Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 45: C45: Cháu Gái Tạ Kỳ Ngôn



"Nào nhanh tính tiền đi!"

Nhóm bạn nữ 3 người bước đến quầy thanh toán với thái độ ngông nghênh. Mặc kệ ánh mắt thờ ở của người bán hàng, nhóm bạn nữ vẫn không ngừng buông ra thái độ công kích. Tiếng rầm của bao thuốc lá đập xuống cùng tiếng va chạm của những lon bia cũng đồng loạt vang lên.

Nhưng đứng trước những ánh mắt châm chọc đó, Mỹ An vẫn giữ thái độ thản nhiên như điều đó đã xảy ra rất nhiều lần trong đời mình. Vì mỗi lần như thế, cô cũng không hề có lựa chọn nào khác ngoài đón nhận.

"Các cậu chưa đủ tuổi, tôi không thể bán thuốc lá cho các cậu được."

Mỹ An ở trường là cán bộ mẫn cán, khi đi làm là nhân viên gương mẫu. Ở nơi đâu, cô luôn ý thức được mỗi việc làm không phải phép đều sẽ dẫn mình đến hậu quả, nhất là khi cô còn chẳng có một ai chống đỡ phía sau. Hơn nữa, đây là công việc làm thêm duy nhất mà cô vất vả lắm mới kiếm được để trang trải cho khoản sinh hoạt cá nhân, phụ giúp bố mình. Việc bán rượu và thuốc lá cho trẻ vị thành niên không chỉ khiến cô có nguy cơ mất việc mà có thể bị truy tố.

"Rượu không bán, thuốc lá không bán, mày chê tiền hay là chê bọn tao."

"Tôi xin lỗi, đây là quy định. Mọi người muốn mua thì phải có giấy chứng minh."

Dứt lời, một tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ phía sau đám nữ sinh, mọi người cũng ý thức mà nhanh lùi lại để nhường đường cho người nãy giờ vẫn đứng ở phía sau bọn họ. Không cần thấy, nghe giọng thôi cũng biết là Lý Giãn Kỳ.

"Hà Mỹ An, mày thực sự giỏi quá rồi. Ở trường nghiêm chỉnh kỷ luật, ở đây lại nói đến quy định."

"Thời gian qua tao để yên cho mày nên mày mới quên sự hiện diện của tao rồi phải không?"

Lý Giãn Kỳ khẳng khái bước lên, toàn bộ thái độ thù địch găm thẳng lên người của Mỹ An.

Cô ta không sợ ở đây có camera quay lại sao? Không sợ nơi đông người hay sao? Đây đâu phải là Gia Nghê mà Lý Giãn Kỳ sẽ có vỏ bọc nữ sinh che đậy. Nhưng điều đó cũng không lớn bằng chiếc khiên chắn mang tên Lý Hoạch. Thanh thế của một trong mười người giàu nhất Tô Hàn cùng mối quan hệ giữa bố cô và quan chức lãnh đạo tại Thành Đô chính là một nơi dung dưỡng tính cách ngang ngạnh của Lý Giãn Kỳ.

"Lý Giãn Kỳ ở đây không phải là trường học, tao không phải là bạn học của mày, ở ngoài càng không phải là bạn thân, không hề có quan hệ thân thiết để nhớ sự hiện diện của nhau cả."

"Nếu muốn mua đồ, cứ thuận mua vừa bán. Nếu muốn mua rượu và thuốc cần phải có giấy chứng minh."

Lý Giãn Kỳ cảm thấy mình như đang bị sự cứng đầu của Mỹ An trêu tức. Hành động không chịu nhún nhường của Mỹ An chính là không cho Giãn Kỳ mặt mũi trước đám thân cận của mình.

"Giấy thì tao không có để đưa, nhưng tao sẽ chứng minh cho mày thấy không nên nói nhiều như vậy trước mặt tao."

Vừa dứt câu, Lý Giãn Kỳ hung hăng công kích Mỹ An khi nắm chặt lấy cổ áo cô rồi nhanh tay làm động tác kéo đối phương về phía mình và đẩy mạnh Mỹ An ra.

Mỹ An bị toàn sức công kích, thế không kịp trụ mà ngã xuống sàn, lưng đập vào đám hàng phía sau khiến cho phần hàng trưng bày tại quầy bị đổ rạp xuống. Đám người Giãn Kỳ thấy thế mới cười hả hê.

Phần lưng tiếp xúc lớn nên Mỹ An khó tránh khỏi cơn đau, nhưng lần nào bị đánh đều đã quen dùng thêm một chút sức để đứng lên, không muốn lòng tự trọng của mình rơi xuống. Với Mỹ An, có bị đánh thì cũng phải tìm cách đứng lên. Lần này cũng vậy.

Đúng lúc Giãn Kỳ muốn thừa thế làm khó, một tiếng nói vang lên từ bên ngoài cửa.

"Thế cảnh sát yêu cầu thì có nên lấy giấy chứng minh ra không?"

Im ắng quan sát, lúc này, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã mới bước gần đến đám nữ sinh khi câu chuyện đang đến lúc cao trào, tiện thể cũng nghe được sự phách lối của Lý Giãn Kỳ.

"Cái gì chứ, tụi cháu chỉ đến mua đồ thôi mà!" Một người trong bọn nhận ra Phương Tư Nhã chính là vị cảnh sát gần đây xuất hiện ở Gia Nghê để hỗ trợ học sinh.

"Mua đồ mà phải đẩy người khác thế à?"

"Đây chẳng phải mua rượu sao? Mấy đứa mua rượu sao?" Phương Tư Nhã nhanh mắt đưa tay chỉ vào đám bia trên quầy.

"Mau lấy giấy chứng minh ra!"

Mỹ An lúc này cảm giác được sự bảo vệ của hai người lớn mới dần lấy lại được bình tĩnh. Nhưng cũng lo lắng hai người lớn này sẽ quyết làm ra lẽ đến cùng, tuyệt đối sẽ đẩy sự việc càng đi càng xa.

Ở đây có thể chống chọi nhưng còn ở trường thì sao? Lý Giãn Kỳ không phải là một người nói muốn đụng là đụng. Bố cô ta còn nằm trong nhóm 10 người giàu có ở Tô Hàn. Nếu làm to chuyện chính là châu chấu đá xe.

Mỹ An vừa nghĩ vừa siết chặt nắm tay để nén đi tủi hờn đàn bùng cháy trong lòng.

"Dạ mấy bạn này đến đây mua đồ không có, họ không mua rượu đâu ạ. Họ là bạn cùng trường với cháu, nên có đùa hơi quá trớn." Mỹ An cố giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng.

"Quá trớn sao? Đến nỗi đẩy cháu ngã đổ cả đồ luôn sao?" Phương Tư Nhã bất mãn hỏi.

"Chỉ là hiểu lầm thôi ạ!" Mỹ An cúi mặt xuống né tránh ánh nhìn chính trực của Phương đội phó, Giãn Kỳ lại cong khoé miệng cười.

Tạ Kỳ Ngôn hiểu ra chuyện gì đó nên cũng phối hợp ý muốn của Mỹ An.

"Thôi được rồi! Nếu là hiểu lầm thì mấy đứa đi đi!"

Khi nhìn thấy đám người Giãn Kỳ rời đi, Tạ Kỳ Ngôn nhìn sang Phương Tư Nhã. Nhanh chóng bắt được ánh mắt hoài nghi, Phương Tư Nhã gật đầu tỏ ý hiểu rõ rồi bám theo đám người Lý Giãn Kỳ.

Một mình Tạ Kỳ Ngôn ở lại cửa hàng tiện lợi với Mỹ An.

"Em thực sự chịu đựng nổi sao?" Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi mở lời khi không gian yên ắng đã hoàn toàn được nhường cho cả hai.

"Chị nói gì em không hiểu." Mỹ An ép mình bận rộn sắp xếp lại mớ hỗn độn của trận ẩu đả ban nãy, cố tình không nhìn thẳng Tạ Kỳ Ngôn.

"Đó chẳng phải là bắt nạt sao? Em tránh được một lúc, không tránh được cả đời đâu."

"Nếu không như thế thì em phải làm gì?" Trong giọng nói nghe ra rất nhiều bi ai và bất lực.

"Hà Mỹ An, em quen với Từ Thiếu Linh đúng không?"

Mỹ An nghe đến ba từ Từ Thiếu Linh bỗng khựng tay lại, trong lòng như có một cơn sóng lớn đột ngột ập về, cô đỡ không nổi nên bàn tay có chút bất lực mà đánh rơi món hàng đang cầm xuống đất.

Là bạn tốt, là đồng niên tương trợ, là người có thể đem hết tấm lòng để chia sẻ, lẽ nào không biết Từ Thiếu Linh là ai và cách cậu ấy rời đi đau lòng đến thế nào?

"Bạn học cũ."

"Em biết chuyện xảy ra với em ấy chứ?" Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh bắt được ánh mắt có đôi chút ngập ngừng của Mỹ An.

"Chuyện đó ai cũng biết!" Mỹ An vẫn liến thoắng sắp xếp lại đồ đạc và đáp trả Tạ Kỳ Ngôn.

"Em không biết chuyện gì đặc biệt hơn về em ấy sao?"

"Em và cậu ấy không thân, có thể biết chuyện đặc biệt gì chứ?"

Tạ Kỳ Ngôn thấy sự phòng vệ mạnh mẽ của Mỹ An, biết rõ sẽ không thể khai thác được gì. Hơn nữa, tâm trạng vừa mới bị bắt nạt sẽ hình thành nên loại khiên chắn rất lớn khiến người ta khó lòng đục thủng.

Tuy nhiên, thái độ của Mỹ An cũng cho Tạ Kỳ Ngô cơ hồ vài manh mối.

"Được! Vậy thanh toán giúp tôi mấy lon bia."

Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng trở về nhà, khui bia và làm vài món chờ Phương Tư Nhã. Bọn họ từ lúc ở chung đều rất thích uống bia và tán gẫu.

"Sao hả có thu hoạch gì không?"

"Con bé đó chơi chung với đám thiếu niên quậy phá ở Gia Nghê gần đây!"

"Thân thế con bé thì sao?"

"Đang điều tra! Còn bên cậu."

"Cô bé không nói gì cả nhưng tôi khẳng định cô bé là nạn nhân của bạo lực học đường."

"Nghiêm trọng không?"

"Là dạng có đi đến đâu, cũng không thoát!"

"Có cần làm gì không?"

"Tạm thì chưa. Các thầy cô giáo có lẽ biết chuyện nhưng lại giả mù giả điếc, học sinh thì không dám nói ra nói vô. Hiện tại cũng không thể manh động được, chuyện điều tra lá thư tố cáo cũng không thể ồn ào được, chúng ta cứ đi từng bước thôi."

"Vậy có nên bắt tay vào vị giáo viên chủ nhiệm đã tham gia trong thư tố cáo không?"

"Tôi có hỏi qua, cô ấy đã nghỉ dạy ở Gia Nghê, không biết đã đi đâu, cậu moi cô ấy ra đi."

"Hiểu rồi!" Phương Tư Nhã gật đầu.

"Cậu muốn thôi điều tra các giáo viên trong trường không?"

Tạ Kỳ Ngôn trầm ngâm nhìn Phương Tư Nhã một lúc khi nghe thấy lời đề nghị này.

"Được giao cho cậu, kể cả thân phận của con bé kia nữa, mau chóng có tin tức."

"Tôi biết rồi."

"Chuyện công thì xong rồi, nói chuyện tư đi, cậu với Hàn Hân Đình đã tiến triển như thế nào rồi?"

"Nếu tiến triển hơn thì tôi ngồi đây với cậu à?" Tạ Kỳ Ngôn biểu tình với thái độ bất mãn.

"Không phải chứ! Uổng công nuôi cơm nuôi gạo cậu mà. Cậu đường đường là đội trưởng đội trọng án, xuất thân từ Tạ gia mà không câu được một pháp y à?"

"Nè! Tạ Kỳ Ngôn, đã tiến đến bước nào? Tỏ tình chưa? Đã ôm chưa?"

"Tôi có nói thích cô ấy nhưng cô ấy không trả lời. Tôi không biết phải làm thế nào nữa."

Phương Tư Nhã nghe Tạ Kỳ Ngôn thuật lại chỉ biết thở dài, chỉ trách Tạ Kỳ Ngôn kinh nghiệm trinh sát thì không ai qua nổi còn kinh nghiệm yêu đương cắp sách đi học mãi không xong, hơn nữa, đối tượng của cậu ta lại là con gái. Đúng là không biết viết chữ "khó" thế nào rồi!

"Tạ Kỳ Ngôn à! Tôi ước kỹ năng tán đổ người ta của cậu bằng được một phần mười với kỹ năng phá án của câu, có phải bây giờ cậu có thể ôm người đẹp rồi không!"

"Phá án là chuyện của chuyên môn, yêu đương là chuyện của cảm xúc. Hai thứ không liên quan, hơn nữa, tôi đã rất chủ động với cô ấy rồi!"

"Nè Phương Tư Nhã rốt cuộc có phải cậu chưa bày tôi tuyệt chiêu hay không vậy? Chẳng phải cậu nói mình là cao thủ tình trường sao?"

"Hàn Hân Đình biết cậu thích cô ta nhưng không bài xích cậu, vừa xa vừa gần với cậu. Với tính cách ngang tàng của Hàn Hân Đình, nếu trong lòng cô ta không có cậu, cô ta cần gì bày nhiều trò trước mặt cậu như vậy, chẳng phải nên một chân đá cậu đi hả?"

"Tôi nói cho cậu biết, cậu không mặt dày mà tiến đến chính là bỏ qua cơ hội."

"Vậy bí quyết là phải mặt dày hả?"

"Không! Bí quyết là Tạ Kỳ Ngôn. Cậu đừng cứ ở đó mà lòng vòng nữa, bắt hổ thì vào tận hang, mềm mỏng không được thì bắt người đẹp về. Người như Hàn Hân Đình, lang sói khắp nơi, bản thân cô tạ còn thích săn mồi nữa, cậu cứ chậm chạp là đánh mất đấy"

"Cậu không thấy con gái thật là phiền phức hả? Nếu cứ như phá án, tất cả đều có manh mối, có phải sẽ dễ dàng hơn không?"

"Thế cậu không phải là con gái chắc!"

"Cậu mà còn chậm chạp thế thì không cần tôi, người khác sẽ cuỗng Hàn Hân Đình đi mất. Cô ta hút người thế nào, cậu chẳng lẽ không thấy."

Vì nhận được câu mở cờ của Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã cũng nhanh chóng làm việc. Tuy nhiên vì đây là hình thức điều tra không có trong báo cáo, Phương Tư Nhã hiểu rõ thế khó của Tạ Kỳ Ngôn; nếu quá phô trương tiếp cận người ở Gia Nghê và điều tra thân thế Lý Giãn Kỳ chắc chắn sẽ gây phiền phức. Phương Tư Nhã đành bí mật điều tra.

Nhưng có vài chuyện vẫn phải nhờ người khác. Cụ thể là Tiểu Cảnh với biệt tài truy vấn thông tin mạng xã hội vô cùng nhanh chóng, không có một tường lửa nào đủ sức cản trở Tiểu Cảnh. Nhờ thế, không tốn nhiều thời gian, Phương Tư Nhã đã có trong tay toàn bộ thông tin về cán bộ trường Gia Nghê và một số hoạt động xử lý nội quy được lưu lại trong máy tính của trường.

"Tiểu Cảnh nhà ta tài giỏi thế này có phải là bị điên rồi không?" Phương Tư Nhã thoải mái bông đùa cũng lập tức làm tâm tình của Tiểu Cảnh thả lỏng.

"Đội phó Phương chiếu cố em thôi!"

"Bảo em không cần phải gọi là đội phó Phương rồi mà."

"Nhưng...em nghĩ dù sao đây cũng là cảnh cục."

"Cảnh cục thì sao? Với em là ngoại lệ!" Phương Tư Nhã vừa nói xong, nháy mắt thành thục. Đúng là miệng ngọt hơn đường, chỉ một câu đã có thể lấy lòng được Tiểu Cảnh.

Lúc không khí giữa cả hai xoay những lời phiếm, Tiểu Ca xuất hiện với gương mặt hớn hở tiến đến bàn làm việc của Tiểu Cảnh.

"Tiểu Cảnh! Tối nay đi ăn lẩu đi, tôi và lão Hổ chừa phần cho cô đó!"

"Tối nay, tôi..."

Tiểu Cảnh trước thái độ hồ hởi của Tiểu Ca lại có chút rụt rè. Sự nhiệt tình của anh không phải cô không cảm nhận được. Tình cảm của anh không phải cô không nhìn tỏ, nhưng thực sự cô không cách nào đáp ứng lại nên mới lùi một bước.

"Lẩu tôm đó! Loại cô thích ăn nhất, với cả tôi mời."

Lần trước không thể mời cô ấy ăn mì lòng bò đặc biệt vì không hiểu rõ tình trạng dạ dày của cô ấy khiến anh vừa áy náy mình vô tâm vừa buồn bã vì không thể cùng san sẻ với cô ấy món ăn mình thích. Anh muốn lần này sẽ mời cô ấy ăn món cô ấy vẫn luôn rất thích. Tiền lương hiện tại của Tiểu Ca không nhiều nhưng anh vẫn không thể keo kiệt với người mình thầm mến.

"Vì có một số tài liệu mới tìm được cần nhờ phân tích, tối nay, Tiểu Cảnh là của tôi."

"Đội phó Phương!" Tiểu Ca bất ngờ vì giọng điệu quyết liệt này.

"Sao hả? Cậu muốn dùng việc tư chế áp việc công à?"

"Dạ không ạ! Để lần khác ạ."

Tiểu Ca quay đi, Tiểu Cảnh nhanh chóng dùng ánh mắt xoe tròn thay cho lời cảm ơn trao cho Phương Tư Nhã. Khoảnh khắc chạm vào, trái tim Phương Tư Nhã cảm giác như có một tia nắng vừa đi ngang qua chỗ mình. Cô lại nhớ đến em gái mình, bàn tay bất giác lại giơ lên xoa nhẹ đầu của Tiểu Cảnh rồi dịu dàng để lại một nụ cười cho cô.

Thật ra, Phương Tư Nhã mượn đông mượn tây để lấy công việc tạo đường lui cho Tiểu Cảnh trước Tiểu Ca. Cảnh cục Tô Hàn, mấy ngày gần đây, chỉ tập trung vào việc hỗ trợ hoạt động bảo an và triển khai cơ chế an ninh dành cho các trường học bên cạnh giáo dục ngoài giờ cho học sinh Gia Nghê.

Do đó, phòng trọng án rơi vào mùa thấp điểm, ai nấy cũng về nhà đúng giờ, cả phòng pháp y cũng rảnh rỗi đến mức Hàn Hân Đình suốt ngày nhốt mình trong phòng khám nghiệm nghiên cứu, tìm mọi cớ để đem thêm máy móc về phục vụ công tác. Lâm Chính nhìn thấy phòng pháp y ngày càng khang trang, thiết bị hiện đại đén cả ngân sách của Ưu Đàm cũng không thể kham nổi phải há hốc mồm.

Tạ Kỳ Ngôn biết rõ việc Hàn Hân Đình tự tiện mang máy móc về nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ. Thậm chí, cô còn nhiều lần nói tốt cho Hàn Hân Đình trước mặt Lâm Chính. Đối với Phương Tư Nhã mà nói, trong mắt Tạ Kỳ Ngôn lúc này đúng là chỉ có một mình Hàn Hân Đình. Thành ra, đi đâu thì Tạ Kỳ Ngôn cũng gặp phải Hàn Hân Đình.

Như lúc này, khi Tạ Kỳ Ngôn tính rời khỏi cảnh cục lại đụng phải Hàn Hân Đình tại bãi xe. Cô ấy đang tức giận vì chiếc xe hơi được chọn theo may mắn của mình lại trở chứng.

"Xe hư sao?" Tạ Kỳ Ngôn lo lắng bước đến chỗ của Hàn Hân Đình.

"Cậu thấy mà vẫn hỏi sao?" Hàn Hân Đình đáp trả bằng giọng điệu lạnh lùng.

"Đi bộ cùng không? Sẵn tiện tội mời cậu tô mì ở quán dì Hoa. Cậu chưa ăn gì mà đúng không?"

"Bình thường cậu mà đói bụng thì sẽ giết người mất!" Không hiểu vì sao trước mặt Hàn Hân Đình, sếp Tạ luôn biết nói những câu hài hước như thế.

"Cậu đâu có cùng đường với tôi."

"Không cùng đường nhưng tôi muốn đưa cậu về."

"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu không biết nhà tôi và nhà cậu cách nhau xa thế nào à? Cậu còn đi bộ nữa."

"Là cậu thấy xa thôi, tôi thì không."

"Tùy cậu! Thật hết thuốc chữa mà."

Trước sự chủ động của Tạ Kỳ Ngôn, sự vững vàng vốn đang yếu ớt trong lòng của Hàn Hân Đình rõ ràng dao động. Cô đối với Tạ Kỳ Ngôn lúc nóng lúc lạnh, lúc xa lúc gần là vì muốn đối phương biết khó mà rút lui cũng lại sợ bản thân buông không nỡ, càng sợ bản tính ương bướng của mình làm trầy hết trái tim của Tạ Kỳ Ngôn.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn một bước rồi lại một bước thấy khó không lui, thấy đau vẫn không mềm mại bao lấy Hàn Hân Đình bằng sự nhẹ nhàng và cảm thông của mình. Nếu Hàn Hân Đình thực sự là một tảng băng ngàn năm hoang lạnh, chưa từng cầu vọng nơi đó có thể tìm thấy được ánh nắng mặt trời, Tạ Kỳ Ngôn lại lặng lẽ, lại rất kiên nhẫn cũng lại rất cứng đầu mang nắng về xoa xuống từng lớp tuyết trong lòng cô.

Thứ tình cảm chân thành như vậy, cũng nhẹ nhàng mà nhiệt tình như vậy là điều từ trước giờ Hàn Hân Đình chưa từng đối mặt. Thứ tình cảm này cô vốn không có kinh nghiệm xoay sở. Giá mà Tạ Kỳ Ngôn như bao nhiêu người khác, chạy đến lấy lòng cô, chỉ cần Hàn Hân Đình lành lùng một chút, tàn nhẫn một chút, người ta cũng sẽ biết tự động mà rút lui.

Nếu trách, Hàn Hân Đình chỉ có thể trách bản thân, bây giờ đã đụng phải chân tình rồi. Đuổi mãi không đi!

Trong lúc cả hai trên đường đi đến tiệm mì chị Hoa, tiếng ồn ào của bàn ghế khua lên liên tục, tiếng chén bát vỡ xuống nền nhà khiến một số vị khách sợ hãi chạy đi, đúng lúc một vị khách đụng trúng Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình.

"Nè! Đám nhóc kia!"

Hai thanh âm cùng phát ra một lúc, lực tăng gấp đôi khiến đám thanh niên đang cố ý quậy phá tại quán lập tức dừng tay. Tuy nhiên, khi Tạ Kỳ Ngôn chưa kịp phản ứng, người bên kia đã nhanh chóng hành động.

Đó là một cô gái có khuôn mặt thanh lãnh, dáng người cao ráo, thể hình đầy đặn với cách ăn vận trẻ trung, rất hợp mốt, thân thủ nhanh nhẹ, lập tức lao vào đẩy đám thanh niên kia ra.

Vì bị gây hấn và phá hỏng chuyện tốt, nhóm thanh niên không né tránh sự ngông cuồng đang bộc phát trong lòng, quay sang rồi đẩy mạnh cô gái kia xuống đất, toan dùng thịt đè người, dạy dỗ cho cô nàng lắm chuyện này một bài học.

"Cảnh sát đây!" Tạ Kỳ Ngôn không muốn gây thêm phiền phức, lập tức lấy thẻ cảnh sát trong người, tiến nhanh về đám thanh niên. Đám thanh niên biết khó cũng không muốn day dưa mà ba chân bốn cẳng chạy đi.

"Em không sao chứ?" Tạ Kỳ Ngôn chạy đến xem xét, đỡ cô gái đứng dậy. Do sức đẩy của đám thanh niên khiến tay của đối phương bị thương, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng nhận ra nên mới thể hiện sự lo lắng như vậy.

"Hà Tử Du?"

Lập tức nhận ra giọng nói và dáng hình quen thuộc khiến cô gái hốt hoảng. Kế sách duy nhất lúc này chính là tháo chạy.

Nhưng người đứng trước là Tạ Kỳ Ngôn, năng lực phản xạ tuyệt đối không tầm thường. Người cô muốn giữ, tất nhiên không thể thoát.

"Cô!" Hà Tử Du đành chịu đầu hàng, yếu ớt ngước nhìn Tạ Kỳ Ngôn. Cảnh tượng trùng phùng này khiến người chứng kiến là Hàn Hân Đình thích thú vô cùng.

Hà Tử Du là con gái của chú ruột Tạ Kỳ Ngôn. Dù cách biệt tuổi tác nhưng từ nhỏ Hà Tử Du lại rất thân thuộc và ngưỡng mộ Tạ Kỳ Ngôn. Trong mắt cô, Tạ Kỳ Ngôn năm 18 tuổi vô cùng dũng mãnh theo đuổi lý tưởng mà bản thân yêu thích, chấp nhận bỏ lại mọi sự chăm sóc đến từ gia tộc giàu có để kiên định với ướ mơ. Từ đó đến nay, Tạ Kỳ Ngôn của năm 34 tuổi cũng chưa từng vì điều gì mà đánh mất sơ tâm của mình.

Hà Tử Du chính là hy vọng bản thân có thể giống như Tạ Kỳ Ngôn, một lòng biết điều mình muốn, kiên định với điều mình tin. Mấy năm nay, ở Thành Đô, sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hà Tử Du quyết định chọn vào đại học âm nhạc bất chấp sự phản đối của bố mẹ mình.

Hà gia ở Thành Đô dù không phải là gia đình hào môn, nhưng vì mối quan hệ với Tạ gia, mấy năm gần đây, theo chân Tạ gia, còn đóng góp tích cực vào kế hoạch phát triển cơ sở hạ tầng ở thành phố nên thanh thế nhà họ Hà từ từ tạo dựng được sự vững chắc. Những quan chức chạy đến lấy lòng nhà Hà kể không hết.

Vì vậy, Hà Cảnh cũng là em trai của Hà Tư Mỹ muốn con gái mình học được cách thức giao tiếp của giới thượng lưu, bước chân vào những ngôi trường danh tiếng để làm cột trụ cho gia đình, tập luyện chuyện kinh doanh. Ông chính là muốn dùng hình tượng thế hệ sau mà gột sạch đi nguồn gốc bần hàn. Do đó, từ khi còn nhỏ, Hà Cảnh đã ép con gái mình vào khuôn mẫu chuẩn mực, từ cách đi đứng ăn nói đều phải được huấn luyện nghiêm ngặt.

Chỉ có điều, Hà Tử Du không phải là một chú cừu trắng. Tạ Kỳ Ngôn cũng hoàn toàn hiểu rõ tính cách này.

"Cháu có gì phải giải thích không?"

"Cháu gái ghé thăm cô, có gì phải giải thích sao?" Hà Tử Du cứng miệng.

"Cháu không giống đến thăm cô cho lắm!" Đúng là những chiêu thức này cơ bản sẽ không qua mắt được Tạ Kỳ Ngôn.

"Cô không thương cháu sao?"

"Được rồi! Cô sẽ gọi cho lão Bính, đến đây rước cháu!"

"Sợ cô quá đi! Mẹ cháu bắt cháu đi vào học viện năng khiếu, tiếp nhận đào tạo văn hoá ứng xử, lại còn muốn cháu ghi danh vào đại học kinh doanh, cháu chính là ghét bỏ không có cách cứu vãn."

"Vậy ra cháu đến đây lánh nạn à?"

"Hai người là cô cháu sao?" Hàn Hân Đình bất ngờ lên tiếng.

"Tình cờ bố của em ấy là em của mẹ tôi."

"Bây giờ thì đưa cô xem, vết thương cháu thế nào rồi!"

"Không sao đâu! Chỉ là vết thương ngoài da thôi, tôi có đem thuốc sát trùng và băng cá nhân."

Rất nhanh chóng, Hàn Hân Đình lôi trong túi xách nhỏ của mình lọ thuốc và băng keo cá nhân, thứ cô vẫn luôn mang theo bên mình. Thao tác thuần thục, thái độ chuyên tâm, ánh mắt cực kỳ có tính chăm sóc, từ sườn mặt bên này, vẻ ngoài của Hàn Hân Đình cực kỳ có tính công kích với trái tim của Tạ Kỳ Ngôn.

"Cô nhìn chị gái xinh đẹp này không biết chớp mắt, lại còn dịu dàng như vậy, cô thích người ta à?" Hà Tử Du tinh ranh phát hiện ra ánh mắt không rời của Tạ Kỳ Ngôn.

"Hà Tử Du, biết mình đang nói cái gì không?"

"Nhưng cô chưa từng nhìn cháu như vậy mà!"

Cách trêu ghẹo của Hà Tử Du đối với Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình không khỏi cảm khái. Hiếm

"Nè Tạ Kỳ Ngôn, cháu cậu thú vị hơn cậu nhiều lắm đó!"

Thân phận là cô, Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể thấy cháu gái của mình một thân một mình chạy đến đây mà bỏ mặt. Cô muốn đưa Hàn Hân Đình về nhà lại thành ra phải đưa cô cháu gái của mình về để họp gia đình.

Hàn Hân Đình nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc của Tạ Kỳ Ngôn lúc hai người họ chia tay ở quán dì Hoa mà hận không thể cười thành tiếng.

Đúng lúc cả hai chỉ mới đi được một đoạn, tiếng chuông điện thoại cùng lúc reo lên inh ỏi.

"Sếp Tạ! Ở Gia Nghê có người chết!"

Tạ Kỳ Ngôn đành gọi Mạc Bắc cầu cứu còn mình cùng Hàn Hân Đình đến hiện trường.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...