Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 35: Chồng cậu xuất hiện đúng lúc ghê.



bao giờ phai nhạt -- ví dụ như Lâm Dữ Kiêu. Anh luôn đi trước cô, dọn đường cho cô ở những nơi cô không thể nhìn thấy.

Nghe thấy Trịnh Thư Hạ dứt khoát nói rằng Tống Lẫm đã không còn là người cô thầm thích nữa, nét mặt âm trầm của Lâm Dữ Kiêu cũng dịu đi đôi chút.

Nói sao nhỉ… trong lòng cứ thấy sảng khoái lạ thường. Anh âm thầm lẩm bẩm, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì nhiều, giọng điệu vẫn còn đầy ghen tuông: “Vậy mà em nói chuyện với anh ta lâu như thế.”

“Lâu gì mà lâu chứ.” Trịnh Thư Hạ cảm thấy mình thật oan ức, vừa buồn cười vừa bất lực “Tính cả trước cả sau chưa đến năm phút đâu.”

Còn phải tính luôn cả đoạn Tống Lẫm giúp cô đuổi La Nam Vi đi nữa. Mà thực ra gọi là “nói chuyện” thì cũng không đúng, chỉ được ba, bốn câu là cùng.

“Bớt nói dối.” Lâm Dữ Kiêu lạnh nhạt “Anh với anh trai em ra ban công hút điếu thuốc, đi rồi về cũng mất hơn mười phút, em vẫn đứng y nguyên chỗ đó.”

Không nhúc nhích, chẳng phải là có người ở lại nói chuyện với em à?

Trịnh Thư Hạ hiểu được ẩn ý của anh, đành phải ngoan ngoãn giải thích: “Không có, là La Nam Vi đến tìm em trước, em nói chuyện với cô ta còn lâu hơn.”

La Nam Vi? Cái tên này nghe có vẻ quen quen. Lâm Dữ Kiêu nghĩ ngợi một chút, rất nhanh đã nhớ ra cô ta là ai, dù sao thì, người nào từng bắt nạt Trịnh Thư Hạ, đều nằm trong danh sách đen của anh cả rồi.

“Bạn học cấp ba của em? Cô ta cũng tới à?” Anh cau mày: “Cô ta có bắt nạt em không?”

Người đàn ông vừa mới vì cô nói chuyện với Tống Lẫm mà còn ghen bóng ghen gió, giờ đã lo lắng xem cô có bị bắt nạt không, cái gọi là “giận”, hóa ra chỉ là con hổ giấy, chạm nhẹ một cái là rách.

Trịnh Thư Hạ bỗng thấy trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể những bực bội do La Nam Vi mang đến đều tan biến hết khi cô nhìn thấy Lâm Dữ Kiêu. Thật kỳ diệu, anh ấy có cách khiến cô thấy vui vẻ.

“Không có đâu.” Trịnh Thư Hạ không nhịn được, vòng tay ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào ngực áo sơ mi của Lâm Dữ Kiêu, làm nũng: “Cô ta bắt nạt em sao được, em khỏe lắm.”

“Ừ, nhưng em nói chuyện thì ngốc.” Lâm Dữ Kiêu bật cười “Chỉ khỏe không thì có ích gì.” Cô lại không biết dùng nắm đấm để lý luận.

Thấy anh không còn vẻ gì là tức giận nữa, Trịnh Thư Hạ liền kể lại chuyện La Nam Vi đến tìm cô nói gì. Lâm Dữ Kiêu nghe xong, phản ứng cũng chẳng khác gì cô đã dự đoán: “Cái cô đó nằm mơ à?”

“Ai biết được.” Trịnh Thư Hạ thở dài, giọng đầy bất đắc dĩ.

“Cô ta đến rõ là để khiến em khó chịu.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt “Nhưng cũng chẳng sao, Trịnh Kỳ Xuyên chắc chắn không thích kiểu người như cô ta.”

Anh dừng lại một chút: “Dù có thích thì cũng không thể để họ thành đôi. Để cô ta suốt ngày lượn lờ trước mặt em, ai mà chẳng phát điên.”

Đúng là kiểu che chở vô lý mà ngọt ngào. Trịnh Thư Hạ bật cười, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhưng mà,” Lâm Dữ Kiêu như nhớ ra điều gì “Cái người tên Tống Thời Vọng mà cô ta nhắc tới… chẳng phải là nam thần trường em hồi đó à?”

Trịnh Thư Hạ lập tức cảm thấy có gì đó không lành, nhưng cũng chỉ có thể cứng ngắc “ừ” một tiếng.

“Em vừa nghe cô ta nhắc đến nam thần liền đoán ra ngay là cô ta bịa chuyện.” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, khoé môi mang theo ý cười không rõ “Xem ra em cũng hiểu tính cách của nam thần lắm nhỉ?”

… Có một người chồng nhạy bén như thế này, đôi lúc thực sự chẳng biết nên vui hay nên khổ.

“Em đâu có hiểu cậu ta.” Trịnh Thư Hạ nói thật “Chỉ nhớ là Tống Thời Vọng khá kiêu ngạo, chắc lười chẳng buồn nhắc lại chuyện hồi đó thôi.”

Lâm Dữ Kiêu nhìn cô, chậm rãi nói một câu đầy ẩn ý: “Xem ra em đúng là vẫn còn nhớ rất rõ về cậu ta đấy.”

……

“Nếu anh còn như vậy nữa thì em mặc kệ anh luôn đó!” Trịnh Thư Hạ tức tối “Em chỉ cảm thấy… có chút áy náy với cậu ấy thôi mà.”

Làm gì đến nỗi bị nói thành kiểu “vẫn còn để tâm” đầy mờ ám như vậy chứ!

“Được rồi, không trêu em nữa.” Lâm Dữ Kiêu tựa lưng vào cột, giọng nói lười biếng mang theo chút uể oải: “Sau này em còn nghe được tin gì về cậu thiên tài đó không?”

Từ Tống Lẫm lại chuyển chủ đề sang Tống Thời Vọng, chính anh cũng cảm thấy buồn cười. Đối thủ tình trường của anh, sao toàn trùng họ thế không biết.

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nghe nói cậu ấy đậu ngành Toán trường Đại học A.” Trịnh Thư Hạ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Sau đó thì chẳng còn nghe gì nữa.”

Bắc Kinh là một thành phố rộng lớn. Nếu không cố tình tìm hiểu về một người, thì phần lớn khả năng là cả đời sẽ không gặp lại.

Lâm Dữ Kiêu có vẻ khá hài lòng với câu trả lời này, không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng đến khi về nhà, Trịnh Thư Hạ mới nhận ra, hình như… anh ấy cũng không hoàn toàn hài lòng.

Bởi vì đêm đó anh “dạy dỗ” cô một trận ra trò, thật là quá đáng!

Vài ngày sau Tết Dương lịch, Trịnh Thư Hạ nhận được cuộc gọi từ Lương Cốc Âm, nói rằng cuối tuần có buổi họp lớp, là do La Nam Vi đứng ra tổ chức trong nhóm lớp cũ thời cấp ba, thậm chí còn chỉ đích danh hỏi cô có đi không.

“Con nhỏ đó thật đáng ghét, rõ ràng biết cậu không ở trong nhóm mà còn cố tình nhắc tên.” Lương Cốc Âm tức tối. “Cả nhóm lớp đó đã lâu không ai nói gì, vậy mà nó vừa mở miệng kêu gọi thì kéo theo bao nhiêu người hùa theo.”

Thời học cấp ba, Trịnh Thư Hạ là kiểu “nữ thần thanh xuân” điển hình của trường: xinh đẹp, học giỏi, phẩm hạnh đều thuộc hàng xuất sắc, được nhiều người yêu mến nhưng cũng không thiếu người ghen tị.

Không ít lần có người âm thầm lập nhóm nhỏ nói xấu cô sau lưng. Lương Cốc Âm từng “nằm vùng” vạch trần không biết bao nhiêu lần, nhưng hết nhóm này lại mọc nhóm khác, cứ như cỏ dại mùa xuân, nhổ mãi không hết, đúng là thời niên thiếu, người ta luôn nhiệt huyết với mọi thứ, kể cả… chuyện nói xấu người khác.

Trịnh Thư Hạ vốn chẳng để tâm đến những chuyện đó. Có người khen cô thì cô vui, nhưng không kiêu. Có người ghét cô thì cô cũng chẳng bận lòng. Dù sao cô đâu phải tờ tiền, làm sao có thể khiến ai cũng thích được.

Cũng vì thế mà suốt ba năm cấp ba, cô chẳng hề tham gia nhóm nào, kể cả nhóm lớp “chính thức” do lớp trưởng lập ra.

Đã không có mặt trong các nhóm, đương nhiên những chuyện tám chuyện tầm phào cũng chẳng đến tai cô, cho đến bây giờ, đột nhiên lại có người chủ động thông báo mời cô.

Ban đầu Trịnh Thư Hạ định từ chối luôn, bạn thân hồi cấp ba chỉ có hai ba người, ai cũng có WeChat riêng để liên lạc, buổi họp lớp đó với cô thật sự không có ý nghĩa gì.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện trước đó vừa nói với Lâm Dữ Kiêu về Tống Thời Vọng, cô bỗng đổi ý: “Thôi thì… đi vậy.”

“Đi á?” Lương Cốc Âm sửng sốt “Cậu thật sự muốn đi? Đây là cái bẫy của La Nam Vi đấy, cô ta thì có thể có lòng tốt gì chứ? Hay là… cậu có kế hoạch phản công gì à?”

Nói đến cuối, giọng cô nàng đã mang theo cả chút phấn khích rồi.

“Chuyện đó không liên quan đến cô ta.” Trịnh Thư Hạ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nói thật lòng: “Tớ chỉ muốn xem… có thể tình cờ gặp được Tống Thời Vọng hay không.”

Lương Cốc Âm khựng lại một chút, rồi cũng nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong lời cô: “Chuyện năm lớp 12 ấy hả? Cậu vẫn còn nhớ sao.”

“Sao mà dễ quên được. Nếu quên rồi, bây giờ tớ cũng chẳng còn ghét La Nam Vi nữa.” Trịnh Thư Hạ khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản như đã buông bỏ từ lâu: “Tớ chỉ muốn gặp lại Tống Thời Vọng… để nói lời xin lỗi.”

“Không cần đâu.” Lương Cốc Âm lẩm bẩm: “Chính cậu năm đó cũng là nạn nhân mà, sao phải canh cánh trong lòng làm gì.”

“Nhưng dù sao thì… cậu ấy cũng bị kéo vào rắc rối là vì tớ. Cảm xúc của cậu ấy còn bị phơi bày ra trước toàn trường.” Trịnh Thư Hạ thở dài. “Hồi đó, so với bản thân mình, tớ còn lo hơn là liệu cậu ấy có bị ảnh hưởng tâm lý mà thi đại học không tốt. May mà Tống Thời Vọng vẫn giữ phong độ ổn định.”

Không hổ danh là “thiên tài”.

Nếu người bị liên lụy vì cô mà thi trượt, thì dù trên danh nghĩa không phải lỗi của cô, có lẽ cô vẫn sẽ day dứt rất lâu, rất lâu… Có lẽ, đó chính là điều mà La Nam Vi mong muốn.

Chỉ vì ghét cô, đến mức sẵn sàng hi sinh cả một người bạn học vô tội.

Lương Cốc Âm hiểu tính cách của cô bạn mình, cũng không nói thêm gì nữa, mà đổi chủ đề với giọng đầy cảm khái: “Nhắc đến Tống Thời Vọng, tự nhiên tớ lại thấy có chút cảm xúc. Cậu với cậu ta cũng học chung hai năm sau khi chia lớp mà, vậy mà chẳng nhìn ra được gì, ai ngờ trước khi tốt nghiệp lại bùng nổ chuyện lớn thế.”

“Có lẽ là vì…” Trịnh Thư Hạ hồi tưởng lại, giọng nhẹ hẫng: “Cậu ấy làm gì cũng quá kín đáo, không để lộ cảm xúc.”

Tống Thời Vọng là người rất kiệm lời, cảm xúc lạnh nhạt, nếu không có vụ việc kia trước khi tốt nghiệp, thì ấn tượng của cô về “thiên tài” ấy thực sự rất mờ nhạt.

Lương Cốc Âm lại nêu lên một nỗi lo: “Tớ thấy… Tống Thời Vọng chắc gì đã đến.”

Anh chàng đó trông không giống kiểu người thích xuất hiện ở mấy buổi tụ họp như thế này.

“Không sao cả.” Trịnh Thư Hạ rất thoải mái. “Coi như thử vận may thôi.”

Quyết định xong, tối thứ Sáu, Trịnh Thư Hạ nói với Lâm Dữ Kiêu về chuyện buổi họp lớp vào ngày mai.

Cô vốn chỉ định nhắc khéo để anh tối nay “kiềm chế” một chút, tránh cho cô ngày mai uể oải, mệt mỏi. Nhưng khi thành thật nói ra lý do muốn đi là để gặp Tống Thời Vọng thì cô lại phát hiện, kết quả hoàn toàn ngược lại.

Người đàn ông vốn dĩ chẳng phải là kiểu nhẹ nhàng gì, nay lại càng thêm bạo dạn, dồn hết sức lực mà hành hạ cô.

Trịnh Thư Hạ cảm thấy, nếu không phải nhờ thể lực và độ dẻo dai của cô tốt vượt mức bình thường vì luyện tập lâu năm, chắc chắn cô đã không thể chịu nổi trận “tàn sát” đó của Lâm Dữ Kiêu.

Điên rồ nhất là tên đó còn cố tình để lại một dấu hôn rõ ràng ngay trên cổ cô! Một dấu vết đỏ bầm đậm nét, không thể nào che nổi. Trời mùa đông thế này, chẳng lẽ lại nói là bị muỗi cắn à…

Anh rõ ràng là cố ý!

Vừa tức tối vừa bất đắc dĩ, cô vừa bôi kem nền thật dày lên chỗ dấu hôn, vừa nghĩ.

Đến khi bước vào buổi họp lớp, quả nhiên ánh mắt của rất nhiều người đều dừng lại trên cổ Trịnh Thư Hạ.

Cô vờ như không để ý đến những ánh nhìn ấy, bình tĩnh ngồi xuống ăn uống, mắt khẽ liếc qua những gương mặt quen thuộc là các bạn học cũ xưa kia.

Điều khiến cô hơi thất vọng là vẫn không thấy bóng dáng của Tống Thời Vọng.

Không biết là cậu ấy không định đến, hay chỉ là… đến muộn.

Đúng lúc đang nghĩ ngợi, người khởi xướng buổi họp lớp liền cất tiếng gọi cô: “Hạ Hạ.”

La Nam Vi bưng ly rượu, cười tươi bước tới, còn gọi thêm cả Lương Cốc Âm ngồi cạnh: “Âm Âm cũng đến rồi à? Thật tốt quá, hồi học cấp ba ba đứa mình lúc nào cũng dính lấy nhau.”

Bộ dạng giả vờ thân thiện của cô ta là thứ mà kiểu người nóng nảy như Lương Cốc Âm ghét cay ghét đắng nhất. Cô nàng lập tức trừng mắt, chẳng nể nang gì mà buông một câu lạnh tanh: “Thôi đừng diễn trò nữa.”

Trong căn phòng bao rộng lớn, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên gượng gạo, ngột ngạt.

Không ít ánh mắt hoặc công khai, hoặc lén lút đều đổ dồn về một hướng, rõ ràng là đang chờ xem trò hay.

“Âm Âm.” La Nam Vi gượng gạo cười, cố tỏ ra thiện chí: “Cậu đâu cần làm vậy… Trước đây là tớ sai, ly rượu này là để xin lỗi Hạ Hạ, mong có thể làm hòa…”

Lương Cốc Âm nhướng mày, chẳng hề nhún nhường, nhìn thẳng lại: “Cậu muốn làm hòa thì làm hòa? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?”

Trong mắt người ngoài, cả hai cô gái đều xinh đẹp rạng rỡ, một người thì yếu mềm cầu hòa, người kia lại mạnh mẽ kiêu ngạo… Lòng người, nếu còn chút thương hoa tiếc ngọc, e rằng sẽ thiên vị theo bản năng.

La Nam Vi siết chặt ly rượu trong tay, ngón tay khẽ run lên, thực sự có chút muốn hất thẳng rượu vào gương mặt xinh đẹp của Lương Cốc Âm.

Mục đích cô tổ chức bữa tụ họp này hôm nay là để ép Trịnh Thư Hạ phải tha thứ mình trước mặt tất cả mọi người, coi như trải đường để sau này có thể dựa vào quan hệ với nhà họ Trịnh. Nào ngờ vừa đến đã bị Lương Cốc Âm “tạt gáo nước lạnh” không thương tiếc. Trong lòng cô ta lúc này, giận dữ đến cực điểm.

Giữa lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.

Người đàn ông đó cao gầy, làn da trắng, mái tóc có chút bù xù. Gương mặt anh có vẻ thư sinh, lạnh lùng, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính mảnh.

“Woa, thiên tài cũng đến rồi à!” Có người lập tức gọi ra cái tên ấy “Tống Thời Vọng” giọng đầy hào hứng: “Hôm nay Vi Vi tổ chức được buổi này coi như thành công đó, tụi mình bao lâu rồi chưa gặp thiên tài của lớp đâu!”

“Đúng vậy! Tống Thời Vọng hồi ấy thi lần nào cũng đứng nhất toàn khối, khiến lớp mình nở mày nở mặt.”

“Ấy chà, thiên tài đâu chỉ học giỏi, ngay cả theo đuổi con gái cũng hoành tráng, khiến cả trường đều biết…”

Ở đâu có Tống Thời Vọng và Trịnh Thư Hạ, thì ở đó sẽ có người nhắc đến “chuyện tình năm xưa” kia.

Dù cố ý hay vô tình, chuyện năm đó thực sự đã gây ra chấn động không nhỏ trong trường. Qua bao năm rồi mà mọi người vẫn chưa quên. Ai nấy còn trẻ, còn thích tọc mạch chuyện tình cảm, nên đương nhiên sẽ có người nhắc lại.

“Cả trường đều biết á?” Tống Thời Vọng đẩy gọng kính trên mũi, lạnh nhạt đáp: “Nói hơi quá rồi đó. Lỡ như có người không biết thì sao?”

Câu phản bác mang vẻ “chính xác hóa” lập tức khiến người vừa nói có phần lúng túng, trong lòng cũng thấy khó chịu.

“Tớ chỉ buột miệng thôi mà… nổi nóng với tớ làm gì…” người đó lẩm bẩm, rồi nhanh chóng chuyển hướng: “Lúc đó đâu phải tớ là người dán thư tình cậu lên bảng thông báo đâu.”

Một chiêu “chuyển họa cho người khác” vô cùng khéo léo, anh ta thành công đưa tiêu điểm quay lại với những người trong trung tâm vụ việc năm ấy: Trịnh Thư Hạ và La Nam Vi.

Lương Cốc Âm bắt được vẻ lạnh nhạt trên mặt Tống Thời Vọng, trong lòng như có một đốm lửa nhỏ đang bùng cháy. Cô lập tức châm ngòi, giọng đầy khiêu khích: “La Nam Vi, chẳng phải cậu muốn xin lỗi người bị cậu hãm hại năm đó à?”

“Giờ thì hay rồi, hai nhân vật chính đều có mặt, bạn học lớp mình cũng gần như đến đông đủ cả. Cậu năm ấy dán thư tình của Tống Thời Vọng lên bảng thông báo là do ý gì? Giờ thì nói rõ ràng ra đi?”

La Nam Vi vốn dĩ không ngờ Tống Thời Vọng sẽ đến. Ngay khoảnh khắc cậu ta bước vào cửa, cô đã cảm thấy bất an.

Giờ lại bị Lương Cốc Âm không chút nể nang đẩy ra giữa tâm bão, cô ta quả thực như ngồi trên đống lửa.

Xin lỗi Tống Thời Vọng á? Anh ta là kiểu người có thể dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của cô sao?

Mấy câu huênh hoang mà cô từng khoe khoang với Trịnh Thư Hạ ở buổi tiệc tất niên hôm trước, bây giờ chẳng phải đang bị phơi bày rõ mồn một trước mặt mọi người sao… Cô ta thậm chí có cảm giác muốn vứt ly rượu, bỏ chạy khỏi đây ngay lập tức.

“Sao không nói gì nữa?” Lương Cốc Âm vẫn không chịu buông tha, mỉm cười thúc ép “Hay là cậu lập cái kèo này chỉ để xin lỗi cho có lệ thôi? Một chút thành ý cũng chẳng thấy.”

“Cậu!” La Nam Vi tức không chịu nổi, trừng mắt nhìn cô: “Liên quan gì đến cậu chứ?”

“Hừ, không phải cậu nói là mời bạn cũ đến để làm chứng à? Tôi không phải bạn cũ chắc?” Lương Cốc Âm chẳng hề e ngại khẩu chiến, lập tức phản kích dồn dập: “Chẳng lẽ ngay cả câu ‘để bạn cũ làm chứng’ của cậu cũng là giả? Rốt cuộc cậu gọi bọn tôi đến làm gì?”

“Tôi…”

“Đủ rồi.” Trịnh Thư Hạ lạnh nhạt cắt ngang màn cãi vã, tỏ vẻ chẳng mấy hứng thú: “Ai mà để tâm chứ. Tôi không cần lời xin lỗi của cô.”

Vì cô vốn dĩ chẳng định tha thứ.

“Ừ.” Tống Thời Vọng cũng thản nhiên tiếp lời: “Để tâm mấy chuyện màu mè này làm gì.”

Sự “ăn ý” giữa hai người khiến La Nam Vi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng khiến ánh mắt những người xung quanh thêm phần sâu xa, khó lường.

Dù La Nam Vi có mặt dày đến đâu thì cũng không còn dũng khí nhắc đến chuyện xin lỗi nữa. Cô đành phải gượng gạo tỏ vẻ bình thản, tiếp tục trò chuyện, cười nói với những người khác, dù sao chuyện hồi cấp ba cũng đã qua gần năm năm, sau một vòng đại học rèn giũa, mọi người cũng chẳng còn mấy ai để tâm đến những chuyện cũ không liên quan đến mình.

Buổi họp lớp rồi cũng đi vào quy trình quen thuộc như bao buổi họp khác: khoe khoang, tâng bốc lẫn nhau.

Trịnh Thư Hạ tuy đến đây là vì Tống Thời Vọng, nhưng hiển nhiên trên bàn ăn lại chẳng có mấy cơ hội thực sự được ăn. Cô liếc nhìn đám con trai có vẻ chỉ đến để “ăn ké”, rồi cũng im lặng cúi đầu ăn cho tử tế.

Cho đến khi có người kéo câu chuyện sang cô, hỏi rằng cô đã có bạn trai chưa. Câu hỏi ấy khiến cả phòng ăn vốn ồn ào bỗng yên lặng trong chốc lát, ngay cả Tống Thời Vọng, người vẫn như không tồn tại suốt từ đầu, cũng có vẻ hứng thú mà ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Trịnh Thư Hạ đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người, cũng không hề lúng túng. Cô nuốt chậm phần thức ăn trong miệng, bình tĩnh nói: “Tớ kết hôn rồi.”

“……”
Căn phòng yên tĩnh hẳn trong vài giây, rồi lập tức có người không kiêng nể nói ra tiếng lòng của tất cả: “Không thể nào? Bọn mình mới bao nhiêu tuổi đâu? Cậu thuộc hội cưới sớm à?”

“Không phải.” Trịnh Thư Hạ mỉm cười: “Gặp đúng người thì cưới thôi.”

“Trịnh Thư Hạ, cậu đừng đùa nữa.” Có người nhìn xuống tay cô, cười nói: “Không đeo nhẫn cưới mà bảo đã kết hôn, cậu đang trêu bọn tớ à?”

Câu nói ấy như đánh thức cả căn phòng, tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào ngón áp út của cô. Phát hiện quả thật không có nhẫn cưới, ai nấy đều lộ ra vẻ “thì ra là vậy”.

Rồi chẳng mấy chốc, ai cũng mặc định câu “kết hôn rồi” của cô chỉ là cái cớ để né tránh chia sẻ chuyện tình cảm, không ai hỏi thêm nữa.

Trịnh Thư Hạ chỉ mỉm cười nhàn nhạt, cũng không giải thích thêm điều gì. Dù sao cô cũng chẳng cần phải chạy theo người khác để chứng minh chuyện mình đã kết hôn là thật, tin hay không, tùy họ.

Một bữa cơm kéo dài gần hai tiếng, ăn uống, cụng ly, trò chuyện linh tinh, cuối cùng cũng đến hồi kết.

Trịnh Thư Hạ ăn xong từ sớm nhưng cũng không vội rời đi, kiên nhẫn chờ đến khi Tống Thời Vọng đặt đũa đứng dậy, cô cũng âm thầm theo ra ngoài.

Kết quả, vừa đẩy cửa ra đã thấy cậu ta vẫn chưa đi xa, chỉ đứng tựa người vào bức tường hành lang, rít một điếu thuốc.

Thấy cô bước ra, ánh mắt cậu ta hơi bất ngờ, vội dập điếu thuốc trong tay: “Tìm tớ à?”

“Ừm.” Trịnh Thư Hạ gật đầu, liếc nhìn điếu thuốc trong tay anh: “Cậu hút đi, không sao đâu.”

“Thôi.” Tống Thời Vọng cười khẽ, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là…” Trịnh Thư Hạ ngập ngừng một chút, giọng chân thành: “Tớ muốn xin lỗi cậu về chuyện hồi lớp 12. Trước giờ vẫn chưa có cơ hội.”

Kể từ sau khi chuyện tình cảm bị lộ ra, hai người họ gần như trở thành “ngôi sao” trong lớp. Lúc nào cũng có những bạn học hóng chuyện rình rập, mong tìm được bằng chứng cho thấy họ “đang yêu nhau”. Ngay cả khi tập thể dục giữa giờ cũng phải đứng cách nhau mấy chục mét để chứng minh trong sạch, huống gì là nói chuyện riêng.

Sau đó thì đến kỳ thi đại học, mỗi người một ngả. Họ vốn dĩ không thân thiết, thậm chí chẳng có cả cách liên lạc với nhau. Thế nên Trịnh Thư Hạ vẫn chưa từng có cơ hội nói lời xin lỗi.

Ngay cả tin cậu ấy đỗ vào Đại học A, cô cũng chỉ nghe được từ miệng lắm chuyện của Lương Cốc Âm.

“Xin lỗi á?” Tống Thời Vọng ngạc nhiên, bật cười: “Chuyện năm đó thì liên quan gì đến cậu chứ.”

Cậu đâu phải người không biết phân biệt phải trái.

“Là La Nam Vi ghét tớ nên mới kéo cậu vào chuyện này.” Trịnh Thư Hạ thở dài. “Cô ta muốn làm ảnh hưởng đến tớ trước kỳ thi, mà để gây sóng gió thì chỉ có bức thư tay của cậu là có sức nặng nhất… Thật ra là tớ liên lụy đến cậu. May mà kỳ thi của cậu không bị ảnh hưởng.”

Tống Thời Vọng nghe vậy, có phần không mấy bận tâm: “Cũng không đến mức bị chút chuyện đó ảnh hưởng, hơn nữa…”

Trịnh Thư Hạ nghe cậu đột nhiên ngừng lại, không nhịn được hỏi: “Hơn nữa là gì?”

“Hơn nữa, thật ra tớ luôn cảm thấy chuyện tình cảm đó bị làm ầm lên như vậy… cũng tốt.” Tống Thời Vọng nhìn vào bức bích họa sặc sỡ trong hành lang, giọng nhẹ nhàng mà chắc chắn: “Nếu không, có lẽ đến khi tốt nghiệp, cậu vẫn sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào tớ.”

Trịnh Thư Hạ sững người.

“Thật ra những lời này, tớ đã muốn nói từ năm năm trước rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội.” Tống Thời Vọng nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cậu là cô gái kiên cường nhất mà tớ từng gặp, làm việc gì cũng rất nghiêm túc. Dù gia cảnh tốt nhưng chưa từng có chút tính tiểu thư nào. Bị cậu thu hút là chuyện rất dễ hiểu.”

Trước những lời gần như là một lời tỏ tình bất ngờ này, đầu óc Trịnh Thư Hạ hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng khi định thần lại, cô lại cảm thấy mấy câu nói này có phần quen tai. Nghĩ ngợi một lúc, cô ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ… đây là những lời trong bức thư tình của cậu năm đó?”

Bức thư tình đó từng được dán lên bảng thông báo, lan khắp trường, tất nhiên cô cũng đã đọc qua.

“Thấy chưa, đó chính là lợi ích của việc thư tình bị công khai.” Tống Thời Vọng khẽ cười: “Giờ cậu vẫn còn nhớ.”

Nói xong, cậu vòng qua cô, định quay về phòng ăn.

Trịnh Thư Hạ hơi sững lại, không ngăn cản.

Nhưng Tống Thời Vọng lại bất ngờ dừng bước, quay đầu hỏi thêm một câu: “Cậu thật sự đã kết hôn rồi sao?”

“Ừ.” Cô lấy lại tinh thần, trả lời không chút do dự: “Tớ kết hôn rồi.”

Lúc tan tiệc, một nhóm người rộn ràng kéo nhau ra khỏi nhà hàng, đội hình mười mấy người trông vô cùng hoành tráng.

Trịnh Thư Hạ hòa lẫn trong đám đông, nhìn bóng lưng của Tống Thời Vọng, trong lòng như trút được gánh nặng.

Dù hai người họ từng có cách nhìn khác nhau về chuyện tình cảm ấy, nhưng ít nhất hôm nay cô đã nói lời xin lỗi, hoàn thành điều mà bản thân vẫn luôn day dứt. Sau hôm nay, cô có thể không còn tiếc nuối gì nữa.
—–

“Trời ơi, anh kia đẹp trai quá đi mất!” Trịnh Thư Hạ đi phía sau, bỗng nghe thấy mấy cô gái đằng trước hạ giọng đầy phấn khích: “Ngoài đời hiếm khi gặp được kiểu trai siêu cấp đẹp như thế này, không biết là người thường hay là ngôi sao nữa?”

“Trời ơi đúng thật! Xe anh ấy dựa vào là siêu xe đấy, hình như là mẫu mới nhất của Huracan!”

“Vừa đẹp trai lại vừa giàu, còn để người khác sống nữa không đây…”

Những tiếng trầm trồ kinh ngạc nối tiếp nhau vang lên, ngày càng có nhiều người kéo đến vây quanh để “xem trai đẹp”.

Trịnh Thư Hạ vốn không hứng thú với mấy trò tụ tập xem trai đẹp thế này, cô định tránh khỏi đám đông, ra ven đường gọi taxi, trước khi đến đã xác định là sẽ uống rượu nên cô và Lương Cốc Âm không lái xe.

Nhưng chưa kịp bước xuống bậc thang thì đã bị Lương Cốc Âm bên cạnh kéo tay lại.

“Hạ Hạ!” Giọng cô nàng đầy phấn khích, vội vàng nói: “Mau nhìn xem là ai kìa!”

Trịnh Thư Hạ nhìn theo ánh mắt của cô, và đúng như vậy, người đang bị đám bạn học vây quanh, chính là “trai đẹp siêu xe” mà ai cũng đang xôn xao bàn tán.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu be kiểu dáng casual, dáng người cao ráo đứng tựa vào chiếc siêu xe, cực kỳ nổi bật. Có vẻ như cố tình tạo vẻ lạnh lùng, anh còn khoác thêm một chiếc áo măng tô màu lạc đà bên ngoài, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chưa đốt.

Không phải Lâm Dữ Kiêu thì còn ai vào đây?

“Anh Lâm đẹp trai quá đi mất!” Lương Cốc Âm ghé sát tai cô, cười đầy phấn khích: “Chồng cậu xuất hiện đúng lúc ghê! Có phải đến để giúp cậu giữ thể diện không?!”

Nhưng Trịnh Thư Hạ lại chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại còn thấy tức đến không chịu nổi.

Giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt mà không chịu mặc áo phao, chỉ biết khoác áo măng tô cho ra vẻ! Đúng là màu mè khoe mẽ!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...