đối phương đã ăn mặc chỉnh tề thì lông mày hơi nhíu lại.
Cô vịn vào khung cửa sợ mình ngủ gục, giọng điệu nửa tỉnh nửa mơ.
“Sao vậy?”
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Tống Duy Bồ nhìn điện thoại rồi ngẩng đầu lên giải thích với cô: “Chút nữa công ty diệt chuột đến, em giúp tôi mở cửa cho họ.”
Hình ảnh con chuột đập vào cái đỉnh thuỷ tinh chợt lóe qua trong đầu, Mộc Tử Quân tỉnh hẳn.
“Anh đi đâu vậy?” Nghĩ đến việc lát nữa phải đối mặt với con chuột một mình, Mộc Tử Quân hỏi với vẻ lo lắng.
“Steve.” Tống Duy Bồ thở dài rất nhẹ, nhưng cô vẫn nhận ra: “Cậu ấy gọi điện báo cảnh sát là bạn cùng phòng của mình phạm tội, hai người đã đánh nhau, tôi phải đến bệnh viện xem sao.”
Mộc Tử Quân: “… Phạm tội gì?”
Tống Duy Bồ: “Em đoán xem.”
Mộc Tử Quân: “À.”
Tống Duy Bồ dặn dò thêm vài câu rồi tháo chìa khoá dưới lầu đưa cho cô. Đúng 9 giờ công ty diệt chuột sẽ đến, Mộc Tử Quân vội vã rửa mặt, đứng đợi ngoài gara trước năm phút.
Phía sau vang lên tiếng “rừm rừm”, Tống Duy Bồ cưỡi mô tô phóng ra từ phía sau. Mộc Tử Quân biết hai ngày nay chiếc bán tải của anh đang sửa, cô lùi lại hai bước để nhường đường cho xe mô tô, cô không khỏi oán thầm tiếng động cơ quá lớn, làm tim đập nhanh và adrenaline tăng cao.
“Anh ấy có nghiêm trọng không?” Cô nhịn không được hỏi một câu.
“Còn tạm.” Tống Duy Bồ nâng cao giọng trong tiếng động cơ: “Chỉ là gãy xương tay thôi.”
Mộc Tử Quân: …
Tiêu chuẩn “tạm” của nam sinh các anh thấp thế à???
Xe mô tô khởi động nhanh hơn ô tô nhiều, chỉ cần vặn ga là có thể tăng tốc lao đi, sau đó biến mất sau khúc cua. Mộc Tử Quân khoanh tay nhìn bóng dáng anh biến mất, lại đợi thêm một lúc thì nhân viên công ty diệt chuột đã đến hiện trường.
Người đến là một người Úc râu rậm, lùn và mập, mặc đồng phục quần yếm màu cam, trông rất giống Mario trong trò chơi của Nintendo. Mộc Tử Quân dẫn anh ấy vào tầng một, vừa mở cửa, con chuột bị nhốt trong đỉnh thuỷ tinh hoảng sợ, rít lên và đập vào thành đỉnh.
Con chuột đó làm sụp đổ của sự khoan dung của Mộc Tử Quân đối với ngoại hình động vật, lúc này cô hoàn toàn không muốn nhìn xuống, ngước mắt lên 45 độ và giải thích tình hình với nhân viên diệt chuột. Đối phương gật đầu liên tục, lấy ra một khẩu súng phun từ sau lưng.
Công ty này diệt chuột kết hợp với trừ sâu, trong súng phun có chứa thuốc diệt, xịt vào những chỗ khả nghi sẽ đuổi hết tất cả sinh vật lẩn trốn trong hang ra ngoài. Anh ta đề nghị Mộc Tử Quân phủ kín mọi thứ trong nhà và mở cửa sổ, như vậy một phần động vật bị đuổi ra sẽ chạy trốn, những con còn lại bị trúng thuốc cũng sẽ hành động chậm chạp, anh ta sẽ một lưới bắt hết.
Mộc Tử Quân nghe mà da đầu run lên, vội vàng che kín đồ đạc bằng vải chống bụi, rồi kẹp lấy bút mực giấy nghiên trong cánh tay. May mà cửa hàng không có nhiều đồ, sau khi dọn dẹp xong, chỉ còn lại bức tranh kia lộ ra bên ngoài.
Súng phun đã đưa vào hang chuột chuẩn bị phun thuốc, Mộc Tử Quân dùng tay phải rảnh rỗi kẹp lấy bức tranh, nhanh chóng chạy đi mất dạng, để lại cửa hàng cho Mario chiến đấu một mình.
Toàn bộ quá trình diệt chuột kéo dài khoảng nửa giờ.
Mộc Tử Quân chạy lên lầu đóng chặt cửa sổ, nhưng vẫn nghe thấy tiếng “xì xì” chói tai khi khởi động súng phun. Cô không muốn tưởng tượng dưới lầu sẽ phát sinh cái gì tiếp theo, vội vàng đặt bút mực giấy nghiên bên cạnh lò sưởi, còn bức tranh thì để dựa vào bàn trà.
Lên lầu vội vàng nên cô kẹp khung tranh vào người, vì vậy bụi trên kính bị quần áo lau đi khá nhiều, lộ ra hình dáng mờ ảo của tảng đá Ayers. Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm bức tranh một lúc, không nhịn được đưa ngón tay ra, theo khe rãnh của tảng đá, vẽ lên kính vài đường vết tích.
Thật là một bức ảnh đẹp, cô thầm nghĩ như vậy
Bức tranh như vậy lại bị bụi phủ kín để ở dưới lầu, thật là đáng tiếc.
Dưới lầu không còn tiếng ồn như lúc đầu, không biết Mario đã tiến hành diệt chuột đến bước nào rồi. Mộc Tử Quân “chậc” một tiếng, rút vài tờ giấy ra, định lau sạch bụi trên kính và khung tranh.
Không được.
Để lâu quá, bụi đã bám sâu vào các kẽ của khung gỗ, cần phải rửa bằng nước.
Cô vứt mấy tờ giấy bị dính bụi đi, xoay khung tranh trước mặt mình vài vòng, cạy mở các linh kiện kim loại ép vào bảng sau khung tranh. Cô từ từ nhấc bảng sau lên, phát hiện ra trong kẽ hở giữa khung tranh và bảng sau có rất nhiều bụi bẩn, từ mặt sau của bức ảnh in trên giấy đồng rơi xuống.
Ánh mắt của Mộc Tử Quân cũng rơi theo đám bụi bẩn, sau đó dừng lại ở mặt sau của bức ảnh, nơi có một bức tranh sơn dầu đã phai màu. Trên tranh vẽ một người phụ nữ, cổ tay đeo vòng ngọc, nghiêng người tựa vào một cửa tiệm quần áo.
Mộc Tử Quân sững sờ trong giây lát, ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng bị chữ ký bằng sơn màu vàng ở phía dưới cùng của bức tranh thu hút ——
Rossela Matrone.
Bức ảnh và bức tranh sơn dầu dính chặt vào nhau.
Giấy đồng lâu ngày đã thay đổi kết cấu, dính vào mặt sau của bức tranh. Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tranh một lúc, cẩn thận tách bức tranh ra ngắm nghía một hồi, cuối cùng xác nhận: Đây chính là Kim Hồng Mai.
Đây là bức tranh mà Chúc Song Song nói, bức tranh mà Kim Hồng Mai đã dùng một viên ngọc để đổi lấy.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy hình dáng Kim Hồng Mai thời trẻ, nhưng trước đây đều là ảnh đen trắng, không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc lại thông qua bức tranh sơn dầu này. Giày cao gót đen, sườn xám vàng, phía sau dựa vào cửa tiệm Hồng Mai Diệp. Tay phải bà cầm điếu thuốc để bên miệng, tay kia đeo vòng ngọc, ngón tay đặt lên khúc cong khuỷu tay phải, ánh mắt nhìn ra ngoài bức tranh.
Sơn màu đã lâu năm, màu sắc hơi phai nhạt, nhưng nét đẹp diễm lệ của người mẫu vẫn được miêu tả sinh động qua năm tháng. Ánh mắt Mộc Tử Quân dao động trên khuôn mặt Kim Hồng Mai rất lâu, cuối cùng dừng lại ở góc phải của bức tranh.
Rossela, Rossela Matrone.
Tảng đá Ayers, tranh chân dung sơn dầu, người phụ nữ Ý. Cô dùng ngón tay cái vuốt ve dòng chữ đó một lúc, cuối cùng rút bức tranh ra, đặt cùng với bức ảnh chưa cất trên bàn trà.
Dường như cô đã không còn ngạc nhiên về cuộc đời của Kim Hồng Mai nữa. Bà rời quê hương từ năm 18 tuổi, từ đó cuộc đời như bà cánh đồng hoang bất tận, làm bất cứ việc gì, gặp bất cứ ai, đều là lẽ tự nhiên.
Rõ ràng Tống Duy Bồ không biết phía sau khung tranh còn có bí ẩn này, đây cũng không phải là bí ẩn duy nhất mà Kim Hồng Mai để lại cho anh. Bà không nói gì với hậu bối, giấu tất cả trong ngôi nhà hai tầng bằng gạch đỏ này, đợi người bên ngoài tình cờ đến khám phá.
Mộc Tử Quân đặt bức tranh và bức ảnh ngay ngắn, quay lại phòng sách đợi Tống Duy Bồ trở về. Mario đã diệt chuột xong, cô tiễn người đi chưa bao lâu, dưới lầu đã truyền đến tiếng mô tô và tiếng đối thoại của hai giọng nam.
Mộc Tử Quân lắng nghe một chút, nhận ra giọng nói kia là của Steve.
Khi chỉ có hai người, họ thường nói tiếng Anh, tốc độ nói rất nhanh, lại ở bên ngoài nên Mộc Tử Quân không nghe rõ nội dung. Đợi một lát thì hai người đi lên lầu, mở cửa ra thấy Mộc Tử Quân ở đó, lập tức thay đổi ngôn ngữ.
Tống Duy Bồ vào trước, Steve ở phía sau đóng cửa lại. Lần trước anh ấy xuất hiện trong bộ vest và giày da, lần này đơn giản với chiếc áo hoodie màu xanh lá, cánh tay trái bó bột treo trên cổ trông rất thê thảm.
“Hôm nay Steve ngủ trên ghế sofa nhà chúng ta, em thấy có được không?” Tống Duy Bồ uống một ngụm nước, quay đầu hỏi cô: “Chủ nhà của cậu ấy đang tìm người dọn dẹp phòng, dọn xong mới về được.”
Mộc Tử Quân hiểu ý, vội vàng lắc đầu: “Em không sao. Nhưng mà cánh tay của anh ngủ sofa liệu có ổn không? Có cần mượn một cái giường hơi không?”
“Không cần, không nghiêm trọng.” Steve xua tay: “Chỉ là nứt xương thôi.”
Mộc Tử Quân: … Hai người không hổ là bạn thân.
Khi hai nam sinh trở về, họ còn mua cơm. Steve bị thương không tiện động tay, Tống Duy Bồ bày từng hộp lên bàn trà. Vừa rồi Mộc Tử Quân bị sự xuất hiện của Steve làm phân tâm, lúc này cô mới nhớ lại phát hiện quan trọng của mình.
Khi ba người ngồi xuống ăn cơm, cô đưa bức ảnh và bức tranh sơn dầu ra.
Rõ ràng Tống Duy Bồ cũng rất ngạc nhiên.
“Tháo ra từ khung tranh à?” Anh nhìn về phía lò sưởi – tấm kính dày đã được Mộc Tử Quân lau sạch, khung tranh cũng được rửa sạch và đang hong khô dưới lò sưởi. Bức ảnh chụp tảng đá Ayers được lấy ra lần nữa, đặt riêng một bên.
Bức chân dung sơn dầu từng dính sau lưng bức tranh hiện giờ đang nằm trong tay Tống Duy Bồ, nó chỉ ra một manh mối vô cùng rõ ràng: Rossela Matrone chính là họa sĩ mà năm đó Kim Hồng Mai đã đổi tranh bằng viên ngọc.
Cũng là người tiếp theo mà họ phải tìm sau Chúc Song Song.
May mà hôm nay người tới là Steve, đối với những việc họ làm anh ấy có biết đôi chút, nghe qua vài câu đã hiểu rõ ngọn ngành. Anh ấy cầm bức tranh lên nhìn xem, rồi nhìn thoáng qua Mộc Tử Quân, cảm thán nói: “Em và bà của River lúc trẻ trông rất giống nhau, nhưng lại hoàn toàn không phải là cùng một người…”
“Vốn dĩ không phải là cùng một người.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân lấy lại bức tranh vào tay mình, đặt cạnh bức ảnh chụp tảng đá Ayers.
“Rossela Matrone.” Mộc Tử Quân lặp lại cái tên này một lần nữa: “Tên nước ngoài thật khó tìm, tôi đã tra rồi, toàn là những người trùng tên…”
“Tên đầy đủ của họ đều rất dài.” Steve giải thích: “Chủ yếu phân biệt bằng tên đệm, hàng ngày chỉ dùng họ và tên. Hơn nữa tên của họ trùng lặp rất nhiều, cơ bản là…”
Tống Duy Bồ: “Cơ bản đều là chép từ Thánh Kinh.”
Steve dừng lại một lúc, nhất thời không nhịn được: “Cậu đừng nói tên người ta là do thầy bói tính ra đi.”
Tống Duy Bồ: “… Không muốn ngủ trên ghế sofa nhà tôi thì đi đi.”
Steve với cánh tay bó bột đành phải im lặng. Anh ấy cúi đầu ăn vài miếng cơm, thấy Mộc Tử Quân vẫn còn nhìn bức ảnh trầm tư suy nghĩ, anh ấy xấu hổ nói: “Lần trước cửa hàng quần áo kia anh còn có thể hỏi giúp, lần này là chuyện người Ý, anh thật sự…”
Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Lực bất tòng tâm.”
Vẻ mặt đầy thỏa mãn vì dùng được từ ngữ cao cấp.
Đúng, cộng đồng người Hoa còn chưa hiểu rõ, giờ lại phải tìm người Ý. Cộng đồng người Hoa và Ý ở Úc đều có khu vực tập trung rất rõ ràng, tương ứng, rào cản giữa các cộng đồng cũng rất lớn. Có thể thâm nhập vào khu phố người Hoa là nhờ có Tống Duy Bồ dẫn dắt, còn khu người Ý thì sao?
Người Ý, người Ý… Mộc Tử Quân nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía Tống Duy Bồ.
Tống Duy Bồ: …
“Không được.” Anh nói.
“Anh biết tôi muốn hỏi gì mà——”
“Không được.”
Steve vừa cắn đũa vừa ăn cơm, rõ ràng bị sự bí hiểm của hai người làm cho mơ hồ. Mộc Tử Quân đặt đũa xuống, bị sự kiên quyết bất ngờ của Tống Duy Bồ làm cho bối rối.
“Rốt cuộc Trần Tiếu Vấn đã làm gì anh?” Cô cố gắng tìm đáp án từ ánh mắt của Tống Duy Bồ, dù trong ánh mắt anh lúc này chỉ có sự từ chối kiên quyết: “Lần trước đến trang viên anh đã không thích anh ta rồi.”
Steve: “Trần Tiếu Vấn là ai vậy?”
Không ai để ý đến anh ấy.
“Chẳng lẽ em không cảm thấy người này.” Tống Duy Bồ nói: “Miệng lưỡi trơn tru sao?”
Steve: “Wow, học được thành ngữ mới.”
Mộc Tử Quân: “Anh ta miệng lưỡi trơn tru chỗ nào? Hơn nữa, người ta đã giúp chúng ta tìm được Đường Minh Hạc đấy.”
Tống Duy Bồ đặt đũa xuống.
“Anh ta giúp em tìm à?” Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi còn giúp em tìm được Chúc Song Song, Đường Minh Hạc cũng là do tôi đưa em đến gặp đấy.”
Mộc Tử Quân thật sự không hiểu anh đang giận cái gì: “Anh so với anh ta làm gì chứ? Cái này có liên quan gì đến việc tôi nhờ anh ta giúp tìm Rossela đâu. Tôi tìm anh ta chẳng qua là cảm thấy anh ta có bối cảnh nước Ý hữu dụng…”
Tống Duy Bồ: “Tôi cũng rất hữu dụng mà.”
“Anh rất hữu dụng.” Mộc Tử Quân nói: “Nhưng tôi chỉ tìm anh ta khi anh ta hữu dụng, còn anh dù có hữu dụng hay không tôi cũng sẽ tìm anh.”
Tống Duy Bồ: …
Trong một góc không ai chú ý, Steve dùng hết khí lực toàn thân mới nuốt tiếng “Hooo” trở vào cổ họng.
Có phải anh ấy cảm giác sai không?
Bầu không khí trong phòng, dường như đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?
Chương 30: Trở nên ngại ngùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương