Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 31: Hạ Hạ mệt lắm rồi, cậu muốn tôi gọi cô ấy ra đây không?



Trên suốt quãng đường từ khu du lịch đến đồn cảnh sát, tên trộm không ngừng kêu oan, miệng thì gào to rằng mình chẳng trộm cắp gì cả, kết quả lại bị hai kẻ “tâm thần” bám theo cả đêm, giờ còn bị vu oan giá họa. Hắn còn lớn tiếng đòi kiện Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Thư Hạ, yêu cầu họ bồi thường tổn thất tinh thần cho hắn.
Hai người kia hoàn toàn không để tâm đến màn “vừa ăn cắp vừa la làng” của hắn. Vừa đến đồn cảnh sát, Lâm Dữ Kiêu liền đưa đoạn video anh quay được lúc xếp hàng ban nãy cho cảnh sát làm bằng chứng, sau đó rất phối hợp để lập biên bản, cố gắng thuật lại hiện trường một cách đầy đủ và chính xác nhất có thể.
Dần dần, viên cảnh sát ghi lời khai bắt đầu cảm thấy… hai người này sao mà chuyên nghiệp quá vậy.
Thậm chí còn có vẻ chuyên nghiệp hơn cả người trong ngành như họ nữa.
“Người này ra tay rất thuần thục, giống kiểu tội phạm có kinh nghiệm,” Lâm Dữ Kiêu chỉ vào màn hình video, nói nghiêm túc: “Hắn có lẽ là đến đây vì khu này đang là điểm nóng du lịch, hắn không giống người địa phương. Có thể thử tra hồ sơ nội bộ, xem có tiền án ở khu vực nào khác không.”
“Anh… biết cả chuyện tra hồ sơ nội bộ nữa cơ à?” viên cảnh sát trẻ nhịn không được mà thắc mắc.
Lâm Dữ Kiêu hơi sững người, khẽ nhướng mày: “Tôi biết thì sao? Không được phép biết chắc?”
Cảnh sát trẻ bị phản ứng đó làm cho cứng họng, lập tức cúi đầu tiếp tục ghi biên bản, không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng cậu ta lại không ngừng lén lút quan sát thẻ căn cước và giấy tờ công tác của hai người, tên cả hai đều ghi là làm việc ở “đơn vị cơ mật”… Nhưng mà “đơn vị cơ mật” là đơn vị gì chứ?
Cái giấy tờ công tác này… nhìn sao cũng thấy kỳ quái!
Trong đầu đầy rẫy dấu hỏi, viên cảnh sát trẻ lén lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho cục trưởng.
Vậy là chuyến du lịch trăng mật này, cuối cùng lại kết thúc bằng việc bị một anh cảnh sát trẻ “lo chuyện bao đồng” khiến danh tính hai người bị lộ, buộc phải bị triệu hồi về đơn vị.
Mười ngày nghỉ phép vốn dĩ vui vẻ bỗng chốc bị rút ngắn còn có bốn ngày, đến cả thời gian đi siêu thị nội thất cũng không có.
Lâm Dữ Kiêu lần đầu trong đời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Vừa trở về đơn vị đã xông thẳng vào văn phòng của Mạnh Chiêu, bắt đầu một tràng oán trách: “Lão đại, thầy bị gì vậy? Chúng em làm việc tốt mà cũng sai sao?”
“Cậu nhóc này, ai nói cậu sai chứ?” Mạnh Chiêu đang xem báo, tháo kính xuống nhìn vẻ mặt hiếm thấy ‘uất ức’ của Lâm Dữ Kiêu, cố nhịn cười, nghiêm giọng nói: “Danh tính hai người bị lộ là sự thật. Gọi về đơn vị có gì không đúng? Nhìn cậu như thể không cam lòng ấy…”
Lâm Dữ Kiêu cười khẩy một tiếng: “Ý thầy là, phá hỏng kỳ trăng mật của em, em còn phải cảm ơn rối rít à?”
“Thì… cũng không đến mức đó,” Mạnh Chiêu nở nụ cười hài lòng, “Chỉ cần cậu bớt làm tôi tức giận vài lần là được rồi.”

Lâm Dữ Kiêu hoàn toàn cạn lời. Anh dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn lớp da mặt “vô sỉ” của cấp trên, rồi xoay người định rời đi.
“Khoan khoan,” Mạnh Chiêu vội gọi anh lại: “Tôi còn chuyện chưa nói xong, cậu vội cái gì? Đầu thai chắc?”
“Báo cáo, không có.” Lâm Dữ Kiêu quay người, mặt không biểu cảm: “Em đã về rồi, đương nhiên phải phát huy chút sức nóng, góp phần công sức cho đơn vị. Em đi huấn luyện tụi nhỏ đây.”
“Nhìn cậu xem, chí khí chẳng có bao nhiêu.” Mạnh Chiêu lườm một cái, rồi ném cho anh một chùm chìa khóa: “Phòng dành cho cậu và Trịnh Thư Hạ, đơn vị đâu có vô tình đến thế.”
Dù gì cũng là người cùng đội, đâu thể để vợ chồng mới cưới rồi mà vẫn còn phải sống riêng. Đơn vị tất nhiên phải chuẩn bị cho họ một phòng đôi ‘sang trọng’ ít nhất cũng là ký túc xá hai người.
Lúc này sắc mặt Lâm Dữ Kiêu mới dịu đi, anh cầm chìa khóa xoay xoay trên đầu ngón tay.
“Mỗi lần cậu bày trò đều như trẻ con, đúng là tôi nuông chiều cậu quá rồi.” Mạnh Chiêu mắng yêu một câu, “Cái thằng nhóc này, toàn giở tính khí chó.”
“Thì mấy người cũng có phần sai chứ.” Lâm Dữ Kiêu vẫn cứng miệng, thở dài: “Lão đại, chuyện này mà rơi vào đầu thầy…”
“Nếu là tôi thì sao? Lúc tôi còn trẻ đâu có thiếu suy nghĩ như cậu.” Mạnh Chiêu quăng lại cho anh một tập hồ sơ: “Có nhiệm vụ thật đấy. Cũng trùng hợp thôi, các cậu lộ thân phận nên tiện thể gọi về luôn. Mang về mà xem kỹ đi.”
Lâm Dữ Kiêu nhìn dãy số trên bìa hồ sơ, sững người một lúc, ánh mắt lập tức nghiêm túc, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ ban nãy.
“Lão đại,” anh lắc lắc tập hồ sơ trong tay, “Nhiệm vụ đặc biệt à?”
“Ừ, nhưng chưa gấp, là chuyện cuối năm cơ.” Mạnh Chiêu châm một điếu thuốc, vừa rít vừa chậm rãi nói: “Lúc đó cậu chọn vài người khỏe mạnh, đáng tin đi cùng. Không cần vào sâu, chỉ cần quan sát vùng không phận bên đó là được rồi.”
Lâm Dữ Kiêu khẽ cười: “Rõ rồi.”
Công việc của họ vốn là hỗ trợ, phối hợp với hành động mặt đất, nên việc khảo sát trước mỗi lần diễn tập hay nhiệm vụ là điều đã quá quen thuộc.
Chỉ là… nhiệm vụ lần này, có chút đặc biệt hơn bình thường một chút.
Sau khi trò chuyện với Mạnh Chiêu xong, Lâm Dữ Kiêu quay về ký túc xá, kéo theo Trịnh Thư Hạ đang bị một đám con trai vây quanh “tra khảo”. Anh ngang ngược đuổi sạch lũ nhóc kia đi.
Trịnh Thư Hạ cuối cùng cũng được “giải cứu”, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy cảm kích nhìn anh: “Đi đâu thế?”
Lý ra thì cả hai đều đã trở lại đội, lẽ ra phải cùng nhau tập luyện. Nhưng hướng anh đang kéo cô đi, rõ ràng chẳng giống đang trên đường đến sân huấn luyện.
Lâm Dữ Kiêu liếc cô một cái, thản nhiên nói:
“Hôm nay không tập, về thu dọn đồ đạc.”
“Thu dọn cái gì cơ?”
“Hành lý chứ gì nữa, phu nhân?” Lâm Dữ Kiêu bật cười vì bị cô làm cho tức đến buồn cười, giơ ra chiếc chìa khóa trong tay: “Chẳng lẽ đội còn chưa thông báo cho em à?”
Mặt Trịnh Thư Hạ thoáng đỏ lên. Nghĩ đến chuyện không còn tiếp tục ở ký túc xá nữa, cô lại có chút sợ… sợ rằng anh sẽ lại làm những chuyện như lần trước với cô.
Không phải là ghét, những cái hôn cô có thể chấp nhận. Nhưng hễ liên quan đến chuyện thân mật, cảm giác xa lạ đó khiến cô thấy không thoải mái chút nào.
Giống như khi ở bên anh… cảm giác quá đỗi dễ chịu, quá mãnh liệt khiến cô mất đi khả năng kiểm soát cơ thể mình. Không sợ mới lạ.
Dù vậy, Trịnh Thư Hạ cũng hiểu rõ, đã kết hôn rồi thì chẳng thể tiếp tục ở ký túc xá nữ được nữa. Nên cô cũng chấp nhận rất nhanh.
“Vậy em về thu dọn nốt đồ nhé,” cô nói, “Phần lớn hành lý thực ra đều đã ở bên anh rồi.”
“Ừ, đừng có tỏ vẻ mặt đó nữa.” Lâm Dữ Kiêu chạm nhẹ vào khóe môi cô, dỗ dành:
“Cười một cái đi mà.”
Nhìn thế này, chẳng khác gì anh đang ép cô phải dọn nhà cả.
Trịnh Thư Hạ miễn cưỡng phối hợp, làm một kiểu “cười gượng đầy tính tượng trưng”.
“Chậc, dám khiêu khích giáo quan à?” Lâm Dữ Kiêu lắc đầu: “Phạt năm cây số.”
“Không thành vấn đề.” Cô vốn đang định chạy đây, có lẽ do bản thân không biết yên thân, mấy hôm nay thảnh thơi quá lại ngứa ngáy chân tay, chỉ muốn được luyện tập thật nghiêm túc để mệt bã người ra.
Trịnh Thư Hạ chạy đi chạy lại mấy lần để chuyển đồ, sau đó cùng Lâm Dữ Kiêu dọn dẹp chỗ ở trong doanh trại. Làm xong, hai người cùng ra căng tin ăn cơm. Ăn xong trở về, cô liền thay đồ chuẩn bị đi chạy rèn thể lực.
“Em thật sự đi chạy à?” Lâm Dữ Kiêu nhìn cô đã thay hẳn sang đồng phục thể thao, vừa buồn cười vừa bất lực.
Trịnh Thư Hạ gật đầu tỏ ý: đúng vậy. Sau đó chẳng nói thêm gì mà rảo bước đi luôn.
Quả thực, mấy hôm không luyện tập đã khiến cơ thể cô được nghỉ ngơi đầy đủ. Giờ thì chỉ thấy toàn thân tràn đầy sức sống, không tìm được chỗ phát tiết. Năm vòng chẳng thấm tháp gì, cô tự động cộng thêm mấy vòng nữa cho đã. Cuối cùng mới chịu ngồi nghỉ trên bậc thềm cạnh sân chạy.
Đang th* d*c, Trịnh Thư Hạ bỗng thấy trước mặt xuất hiện một chai nước khoáng phủ sương lạnh được đưa tới từ phía trên đầu.
Cô ngẩng lên, là Đường Tử Lệ đang đứng trước mặt, đưa chai nước cho cô.
“Cảm ơn nhé.” Cô mỉm cười nhận lấy, phát hiện cậu ta còn chu đáo đến mức đã mở sẵn nắp chai, liền uống mấy ngụm liền một lúc.
Đường Tử Lệ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, cùng cô nghỉ ngơi.
“Sao thế?” Thấy cậu ta có vẻ trầm lặng hơn thường ngày, Trịnh Thư Hạ chớp mắt, dịu dàng hỏi: “A Lệ, cậu có tâm sự gì sao?”
Cái tên gọi này là chính Đường Tử Lệ bảo mọi người gọi vậy, từ nhỏ đến lớn bạn bè thân quen đều gọi cậu ta như thế.
Trịnh Thư Hạ ban đầu cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng gọi mãi rồi cũng quen, thậm chí dần dần thấy thuận miệng, có lẽ thói quen đáng sợ là ở chỗ đó.
“Không có gì đâu, chỉ là…” Đường Tử Lệ nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của cô, gượng cười: “Chỉ là cảm thấy chuyện cậu kết hôn… hơi đột ngột. Cảm giác… không biết phải đối mặt với cậu thế nào nữa.”
Trong sự chán nản ấy, giọng nói thường ngày mang chút âm điệu nhẹ nhàng nay cũng trầm hẳn xuống.
Trịnh Thư Hạ nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi, thắc mắc lẩm bẩm: “Đối mặt với tớ? Sao lại không biết phải đối mặt thế nào?”
Dù cô có kết hôn hay không, thì giữa họ cũng chỉ là mối quan hệ đồng đội bình thường mà thôi.
Đường Tử Lệ khẽ nhíu mày, chợt nhận ra bản thân không nên nói quá nhiều.
Bây giờ mọi chuyện đã là sự thật, Trịnh Thư Hạ đã kết hôn rồi. Nếu anh cứ tiếp tục đào sâu thì chẳng khác nào đang vướng vào vấn đề đạo đức.
Nhưng mà… có những chuyện giấu trong lòng mãi không hiểu nổi thì đúng là rất bức bối!
“Hạ Hạ, sao cậu lại đột ngột kết hôn vậy chứ?” Đường Tử Lệ thực sự không thể hiểu nổi: “Cậu với đội trưởng mới quen nhau có hai tháng thôi mà!”
Với quãng thời gian như thế thì đến hẹn hò còn thấy nhanh, huống chi là cưới xin.
“À… thật ra tớ với đội trưởng quen nhau từ lâu rồi.” Trịnh Thư Hạ không ngờ cậu ta lại hỏi đến chuyện riêng tư như vậy. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt chân thành ấy, dù có chút ngại ngùng, cô vẫn chọn nói thật: “Từ hồi cấp hai, tớ đã biết anh ấy rồi.”
“Cấp hai? Ý cậu là trung học cơ sở?” Đường Tử Lệ tính toán thời gian, lẩm bẩm: “Vậy là hai người quen nhau gần mười năm rồi…”
Trước đây, trong buổi tiệc sinh nhật, cậu ta từng nghe Lương Cốc Âm nhắc đến chuyện này một lần, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ. Hôm nay mới hỏi lại để xác nhận.
Giờ nghe chính miệng Trịnh Thư Hạ thừa nhận, cảm giác mất mát trong lòng cậu ta như chiếc bóng không thể xua tan.
“Ừ, nên tình cảm bọn tớ thật sự rất sâu đậm.” Về sau dù thế nào cũng khó tránh khỏi việc phải thường xuyên đối mặt với những đồng đội này, Trịnh Thư Hạ quyết định nói sao cho mọi chuyện tròn trịa hơn một chút: “Cho nên tuy có hơi vội vàng, nhưng chuyện kết hôn cũng chẳng có gì là lạ cả.”

Câu nói này cô gần như đã phải lặp lại không biết bao nhiêu lần với từng người trong số họ. Dĩ nhiên, có người tin, cũng có người không. Mà cô cũng chỉ có thể nói đến thế thôi.

Trong số những người nhất quyết không tin, vẫn là Lương Cốc Âm hiểu rõ cô nhất. Trịnh Thư Hạ cũng biết chẳng thể qua mặt cô ấy, nên đến cuối cùng, cô cũng chẳng quan tâm người ta có tin hay không nữa…

Thật ra, một lời nói dối nếu được lặp lại cả trăm lần, ngay cả bản thân cũng có thể tin là thật. Trịnh Thư Hạ dần bị chính mình “tẩy não”, cô và Lâm Dữ Kiêu đúng là có tình cảm, tuy không sâu sắc như những gì cô đã “kể”, nhưng cũng đủ để làm nền tảng, rồi dần dần nuôi dưỡng thêm…

Dù sao thì họ cũng chẳng thể ly hôn được nữa, chẳng lẽ cứ mãi duy trì cái tình trạng lưng chừng thế này?

Nghĩ tới đây, cô không khỏi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc mình nên định nghĩa cuộc hôn nhân này như thế nào.

Trịnh Thư Hạ nhận ra, một khi cô đã lựa chọn kết hôn, thì không thể cứ mãi né tránh.

Ban đầu là cô kéo Lâm Dữ Kiêu vào chuyện này, bây giờ anh lại giúp cô giải quyết hết rắc rối, vậy thì trong hôn nhân, cô cũng không thể cứ thụ hưởng thành quả mà chẳng chịu bỏ ra chút gì, đúng không?

Vì sợ hãi những điều chưa biết, cô cố gắng từ chối sự gần gũi của Lâm Dữ Kiêu, thậm chí còn không muốn dọn về sống chung, đến giờ vẫn còn lần lữa không chịu về lại ký túc xá… Chẳng phải, bản chất là do cô quá nhút nhát hay sao?

Vì sợ cảm giác xa lạ mà không thể kiểm soát, cô đã quên mất rằng mọi thứ đều bắt đầu từ sự xa lạ mới trở nên thân quen. Nếu cứ như thế, chẳng phải là “sợ nghẹn mà bỏ ăn” ư?

Nói trắng ra, với tình hình hiện tại, Trịnh Thư Hạ cảm thấy mình không thể cứ vịn vào câu nói của Lâm Dữ Kiêu: “Anh sẽ không ép em làm điều gì em không muốn”, để tiếp tục trốn tránh mãi như vậy.

Dù sao thì kết quả đã không thể thay đổi, thì việc cô cứ né tránh trong một khoảng thời gian, dù là một năm, hai năm… cũng chỉ là đang lãng phí thời gian của chính mình mà thôi.

“Hạ Hạ,” Đường Tử Lệ thấy cô càng lúc càng trở nên trầm ngâm, không khỏi hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Tớ đang… đang nghĩ có lẽ nên về rồi.” Trịnh Thư Hạ liếc nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy: “Mai gặp trong buổi huấn luyện nhé.” Nói xong, cô chạy bước nhỏ trở về phòng mình.

Chỉ còn lại Đường Tử Lệ đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, một lúc sau mới khẽ nhíu mày, rồi lại tự mình chạy thêm vài vòng nữa.

Khi Trịnh Thư Hạ đẩy cửa vào nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng. Cô đổi dép, đi thẳng về phòng ngủ, phát hiện Lâm Dữ Kiêu có lẽ đã về từ lâu, anh mặc áo phông và quần đùi, nằm dài trên giường, phần đuôi tóc hơi ẩm ướt, rõ ràng là đã tắm rồi.

Thấy cô trở về, anh đặt tập tài liệu trong tay xuống, khẽ nhướng mày: “Chắc em đã chạy được khoảng mười lăm vòng rồi nhỉ?”

Cũng gần mười giờ rồi còn gì.

Trịnh Thư Hạ ngượng ngùng lè lưỡi một cái, cầm quần áo đi vào phòng tắm. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã chuyển chỗ ở tới ba lần, kéo theo hành lý hai lần, mệt tới mức đầu óc cũng muốn tê dại.

Ngay cả điều kiện nhà vệ sinh cũng ngày càng “xuống cấp”, ký túc xá trong quân đội thì làm gì có kiểu phòng tắm sang trọng tách khô – ướt như ở nhà. Cô cũng không còn tâm trạng lần lữa nữa, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi sấy tóc, bước ra ngoài.

Khi Trịnh Thư Hạ làm xong mọi việc thì vừa đúng mười giờ, tiếng kèn báo giờ tắt đèn của đội vang lên. Khung cảnh ngoài cửa sổ vốn sáng rực như ban ngày, giờ cũng từ từ chìm vào bóng tối, hòa cùng ánh đèn trong phòng.

Chỉ còn một chiếc đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ.

Cô lần mò trong bóng tối, leo lên giường rồi chui vào chăn. Trong đội chỉ cấp cho họ một chiếc chăn, hai người phải đắp chung. Khi cô chui vào, bàn chân vô tình chạm phải bắp chân của anh.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Thư Hạ là… hơi nhột. Sau đó, tim cô đập thình thịch, vội vàng nằm yên, kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ ngủ.

Trong bóng tối, mọi giác quan như đều trở nên nhạy bén hơn. Cô nghe rõ tiếng Lâm Tiêu khẽ bật cười, một tiếng cười rất nhẹ, lại như có người dùng lông vũ khẽ gãi trong tim cô.

Hai má Trịnh Thư Hạ nóng bừng lên, biết rõ mình đúng là hơi nhát gan. Rõ ràng vừa rồi cô đã tự xây dựng cho mình bao nhiêu lý lẽ, chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy, vậy mà khi sự việc thật sự xảy ra, cô lại không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, muốn trốn chạy.

Cảm giác này… thật giống một kiểu “lãnh đạo tồi”, vẽ ra một tương lai rực rỡ rồi chẳng chịu thực hiện.

Cô khẽ cắn môi, cố gắng ép bản thân thả lỏng, thầm nghĩ sẽ chờ Lâm Dữ Kiêu “ra tay hành hạ”.

Thế nhưng người đàn ông ấy lại chỉ cười rồi hỏi: “Căng thẳng vậy làm gì?” Nói xong, anh chỉ yên tĩnh nằm xuống, hoàn toàn không có ý định “hành hạ” cô gì cả.

Chính điều đó lại khiến cô, người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cảm thấy càng thêm ngượng ngập, lúng túng.

Cảm giác giống như… bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng, quyết tâm “nuôi dưỡng tình cảm”, nhưng bỗng nhiên đối phương lại không muốn “nuôi dưỡng” nữa, chỉ còn lại một nỗi hụt hẫng mơ hồ.

Trịnh Thư Hạ nằm ngẩn ngơ một lúc, rồi không nhịn được lên tiếng: “Anh… anh ngủ luôn bây giờ à?”

“Ừm.” Lâm Dữ Kiêu uể oải đáp, rồi hỏi ngược lại: “Không ngủ thì làm gì?”

“……”

“Em không ngủ được à? Căng như dây đàn vậy, hồi hộp thế làm gì?” Lâm Dữ Kiêu xoay người trong bóng tối, chống đầu nhìn cô: “Hay là… em đang mong đợi có chuyện gì xảy ra?”

Dù khung cảnh lúc này mờ ảo thế nào, Trịnh Thư Hạ vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang dán lên mình.

Trong tâm trí cô hiện lên một đường nét mờ nhạt dưới ánh mắt ấy là sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi mỏng… Chính đôi môi đó sáng hôm trước từng khẽ lướt qua nơi ấy của cô, khiêu khích một cách tự nhiên, khiến người ta vừa như sống vừa như chết.

Nghĩ đến đây, mười đầu ngón chân cô vô thức co lại, bàn tay nắm chăn cũng bắt đầu ẩm ướt vì mồ hôi.

Cô không giống kiểu người hay mạnh miệng để nói kiểu “ai mong đợi chứ”. Cô chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta đã là vợ chồng thật rồi…”

Lâm Dữ Kiêu hơi sững người, không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này. Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Vợ chồng thật… thì không nên trốn tránh chuyện này.” Trịnh Thư Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, cô đưa tay nắm lấy cổ áo anh, thì thầm: “Em không phải không muốn.”

Chỉ là cô hơi sợ thôi. Nhưng nỗi sợ ấy… là có thể vượt qua được.

Đôi mắt đen của Lâm Dữ Kiêu hơi dừng lại, anh không lập tức phản ứng gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Em nghe ai nói gì à?”

Nếu không thì tại sao chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, tâm trạng cô gái này lại thay đổi đến vậy?

“Không có ai nói gì cả, chỉ là em chợt nhận ra… em luôn miệng nói với người khác rằng chúng ta yêu nhau sâu đậm, kể cả với tất cả mọi người, em cũng đều nói như thế, cố gắng tô vẽ cho cái lý do mà chúng ta cùng nhau dựng nên sau khi kết hôn.”

Trịnh Thư Hạ nhớ lại hôm hai người vừa đăng ký kết hôn, ngồi trong xe cùng nhau nghĩ ra đủ lý do để biện minh, cô khẽ nói: “Lúc đó anh nói… có khi lời nói dối hôm nay lại trở thành sự thật ngày mai. Em hiểu ý anh. Nhưng… em cứ nói mãi với người khác như vậy, mà trong lòng mình lại chẳng thật sự chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận.”

Lừa người không phải là mục đích của cuộc hôn nhân này, đã đến lúc phải thay đổi rồi.

Trịnh Thư Hạ là người dứt khoát. Một khi đã quyết định thì sẽ không lùi bước. Nói xong, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu rõ ràng của Lâm Dữ Kiêu.

Hành động đó chẳng khác gì châm một que diêm vào đống củi khô.

“Anh vốn… không định tiến triển nhanh thế này đâu.” Ánh mắt Lâm Dữ Kiêu còn đen hơn cả bóng đêm, yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi cúi người hôn lên làn da mềm mại của cô.

Trong tiếng thở nhẹ khe khẽ của cô, anh bật cười khẽ, giọng trầm thấp như thì thầm: “Chỉ sợ làm em hoảng.”

Nhưng Lâm Dữ Kiêu không ngờ rằng Trịnh Thư Hạ lại can đảm hơn anh tưởng, và cô đang thật sự cố gắng tìm cách để giải quyết cái “căn bệnh khó nói” giữa hai người.

Đúng là, dù miệng anh có nói thế nào đi nữa, những lời như “vợ chồng thật chứ không phải trò chơi”, thì nếu không hành động thật sự, tất cả chỉ là hổ giấy chẳng dọa được ai, cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Chỉ để cô một mình “thoải mái” là chưa đủ. Nếu không có bước đột phá, thì cũng chẳng thể phá vỡ cái không khí gượng gạo, bối rối trong cuộc hôn nhân này.

Thế nhưng… với chuyện của Trịnh Thư Hạ, Lâm Dữ Kiêu rốt cuộc vẫn không đủ nhẫn tâm. Giờ khi cô chủ động bước tới, anh cũng đâu ngốc đến mức bỏ qua cơ hội này.

Thực ra, hơn ai hết, anh vẫn luôn mong có một ngày cô nhìn về phía anh, bước về phía anh, chỉ cần vậy thôi, mạng anh cũng dám dâng lên cho cô.

Trong những nụ hôn hơi vội vàng, tiếng thở gấp gáp dần lan ra giữa màn đêm tĩnh lặng… sâu nặng.

Mây mưa cuồng nhiệt. Trịnh Thư Hạ cảm nhận rõ ràng quá trình mình từ chưa quen thành gượng ép, rồi dần dần có thể thích nghi. Có lẽ thêm vài lần nữa, cô sẽ thật sự quen với chuyện này.

Chỉ là… điều khiến cô không chịu nổi, chính là việc người đàn ông kia chẳng hề kiêng kỵ gì cả, chuyện gì cũng dám làm. Khiến cô cảm thấy ngón chân mình như cuộn tròn thành cả căn hộ ba phòng một phòng khách vậy.

“Được rồi, không nói nữa.” Lâm Dữ Kiêu vừa cười khẽ vừa thở gấp, thản nhiên nói: “Thực ra anh nói chuyện là để em phân tâm thôi, chứ nếu tập trung thật thì… em thảm đấy.”

Và câu nói ấy không hề là lời dọa suông.

Để chứng minh rằng mình không nói đùa, Lâm Dữ Kiêu sau đó thực sự rất “chuyên tâm”, và Trịnh Thư Hạ quả nhiên… vô cùng thảm hại.

Cô từng chạy mười cây số cũng chưa từng mệt đến vậy. Đôi chân dài thon gọn giờ mềm nhũn như cọng mì, liên tục trượt xuống phía dưới.

Không biết bao lâu sau, Trịnh Thư Hạ đã hoàn toàn không thốt ra nổi một câu mạnh mẽ nào nữa.
Cô chỉ còn biết “ưm… ưm…” khe khẽ.

“Em mệt chết mất…” Cô ấm ức r*n r*: “Mai còn phải huấn luyện nữa mà…”

Dù sao thì bây giờ cũng không phải đang hưởng tuần trăng mật, về doanh trại rồi thì cũng nên tiết chế chứ?!

“Ừ, là anh nhịn quá lâu rồi.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, hơi thở nóng rực phả bên tai: “Anh đã nhịn bao nhiêu năm rồi, giờ có thể… giải khát một chút không?”

Trịnh Thư Hạ: “……”

Cô phát hiện ra, đàn ông có năng lực thì không đáng sợ. Đáng sợ là loại đàn ông vừa có năng lực, lại biết tỏ vẻ đáng yêu, biết mềm biết rắn, co được giãn được… kiểu siêu dày mặt thế này khiến cô chẳng thể nào nỡ nói lời nặng.

Nhưng rõ ràng người đang chịu trận là cô cơ mà, anh thì ấm ức cái quái gì chứ?!

May mà Lâm Dữ Kiêu cũng không phải người hoàn toàn mất hết lương tâm. Xét đến việc Trịnh Thư Hạ là lần đầu tiên, sau một lần anh đã không tiếp tục nữa. Nhìn cô gái mệt đến mức mí mắt cũng chẳng nhấc nổi, anh dịu dàng bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.

Trong phòng tắm chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, lúc này anh mới nhìn rõ mí mắt trắng hồng của cô đã sưng nhẹ lên vì khóc. Không đau ư? Làm sao có chuyện không đau chút nào được chứ?

Lâm Dữ Kiêu khẽ hôn lên người trong lòng, nhẹ nhàng lau rửa sạch sẽ cho Trịnh Thư Hạ, rồi bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay.

Dù có nhẹ nhàng đến đâu thì việc bôi thuốc cho vết thương vẫn không thể khiến người ta dễ chịu. Cô gái nhăn nhó phát ra hai tiếng “hừ hừ” đầy bất mãn, hai chân vô thức co lại tránh né.

Cô rất sợ anh lại làm thêm lần nữa, nhưng mệt đến mức không thể mở nổi mắt, chỉ có thể nhắm nghiền lại mà phản kháng yếu ớt, dáng vẻ đáng thương mềm yếu khiến người ta muốn cưng chiều hết mực.

Lâm Dữ Kiêu nhịn cười, rút tay lại, vặn nắp thuốc lại cẩn thận. Khi anh vừa làm xong mọi việc và chuẩn bị quay về giường, tai anh lập tức bắt được tiếng bước chân từ bên ngoài vọng đến, nơi họ ở là khu nhà tập thể dành cho gia đình các quân nhân, chủ yếu sắp xếp cho những người đã lập gia đình.

Không giống ký túc xá trong đơn vị, dù vẫn sinh hoạt theo chế độ ăn uống và giờ giấc của doanh trại, nhưng quy định không quá nghiêm ngặt, ví dụ như không cần đăng ký ra vào hay hạn chế giờ giấc. Nên vào giờ này mà có người đến, khả năng rất cao là có chuyện không hay.

Lâm Dữ Kiêu khẽ cau mày, vừa định ra ngoài xem thử thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Quả nhiên, đúng là tìm đến nhà họ. Anh lập tức đứng dậy, bước nhanh ra phòng khách, đóng cửa phòng ngủ lại, trước tiên là để bảo đảm Trịnh Thư Hạ được nghỉ ngơi.

“Mở cửa! Mở cửa cho tôi!” Người bên ngoài vừa gõ vừa lớn tiếng quát: “Lâm Dữ Kiêu! Cậu ra đây cho tôi!”

Từ tiếng gõ chuyển dần sang tiếng đập cửa dữ dội, Lâm Dữ Kiêu liền mở cửa chính ra. Trước mặt anh là Tống Lẫm, rõ ràng đang say rượu, đôi mắt đỏ ngầu. Lâm Dữ Kiêu tựa người vào khung cửa, nhướng mày cười nhạt: “Có chuyện gì vậy?”

Dáng dựa vào cửa ấy là anh cố tình, tay anh gác lên khung, vừa đủ để người đối diện nhìn thấy vết cào mờ ám trên xương quai xanh. Thật ra trước khi mở cửa anh đã nghe ra giọng nói quen thuộc ấy rồi.

“Lâm Dữ Kiêu, cậu…” Tống Lẫm nghiến răng, ánh mắt đầy thù hằn nhìn chằm chằm vào anh, tay siết chặt thành nắm đấm đến nỗi nổi cả gân xanh. Khoảnh khắc đó, trông anh ta như một con dã thú bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng lao lên cắn xé bất kỳ lúc nào.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại không hề sợ hãi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng thường ngày, thậm chí còn ung dung châm điếu thuốc. Đôi mắt thanh tú hơi lộ vẻ mệt mỏi, nhưng khóe mắt đào hoa lại như phủ một lớp sương nước, người từng có kinh nghiệm t*nh d*c chỉ nhìn thoáng qua cũng biết anh vừa mới trải qua chuyện gì.

“Hạ Hạ mệt lắm rồi.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, ngón tay thon dài búng tàn thuốc: “Cậu muốn tôi gọi cô ấy ra đây không?”

Ra đây để nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của anh ta bây giờ à?

Tống Lẫm hiểu rõ ẩn ý trong lời anh, tức giận đến mức nghiến chặt răng: “Lâm Dữ Kiêu, đừng có quá đáng… cậu là cố ý đúng không?”

Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, khẽ nhếch môi: “Cố ý gì cơ?”

“Cậu cố tình tiếp cận Hạ Hạ! Cậu biết rõ Hạ Hạ thích tôi, đúng không?!” Tống Lẫm siết chặt vai Lâm Dữ Kiêu, giọng nói ngày càng kích động: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?! Cậu đến gần Hạ Hạ là có mục đích gì? Muốn trả thù tôi sao?!”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ: “Cậu chưa quan trọng đến mức đó đâu.”

“Lâm Dữ Kiêu, cậu đúng là đồ tiểu nhân âm hiểm!” Tống Lẫm nghe anh không phủ nhận câu “cậu biết Hạ Hạ thích tôi” thì hiểu ngay anh thật sự biết! Thế là lửa giận càng bốc lên: “Hạ Hạ bây giờ chẳng qua là chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cậu mới bị cậu lừa gạt! Cậu cứ chờ đi…”

“Ừ, tôi chờ. Rất mong chờ.” Lâm Dữ Kiêu cắt ngang lời anh ta, giọng uể oải đầy mất kiên nhẫn: “Cậu nửa đêm đến đây chỉ để nói mấy lời này à?”

Tống Lẫm nhất thời bị anh chặn họng, cứng họng không nói được gì.

“Nếu nói xong rồi thì cút đi, tôi không rảnh nghe mấy câu vô nghĩa này.” Lâm Dữ Kiêu đưa tay day day thái dương, cố ý nâng cánh tay để lộ những vết cào mờ trên cổ tay, phối hợp với những dấu vết khắp người, dáng vẻ này chẳng khác nào một con hồ ly đực quyến rũ đầy khiêu khích.

Tống Lẫm dù biết rõ anh cố tình trêu tức, vẫn không kìm được mà tức đến đỏ bừng cả mắt, gần như muốn rỉ máu ra.

“Còn nữa, nói cho cậu biết một câu: hãy để tâm trí vào những việc đàng hoàng, đừng suốt ngày tự dằn vặt rồi mơ mộng viển vông.” Lâm Dữ Kiêu cười lạnh, giáng một đòn chí mạng: “Trả thù cậu sao?”

“Từ cái ngày cậu biến mất, tôi suýt nữa còn quên mất cậu là ai rồi.”

“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.

Sự xuất hiện của Tống Lẫm hoàn toàn không khiến Lâm Dữ Kiêu gợn lên chút cảm xúc nào. Anh chỉ rửa tay qua rồi quay lại phòng ngủ.

Người đàn ông vừa chui vào chăn mang theo một luồng hơi lạnh khiến Trịnh Thư Hạ đang ngủ say rùng mình, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Vừa nãy bên ngoài có… có gì không?”

Cô hình như nghe được tiếng gì đó, khá ầm ĩ, nhưng đầu óc mơ màng quá, chẳng nhớ rõ nữa.

“Không có gì đâu.” Lâm Dữ Kiêu kéo cô vào lòng, giọng thản nhiên: “Vệ binh quản lý không nghiêm, lỡ để một con chó chạy vào, hơi ồn một chút.”

“Ừm…”

“Ngủ tiếp đi.” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Xem ra, anh phải gọi điện nhắc nhở cậu vệ binh phụ trách đêm nay mới được. Tuy nhà tập thể không nghiêm ngặt như ký túc xá quân đội, nhưng việc Tống Lẫm có thể dễ dàng vào được đây, chắc chắn là đã móc nối với ai đó rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...