Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 23: Lãnh chứng



Hôn thì hôn đi, sao lại biến thành thưởng cho cô rồi? Người này đúng là vô lý hết chỗ nói!

Trịnh Thư Hạ đỏ mặt lườm anh một cái, lí nhí nói “Không!” rồi quay người chạy vụt vào tòa nhà.
Trái tim cô đập thình thịch không ngừng, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối tuần, Trịnh Thư Hạ nhìn mấy cuộc gọi nhỡ từ Giang Xu Nghiên mà không mảy may lay động, vẫn kiên quyết không đồng ý bữa tiệc xem mặt kia.

Cô hiểu rõ, bản thân mình dù có đi cũng vô ích, một khi Trịnh Kỳ Xuyên nhìn thấy La Nam Vi, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được. Quả nhiên, sau bữa ăn đầy lúng túng chiều hôm đó, Trịnh Kỳ Xuyên đã gọi cho cô, giọng đầy thắc mắc.

“Anh à, chuyện này chắc em chỉ biết trước anh có hai ngày thôi.” Lúc ấy Trịnh Thư Hạ đang đi dạo trong trung tâm thương mại với Lương Cốc Âm, cô cười khổ: “Là mẹ sắp xếp, nói là bạn học cấp ba của em, mấy hôm trước còn gọi điện rủ đi ăn một bữa.”

Trịnh Kỳ Xuyên cau mày: “Loạn quá rồi, giống như bắt được ai là ném vào.”

Trịnh Thư Hạ hỏi lại: “Anh từ chối rồi à?”

“Em nghĩ sao?” Giọng Trịnh Kỳ Xuyên đầy khó chịu nhưng cũng phảng phất chút buồn cười.

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Trịnh Thư Hạ nghe ra là anh chắc chắn đã từ chối, dù đã đoán trước nhưng vẫn nhẹ nhõm thấy rõ.

Trịnh Kỳ Xuyên nghi hoặc: “Em với La Nam Vi lúc trước cãi nhau chuyện gì mà thành ra thế này? Vẫn còn thù à?”

“Không còn nữa.” Trịnh Thư Hạ dừng chân trước một tiệm bánh ngọt, qua lớp kính nhìn những chiếc bánh trang trí cầu kỳ, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là em không muốn anh phải bận lòng vì chuyện này thôi.”

“Ý là gì?”

“Em sẽ tự giải quyết.” Trịnh Thư Hạ chăm chú nhìn những chiếc bánh: “Vài hôm nữa anh sẽ biết.”

“Em lại nói linh tinh gì thế?” Trịnh Kỳ Xuyên trách nhẹ: “Sao dạo này em cứ thần thần bí bí vậy?”

“Thôi không nói nữa.” Trịnh Thư Hạ đã chọn được một chiếc bánh: “Em bận chút, cúp máy nhé.”

“Khoan đã.” Trịnh Kỳ Xuyên vội gọi cô lại: “Hôm nay em được nghỉ mà, về nhà ăn tối đi, mẹ có vẻ không vui lắm.”

“Hôm nay thật sự có việc.” Trịnh Thư Hạ bước vào cửa tiệm, vừa nghe điện thoại vừa chỉ cho nhân viên chiếc bánh cô chọn: “Để tuần sau nhé.”

Đợi lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi dẫn Lâm Dữ Kiêu về, nếu không thì dù cô có về bây giờ cũng chẳng thể thuyết phục được ai.

Cúp máy xong, Lương Cốc Âm bên cạnh mới hỏi: “Cậu mua cái bánh to thế làm gì? Thèm ăn thì mua cái nhỏ thôi chứ.”

“Không phải mua cho tớ ăn.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu: “Tớ tặng bạn.”

“Bạn?” Lương Cốc Âm thắc mắc: “Có đứa bạn nào của cậu hôm nay sinh nhật sao?” Bạn của cô, Lương Cốc Âm gần như biết hết rồi cơ mà!

“Là bạn trong đội.”

“Ơ ơ ơ ơ ơ… là mấy người trong phi đội của các cậu hả?!” Lương Cốc Âm nghe vậy thì mắt sáng rực, linh cảm nhạy bén lập tức níu lấy tay cô: “Cậu được nghỉ mà còn mua bánh? Có phải có tiệc gì không đó?”

“…Chắc là có.” Trịnh Thư Hạ bị sự hăng hái của cô ấy làm cho bối rối.

“Dẫn tớ đi với nhé!” Lương Cốc Âm lập tức năn nỉ: “Dẫn tớ đi mà! Tớ muốn ngắm các anh lính đẹp trai trong đội của cậu quá đi mất!”

Trịnh Thư Hạ thật sự nghĩ đến nhan sắc của mấy người trong đội, rồi không thể không thừa nhận Lương Cốc Âm nói đúng thật!
Lâm Dữ Kiêu, Qúy Phỉ, Đường Tử Lệ, Thẩm Sách… ai nấy đều là cực phẩm soái ca.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Lương Cốc Âm, Trịnh Thư Hạ đành gật đầu: “Để tớ hỏi thử xem.”

Dù sao thì hôm nay cũng là tiệc do Đường Tử Lệ tổ chức, nếu cô tự tiện dẫn bạn theo mà không báo trước thì đúng là không hay.

“Được được được!” Lương Cốc Âm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Trịnh Thư Hạ bất lực, đành nhắn tin trước hỏi ý.

Đường Tử Lệ trả lời rất nhanh, nói tất nhiên là được, còn gửi địa chỉ một hội sở và giục họ đến sớm.
Lương Cốc Âm vui đến phát cuồng, lập tức thúc giục: “Vậy thì mau đi thôi!”

“Vội gì chứ.” Trịnh Thư Hạ mỉm cười, chỉ vào chiếc bánh: “Đợi làm xong bánh đã.”

Dù sao cũng là dự tiệc sinh nhật người khác, tay không đến thì không tiện, mà cô lại chẳng biết Đường Tử Lệ thích gì, nên đành chọn một chiếc bánh kem cơ bản nhất để mang theo.

Nhưng có vẻ ý tưởng như vậy là điều mà ai cũng nghĩ đến, vì khi họ đến nơi theo địa chỉ Đường Tử Lệ gửi, vừa bước vào phòng bao đã thấy bàn trà bên trong chất đầy bốn, năm chiếc bánh kem.

“Ôi chao, hai mỹ nữ tới rồi kìa!” Có người nhìn thấy họ, cười hớn hở nói: “Lại thêm một cái bánh nữa.”

“Thư Hạ đến rồi à.” Đường Tử Lệ vừa thấy cô thì lập tức chạy ra chào đón: “Hai người đến rồi!”

Hiển nhiên là cậu ta đã uống qua một vòng, gương mặt baby có chút ửng đỏ say say.

“Chúc mừng sinh nhật.” Trịnh Thư Hạ đưa bánh ra, có chút ngại ngùng: “Chỉ là… hình như quà sinh nhật này hơi bị trùng với người khác rồi.”

“Không sao cả.” Đường Tử Lệ chẳng để tâm: “Cậu đến được là tớ vui lắm rồi.”

Trịnh Thư Hạ mỉm cười, sau đó giới thiệu Lương Cốc Âm đứng bên cạnh cho cậu ta.

Mọi người chào hỏi qua lại, rồi Lương Cốc Âm kéo Trịnh Thư Hạ vào ngồi ghế sofa ở góc, nhỏ giọng thì thầm: “Cái anh chủ tiệc này… sao nói chuyện điệu vậy trời?”

“…Cũng đúng.”

Lương Cốc Âm nhíu mày đánh giá. Trịnh Thư Hạ thì không thấy kỳ lạ gì: “Nhưng lúc cậu ấy làm nhiệm vụ thì không điệu chút nào đâu.”

“Đang nói xấu tớ đó hả?” Đường Tử Lệ bỗng từ phía sau nhảy ra.

“A!” Lương Cốc Âm bị giật mình, hoảng hốt ôm ngực: “Cậu làm tôi muốn ngất luôn rồi!”

Còn Trịnh Thư Hạ thì từ sớm đã nghe được tiếng bước chân cậu ta, nên hoàn toàn không bất ngờ.

“Xin lỗi nha, người đẹp.” Đường Tử Lệ gãi đầu cười gượng: “Ở đây toàn là người mà trò hù dọa kiểu này chẳng xi nhê gì, tôi quên mất cậu không giống bọn tôi.”

“…” Lời này rõ là đang an ủi, nhưng Lương Cốc Âm lại có cảm giác như bị xúc phạm.

Cũng đúng thôi, trong căn phòng toàn là người của phi đội tinh nhuệ này, chắc chỉ có cô là bị dọa thật.

Lương Cốc Âm “hừ” một tiếng, bực bội không thèm để ý tới cậu ta, quay sang tiếp tục ghé tai Trịnh Thư Hạ thì thầm: “Đẹp trai thì đẹp thật đấy, nhưng người ngồi bên kia là ai vậy? Bên trái cùng ấy, nhìn lạnh lùng dã man.”

“Thẩm Sách.” Trịnh Thư Hạ liếc nhìn, nhỏ giọng: “Nhưng tốt nhất cậu đừng bắt chuyện với cậu ấy.”

“Vì sao?”

“Cậu ấy nóng tính lắm, hồi bọn tớ còn huấn luyện tân binh ai cũng sợ cậu ấy…”

“Gì cơ? Thư Hạ, cậu đang nói đội trưởng Lâm à?” Đường Tử Lệ lại thò đầu qua, nãy giờ nghe lỏm được nửa câu đã chen vào hăng hái: “Tớ có mời anh ấy đấy, nhưng không biết anh ấy có đến không.”

“Hả?” Trịnh Thư Hạ sững người, quên mất phải đính chính là cô đang nói đến Thẩm Sách chứ không phải Lâm Dữ Kiêu, vội hỏi: “Cậu mời đội trưởng Lâm à?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đường Tử Lệ gật đầu: “Nhưng anh ấy chưa nói là có đến hay không.”

“Đội trưởng Lâm là ai vậy? Là Lâm Dữ Kiêu hả?” Lương Cốc Âm nghe xong thì càng phấn khích, kéo Trịnh Thư Hạ lại thì thào: “Cậu từng kể rồi đúng không, là bạn của anh trai cậu? Siêu cấp đẹp trai phải không!!”

“…Cậu đúng là mê trai quá mức rồi đấy.” Trịnh Thư Hạ không nhịn được nữa: “Giữ ý tứ chút đi được không?”

“Giữ làm gì chứ.” Lương Cốc Âm đáp tỉnh bơ: “Dù sao cũng chẳng quen thân, hết hôm nay là người dưng thôi mà.”

“…” Trịnh Thư Hạ thật sự không biết nói gì thêm.

Đúng lúc đó, cửa phòng bao bị đẩy ra. Cả phòng chợt im lặng một nhịp, rồi lập tức ồn ào hẳn lên: “Ô ô ô ô, đội trưởng Lâm với đội phó Qúy tới rồi kìa!”

“Đường Tử Lệ ghê thật, mời luôn cả mấy người trong đội đến luôn cơ à!”

“Lão Đường đúng là cao thủ xã giao, đừng đùa…”

“Chết rồi chết rồi, Lâm Dữ Kiêu đẹp trai dã man luôn, Hạ Hạ, sao cậu không nói trước là anh ấy còn đẹp hơn hồi cấp ba thế hả?!”

Lương Cốc Âm kích động đến mắt sáng rực: “Còn anh chàng đứng bên cạnh là ai thế? Cũng siêu cấp đẹp trai!”

“…Là đội phó bọn tớ.” Trịnh Thư Hạ cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.

“Chậc chậc.” Lương Cốc Âm cảm thán: “Đây là căn cứ không quân hay show ‘Sáng Tạo 101’ phiên bản mỹ nam vậy?”

“Đừng nói linh tinh.” Giọng nam trầm khàn vang lên Lâm Dữ Kiêu vừa đi tới vừa nghe thấy câu đó, thuận miệng nói luôn: “‘Sáng Tạo 101’ cái gì chứ, mấy người đó làm sao so với bọn anh được?”

Một đám con trai bôi bôi trát trát, nhan sắc kiểu đó đúng là sỉ nhục nghề nghiệp.

“…” Lời vô liêm sỉ của anh khiến cả phòng sững sờ trong chốc lát. Lương Cốc Âm cũng đơ người vài giây, rồi ngoan ngoãn gật đầu phụ họa: “Ờ… anh nói đúng.”

Trịnh Thư Hạ ngồi bên cạnh cắn môi cố nén cười. Lương Cốc Âm hiếm khi bị người ta làm cho im bặt như vậy, mà Lâm Dữ Kiêu dường như sinh ra đã có “kỹ năng huấn luyện” người khác.

Cao thủ xã giao như Lương Cốc Âm chỉ một lúc đã thấy gò bó, liền chạy đến quầy karaoke chơi cùng Đường Tử Lệ và nhóm bạn kia.

“Báo cáo được duyệt rồi.” Lâm Dữ Kiêu nghiêng người ghé sát tai Trịnh Thư Hạ, nói khẽ: “Ngày mai thứ Hai, đi làm giấy đăng ký nhé?”

Phê duyệt xong là có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn và xin nghỉ phép cưới. Đúng lúc này đội cũng không bận, bên không quân tiêm kích J-1 cũng sẽ không gây khó dễ.

Trịnh Thư Hạ hơi sững lại, rồi gật đầu: “Được thôi.”

“Vừa mới tốt nghiệp mà đã kết hôn rồi.” Lâm Dữ Kiêu nhìn cô sâu xa: “Thật sự không hối hận à?”

“Em nói rồi mà, không chờ nổi nữa.” Trịnh Thư Hạ không chút do dự đáp lại, mặt vẫn bình thản.

Hai người giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, lại đang thản nhiên bàn chuyện quan trọng nhất đời người, nghiêm túc đến không ngờ.

“Đội trưởng, Hạ Hạ.” Đường Tử Lệ bê hai đĩa nhỏ đến, đưa cho mỗi người một miếng bánh kem: “Cảm ơn hai người đã đến, ăn bánh đi này.”

“Khách sáo rồi.” Lâm Dữ Kiêu mỉm cười, nhận lấy rồi đưa một miếng cho Trịnh Thư Hạ.

Cô đón lấy, vừa vặn nhìn thấy tay anh lỡ dính kem, liền rút khăn giấy lau sạch giúp anh.

Cử chỉ tự nhiên ấy khiến Đường Tử Lệ thoáng sững người. Không hiểu sao, cậu ta bỗng thấy giữa Trịnh Thư Hạ và đội trưởng Lâm có một mối quan hệ… đặc biệt thân thiết.

Nhưng chưa kịp nghĩ sâu thêm, đã có người bên kia gọi cậu ta rồi.

Lâm Dữ Kiêu vừa đưa một miếng bánh vào miệng thì khựng lại, sau đó lập tức nhíu mày.

Anh lập tức ngăn Trịnh Thư Hạ lại: “Đừng ăn.”

“Hả?” Cô gái không hiểu: “Sao vậy?”

Lâm Dữ Kiêu liếc nhìn phần bánh cô đã xúc được mấy miếng, hạ giọng nói: “Trong đó có hạt dẻ.”

Hạt dẻ? Trịnh Thư Hạ sững người, vội nhìn lại miếng bánh trên tay: “Không đến mức đen đủi vậy chứ…”

Cô bị dị ứng hạt dẻ, mà lại là dạng nặng.

Nhưng số người dị ứng với hạt dẻ rất ít, trong khi hạt dẻ lại phổ biến: trà sữa hạt dẻ, bánh kem hạt dẻ… đầy rẫy ngoài thị trường. Trịnh Thư Hạ vô tình quên mất phải cẩn thận.

Bây giờ được Lâm Dữ Kiêu nhắc, cô mới chậm chạp nhận ra trong bánh đúng là có mùi hạt dẻ, rất nhẹ, có lẽ chỉ dùng làm nguyên liệu phụ. Vậy mà anh vẫn nhận ra được, đúng là quá nhạy bén.

Lâm Dữ Kiêu kéo cổ tay cô đứng dậy: “Đi bệnh viện.”

Trịnh Thư Hạ không kháng cự. Cô bắt đầu cảm thấy ngứa trên cánh tay rồi.

Chuyện bên này nhanh chóng gây chú ý, Lương Cốc Âm và Đường Tử Lệ đang giành micro hát karaoke thì cũng dừng lại, chạy tới: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Có chút việc, tôi đưa cô ấy ra ngoài một lát.” Lâm Dữ Kiêu che chắn cô sau lưng, nói gọn gàng: “Không phải chuyện gì lớn, mọi người cứ tiếp tục chơi đi.”

Nói xong không đợi ai hỏi thêm, anh liền kéo Trịnh Thư Hạ rời khỏi.

Cô gái ngoan ngoãn đi theo phía sau, ai cũng nhìn ra là hoàn toàn tự nguyện, vậy thì chẳng còn lý do gì để ngăn cản nữa.

Đường Tử Lệ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hai người rời đi, bên tai vang lên giọng thầm thì nghi hoặc của một cô gái: “Gì vậy chứ, hai người đó bỏ mình lại đây luôn hả.”

Anh nghiêng đầu, thấy Lương Cốc Âm đang cau mày, gương mặt đáng yêu đầy vẻ khó chịu.

Đường Tử Lệ nghe ngữ khí thân thiết của cô, thử dò hỏi: “Ờ… cô Lương này, Hạ Hạ với đội trưởng bọn tôi… quen nhau từ trước khi nhập đội à?”

“Dĩ nhiên rồi, quen nhau mấy năm rồi cơ.” Lương Cốc Âm đáp tự nhiên, rồi xách túi đứng dậy: “Tôi không quấy rầy nữa, sinh nhật vui vẻ nhé.”

——-

Trên đường đến bệnh viện, tình trạng dị ứng của Trịnh Thư Hạ càng lúc càng nghiêm trọng.

Cô mặc một chiếc áo phông hở vai, phần cổ, xương quai xanh, và hai cánh tay để lộ ra đều lấm tấm những vết đỏ, ngứa đến mức cô không ngừng gãi.

“Đừng gãi nữa.” Lâm Dữ Kiêu cau mày, nhân lúc đèn đỏ thì đập nhẹ lên tay cô: “Tới bệnh viện truyền dịch là ổn thôi.”

“Nhưng bây giờ ngứa lắm…” Trịnh Thư Hạ chớp mắt, ánh mắt vô tội.

“Nhịn đi.” Lâm Dữ Kiêu nói.

Trịnh Thư Hạ không đáp, chỉ len lén gãi nhẹ.

Thật ra cô không chỉ thấy ngứa da, mà hô hấp cũng bắt đầu không thông, đầu óc dần trở nên choáng váng. Dị ứng với hạt dẻ của cô rất nghiêm trọng, nhà họ Trịnh vẫn luôn cực kỳ cẩn thận chuyện này, từ trước đến nay chưa bao giờ làm món ăn nào có liên quan đến hạt dẻ. Thế nên cô gần như chẳng nhận ra mùi vị của nó nữa… Nếu không, cũng sẽ không đến mức phản ứng nặng thế này.

Lâm Dữ Kiêu tìm bệnh viện gần nhất, dừng xe lại. Anh lập tức xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa rồi bế cô ra khỏi xe.

Trịnh Thư Hạ lắc đầu: “Em vẫn chịu được mà…”

“Bớt nói vài câu đi.” Giọng anh lạnh nhạt: “Đỏ như tôm luộc rồi kia kìa.”

Trịnh Thư Hạ không nói gì nữa.

Cô nhạy cảm nhận ra, trong giọng nói thường ngày vốn thong thả của anh giờ lại ẩn chứa một tia giận dữ là vì lo cho cô sao?

“Anh.” Cô không nhịn được khẽ hỏi: “Sao anh biết em dị ứng hạt dẻ vậy?”

Lâm Dữ Kiêu chỉ thản nhiên đáp: “Trịnh Kỳ Xuyên nói.”

“Ồ…” Trịnh Thư Hạ uể oải lên tiếng, nghĩ bụng chắc anh trai mình đã kể hết mọi chuyện về cô rồi.

Nhưng biết, và nhớ kỹ vẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Cảm ơn anh.” Cô tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói.

Lâm Dữ Kiêu không đáp, sau khi lấy số khám gấp xong thì lập tức bế cô vào viện.

Cô gái nhỏ gầy gò, được anh bế kiểu công chúa mà chẳng ảnh hưởng gì đến bước chân vững vàng, nhanh nhẹn của anh.

Buổi chiều muộn, người trong bệnh viện không còn nhiều, hành lang vắng lặng chỉ có lác đác vài bóng người, còn họ như một bức tranh tách biệt hẳn với thế giới xung quanh.

Trịnh Thư Hạ nửa khép mắt, cảm nhận ánh đèn huỳnh quang trên đầu lướt qua như ánh sáng trong mộng. Mơ hồ, cô bỗng nhớ lại một chuyện xảy ra nhiều năm trước.

Thật ra rất giống hôm nay, khi đó cô rủ Tống Lẫm và bạn bè anh ấy đi nướng BBQ ngoài trời, rồi bất cẩn uống nhầm trà sữa có phần mứt hạt dẻ bên trong.

Tống Lẫm biết cô bị dị ứng với hạt dẻ, hoảng loạn đến mức không nói nên lời, bỏ cả đám bạn lại, tự mình lái xe đưa cô đến bệnh viện, giúp cô lấy số khám…

Khi đang truyền dịch, Trịnh Thư Hạ nghe điện thoại của bạn bè Tống Lẫm gọi đến, trách anh phá hỏng cuộc vui, chơi mới có nửa chừng đã bỏ về. Rồi họ bảo anh quay lại, nói bao nhiêu người vẫn đang đợi ngoài kia kìa.

“Cút đi.” Tống Lẫm cười mắng lại: “Không có thời gian đâu, các người tự ăn đi, ăn no căng bụng thì tốt.”

“Thôi mà, đưa em gái anh về rồi quay lại chứ, cả đám đều vì anh Tống thiếu gia mà đến cơ mà.” Giọng bên kia điện thoại năn nỉ.

Phòng truyền dịch rất yên tĩnh, Trịnh Thư Hạ nghe rõ đầu dây bên kia nói “Anh Lẫm, em không nói đâu sai, nhưng em gái anh nhìn thướt tha yếu đuối quá, chẳng hợp với bọn mình chút nào, lần sau đừng mang theo nữa…”

Lời còn chưa dứt, Tống Lẫm đã tắt máy.

“Đừng nghe mấy đồ ăn không ra gì đó nói linh tinh.” Tống Lẫm cau mày, nghiêng người nhìn Trịnh Thư Hạ: “Ừm, hết mấy nốt đỏ rồi, còn ngứa không?”

“Không ngứa nữa, cũng không khó chịu.” Trịnh Thư Hạ giả vờ không nghe thấy giọng kia, cười nói: “Dị ứng của em nhìn thì ghê, nhưng truyền dịch xong là ổn thôi.”

“Lần sau chú ý nói họ bỏ hạt dẻ ra đi.” Tống Lẫm lẩm bẩm: “Thằng khờ nào mua trà sữa vị hạt dẻ chứ, đúng là hại người.”

“Anh Lẫm, là em quên nhắc.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu: “Mỗi người có một thói quen ăn uống riêng, người khác đâu bắt buộc phải chiều theo em.”

“Sao em thật hiểu chuyện làm người ta cứ muốn phải chiều chuộng thế?” Tống Lẫm cười: “Em vẫn còn nhỏ, nên việc đó em được quyền đòi hỏi.”

Đúng, nhưng không có nghĩa cô muốn…

Trịnh Thư Hạ nhìn kim truyền đang cắm sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Anh Lẫm, anh cứ về đi, em ổn rồi.”

“Về để làm gì chứ.” Tống Lẫm lắc đầu: “Làm gì còn tâm trạng chơi nữa.”

“Đừng làm quá lên được không? Chỉ là bị dị ứng nhẹ thôi mà.” Trịnh Thư Hạ bật cười: “Anh biết em truyền xong là ổn ngay, bác lái xe Trịnh sẽ đến đón em về ngay mà.”

Nghe vậy, Tống Lẫm khẽ nhíu mày: “Thật sự là không cần ai ở lại bên em à?”

“Không cần đâu.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu, dịu dàng nói: “Anh mau quay lại đi, chắc mọi người đang đợi anh đấy.”

“Được rồi.” Tống Lẫm xoa đầu cô như xoa một chú cún con, cúi người dặn dò: “Về đến nơi thì nhớ nhắn tin báo bình an cho anh, nhớ chưa?”

“Vâng.” Trịnh Thư Hạ mỉm cười gật đầu.

“Còn nữa, sau này phải cẩn thận hơn đấy.” Trước khi rời đi, Tống Lẫm dặn thêm: “Tuyệt đối đừng đụng vào hạt dẻ nữa. Anh mà không có ở cạnh, ai có thể đưa em tới bệnh viện nhanh được như vậy chứ?”

Một câu nói vô tình năm ấy của Tống Lẫm, dường như nhiều năm sau lại được chứng thực…

Vẫn sẽ có người đưa cô đi, cho dù khi ấy bên cạnh không có một người bạn nào.

Trịnh Thư Hạ rút mình ra khỏi hồi ức, ánh mắt từ đầu kim truyền dịch trên mu bàn tay dần dần chuyển sang người đàn ông bên cạnh.

“Nhìn gì thế?” Lâm Dữ Kiêu đang ngồi bên cạnh chơi game, như thể sau đầu có mắt, biết cô đang nhìn mình nên hỏi mà không cần quay đầu lại: “Đói rồi à?”

“Không đói.” Trịnh Thư Hạ nhìn chai truyền nước còn đầy, thở dài: “Mới là chai đầu tiên thôi mà…”

“Ừ đấy, xong chai này còn hai chai nữa, ít nhất ba tiếng.” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ: “Ai bảo em không cẩn thận? Đáng đời.”

“…Hay anh về trước đi.” Trịnh Thư Hạ không muốn trò chuyện với anh nữa: “Không cần phải ngồi đây với em suốt đâu.”

Ba tiếng đồng hồ đối với một người chẳng mấy khi có kỳ nghỉ như anh, quý giá biết bao. Cô cảm thấy không cần thiết để anh lãng phí thời gian ở một nơi buồn tẻ như bệnh viện chỉ để bầu bạn với mình.

Lúc đó Lâm Dữ Kiêu đang chơi game tổ đội với ai đó, nghe vậy liền khựng tay, nhân vật trong game bị tiêu diệt ngay trong trận hỗn chiến. Đồng đội trong game chẳng khách sáo gì, lập tức chửi rủa, nào là “đồng đội như heo”, “đồ gà mờ”…

Anh chẳng thèm quan tâm, thoát game, quăng điện thoại sang một bên.

“Ý gì đây?” Anh nghiêng đầu nhìn Trịnh Thư Hạ: “Em muốn anh bỏ mặc em ở đây một mình à?”

“Ơ… không phải là bỏ mặc em đâu.” Trịnh Thư Hạ cảm thấy anh hiểu nhầm, vội giải thích: “Ý em là, bây giờ em ổn rồi… Có thể anh chưa biết, em dị ứng nhìn thì đáng sợ vậy thôi, nhưng truyền dịch xong là nhanh khỏi lắm.”

Lâm Dữ Kiêu phản bác: “Ổn rồi thì không cần ai ở bên cạnh nữa à?”

Trịnh Thư Hạ sững người. Bỗng chốc cô hiểu ra, không phải vì mình mạnh mẽ, mà là trước giờ cô chưa từng nghĩ đến một khả năng khác. Ai nói nhất định phải có chuyện gì mới cần có người ở bên? Không có chuyện gì thì không được cần người bên cạnh sao?

Cùng một tình huống, nhưng Lâm Dữ Kiêu lại cho cô một câu trả lời hoàn toàn khác.

“Không cần anh bên cạnh á…” Ngón tay thon dài của anh nghịch điện thoại, cười như không cười: “Thế từ ‘qua cầu rút ván’ viết thế nào nhỉ?”

“… Em chỉ sợ anh chán thôi mà!” Trịnh Thư Hạ không chịu nổi bị trêu, phản bác lại: “Hơn nữa anh ở đây cũng chỉ để chơi game, về nhà chơi không phải cũng giống nhau sao!”

“Khác nhau nhiều chứ.” Lâm Dữ Kiêu vỗ vỗ vai mình: “Em mà buồn ngủ muốn chợp mắt một lát, chẳng phải cần một chỗ để tựa vào à?”

Giường bệnh ở bệnh viện hạng ba chẳng dư dả gì, khu vực truyền dịch chỉ toàn ghế ngồi. Ngồi vài tiếng đồng hồ đã đủ mệt, nếu buồn ngủ muốn chợp mắt một chút thì đúng là chẳng thoải mái gì cho cam.

Nhưng với Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Thư Hạ thì chẳng đáng gì, dù sao hai người họ cũng từng trải qua những hoàn cảnh còn khắc nghiệt gấp bội.

Nghe anh nói vậy, Trịnh Thư Hạ quả thực cảm thấy có chút buồn ngủ. “Em chợp mắt một chút thôi,” cô không khách sáo tựa đầu lên vai anh, thì thầm: “Chỉ một lát thôi…”

“Ngủ say cũng được.” Lâm Dữ Kiêu khẽ nhếch môi, phần thân trên trượt nhẹ xuống, cố gắng điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất để cô tựa vào.

Bên tai là nhịp thở dần ổn định của người bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm của anh rơi vào cánh tay trắng trẻo của cô gái. Những vết ban đỏ đã dịu đi nhiều, nhưng vết cào vẫn còn.

Lâm Dữ Kiêu khẽ thở dài, móc từ trong túi ra tuýp thuốc mỡ mua từ trước, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

Lần chợp mắt ngắn ngủi này của Trịnh Thư Hạ lại vô cùng yên bình. Đến khi y tá tới rút kim truyền, cô mới dụi mắt tỉnh dậy.

Lâm Dữ Kiêu nhân lúc đó mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài hút điếu thuốc. Khi đứng dậy, một bên vai hơi tê rần. Anh khẽ lắc vai, chẳng mấy để tâm.

“Chị gái xinh đẹp, bạn trai chị thật tốt với chị đấy.” Y tá là một cô gái trẻ, thấy một đôi trai tài gái sắc như vậy đã muốn bắt chuyện từ lâu: “Lúc nãy chị ngủ, anh ấy sợ làm phiền chị, chẳng dám nhúc nhích luôn.”

Trịnh Thư Hạ hơi ngẩn ra, không nhịn được bật cười: “Không phải bạn trai đâu.”

“Hả?”

“Là chồng tôi.” Nói sớm một ngày… cũng chẳng sao cả.

——

Lâm Dữ Kiêu đã xin phép đơn vị, sáng thứ Hai không cần quay về đội, trực tiếp đưa Trịnh Thư Hạ đến cục dân chính xếp hàng đăng ký kết hôn.

Những vết ban đỏ do dị ứng hôm qua của cô đã hoàn toàn biến mất, làn da vẫn trắng mịn. Cô trang điểm nhẹ, tinh thần tràn đầy sức sống. Cả hai người đều ăn mặc giản dị mà thanh lịch, sơ mi trắng, trông hòa hợp như những cặp đôi bình thường khác đang xếp hàng ở đó.

“Không ngờ thứ Hai mà cũng đông người đi đăng ký thế này.” Trong lúc xếp hàng, Lâm Dữ Kiêu lại trêu chọc Trịnh Thư Hạ đang đứng bên cạnh: “Lâm phu nhân, có hồi hộp không đấy?”

“….”

Trịnh Thư Hạ không buồn phản bác chuyện anh gọi sớm một tiếng “phu nhân”, thực ra, cô đúng là có chút hồi hộp.

Không phải vì chuyện kết hôn, mà vì lát nữa họ phải đến nhà họ Lâm ra mắt.

Trịnh gia và Lâm gia tuy thân quen, nhưng người thường xuyên tiếp xúc với nhà họ Lâm là anh trai cô, không phải cô. Giờ mang tờ giấy chứng nhận kết hôn đi thẳng đến gặp… Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, Trịnh Thư Hạ đã tưởng tượng ra một trận “gió tanh mưa máu”.

Nhưng cô không thể không đi. Suy cho cùng, mục đích bản chất của cuộc hôn nhân này là liên hôn, là để Lâm gia đầu tư vào Trịnh thị. Việc này nhất định phải được công khai ngay lập tức.

Kết hôn chỉ là khởi đầu, những chuyện sau đó mới thực sự rắc rối. Lúc cầm hai quyển sổ đỏ rời khỏi cục dân chính, trong lòng Trịnh Thư Hạ rối bời.

“Lát nữa đến nhà anh… em nên nói gì đây?” Cô thấp thỏm hỏi: “Gọi thẳng là ba mẹ à?”

Đã đăng ký kết hôn rồi, không đổi cách xưng hô thì thấy thiếu lễ phép. Nhưng liệu ba mẹ Lâm có thể chấp nhận một cô con dâu đột ngột xuất hiện như cô không?

“Đừng căng thẳng, Hạ Hạ.” Lâm Dữ Kiêu bật cười: “Lát nữa tất cả đổ hết lên đầu anh là được.”

“Đừng đùa nữa mà!” Trịnh Thư Hạ khẽ trách.

“Thật đấy.” Lâm Dữ Kiêu thôi không trêu chọc nữa, nghiêm túc nói: “Họ sẽ không làm khó em đâu.”

Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Trịnh Thư Hạ hơi sững người, có chút ngờ vực: “Thật vậy không?”

“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu quay vô lăng, nụ cười đầy tự tin: “Anh mà cưới được vợ, trong mắt họ đã là vận may lớn rồi… Huống hồ…”

“Còn cưới được một người vợ tuyệt vời thế này cơ mà.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...