Tập 1: Thánh nữ cứu tế
Chương 1
"Rầm rầm rầm€€€€"
Chiếc tàu điện ngầm cũ kỹ đổ nát nhanh chóng chạy qua một trạm nghỉ mà không dừng lại, rồi lao vút về phía trạm tiếp theo.
Tiêu Cẩn Dư nắm lấy tay vịn trên tàu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên trên cửa kính tối màu phản chiếu ra một khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ. Chàng trai trẻ trông không quá hai mươi tuổi, thần sắc thờ ơ nhìn xuống đường hầm tối tăm dưới lòng đất. Đột nhiên, một ga tàu điện ngầm bỏ hoang hiện ra trước mắt. Khuôn mặt thanh tú trên kính bỗng biến mất, và thứ nhìn thấy qua cửa sổ là một sân ga tàu điện ngầm hỗn độn hoang bại.
Tiêu Cẩn Dư vô thức ngẩng đầu nhìn thông tin trên sân ga.
『Trạm Lục Hà』
Tàu điện ngầm di chuyển rất nhanh. Ngắn ngủi chỉ trong hai hoặc ba giây, những chiếc ghế ngồi bằng nhựa nghiêng ngả và dòng nước đen chảy đầy trên mặt đất bên ngoài cửa sổ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Họ rời khỏi trạm Lục Hà.
"Trạm, Lục, Hà,... Mẹ ơi, hôm qua dì nhỏ nói hồi bé mọi người sống cạnh Trạm Lục Hà. Có phải là Trạm Lục Hà mà chúng ta vừa thấy không?"
Một giọng nói non nớt tò mò của trẻ con vang lên bên cạnh Tiêu Cẩn Dư. Cậu quay lại, là một học sinh tiểu học trên lưng đeo cặp sách. Giọng nói của đứa trẻ không lớn, nhưng vì ở rất gần nên truyền đạt rõ ràng tới tai Tiêu Cẩn Dư.
Bên cạnh cửa xe, người mẹ trẻ đang nắm tay con trai. Khi nghe vậy, cô ấy hơi sửng sốt đầu tiên, môi hé mở, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi. Cuối cùng, cô xoa xoa đầu con trai và nói: "Đúng vậy, đã hơn 20 năm rồi. Khi đó, mẹ cũng bằng tuổi con bây giờ".
"Mười tuổi?"
Mẹ mỉm cười: "Đúng, mười tuổi".
Vậy hiện tại đã 35 tuổi rồi sao?
Nhiều hành khách trên tàu điện ngầm đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, không tự chủ được tính toán tuổi tác của người mẹ trẻ trong đầu.
Ngày nay, tàu điện ngầm là phương tiện di chuyển phổ biến nhất ở các thành phố cỡ trung. Nhưng nhiều người không biết rằng hai mươi lăm năm trước, xe buýt vẫn là lựa chọn tốt nhất để mọi người di chuyển. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, với sự phát tán rộng rãi của loại bức xạ A, "xe buýt" đã trở thành một danh từ lạnh như băng trong sách lịch sử.
Tiêu Cẩn Dư chưa bao giờ nhìn thấy xe buýt.
Xe buýt đã bị loại bỏ từ lâu trước khi cậu chào đời. Không phải vì con người đã phát minh ra phương tiện giao thông công cộng nhanh hơn và thuận tiện hơn, mà là vì tàu điện ngầm có thể đi qua những khu vực có lượng bức xạ dư thừa cao với tốc độ cực nhanh mà không cần dừng lại. Nhưng xe buýt thì không.
Bên tai là cuộc nói chuyện một hỏi một đáp của hai mẹ con, Tiêu Cẩn Dư ngoảnh mắt đi chỗ khác, tàu điện ngầm lại đi qua một trạm mà không dừng lại.
Cậu chưa bao giờ trải nghiệm điều đó, nhưng cậu biết
Sự kiện đó được gọi là "Sự cố L.A."
Ngày 10 tháng 11 năm 2021, ở bên kia đại dương, khoa cấp cứu ca đêm của Bệnh viện Đa khoa Vancouver tiếp nhận một bệnh nhân nữ đột nhiên phát triển bệnh lupus ban đỏ diện rộng trên khắp cơ thể. Những bác sĩ ưu tú nhất từ khắp Canada đã tụ họp tại đây, nhưng không ai trong số họ nghĩ rằng đêm đó sẽ là khởi đầu của một thảm họa toàn cầu.
Bất kỳ người Hoa Hạ nào học lịch sử cấp 2 đều có thể nhận ra rõ ngày này vì đây là chương đầu tiên trong lớp lịch sử của mọi người.
Một tuần sau, bệnh nhân số 0 Alice Pest qua đời vì rối loạn hệ thống miễn dịch và suy đa tạng.
Vào ngày 28 tháng 11, Los Angeles phát hiện đồng loạt các trường hợp đặc biệt về bệnh truyền nhiễm trên da. Bệnh nhân bị co rút tứ chi và thay đổi màu da ở ngón tay theo từng đợt, nhưng lại có khả năng lây nhiễm nên Viện Dị ứng và Bệnh truyền nhiễm Quốc gia của Mỹ đã chẩn đoán đây là biến thể lupus ban đỏ có thể lây truyền.
Tính đến ngày 29 tháng 11, số ca nhiễm ở Los Angeles là 18.
Ngày 30 tháng 11, số ca nhiễm là 40.
…
Vào ngày 2 tháng 12, số ca nhiễm ở Mỹ là 8.214!
Chỉ trong hai ngày, số ca bệnh tăng vọt lên 8.000, toàn bộ nhân viên y tế đều bị nhiễm bệnh và hệ thống y tế Los Angeles hoàn toàn tê liệt!
"Sự cố Los Angeles" chính thức được mọi người chú ý.
Vào lúc này, toàn thế giới cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhưng kể từ ngày Bệnh nhân số 0 xuất hiện, con người không còn quyền tự cứu mình nữa.
Các quốc gia ở bờ biển phía Đông Thái Bình Dương là những nơi đầu tiên chứng kiến sự bùng phát dịch bệnh trên diện rộng, tiếp theo là một số quốc gia ở bờ biển phía Tây Đông Á.
Trong vòng nửa tháng, 5 tỷ người trên toàn thế giới bị nhiễm bệnh.
Vào ngày 1 tháng 1 năm 2022, sau khi người khỏe mạnh cuối cùng xuất hiện các triệu chứng tương tự bệnh lupus ban đỏ trên má, nhân loại đã rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn.
Tuy nhiên, cũng giống như không ai biết nó bắt đầu như thế nào, sự biến mất của nó cũng cực kỳ đột ngột.
Sau khi số người chết trên toàn cầu đạt 3,8 tỷ người, tại một thành phố ở Hoa Hạ, một nữ sinh trung học cơ sở 15 tuổi đột nhiên mất hết các vết đỏ trên cơ thể và hệ thống miễn dịch của cô bé dần hồi phục. Nửa năm sau, 2 tỷ người may mắn sống sót dần dần bước ra khỏi căn phòng tự cô lập của họ, và các nhà khoa học cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi để nghiên cứu loại virus đột ngột và lạ lẫm này.
Sau đó họ phát hiện ra: Đây không phải là virus!
Không thể tìm thấy dấu hiệu nào của virus từ những người bị nhiễm bệnh. Ngược lại, nó giống như bức xạ hơn.
…
“Đinh Đong!”
Tàu điện ngầm đã đến trạm và hành khách lần lượt xuống tàu giữa đám đông chen chúc.
Tiêu Cẩn Dư đi theo dòng người hướng về phía lối ra. Đi chưa được 10 mét, cậu đột nhiên nhận ra lần này số người xuống tàu có vẻ phá lệ nhiều. Cậu không tự chủ được quay lại nhìn về phía cửa xe, thấy một vài nhân viên mặc đồng phục trên tàu đang đứng ở cửa, lớn tiếng nói gì đó với hành khách bên trong.
Không lâu sau, tất cả hành khách trên tàu điện ngầm đều xuống ở ga này.
"Ý anh là sao, tại sao lại yêu cầu tất cả xuống dưới?"
"Có phải ở nơi nào lại rò rỉ bức xạ đột ngột không?"
"Ai, còn hai trạm nữa mới về đến nhà tôi. Không biết phải đợi bao lâu nữa mới có thể lên chuyến tàu tiếp theo."
Những hành khách không thể lên tàu đã đi bộ xuống sảnh ngầm và không đi lên nữa, còn Tiêu Cẩn Dư đi thang cuốn cùng một nhóm hành khách rời khỏi nhà ga. Khi sắp rời khỏi cửa trạm, cậu loáng thoáng nghe thấy một giọng nói phát ra từ đám đông bên dưới.
"Tôi nghe nói không phải do rò rỉ phóng xạ mà là có người nằm trên đường ray tự tử!"
Nằm trên đường ray tự tử?
Tiểu Cẩn Dư giật mình, vô thức nhìn vào bên trong. Tuy nhiên, trong tàu điện ngầm thiếu sáng chỉ nhìn thấy đám đông nhốn nháo, một mảnh đen kịt không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Thu hồi ánh mắt, Tiêu Cẩn Dư bước ra khỏi cửa trạm.
***
Bây giờ mới là tháng 11, đầu mùa đông.
Màn sương mù dày đặc, mờ ảo như bụi do một chiếc ô tô chạy qua tạo ra, lơ lửng trong không khí và bao phủ toàn bộ thành phố. Mặt trời lặn nhuộm một màu đồng thau loang lổ dưới lớp sương mù dày đặc. Cửa sổ hai bên đường thắp lên từng trản đèn sáng mông lung, giống như ánh sáng của ngọn hải đăng bị hơi nước cô lập trong sương mù trên biển, mờ nhạt và không rõ ràng.
Một số khu dân cư gần đó được xây dựng mười năm sau "Sự cố Los Angeles". Các tòa nhà vẫn còn mới nhưng đã chật chội dân cư.
Khi Tiêu Cẩn Dư bước ra khỏi thang máy, trước mặt đi tới một người phụ nữ trung niên xách túi rác.
Nhìn thấy Tiêu Cẩn Dư, bà mỉm cười nói: "Tiểu Tiêu, về đến nhà rồi à."
Tiêu Cẩn Dư dừng lại một chút rồi nói: "Vâng, dì Vương, dì đi đổ rác ạ?"
"Ừ, đã lâu không gặp con. Nghĩ lại cũng lâu rồi không gặp mẹ con. Sao dạo này chị ấy không ra ngoài chơi bài nữa?"
Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh nói: "Gần đây sức khỏe của bà ấy không được tốt."
"Sinh bệnh? Có ổn không?"
"Không, chỉ là cảm lạnh nhẹ thôi."
“À, vậy vẫn phải cẩn thận.”
Hai bên hàn huyên một phen, cuối cùng chào tạm biệt người hàng xóm tốt bụng của mình.
Đi qua từng hộ gia đình, đến cánh cửa ở trong cùng của hành lang. Tiêu Cẩn Dư lấy chìa khóa ra, mở cửa kêu một tiếng tách.
Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa mở trên hành lang yên tĩnh đặc biệt chói tai. Ánh sáng yếu ớt chiếu ra bên ngoài qua khe hở hẹp trên cửa, cùng với tiếng cười khúc khích phát ra từ TV.
Trên TV đang phát một chương trình tạp kỹ cũ.
Đây là một chương trình tạp kỹ rất nổi tiếng trước khi Tiểu Cẩn Dư ra đời, trong đó một số ngôi sao nam cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Cậu chưa bao giờ xem những chương trình này, nhưng sau khi "Sự kiện Los Angeles" dần lắng xuống và không còn được công chúng chú ý, một số người sống sót lại thích xem những chương trình cũ.
Mẹ cậu thích xem mấy chương trình tạp kỹ này.
"Con về rồi," Tiêu Cẩn Dư dừng lại một chút rồi nói: "Mẹ."
Người phụ nữ trên ghế sofa từ từ quay đầu lại.
"€€€€."
Sau một hồi im lặng, Tiêu Cẩn Dư đặt cặp sách xuống và hỏi: "Tối nay mẹ muốn ăn gì?"
Như thể thừa nhận rằng mẹ mình chưa nấu ăn, chàng trai tóc đen thay giày và đi thẳng vào bếp. Một loạt âm thanh "€€€€" và "€€€€" vang lên từ phòng khách, như thể để đáp lại.
"Còn có một ít rau xanh và cà chua nữa. Con nấu trước, mẹ xem TV đi."
"€€€€, €€€€€€€€€..."
Mùi thơm thoang thoảng của thức ăn lan tỏa từ căn bếp nhỏ, tiếng cười vang lên từ TV. Trời đã tối, Tiêu Cẩn Dư khẽ bật đèn. Cậu mang đồ ăn chuyển đến bàn, ngẩng đầu nói: "Mẹ, ăn cơm thôi".
"Kẽo kẹt€€€€”
Dù sao cũng là một người phụ nữ nặng hơn 100 cân đột nhiên đứng lên, khiến chiếc ghế sofa cũ kỹ không khỏi phát ra hơi thở của thời gian.
Tiêu Cẩn Dư đang sắp xếp bát đĩa. Khi cậu đặt đôi đũa xuống đối diện bàn, mẹ cậu đã bước đến và ngồi xuống ghế.
"€€€€…"
"Ân, con đã làm một ít cà chua xào trứng và canh cải. Mai đi học về con sẽ mua một ít thịt."
"€€€€€€€€€,€€€€€..."
"Lớp học hôm nay do trợ lý giáo viên hướng dẫn, cô ấy nói tuần tới sẽ có bài kiểm tra giữa kỳ."
"€€€€."
"Năm sau con sẽ tốt nghiệp, Giáo sư Lý nói ông ấy muốn con ở lại làm nghiên cứu sinh." Tiêu Cẩn Dư kẹp một miếng cà chua bỏ vào miệng, nhai nhẹ nhàng rồi nuốt xuống. Cậu cúi đầu không nhìn mẹ mình trước mặt, tiếp tục nói: "Mỗi tháng đều có tiền trợ cấp sinh hoạt, số tiền này đủ rồi, chúng ta có thể dùng một ít làm phí sinh hoạt."
"€€€€,€€€€€€."
"Sau khi hoàn thành chương trình sau đại học, con có thể ở lại trường và đảm nhiệm một vị trí. Sau đó..."
"Bụp!"
Một cọng rau héo rơi trên bàn ăn. Tiêu Cẩn Dư sửng sốt, từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn sợi đốt nhấp nháy, người phụ nữ nghiêng cổ, một tay cầm đũa, tay kia cầm bát. Một đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tiêu Cẩn Dư. Khóe miệng mở rất lớn, toác ra tới tận hai bên má, cơ bắp trên mặt vì vậy mà cứng đờ vô cùng. Nhưng bà dường như không hề cảm thấy khó chịu chút nào, vẫn mỉm cười vui vẻ như cũ.
Liền như cái cổ cong kia, lúc này nứt ra một cái khe hở màu đen thật lớn, khí quản, dây thanh quản, thực quản và mô sụn dường như bị thứ gì một đao cắt đứt, tất cả đều lộ ra ngoài không khí. Chỉ có một lớp da mỏng ở bên cạnh kết nối cái đầu lung lay sắp đổ, cho phép cái đầu tựa vào trên vai, miễn cưỡng ngăn nó ngã xuống.
Nhưng bà đang mỉm cười.
Bà thật cao hứng, vì con trai mình mà cười.
"€€€€…"
Những thanh âm nói chuyện vừa mới thốt ra một nửa đã từ khí quản đứt gãy bay ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng này, thanh niên tóc đen nắm chặt ngón tay, đốt ngón tay gầy gò trở nên trắng bệch.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Cẩn Dư lại cầm đũa lên, nhặt rau rơi trên bàn đặt sang một bên: "Rơi trên bàn rồi, mẹ đừng ăn nữa."
"€€€€."
Đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị nhưng lại thực ấm áp của một gia đình đang dùng bữa tối cùng nhau.
Người mẹ một bên ăn một bên lo lắng về cuộc sống ở trường của con mình. Đứa trẻ vừa trả lời vừa nhặt những mẩu thức ăn rơi ra từ thực quản bị cắt của mẹ mình bỏ vào thùng rác gần đó.
Cơm nước xong xuôi, đem bát rửa sạch sẽ. Tiêu Cẩm Dư bước vào phòng khách, nhìn bóng lưng mẹ chìm trong bóng tối.
Thật lâu.
"Mẹ, con đi ngủ trước nhé."
"€€€€."
"Đừng xem quá khuya, đi ngủ sớm một chút."
"€€€€€€€."
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác.
***
Ngày hôm sau Tiêu Cẩn Dư tỉnh lại , TV đã tắt và mẹ cậu không còn ở phòng khách nữa.
Nhưng cửa phòng ngủ của mẹ đã đóng.
Cậu biết, mẹ mình cũng muốn đi ngủ.
Chỉ là việc ăn uống không tiện lắm mà thôi, nhưng bà vẫn có thể ngủ và xem TV. Mẹ của những người khác có vẻ cũng giống như vậy.
Ăn chút bữa sáng đơn giản và để lại một bát cháo ấm trong nồi. Quấn lên cổ chiếc khăn choàng màu trắng dày, Tiêu Cẩm Dư mở cửa, đi về phía ga tàu điện ngầm.
Nhiệt độ dường như trải qua một đợt giảm sâu đột ngột, cả đêm đều lạnh buốt, trong không khí tràn ngập sương mù trắng lạnh lẽo. Trên đường người qua lại sôi nổi quấn chặt áo khoác, vội vã bước đi. Gần lối vào tàu điện ngầm có một lối đi dành cho người đi bộ với đủ loại xe đạp và xe điện, mọi người đều đến đây đổi sang tàu điện ngầm và đi đến khu vực trong thành phố mà họ muốn đến.
Thành phố Trung Đô là một trong những thành phố đầu tiên ở Hoa Hạ có tàu điện ngầm. Các tuyến tàu điện ngầm rất phức tạp và đan chéo nhau, do đó một số tuyến nằm rất sâu.
Tiêu Cẩn Dư bước vào cửa tàu điện ngầm. Thang cuốn không đáy giống như một con rắn dài thẳng tắp, đi sâu xuống bên dưới khám phá vào lòng đất sâu thẳm. Trên thang đông nghẹt người, một số đang ngáp dài, một số khác miệng lớn nhồm nhoàm nhai bữa sáng. Tiêu Cẩn Dư nhìn chằm chằm vào tờ giấy quảng cáo dán trên tường đã cũ kỹ đã ố vàng như bị thôi miên, cho đến khi một vài nhân viên tàu điện ngầm mặc đồng phục được trang bị vũ khí đầy đủ vội vã đi qua bằng thang máy đi lên bên cạnh, ở giữa còn kẹp hai người đàn ông mặc áo khoác trắng có vũ trang, ánh nhìn của người đi đường ngay lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng này.
"Này, hai người mặc áo khoác trắng kia có phải là bác sĩ không? Anh có nghe về vụ nằm trên đường ray tự tử đêm qua không? Tôi nghĩ có liên quan đến chuyện đó."
"Người cũng đã chết, còn cần bác sĩ để làm gì? Tôi nghĩ họ đến để sửa chữa tàu điện ngầm."
"Đã cả đêm rồi. Nếu muốn sửa thì đã sửa xong từ đêm qua rồi."
"Vậy anh nghĩ họ đến làm gì?"
"Dù sao thì cũng không phải để sửa chữa tàu điện ngầm."
Không đến để sửa chữa tàu, vậy họ đến để làm gì?
Những lời này nhanh chóng lóe lên trong đầu Tiêu Cẩn Dư. Tuy nhiên, không suy nghĩ nhiều, cậu theo dòng người chen chúc đi vào toa tàu.
Giờ cao điểm sáng trên tàu điện ngầm đông đúc và ồn ào. Hàng trăm người dường như bị nhồi nhét vào một chiếc nồi hấp khổng lồ, đủ loại mùi hôi khó tả trộn lẫn vào nhau. Trong một toa tàu nhỏ, dân đi làm thức dậy sớm đang ngủ gật vì mệt mỏi, học sinh tiểu học mang cặp sách nặng nề, cúi đầu loay hoay nghịch chiếc đồng hồ thông minh mới mua. Còn có càng nhiều người không có chỗ ngồi, họ co ro lại với nhau, lưng tựa lưng, không ai nói gì, và tất cả đều nhìn vào bảng nhắc nhở trên tàu điện ngầm, hy vọng có thể sớm tới trạm của mình.
Tiêu Cẩm Dư cũng nằm trong số đó. Thanh niên tóc đen bám một tay vào tay vịn nhựa của tàu điện ngầm, một bên xuất thần nhìn chằm chằm vào đèn nhắc nhở trên tàu.
đột nhiên.
"Rầm...!"
Tiếng gầm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, giống như nổ ở bên tai. Tiêu Cẩn Dư lấy lại tinh thần, vô thức nhìn bốn phía. Tuy nhiên, ngay khi tầm mắt chạm đến cảnh vật xung quanh, cậu đột nhiên sửng sốt mở to hai mắt. Khoảnh khắc tiếp theo, trong toa tàu điện ngầm trống rỗng, Tiêu Cẩn Dư nhanh chóng nhìn sang người đàn ông bên cạnh cũng đang vịn vào tay vịn trên thân tàu.
"Anh……"
Trước khi cậu kịp nói hết lời, một giọng nói trong trẻo và rõ ràng vang lên trong toa tàu trống rỗng.
"Ding dong! Trạm Bạch Viện Tử đã tới."
Tàu điện ngầm đang chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại, thế giới bất chợt trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình cũng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt bối rối sửng sốt.