Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo
Chương 28:
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Vãn Nguyệt cũng đã quen với việc cô đơn một mình, đến đại học lại kết giao được hai người bạn tốt, các cô ấy không soi mói chuyện riêng tư của cô, cũng không quá soi mói ngoại hình của cô.Tính tình Ô Đan hoạt bát, lại đơn thuần, từ nhỏ đến lớn được người lớn nâng niu trong lòng bàn tay, đặc biệt thích làm nũng, giống như một cô công chúa nhỏ.Hàn Lộ thì cực kỳ trầm tính, luôn giúp đỡ Tạ Vãn Nguyệt và Ô Đan chuẩn bị mọi thứ thật tốt, ngay cả tủ quần áo, bàn học của hai người bọn họ đều được cô ấy giúp sửa sang lại. Hai người không tìm được quần áo hoặc những thứ nhỏ nhặt khác đều phải hỏi cô ấy một tiếng, cô ấy luôn trả lời rõ ràng đặt ở đâu. Mẹ của Hàn Lộ được ông bà ngoại nuông chiều mà lớn lên, sau đó để ba Hàn Lộ ở rể, cả nhà cưng chiều bà ấy, sau khi Hàn Lộ sinh ra, mẹ Hàn chỉ cho con bú một lần liền giao cho bà ngoại nuôi, nói là đứa bé tối nào cũng khóc, ầm ĩ đến mức bà ấy ngủ không ngon. Sau khi Hàn Lộ hiểu chuyện, cũng gia nhập vào trận doanh cưng chiều mẹ, học được cách suy xét chu toàn mọi việc, lại làm việc cẩn thận.Đại khái là thói quen chiếu cố người khác, cho nên đối với Ô Đan yếu đuối và Tạ Vãn Nguyệt mềm mại, cô ấy vẫn luôn cưng chiều.Bạch Mộ Sương là người thứ tư trong phòng ký túc xá, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu, mà có thấy cũng không để ý tới. Những khi không có người bạn cùng phòng này, ba người sống vô cùng vui vẻ.***Hôm nay Vạn Ngọc Sơn và lão thái thái cùng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, sau khi trở về anh liền vào thư phòng.Lần trước đã dọn dẹp lại nơi này, hiện tại ba mặt giá sách đều bày những quyển sách anh cần, khiến anh rất hài lòng.Từ Tố Phương ra vào ba lần, Vạn Ngọc Sơn đều vùi đầu làm việc, ly nước trên bàn cũng không uống lấy một ngụm. Đợi đến khi bà ấy vào lần thứ tư, Vạn Ngọc Sơn tháo mắt kính viền vàng ra, day day ấn đường, hỏi: “Dì đi ra đi vào như vậy không thấy mệt sao?”“Ta muốn con đừng làm việc quá sức, ăn chút gì đó, uống chút nước đi.”“Tôi không có thói quen ăn vặt.” Vạn Ngọc Sơn lại đeo kính lên lần nữa, cầm lấy ly nước uống hết, nói: “Nước uống xong rồi, thế này đã được chưa?”Từ Tố Phương đi tới, lại rót đầy cho anh, nói: “Từ nhỏ con đã như vậy, làm gì cũng hận không thể vùi mình vào trong đó không ra, quên luôn cả việc ăn uống, không nhắc cho con nhớ thì lại bị đau bao tử.”Vạn Ngọc Sơn “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục làm việc.Từ Tố Phương nhìn anh rồi thở dài.Lúc nhỏ Vạn Ngọc Sơn trông rất giống một bé gái. Khi lớn lên, anh ngày càng đẹp trai ra, dáng vẻ lại nhã nhặn.Trong mắt bà ấy, anh mãi là cậu bé quật cường không có cha mẹ bên cạnh, trưởng thành bên ông bà.Mặt trời lặn vừa lúc Vạn Ngọc Sơn làm xong công việc, anh đi ra ngoài hít thở không khí, trông thấy Từ Tố Phương đang thu dọn căn phòng phía tây, liền hỏi: “Cô ấy lại tới sao?”“Con nói gì vậy?” Từ Tố Phương trừng anh một cái: “Vãn Nguyệt đã đi học gần hai tháng, con chưa đến nhìn con bé lần nào, lão thái thái nhớ cháu dâu, cứ cách hai tuần con bé phải trở về một lần, con còn không cam tâm tình nguyện sao?”“Con không có không vui.”“Trên mặt con đều là vẻ không vui.”Vạn Ngọc Sơn dựa vào cửa nhìn bà ấy bận rộn: “Cũng không biết là ai uống sữa dì mà lớn lên, người khác không biết còn tưởng là con nhóc kia.”“Ghen tị sao?”“Không có, chỉ là thấy một đám người ở đây vì cô ấy mà bận rộn, còn bị ảnh hướng tới cảm xúc thì thấy chướng mắt thôi.”“Chướng mắt thì đừng nhìn.”Vạn Ngọc Sơn tự làm mình mất mặt, quay người bỏ đi, rốt cuộc cái nhà này ai mới là người làm chủ chứ? Bên này giận dỗi, bên kia lại đâm một đao, thật không thể chịu nổi, ha ha.Từ Tố Phương lấy chăn ra phơi khô, còn dám nói không ghen tị, này chính là đang ghen tị chứ còn gì.Trong phòng Vạn Ngọc Sơn không có ai, những khi ở nhà, hầu như anh đều ăn cơm với Vạn lão thái thái. Anh bị Từ Tố Phương châm chọc, ở mãi trong viện thì thấy buồn chán nên mới đến chỗ của lão thái thái. Kết quả lão thái thái đã ăn xong cơm tối, anh ngồi xuống ghế muốn ăn cơm, Thu Mạn nói: “Có lẽ đã nguội hết rồi.”“Nguội cũng ăn.” Vạn Ngọc Sơn chống một tay trên ghế, quay người hướng mặt về phía lão thái thái, cười lạnh: “Cái nhà này còn có cháu không vậy?”Vạn lão thái thái cầm mứt hoa quả ném anh: “Đừng có trút giận lên bà.”Vạn Ngọc Sơn bị mứt hoa quả đập trúng trán, anh không hề chớp mắt, cơ thể bất động, chỉ trầm mặt đi.Vạn lão thái thái phớt lờ anh, tiếp tục ăn mứt hoa quả.Nổi cáu rồi.Vạn Ngọc Sơn yên lặng ăn cơm tối, nhưng không thấy ngon, thức ăn đều đã nguội lạnh.Lý Thư Khanh gọi điện tới hỏi anh đang làm gì, anh nói mình đang không có việc gì làm.“Vậy thì ra uống rượu đi.”“Không uống.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương