Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 40: Tống Lẫm, cậu dựa vào đâu mà đòi nói chuyện với vợ tôi?



Đêm Giao thừa, Triệu Duyên cho tất cả người làm trong nhà nghỉ, đích thân “chỉ huy” Lâm Khải Thu dẫn Lâm Ký Bắc vào bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên. Phụ nữ nhà họ Lâm vốn không giỏi bếp núc, chuyện bếp núc đều là của đàn ông.

Lâm Dự Kiêu lẽ ra cũng phải tham gia nấu ăn, nhưng không may Lâm Tinh Sầm lại muốn có người chơi cùng, mà lại quấn lấy chú nó không rời.

Nhờ có thằng bé, anh trở thành người nhàn rỗi nhất trong dịp Tết này, chỉ cần trông trẻ là đủ.

Triệu Duyên cùng hai cô con dâu đang ngồi trong bếp khác gói bánh chẻo, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả. Trịnh Thư Hạ ngạc nhiên khi phát hiện nhà họ Lâm chuẩn bị tới ba loại nhân cho bánh chẻo, đúng là không ngại phiền chút nào.

“Hạ Hạ à, nghe Dữ Kiêu nói con thích ăn bánh chẻo nhân tam tiên*, trùng hợp là anh cả con cũng thích loại đó, nên năm nào nhà mình cũng gói,” Triệu Duyên vừa cười vừa giới thiệu các loại nhân: “Bố con với A Tư thì thích nhân hẹ, còn nhân thịt tươi ngô là Dữ Kiêu thích, nên chỉ làm một thau thôi.”

(*tam tiên là nhân thịt, trứng và tôm, một loại nhân truyền thống của bánh chẻo.)

Trịnh Thư Hạ ghi nhớ cẩn thận, trong lòng hơi áy náy.

Cô thích ăn gì, không thích ăn gì, Lâm Dữ Kiêu đều biết rõ, vậy mà đến hôm nay cô mới biết khẩu vị của anh.

“Thằng nhóc này, từ nhỏ đã cứng đầu rồi.” Triệu Duyên vừa cúi đầu gói bánh vừa nhớ lại chuyện xưa, giọng chậm rãi kể: “Hồi nó mới vào trường quân đội, cả nhà ai cũng phản đối. Năm đó, mẹ cố tình chuẩn bị hai loại nhân bánh chẻo.”

“Không ngờ nó còn bướng hơn, chẳng những không ăn một cái bánh nào, mà đến cả đồ ăn cũng không đụng đến. Đêm Giao thừa cứ thế mà tự bỏ đói mình suốt cả đêm.”

Lâm Dữ Kiêu từ trước đến nay vẫn luôn quyết liệt hơn người khác. Chỉ mấy câu ngắn ngủi, hình ảnh chàng thiếu niên ngang bướng năm nào đã hiện lên sống động, rõ nét.

Trịnh Thư Hạ vừa học cách gói bánh, đầu óc lại đang mải nghĩ về quá khứ của Lâm Dữ Kiêu, có chút tiếc nuối, thật ra cô đã quen biết anh từ rất sớm, cũng từng gặp anh lúc còn trẻ. Nhưng đáng tiếc, khi đó cô lại không để tâm đến anh.

“Hạ Hạ, vòng tay này của em đẹp ghê.” Cố Tư đi vòng ra bồn rửa tay cạnh đó, vô tình liếc thấy chiếc vòng tay khảm răng sói trên tay Trịnh Thư Hạ, mắt sáng rỡ hỏi: “Vòng này của hãng nào thế?”

Cố Tư là nhà thiết kế trang sức, nhiều năm theo dõi các bộ sưu tập mới của các thương hiệu cao cấp. Mắt nhìn trang sức đẹp đã thành phản xạ nghề nghiệp. Trịnh Thư Hạ nhớ lại cái hộp xanh lam, liền thành thật trả lời.

“Của Tiffany à? Không giống đâu.” Cố Tư ngắm kỹ chiếc vòng: “Kiểu dáng thì có vẻ giống đấy, nhưng Tiffany thì chưa từng gắn xương thú vào trang sức.”

Trịnh Thư Hạ cũng không rõ, chỉ biết chiếc vòng được đặt trong hộp của Tiffany. “Chắc là Lâm Dữ Kiêu tùy tiện lấy hộp đó để đựng thôi.” Cô nói vậy.

Cố Tư phì cười: “Không thể nào.”

“Có khi là đặt làm riêng.” Triệu Duyên nói bâng quơ: “Nó chẳng phải quen biết nhà thiết kế của Tiffany sao.”

“À đúng nhỉ.” Cố Tư lúc này mới sực nhớ ra: “Con quên béng mất chuyện đó.”

Trịnh Thư Hạ nghe mọi người tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, khẽ cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình. Thật ra lúc chọn trang phục hôm nay, cô định đeo chiếc vòng ngọc mà Triệu Duyên tặng cho các con dâu. Nhưng do dự một lúc, cô vẫn chọn chiếc mà Lâm Dữ Kiêu đã tặng vào sinh nhật cô.

Không hiểu vì sao, gần đây cô cảm thấy anh có vẻ không được vui, không phải là buồn, chỉ là có chút… gì đó khó nói thành lời. Dù sao thì, cô chỉ muốn làm gì đó để khiến anh vui hơn một chút.

Sau bữa cơm tất niên, cả nhà cùng nhau ra sân đốt pháo hoa. Nói là đốt pháo hoa, nhưng thực ra chỉ là vài cây pháo sáng nhỏ cháy lửa trong chốc lát, cả thành phố Bắc Kinh đều cấm đốt pháo, cho dù họ có muốn đốt pháo hoa hay pháo nổ thì cũng không thể.

Trong sân còn có mấy đứa trẻ khác. Trịnh Thư Hạ nhìn qua ánh sáng lập lòe của pháo sáng, thấy tụi nhỏ đang nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện trước những cây pháo bông cắm trên đất. Ngây thơ, trẻ con, rực rỡ một cách đáng yêu.

“Chúc mừng năm mới,” Lâm Dữ Kiêu ghé sát bên tai cô, nói nhỏ: “Chúng ta cũng ước một điều đi.”

“Được thôi,” Trịnh Thư Hạ đồng tình ngay, mỉm cười, hai tay chắp lại, âm thầm khấn một điều ước trong lòng.

Ngay sau đó, anh hỏi: “Em ước gì vậy?”

“Nói ra thì không linh nữa mà,” cô đáp.

Lâm Dữ Kiêu nhướng mày: “Đây đâu phải sinh nhật đâu.” Nghĩa là, nói ra cũng chẳng sao.

Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói cũng có lý. Huống chi, chuyện ước nguyện vốn đã là điều gì đó hư ảo rồi, đâu cần để tâm quá nhiều đến mấy tiểu tiết.

Cô mỉm cười nói: “Em ước chúng ta đều bình an.” Với người làm nghề nguy hiểm như họ, thì mỗi năm, nguyện vọng lớn nhất chính là sự bình an.

Lâm Dữ Kiêu hơi sững người: “Trong lời ước của em… có anh không?”

“Dĩ nhiên là có rồi.” Trịnh Thư Hạ khẽ cau mày: “Sao tự dưng anh hỏi vậy?”

“Không sao cả, chỉ là…” Lâm Dữ Kiêu cười, nhẹ nhàng xoa vai cô như dỗ dành: “Trong điều ước của anh, cũng có em.”

“Vậy là gì thế?” Trịnh Thư Hạ tò mò: “Nói em nghe đi, em còn nói cho anh rồi đấy.”

Trẻ con thật, còn muốn giữ bí mật. Lâm Dữ Kiêu bật cười, hơi thở trắng như sương trong gió lạnh, chậm rãi nói: “Anh ước… Lâm phu nhân có thể luôn thành thật với anh.”

Trịnh Thư Hạ ngẩn người. Không hiểu sao, trong lòng chợt thấy ấm áp và an yên.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu lại như chỉ thuận miệng nói một câu, rồi không nhắc lại nữa. Anh ôm cô từ phía sau, cầm lấy tay cô, cùng nhau châm thêm một cây pháo hoa nữa.

Trong tiếng “xèo xèo” của pháo sáng, anh khẽ nói: “Mùng Năm anh phải đi Thân Thành, có nhiệm vụ.”

Đột ngột quá… Trịnh Thư Hạ sững lại, lập tức quay đầu: “Anh mới về được mấy ngày thôi mà!”

Lúc mùng Năm, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc cơ mà, sao đã phải đi làm nhiệm vụ rồi?

“Ừ, nhiệm vụ lần này hơi khó. Lần trước đến đó chỉ là kiểm tra máy móc.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai đỏ ửng vì lạnh của cô, thì thầm: “Nên gần đây anh thấy trong lòng có chút muộn phiền. Em đừng lo quá.”

Như thể đang giải thích cho sự khác thường của mình mấy ngày gần đây. Trịnh Thư Hạ mềm lòng hẳn.

Một nhiệm vụ khiến cả Lâm Dữ Kiêu cũng thấy phiền, chắc chắn không đơn giản… Cô mím môi, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình, nghiêm túc hỏi: “Đi bao lâu?”

“Chưa rõ phải bay mấy chuyến,” anh thở dài, “Nhưng chắc chắn là hơn một tuần.”

Hơn một tuần sao… Trịnh Thư Hạ thoáng thất vọng.

Vốn tưởng mùng Năm anh vẫn chưa phải trở lại đơn vị, cô còn định đi theo cùng… giờ thì giấc mơ tan biến.

Cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt lấp lánh trong đêm tối như những vì sao trên trời: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy.”

“Ừ,” Lâm Dữ Kiêu mỉm cười. “Nhất định rồi.”

——-

Mùng Hai Tết, Lâm Dữ Kiêu theo Trịnh Thư Hạ về nhà mẹ đẻ, trong cốp xe chật kín những món quà anh đã chuẩn bị từ trước Tết.

Cô gái thấy thế thì ngạc nhiên: “Anh mua từ bao giờ vậy?”

Trước Tết anh đã đi công tác, sao vẫn còn nhớ chuyện mua quà?

“Anh mua từ sớm rồi. Mấy ngày Tết, không có trung tâm thương mại nào mở cả.” Lâm Dữ Kiêu đóng cốp xe lại: “Chẳng lẽ đến lúc cưới rồi mới bấm lỗ tai?”

“Cảm ơn anh.” Trịnh Thư Hạ ôm lấy eo anh, cười tít mắt: “Anh đúng là rất để tâm đến em.”

“Không có chuyện gì lại tỏ ra nhiệt tình, không gian dối thì cũng là trộm.” Lâm Dữ Kiêu liếc nhìn cô gái rõ ràng đang cố lấy lòng mình, nheo mắt lại: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”

“Ờ… cũng không có gì to tát…” Trịnh Thư Hạ đảo mắt, ấp úng: “Chỉ là… mấy ngày mùng Hai, mùng Ba, thường có rất nhiều người đến nhà chúc Tết. Năm nay mình mới cưới, ba mẹ chắc sẽ muốn anh cùng tiếp khách.”

“Chỉ có thế thôi à? Có gì đâu.” Lâm Dữ Kiêu cười nhạt, không để tâm: “Sợ anh không chịu à?”

Anh thì không ngại, còn muốn lấy lòng bố mẹ vợ nữa là đằng khác.

“Không phải… chỉ là…” Trịnh Thư Hạ ấp úng.

“Rốt cuộc là sao?”

“Ờm… là…” Cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Có thể Tống Lẫm và bố mẹ anh ta cũng sẽ tới.”

Đây mới là “liều thuốc phòng ngừa” mà Trịnh Thư Hạ muốn tiêm trước cho Lâm Dự Kiêu.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Tống là chỗ thân tình nhiều đời, quan hệ giữa hai nhà luôn tốt đẹp. Tết đến, nhà họ Tống không thể không đến chúc Tết. Mà Tống Lẫm chắc chắn sẽ đi cùng.

Sau lần gặp trước, Trịnh Thư Hạ luôn cảm thấy tinh thần của Tống Lẫm có phần bất ổn. Nếu lần này lại gặp Lâm Dữ Kiêu thì… cô thật sự không dám chắc điều gì sẽ xảy ra.

Lâm Dữ Kiêu im lặng một lúc, sau đó cười nhạt: “Đến thì đến, em sợ anh với cậu ta xảy ra xung đột à?”

“Không phải.” Trịnh Thư Hạ chẳng cần nghĩ đã trả lời ngay: “Em chỉ sợ anh tức giận nếu anh ta nói mấy lời khó nghe.”

Như lần trước chẳng hạn, nếu Tống Lẫm lại ăn nói bậy bạ trước mặt bao nhiêu người, thì tình hình sẽ rất khó xử.

Cách cô chẳng hề giấu giếm mà hoàn toàn đứng về phía mình khiến Lâm Dữ Kiêu ngẩn người, sau đó không nhịn được mà bật cười thật lòng.

Ban đầu nghe đến cái tên Tống Lẫm anh đã hơi bực, nhưng cô gái này lại chẳng chút do dự mà nghiêng hẳn về phía anh… điều đó khiến anh thấy rất vui. Một niềm vui mà dù có phải gặp Tống Lẫm đến cả trăm lần cũng không thể xóa nhòa được.

“Đừng lo, anh sẽ không gây chuyện với cậu ta đâu.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần em luôn đứng về phía anh thôi.”

Trịnh Thư Hạ đỏ bừng cả mặt, xấu hổ nói nhỏ: “Nói gì thế chứ…”

Trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó diễn tả, có chút chua xót và xao động. Cô không ngờ Lâm Dữ Kiêu lại dễ dàng thỏa mãn đến thế.

Họ đã là vợ chồng rồi, cô đứng về phía anh, nghĩ cho anh chẳng phải là điều đương nhiên hay sao? Vậy mà chỉ một câu như thế thôi cũng khiến anh vui đến vậy… Cô cảm thấy, mình thực sự nên đối xử với anh tốt hơn nữa.

Hai người dắt tay nhau, xách quà bước vào nhà, trông vừa ngọt ngào vừa thân mật.

Sáng sớm, chưa có ai đến chúc Tết, trong nhà vẫn rất yên tĩnh. Giang Xu Nghiên kéo hai người đi ăn sáng, không khí gia đình ấm cúng, chan hòa.

Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, khách khứa lục tục kéo đến.

Nhà họ Trịnh vốn có uy tín cao trong giới kinh doanh, mỗi năm đến chúc Tết có rất nhiều người. Trước kia là Trịnh Minh Giác tiếp đãi, nhưng hai năm gần đây ông đã dần chuyển giao quyền lực cho Trịnh Kỳ Xuyên, ngay cả việc tiếp khách như thế này cũng đều do anh gánh vác.

Trịnh Thư Hạ nhìn anh trai vừa ăn sáng xong đã bị cuốn vào vòng xoáy tiếp khách, cảm thấy thương anh, khẽ thở dài.

“Sao lại thở dài?” Lâm Dữ Kiêu bóc một quả cam ngọt, bẻ một nửa đút cho cô, cười nói: “Cũng chỉ có hai ngày mỗi năm thế này, ráng chịu một chút là xong.”

“Chỉ thấy buồn chán thôi… không bằng đi chạy bộ ngoài trời còn hơn.” Trịnh Thư Hạ từ khi vào trường quân đội thì hiếm khi ở nhà, tính tình lại quen tự do, nên tất nhiên không chịu nổi những cuộc xã giao kiểu này.

Cô thấy ngột ngạt không chịu được, liền kéo tay anh: “Hay là tụi mình trốn ra ngoài đi, đợi họ về hết rồi hẵng quay lại.”

Lâm Dữ Kiêu bật cười: “Lỡ ba em tìm thì sao?”

Có không ít người đến là để gặp riêng “chàng rể Trịnh gia” của Trịnh Minh Giác.

“Mặc kệ đi.” Trịnh Thư Hạ bắt đầu giở tính trẻ con, đưa tay lấy áo khoác lông vũ và khăn quàng ở huyền quan*: “Cứ nói là anh đi cùng em ra ngoài, bố cũng chẳng làm gì được.”

*Huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách, ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.

Ở nhà họ Trịnh, cô là “chị đại”, có tiếng nói nhất.

“Được thôi.” Lâm Dữ Kiêu làm bộ như miễn cưỡng đồng ý, mỉm cười giúp cô chỉnh lại chiếc khăn quàng đang rối tung: “Gấp gì chứ.”

“Anh cũng mau mặc vào đi.” Trịnh Thư Hạ giục anh, vừa nói vừa giúp anh tự tay mặc áo.

Hai người lén lút vòng qua tủ rượu trong phòng khách để ra ngoài, tính đi dạo một chút, hít thở không khí lạnh trong lành, cũng không định đi xa.

Kết quả vừa ra đến cửa thì thấy một chiếc xe khác đang từ từ tiến vào, đỗ chen chúc giữa những chiếc xe đã đầy chật trong sân. Từ xe bước xuống là ba người, vợ chồng nhà họ Tống và Tống Lẫm.

Đúng là trớ trêu, muốn tránh thì lại đụng ngay mặt.

Chân Trịnh Thư Hạ khựng lại như bị đổ chì. Lâm Dữ Kiêu cũng nhận ra là ai đến, anh đứng bên cạnh cô, nhướng mày đầy thú vị rồi giơ tay khoác nhẹ lên vai cô.

“Hạ Hạ!” Bà Tống nhìn thấy Trịnh Thư Hạ thì rất vui mừng, lập tức tươi cười bước lại: “Con định đi đâu vậy? Dì còn đang nghĩ lâu lắm không gặp, muốn trò chuyện với con một chút.”

“Dì ạ…” Trịnh Thư Hạ cười gượng: “Con chỉ ra ngoài đi dạo thôi ạ.”

“Đây là chồng con phải không?” Ánh mắt bà Tống nhìn về phía Lâm Dữ Kiêu, ánh mắt có phần phức tạp không rõ lý do: “Nhị thiếu gia nhà họ Lâm?”

Lâm Dữ Kiêu khẽ gật đầu lịch sự, nhưng giọng nói thì lạnh nhạt: “Chào bác gái.”

Bầu không khí bỗng nhiên có chút ngưng trệ, vợ chồng nhà họ Tống không đáp lại câu chào.

“Mẹ, vào đi thôi.” Tống Lẫm phá vỡ sự im lặng, giọng điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đứng đây chào hỏi làm gì nữa.”

Trịnh Thư Hạ cảm thấy tay mình đang bị nắm trở nên lạnh buốt, theo phản xạ muốn rút tay về. “Dì à, mời dì vào trong.” Cô gượng cười dàn hòa: “Ba mẹ con đều đang ở trong đó ạ.”

Cô có thể cảm nhận rõ không chỉ Tống Lẫm mà ngay cả vợ chồng nhà họ Tống cũng mang thái độ lạ lùng với Lâm Dữ Kiêu… Có lẽ họ vẫn nghĩ con trai mình năm xưa bị hãm hại.

Nhìn cảnh vợ chồng nhà họ Tống chẳng buồn chào hỏi Lâm Dữ Kiêu mà quay người bước đi đầy cao ngạo, Trịnh Thư Hạ nghẹn lại một hơi. Bất giác tức giận, cô siết chặt tay anh hơn.

“Kệ họ.”

“Hạ Hạ.” Nhưng Tống Lẫm vẫn không chịu buông tha, từ phía sau gọi với theo: “Có thể nói chuyện một chút không?”

“Để khi khác đi.” Trịnh Thư Hạ không quay đầu lại: “Bây giờ không tiện.”

“Anh thì thấy chẳng có gì là không tiện cả.”

Nghe đến đây, Lâm Dữ Kiêu không nhịn được bật cười.

“Tống Lẫm.” Anh quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu trào phúng và đầy châm biếm: “Cậu dựa vào đâu mà đòi nói chuyện với vợ tôi?”

“Hạ Hạ với tôi chẳng khác gì em gái, tại sao không thể nói chuyện?” Tống Lẫm nhìn anh đầy khinh miệt: “Lẽ nào chỉ vì cô ấy kết hôn với cậu rồi thì không còn quyền tự do cá nhân nữa?”

“Có chứ. Nhưng cô ấy không muốn nói chuyện với cậu.” Lâm Dữ Kiêu khẽ móc tai, giọng thản nhiên: “Nhìn thấy có con ruồi vo ve bên tai, không đuổi thì còn để làm gì?”

“Cậu…”

“Thôi đi.” Trịnh Thư Hạ cuối cùng cũng quay đầu lại, bất đắc dĩ cắt lời hai người: “Các anh đấu khẩu với nhau thấy vui lắm à?”

Tết nhất mà đứng giữa sân cãi nhau, chẳng thấy mất mặt sao?

“Hạ Hạ, anh chỉ muốn nói vài câu thôi, có gì mà không tiện chứ?” Tống Lẫm cau mày, liếc sang Lâm Dữ Kiêu, rồi lại nói với giọng gay gắt như kim châm vào da thịt: “Mấy hôm trước chúng ta vẫn còn gặp nhau, anh thậm chí có thể đến nhà em ngồi nói chuyện. Thế mà giờ chỉ vì có cậu ta ở đây, em lại không còn quyền nói chuyện với người khác sao?”

Trịnh Thư Hạ hoàn toàn không ngờ anh ta lại nhắc đến chuyện lần trước vào lúc này, sững người trong chốc lát.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay đang nắm lấy tay cô của Lâm Dữ Kiêu siết chặt lại, đến mức khiến cô cảm thấy đau.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...