( H ) Đã Từ Rất Lâu
Chương 5: Nam Thanh Quán
Chân núi Nam DiXe dừng lại ở trước đường mòn nhỏ, cả bọn dưới sự dẫn đường của Tiểu Yên thông thả tiến vào. Đi khoảng năm phút liền thấy một người đàn ông trung niên đang đến gần, Tiểu Yên vui vẻ chạy lại chào hỏi:- Chú Triền đã lâu không gặp.Người đàn ông cười cười đáp lại:- Cậu nói đùa, hôm kia còn mới gặp.Tiểu Yên bĩu môi, tỏ vẻ phi thường chán, sao không hợp tác gì hết vậy, không có chút máu ảnh đế gì hết trơn, người ta là đang muốn diễn cảnh xa cách lâu ngày gặp lại có biết không!!- Chú sao chán thế, level lầy lội sao mãi vẫn không lên thế này!!Chú Triền tiếp tục cười, không có trả lời câu hỏi đó.- Đây chắc là bạn của cậu Giang.Chú đưa mắt nhìn bọn Hoành Khiêm rồi cuối đầu chào hỏi. Sau đó, cả bọn lặp tức cuối đầu theo. Tiểu Yên giới thiệu:- Đây là chú Triền, quản lí của nơi này.- Chào chú Triền, cháu là anh trai Vĩnh Yên vì đang bệnh nên không tiện bỏ khẩu trang mong chú thứ lỗi, tên cháu chỉ có một chữ Khiêm, chú cứ gọi Khiêm là được.Hoàng Khiêm lễ độ cuối người giơ tay về phía trước, chú Triền nhanh chóng niềm nở đáp lời:- Không sao không sao, sức khỏe quan trọng hơn, mà nhìn dáng cậu trẻ quá người ngoài không biết còn tưởng cậu là em cậu Giang đây.- Chú sao lần này lại biết đùa rồi, không có đúng chỗ gì hết à!Hoành Khiêm còn đang định nói vài câu khách sáo thì đã bị Tiểu Yên cướp mất lời, lại tỏ vẻ chính mình còn đang ở đây cớ sao chú có thể nói ra những lời như thế, là khen anh mình trẻ hay chê mình già đây mà quá đáng hơn là anh mình còn đang che mặt à, vậy cũng có thể khen được sao chắc chắn là kiếm cớ chê mình rồi.Mà ở một bên khác, Tiểu Kiệt cũng là đang cảm thán, cậu đây chính là thấy từng câu, từng chữ chú Triền nói ra đều chính xác. Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh tại lễ chào đón tân học sinh, cậu còn tưởng em trai nhà ai dẫn đến để bị lạc, máu anh hùng nổi lên, tức tốc bay lại giúp đỡ còn nói mấy câu ví như:" Em trai dễ thương bị lạc à, em đừng sợ có anh đây. "" Trường này ai anh cũng quen, em chỉ cần nói một tiếng anh lập tức dẫn người đến. "Lại ví như mấy hành động nựng má, so đầu, sờ bàn tay nhỏ bé các kiểu... Giờ nghĩ lại thực sự vô cùng xuẩn, không biết giấu cái bản mặt vào đâu cho đỡ nhục. Mà anh sao cũng chơi quá lầy đi, không nói ra sự thật thì cũng thôi còn thích chơi trò ảnh đế, giả bộ đáng thương gì đó thề sao này sẽ thập nhất phần cảnh giác à, không để bị mất bẫy nữa đâu. Nhưng chuyện này đã là gì. Sau đó, anh còn ác hơn khi nói mình là em trai nhỏ bé, manh manh gì đó của Ma Tỷ Tỷ. Phải biết khi mới đặt chân vô trường đã nghe giang hồ đồn ầm ầm:" Vị này là không thể giao tiếp bằng lời nói đâu, thập nhị phần hung hãn. " Nhưng lỡ hứa trước mặt trẻ con rồi vạn phần không thể thất hứa như vậy sẽ làm tấm giương không tốt à. Nghĩ thế, cậu ráng nuốt sợ vào bụng rồi dẫn em trai fake này đi tìm Ma Kha.Kế cuộc thế nào ?Kế cuộc đương nhiên là bị đám học huynh, học tỷ cười ha hả vào mặt. Có thể nói là không thể mất mặt hơn được nữa. Tại sao các vị Đỉnh Kì của ngôi trường Đỉnh Kì danh tiếng này lại đối xử với một học sinh mới tàn nhẫn đến như vậy.Giận rồi, bỏ về đập đầu vô gối tự tử nà!!!Kí ức như mới ngày hôm qua ùa về, cậu ngẫn người, bất giác cười một mình, sau đó bị gọi hồn về bằng cú vỗ vai trời giáng của thằng em Minh Linh.- Anh còn đứng đó làm gì, mọi người đi hết rồi kìa, đi nhanh lên.- Thì từ từ... nè, cậu đợi anh...Có cần đi nhanh vậy không, người ta còn chưa hồi tưởng xong à, còn đánh đau chết được. Đẹp trai mà sao... phần tử bạo lực.Còn ở phía trước:- Chiếu theo lời thiếu gia, chú đã sắp xếp nơi yên tĩnh nhất cho các cậu, sẽ không ai đến làm phiền, chúng ta đi bên này.Nói xong chú Triền dẫn mọi người đi xuyên qua một cánh đồng. Bên trong cánh đồng trồng rất nhiều loại rau củ. Chạy dọc theo đường mòn là vài ụ rau tươi mát vào sâu xíu là cà chua, cà tím rồi đậu bắp, bò trên giàng xa xa không nhìn rõ là bầu hay là bí, dưới đất còn có cả cà rốt, khoai lang và khoai mì. Vô cùng đầy đủ, đây chính là hơi thở của tự nhiên.Qua cánh đồng rau củ là đến cánh đồng hoa, không thể đếm rõ được bao nhiêu loại chỉ có thể biết chúng đang khoe sắc, hé mở giữa ánh chiều nhè nhẹ, hương thơm thanh dịu xông vào khoan mũi, bao nhiêu mệt mỏi một ngày đã bay đi, đầu óc cũng thanh thản hẳn.- Đến rồi.Chú Triền dẫn mọi người vào một ngôi nhà gỗ, nhìn qua rất có không khí cỗ xưa, cách bày trí vô cùng tinh tế, đồ dùng cũng là chạm khắc tinh xảo.- Đây là khu cao cấp nhất của chúng tôi, mong có thể khiến mọi người hài lòng.- Dạ, tức nhiên là hài lòng, còn là phi thường hài lòng. Mọi thứ ở đây đều quá nghệ thuật, nhà thiết kế đúng là một nghệ sĩ thật thụ.Với những con người chảy trong mình dòng máu văn nghệ sĩ như Cao Khánh Tường Minh hay Hà Thành Kiệt thì còn gì tuyệt vời hơn. Hai người kéo theo Minh Linh phấn khởi chạy loạn khắp nơi, nhìn cũng là không chớp mắt, còn selfie, take of photos lia lịa.- Các cậu không chê là được, cứ tự nhiên thăm quan, chú trả không gian lại cho các cậu, có điện thoại và menu trên bàn muốn dùng gì cứ bấm số là được.Chú Triền vừa định quay lưng đi thì lại bị Tiểu Yên giữ lại hỏi:- Nam Tư đâu rồi ạ ?- Thiếu gia? chú không biết, cậu ấy chỉ bảo chú dẫn mọi người đến đây, nói sẽ đến sau.- Vâng, cháu cảm ơn, chú đi thông thả.- Vậy các cậu ở lại chơi vui.Chú Triền hướng Hoành Khiêm chào chào.- Vâng, chú đi.Sau khi chú Triền đi khỏi, xung quanh nhà nhìn qua nhìn lại cũng không còn ai, tụi nhóc đã chạy tứ tán ra ngoài đắm mình vào thiên nhiên, chỉ còn anh vào nó. Hai người ngồi cạnh nhau trên cùng một thanh gỗ bắt ngang cạnh cửa sổ nhìn ra cánh đồng hoa. Không khí như loãng đi, một khung cảnh yên bình.- Cậu bạn này của em thật sự là không tệ, có thể sở hữu một nơi thần tiên như thế này.- Là người thân trước kia qua đời để lại, là một phần quan trọng trong cuộc sống cậu ấy, cậu ấy coi nơi này như mạng sống.- Còn em thì sao ?- Hử ?Tự nhiên anh lại hỏi một câu không đầu đuôi thế ai trả lời được.- Em cũng là một phần quan trọng của cuộc đời anh, sao còn chưa về với anh ? Một cơn gió nhẹ thổi qua, nó cảm thấy tựa như tim của nó vừa nhảy ra ngoài lòng ngực, bị gió cuốn đi rồi. Thấy nó nửa ngày cũng không nói, anh tiếp tục nói:- Kì hạn một năm sắp đến rồi, anh là đến đón em về, về nhà của chúng ta." Về nhà của chúng ta " nhà của anh với nó, nơi có biết bao kỉ niệm. Về nhà, phải về nhà chứ.- Vâng.Một tiếng vâng bé xíu lại như một hủ đường lớn đổ vào một cốc nước nhỏ. Ngọt đến nhức răng. Ngồi một lúc, anh bỗng đứng lên.- Anh sao thế ?- Anh đi đây một chút.- Anh đi đâu, em đi với anh.- Không cần, anh đi một lúc sẽ trở về.Nói xong, anh xoay người ra cửa, nó mỉm cười nhìn theo cho đến khi anh đi khuất " Anh còn nhớ không ? hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ngày đặc biệt nhất với em. "Hoành Khiêm đến bên một bờ hồ nhìn nhìn, tháo giày, xoắn ống quần bước xuống, giơ tay hái một bông sen nhỏ trông vô cùng xinh đẹp. Vừa mới rửa sạch bùn trên người còn đang định mang chạy về cho Tiểu Yên, phải biết đứa trẻ nhà anh cực mê mẫn hoa sen. Ai ngờ đâu, đi mới được vài bước đã đụng trúng một thân người cao ráo, cao hơn anh một cái đầu, hoa quả trong giỏ người đó mang theo lăn lóc khắp nơi còn vướng vào bùn đất.Sao mấy hôm nay cứ hay đụng trúng người hoài nhỉ ? Có phải có hạn hay không ? Nếu có hạn phải mau chóng giải à. Nếu không lần sau không phải là người mà là xe thì biết làm thế nào?Anh vội vàng giúp người thu lượm hoa quả, vừa nhặt vừa nói tiếng xin lỗi. Sau đó có một thanh âm nhẹ nhàng truyền lại:- Không sao, không sao, anh xin lỗi em mới đúng.Nghe tiếng, anh ngẫn đầu lên nhìn nhìn, bỗng chốc cả thân thể hóa đá, đờ đẫn mãi một chỗ " Tiểu... Tiểu Hy ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương