Lần đầu tiên Trịnh Thư Hạ có ấn tượng rõ ràng về Lâm Dữ Kiêu là vào năm cô học lớp mười một.
Hôm đó, cô cùng bố mẹ đến dự lễ tốt nghiệp đại học của Trịnh Kỳ Xuyên, và cũng chính tại nơi đó, cô gặp Lâm Dữ Kiêu.
Anh không học cùng trường với Trịnh Kỳ Xuyên, nhưng lại đặc biệt đến góp vui. Khi nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười có phần tùy ý: “Em gái lớn rồi nhỉ.”
Trịnh Thư Hạ chớp mắt đầy ngạc nhiên, trong lòng khẽ sững lại, cô không nhớ mình đã từng quen người “anh” này.
“Lâm Dữ Kiêu!” Trịnh Kỳ Xuyên chạy tới, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn không quên dùng mũ tốt nghiệp quạt cho cô em gái đang đỏ ửng cả má vì nắng, vừa nói vừa che chở: “Đừng trêu em gái tớ.”
“Cậu xem cái bộ dạng của cậu đi.” Lâm Dữ Kiêu bật cười, dáng vẻ lười nhác như thể chẳng để tâm đến điều gì: “Tớ chẳng lẽ lại ăn thịt em gái chúng ta chắc?”
Một tiếng “em gái chúng ta” đã đủ để thấy mức độ tự nhiên quá đà của anh.
“Em gái tớ sao lại thành em gái cậu rồi?”
Trịnh Kỳ Xuyên xưa nay tính tình ôn hòa, nhưng khi đứng cạnh bạn thân thì cũng không kiêng dè mà cãi nhau vài câu. Anh ấy vỗ vai Trịnh Thư Hạ, đùa: “Hạ Hạ, đừng để ý đến tên này.”
“Sao lại không để ý? Anh đâu phải người xấu.” Lâm Dữ Kiêu tiếp lời, lần này là nói với cô gái nhỏ, khóe mắt đào hoa cong lên, đầy vẻ trêu chọc: “Hồi trước không phải anh còn gặp em rồi sao?”
Hồi trước? Bọn họ từng gặp nhau sao? Trịnh Thư Hạ vừa xấu hổ vừa bối rối, trong lòng lặp đi lặp lại câu hỏi.
Trịnh Kỳ Xuyên ở bên cạnh cười phá lên: “Đó là khi em còn học cấp hai ấy.”
“Cậu đúng là cái tính tự nhiên không sửa nổi.”
Trịnh Thư Hạ chớp chớp mắt, lúc này mới mơ hồ nhớ lại.
Hồi cô học lớp chín, Trịnh Kỳ Xuyên được nghỉ đông, về nhà giúp cô học bổ túc môn hóa. Các môn khác cô đều giỏi, chỉ có hóa học là hơi đuối một chút, nên anh trai chỉ dạy riêng môn đó cho cô.
Một ngày nọ, anh ấy có việc bận, liền nhờ một người bạn đến dạy thay, tiện thể trông chừng cô một lúc.
Cô còn nhớ khi Trịnh Kỳ Xuyên gọi điện thoại, mình tuy vẫn đang cúi đầu làm bài, nhưng lỗ tai đã sớm dựng cả lên.
“Là bạn của anh à?” cô khẽ hỏi.
Cô quan tâm như vậy, là vì Tống Lẫm cũng là bạn của anh trai cô. Hai nhà họ Trịnh và Tống vốn đã quen biết lâu năm, mà mối thầm mến của cô dành cho Tống Lẫm cũng đã âm thầm bắt đầu từ rất lâu rồi.
“Ừ.” Trịnh Kỳ Xuyên đáp, tay vẫn cầm điện thoại, tay kia như vuốt đầu cún mà xoa đầu cô: “Cậu đến được rồi.”
Câu này là nói với người trong điện thoại.
Trịnh Thư Hạ không dám hỏi là ai, sợ bản thân quá mong chờ sẽ để lộ cảm xúc, chỉ dám yên lặng cúi đầu làm bài, ngón tay thon dài vô thức vặn nắp bút.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Người đến không phải Tống Lẫm, mà là Lâm Dữ Kiêu.
Khi ấy anh chỉ mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ trung. Trên người là chiếc áo phông in hình vẽ nguệch ngoạc, đầu đội mũ lưỡi trai, cả người toát lên khí chất của một thiếu niên ngông nghênh, tràn đầy sức sống.
Vừa thấy Trịnh Kỳ Xuyên, anh nhai kẹo cao su rồi trêu chọc: “Cậu thì đi hẹn hò, để tớ ở lại trông trẻ à?”
“…Em gái tớ còn đang ở đây đấy.” Trịnh Kỳ Xuyên bất lực xoa thái dương.
“Được thôi.” Lâm Dữ Kiêu cười cười, hơi nghiêng đầu về phía cửa: “Cậu đi đi.”
Trịnh Kỳ Xuyên có việc gấp nên cũng không đôi co, dặn mấy câu rồi vội vã rời đi.
Còn lúc đó, Trịnh Thư Hạ bị anh gọi là “trẻ con” kia đang ngồi bên bàn học, trong lòng chỉ toàn là hụt hẫng.
Dù gì cô cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, khi thấy người đến không phải người mình mong chờ, bao nhiêu tâm tư đều tan thành mây khói. Đến chuyện anh trai mình “có vẻ đang hẹn hò” cũng chẳng còn tâm trí để hóng, chỉ lo thất vọng mà viết cả lên mặt.
Lâm Dữ Kiêu liếc sang, nhìn thấy cô gái nhỏ mặc chiếc váy bò, gò má hơi phồng, ánh mắt u uất như bông hoa trắng bé nhỏ đáng thương. Anh không khỏi nhướng mày: “Em gái.”
“Dạ?” Trịnh Thư Hạ giật mình, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn chàng trai đã ngồi ở đó từ lâu, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ mơ hồ.
“Anh hỏi em một chuyện.” Lâm Dữ Kiêu nhếch môi cười, giọng điệu có phần lười biếng, pha chút trêu đùa: “Em có phải… ghét anh không?”
“…” Trịnh Thư Hạ đỏ mặt ngay tức khắc.
“Không sao.” Lâm Dữ Kiêu thấy cô còn nhỏ, mặt mũi mỏng manh, liền rất ga lăng mà chữa lời: “Anh biết mà. Em chắc không phải ghét anh, chỉ là không muốn học thôi.”
Nhiệt trên mặt cô lan tận xuống tận cổ trắng ngần.
Trịnh Thư Hạ nhận ra hành vi vừa rồi của mình, cố tình phớt lờ người khác, thực sự rất bất lịch sự. Điều xấu hổ nhất là, cô bị chính người trong cuộc phát hiện và hỏi thẳng.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là kiểu “bé ngoan” điển hình, rất hiếm khi cư xử thiếu lễ độ, nhất là trước mặt người lạ.
Mà chàng trai trước mắt lại là người được anh cô mời tới để dạy kèm, đồng thời cũng là bạn thân của anh, người mà Trịnh Kỳ Xuyên có thể yên tâm giao việc riêng, chắc chắn phải là người đáng tin và rất thân thiết.
Nghĩ đến đây, cảm giác áy náy trong lòng cô càng tăng thêm.
“Xin lỗi ạ.” Cô gái cúi đầu, lí nhí nói: “Em không có ghét anh đâu.”
“Chỉ là… đúng là không muốn học thật.”
Cô thuận theo lý do mà Lâm Dữ Kiêu đưa ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Sau chuyện nhỏ này, suốt buổi học hôm đó, Trịnh Thư Hạ cũng không còn nghĩ đến Tống Lẫm nữa.
Nhưng cũng vì vậy mà cô chẳng mấy để tâm đến người dạy kèm là ai, chỉ lưu lại trong lòng một ấn tượng mơ hồ: “Anh ấy hài hước và có phần nghịch ngợm.”
Nếu không phải vậy, hai năm sau gặp lại, Trịnh Thư Hạ đã chẳng hoàn toàn không nhận ra Lâm Dữ Kiêu.
Chỉ có điều, Lâm Dữ Kiêu thì vẫn nhớ cô.
“Em gái cậu lớn phổng hẳn rồi.” Anh vừa lười nhác xoay chuỗi hạt trên cổ tay, vừa cười cười: “Hồi lớp chín còn như cây cải non.”
Gầy gò, mảnh mai, như búp bê sứ nhỏ bé tinh xảo.
“Cậu đừng tưởng nó dễ bắt nạt.” Trịnh Kỳ Xuyên ném cho anh một chai nước lạnh, tự mình mở nắp rồi tu ừng ực mấy ngụm, sau đó mới thong thả nói: “Con bé từ hồi cấp hai ngày nào cũng chạy bộ ít nhất năm cây, sức bền rất tốt.”
Lâm Dữ Kiêu không nhịn được khẽ cười khẩy: “Cậu nói thế làm gì? Tớ chẳng lẽ lại đi bắt nạt em cậu à?”
“Cậu không dám đâu.” Trịnh Kỳ Xuyên nhún vai: “Không tin thì cứ thử xem. Hồi lớp mười, con bé đi học về gặp phải b**n th**, không kêu cứu cũng không báo công an, tự tay đánh hắn nhập viện.”
Lâm Dữ Kiêu hơi nhướng mày, rõ ràng vì câu chuyện này mà nổi lên chút hứng thú.
Ánh mắt anh tìm đến dáng hình nhỏ nhắn của Trịnh Thư Hạ, cô gái nhỏ đang bị mẹ kéo đi chụp ảnh. Trời nắng gắt, gương mặt trắng trẻo của cô đỏ hây hây như trái đào, mí mắt cũng vì nóng mà hơi sụp xuống, vậy mà vẫn ngoan ngoãn cười với ống kính.
Đôi mắt đen láy cong cong như vầng trăng non mềm mại.
Lâm Dữ Kiêu bất giác nhìn thêm một lúc, rồi cùng Trịnh Kỳ Xuyên bị mẹ của họ – Giang Xu Nghiên kéo đến chụp ảnh chung.
Dù sao hôm nay cũng là ngày quan trọng của Trịnh Kỳ Xuyên, cần chụp một bức ảnh tập thể cùng người thân và bạn bè đến chúc mừng.
Trịnh Thư Hạ, với thân phận là cô công chúa nhỏ của nhà họ Trịnh, đương nhiên được đẩy lên vị trí trung tâm, ngay bên cạnh Trịnh Kỳ Xuyên.
Lâm Dữ Kiêu không đến mức vô duyên mà chen vào giữa, anh đứng ở rìa ngoài, tay đút túi, dáng vẻ lười biếng mà tùy ý tham gia vào bức ảnh kỷ niệm.
Sau đó, chẳng hiểu sao anh lại dụ được Trịnh Kỳ Xuyên gọi Trịnh Thư Hạ tới, rồi giả vờ gọi thêm mấy người bạn cùng tuổi, chụp thêm một tấm.
Lần này, anh rất đàng hoàng đứng ngay bên cạnh cô gái nhỏ.
Sau lần gặp mặt thứ hai đó, Trịnh Thư Hạ nhớ rằng cô và Lâm Dữ Kiêu bắt đầu có nhiều cơ hội chạm mặt hơn.
Anh và Trịnh Kỳ Xuyên là bạn thân từ thời cấp hai, quen biết đã nhiều năm, với bố mẹ cô là ông Trịnh Minh Giác và bà Giang Xu Nghiên cũng rất thân thuộc.
Anh học đại học ở tỉnh khác, sau khi tốt nghiệp trở về Bắc Kinh thì sự qua lại tự nhiên cũng nhiều lên.
Tuy vậy, Trịnh Thư Hạ vẫn không thật sự thân thiết với anh.
Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé tuổi dậy thì, còn anh lại lớn hơn cô tới năm tuổi, vừa có khoảng cách thế hệ, vừa chẳng thân quen lắm, chẳng có chuyện gì để nói.
Lâm Dữ Kiêu cũng luôn giữ thái độ nửa lạnh nửa nóng, chỉ xuất hiện trong vai “bạn anh trai”, đối xử với cô khá quan tâm… cho đến sau sinh nhật mười chín tuổi của cô.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thư Hạ buộc bản thân ngắt ngang dòng hồi tưởng đang không ngừng lan ra.
Cô nhận ra mình đã nghĩ hơi xa rồi.
Thực ra, cô chỉ muốn hồi tưởng lại tính cách của Lâm Dữ Kiêu – một người quen biết nhiều năm, dù nhìn từ góc độ nào cũng không thể là kiểu “máu lạnh vô nhân tính” như mấy chiến hữu gần đây miêu tả.
Dù giờ anh thực sự có hơi… vô tình thật. Cho nên, con người càng lớn thì càng thay đổi sao?
Vậy sau này… liệu cô có trở nên hoàn toàn khác đi không?
Trịnh Thư Hạ khẽ lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ nhiều thế này thật quá hao tâm tổn trí, chi bằng đừng nghĩ nữa thì hơn.
Cô nâng cổ tay xem đồng hồ, lúc này mới phát hiện mình đã ngồi đây được hơn hai tiếng, quãng thời gian hiếm hoi được thảnh thơi như vậy từ khi bước vào kỳ đánh giá tiêm kích J-1. Dù không ngủ, nhưng thể chất cũng được thả lỏng không ít.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực.
Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu nhìn sang Tô Nặc vẫn đang ngủ say, nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý định rủ cô ấy đi tắm cùng. Cô cầm lấy rổ đồ và quần áo sạch, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Dù trong đơn vị nữ binh chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng cô vẫn quen tắm một mình.
Những nhà tắm công cộng không có vách ngăn, có thể nhìn rõ cơ thể người khác, cô vẫn chưa bao giờ thấy thoải mái cũng vì vậy mà cô luôn chờ thật muộn mới đi.
Khi tắm xong bước ra, đồng hồ đã chỉ hơn chín giờ tối.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Trịnh Thư Hạ đã bị hơi nóng đập vào mặt như muốn hấp người chín luôn tại chỗ.
Dù là buổi tối, thời tiết cũng chẳng dịu đi chút nào, vẫn nóng hầm hập như cái nồi hấp khổng lồ.
Cô vốn rất sợ nóng, dù mấy năm nay đã rèn cho mình bớt yếu đuối, nhưng vẫn không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ký túc xá.
Vừa mới nhấc chân rời đi, Trịnh Thư Hạ đã bị một giọng nói quen thuộc gọi giật lại từ phía sau: “Trịnh Thư Hạ.”
Đó là giọng nói mà suốt khoảng thời gian này cô đã quá quen, luôn thấp trầm và lười nhác, thường gọi cô là “Số 21”. Nhưng lần này, anh lại gọi cả họ tên cô.
Trịnh Thư Hạ hơi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy dáng người cao lớn của Lâm Dữ Kiêu đang đứng dưới bóng cây.
Anh mặc đồ đơn giản, thoải mái, dáng vẻ ấy, đứng đó… như thể đang cố tình chờ cô vậy.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, cô lập tức giật mình, rồi cố gắng phủi nó đi.
“Chào Giáo quan” cô nhẹ giọng đáp, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tiến lại gần.
Lâm Dữ Kiêu phất tay, ra hiệu cô đến đấy.
Trịnh Thư Hạ đương nhiên không thể trái lệnh của Giáo quan, đành phải bước lại gần.
Nhưng hôm nay, Lâm Dữ Kiêu lại không mang dáng vẻ nghiêm khắc thường ngày. Anh quay người bước đi, ra hiệu cô đi theo. Cô lặng lẽ bước theo anh, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia bực bội.
Giờ này cô đang mặc áo phông và quần đùi, tay còn xách chiếc rổ đựng đồ tắm giặt, cả người trông vừa xuề xòa vừa hơi nhếch nhác.
Nói thế nào cũng là kiểu “ăn mặc lôi thôi”, cô cũng chẳng biết anh định dẫn mình đi đâu.
Đi khoảng năm phút, Lâm Dữ Kiêu mới dừng lại, điểm đến là một gian lầu nghỉ không một bóng người.
Đội tiêm kích J-1 có khuôn viên rất rộng, ngoài các khu vực huấn luyện, còn xây dựng cả những không gian xanh kiểu “công viên” để trồng cây, tăng sinh khí cho đại đội vốn toàn sắt thép lạnh lẽo.
Chỉ là bình thường huấn luyện đã đủ mệt, chẳng mấy ai có sức đi dạo.
Lâm Dữ Kiêu dừng chân, hỏi cô: “Vai còn đau không?”
Trịnh Thư Hạ ngẩn người, theo phản xạ lắc đầu: “Không… không sao rồi ạ.”
Cô không ngờ anh lại để ý đến việc cô bị giẫm lên vai, càng không ngờ anh dẫn cô đến đây chỉ để hỏi chuyện đó.
Chỉ là Lâm Dữ Kiêu luôn khiến người ta không đoán trước được. Anh chỉ vào chiếc ghế dài trong lầu nghỉ, ra hiệu cho Trịnh Thư Hạ ngồi xuống.
Đợi cô ngồi yên, anh mới lấy từ túi quần rộng ra một tuýp thuốc mỡ. Lâm Dữ Kiêu nói: “Anh bôi thuốc cho em nhé.”
“… Gì cơ ạ?” Trịnh Thư Hạ tưởng mình nghe nhầm.
“Bôi thuốc.” Anh lặp lại, rồi như sợ cô không hiểu, còn nhã nhặn giải thích: “Huấn luyện xong, anh không còn là huấn luyện viên, quan tâm em với tư cách là anh trai bạn thân, không có gì không ổn chứ?”
… Không phải là không ổn, nhưng mà… để Lâm Dữ Kiêu bôi thuốc cho mình, sao cứ cảm thấy kỳ kỳ?
Trịnh Thư Hạ thấy tai mình nóng lên, khẽ nói: “Em… em tự về bôi là được rồi ạ.”
Cô nhận lấy tuýp thuốc, cũng coi như không từ chối sự quan tâm từ “góc độ anh trai” của anh.
“Chỗ Châu Mạc giẫm lên là xương bả vai, em với tới được chắc?” Lâm Dữ Kiêu bật cười khẽ: “Nói dối tệ thế.”
Châu Mạc là trợ giảng đã vô tình giẫm lên vai cô.
Lời ngụy biện của Trịnh Thư Hạ bị vạch trần thẳng thừng, cô tức tối đến mức chỉ muốn cắn chặt môi.
Và đúng lúc ấy, lại bị trêu chọc: “Cắn sắp rách môi luôn rồi đấy.”
“…”
“Cánh tay con người dài đến đâu cũng có giới hạn. Không với tới xương bả vai là chuyện bình thường, xấu hổ gì chứ?”
Nói rồi, anh ngồi xuống bên cạnh cô, xoay mở nắp thuốc mỡ.
“Với lại, chỉ bôi thuốc thôi thì có ích gì? Dạng tổn thương do va đập như này, phải xoa bóp mới thấm được.” Lâm Dữ Kiêu nhìn cổ và cánh tay trắng muốt lộ ra bên ngoài áo phông màu vàng nhạt của cô, giọng nói vô thức trầm xuống: “Lộ vai trước mặt anh, không ngại đấy chứ?”
Đến nước này, xem ra không để anh bôi thuốc giúp thì không xong.
Trịnh Thư Hạ cắn răng đáp nhỏ: “Không ạ.”
Trong quân đội, không thể thiếu những buổi huấn luyện dưới nước, kể cả phi công cũng phải mô phỏng môi trường không trọng lực.
Trịnh Thư Hạ đã quen sống trong môi trường nam nhiều nữ ít, có khi áo bị ướt đẫm, dính sát người.
Dù chưa bao giờ đến mức lộ liễu, nhưng việc va chạm cơ thể với nam giới là điều không tránh khỏi, cô cũng dần học được cách thích nghi.
Ở trường quân đội, cô có mấy đồng đội nam thân thiết, cũng từng giúp nhau bôi thuốc. Vậy nên, nếu cứ coi Lâm Dữ Kiêu là một “đồng đội thuần túy” thì cũng chẳng sao cả.
Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi, cố ép bản thân thả lỏng cơ thể đang cứng đờ.
Chỉ là, mặc cho bản thân tự nhủ như vậy, trong lòng cô vẫn không khỏi rối loạn.
Cũng vì thế mà lần này, hiếm hoi Trịnh Thư Hạ không nhận ra tiếng thở hơi nặng của người đàn ông phía sau.
Lâm Dữ Kiêu đưa tay kéo tay áo bên trái của cô xuống, áo phông rộng nên rất dễ dàng trượt khỏi bờ vai mảnh khảnh. Ngay khoảnh khắc ấy, bóng tối trước mắt anh như bị một lớp sữa tươi trắng tinh rót lên.
Trịnh Thư Hạ có làn da trắng một cách điển hình, kiểu “trắng lạnh” khiến người ta phải ngoái nhìn. Từ nhỏ cô đã trắng nổi bật, đến năm năm tuổi, mẹ cô từng lo đến mức bế cô vào bệnh viện kiểm tra, sợ con gái yêu mắc bệnh bạch cầu hay gì đó nghiêm trọng.
Dù cuối cùng chỉ là một sự hiểu lầm buồn cười, nhưng cũng đủ thấy da dẻ cô trắng đến mức khiến người ta lo sợ.
Vào mùa hè, khi mặc váy ngắn để lộ ra nhiều vùng da, cô luôn là người nổi bật nhất giữa đám đông, không phải nhờ phấn son, mà bởi làn da trắng đến chói mắt. Dù phơi nắng thế nào cũng không đen đi, chỉ có thể đỏ lên, rồi nghỉ ngơi chốc lát lại trở về trạng thái trắng mịn, trong suốt như sương, mơ hồ ánh lên sắc hồng nhạt.
Vẻ đẹp trời sinh ấy tạo ra một sức hút thị giác không thể bỏ qua.
Yết hầu Lâm Dữ Kiêu khẽ động, ánh mắt từ làn da trắng mịn dịu dàng trượt tới mảng bầm tím nổi bật kia.
Vết bầm trên vai Trịnh Thư Hạ là do buổi chiều bị giẫm phải, sắc tím ngả đậm, rõ ràng. Trên nền trắng tinh khôi, vết tím ấy hiện ra như một vết mực vô tình làm bẩn tấm lụa thượng hạng, xót xa đến khó chịu.
Đôi mắt đen của Lâm Dữ Kiêu trầm xuống. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bóp thuốc ra tay, rồi nhẹ nhàng bôi lên vùng bầm tím trên vai cô.
Bàn tay anh thon dài, mỗi động tác xoa thuốc đều chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng không thiếu lực. Trịnh Thư Hạ khẽ th* d*c, mấy ngón tay mảnh mai vô thức siết chặt lấy gấu áo.
Dù hành động ấy không có chút mập mờ nào, nhưng sự tiếp xúc tỉ mỉ giữa da thịt ấy, vẫn khiến người ta không khỏi thấy bối rối, tim đập sai nhịp.
“Sao vậy?” Lâm Dữ Kiêu tất nhiên cảm nhận được sự căng cứng nơi cơ thể cô, nhíu mày khẽ hỏi, “Đau à?”
Thật ra, sau khi bắt đầu xoa bóp, anh lại thở phào nhẹ nhõm, vết bầm trên người cô nhìn thì ghê, nhưng chỉ là tổn thương ngoài da thì không sao cả.
Anh lo nhất là phần xương bả vai mảnh khảnh ấy bị giẫm gãy. Vì vậy mới cố tình viện cớ “quan tâm” để kiểm tra cho chắc.
Nhưng nhìn phản ứng của cô, sao cứ như đau dữ lắm vậy? Thở cũng không đều nữa?
“Không… không sao.” Trịnh Thư Hạ vội vàng đáp, trong lòng chột dạ, “Anh… anh làm nhanh lên đi.”
Trong lúc hấp tấp, cô quên mất gọi anh là “Giáo quan”, mà buột miệng gọi luôn “anh”, một tiếng “anh trai” thân thiết.
Lâm Dữ Kiêu khựng lại một chút, ánh mắt lướt thấy vành tai đỏ ửng của Trịnh Thư Hạ.
Phải nói sao nhỉ, anh vốn là kiểu đàn ông cực kỳ có nguyên tắc và tự giác. Nhưng nếu là người khác nhìn thấy bộ dạng cô bây giờ, e là cũng không giữ được lòng mình mà nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng… chỉ nghĩ thôi, anh cũng đã thấy như mình đang phạm tội rồi.
Nhìn Trịnh Thư Hạ cúi đầu, không dám nhìn anh lấy một cái, Lâm Dữ Kiêu nhẹ nhàng thở dài.
Cái cô nhóc này… đúng là khiến người ta vừa thương vừa phiền.
Vừa ngoan, lại vừa biết cách khiến người khác phát điên.
Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân
Chương 3: Cô nhóc này vừa ngoan, lại vừa biết cách khiến người khác phát điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
