Gương Vỡ Lại Lành
Chương 24
24
“Bùi Trạch Thâm?!”
Đầu óc Thẩm Ly trống rỗng, cô gần như vô thức hét lên: “Anh không sao chứ…”
Bóng lưng thẳng tắp và cao lớn của người đàn ông vững vàng che chắn cô phía sau, kín kẽ đến mức một ngọn gió cũng không lọt.
Hung thủ lại bị hắn hung hăng đạp thêm mấy cái, nằm trên đất kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, vài tay vệ sĩ lao ra từ phía sau Bùi Trạch Thâm, thô bạo khống chế hung thủ.
“Ông chủ Bùi, anh cần được điều trị…” người trợ lý đến muộn sợ hãi kêu lên.
Bộ vest và cà vạt trên người Bùi Trạch Thâm xộc xệch, trên người có một vết thương sâu hoắm, m..áu chảy đầm đìa!
Mặt mày hắn lạnh lùng, cả người toát ra sát khí đáng sợ; nhưng khi quay lại nhìn Thẩm Ly, Bùi Trạch Thâm lập tức bình tĩnh lại và nở nụ cười dịu dàng với cô: “Anh không sao, lát nữa băng bó lại là ổn…”
Tuy nhiên, khuôn mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán hắn khiến không ai có thể cho rằng hắn ổn.
“Mau gọi cấp cứu! Gọi nhanh lên!” Thẩm Ly nhìn trợ lý đứng một bên, hiếm khi mới thấy cô thất lễ như vậy.
“Tôi vừa gọi rồi, họ sẽ đến rất nhanh thôi!” . Xi𝓃 ủ𝓃g hộ chú𝓃g 𝙩ôi 𝙩ại ~ T𝑹Ù𝘔T𝑹U𝑌 ỆN.VN ~
Sau khi nhóm vệ sĩ được đào tạo bài bản sơ cứu khẩn cấp cầm m..áu cho Bùi Trạch Thâm liền đưa hắn vào bệnh viện.
Bùi Trạch Thâm quanh năm vẫn luôn rèn luyện thân thể, cấp cứu xong liền không có gì đáng ngại nữa.
Thẩm Ly sốt ruột ngồi đợi trong hành lang bệnh viện, mãi đến khi biết tin hắn không sao cả, trái tim bị treo tít trên cổ cô bấy giờ mới hạ xuống.
Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thẳng vào Bùi Trạch Thâm đang ngồi ở đầu giường.
Vừa vào cửa, Thẩm Ly lập tức hỏi: “Anh theo dõi tôi sao?!”
Bùi Trạch Thâm thoáng biến sắc.
Thẩm Ly không ngốc, lúc đầu do tình huống khẩn cấp nên cô không kịp nghĩ nhiều, đến bệnh viện rồi liền dần dần nhận ra điểm bất ổn.
Cô bất ngờ gặp nguy hiểm, sao Bùi Trạch Thâm lại có mặt nhanh như vậy?
Thời điểm đó không phải hắn nên ở công ty sao?
Giải thích duy nhất chính là…
Bùi Trạch Thâm mở miệng, cơ thể chưa từng nhúc nhích chút nào ngay cả khi đối diện với tên côn đồ lúc này lại đang khẽ run trước mặt Thẩm Ly.
“Anh… anh xin lỗi, không phải anh cố ý theo dõi em đâu.” Hắn không dám nói dối, thành thật thừa nhận: “Anh nhớ em quá nên muốn theo phía sau nhìn em một chút.”
Bùi Trạch Thâm luôn âm thầm chú ý đến hành tung của Thẩm Ly, mỗi ngày cô làm gì đều có người chuyên báo cáo cho hắn.
Khi biết cô sắp đến cuộc hẹn với Hứa Thời Hoài, Bùi Trạch Thâm cảm thấy như bầu trời sập xuống, đè hắn ngộp thở; đến khi tỉnh táo lại, hắn đã lái xe đến canh trước nhà Thẩm Ly.
Bùi Trạch Thâm chầm chậm theo sau cô, nhìn cô gặp gỡ Hứa Thời Hoài, nhìn cô cười nói vui vẻ với cậu ta…
Hắn ghen tị đến phát điên! Chỉ hận không thể bắt trói Hứa Thời Hoài đem đi, nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không Thẩm Ly sẽ ghét hắn.
Bùi Trạch Thâm xuống xe, chuẩn bị theo sau Thẩm Ly hộ tống cô về nhà, kết quả lại phát hiện một bóng người có ý đồ xấu tiếp cận cô… không chút nghĩ ngợi hắn lao thẳng đến.
Hắn thấp giọng, nói: “Lẽ ra anh phải bảo vệ em thật tốt… vậy mà thiếu chút nữa đã để em bị thương, thật xin lỗi…”
Nội tâm Thẩm Lệ bỗng nhiên xao động, dâng lên những gợn sóng không yên.
Người như Bùi Trạch Thâm thế mà lại bày ra vẻ thận trọng như vậy trước mặt cô, thực sự khiến cô không đành lòng trách hắn được nữa.
Huống chi, hắn dùng cơ thể chắn trước mặt cô, cứu mạng cô.
Thẩm Ly thở dài, đi tới rồi ngồi xuống. Cô nói: “Được rồi, tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi… nhưng lần sau đừng làm bậy thế nữa.”
Thẩm Ly hỏi câu đó cũng không phải muốn chất vấn gì hắn, chẳng qua quá nhiều việc xảy ra khiến cô có hơi không phản ứng kịp.
Bùi Trạch Thâm bình tĩnh nhìn cô, nói: “Sao lại là làm bậy?” Nếu lần sau em lại bị thương, anh vẫn sẽ xông lên không chút do dự.”
Thẩm Ly nhất thời không nói nên lời, đành lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, tên côn đồ kia là sao vậy? Tôi không nhớ tôi có gây thù với bất kì ai.”
“Bùi Trạch Thâm?!”
Đầu óc Thẩm Ly trống rỗng, cô gần như vô thức hét lên: “Anh không sao chứ…”
Bóng lưng thẳng tắp và cao lớn của người đàn ông vững vàng che chắn cô phía sau, kín kẽ đến mức một ngọn gió cũng không lọt.
Hung thủ lại bị hắn hung hăng đạp thêm mấy cái, nằm trên đất kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, vài tay vệ sĩ lao ra từ phía sau Bùi Trạch Thâm, thô bạo khống chế hung thủ.
“Ông chủ Bùi, anh cần được điều trị…” người trợ lý đến muộn sợ hãi kêu lên.
Bộ vest và cà vạt trên người Bùi Trạch Thâm xộc xệch, trên người có một vết thương sâu hoắm, m..áu chảy đầm đìa!
Mặt mày hắn lạnh lùng, cả người toát ra sát khí đáng sợ; nhưng khi quay lại nhìn Thẩm Ly, Bùi Trạch Thâm lập tức bình tĩnh lại và nở nụ cười dịu dàng với cô: “Anh không sao, lát nữa băng bó lại là ổn…”
Tuy nhiên, khuôn mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán hắn khiến không ai có thể cho rằng hắn ổn.
“Mau gọi cấp cứu! Gọi nhanh lên!” Thẩm Ly nhìn trợ lý đứng một bên, hiếm khi mới thấy cô thất lễ như vậy.
“Tôi vừa gọi rồi, họ sẽ đến rất nhanh thôi!” . Xi𝓃 ủ𝓃g hộ chú𝓃g 𝙩ôi 𝙩ại ~ T𝑹Ù𝘔T𝑹U𝑌 ỆN.VN ~
Sau khi nhóm vệ sĩ được đào tạo bài bản sơ cứu khẩn cấp cầm m..áu cho Bùi Trạch Thâm liền đưa hắn vào bệnh viện.
Bùi Trạch Thâm quanh năm vẫn luôn rèn luyện thân thể, cấp cứu xong liền không có gì đáng ngại nữa.
Thẩm Ly sốt ruột ngồi đợi trong hành lang bệnh viện, mãi đến khi biết tin hắn không sao cả, trái tim bị treo tít trên cổ cô bấy giờ mới hạ xuống.
Cô đi vào phòng bệnh, nhìn thẳng vào Bùi Trạch Thâm đang ngồi ở đầu giường.
Vừa vào cửa, Thẩm Ly lập tức hỏi: “Anh theo dõi tôi sao?!”
Bùi Trạch Thâm thoáng biến sắc.
Thẩm Ly không ngốc, lúc đầu do tình huống khẩn cấp nên cô không kịp nghĩ nhiều, đến bệnh viện rồi liền dần dần nhận ra điểm bất ổn.
Cô bất ngờ gặp nguy hiểm, sao Bùi Trạch Thâm lại có mặt nhanh như vậy?
Thời điểm đó không phải hắn nên ở công ty sao?
Giải thích duy nhất chính là…
Bùi Trạch Thâm mở miệng, cơ thể chưa từng nhúc nhích chút nào ngay cả khi đối diện với tên côn đồ lúc này lại đang khẽ run trước mặt Thẩm Ly.
“Anh… anh xin lỗi, không phải anh cố ý theo dõi em đâu.” Hắn không dám nói dối, thành thật thừa nhận: “Anh nhớ em quá nên muốn theo phía sau nhìn em một chút.”
Bùi Trạch Thâm luôn âm thầm chú ý đến hành tung của Thẩm Ly, mỗi ngày cô làm gì đều có người chuyên báo cáo cho hắn.
Khi biết cô sắp đến cuộc hẹn với Hứa Thời Hoài, Bùi Trạch Thâm cảm thấy như bầu trời sập xuống, đè hắn ngộp thở; đến khi tỉnh táo lại, hắn đã lái xe đến canh trước nhà Thẩm Ly.
Bùi Trạch Thâm chầm chậm theo sau cô, nhìn cô gặp gỡ Hứa Thời Hoài, nhìn cô cười nói vui vẻ với cậu ta…
Hắn ghen tị đến phát điên! Chỉ hận không thể bắt trói Hứa Thời Hoài đem đi, nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không Thẩm Ly sẽ ghét hắn.
Bùi Trạch Thâm xuống xe, chuẩn bị theo sau Thẩm Ly hộ tống cô về nhà, kết quả lại phát hiện một bóng người có ý đồ xấu tiếp cận cô… không chút nghĩ ngợi hắn lao thẳng đến.
Hắn thấp giọng, nói: “Lẽ ra anh phải bảo vệ em thật tốt… vậy mà thiếu chút nữa đã để em bị thương, thật xin lỗi…”
Nội tâm Thẩm Lệ bỗng nhiên xao động, dâng lên những gợn sóng không yên.
Người như Bùi Trạch Thâm thế mà lại bày ra vẻ thận trọng như vậy trước mặt cô, thực sự khiến cô không đành lòng trách hắn được nữa.
Huống chi, hắn dùng cơ thể chắn trước mặt cô, cứu mạng cô.
Thẩm Ly thở dài, đi tới rồi ngồi xuống. Cô nói: “Được rồi, tôi còn phải cảm ơn anh đã cứu tôi… nhưng lần sau đừng làm bậy thế nữa.”
Thẩm Ly hỏi câu đó cũng không phải muốn chất vấn gì hắn, chẳng qua quá nhiều việc xảy ra khiến cô có hơi không phản ứng kịp.
Bùi Trạch Thâm bình tĩnh nhìn cô, nói: “Sao lại là làm bậy?” Nếu lần sau em lại bị thương, anh vẫn sẽ xông lên không chút do dự.”
Thẩm Ly nhất thời không nói nên lời, đành lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, tên côn đồ kia là sao vậy? Tôi không nhớ tôi có gây thù với bất kì ai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương