Gục Trước Dịu Dàng

Chương 49



Buổi tối ngày lễ Giáng sinh, Tư Họa đăng một trạng thái mới trên vòng bạn bè.

Hạ Vân Tịch ở nơi Dung Thành xa xôi lướt được tấm hình chụp ở background cây thông noel, nhanh chóng zoom to lên.

Hai người trong bức ảnh mặc đồ đôi cùng màu, người đàn ông ôm lấy vai cô gái, chỉ để lộ một nửa sườn mặt. Nhưng Tư Họa trong bức hình đó lại nhìn thẳng về ống kính, tay tạo dáng chữ V, nét mặt rạng rỡ.

Hạ Vân Tịch nhìn bức hình rất lâu, gần như không nhớ được, lần trước nhìn thấy biểu cảm này của Tư Họa là khi nào?

Cô ấy mở album trước đây của mình ra, thời gian kéo lùi dần về trước, từ lúc tốt nghiệp cho đến đại học năm cuối, đại học năm ba, năm hai, năm nhất. Đó là khi Tư Họa đang thích ứng với cuộc sống đại học, cùng bạn bè tụ tập, chơi đùa mới có được nụ cười tươi tắn như thế.

Sau này khi Tư Họa và Hạ Diên Tiêu yêu nhau, từ mong đợi ngọt ngào cho đến cẩn thận dè dặt, thời gian đã xoa dịu tính khí của cô. Mọi người chỉ nhớ tính cách cô nhu thuận, khi vui thì cũng chỉ mỉm cười nhẹ, hoàn hảo không khuyết điểm, nhưng lại bị ngăn cách bởi một ranh giới nhìn không thấy, chạm không tới.

Thế nhưng trên tấm ảnh đó, dường như cô ấy có thể nhìn thấy một Tư Họa vui tươi, hoạt bát.

Hóa ra, sự trưởng thành mà thời gian mang đến cho con người không nhất thiết phải là âm thầm, chịu đựng hay khắc chế, mà còn có thể tìm lại bản thân mình trước đây…

“Vân Tịch, con đang xem cái gì đó? Xem nhập tâm như vậy?”

“À…” Một giọng nói dịu nhẹ kéo Hạ Vân Tịch ra khỏi miền kí ức, cô ấy nhìn người phụ nữ nhã nhặn ở đối diện, khóe miệng cong lên: “Không có gì, chỉ là xem bạn bè cập nhật trạng thái mới nhân lễ Giáng sinh, cảm thấy thú vị.”

Nghe thấy lời này, người phụ nữ tiếc nuối thở dài: “Thật là đáng tiếc, công việc của anh trai con bận rộn quá, bây giờ vẫn còn đang công tác ở Cảnh Thành.”

“Hơ…” Hạ Vân Tịch chớp chớp mắt thiếu tự nhiên, phụ họa theo: “Đúng vậy, anh con là người như vậy đó, quá nghiêm túc và cố chấp với một số việc.”

“Không sao, mẹ có thể hiểu, bố con thường nói đàn ông phải coi trọng sự nghiệp, Diên Tiêu có lòng phấn đấu cũng là điều tốt.” Người phụ nữ giỏi lý giải ý nghĩ của người khác, thậm chí không cần Hạ Vân Tịch tìm thêm các lý do khác.

Từ sau lần trước Tư Họa quay về thăm bà nội, anh cổ đã theo thỏa thuận với bà nội, mặc kệ người mà mẹ cổ đẩy đến bên cạnh anh, người con gái này là vợ chưa cưới được cả nhà nhất trí lựa chọn, cho rằng xứng đối với anh.

Dịu dàng, ngoan ngoãn, hiếu thuận, có vẻ ngoài mềm yếu của Quý Anh và tính cách ôn hòa của Tư Họa. Quan trọng nhất là, người con gái này môn đăng hộ đối với gia đình họ, nhận được sự cho phép của bà nội và mẹ.

Thế nhưng bọn họ đã bỏ qua mất một điểm quan trọng nhất, trái tim của Hạ Diên Tiêu không ở đây, mà đang ở Cảnh Thành.

Cho nên đến giờ vẫn chưa thừa nhận rõ ràng là có xác lập mối quan hệ người yêu hay không.

Hạ Vân Tịch lưu lại bức ảnh đó, xem đi xem lại. Người đàn ông đứng bên cạnh Tư Họa có lẽ là người yêu mới của cô. Mặc dù không nhìn rõ cả mặt, nhưng dựa vào góc nghiêng một phần ba thế này cũng có thể nhìn ra, người đó chắc là không tệ.

Xem ra, anh trai cô ấy thật sự…

Bỏ lỡ rồi.

Cũng vào lúc này, Ngôn Hy đang trên đường trở về nhà đã nhìn thấy trạng thái mới trong vòng bạn bè của Tư Họa, cô ấy vừa xuống xe là lập tức chạy đi tìm bà nội: “Bà nội! Tin tức độc quyền quan trọng mới nhất đây! Bà có muốn trao đổi với con không nào?”

“Đồng ý.” Bà lão ôm con mèo trong lòng, nhàn nhã dựa vào cái ghế mềm: “Để xem tin tức của con đáng giá bao nhiêu nào.”

Ngôn Hy phấn khích xoa tay, đưa điện thoại đến trước mặt bà.

Nhìn thấy tấm hình, bà lão ngay lập tức ngồi thẳng dậy: “Mau, mau đi lấy kính của bà lại đây.”

“Có ngay ạ!”

Ngôn Hy chạy cực nhanh, đưa chiếc kính lão tới trước mặt bà.

Bà lão vội vàng đeo kính, phóng to bức ảnh lên xem, thét lên một tiếng “Aiyo” kinh ngạc, nở nụ cười hạnh phúc.

“Uây, bà nội, bà nhìn chiếc vòng đeo trên tay chị Tư Họa xem, có phải là rất giống đậu đỏ mà lần trước chúng ta mang về không?” Ngôn Hy nhớ, lúc trước không thấy Tư Họa đeo vòng tay bện thừng màu đỏ bao giờ, nhìn qua thì có thể thấy rõ, đặc biệt là hạt ngọc trang trí trên chiếc vòng, giống hệt hạt đậu đỏ mà cô mang về từ bữa đi chùa cầu duyên lần trước.

“Con cho rằng, hạt đậu đó với hạt mà con tiện tay đem về là giống nhau?”

Mặc dù bà lão không nhìn rõ, nhưng dựa vào bức hình và lời của cháu gái thì gần như có thể chắc chắn, đó là hạt đậu đỏ mà bà đặc biệt thỉnh cầu thay cho cháu trai, đựng ở trong túi bùa cầu phúc.

“Con nhớ ra rồi! Hôm chúng ta đi chùa về, buổi tối anh có tới tìm con để lấy dây đỏ.” Ngôn Hy vỗ tay bốp một cái: “Ôi trời ơi, không phải là anh con tự mình tết vòng tay đó chứ?”

Lần trước thứ anh trai tìm cô ấy để lấy chính là dây thừng màu đỏ, lúc đó không nghĩ nhiều, bây giờ có bức hình làm bằng chứng, tất cả vướng mắc đều có được lời giải thích hợp lý.

“Anh con…”

Thân là bà nội ruột, nhìn cháu trai lớn lên từ nhỏ, bà lão cũng nắm được đôi chút về khả năng khéo tay của cháu trai mình cho mấy việc tỉ mỉ như này. Đứa trẻ đó đầu óc thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, duy chỉ có mấy loại đồ thủ công, dường như trời sinh ra đã thiếu mất khả năng này.

Thế nhưng bà cũng biết, dựa vào tính cách của cháu trai bà, nếu đã dùng đến hạt đậu đỏ đó thì nhất định sẽ không tùy tiện mua một sợi thừng đỏ để tặng người ta cho xong.

“Chậc chậc.” Bà lão không khỏi ghen tị với sự lãng mạn của đám thanh niên: “Hiếm có, thật là hiếm có.”

*

Sau lễ Giáng Sinh, Tư Họa dồn toàn tâm toàn sức vào công việc, hoàn thành tất cả những “Bài tập” đã thiếu sót lúc trước. Từ Tết dương lịch cho đến năm mới chỉ có thời gian một tháng, cô chăm chỉ đi làm không xin nghỉ phép nữa, chỉ tranh thủ thời gian cuối tuần để hẹn hò với Ngôn tiên sinh.

Từ sau khi nói rõ tâm ý, kéo gần mối quan hệ, Tư Họa ngày càng cảm thấy, mình có thêm một người “Bố”.

Bố ruột nuôi cô theo kiểu nuôi thả, rất ít khi chú ý đến những chi tiết trong cuộc sống, lúc nhỏ chỉ cung cấp ăn mặc đi lại, sau này lớn rồi thì chỉ cần biết người vẫn bình an là được.

Nhưng Ngôn Tuyển thì lại khác.

Bản thân anh tâm tư đã kĩ càng tinh tế, chăm sóc người khác lại càng tỉ mỉ chu đáo.

Lúc dạo phố sẽ nắm tay, để cho cô đi vào phía trong con đường.

Khi ra ngoài không cần cô phải suy nghĩ động não, Ngôn tiên sinh có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Đến kỳ rớt dâu sẽ chuẩn bị trà gừng đường đỏ, trước khi ra ngoài đã pha sẵn, đến tay cô có thể uống trực tiếp. Điều khó chịu duy nhất đó là, mấy ngày đó đồ ăn thức uống đều sẽ chịu sự khống chế nghiêm ngặt.

Nếu như sắp xếp được thời gian phù hợp, Ngôn Tuyển sẽ tự mình tới đón cô tan làm. Tư Họa lại đứng cùng với người đồng nghiệp lúc trước: “Còn nhớ lúc cô mới tới còn nói là mình độc thân, vậy mà chớp mắt một cái, cũng đã có người tới đón tan làm rồi.”

Mấy tháng làm việc chung với nhau, Tư Họa đã quen hết tất cả mọi người trong phòng ban, quan hệ cũng kéo gần lại hơn một chút, thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm vài câu. Chiếc xe quen thuộc dừng lại bên đường, Tư Họa vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp: “Tôi đi trước đây, đi về chú ý an toàn nhé.”

Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, kéo dây an toàn theo thói quen: “Hôm nay đến sớm như vậy?”

“Vừa đi Tân Thành về.” Ngôn Tuyển chống một tay trên vô lăng, quay người nhận lấy dây an toàn từ tay cô, cài vào rồi nói: “Nhiệm vụ lúc trước em giao cho anh, hoàn thành rồi.”

“Anh lấy được tranh rồi?”

Lần trước đi tìm Đường Dự Văn, lúc ở sân bay, cô cố ý nói “Giao cho anh một nhiệm vụ”, đó là bảo Ngôn Tuyển đi tìm bức tranh đó. Mặc dù Ngôn Tuyển rất mong chờ nhưng cũng không dám tùy tiện để người khác chạm vào, chỉ có thể đợi đến thời cơ thích hợp, tự mình đi lấy về.

Anh đã xem qua bức tranh vẽ cảnh tuyết rơi đó, toàn cảnh rung động, chi tiết nhỏ lãng mạn, quan trọng nhất là chữ ký.

“Tư Họa tặng Ngôn Tuyển?”

Cô gật gật đầu, ngón tay chống dưới cằm, chớp mắt hỏi: “Lần trước anh nói em dùng bút sáp dầu vẽ quá miễn cưỡng, không biết lần này có thể đạt yêu cầu của Ngôn tiên sinh chưa?”

Anh khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

“Em thấy là có thể.” Tư Họa tự tin gật đầu.

Ngôn Tuyển cười với cô: “Biết rồi mà còn hỏi.”

Quà của Tư Họa tặng, anh làm sao có thể không thích, huống chi bức tranh này có ý nghĩa rất đặc biệt với hai người họ.

“Vậy nên trong lòng em, luôn nhớ mãi không quên chuyến du lịch núi tuyết ấy?”

“Đó cũng coi như là lần đầu tiên em không băn khoăn do dự gì mà đi ra ngoài chơi.” Không giống như lúc trước bố đưa cô đi chơi, nhất định phải vẽ lại cảnh thật. Lúc đó không thể tự do chơi đùa, ngắm cảnh cũng trở thành nhiệm vụ.

Từ trong lời nói của cô nghe thấy được sự tiếc nuối, Ngôn Tuyển vội vàng nói lại: “Như này đi, ăn tết xong tìm một thời gian thích hợp, đưa em ra ngoài chơi.”

“Ăn tết xong?”

“Mùa đông không phải là em sợ lạnh à? Nhiễm lạnh cũng dễ bị ốm, nếu như đi du ngoạn thì mùa xuân rất thích hợp.” Việc anh đã hứa thì sẽ thực hiện từng việc từng việc một.

“Mùa xuân…” Mùa đặc biệt này làm cho Tư Họa nhớ tới công việc.

Gần đây Anni lại tìm cô nói chuyện hai lần, đại ý là sau khi nghỉ Tết xong sẽ nộp danh sách huấn luyện kỳ xuân để xét duyệt. Chứng chỉ hoàn thành khóa đào tạo lần này có giá trị rất cao, thời gian học tập là nửa năm, không chỉ có thể tăng thêm kiến thức, nếu như tốt nghiệp thuận lợi còn có thể tiếp xúc với nhiều cơ hội phát triển hơn.

Thế nhưng, nửa năm…

Một năm trước vẫn còn mơ mơ hồ hồ không cảm thấy gì, bây giờ sự nghiệp và chuyện tình cảm đều đang phát triển ổn định, con số nửa năm này chợt trở nên thật dài.

Nếu như quyết định đi thì đồng nghĩa với việc là cô và Ngôn Tuyển vừa mới bên nhau ba bốn tháng sẽ phải yêu xa, cuộc tình xa cách hai thành phố.

Không, là cuộc tình xa cách hai đất nước.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô lo lắng dằn vặt, không biết nên nói với Ngôn Tuyển thế nào.

Trong lòng có chuyện, Tư Họa bỗng chốc trở nên yên lặng, ngón tay đan vào nhau, chuyển động vòng quanh.

“Sao thế?” Ngôn Tuyển rất nhanh đã phát hiện được cảm xúc của cô thay đổi.

Đầu óc có chút hoảng loạn, Tư Họa tùy tiện nói: “Em đang nghĩ, sắp đến Tết rồi, nên sắp xếp thế nào.”

“Trước đây em đón Tết thế nào?”

“Hôm giao thừa sẽ về nhà ăn cơm đoàn viên với bố, sau đó…” Nhắc đến đây, tiếng nói của Tư Họa chợt dừng lại.

Bữa cơm đoàn viên là việc cô luôn kiên trì giữ vững trong những năm tranh cãi với bố, nhưng bởi vì bố cô không thấu hiểu nên cô cũng chỉ ở lại nhiều nhất hai ngày rồi sẽ đi. Hạ Diên Tiêu không về, cô cũng ngại đi tìm Kha Giai Vân và bạn bè khác, bởi vì người ta cũng phải đi thăm hỏi họ hàng rồi tụ tập bạn bè. Sau đó, cô luôn đón năm mới một mình.

“Nói chung là như vậy đó.” Bởi vì người thân không nhiều, cô cũng không cảm nhận được sự vui vẻ khi tụ tập đông người. Đối với cô, Tết cũng chỉ là một kỳ nghỉ mang theo không khí vui mừng thôi.

Biết được mấy năm gần đây quan hệ với cô với người nhà vẫn luôn căng thẳng, Ngôn Tuyển không cố hỏi, ngập ngừng trong chốc lát, anh khẽ hỏi: “Vậy thì năm nay, em có muốn cùng anh về nhà không?”

“Hả?” Tư Họa hơi ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn anh.

Ngôn Tuyển cười nói: “Bởi vì Tiểu Hy ở nhà, thường xuyên nhắc tới em, bà nội cũng rất mong có thể gặp em.”

Cô rất ít khi nghe thấy Ngôn Tuyển nhắc tới chuyện trong nhà, nhưng về cơ bản cũng biết trong nhà anh có những ai.

Bà nội, mẹ anh, anh trai cùng cha khác mẹ và em gái Ngôn Hy cùng cha cùng mẹ.

Vẫn nhớ lần đầu tiên được Hạ Diên Tiêu đưa về ra mắt gia đình, trong lòng cô thấp thỏm không yên, nhưng cũng cố gắng lấy dũng khí đối diện, cố gắng chuẩn bị quà cáp chu đáo. Hạ Diên Tiêu lợi dụng cô để thể hiện sự chống đối với người nhà, đến cuối cùng, Hạ phu nhân cũng không vừa mắt với cô.

Còn bây giờ, Ngôn Tuyển hỏi có muốn về nhà với anh không?

Mỗi đoạn tình cảm cô lựa chọn đều sẽ đối xử với nó thật nghiêm túc, suy nghĩ về lâu dài chứ không phải chỉ vui đùa trong chốc lát, vậy nên cũng không bài xích việc gặp người lớn trong nhà. Trước mắt, cô và Ngôn Hy nói chuyện ngày càng nhiều hơn, đã hiểu rõ tính cách của cô em gái nhỏ, nhưng vẫn chưa hiểu gì về những người khác trong Ngôn gia.

Tư Họa mím môi: “Mọi người, đều là người như thế nào vậy?”

Ngôn Tuyển chậm rãi kể: “Bà nội lúc còn trẻ là một người con gái xinh đẹp và thùy mị, mấy năm nay tâm thái của bà ngày càng trẻ ra, giống như một đứa bé bướng bỉnh.”

“Anh trai anh thì hiện giờ không ở trong nước, năm nay chắc là sẽ không gặp được anh ấy.”

“Còn mẹ thì, lịch trình của mẹ tạm thời không cách nào chắc chắn được.”

“Vậy thì trong nhà chỉ có bà nội và tiểu Hy thôi sao?” Mắt Tư Họa sáng lên, nhanh chóng nắm lấy trọng điểm.

“Ừ, vậy nên em không cần sợ, coi như một buổi gặp mặt bình thường là được rồi.” Ngôn Tuyển rất chắc chắn mà nói với cô: “Mọi người đều sẽ thích em.”

Ngoại trừ người quen thì chỉ cần gặp một người lớn thôi, Tư Họa thở phào, gật đầu với anh: “Ừ được, vậy thì đi thăm hỏi bà nội một chút.”

“Bình thường bà nội thích cái gì thế? Em phải nghĩ xem tặng quà gì cho thích hợp.”

“Em.”

“Hở?”

“Bà vẫn luôn mong có một người cháu dâu, chỉ cần em đi thì đã là món quà tốt nhất rồi.”

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó!” Cô hờn dỗi, hai má dần nóng lên.

“Anh nói thật mà, Họa Họa đi là biết ngay thôi.” Chỉ hy vọng, cô đừng bị sự nhiệt tình của bà nội dọa sợ là được, dù sao cũng là cháu dâu đã mong mỏi nhiều năm.

Trong lời của Ngôn Tuyển có thể cảm nhận được sự trông mong của bà nội anh, cảm giác trong lòng cô cũng được nén bớt xuống, nhưng quà cáp nên có thì vẫn cần phải chuẩn bị.

Cô nhớ, lúc trước nghe hai anh em nhà họ Ngôn có nhắc qua, bà nội anh thích tranh của mẹ cô.

Chỉ cần về nhà một chuyến là có ngay.

Vừa hay hôm giao thừa cô cũng phải về nhà.

Một chủ ý tuyệt vời lóe lên trong đầu, Tư Họa giơ ngón trỏ lên trước mặt anh ra hiệu: “Em cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

“Được.”

“Đồng ý nhanh như vậy?”

“Cho dù em đưa ra điều kiện gì, chỉ cần không phải là chia tay thì anh sẽ luôn đồng ý.” Sự thẳng thắn, bộc trực của anh cũng chính là đáp án mà Tư Họa thích nghe nhất.

“Năm nay anh có thể cùng em về nhà gặp bố không?” Tư Họa vặn ngón tay, lắp bắp nói: “Em cảm thấy, anh với bố em có thể nói chuyện với nhau…”

Lần trước sau khi bố gặp Ngôn Tuyển, thái độ của ông đã thay đổi ít nhất 90 độ! Người đàn ông này, thần kỳ quá rồi!

*

Nhà họ Ngôn, bà lão cầm điện thoại, hai tai đều dựng hết cả lên.

“Con bé đồng ý rồi?”

“Bà biết rồi.”

Trong điện thoại, giọng điệu của bà nghe vẫn còn điềm đạm. Nhưng sau khi cúp điện thoại, bà đã vội vàng gọi người làm trong nhà: “Chị Lý, mau dọn dẹp căn phòng ở cạnh phòng của cậu hai, chuẩn bị thêm ít đồ dùng của con gái, nhiều cũng được nhưng không được ít.”

“Còn nữa, năm nay trong nhà sẽ có thêm hai người ở, quét dọn mọi thứ trong nhà cho sạch sẽ. Đặc biệt chú ý những chỗ Đoàn Tử hay đi tới, nhất định phải kiểm tra cẩn thận, không được để lại một sợi lông.”

Đoàn Tử là con mèo Ngôn Hy mang về lúc trước, thân hình mập mạp, nên gọi nó là “Đoàn Tử”. Bà lão nuôi bên mình, cũng có thể giải sầu. Thế nhưng trước đó đã nghe cháu trai nói qua, Tư Họa bị dị ứng với mèo, không thể chạm vào.

“Không được, cái bệnh dị ứng này không phải nói giỡn được đâu.” Bà lão nhíu mày suy nghĩ, lại gọi cô người làm thường ngày vẫn hay chăm sóc Đoàn Tử tới: “Mấy hôm đón Tết thì mang Đoàn Tử qua cái viện nhỏ bên cạnh, trông coi cho kỹ, đừng để nó chạy ra ngoài.”

Biết được năm nay cháu trai dẫn bạn gái về nhà, bà lão liền mời mấy bà bạn già thường ngày qua lại rất tốt, đang trò chuyện ở trong vườn hoa: “Cháu dâu lần đầu tới thăm nhà, người làm bà nội tôi đây dù thế nào cũng phải chuẩn bị chu đáo chút.”

Nhắc đến chuyện vui, bà lão cười híp cả mắt: “Con cháu hiện giờ đều thích nhận lì xì đúng không? Mấy bà nói tôi nên trực tiếp tặng tiền hay là tặng nhà đây?”

“Tôi thấy tặng tiền tốt hơn. Chúng ta với đám thanh niên bây giờ có khoảng cách giao tiếp, đồ mua về có khi không hợp ý, dứt khoát tặng tiền cho rồi, để chúng tự đi chọn.”

“Tôi lại nghĩ trực tiếp tặng tiền không tốt đâu, như vậy vật chất quá, không biết còn tưởng bà làm vậy cho xong chuyện.”

“Mà bà kể đi, cháu dâu bà là thiên kim nhà nào thế? Sao trước giờ không thấy nhắc đến chuyện này?”

Mỗi người một câu, nụ cười Ngôn lão phu nhân không sao giấu nổi: “Haizz, thiên kim nhà nào tôi cũng không rõ, nhưng tôi từng gặp qua cô bé này, ngoại hình xinh đẹp, xứng đôi với cháu trai tôi!”

“Vậy thì phải chúc mừng bà chị già trước rồi.”

Sau khi chúc mừng, một bà cụ trong đó bỗng dưng nhắc đến: “Cháu dâu tôi đã mang thai 8 tháng rồi, chẳng mấy nữa là tôi có thể ôm chắt nội rồi.”

Cũng vì câu nói này của bà cụ mà hai người khác cũng hùa theo: “Aiya, vậy thì cũng chúc mừng cho bà rồi, chắt nội tôi năm nay cũng chuẩn bị vào lớp 1 rồi.”

“Còn chắt của tôi vừa mới đi mẫu giáo được nửa kì, đã biết đọc thơ rồi đó!”

Ba bà cụ bỗng nhiên nói đến chuyện chắt nội chắt ngoại, thấp thoáng nghe thấy có ý khoe khoang, Ngôn lão phu nhân không tiếp được lời, đành haha cười theo.

Sau khi tiễn mấy bà bạn già đi, sắc mặt Ngôn lão phu nhân trùng xuống, ôm lấy tim, cảm thấy chuyện gì cũng không suôn sẻ.

“Bà nội.”

Đúng lúc cháu gái đi ngang qua, bà cụ Ngôn thở dài: “Hai anh trai của con chẳng có đứa nào chịu cố gắng cả! Đã sắp ba mươi cả rồi, thế mà ngay cả đứa chắt nội cũng không sinh được cho bà!”

“???”

Dấu hỏi chấm bay đầy đầu Ngôn Hy.

Lúc sáng không phải vẫn còn vui vẻ chuẩn bị tiếp đón cháu dâu sao? Tại sao chớp mắt một cái lại bắt đầu chê tiến độ hai anh trai cô chậm chạp rồi?

Ngôn lão phu nhân ra hiệu cho cô lại gần, nói nhỏ: “Con đi nghe ngóng ở chỗ anh con xem, hỏi xem nó định lúc nào thì kết hôn.”

“Cái này không thích hợp đâu… Anh con vừa mới yêu đương được hai tháng.” Mặc dù bình thường có sở thích kiếm chút tiền tiêu vặt, nhưng không phải là nhiệm vụ nào cô cũng nhận.

“Cũng phải, con gái nhà người ta cũng chưa chắc đồng ý gả.” Ngôn lão phu nhân suy nghĩ một hồi: “Đi gọi chị Lý qua đây, bà có việc dặn dò.”

Ngôn Hy đứng ở sau ghế, nghe thấy những lời bà nội căn dặn, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Hy vọng chị Tư Họa, à không, hy vọng chị dâu Tư Họa có thể trụ vững được!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...