Gió Qua Miền Nhiệt Đới
Chương 6: Nghi ngờ - 2
Trúc phì cười, nhắn lại:
- Giỏi
Nó phấn khích nhắn một lũ biểu tượng, Trúc thấy hay hay lại trêu cho sợ chết luôn:
- Anh còn môn nữa chưa thi nhỉ, để tôi bảo cô Thảo chút kinh nghiệm coi thi anh.
Thằng Tùng ngay lập tức gọi điện. Biết ngay mà, cứ thích đùa với cô, chả sợ dúm vào, cho chừa thói tinh vi. Trúc không nghe máy, lát sau nó nhắn tin nịnh nọt:
- Cô ơi, em tin tưởng cô thế, cô nỡ lòng lại đi tố cáo em, cô cứ kệ đi, cho tùy duyên, em bị túm thì em chịu, cô nhé?
Trúc chả bảo sao, nó được thể nhắn lại:
- Im lặng là đồng ý rồi nhé, chốt kèo rồi đới.
Xong nó bắt đầu tuôn trào diễn văn, kể lể rằng ngày xưa nó trượt đại học vì mải xem bóng đá, bố mẹ nó khóa cửa phòng nó trên tầng hai, nó ra lan can, đu cây trèo xuống rồi ra quán xem, chẳng ai biết. Tại mải chơi, chứ nó cũng thông minh lanh lợi lắm, nhưng mà nó không hối hận vì nó vẫn kiếm được tiền để ăn chơi, chả phải xin bố mẹ nên bố mẹ nó cũng không mắng nó được. Bây giờ, ở quê nhà, nó cũng sống đàng hoàng, tử tế, không cờ bạc gì, rượu thì đàn ông ai chả uống. Ai cũng muốn gả con gái cho nó nhưng nó chưa ưng ai.
Trúc nhắn lại trêu nó:
- À hóa ra đu cây nhiều nên anh cao thật đấy, tiêu chuẩn chọn rể ở miền núi là đu cây giỏi à? Kỹ năng thoát hiểm khi có lũ?
Thấy Trúc cười không nhặt được mồm. Cái Thảo tò mò giật lấy điện thoại:
- Đưa em xem nào, nói chuyện với anh nào mà cười gớm thế hử?
Cái Thảo cũng lăn ra cười với màn marketing của nó. Một lúc sau nó lại nhắn tin:
- Em nói thật sao hai cô lại cười?
Trúc giật mình:
- Mày ra cửa ngó ra sân xem có đứa nào lượn lờ không?
Thảo chạy ra rồi lại chạy vào bảo không có ai, hai đứa nhìn nhau cùng buột miệng:
- Sao nó biết nhỉ?
Thế mà thằng Tùng dỗi thật, nó không nhắn tin nữa hoặc đơn giản là nó lại có phi vụ khác. Thôi kệ xác nó. Trúc tự nhủ, dù sao cũng không nên thân thiết quá với sinh viên.
Sang phần thực tập của kỳ hai, thằng Tùng ăn mặc chỉn chu hơn, trên lớp nó ra vẻ nghiêm chỉnh đĩnh đạc lắm, chẳng nói năng gì cả. Gớm, cứ giả vờ giả vịt, bản chất thì thay đổi sao được. Chắc gì đã nghe được chữ gì vào đầu. Một hôm, chú Chương có việc bận cuối giờ nên nhờ Trúc giám sát và tổng kết bài cả tổ nó, tò mò, thế là test thử cuối giờ, cố tìm lọ thuốc của nó làm trong đống sản phẩm trên bàn. Nhìn qua cái nhãn thuốc, nét chữ tròn trịa, thằng này lại vớ vẩn rồi. Thế là gọi nó lên hỏi quy trình vừa làm xong. Quả nhiên ku cậu gãi đầu gãi tai, bọn kia mớm mãi mới trả lời được. Truyện Xuyên Nhanh
- Đây là sản phẩm của anh à. Tên anh này. Nhãn thuốc của anh là ai viết?
- Dạ em ạ.
- Nói dối, đây mà là chữ anh à? Anh viết lại cái nhãn khác tôi xem.
Nó luýnh quýnh rồi lấp liếm:
- Em có viết thật mà nhưng chữ em to, cái nhãn bé tí, không đủ chỗ nên em nhờ bạn.
Nó còn ra vẻ hiểu biết, bảo rằng chỉ cần biết nội dung cần ghi là được chứ dược sĩ đâu cần phải làm nhãn, có bộ phận thiết kế riêng chứ. Trúc cau mày:
- Anh giỏi lý luận nhỉ, anh nói đúng, nhưng mà mấy hôm nữa thi kỳ hai, anh phải tự làm cho sản phẩm của mình. Nếu anh đi thuê thiết kế thì anh mất hai điểm. Anh rõ chưa nhỉ?
Trúc tủm tỉm cười. Chắc nó tức lắm.
Cuối giờ, chú Chương về, đi theo là một anh lạ hoắc, người nhỏ nhỏ, chắc cao hơn Trúc vài phân, trông mặt mũi cũng khôi ngô, hiền hiền. Thấy cả bộ môn có vẻ phấn khởi, tay bắt mặt mừng, chào hết người nọ đến người kia. Chị Hiền cứ tủm tỉm cười. Chú Chương quay ra giới thiệu:
- Đây là anh Cường, cũng thạc sĩ dược, đang làm bên Bảo hiểm, gia đình cơ bản, nhà ở trung tâm thành phố, nhà có hai chị em thôi, chị đã có gia đình rồi, bố mẹ chỉ mong anh Cường nhanh lập gia đình nữa là mãn nguyện.
Rồi chú quay sang giới thiệu Trúc. Thảo nào bà Hiền cứ tủm tỉm cười. Trúc sực nhớ ra, hình như hôm nào đó chú có nói về việc mai mối này thì phải. Trúc ngồi im thăm dò, hỏi câu nào trả lời câu ý. Anh ta có vẻ khá tự tin, nhìn có cốt cách con nhà lành, hình như cả bộ môn không ai lạ gì. Vậy chắc cũng chỗ tin tưởng, kể cũng ngại, Trúc không thích mấy kiểu giới thiệu thế này, mất tự nhiên, cảm giác lại như sắp ế ý.
Nhưng cũng không thể làm mọi người mất hứng, với người ta quý người ta mới giới thiệu, bố Trúc bảo vậy. Thế nên cũng nhất trí thôi. Thêm bạn bớt người lạ, cũng được mà. Sau đó, chú Chương khéo léo bảo hết giờ làm rồi, phải về để bảo vệ họ còn khóa cầu thang lên tầng hai. Thế là anh Cường ngỏ lời muốn xuống thăm khu tập thể Trúc đang ở. Trúc đành đồng ý.
Cũng khá xa, phải đến năm sáu trăm mét từ bộ môn tới ký túc xá, anh Cường cứ dắt xe máy đi bộ theo Trúc. Bảo đi trước mà gửi xe ở ký túc thì không, ương cơ, cho đi bộ, làm Trúc lại phải đợi ở cổng ký túc, chờ anh ta gửi xe rồi băng qua sân ký túc, sân thể dục mới tới khu tập thể của Trúc. Xuống chơi một chút rồi Trúc lấy lý do phải đi chợ nấu cơm tối, thế là anh Cường xin phép về.
Tối đến, đang ăn cơm với cái Thảo thì thằng Tùng lại nhắn tin:
- Cô có anh trai ạ?
Khổ, ăn cũng không yên với nó.
- Giỏi
Nó phấn khích nhắn một lũ biểu tượng, Trúc thấy hay hay lại trêu cho sợ chết luôn:
- Anh còn môn nữa chưa thi nhỉ, để tôi bảo cô Thảo chút kinh nghiệm coi thi anh.
Thằng Tùng ngay lập tức gọi điện. Biết ngay mà, cứ thích đùa với cô, chả sợ dúm vào, cho chừa thói tinh vi. Trúc không nghe máy, lát sau nó nhắn tin nịnh nọt:
- Cô ơi, em tin tưởng cô thế, cô nỡ lòng lại đi tố cáo em, cô cứ kệ đi, cho tùy duyên, em bị túm thì em chịu, cô nhé?
Trúc chả bảo sao, nó được thể nhắn lại:
- Im lặng là đồng ý rồi nhé, chốt kèo rồi đới.
Xong nó bắt đầu tuôn trào diễn văn, kể lể rằng ngày xưa nó trượt đại học vì mải xem bóng đá, bố mẹ nó khóa cửa phòng nó trên tầng hai, nó ra lan can, đu cây trèo xuống rồi ra quán xem, chẳng ai biết. Tại mải chơi, chứ nó cũng thông minh lanh lợi lắm, nhưng mà nó không hối hận vì nó vẫn kiếm được tiền để ăn chơi, chả phải xin bố mẹ nên bố mẹ nó cũng không mắng nó được. Bây giờ, ở quê nhà, nó cũng sống đàng hoàng, tử tế, không cờ bạc gì, rượu thì đàn ông ai chả uống. Ai cũng muốn gả con gái cho nó nhưng nó chưa ưng ai.
Trúc nhắn lại trêu nó:
- À hóa ra đu cây nhiều nên anh cao thật đấy, tiêu chuẩn chọn rể ở miền núi là đu cây giỏi à? Kỹ năng thoát hiểm khi có lũ?
Thấy Trúc cười không nhặt được mồm. Cái Thảo tò mò giật lấy điện thoại:
- Đưa em xem nào, nói chuyện với anh nào mà cười gớm thế hử?
Cái Thảo cũng lăn ra cười với màn marketing của nó. Một lúc sau nó lại nhắn tin:
- Em nói thật sao hai cô lại cười?
Trúc giật mình:
- Mày ra cửa ngó ra sân xem có đứa nào lượn lờ không?
Thảo chạy ra rồi lại chạy vào bảo không có ai, hai đứa nhìn nhau cùng buột miệng:
- Sao nó biết nhỉ?
Thế mà thằng Tùng dỗi thật, nó không nhắn tin nữa hoặc đơn giản là nó lại có phi vụ khác. Thôi kệ xác nó. Trúc tự nhủ, dù sao cũng không nên thân thiết quá với sinh viên.
Sang phần thực tập của kỳ hai, thằng Tùng ăn mặc chỉn chu hơn, trên lớp nó ra vẻ nghiêm chỉnh đĩnh đạc lắm, chẳng nói năng gì cả. Gớm, cứ giả vờ giả vịt, bản chất thì thay đổi sao được. Chắc gì đã nghe được chữ gì vào đầu. Một hôm, chú Chương có việc bận cuối giờ nên nhờ Trúc giám sát và tổng kết bài cả tổ nó, tò mò, thế là test thử cuối giờ, cố tìm lọ thuốc của nó làm trong đống sản phẩm trên bàn. Nhìn qua cái nhãn thuốc, nét chữ tròn trịa, thằng này lại vớ vẩn rồi. Thế là gọi nó lên hỏi quy trình vừa làm xong. Quả nhiên ku cậu gãi đầu gãi tai, bọn kia mớm mãi mới trả lời được. Truyện Xuyên Nhanh
- Đây là sản phẩm của anh à. Tên anh này. Nhãn thuốc của anh là ai viết?
- Dạ em ạ.
- Nói dối, đây mà là chữ anh à? Anh viết lại cái nhãn khác tôi xem.
Nó luýnh quýnh rồi lấp liếm:
- Em có viết thật mà nhưng chữ em to, cái nhãn bé tí, không đủ chỗ nên em nhờ bạn.
Nó còn ra vẻ hiểu biết, bảo rằng chỉ cần biết nội dung cần ghi là được chứ dược sĩ đâu cần phải làm nhãn, có bộ phận thiết kế riêng chứ. Trúc cau mày:
- Anh giỏi lý luận nhỉ, anh nói đúng, nhưng mà mấy hôm nữa thi kỳ hai, anh phải tự làm cho sản phẩm của mình. Nếu anh đi thuê thiết kế thì anh mất hai điểm. Anh rõ chưa nhỉ?
Trúc tủm tỉm cười. Chắc nó tức lắm.
Cuối giờ, chú Chương về, đi theo là một anh lạ hoắc, người nhỏ nhỏ, chắc cao hơn Trúc vài phân, trông mặt mũi cũng khôi ngô, hiền hiền. Thấy cả bộ môn có vẻ phấn khởi, tay bắt mặt mừng, chào hết người nọ đến người kia. Chị Hiền cứ tủm tỉm cười. Chú Chương quay ra giới thiệu:
- Đây là anh Cường, cũng thạc sĩ dược, đang làm bên Bảo hiểm, gia đình cơ bản, nhà ở trung tâm thành phố, nhà có hai chị em thôi, chị đã có gia đình rồi, bố mẹ chỉ mong anh Cường nhanh lập gia đình nữa là mãn nguyện.
Rồi chú quay sang giới thiệu Trúc. Thảo nào bà Hiền cứ tủm tỉm cười. Trúc sực nhớ ra, hình như hôm nào đó chú có nói về việc mai mối này thì phải. Trúc ngồi im thăm dò, hỏi câu nào trả lời câu ý. Anh ta có vẻ khá tự tin, nhìn có cốt cách con nhà lành, hình như cả bộ môn không ai lạ gì. Vậy chắc cũng chỗ tin tưởng, kể cũng ngại, Trúc không thích mấy kiểu giới thiệu thế này, mất tự nhiên, cảm giác lại như sắp ế ý.
Nhưng cũng không thể làm mọi người mất hứng, với người ta quý người ta mới giới thiệu, bố Trúc bảo vậy. Thế nên cũng nhất trí thôi. Thêm bạn bớt người lạ, cũng được mà. Sau đó, chú Chương khéo léo bảo hết giờ làm rồi, phải về để bảo vệ họ còn khóa cầu thang lên tầng hai. Thế là anh Cường ngỏ lời muốn xuống thăm khu tập thể Trúc đang ở. Trúc đành đồng ý.
Cũng khá xa, phải đến năm sáu trăm mét từ bộ môn tới ký túc xá, anh Cường cứ dắt xe máy đi bộ theo Trúc. Bảo đi trước mà gửi xe ở ký túc thì không, ương cơ, cho đi bộ, làm Trúc lại phải đợi ở cổng ký túc, chờ anh ta gửi xe rồi băng qua sân ký túc, sân thể dục mới tới khu tập thể của Trúc. Xuống chơi một chút rồi Trúc lấy lý do phải đi chợ nấu cơm tối, thế là anh Cường xin phép về.
Tối đến, đang ăn cơm với cái Thảo thì thằng Tùng lại nhắn tin:
- Cô có anh trai ạ?
Khổ, ăn cũng không yên với nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương