Giọng Hát Của Một Ác Quỷ
Chương 23
Cuộc đời đúng là thay đổi đến chóng mặt; chỉ mới hôm qua nhỏ vẫn còn là người giúp việc, vậy mà bây giờ đã trở thành bạn gái hắn, còn gì chóng mặt hơn?! Sáng nay trước lúc đi làm, mặt hắn có vẻ rất vui, còn huýt sáo nữa chứ. Những người làm trong nhà đều hết hồn trước khuôn mặt đang cười tủm tỉm của hắn, đây chính là đại thiếu gia lạnh lùng trong truyền thuyết sao??? Cho đến khi có người đem đồ ăn sáng vào phòng theo lệnh hắn mới vỡ lẽ, đặt khay xuống rồi kín đáo rời đi. "Tiếng lành" đồn xa, nhỏ bị công việc nhà "tẩy chay", tất cả những gì nhỏ phải làm là nấu ăn và dạo chơi. Tuy rất ngại khi được đối xử đặc biệt như vậy, sự nhiệt tình của mọi người cũng đã hoàn toàn làm nhỏ không dám động tay động chân gì nữa. Bất ngờ hơn, buổi trưa quản gia lại dúi hộp cơm vào tay nhỏ, đồng thời ra lệnh tài xế chở nhỏ lên công ty của hắn. Không cho nhỏ kịp trở tay, cửa xe đã khóa chặt và chiếc xe đã phóng như bay trên đường. Chẳng mấy chốc mà đến công ty của hắn, nhỏ không thể nào không ra, chỉ còn có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: 'Có phải mình vừa bị bắt cóc đến đây không vậy??' Đây là lần đầu đến chỗ làm việc của hắn, nhỏ không khỏi có chút hồi hộp. Công ty của hắn lớn thật, tòa nhà cao tầng vươn thẳng tắp lên cao, chễm chệ trên đó là hai chữ "CN" màu vàng sáng chói, càng làm tăng thêm sự uy nghiêm cho tòa nhà. Bước vào trong sảnh, nhỏ rụt rè hỏi lễ tân xem phòng của tổng giám đốc ở đâu. Đứng ở lễ tân là một cô gái có vẻ rất trẻ, quần áo công sở ôm sát làm tăng thêm dáng người "bốc lửa" của cô ta, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt trét đầy son phấn lại làm cô ta trông có vẻ thực diêm dúa. "Cô tìm giám đốc làm gì?" Giọng cô ta rất hống hách, lại còn nhìn lên nhìn xuống như đánh giá dáng vóc cùng quần áo của nhỏ. Người như cô ta quả thật làm nhỏ rất khó chịu. "Tôi đến đưa cơm cho anh ấy." Nhỏ trả lời, giọng lạnh như băng. Thái độ của cô gái đối diện làm nhỏ không tài nào vui cho nổi. Cô ta tuy biết ngày nào cũng có quản gia đến đưa cơm cho giám đốc, nhưng cô gái này là lần đầu tiên cô ta thấy. Chẳng lẽ lại là một con nhỏ giả mạo đem cơm để đến tán tỉnh giám đốc sao? Nghĩ vậy, cô hừ lạnh. Giám đốc tuy không phải là của cô ta, nhưng cô ta chắc chắn sẽ diệt trừ mọi vật cản đường giữa họ. "Giám đốc rất bận, không có thời gian tiếp cô đâu. Còn hộp cơm thì cô cứ đưa đây, tôi sẽ đưa lên cho giám đốc." Nhỏ lập tức lắc đầu, đồng thời lùi lại để tránh bàn tay đang duỗi ra của cô gái. Thấy nhỏ sống chết không chịu đưa, máu nóng của cô ta sôi lên. Đùa sao, một vận may tốt như vậy để gặp được giám đốc, chẳng lẽ cô ta chịu bỏ qua? Nhỏ hoảng hốt cực kì khi cô ta nắm được hộp cơm, cố sống cố chết giật đi. Nhưng mà nhỏ cũng không phải dạng vừa đâu (^o^), nhất quyết không buông hộp cơm ra. Chát một tiếng, nhỏ ngã xuống, hộp cơm cũng vì vậy mà đổ hết ra đất. Tay run run, nhỏ ôm bên má nóng ran của mình, đau xót nhìn những món mình đã cất công làm cho hắn giờ đã vương vãi ra sàn. Hốc mắt nhỏ bắt đầu nóng lên, nhưng vẫn kiên quyết mà kìm lại. Nhất định không thể đem chút tôn nghiêm còn sót lại của nhỏ vứt đi được! Nhiều nhân viên cũng nghe thấy ẩu đả mà chạy ra xem, bảo vệ cũng lập tức đến để giải quyết rõ sự tình. Cô gái tát nhỏ nãy hùng hùng hổ hổ là thế, giờ lại bưng mặt khóc sướt mướt ra chiều khổ sở lắm, kể lể rằng nhỏ tự mình đánh rơi hộp cơm cho giám đốc rồi lại đổ lỗi cho cô, sau đó lại quỳ sụp xuống ngồi ăn vạ ở đây. Nhỏ từ đầu đến cuối chỉ ngồi im lặng, tay ôm khuôn mặt sưng đỏ, càng lúc càng cảm thấy khổ sở cùng bối rối khi nghe những lời nói dối trắng trợn của cô gái kia. "Có chuyện gì?" Một giọng nói đanh thép vang lên, không gian im bặt đi. Mọi người lập tức tách ra, để lại hai cô gái, một đứng một ngồi với hộp cơm đã đổ ở đó. Thấy nhỏ ngồi bệt dưới đất, hắn đau lòng muốn chết. Định đỡ nhỏ dậy thì cô gái kia đã ôm chầm cánh tay hắn mà khóc nức nở, kể lể nỗi oan khuất của mình. Hắn bực mình, gạt mạnh tay cô gái kia ra rồi nhẹ nhàng đỡ nhỏ lên, giữ chặt nhỏ trong lòng. Mọi người đứng quanh ai cũng bị dọa cho hoảng hồn. Giám đốc của họ nổi tiếng là không gần nữ sắc, vậy mà giờ lại ôm một cô gái đưa cơm trong lòng là thế nào? Nhỏ thì khác, giờ đã có thể thả lỏng bởi hắn đang ở bên. Hắn cứ như một vị thần, xuất hiện oai phong như vậy mà cứu nhỏ ra, lòng nhỏ chợt thấy ấm áp vô cùng. Nơi lỏng vòng tay của mình một chút, hắn cúi xuống nhìn nhỏ. Thấy dấu tay đỏ chói trên mặt nhỏ, lông mày hắn nhíu ngày càng chặt hơn, sự tức giận của hắn không chỉ ở mức bình thường nữa. Buông nhỏ ra, hắn bước thẳng tới cô gái đang đứng cắn môi khóc rấm rứt, giờ lại thêm vẻ sợ hãi cực kì khi hắn càng rút ngắn khoảng cách hơn. Bốp! Hắn giáng một cái tát còn mạnh gấp mấy lần khiến cô ta ngã vật ra, cả người run rẩy trước sức mạnh kinh khủng của hắn. Mọi người hít một luồng khí lạnh, chỉ có thể tội nghiệp cô gái kia vì dám đắc tội với giám đốc. Hắn - đúng là một ác quỷ máu lạnh mà không ai dám đụng đến, cô gái kia coi như là đã tàn đời rồi. Lướt ánh mặt lạnh hơn băng của mình qua từng người đang đứng quanh đấy, hắn bỗng kéo nhỏ lại, cất giọng dõng dạc: "Bất cứ ai dám đụng đến," hắn ngừng một lát, nhỏ chỉ nhìn hắn với đôi mắt tràn ngập dấu hỏi chấm, "vợ sắp cưới của tôi, người đó đừng mong đặt chân đến tòa nhà này một lần nữa." Ai cũng gật đầu như cái máy, đủ hiểu hậu quả của họ nếu dám đụng vào nhỏ. Còn nhỏ cũng đang giật mình, cái gì mà vợ sắp cưới chứ!? Nhỏ nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sửng sốt, bức hắn phải cho nhỏ câu trả lời. Hắn chỉ vuốt tóc nhỏ đầy trìu mến, rồi ra lệnh bằng ánh mắt cho trợ lý thân tín của mình. Anh ta hiểu ý ngay, lập tức kiếm cớ đưa nhỏ ra xe trong khi hắn ở lại giải quyết hết đống lộn xộn này. Bóng nhỏ vừa khuất, cơn giận bị đè nén của hắn lại bùng lên dữ dội. Hắn phất tay, giải tán đám người đứng đó. Ai cũng như được lệnh ân xá, biến mất khỏi "hiện trường" ngay. Còn mình hắn với cô gái kia, hắn mới nở nụ cười hiểm ác: "Dọn hết đống này đi, và từ ngày mai cô không phải đến đây nữa." Cô ta hoảng loạn, lắc đầu điên cuồng rồi ôm lấy chân hắn van xin. Cô biết chỉ cần bước chân ra khỏi tập đoàn Cao Nguyên, cô ta sẽ chỉ là người thất nghiệp cho tới khi chết. Ai mà chẳng hiểu sức mạnh của hắn cùng tập đoàn lớn thế nào, chỉ một chữ kí cũng đủ để cho bất cứ công ty nào phá sản, làm sao có người dám đứng lên đối đầu với hắn mà nhận những nhân viên đã bị đuổi việc khỏi Cao Nguyên chứ? "Giám đốc, giám đốc, tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi, nhất định sẽ không bao giờ dám đụng vào phu nhân nữa... Giám đốc tha cho tôi..." Cô ta càng khóc to, hắn càng thấy bực mình. Năn nỉ một ác quỷ như hắn, chắc chắn cũng không thể làm hắn mềm lòng nổi, ngược lại càng làm hắn khát máu hơn. Hắn bóp chặt cằm cô ta, gằn giọng: "Vậy tại sao cô không chịu nghĩ đến hậu quả khi đụng đến người phụ nữ của tôi? Nếu cô không ra khỏi đây ngay lập tức, tôi không dám đảm bảo gia đình cô sẽ được sống yên ổn đâu." Cô ta khóc càng lớn hơn, chỉ dám dọn dẹp sạch sẽ rồi dọn đồ đi. Giờ thì cô ta đã tin không có chuyện gì là hắn không dám làm. Nếu cô ta vẫn cố chấp sống chết bám trụ lại đây, không chỉ tương lai mà ngay cả gia đình cô ta cũng sẽ bị hủy hoại trong tay người đàn ông này. Cô ta đã trả một cái giá thật đắt vì dám đụng đến người phụ nữ của hắn, trở thành bài học cho tất cả những người nào dám khi dễ nhỏ. ~ Ngồi trên xe với hắn, nhỏ lắp bắp lên tiếng giải thích, quên béng luôn chuyện hắn gọi mình là vợ sắp cưới: "E...Em xin lỗi. Em không cố ý đến công ty anh gây chuyện, chỉ..chỉ tại quản gia..." Hắn nhìn nhỏ mà buồn cười, hắn trách nhỏ bao giờ cơ chứ? Còn chuyện quản gia nhờ nhỏ lên công ty đưa cơm, ngay từ khi chiếc xe chở nhỏ rời đi thì ông ta đã báo hắn rồi. Giải quyết xong công việc, hắn đi thang máy cá nhân xuống định đón nhỏ lên, ai ngờ lại thấy một cảnh ẩu đả thế này đây. Dám đụng tới nhỏ, hắn chưa làm cho cô ta thân bại danh liệt là cũng đã quá nhân từ rồi. Nghĩ tới đây, hắn chợt nhớ tới vết thương trên má nhỏ. Nhẹ nhàng xoay mặt nhỏ lại, vết tay dữ tợn ấy cũng đã nhạt dần. Vậy mà khi hắn chạm nhẹ vào, nhỏ vẫn than rát. Thấy vậy, hắn không ngần ngại gì mà đích thân vào hiệu thuốc mua cho nhỏ một tuýp thuốc mỡ, dịu dàng xoa lên má nhỏ. Hành động dịu dàng này của hắn làm má nhỏ vốn đã đỏ vì vết thương, giờ lại còn đỏ hơn nữa. Con người ân cần này của hắn quả thật nhỏ chưa từng thấy bao giờ, vậy mà hôm nay hắn lại thể hiện tất cả sự quan tâm với nhỏ làm nhỏ cảm động quá chừng. Nhỏ thì thào, gò má nóng ran: "C..Cảm ơn." Hắn gật đầu, từng động tác bỗng trở nên nhẹ hơn, ánh mắt cũng lộ rõ sự quan tâm cùng cưng chiều. Được một đoạn đường, hắn cho người dừng xe lại. Cho đến khi hắn kéo tay dắt vào, nhỏ mới biết đây là một nhà hàng. Hóa ra hắn muốn ăn trưa cùng nhỏ? Sự ngọt ngào cứ vậy mà lan tỏa ra, khiến bất cứ món ăn gì nhỏ nếm đều là một hương vị của hạnh phúc, nhẹ nhàng và ấm áp đến khó tả. Sau bữa ăn, hắn cứ thế mà nắm tay nhỏ đi dạo phố. Mỗi bước đi của hai người lại là một cặp mắt quay lại ngoái nhìn. Vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn, kết hợp cùng sự thanh khiết của nhỏ tạo thành sự tương phản, ấy vậy lại hòa hợp chặt chẽ với nhau để tạo thành một bức tranh thật sống động và dịu dàng, dễ dàng bắt mắt bất cứ ai nhìn vào. Nhưng dường như họ chỉ có nhau, hoàn toàn lạc lối mất trong thế giới của riêng họ, cứ vậy nắm chặt tay nhau như một lời hứa sẽ dành trọn cuộc đời này bên nhau. ~ Đi dạo chán chê, hắn mới gọi điện cho tài xế đến đón. Chiếc xe vừa lăn bánh, nhỏ đã kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói mình phải đi mua đồ ăn. Hắn đương nhiên cũng không thể ngược đãi cái bụng của mình, lập tức bảo tài xế lái đến siêu thị gần đây nhất. Định bảo hắn đợi trong xe, ai ngờ hắn cũng khoan thai bước ra, đi theo "hộ tống" nhỏ. Nhỏ đâu có biết, hắn đi theo là để "dọn dẹp" bất cứ ai dám có ý gì với nhỏ, ai bảo trông nhỏ dễ thương quá cơ! (Anh ý thâm hiểm a ~) Hắn đúng là đoán không lầm, có biết bao ánh mắt đổ dồn lên người nhỏ khiến hắn sôi máu lên, chỉ muốn lấy hết mấy con mắt dám nhìn nhỏ chằm chằm ra. Vì có hắn ở bên xua đuổi mấy tên hám gái với ánh mắt giết người của mình, nhỏ hoàn thành việc mua sắm của mình nhanh hơn hẳn. Ra tính tiền, hắn rất lịch lãm rút chiếc thẻ vip của mình ra, rồi lại xách hết đồ không cho nhỏ động tay động chân gì hết. Nhỏ phản đối vô hiệu, cứ vậy thong dong bước cạnh hắn. Ra khỏi siêu thị, mắt nhỏ chợt lướt qua một cửa hàng nào đó. Vô thức, nhỏ kéo kéo áo hắn rồi bước đi nhanh. Hắn thấy nhỏ vậy cũng ném hết đồ cho tài xế rồi bước đi cùng. Thấy nhỏ đã dừng, hắn cũng dừng theo. Ngước lên nhìn biển hiệu, mặt hắn bỗng tối đi. Hồi ức tệ hại năm ấy cứ thế ùa về, trở thành một vết thương chưa bao giờ lành trong hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương