(Có tham khảo nguyên mẫu Đêm đen cực quang của nguyên mẫu tác phẩm. OOC ở tui, cảm ơn đã đọc.
Cp có thể sẽ khiến bạn không thoải mái, hãy cân nhắc kỹ.)
********
Chỉ trong mấy tháng từ cuối năm trở lại đây, cả Trung Đô lẫn Hải Đô đều trở thành trung tâm của rất nhiều các sự kiện chuỗi logic, Tiêu Cẩn Dư gần như đã vô tình hữu ý trở thành nửa thành viên của Đội Thanh trừng Trung Đô, thường xuyên có mặt ở trụ sở Đội Thanh trừng hỗ trợ phá án. Trên cơ bản tất cả các vấn đề nghiêm trọng Triệu Hận và Vương Thao đều tìm tới cậu nhờ hỗ trợ.
Nhưng lần này tình huống có chút khác biệt.
Kết thúc cuộc gọi của Lý Tiếu Tiếu, Tiêu Cẩn Dư vừa mới trở về căn hộ của Túc Cửu Châu đã mặc lại áo khoác, không chậm trễ ra cửa đi tới Trụ sở Đội Thanh trừng.
Lần này là Triệu Hận xảy ra chuyện. Vương Thao mang theo Kẻ Than Phiền Tần Số Cao đi điều tra manh mối của Kẻ Đâm Tim nên không ở Trung Đô, tình huống của Triệu Hận rất "kì quái", cần tới Tiêu Cẩn Dư giúp đỡ.
Qua điện thoại, Lý Tiếu Tiếu giản lược tình huống của Triệu Hận, ngày hôm nay có một đội viên trong lúc rà soát khu vực ô nhiễm thấp số 122 thì phát hiện ra có vật ô nhiễm mới, máy dò nhân tố ô nhiễm cho thấy đây là một vật ô nhiễm trung bình, đội viên kia chỉ mới cấp 2, theo đúng quy trình đã báo về tổng bộ yêu cầu hỗ trợ. Lúc ấy mọi người đều vì chuyện của Vườn Địa Đàng mà bận sứt đầu mẻ trán, thế là Triệu Hận quyết định tự mình dẫn theo hai thành viên mang theo dụng cụ đi xử lý vật ô nhiễm.
Triệu Hận là người dùng cấp cao, đối với vật ô nhiễm mức độ trung bình trong khu ô nhiễm cấp thấp hắn có thể không cần mặc đồ bảo hộ, nhưng để cảnh giác, hắn vẫn là mặc vào một lớp đề phòng, hai thành viên đi cùng mỗi người 2 lớp mới thận trọng tiến vào khu ô nhiễm 122.
Vật ô nhiễm lần này bọn họ tìm ra là một cuốn tiểu thuyết nằm trong một căn nhà dân bình thường, nhìn qua bố trí căn phòng thì hẳn là của nữ sinh mới lớn. Vì đảm bảo an toàn nên đội viên trẻ phát hiện ra nó chỉ kịp khoanh vùng rồi phi thân ra xa liên hệ Triệu Hận, không kịp đọc kỹ tên, loáng thoáng chỉ nhìn đến mấy kí tự đại loại a,b,o...
Bởi vì nghĩ đó chỉ là tên trên giấy tờ nên tiểu đội viên cũng không báo cáo lại, chờ Triệu Hận đến kiểm tra.
Quả thực từ máy dò cho thấy khả năng ô nhiễm của vật ô nhiễm này không cao, chỉ khoảng top 100, nên Triệu Hận đã để các đội viên ở bên ngoài trông chừng, còn hắn mang theo hộp bảo quản có Hơi Thở Sự Sống tiến vào.
Cuốn tiểu thuyết này có cái tên rất lạ, ảnh bìa cũng rất kì quái, là hai cái người que lớn đứng cạnh nhau, bên dưới là hai người que nhỏ????
Còn có cái tên không thể hiểu nổi hơn.
"Xuyên vào thế giới abo, ta sinh con cho tổng tài????"
Triệu Hận không có khả năng nhìn thấy các nhân tố ô nhiễm như Tiêu Cẩn Dư, hoàn toàn không phát giác sau khi hắn đọc ra cái tên này, vật ô nhiễm chỉ đứng sau top 100 đã chậm rãi nhân lên gấp nhiều lần số lượng nhân tố ô nhiễm của bản thân, phát tán vào không khí không tiếng động bao quanh Triệu Hận. Triệu Hận vẫn còn hồn nhiên chưa phát hiện ra, hiếu kỳ lật mở trang bìa có nét vẽ kì lạ, nhìn qua một chút nội dung bên trong.
Xuyên sách? Alpha x Omega??? Sinh tử văn???? Từng chữ một hắn đều hiểu, vì sao ghép vào với nhau lại không hiểu nữa?
Chính vào lúc này, chiếc lồng được kết thành từ vô số nhân tố ô nhiễm lấy Triệu Hận làm trung tâm siết chặt vào, tập kích Triệu Hận, khiến hắn không kịp phòng bị ngất xỉu ngay tại chỗ.
Máy dò logic cũng trong nháy mắt kêu vang chói tai. Các thành viên đang chờ đợi lập tức xông vào, hai ba thu thập vật ô nhiễm vào hộp bảo quản liền cõng Triệu Hận gấp rút trở về Trụ sở.
Hơn nữa sau khi trở về, Triệu Hận còn kháng cự tất cả mọi người va chạm trực tiếp vào hắn, nên mọi người đều chỉ quan sát hắn qua lớp kính một chiều trong phòng theo dõi, chờ đợi Tiêu Cẩn Dư tới.
******
Khi Tiêu Cẩn Dư đến nơi, Triệu Hận đang nằm co quắp trên giường bệnh xá của Uỷ ban Người dùng, biểu cảm nỗ lực khắc chế rất quái dị, từ những vùng da bị lộ ra còn toát mồ hôi li ti. Nhiệt độ cũng không cao như vậy đi. Thấy Lý Tiếu Tiếu nét mặt lo lắng, Tiêu Cẩn Dư khẽ gật đầu xem như chào hỏi rồi chạm tay vào mí mắt khởi động Góc Nhìn Thứ Tư.
Điều kì lạ là, ngoài trừ một số nhân tố logic của chính Triệu Hận bị mất kiểm soát tràn ra khỏi cơ thể thì không có bất kỳ nhân tố ô nhiễm nào.
Tiêu Cẩn Dư đúng sự thật báo cáo lại. Lý Tiếu Tiếu lập tức cử cấp dưới gọi bác sĩ đã chờ sẵn bên cạnh vào kiểm tra. Bất kể Triệu Hận kháng cự cỡ nào cũng phải có câu trả lời.
"Tôi đã liên hệ với Từ Tư Thanh rồi, có lẽ anh ta sẽ tới sớm thôi." Nói, biểu cảm của cô có chút kì quái. Nhưng chỉ là thoáng qua nên Tiêu Cẩn Dư không hề nghĩ nhiều.
"Hy vọng Triệu Hận không gặp phiền toái gì. Nhưng khả năng đến 9 thành Triệu Hận đã bị chuỗi logic của vật ô nhiễm kia tác động."
"Trong số các thành viên đi thu thập hôm nay chỉ có Triệu Hận tiếp cận nó lâu nhất, có đội viên còn nói Triệu Hận giống như đã đọc tên của vật ô nhiễm này." Lý Tiếu Tiếu vừa nói với Tiêu Cẩn Dư về tình hình của vật ô nhiễm mới, vừa dẫn cậu tới Ủy ban Người dùng, xem lại vật ô nhiễm kia qua camera do một người dùng cấp 3 mặc 3 lớp phòng hộ lật mở ghi lại.
Lý Tiếu Tiếu sau khi có thông tin sơ bộ đã để cấp dưới tra soát các thông tin liên quan, kết quả thực sự có chút "khai mở" thế giới quan của cô. Nhưng Lý Tiếu Tiếu không đánh giá nó, chỉ chờ đợi Tiêu Cẩn Dư đọc xong.
"Xuyên vào thế giới abo, ta sinh con cho tổng tài" Tiêu Cẩn Dư có trực giác sắp đọc phải thứ gì đó không nên đọc.
"Thể loại: Xuyên sách, Alpha x Omega. Sinh tử văn. Đô thị tình duyên...." Triệu Hận hẳn đã mở ra một"thế giới mới"?
Đây là một thể loại văn học đồng tính nam rất được ưa chuộng ở thời kì tiền thảm hoạ, là thế giới giả tưởng mà giới tính nhân loại được phân chia thành 6,.... Omega bất kể nam hay nữ đều có thể "Mang thai - sinh con"....... Tiêu Cẩn Dư đã không còn đọc thành tiếng nữa. Biểu cảm cũng có chút chết lặng.
Alpha và Omega đều có Kì ph*t t*nh, biểu hiện là.........., Cần phải thông qua trao đổi tin tức tố hoặc sử dụng thuốc, các thiết bị có tính ức chế.... để làm dịu, phương thức hiệu quả nhất là đánh dấu tuyến thể ở omega và quan hệ t*nh d*c ở alpha.....
Một số biểu hiện của Kì ph*t t*nh....
Ừm, Triệu Hận đây là 'ph*t t*nh' rồi???
Tiêu Cẩn Dư đã không thể đọc tiếp được nữa, cậu ngước mắt nhìn về phía nữ bộ trưởng cũng đang có vẻ mặt khó tả như mình, nhưng mơ hồ có thêm chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Chị có ý kiến gì không?" Tiêu Cẩn Dư hoang mang nhẹ. Nhân quả của vật ô nhiễm này chắc chắn có liên quan đến nội dung của nó. Mà biểu hiện của Triệu Hận hiện tại tương đối "giống" omega.
"Chờ "Alpha" của cậu ta đến lại nói... Chúng ta hẳn chỉ là beta mà thôi"
Chị nhập vai còn rất nhanh. Tiêu Cẩn Dư vô ngữ. Quả thực trong tình huống này chỉ có thể chờ kết quả nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Logic, để tiến sĩ Từ đến cũng không sai....
"Chờ Từ Tư Thanh đến cậu đừng vội nói gì, tôi muốn kiểm tra một chút." Lý Tiếu Tiếu nhìn đồng hồ, nhắc nhở Tiêu Cẩn Dư trước.
"....Được." Chị thật sự nhập vai à.
Như tính toán của Lý Tiếu Tiếu, Từ Tư Thanh chỉ 10 phút sau đã có mặt ở trụ sở Đội Thanh trừng, trên người vẫn mặc áo blouse của phòng thí nghiệm, mái tóc hơi dài bị gió thổi có chút lộn xộn, không giống dáng vẻ không ai có thể bắt lỗi vốn có. Với thời gian xuất hiện như vậy, xem chừng vừa nhận được tin đã lập tức phi thân tới đây.
"Tiến sĩ Từ, bác sĩ đang làm kiểm tra sơ bộ cho Triệu Hận, nhưng cậu ta vẫn chưa khôi phục ý thức nguyên bản. Anh có muốn xem qua vật ô nhiễm Triệu Hận tìm thấy hôm nay trước không." Lý Tiếu Tiếu ánh mắt không chút thay đổi theo dõi biểu tình của vị tiến sĩ thường ngày thích cười.
Nhưng có vẻ ý cười của anh ta ngày hôm nay đã bay vào trong phòng bệnh kia mất rồi, khuôn mặt văn nhã chỉ còn lại sự âm trầm cùng ít nhiều nóng nảy kiềm chế. Nhưng anh ta vẫn có thể đoán ra được chút gì đó từ người phụ nữ thông minh này. Ánh mắt sắc lạnh như mang theo dò hỏi.
"Tiêu Cẩn Dư không nhìn thấy nhân tố ô nhiễm trên người Triệu Hận, nhưng hắn đã tiếp xúc với vật ô nhiễm, tôi nghĩ anh có thể tìm ra biện pháp từ nó." Người khác có thể không biết Từ Tư Thanh là A02, nhưng Lý Tiếu Tiếu biết, một kẻ hèn vật ô nhiễm sẽ không thể khiến A02 bị thế nào.
Mà cô, có một chút ác thú muốn xem.
Tiêu Cẩn Dư giả làm người vô hình. Năng lực của tiến sĩ Từ Túc Cửu Châu đã nói với cậu, hiện tại cũng không cần cậu gấp rút như vậy, yên lặng quan sát là tốt nhất.
Tiêu Cẩn Dư không ngạc nhiên khi thấy Từ Tư Thanh không mặc đồ bảo hộ đã lật ra vật ô nhiễm kia, sau đó biểu cảm nhăn nhó giống hệt bọn họ khi nãy, nhìn Lý Tiếu Tiếu lơ đễnh quay đi giấu cười, có chút cạn lời.
Nhưng không để bọn họ nhàn rỗi quá lâu, Từ Tư Thanh đã rời khỏi vật ô nhiễm kia rồi. Khuôn mặt trắng lạnh dường như có chút huyết sắc dâng lên, giống như tức giận, lại giống như cái khác.
"Tên ngốc ấy ở chỗ nào. Không biết vật ô nhiễm không thể tùy tiện động vào sao."
"Cậu ta là người dùng cấp 4." Lý Tiếu Tiếu rất thanh tỉnh.
"....." Tiêu Cẩn Dư không biết nên nói gì. Triệu Hận, chúc anh sớm ngày bình an.
"Đi lối này. Phòng xx.." Lý Tiếu Tiếu bước chân tự nhận không thể theo kịp người dùng, đơn giản đưa ra một con số, nhìn vạt áo trắng chớp mắt đã đi xa, thong thả đi sau.
"Tôi còn muốn hỏi anh ta có ngửi thấy mùi gì không. Nhưng khả năng anh ta sẽ không nói." Lý Tiếu Tiếu tìm vui trong công việc than thở. Gần đây thực sự quá nhiều việc, tinh thần của cô rất cần một cú huých.
".... Ừm" Tiêu Cẩn Dư vì Triệu Hận một lần nữa mặc niệm. Xem ra có người nhà là 'quan chức cấp cao' cũng không thể khiến Triệu Hận thoát khỏi kiếp số bị nữ trưởng phòng tài ba này đánh giá.
Tuy Viện Nghiên cứu Logic vẫn chưa đưa ra kết luận nhân quả cụ thể của vật ô nhiễm này, nhưng nếu đã có A02 tự mình 'nghiên cứu' thì bọn họ sẽ sớm có kết quả thôi.
Khi bọn họ tới nơi, các bác sĩ kiểm tra cho Triệu Hận đã được tiễn ra rồi, bọn họ khẽ lắc đầu, Triệu Hận che chắn bản thân rất kĩ, không cho bọn họ có cơ hội làm bất kỳ bước kiểm tra sơ bộ nào.
Lý Tiếu Tiếu và Tiêu Cẩn Dư cũng không ngoài ý muốn, khẽ ngước mắt nhìn tấm kính hai chiều to lớn đã biến thành kính một chiều sau khi Từ Tư Thanh tiến vào, cả âm thanh cũng hoàn toàn biến mất, lâm vào trầm tư.
"Mọi tiếp tục làm việc đi, có tiến sĩ Từ ở trong, Triệu Hận sẽ không sao đâu." Nữ trưởng phòng khôi phục rất nhanh "Cấp dưới của tôi đã báo cáo một tiếng tới Túc Thượng tá rồi, tạm thời Đội Thanh trừng nhờ cậy hai người, Ủy ban vẫn còn công việc, tôi đi trước." Đơn giản phân phó, nhận được cái gật đầu đáp ứng từ Tiêu Cẩn Dư, cô rời đi.
Dưới Góc Nhìn Thứ Tư, tấm kính một chiều trong mắt Tiêu Cẩn Dư đã bị vô vàn nhân tố logic màu sắc rực rỡ che chắn toàn bộ, không lộ ra bất kì sơ hở nào, nhưng chuỗi logic đặc biệt này không chỉ che chắn tấm kính, mà còn yên lặng không tiếng động bắt lấy tất cả những người có mặt ở đây, kể cả cậu, sau đó sửa đổi nguồn thông tin trước khi truyền vào não bộ của bọn họ.
Tiêu Cẩn Dư yên lặng suy nghĩ một chút về nhân quả chuỗi logic của Từ Tư Thanh, cậu cùng tất cả mọi người gần như đều không cảm giác được sự bất thường của nó, nếu không phải bản thân cậu có thể nhìn thấy các nhân tố logic, thì cậu tuyệt đối sẽ hoàn toàn nhận định tấm kính này thực sự là kính một chiều, không chút nghi ngờ như những người khác.
Biến Giải. Thực sự rất khác biệt với các chuỗi logic khác.
******.
Mọi âm thanh và hình ảnh đều đã bị chuỗi logic của Từ Tư Thanh che chắn toàn bộ, kể cả camera bên trong. Không ai có thể nhìn hay nghe thấy chuyện gì phát sinh trong phòng nữa, nên cũng không ai thấy sau khi Từ Tư Thanh tiến vào, Triệu Hận vẫn luôn co quắp thân thể từ chối mọi sự tiếp cận hơi nhúc nhích, mở ra đôi mắt ướt mê mang nhìn người đến. Sau đó lắc lư lao về phía người đàn ông.
Từ Tư Thanh cũng đã bị chuỗi logic của vật ô nhiễm kia bắt giữ. Tiến sĩ Từ không cần suy tư nhiều đã có thể khẳng định. Ngay ở thời điểm anh ta cảm nhận được một cỗ hương vị socola bergamot tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây dù chưa hề bước vào căn phòng mà Triệu Hận đang nằm. Và ngọn lửa rục rịch chực cháy trong cơ thể, khiến d*c v*ng muốn hoà cùng một thể với Triệu Hận trở nên táo bạo.
Adrenaline đạt ngưỡng báo động, khiến Từ Tư Thanh tỉnh táo và hưng phấn hơn bao giờ hết, cũng rõ ràng một điều. Ngay lúc này, anh ta muốn, và nhất định, phải "làm" Triệu Hận.
Nhưng nhìn đến tên ngốc nọ run rẩy co quắp thân thể trên chiếc giường nhỏ, trong lòng vẫn là không thể kiềm chế sinh ra cảm giác đau lòng.
Từ Tư Thanh cảm nhận rõ nét sự nóng nảy bất thường của bản thân sau khi bị "tin tức tố" của Triệu Hận vây quanh ở khoảng cách gần đã dịu lại, thậm chí, còn ngửi thấy được một chút hương Tuyết tùng từ chính mình toả ra quấn quýt lấy Triệu Hận.
"Ức ..."
Anh ta nghe thấy tiếng Triệu Hận r*n r* rất khẽ.
Hạ thể của chính mình cũng bắt đầu cứng lên.
Nếu thực sự có liên quan đến vật ô nhiễm kia, thì bây giờ Triệu Hận chính là "omega" của anh ta, còn anh ta là "alpha" của Triệu Hận. Nếu muốn thoát khỏi ảnh hưởng của nó, biện pháp đơn giản nhất là "đánh dấu" Triệu Hận.
Không thể không nói, đây vẫn là lần đầu tiên Từ Tư Thanh nhìn thấy Triệu Hận hai mắt mê ly, gần như không chờ nổi bật dậy lung lay lao vào lòng mình. Thậm chí lung tung bám víu lấy vạt áo blouse trắng như thể người chết đuối vớ được phao, hơi thở nóng rực doạ người, hương vị socola bergamot quấy nhiễu đến mức khiến tiến sĩ Từ suýt mất kiểm soát hôn xuống.
Yêu tinh.
Từ Tư Thanh một tay đỡ cánh mông căng tròn của Triệu Hận, nhấc bổng thân thể dẻo dai rắn chắc kia lên, khiến Triệu Hận mất thăng bằng kinh hô một tiếng, vội vàng vòng tay ôm chặt lấy cổ Từ Tư Thanh. Hương Tuyết tùng của người đàn ông khiến Triệu Hận mất tỉnh táo si mê, mái tóc ngắn ngủn không ngừng cọ dụi vào cần cổ người nọ.
"Triệu Hận. Tôi là ai?" Từ Tư Thanh chắc chắn Triệu Hận đã hoàn toàn mất đi ý thức nguyên bản.
"Ưm? Từ... Tư, Thanh?, ...chồng?....chồng ơi?....." Triệu Hận nỗ lực từ trong kí ức đã bị bóp méo tìm ra được một chút thông tin liên quan, hắn hiện tại cả người kì cục đến hoảng loạn, phía sau không chỉ cảm thấy trống rỗng hư không, còn giống như có thứ gì đó ướt át chảy ra, đầu óc càng thêm xoắn vào một khối.
Từ Tư Thanh hài lòng với xưng hô của Triệu Hận, ôm người đi về phía chiếc giường đơn duy nhất trong phòng. Bàn tay không ngừng nhào nặn cánh mông co dãn, trêu chọc đến Triệu Hận vặn vẹo không ngừng, vô thức phát ra mấy đơn âm nức nở, hương vị bergamot càng thêm nồng đậm.
Quần áo của cả hai chỉ trong chốc lát đã bị Từ Tư Thanh c** s*ch sẽ. Người đàn ông không nhanh không chậm tách ra hai đùi thon dài no đủ của Triệu Hận, ánh mắt tối đi khi nhìn đến t*** h***t ngày thường khô ráo giờ phút này ướt át rối tinh rối mù, nếp uốn mềm mại khe khẽ mấp máy như đang mời gọi anh ta mau mau tiến vào. Không thể không nói, giờ phút này Từ Tư Thanh quả thực chỉ hận không thể trực tiếp tiến công. Nhưng tiến sĩ Từ vẫn còn đủ lý trí, bức ép bản thân tuần tự từng bước, không để Triệu Hận bị đau.
Khi một ngón tay dễ dàng tiến vào, Triệu Hận ưỡn ngực kinh hô, ân a nức nở lên. Ngón tay run rẩy tự cầm lấy hạ thể của chính mình, lung tung x** n*n.
Đây chính là thể chất của "omega"? Từ Tư Thanh ngoài ý muốn nhìn đến ngón tay thứ 3 trong chốc lát đã có thể tiến vào, cảm nhận vách động trơn trượt không ngừng chảy ra dịch thể bôi trơn, hung hăng đẩy đầu ngón tay về phía hoa tâm, đổi lấy tiếng r*n r* vút cao của Triệu Hận.
Từ Tư Thanh ánh mắt ám trầm nhìn Triệu Hận ngưỡng cổ thở hổn hển, cúi đầu xuống c*n m*t cánh môi hơi hé mở, môi lưỡi giao triền, phía dưới không nhanh không chậm đỡ q** đ** trướng đỏ tiến vào t*** h***t mấp máy mời gọi.
Ức...
Thương thật ra trận tự nhiên so với ngón tay khác biệt, Triệu Hận bị giật mình ưỡn ngực r*n r* một tiếng, chân dài siết lấy vòng eo mạnh mẽ của người đàn ông. Hậu huyệt của hắn bị lấp đầy, dịch thể ướt át nhiệt tình chiếu cố đến từng tấc c*n th*t, đem từng đường nét gân xanh trên đó phác hoạ.
Từ Tư Thanh chỉ cho người dưới thân một chút thích nghi, liền nương theo dịch thể trơn trượt mạnh mẽ tiến công. Tình tự khó ức chế, không ngừng đem người đỉnh tới đầu giường, trong miệng nức nở hô thanh. Căn phòng nhỏ thoáng chốc chỉ còn lại tiếng vang khiến người khác mặt đỏ tim đập.
"Không... Ức.... Quá sâu..." triệu Hận kinh sợ khóc nấc lên.
Tốc độ ra vào quá nhanh, hắn không chịu nổi, bàn tay giữ lấy vai Từ Tư Thanh vô thức siết lấy, cào ra mấy vệt móng tay đỏ chói trên nền da trắng bạch.
Nhưng Từ Tư Thanh cũng không có vì thế mà thả nhẹ động tác, ngược lại thay đổi một cái tư thế, khiến Triệu Hận quỳ bò trên giường, hai cánh mông căng tròn vểnh cao, bị siết chặt đón nhận ra vào. Thậm chí người đàn ông còn cố tình chơi xấu, liên tiếp trêu chọc hoa tâm, ép Triệu Hận thét chói tai ph*ng t*nh.
Triệu Hận không có ý thức nguyên bản khóc nức nở, nếu mông thịt không bị Từ Tư Thanh giữ chặt thì có lẽ đã sớm thủ phục xuống giường rồi, Từ Tư Thanh vẫn là lực lượng cường hãn tiến công. Người đàn ông tinh tế cảm nhận bên trong hậu huyệt của Triệu Hận có biến hoá, cảm giác xuất hiện một lớp màng mỏng như muốn cản trở d**ng v*t của mình tiến vào. Mỗi lần đỉnh tới lớp màng đó, Triệu Hận đều sẽ run rẩy kêu khóc, phản ứng đặc biệt khoa trương.
Từ Tư Thanh tự nhiên sẽ không để một chút phản kháng này vào mắt, dịu dàng hôn xuống tấm lưng trần màu mạch của Triệu Hận, một đường cắn ra cánh hoa đi tới gáy cổ, răng nanh dây dưa vị trí làn da có vẻ nhô lên bất thường, lại như là nguồn cơn của hương vị ngọt ngào câu dẫn mình, cuối cùng ác liệt xuyên thủng làn da yếu ớt đó.
Trong tiếng kinh hô kịch liệt của Triệu Hận, phân thân đẩy mạnh tốc độ nghiền áp h** h***t, đỉnh sâu tách mở lớp màng chắn yếu ớt, thoả mãn cảm thụ tiếng Triệu Hận nức nở cầu xin, phóng xuất toàn bộ nùng tinh vào bên trong.
Cao trào qua đi, Triệu Hận đã ôm bụng nhỏ hơi phồng lên nức nở đứt quãng, bị tiến sĩ Từ lật lại thân thể nghiền ngẫm ngắm nhìn.
Nếu có thời gian đọc kỹ vật ô nhiễm kia, Từ Tư Thanh sẽ biết lớp màng mà mình cảm nhận được trong cơ thể Triệu Hận chính là "khoang sinh sản", alpha tách ra khoang sinh sản của omega, phóng xuất t*nh d*ch vào trong có thể khiến omega thụ thai. Và điểm nhô lên sau gáy kia là tuyến thể, đánh dấu tuyến thể đó, omega sẽ vĩnh viễn thuộc về alpha đó.
Nhưng tiến sĩ Từ không biết, còn thực thưởng thức cảm giác mới lạ này. Nhìn Triệu Hận ôm bụng nhỏ câu dẫn mà không tự biết, Từ Tư Thanh nâng lên chân phải của hắn gác lên vai, một lần nữa tiến vào.
"Không, từ bỏ, hức.... " Triệu Hận không nhịn nổi kêu khóc.
"Ngoan, một lần nữa." Từ Tư Thanh một tay nhéo đầu vú giương cao của Triệu Hận, một tay châm ngòi thổi gió khiêu khích hạ thể nửa mềm run run, nhìn nó giống như chủ nhân của mình đáng thương hề hề lại không có biện pháp phản kháng. Đến tận lúc hôn mê bất tỉnh cũng không có ngăn được người nọ thay đổi tư thế đâm vào.
Bụng nhỏ của Triệu Hận bị bắn tới căng tròn, lối vào đáng thương sưng lên, mấp máy không thể khép lại, càng không ngăn được đục dịch dâm mỹ chảy ra.
Trận luyến ái kịch liệt này qua đi, bên ngoài trời cũng đã bắt đầu hửng sáng. Từ Tư Thanh dùng áo blouse quấn lấy thân thể mềm nhũn của Triệu Hận, không tiếng động rời khỏi trụ sở Đội Thanh trừng, mang người về nhà.
Trong lúc giúp Triệu Hận loại bỏ thứ bên trong ra, nhìn người nọ tủi thân ánh mắt hồng hồng nức nở, Từ Tư Thanh lý trí sụp đổ ôm lấy Triệu Hận, dùng tư thế cưỡi ngựa lại tới một lần.
Triệu Hận có lẽ phải vô cùng cảm tạ thể chất người dùng cấp 4 của mình, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ không thể xuống giường đi vệ sinh nổi.
Triệu Hận cả người đờ đẫn bơ phờ nhìn người đàn ông văn nhã tuấn tú an tĩnh nằm ngủ bên cạnh, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc. Bọn họ chưa từng kịch liệt như vậy, hắn chưa từng mất mặt như vậy. Dâm ngôn uế ngữ tràn vào trong đầu Triệu Hận, hắn tuyệt vọng nhắm mắt giả chết.
Nhưng là ngày hôm đó, hắn vẫn chống đỡ cơ thể rời rạc từng mảnh chạy đến Đội Thanh trừng. Từ phối hợp làm rõ đặc tính của vật ô nhiễm kia, cho đến giải quyết công việc liên quan Vườn Địa Đàng và kẻ đâm tim. May mắn hắn thần kinh thô, may mắn người biết nội tình không nhiều, đều đã bị Biến Giải 'chỉnh sửa', nếu không chỉ sợ có mười cái hố cũng không đủ cho hắn chui vào.
Từ Tư Thanh không an tâm Triệu Hận, một đường đi theo sau hắn. Mãi về sau cùng Túc Cửu Châu minh thương ám tiễn một chút mới chấp nhận trở về Viện Nghiên cứu Logic Hải Đô.
*******
Hai thành phố lớn kế cận nhau liên tiếp hứng chịu các sự kiện logic nghiêm trọng nối đuôi nhau mà đến, vật ô nhiễm kì lạ kia cũng không ngoài ý muốn bị Đội Thanh trừng Trung Đô tạm thời lãng quên.
Cho tới một tháng sau đó, toàn bộ nhân lực người dùng từ Đội Thanh trừng các thành phố lớn được điều động tới Hải Đô vì sự kiện chuỗi logic ảo ảnh.
Hải Đô từ sau thảm họa chưa từng gặp qua biến cố nghiêm trọng như vậy, Viện Nghiên cứu Logic cùng Đội Thanh trừng đều bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi, Từ Tư Thanh ta chỉ có thể dặn dò Triệu Hận trong quãng thời gian này không được đi loạn, luôn luôn phải có người đồng hành. Nhìn Triệu Hận không sao cả gật đầu lấy lệ, tiến sĩ Từ chỉ hận không thể đè Triệu Hận ra làm đến khi hắn biết sai thì thôi. Giữ gáy người nọ trao đổi một nụ hôn sâu, Từ Tư Thanh cuối cùng mới hài lòng một chút quay trở về Viện Nghiên cứu công tác.
Nhưng mọi sự phát sinh đều quá bất ngờ, chân tướng lộ diện, Triệu Hận đi cùng Nhà Mộng Tưởng vận shit chó thật sự bốc trúng quẻ Thượng Tư Cẩn đang ẩn nấp trong khu ô nhiễm.
Triệu Hận liều mạng mở đường lui cho Nhà Mộng Tưởng trốn thoát, còn bản thân không ngừng điều động chuỗi logic, nỗ lực tìm kiếm một con đường sống. Nhưng người dùng cấp 6 và cấp 4 cách biệt như trời với đất, một trận giao tranh này, không còn ai có thể liên lạc được với hắn nữa.
Triệu Hận mất tích, A02 gần như phát cuồng, Túc Cửu Châu ánh mắt ngưng trọng nhìn Từ Tư Thanh đã căng chặt như súng đã lên nòng, không tiếng động gật đầu.
Có được sự đảm bảo từ phía A01, Từ Tư Thanh hoàn toàn chuyên tâm cùng Nhà Mộng Tưởng đi tìm Triệu Hận.
Không nhiều lời, A01 cùng Góc Nhìn Thứ Tư rời đi. Nhóm người dùng hàng đầu Hoa Hạ lần theo dấu vết Lạc Sanh lưu lại, phát hiện các mảnh của vật ô nhiễm 003, một đường đến Sân bay Hồng Kiều, chặt chẽ bao vây tiểu thư Hepburn.
Nhưng Triệu Hận gần như bốc hơi khỏi thế gian này. Dù 004 đã đưa ra câu trả lời mà bọn họ mong đợi, thì lật tung từng tấc đất Hải Đô vẫn trước sau không thể tìm thấy.
Thời gian dài đằng đẵng đã trôi qua 3 ngày.
Từ Tư Thanh không thể không ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Suy nghĩ. Giờ phút này, hắn phải suy nghĩ.
Triệu Hận còn sống, vì sao không quay về. Vì sao Thượng Tư Cẩn sẽ buông tha cho hắn... Triệu Hận tuyệt đối không có khả năng khiến Thượng Tư Cẩn rủ lòng thương. Bởi hắn ta không phải A02. Là vì sao... Lẽ nào Triệu Hận đã làm ra điều gì có thể khiến một người dùng cấp 6 cũng phải e dè? Nếu có... Chẳng lẽ.... Triệu Hận sụp đổ logic.!
Đúng vậy, chỉ có bức bản thân đi đến ranh giới sụp đổ, mới có thể giữ được một mạng sống trong tay người dùng cấp 6.
Từ Tư Thanh lập tức liên hệ với cấp dưới xác minh suy nghĩ của mình.
Gần như vừa kết thúc cuộc gọi, điện thoại trong túi áo hắn rung lên, Nhà Mộng Tưởng gọi điện tới. Lạc Dao Dao cũng đã tìm ra manh mối như Từ Tư Thanh.
Người đàn ông khí tràng lạnh lẽo tột độ nhìn thông tin về cơn lốc xoáy tại phố Đông cách đây 3 ngày cấp dưới mới gửi tới, ngay lập tức chuyển cho Nhà Mộng Tưởng, không nhiều lời, thân hình như tia chớp lao vút đi.
"Triệu Hận, em tốt nhất là còn sống cho tôi." Từ Tư Thanh nghiến răng nghiến lợi. Khóe mắt hơi nóng lên, nhưng chưa kịp cảm nhận được đó là gì, một giọt lệ nóng bỏng đã lăn xuống, vì tốc độ di chuyển của người đàn ông quá nhanh mà trượt ra khỏi gương mặt tuấn mỹ, lấp lánh rơi xuống hoà tan vào đại địa.
May mắn, Từ Tư Thanh đã tìm thấy Triệu Hận.
Lần đầu tiên trong đời, Nhà Mộng Tưởng nhìn thấy người dùng cấp 6 rơi nước mắt gần như mất kiểm soát. Khi cô chạy đến nơi, người đàn ông đang hoảng loạn đào Triệu Hận lên từ trong đống đổ nát, gần như không cho cô một cơ hội nói gì, sau khi ôm Triệu Hận cứng đờ toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, lập tức mang người trở về Viện Nghiên cứu. Ngay tại thời điểm đó, trong mắt Từ Tư Thanh chỉ có Triệu Hận, Triệu Hận chính là toàn bộ thế giới của anh ta, tuyệt đối, không thể chết. Lạc Dao Dao đứng trong màn mưa lấp lánh nhìn hai người rời khỏi trong tầm mắt, rốt cục cũng mất kiểm soát oà lên khóc.
Ngay trước thời điểm đó, Thượng Tư Cẩn và tiểu thư Hepburn cùng kéo nhau xuống địa ngục, Thương Phán Quyết của A01 vì ngăn chặn thảm họa do sự sụp đổ của bọn họ gây ra, đã tạo thành sự kiện Phán Quyết Giáng Lâm, mở ra một kỷ nguyên logic hoàn toàn mới.
Đêm đen cực quang
(Phần ngoại truyện này nguyên mẫu là Đêm đen cực quang của chính truyện)
Bệnh viện Đa khoa Hải Đô.
Tiết trời đầu xuân se lạnh, cơn gió sớm mơn man trên những cành cây khô vừa chớm nụ.
Là bệnh viện lớn nhất Hải Đô, khu nội trú của Bệnh viện Đa khoa chật kín bệnh nhân. Một tháng trước, trên bầu trời Hải Đô đột nhiên xuất hiện một cây trường thương đen kịt khổng lồ, theo sau đó là một trận động đất dữ dội không báo trước.
Trận động đất này có cường độ rất lớn nhưng lại diễn ra trong thời gian cực ngắn. Chỉ trong vỏn vẹn mười mấy giây, nó đã gây ra một lượng thương vong đáng kể. Tuy nhiên, do Hải Đô đã triển khai kế hoạch di tản dân số từ trước, hơn 90% người dân thường trú tại Hải Đô đã được chuyển đến các thành phố lân cận, nên số người bị thương vong vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Tòa nhà trong cùng của khu nội trú được canh gác bởi nhiều sĩ quan quân đội.
Tiêu Cẩn Dư bước vào tòa nhà bệnh viện, đi thang máy lên tầng tám. Vừa ra khỏi thang máy, cậu đã nghe thấy tiếng cười của một người đàn ông trẻ tuổi phát ra từ phòng bệnh đơn ở cuối hành lang. Nhưng hắn ta chỉ cười được hai tiếng rồi "suyt" một tiếng, sau đó liên tục kêu lên: "Đau đau đau đau đau..."
Giọng một cô gái trẻ trong trẻo vang lên: "Bác sĩ đã dặn anh đừng nói chuyện hay cử động mạnh rồi mà, thấy chưa, lại đụng vào vết thương rồi. Đừng để tôi phải gọi tiến sĩ Từ tới nhé. Lúc anh ta tìm thấy anh, toàn thân anh gần như nát bét, xương cốt đều vỡ vụn, cả người bị thiêu cháy chỉ còn lại nửa khuôn mặt, bảo bảo cũng suýt không giữ được! Giờ phải dưỡng sức cho tốt!"
"Tôi là người dùng cấp 4 mà, hơn nữa tôi cảm thấy sắp lên cấp 5 rồi, chắc chắn sẽ hồi phục thôi. Hơn nữa bảo bảo cũng đang rất tốt mà... Haizz, ngày này bao giờ mới hết, tôi bị nhốt trên giường thế này. ..."
Giọng nói của một nam một nữ đột ngột dừng lại, hai người dùng cao cấp đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Năm giây sau, một thanh niên tuấn tú cao ráo xuất hiện ở cửa.
Triệu Hận vui vẻ nói: "Tiêu Cẩn Dư!! Ôi chao..."
Nhà Mộng Tưởng nói không nên lời: "Bảo anh đừng cử động linh tinh, sao anh còn đứng dậy nữa, mau nằm xuống đi!" Lạc Dao Dao vừa cằn nhằn vừa đỡ Triệu Hận, giúp hắn nằm lại trên giường. "Nếu để tiến sĩ Từ biết anh không nghe lời, không biết sẽ lại nhìn tôi bằng ánh mắt gì nữa đâu." Cô gái cực kỳ nghiêm túc.
Sau Phán Quyết Giáng Lâm, trách nhiệm của Tiến sĩ Từ tăng lên đáng kể, Hải Đô có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết, ngay bản thân anh ta cũng có niềm yêu thích mãnh liệt với nghiên cứu chuỗi logic, Kỷ nguyên đại logic đủ để anh ta khai phá trong 10 năm tới. Bởi vậy Từ Tư Thanh chỉ hận không thể phân thân làm hai, vừa ở Viện Nghiên cứu Logic vừa chăm sóc Triệu Hận. Lạc Dao Dao nhìn người đàn ông quay cuồng tới lui, cảm thán người dùng cấp 6 quả nhiên b**n th**, sau đó là liền xông pha giúp đỡ chăm sóc Triệu Hận. Bởi vậy mới có tình huống này.
Tiêu Cẩn Dư bước vào phòng bệnh, cậu quan sát tình hình của Triệu Hận trước, sau đó nhìn vào hồ sơ bệnh án treo ở đầu giường. "Có vẻ hồi phục khá tốt, trông anh cũng rất khỏe mạnh... Đại nạn không chết, tất có phúc về sau." Con cháu đầy nhà hẳn cũng là hậu phúc? Tiêu Cẩn Dư vẫn có chút không thể tin được. Thời điểm biết tin Triệu Hận còn sống, hơn nữa còn nhiều thêm một cặp song sinh đang phát triển trong bụng hắn, cậu ngay lập tức đã nghĩ đến vật ô nhiễm kì quái ở Trung Đô trước đó. Biểu cảm của Túc Cửu Châu lúc đó cũng rất đặc sắc, còn trắng trợn đánh giá Từ Tư Thanh....
Nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện không thể sai được. Hơn nữa rất có thể hai đứa bé này đã là người dùng rồi. Đây cũng là một chuyện... Đáng mừng (?!)
Triệu Hận không phải là tiểu thư Hepburn, tiến sĩ Từ cũng không phải Tiêu Thần An, bảo bảo nhất định sẽ bình an trưởng thành thôi.
Triệu Hận cười toe toét: "Đương nhiên rồi, tôi là người dùng cấp 4 mà, hơn nữa không quá một tháng nữa, tôi chắc chắn sẽ lên cấp 5!"
"Anh có lên cấp 5 thì cũng phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng thôi, tiến sĩ Từ sẽ không để anh chạy loạn đâu." Lạc Dao Dao một đòn giáng xuống không chút kiêng nể, sung sướng nhìn Triệu Hận héo héo.
Ba người có mặt ở đây đều là người dùng cấp 4 trở lên, họ đều cảm nhận sâu sắc được sự mạnh mẽ của cơ thể người dùng cao cấp.
Tiêu Cẩn Dư nói: "Dù sao cũng phải dưỡng sức cho tốt." Không thể không nói, cậu rất hiếu kỳ người "mẹ" trẻ tuổi hấp tấp này sẽ sinh em bé như thế nào. Xem ra phải lưu ý nhiều một chút.
Triệu Hận còn muốn nói gì đó, Nhà Mộng Tưởng trực tiếp nhét một quả táo vào miệng hắn. Thanh niên da ngăm lẳng lặng cắn một miếng táo, thành thành thật thật cúi đầu. Không phải nói mang thai quan trọng nhất sao, vì cái gì không ai chiều theo ý hắn!!!!
Triệu Hận phẫn nộ, Triệu Hận ngoan ngoãn ăn táo....
Một tháng trước, "Nhà Mộng Tưởng" Lạc Dao Dao, dựa trên thông tin thời tiết địa phương do Từ Tư Thanh cung cấp, đã nhanh chóng tìm thấy Triệu Hận đang bị chôn vùi nửa người trong bùn đất.
Nói là nửa người, quả thực không sai một chữ nào. Lúc đó Từ Tư Thanh phát điên dùng hai tay đào đất, Nhà Mộng Tưởng tới thì mới lôi ra được nửa người, thực sự rất giống đang đào mộ kẻ thù.
Chuỗi logic của Nhà Mộng Tưởng, tuy không có tác dụng chí mạng đối với Thượng Tư Cẩn, không thể thực sự g**t ch*t hắn. Nhưng nó lại có khả năng thâm nhập vào nội tâm hắn, khiến hắn vô số lần hồi tưởng lại quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời.
Thượng Tư Cẩn đã tự mình nói, đây là chuỗi logic mà hắn ghét nhất.
Khoảnh khắc hấp hối, cả thế giới không một ai có thể hiểu được nỗi thống khổ của hắn, biết được tại sao hắn lại điên cuồng làm nhiều chuyện đến vậy, thà chết cũng phải kéo tiểu thư Hepburn xuống địa ngục. Thượng Tư Cẩn cũng không chọn cách công khai quá khứ của mình. Hắn chưa bao giờ cần người khác hiểu những việc mình đã làm, tất cả những gì hắn đã làm đều là tội ác, không có cơ hội nào để tẩy trắng, hắn cũng không cần sự thương hại của người khác.
"Nhà Mộng Tưởng" là chuỗi logic duy nhất có thể khám phá quá khứ của hắn, hắn rất muốn g**t ch*t Nhà Mộng Tưởng, có lẽ chỉ đứng sau mong muốn g**t ch*t tiểu thư Hepburn.
Vì vậy, Triệu Hận đã gần như mất một mạng, không đúng, là ba mạng để bảo toàn tính mạng cho Lạc Dao Dao.
Lạc Dao Dao vừa xem danh sách nhiệm vụ trên App Trường Não vừa nói: "Góc Nhìn Thứ Tư đã bảo anh phải nghỉ ngơi cho tốt rồi, còn không nghe lời sao? Đừng để Biến Giải phải ra tay, anh hiểu mà. Nói thật, lúc tôi nhìn thấy anh được anh ta đào ra, anh đúng là đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập rồi. Theo mức độ co cứng của thi thể anh, lúc đó ít nhất anh đã chết được nửa tiếng rồi." Lạc Dao Dao nghĩ tới mà sợ, nếu Triệu Hận thực sự không thể cứu trở về, Từ Tư Thanh không biết sẽ biến thành bộ dáng gì.
"Này này, cái gì mà mức độ co cứng của thi thể? Còn ai chết, tôi chưa chết mà." Nghĩ đến 'Biến Giải' Triệu Hận rùng mình một cái. Lúc hắn tỉnh lại nhìn thấy Từ Tư Thanh, không khác nào nhìn thấy kẻ phản diện trong các bộ phim điện ảnh cũ, hung hung ác ác nói không cho phép hắn chết này kia. Sau đó truyền lại sự "hung tàn" này cho Lạc Dao Dao, mỗi ngày đều nhìn trừng trừng hắn. Hắn cũng đâu có muốn chết!!!
Nhà Mộng Tưởng lười tranh cãi chi tiết với hắn: "May mắn, vì hai người dùng cấp 6 tử vong, các nhân tố logic của họ tràn ra ồ ạt, gây ra trận động đất lớn ở toàn Hải Đô. Sau đó, Thương Phán Quyết lại xé toạc ranh giới giữa thế giới logic và Trái Đất của chúng ta, khiến Trái Đất xuất hiện thêm nhiều nhân tố logic, anh mới có thể bất ngờ được nhặt về cái mạng này, cặp song thai mới có thể giữ được đấy."
Triệu Hận: "Hì hì, thế nên mới nói, đại nạn không chết, ắt có phúc về sau."
Tuy rằng đàn ông mang thai rất vi diệu, nhưng là Triệu Hận thần kinh thô, khi biết mình có hài tử, bị lăn lộn như vậy còn không có làm sao, hắn liền vui vẻ tiếp nhận rồi. Thật là, đến cả đội trưởng Vương Thao cũng không thông suốt nhanh như hắn, mấy ngày này vẫn luôn vì Triệu Hận đắn đo.
Vương Thao cảm thấy, heo nhà mình không thể bị cải trắng dụ đi mất như vậy!!!
Tiêu Cẩn Dư: "Vậy anh không nên quý trọng mạng sống hơn sao? Mau chóng hồi phục sức khỏe, về Trung Đô, Phó đội trưởng."
"Tôi đã muốn về Trung Đô từ lâu rồi, nhưng Từ..." Lời nói dừng lại, thanh niên da ngăm mắt trợn tròn: "Hả? Phó đội trưởng?!"
Tiêu Cẩn Dư cười nói: "Đúng vậy, đội trưởng Vương đã xác nhận thăng chức anh lên làm Phó đội trưởng rồi đó." Còn việc anh có thể ngay lập tức đảm nhận hay không, thì phải trông cậy vào tiến sĩ Từ. Tiêu Cẩn Dư không nói câu sau cùng, cứ để Triệu Hận vui vẻ một chút đi.
Triệu Hận há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì.
Lạc Dao Dao thì ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Cẩn Dư một cái, trực giác phụ nữ khiến cô không khỏi thì thầm: "Đúng rồi, rồi đó... Sao tự nhiên giọng điệu này cứ là lạ, vừa quen thuộc vừa kỳ lạ..."
Thực lực của Triệu Hận là điều rõ như ban ngày.
Vương Thao đứng trước nguy cơ cả heo lẫn cải trắng trong nhà đều bị người ta ủn mất, rầu rĩ đến độ hắn không thể lại tiếp tục xem xét thêm nữa! Có là heo cũng phải là heo Trung Đô, Trung Đô có thể nhận thêm cải trắng chứ nhất định không để mất heo!!! May mắn, heo trong nhà nhân phẩm vẫn rất đáng tin.
(Heo là Triệu Hận/Túc Cửu Châu, cải trắng là Từ Tư Thanh/Tiêu Cẩn Dư đó :))) )
Chức vụ Phó đội trưởng của Đội Thanh trừng Trung Đô đã bỏ trống nhiều năm, Triệu Hận là ứng cử viên sáng giá nhất. Chỉ là tính cách hắn hơi nóng nảy, kinh nghiệm chưa đủ, Vương Thao luôn muốn rèn giũa hắn thêm một thời gian, nên mới đợi đến hôm nay. Ai ngờ, tình huống bây giờ có vẻ sẽ phải đợi tiếp một năm, nhưng quyết định thì nhất định phải tới trước.
Biết mình cuối cùng cũng trở thành Phó đội trưởng, Triệu Hận cảm thấy cơ thể vốn đau nhức suốt mấy ngày nay đều đỡ hơn phân nửa.
Hắn hôn mê gần một tháng, mới tỉnh lại ba ngày trước. Bây giờ, hắn phấn khích nói với hai người bạn của mình: "Thật không dễ dàng, quá không dễ. Chức Phó đội trưởng này không chỉ nhìn vào cấp độ chuỗi logic, mà còn phải xem xét nhiều yếu tố khác. Tôi còn tưởng mình 'có' rồi đội trưởng sẽ không cho tôi cơ hội nữa. Cuối cùng đội trưởng cũng đã công nhận tôi! Thời gian trôi nhanh quá, tôi nhớ nửa năm trước đội trưởng mới điều tôi từ khu ô nhiễm về trụ sở làm việc," hắn quay đầu nhìn thanh niên bên giường thoả mãn cảm khái.
Trong mắt Tiêu Cẩn Dư, Triệu Hận hai mắt sáng ngời ý chí giống như thế chớp mắt một cái liền có thể khôi phục rồi chạy về Trung Đô xông pha tung hoành vậy. Cậu hơi lắc đầu cười "Tiến sĩ Từ không cho anh về Trung Đô sớm như vậy đâu."
"Anh ấy sẽ đứng về phía tôi." Triệu Hận không cho là đúng. Hắn không muốn cứ nằm trên giường mãi thế này. Bảo bảo cũng muốn về nhà!
"Anh vội vàng cái gì chứ." Lạc Dao Dao khẽ bĩu môi cười, chờ đợi Triệu Hận bị vả mặt.
"Việc này Từ Tư Thanh làm sao có thể ngăn cản tôi." Tuy không chắc chắn lắm, nhưng Triệu Hận tuyệt đối phải phản biện đến cùng. Khí thế nhất định không thể thua.
"Em tự tin đến vậy sao?" Thanh tuyến vốn dĩ rất dễ nghe, nhưng bởi vì mang theo một chút ý giận mà trở nên có phần sắc lạnh.
Triệu Hận thân thể cứng ngắc.
Tiêu Cẩn Dư sửng sốt, bất đắc dĩ cười: "Đáp án có thể hỏi trực tiếp được rồi. Tôi tin tiến sĩ Từ sẽ cho anh câu trả lời chuẩn xác."
"Đúng vậy đấy, Tiến sĩ Từ trước nay đều rất thông thái."
Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của một người đàn ông khác truyền đến từ hướng cửa.
Khi Tiêu Cẩn Dư bước vào phòng bệnh lúc nãy, Nhà Mộng Tưởng và Samba Gợi Cảm đều cảm nhận được khí tức của Góc Nhìn Thứ Tư, dự đoán được sự xuất hiện của Tiêu Cẩn Dư.
Tuy nhiên, lần này, cả hai người họ đều không nhận ra sự tiếp cận của A01 và A02.
Tiêu Cẩn Dư bình tĩnh quay đầu, ánh mắt lọt vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Đã là buổi chiều, sắc trời dần tối sầm.
Ánh đèn trắng sáng chói trong phòng bệnh rọi xuống từng thiết bị y tế phức tạp cồng kềnh. Triệu Hận quấn băng dày khắp người, thấy hai người Túc Cửu Châu đến, hắn lập tức ngồi dậy: "Túc Thượng tá..." Đem Từ Tư Thanh doạ hoảng, chớp mắt đã đến bên giường đỡ hắn, ánh mắt chỉ hận không thể cố định hắn một chỗ luôn.
Túc Cửu Châu cười nói: "Cậu cứ nằm đi." Anh quét mắt nhìn xác ướp trên giường một vòng, gật đầu: "Dưới cấp 4 thì vết thương thế này không sống nổi đâu."
Triệu Hận ánh mắt lảng tránh lung tung không dám nhìn tiến sĩ Từ "hung thần ác sát".
"Chờ em khỏe rồi lại về, như vậy đã được chưa." Triệu Hận bị khí tràng của tiến sĩ Từ ép tới thức thời.
"...." Em có còn lương tâm nữa không!
Chỉ trừ 2 đương sự, mọi người xung quanh đều bật cười.
"Còn không phải vì muốn tốt cho em, thiếu chút nữa..." Từ Tư Thanh bất đắc dĩ hạ giọng, vừa đau lòng vừa bực mình, vậy mà tên ngốc này nhìn anh ta có khác nào nhìn thấy chủ nợ không, còn không dám nhìn thẳng mà nói.!
"...." Triệu Hận nhìn đối phương kiềm chế lại kiềm chế, cuối cùng cũng hun ra được một chút tội lỗi, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy, "ai nha bụng em đau!"
"Đau nơi nào, để anh gọi bác sĩ." Từ Tư Thanh sắc mặt chợt biến, nghiêm trọng muốn tìm bác sĩ thật. Bàn tay lại bị Triệu Hận giữ lấy.
"Anh không giận nữa là nó hết đau." Triệu Hận cố sống cố chết bảo toàn mặt mũi của chính mình, tuy rằng đã có ý tưởng có chết lần nữa cũng không xuống nước... ai ngờ người đàn ông này tin thật.
"....." Vô lương tâm!
Triệu Hận đã từng chết một lần rồi.
Khoảnh khắc logic sụp đổ, với tư cách là người dùng cấp 4, các nhân tố logic dồi dào được lưu trữ trong não hắn như những lưỡi dao sắc bén càn quét khắp cơ thể. Cộng thêm một trận đại chiến với ông chủ Cẩn, Từ Tư Thanh tìm thấy hắn khi hắn thực sự đã ngừng thở, toàn thân không còn một mảnh da thịt lành lặn.
Triệu Hận cười ngây ngô, giọng điệu có chút đắc ý: "Giờ em đã là A58 rồi, cảm thấy rất nhanh sẽ lên cấp 5."
Nghe vậy, hai người dùng cấp 5 và một người dùng cấp 6 trong phòng bệnh đều gật đầu, khen ngợi nhìn về phía hắn, chỉ có một người là âm trầm không nói gì nhìn hắn chăm chú.
Triệu Hận bỗng cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Một lúc sau.
Triệu Hận: "..."
Người dùng cấp 4 đặt ở bất cứ đâu trên Hoa Hạ cũng dư sức làm Phó đội trưởng, sao trong cái phòng bệnh này lại chỉ xếp thứ 5, mà nguyên nhân là vì chỉ có 5 người!
Khuôn mặt Triệu Hận – người dùng yếu nhất trong số những người có mặt – nóng bừng, may mà da hắn vốn dĩ đã ngăm đen nên cũng không nhìn ra được gì.
Túc Cửu Châu liếc qua bệnh án treo ở đầu giường Triệu Hận, lại ẩn ý sâu xa nhìn Từ Tư Thanh vì Triệu Hận mà không còn giống A02 nguyên bản nữa.
"Nhanh thật đấy, Tiến sĩ Từ thật lợi hại, đã sắp làm baba rồi."
Đến lượt Tiêu Cẩn Dư sững sờ, anh nói cái giọng âm dương quái khí gì vậy.?!
Triệu Hận trên mặt lại nóng lên.
"....." Từ Tư Thanh cũng có một chốc vô ngữ cứng họng. Nhưng anh ta rất nhanh đã khôi phục khí chất một người đứng đầu "Túc Thượng tá 'yêu thích' Trung Đô như vậy, vừa hay có thể ghé thăm vật ô nhiễm kia."
"Chắc là thôi vậy. Tôi rất bận. Nhưng nếu anh không thể lo xuể công việc và chăm con, tôi rất vui lòng hỗ trợ (cười) một chút." Túc Cửu Châu thấp thấp hả hê cười.
"Chúng tôi có thể chăm được, sẽ không bỏ bê công việc." Triệu Hận không hiểu nội tình nghiêm túc hứa hẹn.
"...." Anh bị ấu trĩ à.
"...." Omg, mấy người này có quỷ???
"...." Di chứng sụp đổ logic?.
Đều nói một lần mang thai ngốc 3 năm, Triệu Hận còn mang hẳn song thai, xem ra ngày sau tiến sĩ Từ phải nghiêm túc nỗ lực rồi.
Tiêu Cẩn Dư biết Túc Cửu Châu đang nhắc đến chuyện năm xưa Từ Tư Thanh khuyên anh lưu lại huyết mạch trước khi sụp đổ logic. Từ Tư Thanh khi đó không có ý định kết hôn, nhưng lại rất có hứng thú muốn nuôi con hộ A01. Bây giờ thì hay rồi. A01 đang cười người ta bị vả mặt không trượt phát nào?
Bầu không khí nhất thời quỷ dị, Triệu Hận vô tri cắn táo.
Thật không ngờ giữa những người dùng cấp cao này còn có nội tình như vậy. Trực giác thứ n của Nhà Mộng Tưởng điên cuồng nhấp nháy. Cô bắt đầu hiếu kỳ về vật ô nhiễm kia rồi, yêu thích, ghé thăm, là yêu thích cái gì, ghé thăm như thế nào...
Túc Cửu Châu, Tiêu Cẩn Dư và Từ Tư Thanh nói chuyện nghe có vẻ rất bình thường.
Chỉ có cô gái choàng khăn còn đang cầm con dao gọt táo, cô trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn hai người đàn ông đối diện giường. Ánh mắt tr*n tr** như vậy rất khó che giấu trước mặt quân nhân, Túc Cửu Châu chuyển ánh mắt, nhàn nhạt nhìn vào Nhà Mộng Tưởng.
Nhà Mộng Tưởng: "..."
Nhà Mộng Tưởng lại lấy một quả táo từ giỏ trái cây đầu giường, ba lần năm lượt gọt sạch, đưa cho Triệu Hận: "Này, ăn táo đi."
Triệu Hận, người vừa mới ăn được nửa quả táo trước đó: "Cà...? Không phải, tôi chưa ăn xong." Hắn chỉ vào quả táo đang cắn dở trên tay, "Tôi đại khái... chưa ăn xong?"
Nhà Mộng Tưởng mặt không đổi sắc: "Ăn nhiều táo sẽ mau khỏi bệnh. An apple a day keeps the doctor away."
Triệu Hận: "?"
Tiêu Cẩn Dư: "?"
Từ Tư Thanh: "?"
Túc Cửu Châu cúi mắt nhìn cô gái thấp bé, nửa ngày, anh khẽ cong môi: "Nói đúng đó."
Triệu Hận mắt tròn xoe nhận lấy quả táo, hắn nhìn hai quả táo trong tay trái và phải của mình, rất lâu sau, mới vẻ mặt ngơ ngác cắn xuống một miếng..... Sau đó... Đưa quả táo ăn dở tới miệng Từ Tư Thanh.
"....?."
"...Chua" không thể lãng phí lương thực. Triệu Hận rất hiển nhiên và thực tế.
"......" Cẩu nam nam.
Sau khi tự mình xác nhận tình hình của Triệu Hận, Tiêu Cẩn Dư mới thở phào nhẹ nhõm. Đối với Góc Nhìn Thứ Tư mà nói, Triệu Hận có thể coi là người thầy khai sáng của cậu. Thanh niên da ngăm vạm vỡ này sở hữu một trong những chuỗi logic có sức tấn công mạnh nhất Trung Đô, nhưng tâm tư hắn lại rất đơn thuần. Cũng chính vì vậy, hắn là một người bạn thực sự đáng để kết giao.
Tiêu Cẩn Dư không khỏi nghĩ: Nếu "EQ" của Triệu Hận cao hơn một chút, có lẽ Vương Thao đã sớm cho hắn nhậm chức Phó đội trưởng Trung Đô rồi.
Nhưng mặt khác, nếu Triệu Hận khôn khéo hơn, hắn cũng sẽ không thể khiến Từ Tư Thanh, A02 chỉ làm theo ý mình, luôn che giấu bản thân rất tốt phải bại lộ, nơi nơi vì hắn săn sóc lo lắng; khiến Nhà Mộng Tưởng, một người luôn cẩn trọng đề phòng, cũng phải buông bỏ cảnh giác để trở thành bạn của mình.
Triệu Hận hỏi: "À đúng rồi Túc Thượng tá, tôi sắp lên cấp 5 rồi. Tôi nghe nói có mấy người dùng cấp 4 cũng sắp lên cấp 5 rồi. Có một chuyện, một người bạn của tôi hôm qua nhờ tôi hỏi anh..."
Túc Cửu Châu không trả lời theo lời hắn, mà hỏi: "Bạn nào?"
Triệu Hận thành thật khai: "Heo Heo Hương Sóng."
Túc Cửu Châu: "Cậu ta hỏi cậu, liệu tôi bây giờ có thể lên cấp 7 không?"
Triệu Hận kinh hãi: "Sao anh biết!"
Túc Cửu Châu bình tĩnh nói: "Nửa năm trước cậu ta đã hỏi tôi câu này rồi."
Mỗi người dùng đều muốn sống.
Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều muốn sống tiếp. Dù đau khổ đến mấy, họ vẫn muốn đau khổ mà sống qua mỗi ngày.
********
"Tôi nhớ Heo Heo Hương Sóng." Túc Cửu Châu hỏi một câu nghe có vẻ kỳ lạ: "Cậu nghĩ mình khoảng khi nào thì có thể lên cấp 5?"
Triệu Hận: "Đại khái cuối năm? Sớm nhất cũng phải nửa năm nữa."
Sinh xong sẽ thăng cấp? Hoặc thăng cấp xong rồi sinh?
Túc Cửu Châu nhếch môi: "Vậy thì tôi và tiến sĩ Từ có lẽ sẽ nhanh hơn cậu đó."
Triệu Hận và Nhà Mộng Tưởng hoàn toàn đứng sững tại chỗ.
Chỉ có Từ Tư Thanh là không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhìn Triệu Hận ngây ngốc dừng cả ăn táo, không chớp mắt nhìn mình, Từ Tư Thanh thanh không tiếng động gật đầu. Trong lòng giống như có người nhét thêm bông gòn vào vậy, mềm mại một mảnh.
"Đến đo nhiệt độ rồi, ôi, đông người quá..."
Thanh âm trong trẻo của y tá phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Tiêu Cẩn Dư nghiêng người, nhường lối đi. Từ Tư Thanh cũng đứng qua một bên. Rất nhanh, hai y tá ra vào, đo các chỉ số cơ thể cho Triệu Hận.
Tiêu Cẩn Dư và Túc Cửu Châu không nán lại nữa, sau khi xác nhận tình hình của Triệu Hận, hai người nói thêm vài câu rồi cùng nhau rời đi.
Trong phòng bệnh rộng rãi, những lời dặn dò của các y tá không ngừng vang lên, Triệu Hận rất phối hợp trong các cuộc kiểm tra. Từ Tư Thanh không dấu vết ghi nhớ lại tất cả lời nhắc. Nhà Mộng Tưởng lại không đáp lời, cô nhìn hai bóng dáng cao ráo ngoài cửa, nhìn theo họ đi xa dần.
Đột nhiên.
Một y tá cười nói: "Hai người tình cảm thật tốt, từ ngày bạn này nhập viện, tiểu Lạc đã luôn chăm sóc anh ấy. Anh phải biết quý trọng cô gái đó nhé!"
"....." Từ Tư Thanh khóe mắt giật giật.
Tình huống của Triệu Hận là đặc thù, chỉ có một số ít bác sĩ điều trị riêng mới biết. Mà Từ Tư Thanh bởi vì bận rộn không thường xuyên bên cạnh Triệu Hận như Lạc Dao Dao, nên mới có một hồi ô long này.
Triệu Hận lập tức trợn tròn mắt kinh hãi: "Hả???" Ngay lập tức nhìn qua tiến sĩ Từ vẫn luôn một lời cũng không nói.
Nhà Mộng Tưởng cũng trợn tròn mắt, vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, tôi và anh ta không phải quan hệ này." Người có quan hệ này với anh ta là người đàn ông đeo kính kia kìa!!!!
Y tá cười nói: "Hiểu, hiểu mà."
Từ Tư Thanh nghiến răng từng chữ: "Cô không hiểu!"
Nhà Mộng Tưởng gật đầu như giã tỏi: "Thật sự không phải!" Không thể chia rẽ uyên ương được đâu!!!
Triệu Hận cũng nói: "Thật sự thật sự không phải!"
Hai y tá đương nhiên không tin, nhưng sau hàng loạt lời phủ nhận của Triệu Hận và Lạc Dao Dao, và gương mặt lạnh lẽo như thể bị người cướp vợ của Từ Tư Thanh đả động, họ cũng không khỏi lung lay.
"Hai người không phải là người yêu sao?"
Triệu Hận: "Đương nhiên không phải, sao có thể chứ."
Lạc Dao Dao cũng nói: "Chúng tôi là bạn tốt, chỉ là bạn bè thôi!" Làm ơn, tôi không có năng lực làm anh ta lớn bụng đâu! Tôi thề!!!
Y tá nghi ngờ nói: "Không phải người yêu mà lại chăm sóc tận tình đến vậy, tôi là lần đầu thấy đó."
Tiến sĩ (là người yêu mà lại không chăm sóc tận tình) Từ nhẫn nhịn đã lâu: "Tôi mới là người yêu của cậu ta!"
Đã có một khoảng lặng và sự bối rối kéo dài. Đến tận lúc các y tá rối rít xin lỗi rồi rời đi, không khí vẫn căng thẳng đến chạm là nổ.
Tiến sĩ Từ mặt sắp đen bằng Triệu Hận rồi...
Mãi đến khi bàn tay bị người niết nhẹ, anh ta mới nhanh chóng khôi phục trạng thái của bản thân, nhìn về phía tên ngốc đào hoa nhà mình.
"....." Từ Tư Thanh không tiếng động quan sát quả táo bị gọt không ra hình táo đã bị cắn phân nửa.
"Ngọt." Triệu Hận chớp chớp mắt.
"...." Từ Tư Thanh ba phần bất lực bảy phần như ba, hắn cúi người hôn xuống cánh môi hơi nhợt nhạt thiếu sức sống kia, tức giận cắn nuốt.
Nửa ngày, Triệu Hận không chống đỡ nổi r*n r* kêu đau mới được Từ Tư Thanh đại phát từ bi buông tha. Nhà Mộng Tưởng không biết đã ra khỏi phòng từ khi nào.
******
"..... Vẫn là độc thân an toàn" Nhà Mộng Tưởng mới không muốn hít thở cái bầu không khí chua lòm này, đã sớm chạy đi kiếm đồ ăn rồi.
******
Hải Đô trở lại nhịp sinh hoạt bình thường đã là chuyện của 1 tháng sau đó, nhưng vì Kỷ nguyên đại logic giáng lâm, tỷ lệ người dùng thức tỉnh trên cả nước tăng lên nhanh chóng. Người dùng cấp cao của các thành phố lớn đều lần lượt rời đi, trở về thành phố của chính mình tiếp tục điên cuồng công tác.
Trung Đô ở ngay kế bên Hải Đô, lại có Lý Tiếu Tiếu xuất chúng lãnh đạo, nên Vương Thao rời đi muộn nhất. Ngay trước khi trở về Trung Đô hắn đã đến thăm Triệu Hận một lần, ánh mắt không biết bao nhiêu lần muốn nói lại thôi. Đến Triệu Hận thần kinh thô như vậy cũng phải nhìn ra sự khó xử của đội trưởng nhà mình. Ý thức tự bổ não tức trỗi dậy, nhất định là Trung Đô bận rộn nhiều chuyện, đội trưởng không an tâm hắn nhưng không thể bỏ mặc Trung Đô đây mà. Đội trưởng thật tốt!.
"Đội trưởng, anh cứ yên tâm về Trung Đô, sau khi xuất viện tôi nhất định sẽ quay về Trung Đô ngay, hắc hắc, tôi nhất định sẽ không phụ lòng anh, trở thành phó đội trưởng xuất sắc!"
"...." Cậu nghĩ nhiều rồi. Nhìn Triệu Hận hăng hái như vậy, Vương Thao không khó để đoán ra phó tướng của mình nghĩ gì. Tuy rằng hắn cũng có chút ý tưởng liên quan, nhưng không hề khoa trương như Triệu Hận bổ não. "Cậu cứ an tâm tĩnh dưỡng." Đắn đo tới lui, Vương Thao chỉ nói ra được lời này.
Trên thực tế, điều khiến Vương Thao đắn đo không phải là tên ngốc này bao giờ có thể trở về Trung Đô, mà là, Từ Tư Thanh đã cùng hắn trao đổi riêng, trước khi Triệu Hận sinh xong, hắn không thể tiếp nhận các nhiệm vụ nguy hiểm của Đội Thanh trừng, đặc biệt là các nhiệm vụ liên quan đến người dùng cấp cao và khu ô nhiễm cấp cao. Nếu thực sự nhân lực không đủ, Từ Tư Thanh sẽ tự mình xuất lực hỗ trợ. Có lời này của A02, rõ ràng còn hiệu quả cao hơn 100 sự hiện diện của Samba Gợi Cảm, Vương Thao khi đó sảng khoái đồng ý rồi, nên đang không biết mở miệng nói câu "an tâm dưỡng thai, chúng tôi chờ tin mừng của cậu" như thế nào.
Thôi vậy, là người khởi xướng, lời này hãy để tiến sĩ Từ nói đi.
Tiếp tục căn dặn mấy câu, Vương Thao liền rời khỏi bệnh viện, đi đến ga tàu điện ngầm trở về Trung Đô. Trung Đô không gặp phiền toái lớn như Hải Đô, thời gian tới vẫn có thể nhờ Tiêu Cẩn Dư hỗ trợ Đội Thanh trừng tạm thời liền xem như để Triệu Hận đi nghỉ phép vậy.
Tuy rằng cái phép này chắc hơn nửa năm....
******"
Trời chuyển hoàng hôn, vệt nắng cuối chiều nhuốm một màu đỏ rực rỡ như ánh lửa.
Lạc Dao Dao đi thực hiện nhiệm vụ trên App Trường Não rồi, Triệu Hận buồn chán ở bệnh viện chờ Từ Tư Thanh đến. Trong lúc chờ đợi, hắn có chút vô tri nhìn xuống bụng nhỏ của mình, Lạc Dao Dao nói người bình thường mang thai thì 3 tháng vẫn chưa hiện rõ đâu, nhưng không biết có phải vì hắn mang song thai hay không, bụng nhỏ vốn dĩ bằng phẳng không chút mỡ thừa giờ phút này đã nhô lên một độ cong êm dịu, rất kì lạ, cũng rất vi diệu. Triệu Hận không khỏi ngẩn ngơ xoa nhiều một chút. Không chân thực chút nào cả. Lạc Dao Dao vẫn luôn thường lải nhải bên tai hắn mấy cái triệu chứng thai kì như ốm nghén này nọ, rồi các loại biểu hiện cần chú ý như dễ dàng mệt mỏi, ăn uống kém này kia, nhưng là hắn không có!
Đúng vậy! Một cái biểu hiện thai kì cũng không có! Nếu không phải bụng nhỏ nhô lên, và hình ảnh siêu âm B rõ ràng hiển thị có hai cái sinh mệnh ở bên trong, thì hắn tuyệt đối sẽ không thể tin nổi.
Xoa xoa bụng một hồi, lại khe khẽ chọc tới, Triệu Hận tự ngu tự nhạc đến không phát hiện ra Từ Tư Thanh đến từ lúc nào, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn.
"Đừng nghịch. Thực sự có bảo bảo ở bên trong đấy."
Triệu Hận giật nảy mình, mặt xoát cái nóng lên. "Anh đến từ lúc nào vậy."
"Vương Thao vừa đi thì anh đến." Hắn gặp Vương Thao ở ngoài cửa, nghe Vương Thao dùng ngữ khí cha già gả con nhờ cậy hắn chăm sóc Triệu Hận, đến giờ vẫn còn cảm thấy cạn lời.
"Vương Thao nói gì với em?" Từ Tư Thanh vươn bàn tay thon dài trắng lạnh lên áp tới bàn tay đang xoa bụng của Triệu Hận. Chỉ cảm thấy may mắn Triệu Hận không bị thai nghén hành hạ.
"Đội trưởng Vương không nói gì cả, chỉ dặn em giữ gìn sức khỏe, nhưng từ thái độ có thể nhìn ra được đội trưởng hy vọng em sớm bình phục trở về Trung Đô nhậm chức Phó đội trưởng." Nhắc đến vị đội trưởng đáng kính của mình, Triệu Hận hai mắt sáng ngời, khuôn mặt đơn thuần dường như cũng sáng lên. "Khi nào thì em có thể xuất viện! Em đã hồi phục rồi, em thậm chí cảm thấy bản thân còn dư sức vào khu vực ô nhiễm truy tìm kẻ ô nhiễm!".
"...." Em mơ đi. Vương Thao vậy mà lại ném nan đề này cho hắn. "Ngoan, xuất viện thì có thể, nhưng khu vực ô nhiễm thì tạm thời là không." Từ Tư Thanh biểu hiện không nhìn ra một chút khác thường nào, dỗ dành Triệu Hận đến nhuần nhuyễn mười phần.
Mà Triệu Hận vừa nghe có thể xuất viện đã hoàn toàn không nghe lọt bất kì lời nào nữa. Hắn đã chán ngấy bệnh viện rồi! Hắn muốn về nhà, bảo bảo cũng nên về nhà!
"Được, về nhà thôi, Đoàn Đoàn Viên Viên cũng muốn về nhà!" Triệu Hận hưng phấn giới thiệu nhũ danh vất vả lắm mới nghĩ ra được cho Từ Tư Thanh.
"Được, về... Đoàn Đoàn Viên Viên?." Từ Tư Thanh sửng sốt một chút.
Có vẻ tiến sĩ Từ ngoài công việc nghiên cứu và lão bà thì chưa dành ra nổi một phân nào cho hai đứa con vẫn chưa chào đời.
"Là nhũ danh của bảo bảo, trai gái đều có thể sử dụng. Không phải rất hay à, chúng ta sau cùng vẫn một nhà đoàn viên." Triệu Hận cũng không cảm thấy biểu cảm của Từ Tư Thanh có vấn đề gì, hào hứng thể hiện quan điểm của bản thân.
"Được, nghe em, Đoàn Đoàn Viên Viên rất dễ nghe." Từ Tư Thanh cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm mềm mại chảy qua, bào mòn hết thảy lý trí sắc cạnh của hắn.
"Em muốn về Trung Đô!" Triệu Hận chớp lấy thời cơ không do dự.
"Được....."
"Hehehe về Trung Đô thôi, về làm Phó đội trưởng nào!!!" Triệu Hận sung sướng đạt được ý đồ, bước chân hữu lực tiến về phía trước.
"......" Em giỏi lắm! Một lần mang thai ngốc 3 năm không phải là Triệu Hận, phải là Từ Tư Thanh hắn mới đúng.
******
Cuối cùng, Từ Tư Thanh vẫn là không thắng nổi sự kiên quyết "sống làm Phó đội trưởng Trung Đô, chết làm ma Trung Đô ", bắt đầu cuộc sống ngày làm ở Viện Nghiên cứu Logic Hải Đô, tối 'bay' về Trung Đô.
Đúng vậy, 'bay' , ngồi tàu 1 tiếng đồng hồ đối với A02 thực sự quá lâu!