Gió Xuân Rực Lửa
Chương 41: Tức giận người đàn ông đáng ghét quá cao tay
Quý Thành Úc có lòng tốt nhưng lại như làm ơn mắc oán, cơn giận đầy bụng, vừa mới định oán giận người kia, thì anh ta đã đứng dậy, cầm một ly rượu đầy, đi đến trước mặt Quý Bắc Chu.
“Anh Bắc, hiếm khi mới gặp được anh một lần, em kính anh một ly, không nói nhiều lời nữa, lời cần nói đều chứa trong này.”
Có thể thấy hai người họ cũng có tình cảm với nhau, mà anh ta lại chặn một cây gậy nằm ngang, đúng là không hiểu chuyện.
Về sau còn gặp lại nhau nữa, bây giờ thẳng thắn trước, đàn ông mà, uống vài ly rượu không có chuyện gì không giải quyết được.
“Cậu ngồi xuống đi, đừng khách sáo làm gì.” Quý Bắc Chu cũng bưng chén lên một cách tự nhiên, “Tôi uống nước thôi, cậu không để ý chứ?”
“Anh cứ tự nhiên, mình em uống rượu cũng được.”
Có người tiến lên trước, nên đám bạn của Quý Thành Úc cũng bắt đầu kính rượu cho Quý Bắc Chu.
—
Dùng bữa xong, đám con trai vẫn chưa thấy đã, còn chuẩn bị tìm chỗ để đi tăng hai.
“Sáng mai tớ phải đi làm, giờ không đi chung với mọi người được nữa.” Triệu Thiến biết nhóm bạn này muốn đi tăng hai, chắc 12 giờ còn chưa tan cuộc.
“Tớ cũng muốn về nhà sớm.” Cũng chỉ có hai cô gái ở đây, Triệu Thiến phải đi, Lâm Sơ Thịnh cũng không muốn nán lại thêm nữa.
“Vậy tôi đưa hai cô ấy về nhà trước đã nhé?” Quý Thành Úc đương nhiên muốn đưa vợ mình về rồi.
Quý Bắc Chu nhìn vào đồng hồ rồi nói, “Tiểu Úc, ở đây toàn là bạn em cả, em ở lại với mấy cậu ấy, anh đưa em dâu và cô ấy về xong sẽ quay lại tụ họp với bọn em.”
“Anh, thế…” Nhóm này đều là bạn của Quý Thành Úc cả, cũng là người hắn rủ đến, để bọn họ ở lại đúng là không hợp lý thật.
“Đưa chìa khóa xe cho anh.”
“Vậy phải cảm ơn anh rồi, anh nhớ chú ý an toàn.”
Quý Thành Úc nhìn theo bóng dáng ba người lên xe rời đi, còn bùi ngùi một câu, “Tuy rằng anh tôi hay bắt nạt tôi, nhưng cũng đối xử tốt với tôi lắm, rất quan tâm tôi, điều này không có gì để chê được.”
Thanh niên kia thấy thế khẽ ho lên hai tiếng, nhìn dáng vẻ ngây ngô của Quý Thành Úc, vẫn có hơi không nỡ đào hố chôn anh em tốt của mình.
Anh ta nói khẽ, “Anh Thành, anh Bắc cũng nhiều tuổi rồi, vẫn chưa có người yêu à?”
“Ai nói anh tôi không có người yêu chứ.” Quý Thành Úc nghĩ đến dòng chữ mà Quý Bắc Chu viết lên vòng bạn bè đêm đón tết dương, chắc là đã ở bên cô gái kia rồi.
Mọi người vừa nghe thấy lời này, đã lại gần hóng hớt một cách sôi nổi, dò hỏi xem em gái nào lại lọt được vào mắt xanh của Quý Bắc Chu.
Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của hắn, có người trêu chọc: “Cậu là em trai, chẳng lẽ lại không biết bạn gái của anh Bắc là ai à?”
Quý Thành Úc biết, hắn cũng quen người mà anh trai mình thích.
Đối mặt với sự truy hỏi của đám bạn, hắn lại không thể thừa nhận, anh hắn đang theo đuổi bạn mình, nhưng hắn lại không biết rõ người đó là ai.
Hắn chột dạ nhưng vẫn cứng miệng, nói một câu, “Tôi tất nhiên biết chị dâu tương lai là ai rồi, nhưng đây đâu phải chuyện của các cậu, các cậu quan tâm làm gì!”
Chỉ mình thanh niên kia mím môi, tên ngốc này lại còn cãi bướng…
Đúng là không cứu nổi.
Cứ để cho cậu ta đứng ở đáy hố chờ bị chôn đi.
**
Bên kia
Căn cứ theo nguyên tắc nhà gần, Quý Bắc Chu sẽ đưa Triệu Thiến về nhà trước.
“Anh cả, lại làm phiền anh đưa Sơ Thịnh về nhà rồi.” Triệu Thiến lại dặn Quý Bắc Chu không dưới bốn, năm lần, rồi lại nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ, nếu như cậu chưa quay về trường ngay, hôm nào đó tớ hẹn cậu ra ngoài dạo phố, chỉ hai chúng ta thôi.”
Lâm Sơ Thịnh cười đồng ý, nhìn theo bóng dáng cô ấy xuống xe rồi đi vào khu chung cư nhỏ, sau đó Quý Bắc Chu mới khởi động xe chạy.
Sau khi thổ lộ xong, hai người lại ngồi với nhau một lần nữa, bầu không khí xen lẫn cả sự xấu hổ, radio trên xe lại đang phát kiểu nhạc của những năm 70-80, ánh mắt Lâm Sơ Thịnh thoáng nhìn qua bên ngoài cửa sổ, có một mảnh nhỏ màu trắng đang rơi chậm xuống.
Sắc trắng này càng ngày càng nhiều, nhuộm cả đường phố thành một màu trắng.
Gió tây thổi xào xạc, tựa như chấm hoa dương, không thấy xuân dương liễu, chỉ thấy nhành quế suông.
Lâm Sơ Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì cả một đoạn đường, cho đến khi sắp đến nhà nghỉ nhà họ Lâm, cô mới lên tiếng, “Anh dừng xe ở phía trước để tôi xuống là được rồi.”
Quý Bắc Chu cũng không nói gì thêm, dừng xe sát vào, cũng đẩy cửa ra xuống xe theo cô.
Tuyết mịn bay theo gió, rơi trên bả vai cô, lúc này đối diện với anh, cô vẫn thấy luống cuống không biết làm thế nào.
“Em về đi, tôi nhìn em vào rồi sẽ đi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, thời tiết quá lạnh, cô bất giác vùi mặt vào trong cổ áo để ngăn cản cơn gió lạnh, nhưng cũng vì sợ lạnh, nên không muốn duỗi tay ra để kéo cổ áo lên cao hơn.
Quý Bắc Chu cúi đầu xuống, quan sát cô.
Anh không nói trước tiếng nào đã tiến lại gần cô.
Lâm Sơ Thịnh vừa định trốn ra sau, ngón tay anh đã nắm lấy phần cổ áo của cô, giúp cô kéo áo lên cao, che kín cả miệng mũi, cô ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Tuy rằng hôm nay em lấy tôi ra làm lá chắn, nhưng những lời tôi nói với em… Đều là lời thật lòng.”
“Người khác thường nói, tình yêu cho đi không cần phải nhận lại, nhưng tôi chỉ cảm thấy tôi rất ích kỷ, bởi vì…”
“Tôi mong em chỉ thuộc về một mình tôi.”
Miệng mũi bị áo lông che kín, hơi thở ấm áp cũng phả vào trong cổ áo, không thể thoát ra, hơi nóng phản ngược lại, khiến cho nửa khuôn mặt đang vùi trong áo của cô trở thành một màu đỏ ửng.
“Không nói nữa, em vào nhà đi, đừng để bị cảm tiếp.”
Quý Bắc Chu cười, nhìn theo bóng dáng cô bước vào nhà.
Lâm Sơ Thịnh biết anh vẫn luôn nhìn theo cô, cả người cô cứng ngắc, trái tim căng thẳng, đi đường cũng không biết nên bước chân nào trước.
—
Sau khi về nhà, cô chỉ rửa mặt sơ qua, sau đó lấy nước ấm để ngâm chân, lúc này cô mới cầm vào điện thoại lên một lần nữa, chuẩn bị gửi tin nhắn đã về đến nhà cho Triệu Thiến, nhưng mới để ý rằng, Quý Bắc Chu cũng đã gửi tin nhắn cho cô.
【 Tôi đã đến chỗ bọn Tiểu Úc rồi.
】
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, bọn anh gặp nhau thì cứ gặp nhau thôi, anh báo lại với cô để làm gì chứ, nhưng cô vẫn gửi một chữ 【 Vâng 】.
【 Có vài người đang hát, chắc cũng không về muộn lắm, em đang làm gì thế? 】
【 Ngâm chân.
】
Giọng điệu này, có hơi giống như bạn trai bạn gái đang hỏi lẫn nhau.
【 Có một chuyện mà tôi thấy cần phải nói thẳng với em.
】
【 Chuyện gì vậy? 】
Lâm Sơ Thịnh hỏi một cách tùy ý.
【 Thực ra hôm nay tôi không nghe được cuộc nói chuyện giữa em và cậu ta, không rõ hai người nói gì với nhau, em vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, tôi có quyền được theo đuổi em, cậu ta cũng vậy, tôi cảm thấy cho dù có cạnh tranh công bằng, tôi cũng sẽ không thua.
Vậy nên dù tôi biết cậu ta muốn làm gì, nhưng cũng sẽ không định đi nghe lén, hoặc là cố ý quấy phá.
】
Quý Bắc Chu cũng hiểu rõ tình cảm là thứ không thể cưỡng ép được, anh có thể cạnh tranh công bằng với bất kỳ ai.
Tuyệt đối sẽ không vì có người theo đuổi mới xuất hiện, mà thấy lo sợ không theo đuổi được cô, cố ý nghe lén quấy phá, hoặc thấy thua cuộc không chịu nổi.
Lâm Sơ Thịnh lại thấy não mình mông lung, cả người cứng đờ!
Sao anh lại đáng ghét quá vậy!
Quá cao tay rồi!
Lại đi lừa cô?
Mà cô vẫn cứ ngây thơ nói hết ra, hoặc lúc ấy do cô chột dạ quá, mới dính phải cái tròng của cái tên đáng ghét này.
Điện thoại lại rung lên, tin nhắn mới nhất hiện ra.
【 Nhưng có thể nghe được chính miệng em nói thích tôi, tôi rất vui.
】
Không chỉ nói, mà còn nói tận hai lần!
Lâm Sơ Thịnh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ước gì có thể hất chậu nước ngâm chân trước mặt này lên mặt anh!
Hết chương 41.
Lời của tác giả:
Hi hi, bất ngờ không, ngạc nhiên không:))
Em gái Lâm vẫn ngây thơ quá, đi vào tròng của tên chó đáng ghét này.
Mọi người có thể xem lại cuộc nói chuyện của hai người trong chương trước, anh Bắc rõ ràng không biết, nhưng em gái Lâm lại tưởng anh ấy cố ý giày vò cô, nên đã ngả bài nói thẳng ra.
Anh Bắc: Cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ tôi lại thua à? Mà cần phải làm những chuyện mờ ám lén lút?
Em gái Lâm: Lòng người hiểm ác!
Anh Bắc: 【 Xoa đầu– 】.
“Anh Bắc, hiếm khi mới gặp được anh một lần, em kính anh một ly, không nói nhiều lời nữa, lời cần nói đều chứa trong này.”
Có thể thấy hai người họ cũng có tình cảm với nhau, mà anh ta lại chặn một cây gậy nằm ngang, đúng là không hiểu chuyện.
Về sau còn gặp lại nhau nữa, bây giờ thẳng thắn trước, đàn ông mà, uống vài ly rượu không có chuyện gì không giải quyết được.
“Cậu ngồi xuống đi, đừng khách sáo làm gì.” Quý Bắc Chu cũng bưng chén lên một cách tự nhiên, “Tôi uống nước thôi, cậu không để ý chứ?”
“Anh cứ tự nhiên, mình em uống rượu cũng được.”
Có người tiến lên trước, nên đám bạn của Quý Thành Úc cũng bắt đầu kính rượu cho Quý Bắc Chu.
—
Dùng bữa xong, đám con trai vẫn chưa thấy đã, còn chuẩn bị tìm chỗ để đi tăng hai.
“Sáng mai tớ phải đi làm, giờ không đi chung với mọi người được nữa.” Triệu Thiến biết nhóm bạn này muốn đi tăng hai, chắc 12 giờ còn chưa tan cuộc.
“Tớ cũng muốn về nhà sớm.” Cũng chỉ có hai cô gái ở đây, Triệu Thiến phải đi, Lâm Sơ Thịnh cũng không muốn nán lại thêm nữa.
“Vậy tôi đưa hai cô ấy về nhà trước đã nhé?” Quý Thành Úc đương nhiên muốn đưa vợ mình về rồi.
Quý Bắc Chu nhìn vào đồng hồ rồi nói, “Tiểu Úc, ở đây toàn là bạn em cả, em ở lại với mấy cậu ấy, anh đưa em dâu và cô ấy về xong sẽ quay lại tụ họp với bọn em.”
“Anh, thế…” Nhóm này đều là bạn của Quý Thành Úc cả, cũng là người hắn rủ đến, để bọn họ ở lại đúng là không hợp lý thật.
“Đưa chìa khóa xe cho anh.”
“Vậy phải cảm ơn anh rồi, anh nhớ chú ý an toàn.”
Quý Thành Úc nhìn theo bóng dáng ba người lên xe rời đi, còn bùi ngùi một câu, “Tuy rằng anh tôi hay bắt nạt tôi, nhưng cũng đối xử tốt với tôi lắm, rất quan tâm tôi, điều này không có gì để chê được.”
Thanh niên kia thấy thế khẽ ho lên hai tiếng, nhìn dáng vẻ ngây ngô của Quý Thành Úc, vẫn có hơi không nỡ đào hố chôn anh em tốt của mình.
Anh ta nói khẽ, “Anh Thành, anh Bắc cũng nhiều tuổi rồi, vẫn chưa có người yêu à?”
“Ai nói anh tôi không có người yêu chứ.” Quý Thành Úc nghĩ đến dòng chữ mà Quý Bắc Chu viết lên vòng bạn bè đêm đón tết dương, chắc là đã ở bên cô gái kia rồi.
Mọi người vừa nghe thấy lời này, đã lại gần hóng hớt một cách sôi nổi, dò hỏi xem em gái nào lại lọt được vào mắt xanh của Quý Bắc Chu.
Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của hắn, có người trêu chọc: “Cậu là em trai, chẳng lẽ lại không biết bạn gái của anh Bắc là ai à?”
Quý Thành Úc biết, hắn cũng quen người mà anh trai mình thích.
Đối mặt với sự truy hỏi của đám bạn, hắn lại không thể thừa nhận, anh hắn đang theo đuổi bạn mình, nhưng hắn lại không biết rõ người đó là ai.
Hắn chột dạ nhưng vẫn cứng miệng, nói một câu, “Tôi tất nhiên biết chị dâu tương lai là ai rồi, nhưng đây đâu phải chuyện của các cậu, các cậu quan tâm làm gì!”
Chỉ mình thanh niên kia mím môi, tên ngốc này lại còn cãi bướng…
Đúng là không cứu nổi.
Cứ để cho cậu ta đứng ở đáy hố chờ bị chôn đi.
**
Bên kia
Căn cứ theo nguyên tắc nhà gần, Quý Bắc Chu sẽ đưa Triệu Thiến về nhà trước.
“Anh cả, lại làm phiền anh đưa Sơ Thịnh về nhà rồi.” Triệu Thiến lại dặn Quý Bắc Chu không dưới bốn, năm lần, rồi lại nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ, nếu như cậu chưa quay về trường ngay, hôm nào đó tớ hẹn cậu ra ngoài dạo phố, chỉ hai chúng ta thôi.”
Lâm Sơ Thịnh cười đồng ý, nhìn theo bóng dáng cô ấy xuống xe rồi đi vào khu chung cư nhỏ, sau đó Quý Bắc Chu mới khởi động xe chạy.
Sau khi thổ lộ xong, hai người lại ngồi với nhau một lần nữa, bầu không khí xen lẫn cả sự xấu hổ, radio trên xe lại đang phát kiểu nhạc của những năm 70-80, ánh mắt Lâm Sơ Thịnh thoáng nhìn qua bên ngoài cửa sổ, có một mảnh nhỏ màu trắng đang rơi chậm xuống.
Sắc trắng này càng ngày càng nhiều, nhuộm cả đường phố thành một màu trắng.
Gió tây thổi xào xạc, tựa như chấm hoa dương, không thấy xuân dương liễu, chỉ thấy nhành quế suông.
Lâm Sơ Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì cả một đoạn đường, cho đến khi sắp đến nhà nghỉ nhà họ Lâm, cô mới lên tiếng, “Anh dừng xe ở phía trước để tôi xuống là được rồi.”
Quý Bắc Chu cũng không nói gì thêm, dừng xe sát vào, cũng đẩy cửa ra xuống xe theo cô.
Tuyết mịn bay theo gió, rơi trên bả vai cô, lúc này đối diện với anh, cô vẫn thấy luống cuống không biết làm thế nào.
“Em về đi, tôi nhìn em vào rồi sẽ đi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, thời tiết quá lạnh, cô bất giác vùi mặt vào trong cổ áo để ngăn cản cơn gió lạnh, nhưng cũng vì sợ lạnh, nên không muốn duỗi tay ra để kéo cổ áo lên cao hơn.
Quý Bắc Chu cúi đầu xuống, quan sát cô.
Anh không nói trước tiếng nào đã tiến lại gần cô.
Lâm Sơ Thịnh vừa định trốn ra sau, ngón tay anh đã nắm lấy phần cổ áo của cô, giúp cô kéo áo lên cao, che kín cả miệng mũi, cô ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
“Tuy rằng hôm nay em lấy tôi ra làm lá chắn, nhưng những lời tôi nói với em… Đều là lời thật lòng.”
“Người khác thường nói, tình yêu cho đi không cần phải nhận lại, nhưng tôi chỉ cảm thấy tôi rất ích kỷ, bởi vì…”
“Tôi mong em chỉ thuộc về một mình tôi.”
Miệng mũi bị áo lông che kín, hơi thở ấm áp cũng phả vào trong cổ áo, không thể thoát ra, hơi nóng phản ngược lại, khiến cho nửa khuôn mặt đang vùi trong áo của cô trở thành một màu đỏ ửng.
“Không nói nữa, em vào nhà đi, đừng để bị cảm tiếp.”
Quý Bắc Chu cười, nhìn theo bóng dáng cô bước vào nhà.
Lâm Sơ Thịnh biết anh vẫn luôn nhìn theo cô, cả người cô cứng ngắc, trái tim căng thẳng, đi đường cũng không biết nên bước chân nào trước.
—
Sau khi về nhà, cô chỉ rửa mặt sơ qua, sau đó lấy nước ấm để ngâm chân, lúc này cô mới cầm vào điện thoại lên một lần nữa, chuẩn bị gửi tin nhắn đã về đến nhà cho Triệu Thiến, nhưng mới để ý rằng, Quý Bắc Chu cũng đã gửi tin nhắn cho cô.
【 Tôi đã đến chỗ bọn Tiểu Úc rồi.
】
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, bọn anh gặp nhau thì cứ gặp nhau thôi, anh báo lại với cô để làm gì chứ, nhưng cô vẫn gửi một chữ 【 Vâng 】.
【 Có vài người đang hát, chắc cũng không về muộn lắm, em đang làm gì thế? 】
【 Ngâm chân.
】
Giọng điệu này, có hơi giống như bạn trai bạn gái đang hỏi lẫn nhau.
【 Có một chuyện mà tôi thấy cần phải nói thẳng với em.
】
【 Chuyện gì vậy? 】
Lâm Sơ Thịnh hỏi một cách tùy ý.
【 Thực ra hôm nay tôi không nghe được cuộc nói chuyện giữa em và cậu ta, không rõ hai người nói gì với nhau, em vẫn chưa phải là bạn gái của tôi, tôi có quyền được theo đuổi em, cậu ta cũng vậy, tôi cảm thấy cho dù có cạnh tranh công bằng, tôi cũng sẽ không thua.
Vậy nên dù tôi biết cậu ta muốn làm gì, nhưng cũng sẽ không định đi nghe lén, hoặc là cố ý quấy phá.
】
Quý Bắc Chu cũng hiểu rõ tình cảm là thứ không thể cưỡng ép được, anh có thể cạnh tranh công bằng với bất kỳ ai.
Tuyệt đối sẽ không vì có người theo đuổi mới xuất hiện, mà thấy lo sợ không theo đuổi được cô, cố ý nghe lén quấy phá, hoặc thấy thua cuộc không chịu nổi.
Lâm Sơ Thịnh lại thấy não mình mông lung, cả người cứng đờ!
Sao anh lại đáng ghét quá vậy!
Quá cao tay rồi!
Lại đi lừa cô?
Mà cô vẫn cứ ngây thơ nói hết ra, hoặc lúc ấy do cô chột dạ quá, mới dính phải cái tròng của cái tên đáng ghét này.
Điện thoại lại rung lên, tin nhắn mới nhất hiện ra.
【 Nhưng có thể nghe được chính miệng em nói thích tôi, tôi rất vui.
】
Không chỉ nói, mà còn nói tận hai lần!
Lâm Sơ Thịnh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ước gì có thể hất chậu nước ngâm chân trước mặt này lên mặt anh!
Hết chương 41.
Lời của tác giả:
Hi hi, bất ngờ không, ngạc nhiên không:))
Em gái Lâm vẫn ngây thơ quá, đi vào tròng của tên chó đáng ghét này.
Mọi người có thể xem lại cuộc nói chuyện của hai người trong chương trước, anh Bắc rõ ràng không biết, nhưng em gái Lâm lại tưởng anh ấy cố ý giày vò cô, nên đã ngả bài nói thẳng ra.
Anh Bắc: Cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ tôi lại thua à? Mà cần phải làm những chuyện mờ ám lén lút?
Em gái Lâm: Lòng người hiểm ác!
Anh Bắc: 【 Xoa đầu– 】.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương