Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 29: Em mặc thế này ngâm suối nước nóng, anh ấy không mê chết mới lạ.



Lúc này, Trịnh Thư Hạ thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với chuyện Lâm Dữ Kiêu “kể khổ”. Tuy lương và phụ cấp của phi công cộng lại cũng không phải quá cao, nhưng mà… nghĩ đến việc nhà họ Lâm gần như nắm độc quyền hoạt động cảng biển, dù anh nói không lấy tiền nhà, cô cũng thật sự khó mà gắn chữ “nghèo” với con người này.

Nhưng điều đó… cũng không phải trọng điểm lúc này. Trọng điểm là tối nay họ phải qua đêm ở căn nhà tân hôn này.

“Xuất giá tòng phu”, Trịnh Thư Hạ cũng chẳng hề ghét bỏ gì, cùng Lâm Dữ Kiêu quay về nhà một chuyến để chuyển hành lý của mình tới, tỉ mỉ “trang trí” lại căn nhà tân hôn khá chật chội này.

Tuy diện tích tổng khoảng 80m², so ra không hề nhỏ, nhưng lại không thể gọi là rộng rãi.
Thêm một người, đồ đạc cũng nhiều hơn, không gian trở nên chật chội. Dù vậy, phong cách trang trí rất có gu, nói là ấm áp cũng không sai.

Phần lớn đồ đạc đều do Lâm Dữ Kiêu thu xếp. Trịnh Thư Hạ cũng muốn giúp, nhưng bị anh chặn lại bằng một câu: “Nhà nhỏ thế này, em chẳng biết sắp xếp kiểu gì đâu.” Thế là cô đành ngồi trên ghế sofa, chống cằm nhìn anh dọn dẹp.

Phòng ngủ cũng giống như ở nhà họ Lâm, giường vẫn là loại lớn, đủ cho ba người trưởng thành nằm thoải mái. Một bức tường được đóng âm tủ, quần áo của đàn ông vốn không nhiều, anh nhanh chóng nhường hơn nửa tủ cho cô.

Quần áo con gái thì lúc nào cũng nhiều hơn. Dù Trịnh Thư Hạ không đến mức có thể nhét đầy phòng chứa đồ chỉ bằng váy vóc, nhưng lấp đầy phần còn lại của chiếc tủ ấy thì… dễ như trở bàn tay.

Đồ trang điểm và hộp trang sức được đặt tạm trên bàn làm việc trong phòng ngủ. Lâm Dữ Kiêu liếc mắt qua rồi nói: “Để mấy hôm nữa đến cửa hàng nội thất mua cho em cái bàn trang điểm.”

“Không cần vội đâu.” Trịnh Thư Hạ mỉm cười, “Em cũng không dùng nhiều lắm.”

“Không chỉ có bàn trang điểm, còn gì thiếu thì cứ chọn thêm.” Anh nhìn quanh căn nhà của mình, cảm thấy có lẽ chưa đủ những thứ con gái thích, bèn nói: “Chọn những thứ em thích ấy.”

Đã nói vậy rồi, Trịnh Thư Hạ cũng mỉm cười đồng ý: “Thế thì em không khách sáo nhé~”

Cô vốn thích trang trí nhà cửa, hay lên mạng tìm mấy thứ linh tinh về bày biện, chỉ là… Tiền lương của anh ấy liệu có đủ không? Nếu cô chọn lung tung, có khiến anh áp lực không nhỉ?

Hay là dùng thẻ của mình thì hơn, Trịnh Thư Hạ nghĩ thầm, đầy thấu hiểu và quan tâm. Đến khi sắp xếp xong xuôi thì trời đã ngả hoàng hôn.

Giống như hôm đó ở nhà họ Trịnh, hai người luân phiên tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đến giờ đi ngủ, Lâm Dữ Kiêu không còn nằm dưới đất như lần trước.
Anh cứ thế tựa vào đầu giường đọc sách, mặc kệ Trịnh Thư Hạ đang bôi bôi trét trét mấy lọ mỹ phẩm ở bàn học.

Trịnh Thư Hạ lề mề vòng qua bên kia giường, cuối cùng cũng nằm xuống.

“Cuối cùng cũng xong rồi.” Lâm Dữ Kiêu vứt cuốn sách đi, tắt đèn đầu giường: “Ngủ thôi.”

Trong bóng tối, đưa tay lên không thấy năm ngón, tĩnh lặng đến nỗi tiếng thở cũng trở nên rõ ràng, về lý mà nói, với thể chất của họ thì ngủ không thể thở rõ đến thế, chỉ có một khả năng…

Giọng trầm thấp của Lâm Dữ Kiêu vang lên trong màn đêm: “Căng thẳng à?”

Trịnh Thư Hạ lập tức căng cứng người, như thể đang “chuẩn bị chiến đấu”, liền vội vàng đáp: “Không, không có mà.”

“Còn nói không.” Anh bật cười khẽ: “Giọng em còn run kia kìa.”

“…”Trịnh Thư Hạ thấy xấu hổ cực kỳ, vô thức rụt vai lại.

“Ngủ yên đi.” Lâm Dữ Kiêu uể oải nói, “Anh không có ý định làm gì em cả.”

Trịnh Thư Hạ cắn môi. Nhưng thật ra… cô cũng không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Tuy tối nay Lâm Dữ Kiêu không có ý định làm gì cô, nhưng còn ngày mai, ngày kia, rồi những đêm sau đó… Chuyện vợ chồng giống như một thanh đao lơ lửng trên đầu Trịnh Thư Hạ, dù chưa rơi xuống, cũng khiến cô nơm nớp lo sợ. Vì lưỡi dao ấy không thể treo mãi trên không. Sớm muộn… cũng phải hạ xuống.

Lâm Dữ Kiêu thấy cô im lặng, liền bật cười hỏi: “Sao thế, em đang mong đợi à?”

“… Không có!” Trịnh Thư Hạ giật mình hoàn hồn, lập tức trùm chăn kín đầu, giọng ngập ngừng, ậm ừ không rõ.

Rồi cô còn che tai, không muốn tiếp tục nghe giọng trầm thấp mang chút trêu chọc của người kia,
vội vã đáp lại: “Em muốn ngủ rồi!”

Dù sao… né được ngày nào hay ngày nấy. Cứ giả vờ như vậy, cuối cùng Trịnh Thư Hạ cũng thật sự thiếp đi.

Những năm trong quân đội khiến cô hình thành thói quen sinh hoạt cực kỳ điều độ, không có tật xấu như kén giường hay mất ngủ. Dù đổi chỗ, cô vẫn dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô lại quen ngủ một mình. Bây giờ đột nhiên có thêm một người nằm bên cạnh, khiến cô thấy… nóng.

Nóng đến mức mơ màng, khiến cô bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ, Trịnh Thư Hạ cảm thấy có một đôi tay rõ ràng là tay đàn ông, ôm lấy cô xuyên qua lớp chăn.

Càng ôm càng chặt, chặt đến mức khiến cô không thở nổi. Cô hoảng hốt mở to đôi mắt nặng trĩu vì cơn buồn ngủ, và… đập vào mắt là đôi mắt ánh lên ý cười của Lâm Dữ Kiêu.

Trịnh Thư Hạ bừng tỉnh, trước mặt vẫn là bóng tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Người bên cạnh ngủ rất yên bình, chỉ có cô thở gấp, ngực phập phồng nặng nề.

Toàn là… mơ mộng linh tinh gì thế này, cô đúng là có vấn đề rồi. Cô nhìn gương mặt nghiêng bình thản lúc ngủ của Lâm Dữ Kiêu, lòng dâng lên chút xấu hổ, bèn khép mắt lại. Tự dưng lại làm mình làm mẩy thế này, thật mất mặt quá.

Sáng hôm sau, hai người bắt đầu “chuyến du lịch trăng mật”, lái xe đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng dưới chân núi để viếng mộ tổ tiên.

Bình thường Trịnh Thư Hạ rất ít có cơ hội lái xe. Ngay cả lúc cuối tuần về nhà cũng có tài xế đưa đón.
Bố mẹ và anh trai tặng cô không biết bao nhiêu chiếc xe.

Nay hiếm hoi mới có cơ hội, cô lập tức xung phong nhận lái đến đoạn đường cao tốc, rồi mới chuyển tay lái lại cho Lâm Dữ Kiêu..

Cô gái nhỏ trong lòng vẫn biết rõ, tay lái của mình chưa đủ cứng để lên đường cao tốc, nên khá biết chừng mực. Việc nhỏ nhặt như thế, Lâm Dữ Kiêu chẳng nói hai lời, ném chìa khóa xe cho cô ngay.

Lên đường rồi, anh ngồi ở ghế phụ y như một “hiền thê trợ nội”, cầm túi giúp vợ. Điều phiền nhất là… điện thoại trong túi Trịnh Thư Hạ cứ reo không dứt.

Lâm Dữ Kiêu liếc nhìn, nói: “Lương Cốc Âm gọi cho em này.”

“Đừng nghe.” Giờ đang tắc đường cao điểm buổi sáng, Trịnh Thư Hạ căng thẳng tới mức không dám lơ là, mắt dán chặt vào tình hình phía trước, nói ngay: “Cô ấy cứ hỏi mãi sao em lại kết hôn đột ngột như thế, hôm qua em đã giải thích hết rồi, mà vẫn còn lắm chuyện. Để về rồi nói tiếp.”

“Không tệ.” Lâm Dữ Kiêu nghe cô nói vậy, không do dự liền tắt máy giúp, mỉm cười: “Cũng có ý thức lái xe an toàn phết.”

Trịnh Thư Hạ ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.

“Thế người này gọi thì sao?” Lúc đó, điện thoại đặt trên đùi Lâm Dữ Kiêu lại reo lên. Trên màn hình hiện ba chữ: “Anh Tống Lẫm”.

Anh hơi nhướn mày, như có suy nghĩ: “Có nghe không?”

“Không nghe. Ai gọi cũng không nghe.” Trịnh Thư Hạ thậm chí còn lười nhìn một cái: “Hai ngày nay em nhận đủ cuộc gọi rồi.”

 

Từ sau khi tin tức về “hôn lễ” giữa cô và Lâm Dữ Kiêu lan ra trong giới, Trịnh Thư Hạ gần như không cần làm gì khác ngoài nghe điện thoại.

Quá nhiều người tò mò chuyện giữa hai người là thế nào. Những người quen cũ, quen sơ lần lượt gọi đến hỏi han, thậm chí cả các bà cô họ hàng xa hay đồng đội trong đội phi cơ tiêm kích J-1… cũng chẳng bỏ qua.

Hai người cùng nhau “bốc hơi” mười ngày không xuất hiện, đồng đội tất nhiên cũng ngầm hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Ban đầu Trịnh Thư Hạ còn cảm thấy đi “tuần trăng mật” có phần gượng gạo, cho rằng Lâm Dữ Kiêu quá chú trọng hình thức. Nhưng giờ cô mới hiểu, quyết định này sáng suốt đến mức nào.

May mà họ mượn được cái cớ “tuần trăng mật” để chính đáng biến mất vài ngày, chứ không thì ở nhà chắc chắn bị đủ kiểu người tra hỏi đến phát điên.

Cô không nhịn được thở dài một câu: “Tuần trăng mật đúng là tuyệt thật đấy.”

Lâm Dữ Kiêu bật cười thành tiếng, giúp cô tắt máy.

Đến cửa lên cao tốc, hai người đổi vị trí lái. Trịnh Thư Hạ nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ dài dằng dặc,
thấy tên Tống Lẫm ở trong đó.

Cô hơi ngẩn ra, theo bản năng liếc sang mặt nghiêng của Lâm Dữ Kiêu, anh đang lái xe, vẻ mặt bình thản. Chắc chắn anh đã thấy tên đó rồi, khó trách khi nãy lại hỏi cô có muốn nghe điện thoại “người này” không…

Trịnh Thư Hạ mím môi, cất điện thoại đi.

Sau hơn năm tiếng lái xe, họ đến địa phận huyện Bái Sơn. Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở đây có quy mô rất lớn, không chỉ có khách sạn suối nước nóng mà còn tích hợp nhà hàng và khu vui chơi.

Hai người vừa bước xuống xe ở bãi đỗ, đã có người đến tận nơi đón tiếp.

Lâm Dữ Kiêu nói có bạn đầu tư ở đây, quả nhiên không phải nói suông. Người đến đón chính là bạn anh, tên Tạ Tung Châu.

Hai người vừa gặp đã “chí chóe” trêu chọc lẫn nhau, đủ thấy mối quan hệ thân thiết đến mức nào.

Trịnh Thư Hạ nghe cái tên Tạ Tung Châu có vẻ quen quen, bèn nghiêng người hỏi nhỏ Lâm Dữ Kiêu.

Anh vừa đưa chứng minh thư của hai người cho lễ tân khách sạn làm thủ tục nhận phòng, vừa hờ hững đáp: “Nhà họ Tạ của Hành Chu Ventures.”

Chẳng trách. Trịnh Thư Hạ vừa nghe đến Hành Chu Ventures, liền sực nhớ ra mình từng nghe ba mẹ nhắc đến một công ty đầu tư mạo hiểm nổi bật trong giới tài chính.

Giới này nhỏ hẹp là vậy, có bạn bè thân thiết có máu mặt như vậy đối với Lâm Dữ Kiêu cũng chẳng lạ.

Bạn bè của người thuộc tầng lớp thứ hai (thế hệ thứ hai của các gia tộc lớn) đa phần cũng đều là “thế hệ thứ hai” giống nhau.

Hơn nữa, Tạ Tung Châu lại là con một nhà họ Tạ, từ nhỏ đã “ngậm thìa vàng” mà lớn lên. Không khó hiểu khi anh ta có thể đầu tư một cái khu nghỉ dưỡng đồ sộ như thế.

Ngay cả khách sạn đi kèm cũng là tiêu chuẩn sáu sao.

Khi Trịnh Thư Hạ nhìn thấy căn phòng suite hạng sang mà Lâm Dữ Kiêu đã chọn, nhớ lại việc hôm qua anh còn thở dài than thở về chuyện áp lực trả góp nhà, cô vô thức lấy thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho anh: “Dùng thẻ của em đi.”

“…”

“Lão Kiêu, cũng được đấy.” Tạ Tung Châu đứng bên cạnh thấy cảnh đó, hơi nhướn mày cười trêu: “Cơm mềm ăn ngon quá nhỉ.”

Trong lời nói ấy, thậm chí còn ẩn chứa vài phần ghen tị.

Trịnh Thư Hạ không biết có phải mình nghe nhầm không, lúng túng vội vàng giải thích: “Không… không phải, anh ấy không có ăn bám… Tiền trong thẻ cũng là của anh ấy mà.”

Cô không nhận ra Tạ Tung Châu vẫn còn đứng gần đấy chưa rời đi, càng không ngờ câu nói của mình vô tình khiến Lâm Dữ Kiêu mất mặt, đành ngượng ngùng chữa cháy. Vợ chồng dùng chung một thẻ cũng là chuyện thường, lấy đó làm lý do nghe cũng không đến nỗi gượng gạo.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại bật cười thoải mái, đón lấy thẻ từ tay cô một cách rất tự nhiên: “Hết cách rồi, vợ biết thương chồng mà.”

“Cơm mềm” ấy à? Ăn vào đến mức thoải mái ngây ngất luôn đấy chứ.

Nhưng Trịnh Thư Hạ không ngờ rằng, cô căn bản chẳng cần đưa thẻ làm gì.

“Lão Kiêu, còn bày đặt diễn trò à?” Tạ Tung Châu lật trắng mắt: “Cậu rõ ràng biết chỉ cần đưa chứng minh thư ra là xong thủ tục, không hề thu tiền gì cả, thế mà còn lừa Trịnh tiểu thư.”

Đến chỗ anh ta chơi mà còn đòi thu phí? Lâm Dữ Kiêu đúng là mượn cớ “đu dây” cũng không biết ngại.

“…”

Trịnh Thư Hạ hiểu ra, lặng thinh một lúc, ngượng mà không nói nên lời.

Tối đến, Tạ Tung Châu làm chủ mời ăn cơm.

Hai người về phòng nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị xuống dùng bữa. Trịnh Thư Hạ có chút lưỡng lự: “Cứ để anh Tạ mời mãi cũng không hay lắm…”

Cả ăn lẫn ở đều là người ta lo, cô thấy ngại là điều dễ hiểu.

“Cái khu này là của cậu ta, để cậu ta làm chủ có gì mà không được.” Lâm Dữ Kiêu thấy cô cẩn trọng, ngại chiếm lợi người khác, ánh mắt không giấu được ý cười: “Hơn nữa dạo này cậu ta có chuyện vui, cậu ta mừng đến nỗi mời ăn chẳng kịp.”

Trịnh Thư Hạ chớp mắt: “Chuyện vui gì cơ?”

“Giống anh, mới cưới xong đấy thôi.” Lâm Dữ Kiêu nhún vai, tiện thể tám luôn chuyện về giới nhà giàu: “Nhưng vợ chưa cưới của lão Tạ thì không ngoan như em đâu, là kiểu phụ nữ “tàn nhẫn” ấy.”

Có thể bị Lâm Dữ Kiêu gọi là “tàn nhẫn”, chắc chắn không phải người đơn giản.

Trịnh Thư Hạ không khỏi tò mò: “Sao cơ?”

“Đúng kiểu nữ cường.” Lâm Dữ Kiêu bật cười: “Vợ chưa cưới của Tạ Tung Châu lúc còn bên vị hôn phu cũ đã quen nhau nhiều năm, ai ngờ thằng đó ngoại tình. Cô ấy phát hiện ra xong, việc đầu tiên làm không phải khóc lóc hay làm ầm lên, mà là… lấy chuyện đó ra làm điều kiện mặc cả đổi được một hợp đồng lớn, rồi sau đó đá phăng thằng kia, quay sang chọn lão Tạ.”

Hành động vừa dứt khoát vừa thông minh, đúng kiểu dân thương trường có thủ đoạn. Gọi là “tàn nhẫn” cũng chẳng quá chút nào.

Trịnh Thư Hạ nghe mà có phần kính nể: “Cô ấy… giỏi thật đấy.”

“Phải đó.” Lâm Dữ Kiêu lắc đầu tặc lưỡi: “Bởi vậy tụi anh mới nói, lão Tạ về sau chắc chắn sẽ là chồng ngoan sợ vợ.”

“Thì sợ vợ cũng đâu có gì xấu?” Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy vô tội: “Chẳng lẽ anh không sợ vợ à?”

Lâm Dữ Kiêu nhận ra cô vợ nhỏ nhà mình tiến bộ rồi, nói chuyện cũng biết gài bẫy chồng nữa cơ đấy.

“Sợ chứ.” Anh cười rộ lên: “Anh sau này chắc chắn còn sợ hơn, sợ vợ là một phẩm chất tốt, đáng tự hào ấy chứ.”

Lại bắt đầu “chém gió” rồi.

Trịnh Thư Hạ cố nín cười, phối hợp đáp: “Thế để xem sao nhé.”

“Được thôi.” Lâm Dữ Kiêu nhướn mày: “Em cứ giám sát kỹ vào.”

“Nhưng mà… sao anh rành chuyện người ta vậy?” Cô thật sự không ngờ anh cũng là dạng thích hóng drama, kể chuyện nghe cực rành rọt.

“Cùng một giới cả mà, lại là bạn thân, chuyện huỷ hôn công khai như thế còn giấu được ai?” Lâm Dữ Kiêu cười nhàn nhạt: “Nếu em tò mò về vị hôn thê của lão Tạ, tối nay tám phần là sẽ gặp được đấy.”

“Thật á?” Trịnh Thư Hạ lập tức hào hứng: “Cô ấy cũng đang nghỉ ở đây hả?”

Dù gì họ cũng đang đi tuần trăng mật, cô đoán không phải ai cũng rảnh như mình.

“Không rõ.” Lâm Dữ Kiêu khẽ lắc đầu: “Ninh Dạng là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, không thích mấy trò giải trí nhẹ nhàng. Nhưng mà…” Anh hơi ngừng lại, như đang nghĩ gì đó: “Anh đoán kiểu gì lão Tạ cũng tìm cách gọi cô ấy đến để khoe với anh.”

Ngoài cái danh “sợ vợ”, Tạ Tung Châu còn là một tín đồ khoe vợ chính hiệu. Mà lại còn khoe đến mức không biết xấu hổ luôn ấy.

Trò chuyện với Lâm Dữ Kiêu một lúc, Trịnh Thư Hạ bất ngờ nhận ra anh rất có năng khiếu kể chuyện “hóng hớt”. Không chỉ biết nhiều, mà còn kể rất sinh động, hấp dẫn.

Trước đây cô chỉ cảm nhận được vẻ lạnh lùng, hờ hững và xa cách của anh, không nghĩ đến việc khi tiếp xúc sâu sắc hơn, đặc biệt là sau khi kết hôn mới thấy anh cũng có một mặt “rất sống động” như vậy.

Cảm giác có thể nói chuyện mọi thứ cùng nhau khiến cô thấy… dường như khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại không ít.

Lâm Dữ Kiêu đoán hoàn toàn không sai, buổi tối khi cùng nhau ăn tối, Trịnh Thư Hạ thật sự gặp được vị hôn thê của Tạ Tung Châu, người có tên là Ninh Dạng.

Người phụ nữ ấy cùng lứa tuổi với Lâm Dữ Kiêu, lớn hơn Trịnh Thư Hạ bốn, năm tuổi, mặc một chiếc sơ mi lụa màu xám khói cùng chân váy bút chì đồng màu, đôi chân thon dài bước đi trên giày cao gót.

Dáng người cô ấy uyển chuyển, đầy đặn, từng đường nét đều quyến rũ mê người. Mái tóc xoăn đen uốn sóng quyến rũ, môi đỏ cổ điển, đôi mắt sắc sảo đầy khí chất, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ như thanh kiếm rút khỏi vỏ.

So với Trịnh Thư Hạ mặc váy hoa tím, rõ ràng là hai phong cách khác biệt, một bên là thiếu nữ dịu dàng, một bên là nữ cường điển hình nơi thương trường.

Thế nhưng Ninh Dạng lại rất thân thiện với cô, dù vốn là người lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng khi tiếp xúc lại dịu dàng hơn nhiều. Khi thấy Trịnh Thư Hạ thích món cà ri bánh mì trong nhà hàng khu nghỉ dưỡng, cô còn cười nói: “Nhà bếp ở đây cũng chẳng giỏi giang gì mấy, món này là hiếm hoi ăn được.”

Nói rồi liếc Tạ Tung Châu một cái. Tạ Tung Châu lập tức tiếp lời: “Mai anh đổi đầu bếp.”


Trịnh Thư Hạ nghe vậy thì càng tin những gì Lâm Dữ Kiêu kể là thật, vị công tử nhà họ Tạ này đúng là “nghe vợ răm rắp”.

Sau bữa tối, việc chính khi đến khu nghỉ dưỡng là ngâm suối nước nóng.

Trong phòng thay đồ VIP dành cho nữ, Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên phát hiện Ninh Dạng mang theo một bộ bikini ba mảnh. Vóc dáng cô ấy quá xuất sắc, mặc bộ bikini đỏ càng tôn lên làn da trắng như tuyết, vóc người quyến rũ nóng bỏng.

Quay sang nhìn lại bộ đồ tắm mình mặc… thực sự quá kín đáo, trông như kiểu trang phục đi biển từ thế kỷ trước.

Ninh Dạng thấy vậy bật cười hỏi: “Hạ Hạ, đây là bộ em mang theo à?”

“Dạ… vâng.” Trịnh Thư Hạ lúng túng kéo nhẹ phần váy bên dưới.

“Em mặc cái này kín quá rồi.” Ninh Dạng khẽ véo phần vải trước ngực cô, nửa đùa nửa thật: “Dáng người đẹp thế, sao phải che kín mít?”

Trịnh Thư Hạ không biết đáp sao, chỉ có thể cười trừ gượng gạo.

“Chờ chị lấy cho em bộ khác, mặc thế này ngâm nước không thoải mái đâu,” Ninh Dạng vừa nói vừa mở tủ, lục tìm một hàng bikini mới tinh: “Bọn mình đi suối nước nóng riêng, nước mới thay, không bẩn đâu.”

“Chị Ninh, không cần đâu, thật sự không sao ạ,” Trịnh Thư Hạ vội vàng từ chối, “Em không quen lắm…”

Ninh Dạng ngạc nhiên: “Suối nước nóng riêng, lại là ở cùng chồng mình, mà còn không quen?”

Trịnh Thư Hạ sững người, lập tức nhận ra mình lỡ lời. Cô đúng là không quen thật… nhưng không nên thể hiện điều đó trước mặt người ngoài, nhất là bạn của Lâm Dữ Kiêu.

“Ý em không phải vậy đâu ạ,” cô vội vàng chữa lại, “Chỉ là… giờ đổi đồ hơi phiền, em cũng mặc xong rồi, lại làm phiền chị đi tìm đồ…”

“Làm phiền gì chứ,” Ninh Dạng bật cười: “Em đến đây là để thư giãn, tất nhiên phải có trải nghiệm tốt nhất.”

Nói rồi chọn ra một bộ bikini, đưa tới trước mặt cô: “Thử cái này xem, dáng em đẹp thế, mặc bộ này chắc chắn rất xinh.”

Ninh Dạng đã nói đến mức này, Trịnh Thư Hạ đành ngượng ngùng nhận lấy bộ đồ rồi đi vào trong thay.

Thay xong, cô gần như không dám bước ra ngoài.

Bộ đồ đúng là rất vừa vặn, cả hai đều gầy, số đo cũng không chênh lệch nhiều, vấn đề chỉ là… bộ này thật sự quá gợi cảm!

Trịnh Thư Hạ gần như chưa từng mặc thứ gì táo bạo đến vậy, cảm giác chẳng khác gì chỉ mặc mỗi nội y đi lại giữa chốn đông người, khiến cô xấu hổ đến mức không dám bước nhanh. Cô rụt rè đi ra ngoài, đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

‌Ninh Dạng nhìn thấy Trịnh Thư Hạ bước ra thì trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Dáng em làm sao mà luyện được vậy? Khung xương nhỏ, người gầy mà còn có cơ bắp nữa.” Cô đưa tay chạm nhẹ lên phần cơ bụng rõ nét của Trịnh Thư Hạ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “So với thân hình ‘gà luộc trắng’ như chị thì em đẹp hơn nhiều đấy.”

“Ờ… không có gì đâu ạ.” Trịnh Thư Hạ theo phản xạ rụt người lại, khẽ cười: “Chắc là… tập luyện nhiều nên vậy.”

Ninh Dạng nhướng mày: “Dáng người với cơ bắp như em đâu giống kiểu luyện ra ở phòng gym. Chị cũng từng tập vài tháng có thuê huấn luyện viên, nhưng ở đó luyện toàn thấy cứng ngắc thôi.”

Trịnh Thư Hạ nghĩ một lát, rồi thật thà nói: “Em và anh Kiêu làm cùng một nghề.”

“…” Ninh Dạng tròn mắt.

Cô dĩ nhiên biết Lâm Dữ Kiêu làm nghề gì, chỉ là không hề ngờ rằng cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng trước mắt này lại cũng “cứng cựa” như thế, thật sự khiến cô mở mang tầm mắt.

“Bảo sao…” Ninh Dạng lẩm bẩm: “Bội phục thật. Vậy em càng nên mặc bộ đồ bơi này, dáng người thế mà không khoe thì uổng quá.”

“Chỗ này là suối nước nóng riêng mà…” Trịnh Thư Hạ mượn chính lời của cô ban nãy để đáp lại: “Làm gì có ai ngắm đâu mà khoe.”

“Không thể nói vậy được.” Ninh Dạng cười cười, liếc mắt đầy ẩn ý: “Em và Lâm Dữ Kiêu là vợ chồng son, đúng thời kỳ mặn nồng ngọt ngào đấy.”

Mặn nồng? Trịnh Thư Hạ ngơ ngác: “Ý chị là… gì cơ ạ?”

“Trời ơi, em ngây thơ thật đấy hả?” Ninh Dạng phì cười thành tiếng: “Tất nhiên là chuyện đó rồi. Em mặc thế này ngâm suối nước nóng, anh ấy không mê chết mới lạ.”

Phụt, Trịnh Thư Hạ suýt nữa phun nước ra ngoài.

Suối nước nóng là hoạt động ngoài trời mà… cô thật không ngờ vị tiểu thư Ninh này lại “chơi bạo” đến thế.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...