Tiếng người nói chuyện ồn ào từ bên ngoài cổng nhà trọ truyền đến, dường như là khách du lịch mới từ trên xe xuống. Mộc Tử Quân giật mình, Tống Duy Bồ cũng sững sờ chầm chậm buông cánh tay ôm ở sau lưng cô ra.
Anh lùi về sau hai bước, có một đoàn người từ bên ngoài đi vào. Họ đều là những thiếu niên da trắng tầm mười mấy tuổi, nhìn vẻ ngoài trông giống như là kết bạn đến đây chơi, họ hô hoán nhau như chốn không người đi xuyên qua khoảng trống giữa anh và cô.
Bọn họ đi vào căn phòng Tống Duy Bồ đang ở, nhao nhao chia giường cho từng người. Mộc Tử Quân dời mắt nhìn sang anh, lên tiếng thúc giục: “Anh nghỉ ngơi đi, chiều nay chúng ta không ra ngoài nữa.”
Bọn họ đến vì Rossela, hiện giờ hai bà cụ thổ dân lại say rượu bất tỉnh cũng không thể hỏi thăm được gì. Tống Duy Bồ gật đầu sau đó quay người đi vào căn phòng đã bị du khách mới đến chiếm đóng gần đầy.
Mộc Tử Quân nghe thấy đám thiếu niên kia lớn tiếng chào hỏi Tống Duy Bồ, anh cũng tự nhiên đáp lại. Cô thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đó một hồi lâu mới cất bước đi về căn phòng phía bên trái.
Dầm nắng bên ngoài cả buổi sáng, buổi trưa còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vừa nằm lên giường cô đã thấy rất buồn ngủ. Cô mở điện thoại lên, tín hiệu đã trở lại.
Một tin nhắn chưa đọc nằm trong hộp thư, cô chớp mắt nhìn cái tên Steve sáng lên trên màn hình, phải mất vài giây mới phản ứng lại được: Đây là Steve ở Melbourne.
Steve: [Tìm được Rossela chưa?]
Mộc Tử Quân nghiêng người soạn tin nhắn trả lời.
Kiri: [Vẫn chưa, nhưng đã hỏi thăm được một vài tin tức, ngày mai sẽ đi tìm hiểu.]
Steve: [Ok.]
Steve: [Cho nên bây giờ River rốt cuộc có biết là em đã biết hay chưa…]
Tiến bộ không ít nhỉ, còn dùng cả một câu trúc trắc như thế để hỏi cô. Mộc Tử Quân nhìn chăm chú vào hai dòng tin nhắn một ngắn một dài trên màn hình, thong thả nhập vào khung trả lời.
Kiri: [Anh ấy không biết]
Kiri: [Anh ấy hy vọng lúc tôi biết thì tôi sẽ biết, vậy sẽ tốt hơn.]
Bên phía Steve hiện lên đã nhận tin nhắn nhưng lại yên lặng một hồi sau mới trả lời cô: [Nhìn tiếng Trung nhiều sẽ càng thấy tò mò, quá nhiều chữ ‘biết’ cùng lúc xuất hiện, bỗng nhiên anh cảm thấy mình không quen biết chữ này nữa rồi.]
Mộc Tử Quân bật cười.
Kiri: [Congrats]
Kiri: [Đây chính là cảnh giới cao nhất trong việc đọc tiếng Trung đó, không quen biết nhưng hiểu được.]
Rất may mắn, lần này điện thoại có tín hiệu lại rồi cũng không biến mất nữa. Sau khi đọc và trả lời những tin nhắn chưa đọc khác, trời cũng đã muộn. Mộc Tử Quân ngồi dậy đi ra ngoài cùng Tống Duy Bồ đến chỗ gần nhà trọ thanh niên để ăn tối. Trạng thái của anh đã tốt hơn trước đó nhiều, vết thương trên cổ tay cũng dần kết vảy. Hai người chầm chậm đi về hướng nhà trọ, cô cất tiếng hỏi: “Bạn cùng phòng mới của anh thế nào?”
“Ồn muốn chết.” Tống Duy Bồ lắc đầu nói: “Thiếu niên mười mấy tuổi đúng là tinh lực dồi dào.”
“Anh cũng mới mười chín thôi đó.” Cô cười nói.
“Mười chín khác xa mười lăm rồi.” Anh đáp lại.
Hai người đi vào nhà trọ thanh niên, nhân viên phục vụ ở cổng đã tan làm từ lâu, chỉ để lại một phong thư chứa chìa khóa đặt trên bàn. Mộc Tử Quân chắp tay sau lưng đi lùi ở trước mặt anh sau đó dừng lại, đưa tay chỉ vào khóe môi anh, cất giọng nghiêm túc nói:
“Tôi cho anh một cơ hội nữa, có thoa son dưỡng hay không?”
Tống Duy Bồ: …
Lần đầu tiên Mộc Tử Quân nhìn thấy có người biểu hiện mâu thuẫn giữa nội tâm và suy nghĩ ra trên mặt rõ ràng như vậy.
Tính từ thời điểm hạ cánh ngày hôm qua đến nay, hai người đã đến Alice Springs được hơn một ngày một đêm. Nếu như nói hôm qua vẫn đang thích nghi với khí hậu khô cằn của sa mạc, thì hôm nay phản ứng của cơ thể đã thể hiện rõ ra ngoài. Cô thoa son dưỡng một ngày ba lần còn cảm thấy khóe môi căng nứt, Tống Duy Bồ chỉ dựa vào uống nước để chống đỡ cho đến bây giờ, có lẽ đã đau muốn chết rồi đây.
“Rốt cuộc anh đang rối rắm cái gì thế?” Mộc Tử Quân bất lực hỏi.
“Tôi…”
Ánh mắt Tống Duy Bồ nhìn về hướng túi áo đặt son dưỡng của cô, cuối cùng thở dài nói: “Năm tôi đi nhà trẻ…”
Có thể truy ngược dòng thời gian xa đến như vậy sao?
Anh nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói: “Bà ngoại thoa son dưỡng nhưng lại thoa thành son môi cho tôi, còn đưa tôi đến trường đi học, tôi đã bị đám bạn cười cợt một thời gian dài nên ám ảnh.”
Mộc Tử Quân: …
Kim Hồng Mai phu nhân, không hổ là bà.
Tống Duy Bồ không muốn chủ động lấy, ám ảnh tâm lý này thực sự có hơi khó để vượt qua. Mộc Tử Quân thở dài, cô lấy tuýp son dưỡng ra, mở nắp bôi tròn một ít ra ngón tay.
“Anh nhìn này, nó trong suốt, thấy rồi chứ.”
Tống Duy Bồ gật đầu.
“Đến đây.” Mộc Tử Quân dùng ngón tay dính son dưỡng đấy ngoắc anh tới.
Anh bước đến gần cúi đầu xuống thấp, Mộc Tử Quân đổi tay cầm tuýp son sang giữ cằm anh, tay kia nhấc lên trước mắt anh, ngón tay chạm vào khóe môi khô khốc nứt nẻ nghiêm trọng nhất nhẹ nhàng thoa son dưỡng vào.
Tống Duy Bồ muốn lùi lại, nhưng đã bị cô giữ chặt cằm: “Không được nhúc nhích!”
Cô lại thoa thêm một ít son dưỡng lên đầu ngón tay bôi vào trên những vị trí khác, cảm giác rất mềm mại. Tống Duy Bồ rũ mắt nhìn thấy cô kẹp tuýp son giữa những ngón tay, bờ môi không động đậy nhưng răng môi đã phối hợp để nói chuyện: “Em hút thuốc sau lưng tôi đấy à?”
“Phải đó.” Mộc Tử Quân bướng bỉnh ba hoa nói: “Học theo Đường Quỳ, làm sao?”
Tống Duy Bồ cau mày lại, sau khi bị cô giữ chặt lại để bôi son dưỡng, cằm của anh cuối cùng đã được buông tha. Sau ba giây suy nghĩ, anh đưa ra kết luận sau cùng:
“Những người dính dáng đến Trần Tiếu Vấn không ai tốt cả.”
Mộc Tử Quân: …
Hai người này đều không vui khi gặp nhau thì phải.
Một ngày hỗn loạn này cuối cùng cũng kết thúc với mùi hương cam quýt của son dưỡng, trong căn phòng trọ của Mộc Tử Quân cũng đã có khách mới đến ở, mới vào một lúc đã than phiền với cô về sự khô hanh và nóng nực của sa mạc nơi đây.
Ngoại trừ thổ dân đã sống mấy đời tại đây, mảnh đất này vốn không thích hợp cho người bên ngoài đến định cư lâu dài. Cô mới ở đây một ngày đã cảm thấy da dẻ khô nứt, người phụ nữ Ý tên Rossela kia vì sao lại đến tận đây để mở một khách sạn kia chứ?
Trạm điện báo kia đến những năm 1970 mới được thành lập, ông chủ phòng trưng bày đã mua bức tranh Ayers Rock vào năm 1957. Thời gian Rossela đến Alice Springs còn sớm hơn cả truyền thông điện báo, vậy thì đến năm nào Rossela và Kim Hồng Mai mới trở thành bạn bè đủ thân để gửi ảnh cho nhau đây?
Hoặc là…
Kim Hồng Mai, bà cũng từng đến mảnh đất này sao?
***
Ngày hôm sau, Lệ Lệ Quyên Quyên đã tỉnh rượu lại đến công ty du lịch đúng giờ như trước.
Lúc Mộc Tử Quân rời khỏi nhà trọ còn lo lắng Tống Duy Bồ và Miêu San bởi vì chuyện ngày hôm qua mà lúng túng với nhau, may mà hai người đều biết suy xét, chuyện qua rồi thì không nhắc lại nữa. Huống hồ, Miêu San còn biết được một tin tức khiến người ta khiếp sợ sớm hơn cả bọn cô.
Trong công ty du lịch, Miêu San và Steve cầm lấy tấm ảnh bốn người chụp chung mà Lệ Lệ Quyên Quyên mang đến, cô ta nhìn ảnh rồi lại nhìn sang Mộc Tử Quân, sau đó lại nhìn chằm chằm vào ảnh.
“Đúng là từng gặp này!” Miêu San không thể tin nổi.
“Nhà cô trước đó từng có người lớn đến Úc sao?” Steve hỏi thăm.
Mộc Tử Quân đã quá mệt mỏi với vấn đề này, cô nhận lấy bức ảnh trắng đen, đầu tiên nhìn vào Lệ Lệ Quyên Quyên năm đó vẫn còn là hai cô bé ngồi ở giữa, sau đó mới là Kim Hồng Mai hơn ba mươi tuổi và một phụ nữ da trắng ở hai bên.
Nhưng cũng không hẳn là đường nét của người da trắng hoàn toàn, Tống Duy Bồ nhìn một lúc đã nhận ra được, anh đưa ra kết luận: “Là con lai.”
Sự lai trộn giữa phương Đông và phương Tây, đường nét tinh tế và mềm mại so với người phương Tây thuần túy. Trời sa mạc lộng gió, người phụ nữ trong ảnh quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ có thể kéo ra sau đầu bất cứ lúc nào. Tấm ảnh trắng đen không phân rõ màu sắc, nhưng Mộc Tử Quân có thể nhìn ra được lông mày của người này thiên về màu nhạt hơn, không giống như Kim Hồng Mai ở phía còn lại khí khái hơn người với hàng chân mày đen đậm cùng sóng mũi cao thẳng.
Trong ảnh chắc hẳn là mùa đông, trên người hai người đều mặc áo khoác da để chống lạnh. Họ ngồi nghiêng người trên sô pha, mỗi người ôm một cô bé thổ dân bên mình.
Mộc Tử Quân đặt bức ảnh xuống, ngước mắt nhìn hai cô bé nọ giờ đã đầy nếp nhăn đang chân trần ngồi trên sô pha dùng ống hút uống bia.
Miêu San thấy cô xem xong rồi liền đẩy ghế đến hỏi: “Trước đó hai bà ấy nói từng gặp cô, tôi nói họ đã nhầm người, cho nên hôm nay khi tới hai bà đã mang bức ảnh này theo để chứng minh với tôi rằng họ không nói dối.”
“Họ thực sự không nói dối…” Mộc Tử Quân ngơ ngác nói: “Vậy hai bà ấy có nói với cô hai người trong ảnh là ai không?”
Nếu như Kim Hồng Mai từng xuất hiện ở đây, vậy người lai trong ảnh chắc chắn chính là Rossela, người đã vẽ chân dung cho bà ấy. Cô không nghĩ Kim Hồng Mai có thể quen biết được người phụ nữ nào khác nữa ở nơi hoang vu này. Cô hỏi xong, Miêu San cũng đổi ngôn ngữ hỏi hai bà, quả nhiên…
“Họ nói người phụ nữ bên trái tên là Rossela, là bà chủ trong khách sạn mà họ làm công.” Miêu San quay đầu lại nói với cô: “Còn người bên phải là người đồng mở cửa khách sạn với Rossela, nhưng người này chỉ làm ở đó một năm sau đó rời khỏi. Năm đó ở Alice Springs, người này bảo với những thổ dân mà cô ấy quen biết gọi cô ấy là…”
Mộc Tử Quân nhìn Miêu San.
“Thuyền trưởng.” Miêu San nói.
Cô và Tống Duy Bồ lập tức đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm giống như bị số mệnh đánh mạnh đến bật ngửa. Cô sợ mình sẽ siết nhăn bức ảnh vội buông lỏng ngón tay ra, trả bức ảnh lại trên bàn. Hai bà cụ lại quan sát cô, sau đó dùng ngôn ngữ mà cô không hiểu nổi thấp giọng lầm bầm gì đó. Miêu San nghe họ nói một lúc rồi lại phiên dịch cho cô.
“Họ nói chính Thuyền trưởng đã đặt cho chị em họ cái tên Lệ Lệ Quyên Quyên này.” Miêu San nói: “Thuyền trưởng nói mình là người Trung Quốc nên bảo họ về sau cứ hễ gặp được người Trung Quốc thì hãy giới thiệu bản thân mình như vậy.”
Cũng không đặt một cái tên hay ho nào khác, cách vài chục năm rồi, Mộc Tử Quân bất giác cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
“Họ giao tiếp với nhau thế nào?” Mộc Tử Quân hỏi tới: “Thực ra tôi biết được một vài chuyện về vị Thuyền trưởng này, bà ấy chỉ biết nói sơ sơ tiếng Anh.”
Miêu San gật đầu, truyền đại thông tin cho hai bà cụ lần nữa.
“Rossela biết nói ngôn ngữ của dân bản địa, cũng biết tiếng Anh và tiếng Trung. Có đôi lúc Thuyền trưởng sẽ vẽ ra cho họ hiểu, có lúc lại dùng tay ra dấu, cũng có lúc sẽ nhờ Rossela phiên dịch lại. Họ còn nói… Thuyền trưởng sẽ luôn có cách.”
Thực vậy, đến nước Úc tìm được biết bao nhiêu người, cô chưa từng nghe ai nói đến Kim Hồng Mai sẽ có lúc nào bó tay chịu trói.
Steve nghe ra được tin tức trong cuộc đối thoại của họ cũng ngồi xuống một bên.
“Khách sạn mà hai bà từng làm việc chính là nơi cô đang muốn tìm đúng chứ??” Anh ta hỏi: “Gold Rose?”
“Chắc chắn là nó rồi.” Mộc Tử Quân gật đầu quay sang Miêu San: “Vậy Rossela hiện giờ…”
Miêu San cũng có cùng nghi hoặc với cô, lập tức giơ bức ảnh sang hỏi thăm. Hai bà cụ nhìn người phụ nữ trẻ tuổi và mình của thời thơ ấu chợt thở dài nặng nề. Có lẽ là vì từ này rất đơn giản, hai bà không cần nhờ sự giúp đỡ từ Miêu San mà nhìn thẳng vào Mộc Tử Quân, dùng thứ tiếng Anh bập bẹ để trả lời: “Die.”
Chết rồi sao.
Thật kỳ diệu, chuyện lớn đời người như sống chết lại được hình dung bằng những từ đơn giản như thế ngay cả trong tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Một âm tiết đã đủ để giãi bày ý nghĩa, ngay cả những cụ già thổ dân câu nệ ngôn ngữ của bộ lạc cả đời cũng có thể học được.
Chứng kiến sự ra đi của Đường Minh Hạc trước đó, Mộc Tử Quân đã không còn quá bất ngờ trước đáp án này, Miêu San còn hiếu kỳ hỏi thêm vài câu nữa, lúc quay lại nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập nuối tiếc.
“Hai mươi năm trước Rossela đã qua đời rồi, bà không có con cái, toàn bộ tài sản để lại đều quyên góp cho một tổ chức từ thiện trong cộng đồng thổ dân.”
Hai mươi năm sao.
Tống Duy Bồ mới mười chín tuổi, thảo nào anh chưa từng nghe Kim Hồng Mai nhắc tới người bạn cũ này. Một năm trước khi anh ra đời, người phụ nữ tên Rossela này đã qua đời.
Không biết Kim Hồng Mai của lúc đó có vội vã chạy đến vùng sa mạc Trung bộ này để dự tang lễ của Rossela hay không. Cho dù là hai mươi năm trước, bà cũng không còn trẻ trung nữa, liệu bà còn đủ sức đến mảnh đất hoang vu dưới cái nắng thiêu đốt đến khô cằn này không? Sức khỏe của bà có chịu đựng nổi không? Lúc nghe tin người bạn cũ qua đời, tâm trạng bà thế nào?
Có những chuyện cô có thể tra, có thể hỏi; nhưng có những chuyện có lẽ đã định trước sẽ bị chôn vùi trong quá khứ cùng cái chết của người chứng kiến, không còn ai biết về chúng nữa.
Không có ai lên tiếng, tất cả như đang đợi câu nói tiếp theo của Mộc Tử Quân. Cô có tướng mạo giống với người phụ nữ trong ảnh, điều đó đã định sẵn cho cô có quyền đến giải thích câu chuyện này. Tống Duy Bồ nhìn thấy cô dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng gõ chậm rãi theo nhịp hệt như cách cô gõ vào vách tường ngày hôm qua.
Sau đó cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai bà ngồi trên sô pha: “Những quyển sách trong phòng ngủ của hai bà cụ đều là của họ sao?”
Miêu San sững sờ, lúc này mới nhớ tới cảnh tượng trong phòng hai bà hôm qua, chỉ là lúc đó cô ta cũng không chú ý quá nhiều. Miêu San giúp Mộc Tử Quân truyền đạt câu hỏi, sau đó nhận được câu trả lời chậm rãi từ hai bà.
“Đúng, đồ đạc trong phòng ngủ đều là của Rossela. Hai chị em bà ấy dù không biết chữ, nhưng cho rằng sách vở không thể bị thiêu hủy hoặc giẫm đạp lên, thế là kể từ sau khi Rossela qua đời, hai bà đã mang chỗ sách từ trong nhà Rossela đi.”
“Vậy tôi có thể đi xem được không?”
Bia trong chai đã uống đến hơi cuối cùng, sắc mặt hai bà đỏ bừng, hút ống hút chừng nghe thấy tiếng rột rột. Hai bà giẫm chân trần xuống sàn, nói một câu cuối cùng với Miêu San.
“Có thể.” Nói xong, Miêu San nhìn về phía chiếc xe việt dã của Tống Duy Bồ ở ngoài cửa: “Hai bà nói không muốn đi bộ nữa, vừa hay có thể đưa hai bà về nhà.”
***
Mộc Tử Quân giống như đang nhặt nhạnh những món đồ Rossela lưu lại từ trong đống phế tích.
Miêu San nói trong nhà của những thổ dân nơi đây đều như vậy, cách sống tập trung dân cư này vốn là do người bên ngoài áp đặt cho họ, cuộc sống của họ đương nhiên cũng hỗn loạn như thế. Sách vở và bút ký mà Rossela để lại chất đống trên giá sách, Mộc Tử Quân đi tới lật xem, bụi mịn bay lên mù mịt, cô dứt khoát đi sang siêu thị bên cạnh để mua thùng giấy, sau đó chất sách vào rồi đóng thùng mang đi, cô chuẩn bị đem về đọc từng cuốn một, có lẽ sẽ có thể chắp vá mối duyên phận của Rossela và Kim Hồng Mai trong những năm đó.
Lúc đi ra ngoài, gã thổ dân nhà bên đang trừng mắt u ám nhìn họ, Lệ Lệ Quyên Quyên lại chống hông trừng lại gã, không cho phép gã vào trong sân nhà mình. Hai người bọn cô lo lắng lại xảy ra xung đột nên ban đầu không cho Tống Duy Bồ và Steve theo đến, may mà kỹ thuật lái xe bên phải của Miêu San đủ để cầm lái trên đoạn đường trống trải này.
Hai cô gái ngồi vào xe, sau xe là hai thùng di vật của Rossela. Những con chữ được viết ra và đọc qua có thể chắp vá lại được những suy nghĩ của cả một đời người, nó hiệu quả hơn là bất kỳ món đồ nào khác. Nhìn từ góc độ này, bốn chữ “Kính tích tự chỉ” mà Mộc Tử Quân học từ thuở bé còn có ý nghĩa vượt xa nghĩa đen của nó.
Tống Duy Bồ không ở đây, cuối cùng Miêu San đã có thể nói chuyện ngày hôm qua với Mộc Tử Quân.
“Cô có nhìn thấy cô bé hôm qua đã đi đâu không?” Cô ta hỏi Mộc Tử Quân.
“Không.” Nhắc đến chuyện hôm qua cô cũng thắc mắc: “Hôm qua lúc chúng tôi ra ngoài còn muộn hơn cô bé, nhưng lúc xe chạy trên đường lại chẳng thấy người đâu.”
“Vậy sao, điều này cũng thường thấy ở đây.” Miêu San thở dài, lái xe rẽ ngoặt chạy ra khỏi cộng đồng: “Trước đây tôi cũng cảm thấy lạ, cứ vừa quay đầu đi là họ đã biến mất trong vùng hoang tàn này, có lẽ giữa thổ dân và mảnh đất này có mối liên kết gì đó mà chúng ta không hiểu được.”
“Cô cảm thấy ngày hôm qua tôi có đáng ghét không?” Miêu San hỏi tiếp: “Bạn của cô chắc có lẽ rất ghét tôi, thậm chí anh ta còn chẳng nói chuyện với tôi.”
“Không có gì đáng ghét cả, sao cô lại nói vậy?” Mộc Tử Quân lắc đầu nói: “Cô cũng chỉ muốn giúp anh ấy thôi, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ lo ngại như vậy. Hơn nữa River, anh ấy… anh ấy không ghét cô, chỉ là…”
Cô dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bụi cây nhăn nheo khô héo trên sa mạc.
“Có lẽ anh ấy không muốn đối mặt với chính bản thân mình trong một vài thời điểm mà thôi.”
“Anh ta rất ỷ lại vào cô, phải không?” Miêu San nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm qua.
“Tôi ỷ lại vào anh ấy thì đúng hơn.” Mộc Tử Quân thu hồi tầm mắt, giọng điệu rất thản nhiên: “Có những lúc tôi cảm thấy mình quá dựa dẫm vào anh ấy, từ sau khi đến Úc nếu không có anh ấy, có rất nhiều việc tôi đã không thể hoàn thành được.”
“Tôi lại không cảm thấy thế, cô không nhìn thấy ánh mắt anh ta vô thức tìm cô ngày hôm qua sao?” Miêu San bật cười, trên mặt là biểu cảm ‘dù bị coi thường nhưng vẫn đẩy thuyền cặp này’.
“Khí chất như anh ta thật hiếm thấy, vừa chảnh vừa tận tâm.”
Mộc Tử Quân nhất thời cạn lời, trong đầu không kiềm được hiện lên một bức câu đối:
Vừa đẹp vừa hữu dụng.
Vừa chảnh vừa tận tâm.
… Tết năm nay dán câu đối này, liệu anh có trở thành trò hề của cả phố người Hoa không?
Một con chuột túi kangaroo đang băng qua đường xuất hiện trước đường cao tốc, Miêu San lập tức phanh gấp để nhường nó đi trước. Trước đây Mộc Tử Quân chỉ từng thấy kangaroo chết bên đường do bị xe đâm phải, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vật sống, thế là không nén nổi tò mò thò đầu ra cửa sổ nhìn kỹ hơn. Hai cô gái nhìn theo con kangaroo cao bằng nửa người từ từ nhảy ra khỏi đèn xe, Mộc Tử Quân kinh ngạc “wow” một tiếng, rồi như nhớ tới điều gì đó lại quay sang hỏi Miêu San.
“Tối nay tôi có thể mượn chỗ của các người không? Hai chúng tôi muốn đọc những tư liệu này, trong nhà trọ thanh niên không tiện lắm.”
“Cô cứ thoải mái.” Miêu San khởi động xe: “Dù sao ông chủ cũng không ở đây.”
Lượng khách hàng trái mùa thực sự rất thấp, thảo nào ông chủ của công ty đã tự mình lái xe đến Darwin chơi, vứt cửa hàng lại cho nhân viên trông nom. Hai ngày trước nhiệt độ còn chưa đạt đến đỉnh điểm, hôm nay oi bức đến mức da dẻ vừa nóng vừa rát cộng thêm đám ruồi bu quanh, cô thực sự không muốn ở bên ngoài thêm một giây phút nào.
Ký túc xá nhân viên của Miêu San và Steve nằm ngay phía sau công ty du lịch, thấy sắp tan làm mà không có khách hàng, họ đã khóa cửa trước, để lại đèn và điều hòa cho Mộc Tử Quân, sau đó đã rời đi từ cửa sau.
Trong phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh trở lại.
Ban ngày trời nóng đến ngột ngạt, nhưng khi mặt trời lặn nhiệt độ đã nhanh chóng giảm xuống. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đổ hai thùng giấy ra, bắt đầu lật giở từng quyển một.
Mộc Tử Quân vốn tưởng rằng trước khi Rossela làm bà chủ khách sạn có thể sẽ làm những ngành nghề liên quan đến nghệ thuật, nhưng không ngờ trong những quyển sách bà ấy để lại phần lớn là sách liên quan đến luật, trong đó còn được ghi chú dày đặc. Cô đã giở vài cuốn mà chẳng có thu hoạch gì, chỉ có thể cất sách vào lại trong thùng rồi lại lấy một chồng khác ra tay.
Bên vai chợt có ai đó chạm vào, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Duy Bồ đưa ly nước cho mình. Mộc Tử Quân nhận lấy, anh cũng ngồi xuống sàn cạnh cô.
“Muốn ăn không?” Anh lấy hai cái sandwich từ trong túi áo ra, cũng không biết anh đã mua lúc nào. Mộc Tử Quân mỉm cười nhìn anh, sau đó thò tay sờ vào trên túi áo của anh.
“Làm gì đó?” Anh giật mình vội né tránh.
“Xem xem anh còn có thể lấy món gì ra nữa không, với lại để xem có phải là anh biến ra được không.”
“Vừa mua lúc đi đổ xăng.”
Cô tạm nghỉ tay, mở bánh sandwich ra bắt đầu ăn. Thứ kẹp bên trong không phải xúc xích mà là một loại thịt nướng màu đen. Mộc Tử Quân nhìn vào miếng thịt chằm chằm, thấp thỏm hỏi: “Cái này là…”
“Sandwich thịt kangaroo.” Tống Duy Bồ nói.
“Anh ăn chưa? Ngon không?”
“Không ngon.”
“… Vậy anh mua cho tôi làm gì?”
“Tôi nghĩ có thể em sẽ muốn thử.”
Mộc Tử Quân: …
Làm ơn đừng có tự tiện suy đoán được không!
Mùi vị cũng bình thường nhưng cũng không đến nỗi khó nuốt. Mộc Tử Quân ăn vài miếng sau đó mới nhắc đến chuyện ban ngày với anh: “Hôm nay bọn tôi đã nhìn thấy kangaroo trên đường đi, trước đây anh lái xe có từng gặp chúng không?”
Tống Duy Bồ cũng giúp cô lật giở những quyển sách cũ kia, cố gắng tìm ra chút manh mối từ trong đống đồ lâu năm này: “Buổi tối lái xe sẽ gặp, chúng thường bị thu hút bởi đèn xe.”
“Ở Melbourne sao? Tôi chưa từng thấy bao giờ.”
“Ở Melboune không có nhiều.” Anh ném quyển sách trong tay xuống đi lật một quyển khác: “Lúc Steve đi Tây Úc đã gặp rất nhiều, chúng nhảy theo xe, suýt chút đã đâm phải.”
Tống Duy Bồ lật sách rất nhanh, phần lớn đều là sách liên quan đến pháp luật, anh cũng thấy bất ngờ. Một bức ảnh vô tình rời khỏi trang sách, anh nhặt lên, đây lại là một tấm ảnh chụp chung của Kim Hồng Mai và Rossela. Trong ảnh hai người mặc áo khoác da, tay cầm súng săn ngồi trên đầu xe, bên cạnh xe có vài thổ dân đứng đó, dưới đất là xác con mồi.
Anh nhìn vào bức ảnh kia một hồi lâu, cố gắng nhìn ra những đường nét quen thuộc từ trên khuôn mặt thời trẻ của Kim Hồng Mai. Vì sao bà chưa từng nhắc đến một lời nào về quá khứ của mình? Có phải vì lúc quen biết với bà, anh chỉ là một đứa trẻ hay không?
Còn anh, vì sao anh chưa từng hỏi bà lấy một lời? Có phải vì lúc anh biết đến bà, bà đã là một bà lão chỉ biết đánh mạt chược và ra ngoài khiêu vũ không?
Bà không được xem là một người giám hộ tốt, người bà trong trí nhớ anh cũng không hiền hậu chút nào. Tống Duy Bồ hoàn toàn không biết được ba mẹ anh rốt cuộc là người ra sao, nhưng anh phát hiện ra rằng rất nhiều điều trên người anh đều bắt chước theo Kim Hồng Mai. Trước kia anh hoàn toàn không ý thức được, nhưng chuyện đến nước này anh cũng phải thừa nhận rằng, tính cách của mình hoàn toàn là bản sao của người phụ nữ cầm súng săn vẻ mặt bất cần đời trong ảnh chụp.
Thành tựu của một con người rốt cuộc được quyết định bởi gene di truyền hay là nhờ vào những gặp gỡ mang tính vận mệnh về sau? Vì sao khi con người già đi lại chọn cách không nhắc về quá khứ? Linh hồn của một người phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể dẫn dắt thế hệ con cháu mình băng sông vượt núi đi qua những ngọn đường mà mình đã trải qua sau khi chết đi?
Anh kẹp bức ảnh vào lại trang sách, ngước mắt nhìn về phía Mộc Tử Quân. Dường như cô cũng vừa mới lật tìm ra thứ gì đó, anh nhìn thấy hàng lông mày cô khẽ nhíu lại, vẻ mặt rất hoang mang với nội dung trong tay.
“Sao vậy?” Tống Duy Bồ hỏi.
Cô đưa thứ mình vừa tìm được cho anh: “Anh xem, đây là ngôn ngữ của nước nào?”
Ánh mắt Tống Duy Bồ dừng lại trên trang giấy, sau đó đưa tay cầm lấy quyển bút ký mà cô vừa tìm ra. Đây không phải là quyển sách in ra, đây là chữ viết tay được viết bằng bút máy. Trang giấy đã khô nhăn và ố vàng, cũng may mà chữ cái trên đó vẫn còn rõ nét. Anh lật xem vài trang đã nhận ra được đây chính là nhật ký của Rossela.
“Là tiếng Ý.” Anh nói.
Những quyển sách cô xem đều viết bằng tiếng Anh, nhưng sáng tác riêng tư nhất lại dùng tiếng Ý, Mộc Tử Quân đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, có lẽ cô vừa thoa son dưỡng, trong không khí thoang thoảng mùi cam quýt tươi mát, xua tan đi hơi thở ẩm mốc xưa cũ tỏa ra từ trong quyển nhật ký này.
Trước đây sao anh không biết mùi cam quýt lại thơm đến như vậy?
Cô ôm gối ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu về hướng quyển nhật ký. Mùi cam quýt tỏa ra ngào ngạt nhưng thơm mát, anh cúi đầu rũ mắt liếc nhìn sang hàng mi cụp xuống và màu son bóng ánh lên trên môi cô.
Cô luôn chạy đến bên cạnh anh mà không chút phòng bị, cô vốn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, trong đầu cô giờ ngập tràn chấp niệm của Uyển Thành Trúc, nhưng trong đầu anh đã từ lâu không chỉ có mỗi quá khứ của Kim Hồng Mai.
“Anh có thể vừa đọc vừa dịch không?” Mộc Tử Quân hỏi: “Như thế có quá khó với anh không?”
Ánh mắt Tống Duy Bồ dừng lại trên người cô một lúc sau đó dời đi, anh nhàn nhã tựa lưng vào thành ghế sô pha: “Cũng được, tôi có thể đọc cho em nghe, nhưng mà…”
Mộc Tử Quân nhướng mắt nhìn anh:???
Tống Duy Bồ gác khuỷu tay lên đầu gối, chống một bên trán: “Môi tôi hơi khô.”
Mộc Tử Quân: …??
“Em thoa ít son dưỡng cho tôi đi.” Anh ung dung nói.
Mộc Tử Quân: …
Mặc dù cả hai đều so sánh mình như là thuyền trưởng, nhưng Mộc Tử Quân là một thuyền trưởng đứng đắn nghiêm túc, còn Kim Hồng Mai dám chắc là trùm hải tặc.
Nếu không sao có thể bồi dưỡng ra một tên lưu manh tinh thông ngoại ngữ các nước như Tống Duy Bồ được chứ.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?
Chương 36: Tên lưu manh do trùm hải tặc bồi dưỡng nên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương